Dọc theo đường đi, tâm trạng Long Trác Việt liền lâm vào khủng hoảng cực độ, Nhan Noãn nghĩ, chắc dưới mặt nạ ngăm đen của hắn, nét mặt giờ phút này nhất định là rất nhợt nhạt, vô cùng trắng bệch.
Lúc này xe ngựa dừng lại ở cửa cung, khi Long Trác Việt xuống xe có lẽ bởi vì quá sợ hãi, mà bước hụt một chân, vô cùng chật vật theo xe ngựa ngã xuống dưới đất, té lăn vài vòng, những hạ nhân đứng chờ ở cửa cung nhịn không được che miệng cười trộm.
Nhan Noãn im lặng nhấc lên mí mắt, được người đỡ đi xuống xe ngựa, trên mặt tuyệt mỹ lộ ra vẻ lo lắng cùng kinh sợ: “Vương gia, cẩn thận.” Nàng ôn nhu lên tiếng, âm thanh như chim hoàng oanh cất tiếng hót, uyển chuyển động lòng người.
Đến mức, từng người nhìn thấy nàng, cũng không khỏi khẽ giật mình ngẩn người ra, âm thanh hút không khí một tiếng lại một tiếng vang lên.
Cung điện của thái hậu ở là Từ Ninh Cung, ngói bằng ngọc lưu ly màu xanh dưới ánh nắng mặt trời chiết xạ xuống, tản ra ánh sáng của ngọc vô cùng rực rỡ, mái hiên cong màu đỏ thẫm, nguy nga tráng lệ. Trên vách đá trong cung được điêu khắc những bích họa vô số rồng bay phượng múa, vô cùng cổ kính.
Bên trong điện lại càng cực kỳ xa hoa, cái đỉnh màu vàng đồng dấy lên hương mẫu đơn, bốn gốc treo lồng đèn phượng hoàng, trông rất sinh động, chăn đệm nằm dưới đất bạch ngọc, bên trong khảm kim châu, khắc hình đóa hoa sen, mỗi cánh hoa tươi sáng lung linh, lại vô cùng tinh tế, đúng là dùng ngọc noãn xanh thẵm mà làm, vừa thấy đã biết lão bà này rất biết hưởng thụ.
Ở trong chính điện đứng đó một lúc lâu, chỉ thấy thái hậu được người đỡ đi ra, một thân trang phục lộng lẫy tinh xảo tuyệt đẹp, đỉnh đầu xung quanh đều là ngọc châu, lay động theo từng bước đi, phát ra âm thanh va chạm nghe giòn tai. Mặc dù đã qua tuổi năm mươi, lại được bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua tựa như chỉ mới ba mươi tuổi đầu mà thôi, tóc mai bay nghiêng phảng phất chạm vào lông mày kẻ đen tinh xảo, một đôi mắt đen trong suốt như làn nước mênh mông, hấp dẫn lòng người, trong đáy mắt sâu thẳm, âm thầm lay động tia sắc bén rét lạnh khiến người khác run sợ.
Người đứng bên trái thái hậu là hoàng đế Long Cẩm Thịnh, giờ phút này, hắn đang mỉm cười nhìn chăm chú vào Long Trác Việt cùng Nhan Noãn, chỉ thấy Long Trác Việt lúc đến chỗ thái hậu thân thể lập tức co lại, di chuyển từng chút từng chút trốn ra sau lưng Nhan Noãn, hai tay hắn gắt gao nắm chặt lấy tay áo của Nhan Noãn.
Thái hậu Thượng Quan Dung thấy từng hành động kia của Long Trác Việt, lông mày lập tức nhíu lại, không vui nói: “Như thế nào, Hiền vương liền như vậy, không nguyện ý gặp ai gia, ngay cả con mắt cũng không muốn nhìn một cái sao?”
Mới mở miệng, toàn bộ Từ Ninh cung áp khí liền thấp đến 0 độ, Nhan Noãn rõ ràng cảm giác được toàn thân Long Trác Việt đã cứng lại, hắn yếu ớt mở miệng: “Không…… Không phải, ta……”
Nhan Noãn đôi mắt rũ xuống, theo lời nói mới phát ra từ thái hậu, nàng đối với lão bà này cơ bản hiểu biết được một chút, không biết trước kia bà ta đối với người khác như thế nào, ít nhất đối Long Trác Việt là không chào đón rồi, cũng không phải là người có tâm địa thiện lương gì, nàng phải cẩn thận ứng phó mới được.
“Noãn nhi tham kiến thái hậu, thái hậu vạn phúc kim an.” Nhan Noãn khóe miệng hơi cong, giơ lên một chút vẻ tươi cười yếu đuối, đối với thái hậu dịu dàng quỳ lạy, âm thanh không cao không thấp, mờ mờ ảo ảo lộ ra một tia lo ngại sợ hãi, lại không mất đi cấp bậc lễ nghĩa.
Thái hậu nghe thấy Nhan Noãn khiêm nhường như thế, liền cảm thấy hài lòng liếc mắt nhìn nàng một cái, theo yết hầu trong miệng phát ra một âm thanh, tiếp theo ánh mắt lại sắc bén nhìn Long Trác Việt.
“Thái hậu bớt giận, trên đường đi đến cung điện, Noãn nhi hỏi Vương gia vì sao lại khẩn trương như vậy?, Vương gia nói, mỗi lần gặp mặt thái hậu, đều sợ dung mạo của mình làm thái hậu khiếp sợ, hắn sợ thái hậu thấy nhiều quá mức, rồi sẽ có ngày thái hậu ngủ nằm mơ gặp ác mộng cũng bởi vì thấy dung mạo xấu xí của hắn suốt ngày, có thể tổn hại đến phượng thể, cho nên luôn nơm nớp lo sợ, lúc này đây cũng là như thế, vì thế Noãn nhi liền để cho hắn đứng ở sau lưng Noãn nhi, không nên đem mặt nâng lên phía trước, lại quên làm như thế đã là bất kính đối với thái hậu, là Noãn nhi không phải, mong thái hậu thứ tội.”
Nhan Noãn hơi hơi cúi đầu, chậm rãi nói, một bộ dáng ôn nhu ngoan ngoãn cung kính.
Thái hậu ngón tay ngọc cầm chén trà sứ hoa văn tinh tế, thảnh thơi nhấp một ngụm, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn Nhan Noãn, trông thấy nàng nhu thuận mềm mại, lại vừa giải thích khiến cho mình hài lòng, liền miễn cưỡng nâng lên mí mắt: “Vậy sao?”
Tuy rằng âm thanh vẫn lạnh nhạt, nhưng không còn lạnh lẽo như lúc trước.
Nhan Noãn thân mình hạ thấp xuống một chút cúi đầu, ôn nhu nói: “Đúng vậy, Vương gia tính tình đơn thuần, cho nên rất khó đem suy nghĩ trong lòng biểu đạt ra ngoài, vì vậy làm cho thái hậu thường xuyên hiểu lầm, kính xin thái hậu chớ trách.”
Thái hậu đôi mắt phượng hẹp dài tinh tế nhìn qua thân mình co quắp của Long Trác Việt đang đứng, khóe miệng đột nhiên giơ lên, trong lòng khinh thường: “Tính tình đơn thuần? Hiền vương phi nói đúng, thôi, niệm tình Hiền vương một lòng hiếu thuận, ai gia sẽ không so đo, Hiền vương phi, ngẩng đầu lên, để cho ai gia nhìn một chút.”
“Vâng.” Nhan Noãn đáp, chậm rãi ngẩng đầu, nụ cười trên mặt như ngày xuân tươi sáng trong ánh nắng mặt trời, mềm mại và cung kính, nhìn qua trong mắt thái hậu, còn chứa đựng một chút sợ hãi.
“Quả thật là mỹ nhân sắc nước hương trời, Hiền vương thật sự là có phúc khí tốt, thôi đứng lên đi, người tới, ban thưởng ghế ngồi.”
“Tạ ơn thái hậu.”
“Noãn nhi, không ngại ai gia gọi ngươi như vậy chứ?” Nhan Noãn mới ngồi xuống, thái hậu mở miệng hỏi, trong mắt hơi hơi nheo lại, lúc này đã đổi lại một vẻ mặt hiền lành.
Thấy Nhan Noãn ngồi xuống, Long Trác Việt cũng khẩn trương ngồi xuống ở một bên.
“Là phúc khí của Noãn nhi rồi.” Nhan Noãn cười hành lễ, trong nội tâm đối với thái hậu này là rất xem thường, bà ta muốn giả trang đây.
“Là người hiểu chuyện đấy, về sau ở bên cạnh Hiền vương phải đối xử với Vương gia tốt một chút, chăm sóc cho Vương gia thật chu đáo.”
“Noãn nhi đã rõ, nhất định hầu hạ vương gia thật chu đáo, đem Vương phủ quản lý thật tốt.” Nhan Noãn lễ phép cung kính trả lời.
Thái hậu gật gật đầu: “Như thế rất tốt.”
Ở Từ Ninh cung cũng không được bao lâu, thái hậu liền phái bọn họ đi về.
Ngay sau đó trong Từ Ninh cung Long Cẩm Thịnh thong thả đi ra, nhìn bóng lưng hai người đi xa, trên mặt tuấn mỹ đang di chuyển thần sắc vui vẻ thích thú: “Nhâm Vân Hải, ngươi cảm thấy Hiền vương phi này như thế nào?”
Nhâm Vân Hải cúi đầu nói: “Là người thông minh, biết tùy thời cơ ứng biến, bất quá tính tình có chút nhu nhược, dịu dàng ngoan ngoãn giống con mèo nhỏ, so với một số thiên kim tiểu thư, ngoài mặt cũng không khác gì, nô tài thật sự nhìn không ra nàng có chỗ nào đặc biệt.”
Long Cẩm Thịnh ánh mắt nhìn xa xa, nghe xong lời nói của Nhâm Vân Hải, ý cười càng đậm .
Thật sự là ngoài mặt dịu dàng ngoan ngoãn sao?
Xe ngựa từ từ đi đến phía Hiền vương phủ, bên trong xe ngựa, Long Trác Việt không giống như lúc nãy luôn sợ hãi, đôi mắt đen xinh đẹp nhìn Nhan Noãn không hề chớp mắt, lóe ra ánh sáng không rõ là hưng phấn, hay là vui mừng: “Woa, Noãn Noãn, ngươi rất lợi hại, rõ ràng không sợ cái lão yêu bà kia, giỏi quá giỏi quá.”
Nếu lúc này không phải là đang ngồi, sợ là Long Trác Việt muốn vây lấy xung quanh Nhan Noãn.
“Lão yêu bà?” Nghe được từ mới mẻ này, Nhan Noãn đầu lông mày giương nhẹ, nhìn Long Trác Việ cười nói: “ Thần sắc bây giờ đổi ngược rồi, vừa mới lúc nãy sao giống như con rùa đen, bị dọa sợ tới mức rụt đầu rụt đuôi đấy.”
Long Trác Việt bị người chọt phá, bờ môi dày đặc cong lên, lý lẽ hào hùng nói: “Lão yêu bà thật sự rất đáng sợ nha.”
“Trách móc lớn tiếng như vậy, không sợ sẽ bị người khác nghe được bẩm báo vào cung sao?”
Lão yêu bà? Ân, cái từ này hình dung thái hậu quả thực rất chính xác, chính là ngay cả hoàng thượng, ngồi ở bên cạnh bà ta cũng không dám tùy ý ra tiếng, có thể thấy được thái hậu này có bao nhiêu thế lực mạnh mẽ.
“A, sẽ có sao?” Long Trác Việt vừa nghe, ánh mắt lập tức trừng trừng giống như cái chuông đồng, hoảng sợ nhìn Nhan Noãn, tựa như ngay sau đó hắn sẽ bị người khác bắt trở về cung, đối mặt với lão yêu bà trừng phạt.
Lúc này xe ngựa dừng lại ở cửa cung, khi Long Trác Việt xuống xe có lẽ bởi vì quá sợ hãi, mà bước hụt một chân, vô cùng chật vật theo xe ngựa ngã xuống dưới đất, té lăn vài vòng, những hạ nhân đứng chờ ở cửa cung nhịn không được che miệng cười trộm.
Nhan Noãn im lặng nhấc lên mí mắt, được người đỡ đi xuống xe ngựa, trên mặt tuyệt mỹ lộ ra vẻ lo lắng cùng kinh sợ: “Vương gia, cẩn thận.” Nàng ôn nhu lên tiếng, âm thanh như chim hoàng oanh cất tiếng hót, uyển chuyển động lòng người.
Đến mức, từng người nhìn thấy nàng, cũng không khỏi khẽ giật mình ngẩn người ra, âm thanh hút không khí một tiếng lại một tiếng vang lên.
Cung điện của thái hậu ở là Từ Ninh Cung, ngói bằng ngọc lưu ly màu xanh dưới ánh nắng mặt trời chiết xạ xuống, tản ra ánh sáng của ngọc vô cùng rực rỡ, mái hiên cong màu đỏ thẫm, nguy nga tráng lệ. Trên vách đá trong cung được điêu khắc những bích họa vô số rồng bay phượng múa, vô cùng cổ kính.
Bên trong điện lại càng cực kỳ xa hoa, cái đỉnh màu vàng đồng dấy lên hương mẫu đơn, bốn gốc treo lồng đèn phượng hoàng, trông rất sinh động, chăn đệm nằm dưới đất bạch ngọc, bên trong khảm kim châu, khắc hình đóa hoa sen, mỗi cánh hoa tươi sáng lung linh, lại vô cùng tinh tế, đúng là dùng ngọc noãn xanh thẵm mà làm, vừa thấy đã biết lão bà này rất biết hưởng thụ.
Ở trong chính điện đứng đó một lúc lâu, chỉ thấy thái hậu được người đỡ đi ra, một thân trang phục lộng lẫy tinh xảo tuyệt đẹp, đỉnh đầu xung quanh đều là ngọc châu, lay động theo từng bước đi, phát ra âm thanh va chạm nghe giòn tai. Mặc dù đã qua tuổi năm mươi, lại được bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua tựa như chỉ mới ba mươi tuổi đầu mà thôi, tóc mai bay nghiêng phảng phất chạm vào lông mày kẻ đen tinh xảo, một đôi mắt đen trong suốt như làn nước mênh mông, hấp dẫn lòng người, trong đáy mắt sâu thẳm, âm thầm lay động tia sắc bén rét lạnh khiến người khác run sợ.
Người đứng bên trái thái hậu là hoàng đế Long Cẩm Thịnh, giờ phút này, hắn đang mỉm cười nhìn chăm chú vào Long Trác Việt cùng Nhan Noãn, chỉ thấy Long Trác Việt lúc đến chỗ thái hậu thân thể lập tức co lại, di chuyển từng chút từng chút trốn ra sau lưng Nhan Noãn, hai tay hắn gắt gao nắm chặt lấy tay áo của Nhan Noãn.
Thái hậu Thượng Quan Dung thấy từng hành động kia của Long Trác Việt, lông mày lập tức nhíu lại, không vui nói: “Như thế nào, Hiền vương liền như vậy, không nguyện ý gặp ai gia, ngay cả con mắt cũng không muốn nhìn một cái sao?”
Mới mở miệng, toàn bộ Từ Ninh cung áp khí liền thấp đến 0 độ, Nhan Noãn rõ ràng cảm giác được toàn thân Long Trác Việt đã cứng lại, hắn yếu ớt mở miệng: “Không…… Không phải, ta……”
Nhan Noãn đôi mắt rũ xuống, theo lời nói mới phát ra từ thái hậu, nàng đối với lão bà này cơ bản hiểu biết được một chút, không biết trước kia bà ta đối với người khác như thế nào, ít nhất đối Long Trác Việt là không chào đón rồi, cũng không phải là người có tâm địa thiện lương gì, nàng phải cẩn thận ứng phó mới được.
“Noãn nhi tham kiến thái hậu, thái hậu vạn phúc kim an.” Nhan Noãn khóe miệng hơi cong, giơ lên một chút vẻ tươi cười yếu đuối, đối với thái hậu dịu dàng quỳ lạy, âm thanh không cao không thấp, mờ mờ ảo ảo lộ ra một tia lo ngại sợ hãi, lại không mất đi cấp bậc lễ nghĩa.
Thái hậu nghe thấy Nhan Noãn khiêm nhường như thế, liền cảm thấy hài lòng liếc mắt nhìn nàng một cái, theo yết hầu trong miệng phát ra một âm thanh, tiếp theo ánh mắt lại sắc bén nhìn Long Trác Việt.
“Thái hậu bớt giận, trên đường đi đến cung điện, Noãn nhi hỏi Vương gia vì sao lại khẩn trương như vậy?, Vương gia nói, mỗi lần gặp mặt thái hậu, đều sợ dung mạo của mình làm thái hậu khiếp sợ, hắn sợ thái hậu thấy nhiều quá mức, rồi sẽ có ngày thái hậu ngủ nằm mơ gặp ác mộng cũng bởi vì thấy dung mạo xấu xí của hắn suốt ngày, có thể tổn hại đến phượng thể, cho nên luôn nơm nớp lo sợ, lúc này đây cũng là như thế, vì thế Noãn nhi liền để cho hắn đứng ở sau lưng Noãn nhi, không nên đem mặt nâng lên phía trước, lại quên làm như thế đã là bất kính đối với thái hậu, là Noãn nhi không phải, mong thái hậu thứ tội.”
Nhan Noãn hơi hơi cúi đầu, chậm rãi nói, một bộ dáng ôn nhu ngoan ngoãn cung kính.
Thái hậu ngón tay ngọc cầm chén trà sứ hoa văn tinh tế, thảnh thơi nhấp một ngụm, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn Nhan Noãn, trông thấy nàng nhu thuận mềm mại, lại vừa giải thích khiến cho mình hài lòng, liền miễn cưỡng nâng lên mí mắt: “Vậy sao?”
Tuy rằng âm thanh vẫn lạnh nhạt, nhưng không còn lạnh lẽo như lúc trước.
Nhan Noãn thân mình hạ thấp xuống một chút cúi đầu, ôn nhu nói: “Đúng vậy, Vương gia tính tình đơn thuần, cho nên rất khó đem suy nghĩ trong lòng biểu đạt ra ngoài, vì vậy làm cho thái hậu thường xuyên hiểu lầm, kính xin thái hậu chớ trách.”
Thái hậu đôi mắt phượng hẹp dài tinh tế nhìn qua thân mình co quắp của Long Trác Việt đang đứng, khóe miệng đột nhiên giơ lên, trong lòng khinh thường: “Tính tình đơn thuần? Hiền vương phi nói đúng, thôi, niệm tình Hiền vương một lòng hiếu thuận, ai gia sẽ không so đo, Hiền vương phi, ngẩng đầu lên, để cho ai gia nhìn một chút.”
“Vâng.” Nhan Noãn đáp, chậm rãi ngẩng đầu, nụ cười trên mặt như ngày xuân tươi sáng trong ánh nắng mặt trời, mềm mại và cung kính, nhìn qua trong mắt thái hậu, còn chứa đựng một chút sợ hãi.
“Quả thật là mỹ nhân sắc nước hương trời, Hiền vương thật sự là có phúc khí tốt, thôi đứng lên đi, người tới, ban thưởng ghế ngồi.”
“Tạ ơn thái hậu.”
“Noãn nhi, không ngại ai gia gọi ngươi như vậy chứ?” Nhan Noãn mới ngồi xuống, thái hậu mở miệng hỏi, trong mắt hơi hơi nheo lại, lúc này đã đổi lại một vẻ mặt hiền lành.
Thấy Nhan Noãn ngồi xuống, Long Trác Việt cũng khẩn trương ngồi xuống ở một bên.
“Là phúc khí của Noãn nhi rồi.” Nhan Noãn cười hành lễ, trong nội tâm đối với thái hậu này là rất xem thường, bà ta muốn giả trang đây.
“Là người hiểu chuyện đấy, về sau ở bên cạnh Hiền vương phải đối xử với Vương gia tốt một chút, chăm sóc cho Vương gia thật chu đáo.”
“Noãn nhi đã rõ, nhất định hầu hạ vương gia thật chu đáo, đem Vương phủ quản lý thật tốt.” Nhan Noãn lễ phép cung kính trả lời.
Thái hậu gật gật đầu: “Như thế rất tốt.”
Ở Từ Ninh cung cũng không được bao lâu, thái hậu liền phái bọn họ đi về.
Ngay sau đó trong Từ Ninh cung Long Cẩm Thịnh thong thả đi ra, nhìn bóng lưng hai người đi xa, trên mặt tuấn mỹ đang di chuyển thần sắc vui vẻ thích thú: “Nhâm Vân Hải, ngươi cảm thấy Hiền vương phi này như thế nào?”
Nhâm Vân Hải cúi đầu nói: “Là người thông minh, biết tùy thời cơ ứng biến, bất quá tính tình có chút nhu nhược, dịu dàng ngoan ngoãn giống con mèo nhỏ, so với một số thiên kim tiểu thư, ngoài mặt cũng không khác gì, nô tài thật sự nhìn không ra nàng có chỗ nào đặc biệt.”
Long Cẩm Thịnh ánh mắt nhìn xa xa, nghe xong lời nói của Nhâm Vân Hải, ý cười càng đậm .
Thật sự là ngoài mặt dịu dàng ngoan ngoãn sao?
Xe ngựa từ từ đi đến phía Hiền vương phủ, bên trong xe ngựa, Long Trác Việt không giống như lúc nãy luôn sợ hãi, đôi mắt đen xinh đẹp nhìn Nhan Noãn không hề chớp mắt, lóe ra ánh sáng không rõ là hưng phấn, hay là vui mừng: “Woa, Noãn Noãn, ngươi rất lợi hại, rõ ràng không sợ cái lão yêu bà kia, giỏi quá giỏi quá.”
Nếu lúc này không phải là đang ngồi, sợ là Long Trác Việt muốn vây lấy xung quanh Nhan Noãn.
“Lão yêu bà?” Nghe được từ mới mẻ này, Nhan Noãn đầu lông mày giương nhẹ, nhìn Long Trác Việ cười nói: “ Thần sắc bây giờ đổi ngược rồi, vừa mới lúc nãy sao giống như con rùa đen, bị dọa sợ tới mức rụt đầu rụt đuôi đấy.”
Long Trác Việt bị người chọt phá, bờ môi dày đặc cong lên, lý lẽ hào hùng nói: “Lão yêu bà thật sự rất đáng sợ nha.”
“Trách móc lớn tiếng như vậy, không sợ sẽ bị người khác nghe được bẩm báo vào cung sao?”
Lão yêu bà? Ân, cái từ này hình dung thái hậu quả thực rất chính xác, chính là ngay cả hoàng thượng, ngồi ở bên cạnh bà ta cũng không dám tùy ý ra tiếng, có thể thấy được thái hậu này có bao nhiêu thế lực mạnh mẽ.
“A, sẽ có sao?” Long Trác Việt vừa nghe, ánh mắt lập tức trừng trừng giống như cái chuông đồng, hoảng sợ nhìn Nhan Noãn, tựa như ngay sau đó hắn sẽ bị người khác bắt trở về cung, đối mặt với lão yêu bà trừng phạt.
/114
|