Khắc Kỷ nhìn anh, ánh mắt hơi nhướng lên, một chút bất mãn dâng lên nhưng rồi nhanh chóng bị nguyệt quang phủi bụi. Cậu chưa kịp nói thêm gì, bóng dáng của Ngự Phong đã vụt biển trong khung trăng vằng vặc buổi đêm tối.
Khắc Kỷ cười khẩy, hàm răng nhọn mập mờ, nửa tỏ nửa vô. "Mặc dù là thiếu gia, nhưng anh ấy lúc nào cũng quen tự làm mọi việc nhỉ?"
Gã đàn em trung thành, người đã đi theo ông trùm suốt nhiều năm, không thể không nhìn Khắc Kỷ với ánh mắt khác lạ. Gã đã chứng kiến bao nhiêu kẻ mạnh trong cái thế giới tội đồ này, ấy vậy mà Khắc Kỷ - một kẻ sát nhân máu lạnh với danh hiệu "kẻ mạnh nhất" - vẫn khiến gã cảm thấy tò mò. Khắc Kỷ không chỉ mạnh mẽ mà còn biết cách khiến người khác phải nề phục bằng một sự điềm tĩnh đầy quyền lực.
Tôi hiểu vì sao cậu chủ lại chọn cậu. - gã nói, đôi mắt mờ đục ẩn hiện dưới ánh nguyệt một sự ngưỡng mộ.Đơn giản, anh ấy quá yếu đuối! - Khắc Kỷ bâng khuâng gửi lời cho làn gió cuốn trôi.Gã lắc đầu, nở nụ cười thâm thúy:
- Không phải đâu. Có những thứ mà kẻ mạnh nhất như cậu vẫn cần học. Và có lẽ, cậu cần một lý do để tồn tại ngoài việc giết chóc.
Tròng đen tựa sâu thằm dừng lại một thoáng, nhưng nhanh chóng bị cơn bão trong lòng xóa nhòa. Cậu không nói thêm lời nào, cúi gập người chào ông, rồi đứng lên, tiến về phía xe. Cậu biết, dù cậu có mạnh đến đâu, cũng không thể chống lại được tình cảm của một kẻ như Ngự Phong, và cũng không thể phủ nhận rằng, có lẽ cậu cũng cần một thứ gì đó ngoài sự lạnh lùng vô cảm.
"Đó là việc bình thường trong thể giới ngẩm, nhưng là việc bất thường với một thanh niên vừa đậu trường đại học thuộc một trong số trường điểm trên thế giới, và còn là số điểm cao nhất." Suy nghĩ ấy lâng lâng trong đầu gã, rã rời rồi biến mất khi bóng xe khuất sau tán cổ thụ.
Chiếc xe đen lao vun vút trong đêm, bóng tối dường như nuốt chửng cả đường mòn, nhưng Ngự Phong vẫn vững tay lái, không chút do dự. Chiếc xe lướt nhanh qua những cột đèn đỏ chót, ánh sáng nhấp nháy qua gương chiếu hậu phản chiếu đôi mắt nâu đậm đầy cương nghị của anh. Từng ngón tay siết chặt vô lăng, tựa như anh đang cố giữ lấy điều gì đó, không chỉ là chiếc xe, mà còn là tâm trạng bất ổn bên trong.
- Phong! Đi chậm lại! Muốn nộp phạt chết à? - Khắc Kỷ nhăn mặt, dưới ánh trăng, hàm răng nhọn hiện lên như con sói nhỏ non nớt.
Ngự Phong không trả lời, chỉ lặng lẽ bẻ cua, giữ tốc độ như thể cả thế giới ngoài kia không thể cản được anh.
Gương mặt anh lạnh lùng, không chút biểu cảm, nhưng đôi mắt lại phản chiếu một sự bận tâm sâu sắc.
- Anh phá tiền à? - Khắc Kỷ tiếp tục, giọng đanh lại, rõ ràng không hài lòng - Vết thương không còn chảy máu nữa, không cần phải vội như thế. Anh có biết, anh đang đối xử với một tên xã hội đen không? Mà làm thế thì có khác gì sỉ nhục lòng tự trọng của em đâu?
Ngự Phong dừng lại, đôi mắt lướt nhanh qua Kỷ, sâu thằm nhưng không có chút hoài nghi. Anh đánh lái, hướng mắt vẫn thẳng, nghiêm mặt, từng từ thốt ra như dao cứa vào khoảng không:
- Không phải vì em yếu đuối mà vì tôi không muốn em chịu thêm đau đớn. Em mạnh, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi phải đề em chịu đau mà không làm gì.
Ngự Phong giữ lấy tay cậu, nắm chặt như muốn thắt chặt lại sợi dây vô hình giữa hai người. Giữa họ là sự lặng im, nhưng không phải của mâu thuẫn mà là của sự thấu hiểu. Một điều gì đó lớn lao hơn cả sự quan tâm đơn thuần, một lời hứa không thành tiếng - rằng dù đau đớn hay khó khăn đến đâu, họ sẽ cùng nhau vượt qua.
Khắc Kỷ cúi mặt xuống, lảng tránh ánh mắt đang chăm chăm nhìn mình. Đôi tai ửng đỏ, lúng túng, cậu thì thầm:
- Chiều anh một lần thôi đấy... Lo mà tập trung lái xe đi, đừng nhìn em như thế...
Ngự Phong mỉm cười, đôi mắt vẫn dịu dàng đọng lại nơi làn tơ mềm mại:
- Ừm.
Cảm giác ấm áp giữa họ phân tầng trong làn khí mát mẻ, ôm lấy cơ thể Kỷ tựa nâng niu. "Thơm quá!" Kỷ nhắm mắt, để hương nông tràn vào phổi. Tiếng ro ro của con thú hoang phía sau khiến Khắc Kỷ khẽ cau mày:
- Phong... Đến bệnh viện mà không có phần thịt kia cũng chẳng khâu lại được đâu... Anh định bỏ lại thứ quan trọng nhất đấy à?
Một tay giữ chắc vô lăng, tay kia đưa lên day ấn đường, Ngự Phong bật cười:
- Em không nhắc thì tôi quên thật đấy! - anh dần giảm tốc độ.
Mặc dù bị thương, rằng đang lên đường đến bệnh viện, tên xã hội đen đầy trách nhiệm và tâm huyết đó vẫn bị việc của băng đảng làm vướng lòng:
- Này, tình hình băng dạo này thế nào rồi? Em thấy mọi thứ có vẻ yên ắng.
Ngự Phong véo nhẹ má Khắc Kỷ, ánh mắt trêu chọc vẫn ấm áp:
- Kỷ ngốc, em không nhận ra rằng danh hiệu "kẻ mạnh nhất" của mình khiến cả thế giới ngầm phải nể sợ sao?
Khắc Kỷ lườm nhẹ:
- Ý anh là... danh của em làm mấy băng khác sợ cả Angel of Death?
Ngự Phong mỉm cười, tiếp tục trêu:
- Ai mà biết! - anh lại tranh thủ véo nhẹ đôi má mềm trước khi xe dừng lại trước cổng bệnh viện.
Anh nhanh chóng bước xuống, ra lệnh cho một đàn em đỗ xe, rồi tự mình nhận lấy phần thịt được bảo quản cẩn thận, trước khi dịu dàng dẫn Khắc Kỷ vào trong khối nhà xám.
Khắc Kỷ đi trước, Ngự Phong lẽo đẽo theo sau, tay lớn quẩn quanh eo nhỏ của cậu, ngón tay nhẹ nhàng siết lại như không muốn rời. Căm anh tựa vào mái đầu mềm mịn của Kỷ, cảm giác gần gũi đẩy thần mật. Giam lỏng cậu trong khối cơ thể yếu ớt mà vĩ đại.
Này, người ta nhìn đấy! - Khắc Kỷ khẽ lườm, sắc hồng của sao trời đọng lại trên đôi má cậu, khiến bầu trời càng trở nên tối hơn, hệt như chúng muốn bao bọc lấy cả cơ thể. Đôi chân Kỷ vẫn bước đi, song dường như cổ chân đang mắc vào gong xích. Cục tạ tên Tần Ngự Phong bám dính trên cơ thể buộc cậu phải di chuyển chậm lại.Càng tốt chứ sao! Tôi lại càng muốn cả thế giới biết mối quan hệ của chúng ta ấy! - Ngự Phong trả lời, giọng trầm thấp nhưng đầy thích thú, ánh mắt không rời khỏi người cậu dù chỉ một giây, hàng liều tơ buông thả, che khuất màu nâu đậm nơi đồng tử.Đôi bánh bao nhỏ bị hấp chín, cậu cố lờ đi cái sến súa của anh, nhưng cũng chẳng thể giấu nổi cái sự tăng lên đột ngột của thân nhiệt. Một mùi hương quen thuộc thoảng qua cánh mũi khiến đôi chân cậu khựng lại, đôi mắt sắc lạnh đảo nhanh để tìm bóng người vừa lướt qua. Cậu bất giác thốt lên:
Chương!Kỷ đấy à? - Hứa Kiến Chương quay lại, môi mỏng ôn nhu nở hoa. Nhưng khi ánh mắt y dừng lại trên Ngự Phong, vẻ mặt liền thay đổi, sắc bén hơn hẳn - Mày lại làm gì em tao đẩy hả?
Khắc Kỷ cười khẩy, hàm răng nhọn mập mờ, nửa tỏ nửa vô. "Mặc dù là thiếu gia, nhưng anh ấy lúc nào cũng quen tự làm mọi việc nhỉ?"
Gã đàn em trung thành, người đã đi theo ông trùm suốt nhiều năm, không thể không nhìn Khắc Kỷ với ánh mắt khác lạ. Gã đã chứng kiến bao nhiêu kẻ mạnh trong cái thế giới tội đồ này, ấy vậy mà Khắc Kỷ - một kẻ sát nhân máu lạnh với danh hiệu "kẻ mạnh nhất" - vẫn khiến gã cảm thấy tò mò. Khắc Kỷ không chỉ mạnh mẽ mà còn biết cách khiến người khác phải nề phục bằng một sự điềm tĩnh đầy quyền lực.
Tôi hiểu vì sao cậu chủ lại chọn cậu. - gã nói, đôi mắt mờ đục ẩn hiện dưới ánh nguyệt một sự ngưỡng mộ.Đơn giản, anh ấy quá yếu đuối! - Khắc Kỷ bâng khuâng gửi lời cho làn gió cuốn trôi.Gã lắc đầu, nở nụ cười thâm thúy:
- Không phải đâu. Có những thứ mà kẻ mạnh nhất như cậu vẫn cần học. Và có lẽ, cậu cần một lý do để tồn tại ngoài việc giết chóc.
Tròng đen tựa sâu thằm dừng lại một thoáng, nhưng nhanh chóng bị cơn bão trong lòng xóa nhòa. Cậu không nói thêm lời nào, cúi gập người chào ông, rồi đứng lên, tiến về phía xe. Cậu biết, dù cậu có mạnh đến đâu, cũng không thể chống lại được tình cảm của một kẻ như Ngự Phong, và cũng không thể phủ nhận rằng, có lẽ cậu cũng cần một thứ gì đó ngoài sự lạnh lùng vô cảm.
"Đó là việc bình thường trong thể giới ngẩm, nhưng là việc bất thường với một thanh niên vừa đậu trường đại học thuộc một trong số trường điểm trên thế giới, và còn là số điểm cao nhất." Suy nghĩ ấy lâng lâng trong đầu gã, rã rời rồi biến mất khi bóng xe khuất sau tán cổ thụ.
Chiếc xe đen lao vun vút trong đêm, bóng tối dường như nuốt chửng cả đường mòn, nhưng Ngự Phong vẫn vững tay lái, không chút do dự. Chiếc xe lướt nhanh qua những cột đèn đỏ chót, ánh sáng nhấp nháy qua gương chiếu hậu phản chiếu đôi mắt nâu đậm đầy cương nghị của anh. Từng ngón tay siết chặt vô lăng, tựa như anh đang cố giữ lấy điều gì đó, không chỉ là chiếc xe, mà còn là tâm trạng bất ổn bên trong.
- Phong! Đi chậm lại! Muốn nộp phạt chết à? - Khắc Kỷ nhăn mặt, dưới ánh trăng, hàm răng nhọn hiện lên như con sói nhỏ non nớt.
Ngự Phong không trả lời, chỉ lặng lẽ bẻ cua, giữ tốc độ như thể cả thế giới ngoài kia không thể cản được anh.
Gương mặt anh lạnh lùng, không chút biểu cảm, nhưng đôi mắt lại phản chiếu một sự bận tâm sâu sắc.
- Anh phá tiền à? - Khắc Kỷ tiếp tục, giọng đanh lại, rõ ràng không hài lòng - Vết thương không còn chảy máu nữa, không cần phải vội như thế. Anh có biết, anh đang đối xử với một tên xã hội đen không? Mà làm thế thì có khác gì sỉ nhục lòng tự trọng của em đâu?
Ngự Phong dừng lại, đôi mắt lướt nhanh qua Kỷ, sâu thằm nhưng không có chút hoài nghi. Anh đánh lái, hướng mắt vẫn thẳng, nghiêm mặt, từng từ thốt ra như dao cứa vào khoảng không:
- Không phải vì em yếu đuối mà vì tôi không muốn em chịu thêm đau đớn. Em mạnh, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi phải đề em chịu đau mà không làm gì.
Ngự Phong giữ lấy tay cậu, nắm chặt như muốn thắt chặt lại sợi dây vô hình giữa hai người. Giữa họ là sự lặng im, nhưng không phải của mâu thuẫn mà là của sự thấu hiểu. Một điều gì đó lớn lao hơn cả sự quan tâm đơn thuần, một lời hứa không thành tiếng - rằng dù đau đớn hay khó khăn đến đâu, họ sẽ cùng nhau vượt qua.
Khắc Kỷ cúi mặt xuống, lảng tránh ánh mắt đang chăm chăm nhìn mình. Đôi tai ửng đỏ, lúng túng, cậu thì thầm:
- Chiều anh một lần thôi đấy... Lo mà tập trung lái xe đi, đừng nhìn em như thế...
Ngự Phong mỉm cười, đôi mắt vẫn dịu dàng đọng lại nơi làn tơ mềm mại:
- Ừm.
Cảm giác ấm áp giữa họ phân tầng trong làn khí mát mẻ, ôm lấy cơ thể Kỷ tựa nâng niu. "Thơm quá!" Kỷ nhắm mắt, để hương nông tràn vào phổi. Tiếng ro ro của con thú hoang phía sau khiến Khắc Kỷ khẽ cau mày:
- Phong... Đến bệnh viện mà không có phần thịt kia cũng chẳng khâu lại được đâu... Anh định bỏ lại thứ quan trọng nhất đấy à?
Một tay giữ chắc vô lăng, tay kia đưa lên day ấn đường, Ngự Phong bật cười:
- Em không nhắc thì tôi quên thật đấy! - anh dần giảm tốc độ.
Mặc dù bị thương, rằng đang lên đường đến bệnh viện, tên xã hội đen đầy trách nhiệm và tâm huyết đó vẫn bị việc của băng đảng làm vướng lòng:
- Này, tình hình băng dạo này thế nào rồi? Em thấy mọi thứ có vẻ yên ắng.
Ngự Phong véo nhẹ má Khắc Kỷ, ánh mắt trêu chọc vẫn ấm áp:
- Kỷ ngốc, em không nhận ra rằng danh hiệu "kẻ mạnh nhất" của mình khiến cả thế giới ngầm phải nể sợ sao?
Khắc Kỷ lườm nhẹ:
- Ý anh là... danh của em làm mấy băng khác sợ cả Angel of Death?
Ngự Phong mỉm cười, tiếp tục trêu:
- Ai mà biết! - anh lại tranh thủ véo nhẹ đôi má mềm trước khi xe dừng lại trước cổng bệnh viện.
Anh nhanh chóng bước xuống, ra lệnh cho một đàn em đỗ xe, rồi tự mình nhận lấy phần thịt được bảo quản cẩn thận, trước khi dịu dàng dẫn Khắc Kỷ vào trong khối nhà xám.
Khắc Kỷ đi trước, Ngự Phong lẽo đẽo theo sau, tay lớn quẩn quanh eo nhỏ của cậu, ngón tay nhẹ nhàng siết lại như không muốn rời. Căm anh tựa vào mái đầu mềm mịn của Kỷ, cảm giác gần gũi đẩy thần mật. Giam lỏng cậu trong khối cơ thể yếu ớt mà vĩ đại.
Này, người ta nhìn đấy! - Khắc Kỷ khẽ lườm, sắc hồng của sao trời đọng lại trên đôi má cậu, khiến bầu trời càng trở nên tối hơn, hệt như chúng muốn bao bọc lấy cả cơ thể. Đôi chân Kỷ vẫn bước đi, song dường như cổ chân đang mắc vào gong xích. Cục tạ tên Tần Ngự Phong bám dính trên cơ thể buộc cậu phải di chuyển chậm lại.Càng tốt chứ sao! Tôi lại càng muốn cả thế giới biết mối quan hệ của chúng ta ấy! - Ngự Phong trả lời, giọng trầm thấp nhưng đầy thích thú, ánh mắt không rời khỏi người cậu dù chỉ một giây, hàng liều tơ buông thả, che khuất màu nâu đậm nơi đồng tử.Đôi bánh bao nhỏ bị hấp chín, cậu cố lờ đi cái sến súa của anh, nhưng cũng chẳng thể giấu nổi cái sự tăng lên đột ngột của thân nhiệt. Một mùi hương quen thuộc thoảng qua cánh mũi khiến đôi chân cậu khựng lại, đôi mắt sắc lạnh đảo nhanh để tìm bóng người vừa lướt qua. Cậu bất giác thốt lên:
Chương!Kỷ đấy à? - Hứa Kiến Chương quay lại, môi mỏng ôn nhu nở hoa. Nhưng khi ánh mắt y dừng lại trên Ngự Phong, vẻ mặt liền thay đổi, sắc bén hơn hẳn - Mày lại làm gì em tao đẩy hả?
/101
|