“Anh ấy có nỗi khổ riêng.”
Mạch Tiểu Miên đáp: “Mặc dù tôi không biết tại sao ngày đó anh ấy lại rời bỏ tôi đi, bây giờ lại sống trong thân phận của Trình Tây Thành, nhưng mà, tôi tin rằng anh ấy vẫn còn nhớ đến tôi.”
“Nếu em tin tưởng như vậy, thế thì em dứt khoát đi tìm anh ta đi!”
Kiều Minh Húc đột nhiên xuống xe, mở cửa băng ghế sau ra, giọng điệu có chút tức giận nói với cô.
“Tôi không đi tìm anh ấy đâu.”
Mạch Tiểu Miên ngồi im không nhúc nhích.
Cô không nghĩ ra được, tính khí nóng nảy này của anh rốt cuộc là đến từ đâu vậy chứ.
Cô có đi tìm Trình Đông Thành hay không thì có liên quan gì đến anh cơ chứ? Anh cần gì phải sốt ruột như thế.
Anh không phải là muốn nhanh chóng giao mình cho Trình Đông Thành, sau đó có thể yên tâm thoải mái ở cùng một chỗ với Lâm Ngọc vậy chứ?
Nghĩ tới đây, trái tim cô lập tức trở nên không thoải mái, cố chấp ngồi yên tại chỗ bất động.
“Không đi à, vậy thì đừng đi nữa!”
Kiều Minh Húc thô bạo đóng sập cửa xe, trở lại ghế lái, một chân nhấn ga.
Chiếc xe nhanh chóng lướt trên đường như tia chớp.
“Này, này, này, anh lái xe nhanh như vậy làm gì hả? Tôi còn phải đi gặp Trình Đông Thành nữa!”
Mạch Tiểu Miên vội vàng gọi.
Kiều Minh Húc bịt tai không nghe, tiếp tục tăng tốc tiến về phía trước…
“Kiều Minh Húc!”
Mạch Tiểu Miên tức giận gọi tên anh.
Nếu như không phải sợ xảy ra tai nạn giao thông, cô thật sự muốn nhoài người tới bóp cổ anh ngay: “Anh quay đầu xe lại ngay cho tôi!”
Kiều Minh Húc vẫn phớt lờ mặc kệ, tiếp tục chạy như một cơn gió lốc!
Tính năng của chiếc Land Rover này rất tốt, chạy trên đường giống như một con hổ xuống núi vậy. Rong ruổi trên đường phi nước đại, dùng tốc độ như tên lửa vượt hết xe này đến xe khác, thậm chí còn vượt cả đèn đỏ, dọa Mạch Tiểu Miên sợ chết khiếp, vội vàng kêu la anh dừng lại.
Tuy nhiên vẫn không biết là Kiều Minh Húc nổi cơn điên gì.
Thường ngày anh rõ ràng là một người đàn ông trầm ổn thành thục, lái xe cực kỳ điềm tĩnh. Bây giờ lại thất thường như những tên nhóc vậy, chạy nhanh như gió lốc, còn không quan tâm Mạch Tiểu Miên đang ngồi phía sau sợ hãi đến rợn cả tóc gáy.
Xe cứ một đường chạy như vậy, bị anh lái ra khỏi thành phố A, lên đường cao tốc!
Tốc độ xe mỗi lúc một nhanh hơn!
Hơn nữa anh còn mở cửa kính xe…
Mạch Tiểu Miên chỉ cảm thấy gió lạnh thổi toàn thân mình từ trên xuống dưới, da gà nổi lên…
Cô nhìn Kiều Minh Húc.
Lúc này, giống hệt như trong nội tâm anh ẩn chứa một con bạo long nhỏ vậy!
Sự nóng nảy này là từ đâu tới thế này?
Mạch Tiểu Miên đáp: “Mặc dù tôi không biết tại sao ngày đó anh ấy lại rời bỏ tôi đi, bây giờ lại sống trong thân phận của Trình Tây Thành, nhưng mà, tôi tin rằng anh ấy vẫn còn nhớ đến tôi.”
“Nếu em tin tưởng như vậy, thế thì em dứt khoát đi tìm anh ta đi!”
Kiều Minh Húc đột nhiên xuống xe, mở cửa băng ghế sau ra, giọng điệu có chút tức giận nói với cô.
“Tôi không đi tìm anh ấy đâu.”
Mạch Tiểu Miên ngồi im không nhúc nhích.
Cô không nghĩ ra được, tính khí nóng nảy này của anh rốt cuộc là đến từ đâu vậy chứ.
Cô có đi tìm Trình Đông Thành hay không thì có liên quan gì đến anh cơ chứ? Anh cần gì phải sốt ruột như thế.
Anh không phải là muốn nhanh chóng giao mình cho Trình Đông Thành, sau đó có thể yên tâm thoải mái ở cùng một chỗ với Lâm Ngọc vậy chứ?
Nghĩ tới đây, trái tim cô lập tức trở nên không thoải mái, cố chấp ngồi yên tại chỗ bất động.
“Không đi à, vậy thì đừng đi nữa!”
Kiều Minh Húc thô bạo đóng sập cửa xe, trở lại ghế lái, một chân nhấn ga.
Chiếc xe nhanh chóng lướt trên đường như tia chớp.
“Này, này, này, anh lái xe nhanh như vậy làm gì hả? Tôi còn phải đi gặp Trình Đông Thành nữa!”
Mạch Tiểu Miên vội vàng gọi.
Kiều Minh Húc bịt tai không nghe, tiếp tục tăng tốc tiến về phía trước…
“Kiều Minh Húc!”
Mạch Tiểu Miên tức giận gọi tên anh.
Nếu như không phải sợ xảy ra tai nạn giao thông, cô thật sự muốn nhoài người tới bóp cổ anh ngay: “Anh quay đầu xe lại ngay cho tôi!”
Kiều Minh Húc vẫn phớt lờ mặc kệ, tiếp tục chạy như một cơn gió lốc!
Tính năng của chiếc Land Rover này rất tốt, chạy trên đường giống như một con hổ xuống núi vậy. Rong ruổi trên đường phi nước đại, dùng tốc độ như tên lửa vượt hết xe này đến xe khác, thậm chí còn vượt cả đèn đỏ, dọa Mạch Tiểu Miên sợ chết khiếp, vội vàng kêu la anh dừng lại.
Tuy nhiên vẫn không biết là Kiều Minh Húc nổi cơn điên gì.
Thường ngày anh rõ ràng là một người đàn ông trầm ổn thành thục, lái xe cực kỳ điềm tĩnh. Bây giờ lại thất thường như những tên nhóc vậy, chạy nhanh như gió lốc, còn không quan tâm Mạch Tiểu Miên đang ngồi phía sau sợ hãi đến rợn cả tóc gáy.
Xe cứ một đường chạy như vậy, bị anh lái ra khỏi thành phố A, lên đường cao tốc!
Tốc độ xe mỗi lúc một nhanh hơn!
Hơn nữa anh còn mở cửa kính xe…
Mạch Tiểu Miên chỉ cảm thấy gió lạnh thổi toàn thân mình từ trên xuống dưới, da gà nổi lên…
Cô nhìn Kiều Minh Húc.
Lúc này, giống hệt như trong nội tâm anh ẩn chứa một con bạo long nhỏ vậy!
Sự nóng nảy này là từ đâu tới thế này?
/986
|