Tây Hoan Nhi nhìn Tô Tiểu Ái nói: "Tiểu Ái, cậu xem... đàn ông giống như cậu chủ Quân, dù đã từng kết hôn và có con trai nhưng vẫn có vô số phụ nữ có thân hình hấp dẫn đến trước mặt anh ấy, muốn leo lên giường anh ấy, cậu muốn tranh súng cùng những phụ nữ ấy, một mình là quá khó khăn! Cậu xem này, các phi tần trong cung ngày xưa đều sẽ kéo người nhà mình vào cung, giúp mình giữ được sự sủng ái, theo tớ thấy, cậu cứ giới thiệu Manh Manh và tớ cho cậu chủ Quân đi, như vậy... nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nếu cả ba chúng ta đều thành người phụ nữ của cậu chủ Quân, thứ hai cậu chủ Quân ngủ với cậu, thứ ba ngủ với tớ, thứ năm lại ngủ với cậu, thứ sáu cùng Manh Manh, thứ bảy lại với tớ, chủ nhật, chúng ta cùng nhau... 4P đi!”
...
"0"!!!!
Tô Tiểu Ái và Lương Manh Manh đều há hốc mồm thành hình chữ "0", Tây Hoan Nhi... thật sự là quá mạnh mẽ!
"Vậy thì, cậu chủ Quân làm việc không ngừng nghỉ như vậy, thân thể có thể bị chúng ta làm kiệt sức không?" Lương Manh Manh cười hỏi, tình cảm của ba người bọn họ rất tốt, từ hồi học tiểu học đã là bạn thân, cho đến bây giờ, ba người không có gì giấu nhau.
"Kiệt sức là tốt nhất, như vậy ba người chúng ta có thể có được tài sản của cậu chủ Quân, cả đời sau chúng ta ăn ngon uống say, còn có thể dùng tiền của cậu chủ Quân đi tìm trai đẹp." Tây Hoan Nhi vừa cười vừa nói.
Lương Manh Manh giơ ngón tay cái lên: "Ý kiến hay.”
Tô Tiểu Ái tức giận trừng mắt nhìn hai người bạn thân: "Hai cậu, ngay trước mặt tớ mà cũng dám mơ tới chồng tớ, như vậy thật sự tốt sao? Còn có thể vui vẻ làm bạn sao?”
"Ơ..." Lương Manh Manh và Tây Hoan Nhi nhìn Tô Tiểu Ái, "Bây giờ đã gọi là chồng rồi, xem ra... đêm qua Cậu chủ Quân đã rất chiều chuộng cậu, dùng sức mạnh và thời gian để chinh phục cậu.”
Tô Tiểu Ái đỏ mặt, xấu hổ nhìn hai cô bạn: "Hai cậu không thể nghiêm túc một chút sao? Hai cậu là thiếu nữ thuần khiết mười tám tuổi, sao lại háo sắc thế này, cha mẹ hai cậu có biết không?"
"Không." Hai cô bạn thân nhất trí lắc đầu, đùa à, nếu bị cha mẹ biết chuyện này thì chẳng phải là xong đời sao! Chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận tơi tả.
Ba người vừa ăn cơm vừa trò chuyện, trêu ghẹo nhau, bầu không khí thật sự rất vui vẻ và thoải mái.
"Tô Tiểu Ái..." Có người gọi tên Tô Tiểu Ái, Tô Tiểu Ái theo phản xạ ngẩng đầu lên, và ngay lập tức một bát đồ ăn úp lên mặt cô, chén đĩa rơi xuống đất, "rầm" một tiếng vỡ tan thành mảnh nhỏ, tiếng vang vang vọng khắp nơi.
Tô Tiểu Ái ngơ ngác, không thể hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Tiếng chén đĩa vỡ làm cho ánh mắt của các học sinh đang ăn cơm ở căng tin đều tập trung vào bàn của mấy người Tô Tiểu Ái. Cảnh tượng náo loạn khiến tất cả mọi người đều quay lại nhìn, không giấu nổi sự chú ý.
Vương Dao Hinh đắc ý nhìn Tô Tiểu Ái, mặt đầy thức ăn, khinh thường nói: "Đừng tưởng rằng cô dùng thủ đoạn không biết xấu hổ để quyến rũ anh rể tôi thì liền có thể đắc ý, tôi nói cho cô biết, chị gái tôi sẽ trở về. Anh rể tôi rất yêu chị gái tôi, chờ chị gái tôi trở về rồi, cô mau cút đi, đi chỗ nào mát mẻ mà ngốc ở đó đi."
"Tiểu Ái..." Tây Hoan Nhi vội vàng dùng khăn giấy lau nước đồ ăn trên mặt Tô Tiểu Ái, ánh mắt đầy lo lắng.
"Muốn chết sao, đồ tiện nhân!" Lương Manh Manh mắng Vương Dao Hinh, giận dữ đứng dậy, nắm lấy cánh tay cô ta dùng sức hất lên.
"Uỵch" một tiếng!
"A..." Vương Dao Hinh kêu thảm một tiếng, cô ta bị Lương Manh Manh ném ngã xuống đất, cánh tay và đùi đều bị mảnh vỡ của cái bát trên mặt đất cắt bị thương, máu tươi lập tức chảy ra.
Lương Manh Manh là cao thủ Taekwondo, động tác nhanh như chớp, khiến ai cũng phải kinh ngạc.
"A, Dao Hinh..." Bạn thân của Vương Dao Hinh che mặt hét lên... khung cảnh vô cùng hỗn loạn!
...
/60
|