Nhan Noãn theo Long Trác Việt đi tới phòng ăn, cũng thuận tiện đánh giá Vương phủ, trong trí nhớ của nàng, uy danh Hầu phủ là cực kỳ xa hoa tráng lệ, hành lang uốn lượn gấp khúc, cột đỏ ngói xanh, đình đài lầu các, nhà cửa hoa lệ được trạm trổ điêu khắc tinh tế, nô bộc đến mấy trăm người. Nhưng mà, đường đường là một phủ Hiền vương, lại không bằng một phần ba uy danh của Hầu phủ, hơn nữa khỏi phải nói ở bên trong kiến trúc được trang trí vô cùng hùng vĩ, không giống như Vương phủ chỗ ở của Vương gia mà nhà cửa lại vô cùng đơn sơ.
Dọc theo đường đi, Nhan Noãn cũng không thấy một tên hạ nhân nào, cái viện kia lá rụng đầy trên mặt đất nhìn qua biết ngay còn chưa có người nào quét dọn qua.
Đi vào phòng ăn, liền thấy trên bàn đã mang lên mấy cái dĩa nhỏ, một cái nồi, hai bộ bát đũa, Long Trác Việt vui vẻ dẫn Nhan Noãn ngồi xuống trên ghế, mà trong sảnh, còn có một gã nam tử trung niên đang đứng, ngoài hắn ra cũng không thấy một người nào khác.
“Vương gia, vương phi, mời dùng bữa.” Nam tử trung niên mở miệng nói, cũng chính là tổng quản Lưu Quảng Lâm, vẻ mặt hơi trắng nõn không có biểu tình gì, nhưng trong đôi mắt dài nhỏ hình tam giác kia lại toát ra vẻ khinh thường khiến cho Nhan Noãn xem xét thật kỹ .
Lưu tổng quản nói xong, liền xoay người đi ra ngoài, thái độ kia vô cùng ngạo mạn, giống như người hắn hầu hạ không phải là chủ tử, mà là người nghèo khổ thấp hèn, mới vừa đi tới cửa, lại chợt xoay người nói: “Đúng rồi, hôm qua Nhâm công công chạy phân phó nô tài, kêu nô tài nhắc nhở vương gia, dùng đồ ăn sáng xong thì mang vương phi tiến cung để thỉnh an thái hậu.”
Lần này nói xong, ngay lập tức bước ra cửa lớn phòng ăn thật sự.
Long Trác Việt tay cầm chiếc đũa đang nghe đến lời nói phía sau của Lưu tổng quản bỗng dưng run rẫy một chút, trong mắt đang mang nét cười cũng lộ ra thần sắc hoảng sợ.
“Sao vậy, thái hậu kia muốn ăn thịt người sao?” Nhan Noãn hỏi.
Long Trác Việt sững sờ ngước mặt lên, Nhan Noãn mơ hồ có thể nhìn thấy trong mắt hắn có một chút nước mắt chớp động, hắn sợ hãi run rẫy nói: “So với ăn thịt người còn kinh khủng hơn.”
Nhan Noãn nhàn nhạt ờ một tiếng, rồi sau đó đem ánh mắt chuyển qua đồ ăn sáng trên mặt bàn.
Nàng không biết thái hậu kia là dạng người như thế nào, Nhan Noãn trước kia cũng chưa bao giờ tiếp xúc qua, bất quá thấy Long Trác Việt bị dọa thành như vậy, cho dù không ăn thịt người, cũng không phải là lão thái thái hòa ái dễ gần, hơn nửa thật sự sẽ rất khó chơi.
Bên cạnh, Nhan Song Song bất mãn nói thầm một tiếng: “Lưu tổng quản kia tính toán cái thứ gì, càng ngày càng không coi ai ra gì.”
Nhan Noãn đầu lông mày nhảy lên, che giấu biểu cảm trên mặt, trong nội tâm cũng không ngừng gật đầu, nàng đối với Lưu tổng quản này ấn tượng cực kỳ kém, thân là nô tài, nên phải hiểu khái niệm về nô tài chứ.
“Song Song, nhớ kỹ thân phận của mình, ngươi không nên nói nhiều phải biết câm miệng đúng lúc.” Nhan Noãn nhàn nhạt mở miệng nói, rõ ràng nghe không ra bất kỳ tức giận gì, nhưng Nhan Song Song lại cảm giác được trong lời nói rõ ràng có tính ép buộc mạnh mẽ.
Đối với Nhan Song Song, Nhan Noãn không có một tia hảo cảm, thậm chí ngay cả cảm giác chủ tử thân thiết đều không có, chỉ biết nàng chính là nha đầu của hồi môn đi theo mình. Một cái nha hoàn nho nhỏ cũng theo họ Nhan, có thể thấy được cha mẹ của nàng ở Nhan phủ nhất định rất có địa vị, có thể khiến cho Nhan Hướng Thái nể trọng, hẳn là rất trung thành với Nhan phủ, mà Nhan Song Song làm việc gì nhất định là cũng nghe theo mệnh lệnh của Nhan phủ, nói không chừng nàng chính là do Nhan Hướng Thái phái tới giám thị hoặc có ý đồ khống chế người của mình, người như vậy, tuyệt đối không thể dùng, càng không thể tín nhiệm được.
Trong đôi mắt đen nhánh hiện lên một chút nghi hoặc, Nhan Song Song hèn mọn nhún nhường cúi đầu: “Nô tỳ đã biết.” Mặc dù nàng chưa từng hầu hạ đại tiểu thư, nhưng cũng có nghe mọi người nghị luận qua, thế mà vị Vương phi trước mắt này, cùng với đại tiểu thư mà nàng biết thật sự rất khác với những lời mọi người đã từng nói.
Mặc dù vẫn dịu dàng, mềm mại như vậy, bất quá trên người Vương phi này lại toát ra vẻ khí chất thanh nhã thoát tục, chỉ là lúc ở trên người nhị tiểu thư, nàng cũng chưa từng nhìn thấy qua, ánh mắt tràn đầy tự tin, làm sao lại nhát gan yếu đuối như mọi người đã nói, thần thái phấn khởi như vậy, khiến cho người trước mắt cảm thấy sáng ngời vô cùng mạnh mẽ.
Nhan Noãn nhìn thoáng qua trong nồi cháo gạo trắng cháo rồi nhìn thẳng thấy Long Trác Việt đang nuốt nước miếng, đối với Nhan Song Song phân phó nói: “Thay vương gia bới cháo.”
Nhan Song Song không có bất kỳ do dự, vội vàng vòng đến bên cạnh Long Trác Việt, thay hắn bới một chén cháo.
Mặc dù nghĩ đến chuyện phải gặp thái hậu làm cho Long Trác Việt kinh hãi lạnh run, nhưng nhìn thấy đồ ăn trước mắt, vẫn làm cho hắn nhịn không được lòng tràn đầy vui mừng nhảy nhót, tiếp nhận chén cháo trong tay Nhan Song Song, hắn liền húp lên hồng hộc…mà bắt đầu ăn lên tục.
Lát sau chén cháo đã thấy đáy, hắn quay đầu, chỉ thấy Nhan Noãn còn đang nhìn chằm chằm cái bàn, vươn đầu lưỡi liếm hạt gạo dính bên khóe môi thè lưỡi liếm đem vào trong miệng, âm thanh trong trẻo của Long Trác Việt mang theo khó hiểu: “Noãn Noãn, ngươi vì sao không ăn, nhìn cũng có thể làm no bụng sao?”
Trên mặt bàn, bày ra một dĩa tương đậu hữu, một dĩa dưa chuột, một dĩa cải củ, hai trứng gà luộc, mà trong nồi cháo kia cơ bản cũng không tính là cháo, mà là lấy cơm nguội qua đêm, thêm một chút nước ấm trộn lẫn làm loãng trực tiếp bưng lên đây, ngay cả nấu đều không có.
Nghèo kiết cổ hủ, thật là nghèo kiết cổ hủ mà!
Nếu là dân chúng bình thường, có lẽ Nhan Noãn cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng đây là nơi nào? Là Hiền vương phủ a.
Dù cho Long Trác Việt là cái tên ngốc, nhưng rốt cuộc cũng là con trai của tiên đế, trên người chảy huyết thống hoàng gia, là dòng họ hoàng thất, lương bổng lộc mỗi tháng cũng có số lượng không nhỏ, thậm chí bị lưu lạc cũng không đến tình trạng suy sụp như vậy ah.
Cho dù muốn làm đồ ăn sáng cho người ta ăn thanh đạm một chút, thì cũng nên làm có chất dinh dưỡng một chút, trên cái đĩa lớn như vậy mà đồ ăn chỉ có một ít, đó là cái gì, dĩa nước tương, món ăn dùng để chấm vào chỉ cần một miếng cũng không đủ ăn .
Nhan Noãn nhớ tới lúc nãy nhìn thấy Lưu tổng quản sắc mặt trắng nõn, thân mình tròn vo, thấy được cả người hắn đầy vẻ bóng loáng, trong lòng nàng có một loại trực giác khẳng định, mỗi tháng lương bỗng lộc này, hơn phân nửa là đi vào túi tiền của hắn, cho dù có thừa, sợ là cũng bị hạ nhân nha hoàn trong phủ này vơ vét hết rồi.
“Việt Việt mỗi ngày ngươi ăn sáng đều là những thứ này?” Nhan Noãn hơi nghiêng đầu hỏi, nhìn thấy đôi mắt kia của Long Trác Việt so với trời đêm đầy sao còn phải đẹp hơn, con ngươi màu đen trong suốt như thủy tinh, vô tội thuần khiết không chứa bất kỳ tạp chất nào.
Long Trác Việt bĩu bĩu môi, đem bát đưa cho Nhan Song Song, ý bảo nàng bới thêm một chén nữa rồi mới mở miệng nói: “Hôm nay đồ ăn rất phong phú, ngươi xem, còn có hai trứng gà luộc nữa nè.” Nói xong, hắn mừng rỡ như điên cầm lấy trứng gà luộc, yêu thích không buông tay: “Trước kia chỉ có cái dĩa tương đậu hữu này à, nhất định là bọn họ thấy ta cưới nương tử, thay ta vui vẻ, cho nên bỏ thêm rất nhiều đồ ăn.”
Hắn ngây thơ nói, không hề hay biết những món mình ăn vô cùng mộc mạc.
“Việt Việt thích ăn, hai trứng gà luộc kia đều cho ngươi ăn.” Nhan Noãn nói xong, bưng lên chén cháo trước mặt mình húp vài miếng rồi buông xuống tựa như đã ăn xong, đôi hàng mi cong như cánh quạt khẽ hạ xuống, trong đôi mắt đen nhánh phát ra tia sắc bén lạnh lẽo mãnh liệt.
Cuộc sống trước kia của Long Trác Việt như thế nào nàng mặc kệ, nhưng mà trước mắt, có lẽ nàng vẫn cần phải ở lại Vương phủ này, nếu mỗi ngày đều ăn những thứ này, Long Trác Việt chịu được, nhưng nàng sao có thể chịu được.
Nếu ngay cả ăn đều ăn không đủ no, nàng làm sao có đủ sức lực mà bỏ trốn?
Long Trác Việt hai mắt mở to nhìn, há to miệng hoảng hốt nhìn Nhan Noãn ăn nhanh tựa như hổ đói, sững sờ nói: “Noãn Noãn, ngươi rất đói bụng sao? Nếu không chén này của ta cũng cho ngươi.”
Nói xong, cầm chén trong tay đổ vào chén trước mặt Nhan Noãn.
“Không cần, ta ăn no rồi.” Nhan Noãn liếc hắn một cái, nói.
Cho dù lấy nước sôi đổ vào, thì cơm nhão kia vẫn còn lạnh tanh nhạt nhẽo, hạt gạo thô sáp, nhai ở trong miệng khó ăn muốn chết. So với kiếp trước của nàng lấy thân phận làm nội ứng tiến vào vùng nội bộ của những tên tội phạm, ở tầng dưới cùng leo trèo tìm kiếm đồ ăn còn khó ăn hơn.
Long Trác Việt vừa nghe xong lời này của Nhan Noãn, lập tức lại đem chén cháo giành trở về, một đôi mắt sáng trong suốt, sợ Nhan Noãn đột nhiên đổi ý, vội vàng bưng chén cháo lên một hơi nuốt hết vào trong bụng.
Sau khi ăn sáng xong, Long Trác Việt liền cùng Nhan Noãn lên xe ngựa, tiến cung để thỉnh an thái hậu.
Bởi vì tiến cung là chuyện lớn quan trọng, cho nên Lưu tổng quản rất chịu khó đem xe ngựa an bài thật tốt đứng ở cửa phủ.
Dọc theo đường đi, Nhan Noãn cũng không thấy một tên hạ nhân nào, cái viện kia lá rụng đầy trên mặt đất nhìn qua biết ngay còn chưa có người nào quét dọn qua.
Đi vào phòng ăn, liền thấy trên bàn đã mang lên mấy cái dĩa nhỏ, một cái nồi, hai bộ bát đũa, Long Trác Việt vui vẻ dẫn Nhan Noãn ngồi xuống trên ghế, mà trong sảnh, còn có một gã nam tử trung niên đang đứng, ngoài hắn ra cũng không thấy một người nào khác.
“Vương gia, vương phi, mời dùng bữa.” Nam tử trung niên mở miệng nói, cũng chính là tổng quản Lưu Quảng Lâm, vẻ mặt hơi trắng nõn không có biểu tình gì, nhưng trong đôi mắt dài nhỏ hình tam giác kia lại toát ra vẻ khinh thường khiến cho Nhan Noãn xem xét thật kỹ .
Lưu tổng quản nói xong, liền xoay người đi ra ngoài, thái độ kia vô cùng ngạo mạn, giống như người hắn hầu hạ không phải là chủ tử, mà là người nghèo khổ thấp hèn, mới vừa đi tới cửa, lại chợt xoay người nói: “Đúng rồi, hôm qua Nhâm công công chạy phân phó nô tài, kêu nô tài nhắc nhở vương gia, dùng đồ ăn sáng xong thì mang vương phi tiến cung để thỉnh an thái hậu.”
Lần này nói xong, ngay lập tức bước ra cửa lớn phòng ăn thật sự.
Long Trác Việt tay cầm chiếc đũa đang nghe đến lời nói phía sau của Lưu tổng quản bỗng dưng run rẫy một chút, trong mắt đang mang nét cười cũng lộ ra thần sắc hoảng sợ.
“Sao vậy, thái hậu kia muốn ăn thịt người sao?” Nhan Noãn hỏi.
Long Trác Việt sững sờ ngước mặt lên, Nhan Noãn mơ hồ có thể nhìn thấy trong mắt hắn có một chút nước mắt chớp động, hắn sợ hãi run rẫy nói: “So với ăn thịt người còn kinh khủng hơn.”
Nhan Noãn nhàn nhạt ờ một tiếng, rồi sau đó đem ánh mắt chuyển qua đồ ăn sáng trên mặt bàn.
Nàng không biết thái hậu kia là dạng người như thế nào, Nhan Noãn trước kia cũng chưa bao giờ tiếp xúc qua, bất quá thấy Long Trác Việt bị dọa thành như vậy, cho dù không ăn thịt người, cũng không phải là lão thái thái hòa ái dễ gần, hơn nửa thật sự sẽ rất khó chơi.
Bên cạnh, Nhan Song Song bất mãn nói thầm một tiếng: “Lưu tổng quản kia tính toán cái thứ gì, càng ngày càng không coi ai ra gì.”
Nhan Noãn đầu lông mày nhảy lên, che giấu biểu cảm trên mặt, trong nội tâm cũng không ngừng gật đầu, nàng đối với Lưu tổng quản này ấn tượng cực kỳ kém, thân là nô tài, nên phải hiểu khái niệm về nô tài chứ.
“Song Song, nhớ kỹ thân phận của mình, ngươi không nên nói nhiều phải biết câm miệng đúng lúc.” Nhan Noãn nhàn nhạt mở miệng nói, rõ ràng nghe không ra bất kỳ tức giận gì, nhưng Nhan Song Song lại cảm giác được trong lời nói rõ ràng có tính ép buộc mạnh mẽ.
Đối với Nhan Song Song, Nhan Noãn không có một tia hảo cảm, thậm chí ngay cả cảm giác chủ tử thân thiết đều không có, chỉ biết nàng chính là nha đầu của hồi môn đi theo mình. Một cái nha hoàn nho nhỏ cũng theo họ Nhan, có thể thấy được cha mẹ của nàng ở Nhan phủ nhất định rất có địa vị, có thể khiến cho Nhan Hướng Thái nể trọng, hẳn là rất trung thành với Nhan phủ, mà Nhan Song Song làm việc gì nhất định là cũng nghe theo mệnh lệnh của Nhan phủ, nói không chừng nàng chính là do Nhan Hướng Thái phái tới giám thị hoặc có ý đồ khống chế người của mình, người như vậy, tuyệt đối không thể dùng, càng không thể tín nhiệm được.
Trong đôi mắt đen nhánh hiện lên một chút nghi hoặc, Nhan Song Song hèn mọn nhún nhường cúi đầu: “Nô tỳ đã biết.” Mặc dù nàng chưa từng hầu hạ đại tiểu thư, nhưng cũng có nghe mọi người nghị luận qua, thế mà vị Vương phi trước mắt này, cùng với đại tiểu thư mà nàng biết thật sự rất khác với những lời mọi người đã từng nói.
Mặc dù vẫn dịu dàng, mềm mại như vậy, bất quá trên người Vương phi này lại toát ra vẻ khí chất thanh nhã thoát tục, chỉ là lúc ở trên người nhị tiểu thư, nàng cũng chưa từng nhìn thấy qua, ánh mắt tràn đầy tự tin, làm sao lại nhát gan yếu đuối như mọi người đã nói, thần thái phấn khởi như vậy, khiến cho người trước mắt cảm thấy sáng ngời vô cùng mạnh mẽ.
Nhan Noãn nhìn thoáng qua trong nồi cháo gạo trắng cháo rồi nhìn thẳng thấy Long Trác Việt đang nuốt nước miếng, đối với Nhan Song Song phân phó nói: “Thay vương gia bới cháo.”
Nhan Song Song không có bất kỳ do dự, vội vàng vòng đến bên cạnh Long Trác Việt, thay hắn bới một chén cháo.
Mặc dù nghĩ đến chuyện phải gặp thái hậu làm cho Long Trác Việt kinh hãi lạnh run, nhưng nhìn thấy đồ ăn trước mắt, vẫn làm cho hắn nhịn không được lòng tràn đầy vui mừng nhảy nhót, tiếp nhận chén cháo trong tay Nhan Song Song, hắn liền húp lên hồng hộc…mà bắt đầu ăn lên tục.
Lát sau chén cháo đã thấy đáy, hắn quay đầu, chỉ thấy Nhan Noãn còn đang nhìn chằm chằm cái bàn, vươn đầu lưỡi liếm hạt gạo dính bên khóe môi thè lưỡi liếm đem vào trong miệng, âm thanh trong trẻo của Long Trác Việt mang theo khó hiểu: “Noãn Noãn, ngươi vì sao không ăn, nhìn cũng có thể làm no bụng sao?”
Trên mặt bàn, bày ra một dĩa tương đậu hữu, một dĩa dưa chuột, một dĩa cải củ, hai trứng gà luộc, mà trong nồi cháo kia cơ bản cũng không tính là cháo, mà là lấy cơm nguội qua đêm, thêm một chút nước ấm trộn lẫn làm loãng trực tiếp bưng lên đây, ngay cả nấu đều không có.
Nghèo kiết cổ hủ, thật là nghèo kiết cổ hủ mà!
Nếu là dân chúng bình thường, có lẽ Nhan Noãn cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng đây là nơi nào? Là Hiền vương phủ a.
Dù cho Long Trác Việt là cái tên ngốc, nhưng rốt cuộc cũng là con trai của tiên đế, trên người chảy huyết thống hoàng gia, là dòng họ hoàng thất, lương bổng lộc mỗi tháng cũng có số lượng không nhỏ, thậm chí bị lưu lạc cũng không đến tình trạng suy sụp như vậy ah.
Cho dù muốn làm đồ ăn sáng cho người ta ăn thanh đạm một chút, thì cũng nên làm có chất dinh dưỡng một chút, trên cái đĩa lớn như vậy mà đồ ăn chỉ có một ít, đó là cái gì, dĩa nước tương, món ăn dùng để chấm vào chỉ cần một miếng cũng không đủ ăn .
Nhan Noãn nhớ tới lúc nãy nhìn thấy Lưu tổng quản sắc mặt trắng nõn, thân mình tròn vo, thấy được cả người hắn đầy vẻ bóng loáng, trong lòng nàng có một loại trực giác khẳng định, mỗi tháng lương bỗng lộc này, hơn phân nửa là đi vào túi tiền của hắn, cho dù có thừa, sợ là cũng bị hạ nhân nha hoàn trong phủ này vơ vét hết rồi.
“Việt Việt mỗi ngày ngươi ăn sáng đều là những thứ này?” Nhan Noãn hơi nghiêng đầu hỏi, nhìn thấy đôi mắt kia của Long Trác Việt so với trời đêm đầy sao còn phải đẹp hơn, con ngươi màu đen trong suốt như thủy tinh, vô tội thuần khiết không chứa bất kỳ tạp chất nào.
Long Trác Việt bĩu bĩu môi, đem bát đưa cho Nhan Song Song, ý bảo nàng bới thêm một chén nữa rồi mới mở miệng nói: “Hôm nay đồ ăn rất phong phú, ngươi xem, còn có hai trứng gà luộc nữa nè.” Nói xong, hắn mừng rỡ như điên cầm lấy trứng gà luộc, yêu thích không buông tay: “Trước kia chỉ có cái dĩa tương đậu hữu này à, nhất định là bọn họ thấy ta cưới nương tử, thay ta vui vẻ, cho nên bỏ thêm rất nhiều đồ ăn.”
Hắn ngây thơ nói, không hề hay biết những món mình ăn vô cùng mộc mạc.
“Việt Việt thích ăn, hai trứng gà luộc kia đều cho ngươi ăn.” Nhan Noãn nói xong, bưng lên chén cháo trước mặt mình húp vài miếng rồi buông xuống tựa như đã ăn xong, đôi hàng mi cong như cánh quạt khẽ hạ xuống, trong đôi mắt đen nhánh phát ra tia sắc bén lạnh lẽo mãnh liệt.
Cuộc sống trước kia của Long Trác Việt như thế nào nàng mặc kệ, nhưng mà trước mắt, có lẽ nàng vẫn cần phải ở lại Vương phủ này, nếu mỗi ngày đều ăn những thứ này, Long Trác Việt chịu được, nhưng nàng sao có thể chịu được.
Nếu ngay cả ăn đều ăn không đủ no, nàng làm sao có đủ sức lực mà bỏ trốn?
Long Trác Việt hai mắt mở to nhìn, há to miệng hoảng hốt nhìn Nhan Noãn ăn nhanh tựa như hổ đói, sững sờ nói: “Noãn Noãn, ngươi rất đói bụng sao? Nếu không chén này của ta cũng cho ngươi.”
Nói xong, cầm chén trong tay đổ vào chén trước mặt Nhan Noãn.
“Không cần, ta ăn no rồi.” Nhan Noãn liếc hắn một cái, nói.
Cho dù lấy nước sôi đổ vào, thì cơm nhão kia vẫn còn lạnh tanh nhạt nhẽo, hạt gạo thô sáp, nhai ở trong miệng khó ăn muốn chết. So với kiếp trước của nàng lấy thân phận làm nội ứng tiến vào vùng nội bộ của những tên tội phạm, ở tầng dưới cùng leo trèo tìm kiếm đồ ăn còn khó ăn hơn.
Long Trác Việt vừa nghe xong lời này của Nhan Noãn, lập tức lại đem chén cháo giành trở về, một đôi mắt sáng trong suốt, sợ Nhan Noãn đột nhiên đổi ý, vội vàng bưng chén cháo lên một hơi nuốt hết vào trong bụng.
Sau khi ăn sáng xong, Long Trác Việt liền cùng Nhan Noãn lên xe ngựa, tiến cung để thỉnh an thái hậu.
Bởi vì tiến cung là chuyện lớn quan trọng, cho nên Lưu tổng quản rất chịu khó đem xe ngựa an bài thật tốt đứng ở cửa phủ.
/114
|