Dịch thuật: Aficio
Long Nhất vừa ngồi xuống chỗ của mình, trong lòng liền thầm than thở. Thánh Ma học viện này thực là quá vô nhân tính. Sao lại mỗi người một bàn, còn đặt cách xa nhau nữa chứ. Được ngồi cùng với một mĩ nữ có phải tốt hơn nhiều không.
Lúc này, Thủy Nhược Nhan bắt đầu giảng giải về chú ngữ và cách vận dụng của thủy hệ ma pháp cấp năm Hàn Băng thuật. Long Nhất ở dưới nghe thấy thật nhàm hán, bắt đầu quan sát những mĩ nữ bên trên, có vài nàng rất là xinh đẹp, dẫu chưa bằng bọn Long Linh Nhi nhưng không kém mấy. Còn lại cũng toàn là những bông hoa đích thực, không ngờ chẳng ai tư sắc bình thường, thảo nào mà mấy tên nam sinh đó đố kỵ phát cuồng.
Long Nhất chú ý đến nữ hài ngồi ngay bàn trên. Đó là một trong số ít nữ hài không kêu lên tiếng nào, cũng là một trong số những nàng xinh đẹp nhất.
Long Nhất vươn tay ra nắm lấy tóc nàng khẽ vuốt ve. Nữ hài quay đầu bực bội trừng mắt rồi lại ngoảnh mặt đi không lý tới hắn.
Long Nhất cảm thấy thực buồn chán. Thủy Nhược Nhan giảng giải cái gì cũng không khiến hắn lên tinh thần. Ma pháp cấp năm nhỏ nhoi hắn tùy tiện có thể phóng ra mười mấy hai mươi cái. Hắn cứ ngả người lên bàn, mắt không di chuyển nhìn chằm chằm Thủy Nhược Nhan. Nàng đích thực vô cùng xinh đẹp, rất có tư vị. Long Nhất dần dần nhắm mắt lại, vô ý chìm vào giấc ngủ.
Thủy Nhược Nhan đang giảng bài chợt nghe thấy từng đợt tiếng ngáy rất có tiết tấu, theo âm thanh mà nhìn liền phát hiện ra Long Nhất đang gục đầu ngủ ngon lành trên bàn.
Thủy Nhược Nhan nổi giận bừng bừng. Chưa từng có một học sinh nào dám ngủ trong lớp học của nàng, vậy mà tiểu tử này không ngờ ngay ngày đầu tiên đi học đã dám ngang nhiên đối đầu với nàng, đơn giản là không coi giáo sư vào đâu rồi. Thủy Nhược Nhan vẫy tay phóng ra một đạo hàn khí thấu cốt ập tới vùng miệng Long Nhất.
Hàn khí lọt vào chiếc miệng đang há ra của Long Nhất, vậy mà hắn không nhảy dựng lên như dự liệu của mọi người, lại còn tiếp tục ngủ ngon như không cảm thấy gì.
Sáu giác quan của Long Nhất linh mẫn chừng nào chứ? Ý thức hắn phát hiện ra ma pháp ba động trong không khí là liền tỉnh táo lại ngay. Hàn khí từ Thủy Nhược Nhan chạm tới thân thể hắn liền bị nội lực Ngạo Thiên Quyết hấp thu đồng hóa hết.
Thủy Nhược Nhan ngạc nhiên thực sự. Tiểu tử này nào ngờ chút phản ứng cũng không. Nàng nhìn chằm chằm hắn, đúng là không thể giải thích nổi. Nàng hừ lạnh một tiếng, muốn cho hắn một bài học nữa. Nhưng chú ngữ còn chưa niệm lên, Long Nhất đột nhiên thức dậy vươn vai xoay hông.
"A. Hết giờ rồi à? Sao mọi người đều nhìn ta thế? Mặt ta có chữ hả?" Long Nhất sắc mặt ngơ ngác nói.
"Có. Trên mặt cậu có viết "Đáng Đánh Đòn"." Thủy Nhược Nhan lạnh lùng nói, khiến cho cả lớp học được một trận cười rộ.
Long Nhất đau khổ thở than, Thủy Nhược Nhan này đúng là thủy hệ ma đạo sư hả? Sao không phải là hỏa hệ nhỉ? Quá ư nhỏ nhen đi, xem ra bất kể tuổi tác ra sao, sinh ra tâm tư cũng chỉ có vậy thôi. Có mỗi giấc ngủ thôi mà, cần gì phải giận thế chứ?
"Long Nhất. Sau khi ca học chiều kết thúc cậu tới văn phòng của ta." Thủy Nhược Nhan nói xong, các mĩ nữ đồng học đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn Long Nhất.
Ca học sáng kết thúc rất mau, còn hai giờ nghỉ ngơi nữa. Long Nhất đại danh đỉnh đỉnh bị vây quanh bởi một đội nữ sinh lớn, huyên huyên náo náo nói chuyện liên tục không ngừng nghỉ.
Vừa bước xuống lầu, hắn thấy Lăng Phong đã đợi ở đó.
"Long Nhất, tư vị ra sao? Tuyệt chứ?" Lăng Phong cười hi hi nói.
"Tuyệt, đích thị tuyệt vời. Đệ cứ ngửi thấy cả người ta toàn mùi phấn sáp là biết ta khoái chí thế nào." Long Nhất cười hắc hắc.
Đúng vào lúc này, đằng sau họ truyền lại một tiếng hét yêu kiều: "Lăng Phong! Chàng đứng lại cho thiếp!"
Long Nhất quay đầu, kinh ngạc phát hiện ra chính thiếu nữ ngồi bàn trên vẻ mặt yêu hận đan xen đang nhìn Lăng Phong, mĩ mục lấp lánh lệ quang.
"Nhân Nhân…!" Lăng Phong không biết làm gì bật thốt, nhìn Long Nhất với ánh mắt cầu cứu.
Long Nhất thấu hiểu chuyện tình cảm của người khác là vấn đề tốt nhất không nên can thiệp vào, đành tỏ vẻ hữu tâm vô lực nói: "Ta còn có việc phải đi đây, các người cứ từ từ đi."
"Ấy, Long Nhất!" Lăng Phong cuống quýt, muốn đuổi theo nhưng bị nữ hài tử có tên Nhân Nhân đó kéo tay áo lại, vẻ mặt đáng thương nhìn "y".
Long Nhất quay đầu lại nhìn, không khỏi lắc đầu lẩm bẩm: "Xú tiểu tử này, đơn giản là tai họa mà."
Đi đến nhà ăn, Long Nhất thấy đâu đâu cũng có bóng người bèn đổi ý, ăn ở bên ngoài xem ra hay hơn.
Ra bên ngoài Thánh Ma học viện, Long Nhất phát hiện trước cửa có tiếng huyên náo, không ít người đang xem. Long Nhất hiếu kỳ bước tới, không ngờ thấy có mấy học sinh ăn mặc kiểu công tử đang quấy rầy muội muội Tây Môn Vô Hận của hắn.
Long Nhất trong lòng nhất thời lửa giận bừng bừng, sao lại có lũ rác rưởi chưa được mở mắt này? Hắn liền xông tới đẩy mấy tên đó sang bên, tay nắm lấy Tây Môn Vô Hận.
"Ngươi từ đâu đến đây, có biết bọn ta là ai không?" Một tên trong bọn kêu lên.
"Lão tử không hứng thú tìm hiểu bọn chó các ngươi từ đâu tới." Long Nhất lạnh lùng đáp, thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh, ba ba ba mấy tiếng vang ra, đánh cho mấy tên răng bay đầy trời.
Long Nhất kéo Tây Môn Vô Hận ra khỏi đám đông tức giận nói: "Tiểu muội, thấy rõ chưa. Lần sau kẻ nào làm phiền muội, cứ tát cho chúng mấy cái."
"Gia đình bọn chúng đều có thế lực, muội không muốn mang phiền phức đến cho gia tộc. Phụ thân đã không thích muội rồi, nếu gây ra chuyện người càng không muốn để mắt đến muội nữa." Tây Môn Vô Hận buồn bã nói, ngữ khí có phần sầu não.
Long Nhất dừng lại nhìn Tây Môn Vô Hận. Thực ra hắn hiểu rằng Tây Môn Nộ dường như dồn trọn tình cảm cho tên hỗn tiểu tử Tây Môn Vũ đó, còn với đại ca Tây Môn Thiên và tiểu muội Tây Môn Vô Hận cơ hồ chưa từng hỏi đến.
"Bất kể ra sao, muội là người của Tây Môn gia tộc, chớ để kẻ khác thấy Tây Môn gia tộc chúng ta dễ khi phụ. Sau này thấy tên nào không thuận mắt, cứ phóng vài cái Quang Bạo thuật, nhị ca của muội sẽ đỡ cho." Long Nhất đầy yêu thương vỗ vỗ lên vai Tây Môn Vô Hận. Hắn càng ngày càng nhập vai Tây Môn Vũ.
Tây Môn Vô Hận ánh mắt lưu chuyển, nhãn tình lấp lánh. Nàng nhẹ cười: "Nếu muội thấy huynh không thuận mắt thì sao, có thể tặng huynh mấy cái Quang Bạo thuật không?"
Long Nhất cười hắc hắc, trả lời: "Không vấn đề. Chẳng qua hậu quả rất nghiêm trọng đó, huynh sẽ đét đít muội để bù lại."
Gương mặt xinh đẹp của Tây Môn Vô Hận đỏ bừng lên, chợt nhớ tới trước đây nhị ca khi rời Đằng Long thành đã từng bóp lên… Trong lòng nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, từng phát thệ phải khiến cho hắn mất mặt. (chương 6)
Long Nhất thấy biểu tình của Tây Môn Vô Hận từ xấu hổ thành giận dữ, cả nhãn thần của nàng cũng đầy phẫn nộ. Hắn có chút ngạc nhiên, nha đầu này sao thế? Sắc mặt thay đổi nhanh như lật trang sách vậy.
"Tiểu muội, đừng dùng ánh mắt ăn thịt người đó mà nhìn huynh được không. Sợ chết đi được. Muội không biết rằng nhị ca muội rất nhát gan sao?" Long Nhất cười nói.
Tây Môn Vô Hận hừ lạnh: "Chuyện huynh từng làm với muội còn chưa quên chứ?"
Long Nhất ngây ra, giả vờ ngớ ngẩn nói: "Huynh từng làm gì với muội nhỉ? Huynh thực sự là quên mất rồi đấy."
"Ngày phụ thân cứu huynh ra, ở bên ngoài Đằng Long thành, huynh nói huynh đã làm gì muội." Tây Môn Vô Hận phẫn nộ nhìn Long Nhất. Nàng không hiểu vì sao không đề cập đến chuyện ba năm trước hắn suýt nữa đã điếm ô nàng, mà nói tới chuyện gần đây.
"A, thời tiết hôm nay thật đẹp làm sao. Mình đi đâu dùng cơm đi nhé?" Long Nhất cười hắc hắc hai tiếng, cố tình đánh trống lảng.
"Hừm, huynh đổi chủ đề hả, muội nhất định phải báo thù." Tây Môn Vô Hận hừ lạnh.
Long Nhất hết cách, chuyện này hắn không đẩy đi đâu được. Đây quả đúng là việc xảy ra sau khi hắn tá thi hoàn hồn. Long Nhất đành cười khổ nói: "Muội muốn báo thù thế nào? Bọc bột mì quanh ta rồi cho vào chảo dầu, chiên lên thành sủi cảo nhé!"
"Muội… muội cũng không nghĩ tới chuyện chặt huynh ra làm tám mảnh, chỉ cần huynh đáp ứng muội ba điều kiện." Tây Môn Vô Hận nói, trong mắt thoáng thấy sắc thái gian xảo.
Long Nhất trong lòng cảnh giác. Lại là điều kiện, cái này không thể tùy tiện đáp ứng được. Hắn bèn nói: "Huynh không thể đáp ứng chuyện huynh không có khả năng làm. Hơn nữa ba điều kiện là quá nhiều, một cái thôi được không?"
"Không được, phải là ba. Muội đã nói thì tất nhiên là chuyện huynh làm được rồi." Tây Môn Vô Hận cười tủm tỉm, diễm quang lay động lòng người, không còn là mô dạng nhân gian yên hỏa như thần thánh nữa mà có vẻ quyến rũ đặc trưng của nữ hài.
"Vậy à, thế thì mỗi người lùi một bước. Hai điều kiện, không đồng ý thì thôi." Long Nhất bày ra bộ dạng kiên quyết, sẵn sàng cự tuyệt nếu còn mặc cả gì nữa.
"Đồ quỷ cứng đầu, hai thì hai." Tây Môn Vô Hận nói.
"Nói đi nào, muốn huynh làm gì?" Long Nhất cười hỏi.
Tây Môn Vô Hận trầm ngâm một lúc, chầm chậm thốt: "Điều thứ nhất là, từ sau bất kể Linh Nhi làm gì với huynh, huynh cũng không được làm hại tới nàng ấy. Muội không chỉ nói tới thân thể mà còn cả tâm lý nữa."
Long Nhất ánh mắt lấp loáng, cười nói: "Tiểu muội, muội còn biết những chuyện gì đó phải không, nói đi nào."
Tây Môn Vô Hận nhìn chằm chằm Long Nhất, nhíu mày nói: "A. Huynh chớ có nghĩ muội thấy Long Linh Nhi đột nhiên quyết định trở thành nữ nhân của huynh mà không hề thấy lạ nhé, huynh biết nàng ta hận không thể băm huynh thành vạn mảnh chứ?"
"Huynh đương nhiên là thấy lạ rồi. Nàng ta hận huynh, điều này cũng không sao, rất hợp lý thôi, nếu nàng ta không hận thì mới lạ đó." Long Nhất nói. Đối với cách xưng hô của Tây Môn Vô Hận, hắn đã sớm để ý. Nha đầu này quyết không gọi hắn là nhị ca nữa.
"Vậy…"
"Trên thế giới này không gì là không thể thay đổi. Yêu và hận chỉ cách nhau trong gang tấc, ai bảo hận không thể trở thành yêu?" Long Nhất cười hắc hắc, bộ dạng mười phần tự tin.
"Huynh có tự tin không?" Tây Môn Vô Hận hỏi.
"Có chứ. Muội thấy bộ dạng của nhị ca thế nào, mị lực cũng lớn đó chứ?" Long Nhất nhìn Tây Môn Vô Hận nở nụ cười tươi sáng, hàm răng trắng tinh đều đặn lấp lánh trong ánh mặt trời, khóe miệng nhếch lên tạo thành một đường hoàn mĩ.
Bành bành, bành bành, Tây Môn Vô Hận thất thần nhìn khuôn mặt tươi cười của Long Nhất, nhịp tim đập chốc lát nhanh hẳn lên.
Tây Môn Vô Hận thoáng hoảng loạn quay đầu, hầm hừ: "Cái mị lực đó đến heo còn không ưa nổi. Muội đói rồi. Đi ăn thôi." Nói xong nàng bước vội tới trước, không chú ý tới một bóng trắng đi ra từ hẻm nhỏ bên cạnh.
Bịch một tiếng, cả hai chạm vào nhau, một tiếng kêu kinh hãi vang lên. Tây Môn Vô Hận lùi lại hai bước còn bóng trắng kia ngã ra đất.
PHONG LƯ PHÁP SƯ
/674
|