“Tôi cũng biết là em sẽ lo lắng cho tôi mà.”
Kiều Minh Húc nói xong, đột nhiên quay đầu lại nhìn cô cười một tiếng, nói: “Tôi cũng sẽ lo lắng cho em!”
Nghe những lời này, nhìn thấy nụ cười của anh, trái tim Mạch Tiểu Miên chợt đập mạnh mãnh liệt, ánh mắt nhìn anh mang theo vài phần cảm động cùng si mê.
Phảng phất như nghe được những lời yêu thương cảm động ấm áp nhất!
Tuy nhiên, hai người lại không phải là người yêu của nhau, mà chỉ là một cặp vợ chồng trên hợp đồng mà thôi!
Xe vừa định nổ máy thì bỗng nhiên Mạch Tiểu Miên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bên kia đường.
“Trình Đông Thành!”
Miệng của cô không nhịn được mà thấp giọng lớn tiếng gọi ra cái tên này.
Kiều Minh Húc theo ánh mắt của cô nhìn sang.
Không rõ là Trình Đông Thành, hay là Trình Tây Thành đang ở đi phía trước, bên cạnh còn có một cô gái khoảng chừng 25 tuổi, gương mặt cùng gu quần áo không tệ.
Hai người bọn họ vừa đi vừa trò chuyện.
Cô gái kia thỉnh thoảng còn vươn tay đấm nhẹ vào bả vai sống lưng anh ấy, trông quan hệ giữa hai người không hề giống bình thường.
Mạch Tiểu Miên chăm chú nhìn hai người trước mặt…
“Đó là Trình Tây Thành, không phải Trình Đông Thành của em.”
Nhìn thấy vẻ mặt khác lạ của Mạch Tiểu Miên, trong ánh mắt cô chứa đựng đầy những cảm xúc phức tạp phiền muộn, trong lòng Kiều Minh Húc không nói ra được là mùi vị gì cả, liền lên tiếng nhắc nhở nói.
“Là Trình Đông Thành.”
Sau khi đọc xong hộp thư của Trình Đông Thành, Mạch Tiểu Miên đã chắc chắn 100% rằng đó là Trình Đông Thành, chứ không phải Trình Tây Thành nào đó.
“Phải không? Nhưng người ngày đó tới bệnh viện là Trình Tây Thành mà. Chẳng lẽ hai anh em bọn họ trông giống nhau đến vậy sao?”
Kiều Minh Húc có chút chua xót nói.
“Anh ấy là Trình Đông Thành.”
Mạch Tiểu Miên vừa nghĩ tới những nội dung trong hộp thư ngày đó, ánh mắt lại mơ hồ nước mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Mặc dù tôi không biết tại sao anh ấy lại trở thành Trình Tây Thành, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng anh ấy là Trình Đông Thành.. ”
“Ồ.”
Kiều Minh Húc ủ rũ đáp lại.
Mặt trời rõ ràng là đang chiếu sáng rực rỡ, nhưng lại có cảm thấy bầu trời như bị đè bởi một tầng mây mù lớn, trong lòng âm trầm, chua chát nói: “Cho dù anh ta là Trình Đông Thành thì sao chứ? Em nhìn cô gái đi bên cạnh anh ta đi, mối quan hệ kia rõ ràng là không bình thường.”
“Ừ.”
“Anh ta không còn nhớ tới em, vậy em còn nghĩ tới người ta làm gì cơ chứ?”
Kiều Minh Húc nghe được câu trả lời đầy mất mát của cô, nhất thời có chút khó chịu, không nhịn được bĩu môi nói.
Kiều Minh Húc nói xong, đột nhiên quay đầu lại nhìn cô cười một tiếng, nói: “Tôi cũng sẽ lo lắng cho em!”
Nghe những lời này, nhìn thấy nụ cười của anh, trái tim Mạch Tiểu Miên chợt đập mạnh mãnh liệt, ánh mắt nhìn anh mang theo vài phần cảm động cùng si mê.
Phảng phất như nghe được những lời yêu thương cảm động ấm áp nhất!
Tuy nhiên, hai người lại không phải là người yêu của nhau, mà chỉ là một cặp vợ chồng trên hợp đồng mà thôi!
Xe vừa định nổ máy thì bỗng nhiên Mạch Tiểu Miên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bên kia đường.
“Trình Đông Thành!”
Miệng của cô không nhịn được mà thấp giọng lớn tiếng gọi ra cái tên này.
Kiều Minh Húc theo ánh mắt của cô nhìn sang.
Không rõ là Trình Đông Thành, hay là Trình Tây Thành đang ở đi phía trước, bên cạnh còn có một cô gái khoảng chừng 25 tuổi, gương mặt cùng gu quần áo không tệ.
Hai người bọn họ vừa đi vừa trò chuyện.
Cô gái kia thỉnh thoảng còn vươn tay đấm nhẹ vào bả vai sống lưng anh ấy, trông quan hệ giữa hai người không hề giống bình thường.
Mạch Tiểu Miên chăm chú nhìn hai người trước mặt…
“Đó là Trình Tây Thành, không phải Trình Đông Thành của em.”
Nhìn thấy vẻ mặt khác lạ của Mạch Tiểu Miên, trong ánh mắt cô chứa đựng đầy những cảm xúc phức tạp phiền muộn, trong lòng Kiều Minh Húc không nói ra được là mùi vị gì cả, liền lên tiếng nhắc nhở nói.
“Là Trình Đông Thành.”
Sau khi đọc xong hộp thư của Trình Đông Thành, Mạch Tiểu Miên đã chắc chắn 100% rằng đó là Trình Đông Thành, chứ không phải Trình Tây Thành nào đó.
“Phải không? Nhưng người ngày đó tới bệnh viện là Trình Tây Thành mà. Chẳng lẽ hai anh em bọn họ trông giống nhau đến vậy sao?”
Kiều Minh Húc có chút chua xót nói.
“Anh ấy là Trình Đông Thành.”
Mạch Tiểu Miên vừa nghĩ tới những nội dung trong hộp thư ngày đó, ánh mắt lại mơ hồ nước mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Mặc dù tôi không biết tại sao anh ấy lại trở thành Trình Tây Thành, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng anh ấy là Trình Đông Thành.. ”
“Ồ.”
Kiều Minh Húc ủ rũ đáp lại.
Mặt trời rõ ràng là đang chiếu sáng rực rỡ, nhưng lại có cảm thấy bầu trời như bị đè bởi một tầng mây mù lớn, trong lòng âm trầm, chua chát nói: “Cho dù anh ta là Trình Đông Thành thì sao chứ? Em nhìn cô gái đi bên cạnh anh ta đi, mối quan hệ kia rõ ràng là không bình thường.”
“Ừ.”
“Anh ta không còn nhớ tới em, vậy em còn nghĩ tới người ta làm gì cơ chứ?”
Kiều Minh Húc nghe được câu trả lời đầy mất mát của cô, nhất thời có chút khó chịu, không nhịn được bĩu môi nói.
/986
|