Sáng.
Tiếng chim bên ngoài ríu rít líu lo, ánh nắng ban mai sau cơn mưa rào mùa hạ lại càng sáng và trong lành hơn bình thường.
Vạn vật thức tỉnh và tươi mới ánh lên trong nắng nhờ trận gột rửa hôm qua.
Bên trong phòng, người đàn ông nhắm mắt trên giường, chăn đắp quy củ, còn người phụ nữ ngủ gục bên cạnh hắn, đầu gác trên một tay, tay nhỏ còn lại nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn của người nào đó.
Hoắc Đình tỉnh giấc vì ánh sáng chói mắt bên ngoài xuyên qua lớp rèm cửa chưa đóng kín.
Cơn sốt đêm qua khiến hắn hơi mơ hồ, mở mắt ra vẫn chưa thể nhớ lại được.
Đợi một lúc, hắn cảm nhận được có thứ gì đó mềm mại, mịn mịn, man mát trong lòng bàn tay.
Hoắc Đình quay đầu nhìn xuống, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ vùi trên giường hắn, mái tóc đen mun được tết gọn, một vài sợi lưa thưa trên má.
Là cô hầu câm của hắn.
Điều hắn không tin được chính là không ngờ hắn có thể ngủ say như thế trước mặt cô, trong khi cái tính cảnh giác của hắn chưa bao giờ cho phép hắn làm vậy.
Còn một điểm ngạc nhiên nữa là bàn tay cô hầu nhỏ ấy đang nằm trong tay hắn, đã thế bằng chứng rõ ràng là hắn đang chủ động nắm lấy tay con gái người ta.
Hắn ngỡ ngàng một chút.
Bàn tay của một cô gái làm hầu nữ từ nhỏ vậy mà lại rất mịn và trắng, cầm vào có xúc cảm man mát dễ chịu làm hắn lưu luyến không nỡ rời.
Đêm qua, dường như hắn cũng có cảm giác này trên môi, vừa mát lại mềm mịn.
Còn đang mải hồi tưởng lại những sự việc mơ hồ không rõ đêm qua, người con gái nằm gục bên giường hắn kia đã bắt đầu có dấu hiệu thức dậy, cựa quậy nhúc nhích.
Bạch Tử Thanh lơ mơ mở mắt, cảm giác đau mỏi nhói lên ở lưng và cổ.
Đêm qua vì chăm cho Hoắc Đình mà ngủ muộn, lại ngồi bên giường suốt đêm trong tư thế không thoải mái làm cả người cô đều rất mỏi.
Dụi dụi mắt nhìn lên, Bạch Tử Thanh giật mình phát hiện Hoắc Đình đã tỉnh dậy từ lúc nào, còn đang nhìn cô chằm chằm.
Cô giật mình rút tay ra khỏi tay hắn, vội vội vàng vàng đứng lên, nhưng đôi chân vì ngồi quỳ suốt cả đêm qua nên giờ đã tê cứng, máu không lưu thông đủ, mất sức lảo đảo ngã khuỵu xuống.
Hoắc Đình phản ứng rất nhanh, ngồi bật dậy kéo lấy cô vào lòng, khiến cô qua lớp chăn lông nằm vắt ngang đè lên đùi hắn.
Tình cảnh cùng tư thế thật ngượng ngùng.
Bạch Tử Thanh lấy đà đứng dậy lùi về sau, đầu cắm cúi xuống đất dù cô chẳng làm gì sai, chỉ là cô sợ hắn tức giận vì dám ở phòng hắn qua đêm.
Nhưng mà đâu thể trách cô, là hắn cứ nắm lấy cô không buông đấy chứ.
"Đi chuẩn bị bữa sáng."
Khác với tưởng tượng của Bạch Tử Thanh, Hoắc Đình chỉ vừa vuốt ngược tóc mái chạm vào mắt gây khó chịu, vừa chậm rãi nhả ra từng chữ ra lệnh cho cô.
Được tha bổng, Bạch Tử Thanh lập tức cúi đầu chào hắn rồi lui ra ngoài, bước chân vội vã theo tiếng tim hồi hộp đập thình thịch.
Trời ơi, may mà hắn không tức giận.
Nhưng mà, cả ngày hôm đó hắn ở lì trong nhà không ra ngoài, có thể vì ốm, cũng có thể vì tâm trạng không tốt từ hôm qua.
Bình thường hắn ta ngoài vào buổi sáng, buổi chiều ở nhà nhốt mình trong thư phòng, còn buổi tối thì thất thường lúc đi lúc ở.
Bây giờ hắn ở nhà chỉ tội cho Bạch Tử Thanh cô vì cô phải theo cái con người ấy mọi lúc mọi nơi để nghe hắn sai bảo.
Nói vậy chứ hắn cũng chẳng sai cô gì nhiều, ngoài hầu ăn uống trà bánh thì cũng không có thêm gì khác, thậm chí còn cho cô thời gian học bài.
Nhưng mà học bài với con người kia vẫn luôn làm cô cảm thấy rất căng thẳng.
Năm giờ chiều.
Hôm nay rất khác thường, ông chủ không biết gì ngoài công việc kia của cô lại đang ngồi dưới mái hiên trong vườn thưởng trà, trông tâm trạng tốt hơn hôm qua nhiều.
Đặt khay trà bánh xuống, cẩn thận rót nửa ly trà và nếm thử bánh trước mặt hắn, cô rót thêm ly khác lễ phép đặt xuống bên cạnh.
Nhìn thấy cổ tay lằn lên dấu vết bầm tím của cô, hắn khẽ nhíu mày, một lúc sau thấy cô thu tay về quy củ đứng bên cạnh, hắn cất lời:
"Đêm qua làm cô đau sao?"
Ách, làm đau cái gì cơ?
Thấy ánh mắt hắn hướng về cổ tay mình, Bạch Tử Thanh theo phản xạ gật gật đầu, lúc sau nghĩ gì lại đột nhiên giấu tay ra sau, đầu lắc lắc.
Cô sợ hắn không vui, dẫu sao trách nhiệm của người hầu như cô là làm cho chủ nhân thoải mái nhất, lỡ hắn nghĩ cô trách hắn rồi cáu giận, cô sợ mình không gánh nổi hậu quả.
Cô hầu trong ngoài bất nhất hết gật như gà mổ thóc lại lắc như trống bỏi làm hắn có chút buồn cười.
Hắn thừa biết cô sợ hắn nên mới lúc này lúc kia ứng phó, nhưng mà cái cách đối đáp vụng về như thế thật kém xa những kẻ đeo mặt nạ xung quanh hắn, chỉ liếc mắt một cái hắn đã nhận ra rồi.
Mà cái quan trọng là đêm hôm qua, lần đầu tiên cơn ác mộng bao năm của hắn dừng lại, không hành hạ hắn đến tận cùng như những lần trước, mà nguyên nhân có thể là vì cô gái bé xíu đứng bên cạnh hắn đây.
Cũng coi như đồ ngốc này có chút tác dụng..
/70
|