Chuyển ngữ: Pussycat
Khi Trọng Lâm đến phi trường, vừa xuống xe thì bị một chiếc xe máy mất kiểm soát tông vào. Cùng lúc đó, bỗng nhiên Thu Ý Hàm cảm thấy lòng vô cùng bất an.
*
“Em còn muốn gì?” Trình Dịch Phong thấy Dịch Thủy Tâm lại xuất hiện ở trước cửa nhà, hơi mất kiên nhẫn. Cô ấy đã đến đây không dưới một lần, mỗi lần đến đều đứng một hồi rồi bỏ đi. Trái lại, lần này đứng yên thật lâu, lại còn không có hành động nào khác.
“Em, em…” Dịch Thủy Tâm không biết nên mở miệng như thế nào. Cô không biết bây giờ Trình Dịch Phong có chịu gặp cô hay không. “Vào trước rồi nói sau.” Trình Dịch Phong thấy cô căng thẳng như vậy, trước tiên mặc kệ mục đích cô đến đây là cái gì, bởi vì cô trước sau cũng sẽ nói ra.
Dịch Thủy Tâm sợ hãi, rụt rè đi vào, cũng không dám ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trình Dịch Phong một cái. Nhưng mà cô đã đến đây nhiều lần như vậy, hôm nay nhất định phải cố gắng can đảm nói chuyện với Trình Dịch Phong để anh buông tha cho cha.
Tầm mắt của Trình Dịch Phong vẫn dừng trên bụng Dịch Thủy Tâm, thật sự nơi đó đang mang thai đứa con của anh sao? Cô cũng đã thấy ánh mắt anh, mặt bất giác đỏ lên.
Nhưng bây giờ không phải là lúc thẹn thùng, hơn nữa tại sao anh nhìn chằm chằm bụng của cô như vậy? Có phải anh đã biết hay không? Nghĩ đến trường hợp này, Dịch Thuỷ Tâm vội vàng dùng hai tay bảo vệ bụng của mình.
“Em muốn cầu xin anh một việc.” Mặc kệ là anh có chấp nhận hay không, Dịch Thủy Tâm nhất định phải thử một lần. Vả lại, bây giờ phải dời đi sự chú ý của anh trước, không thể để cho anh nhìn ra sự bất thường của mình.
“Gì?” Trình Dịch Phong ra hiệu cô tiếp tục nói. Hơn nữa, cái kiểu hành động dấu đầu lòi đuôi của cô thật sự rất đáng yêu, một lần nữa anh bất giác bị sự đơn thuần của cô hấp dẫn.
“Không thể tha thứ cho cha được à?” Dịch Thủy Tâm lại cúi đầu xuống, mười ngón tay đan chặt lại với nhau, chờ đợi Trình Dịch Phong trả lời.
“Chúc mừng em!” Thật không ngờ Trình Dịch Phong nói ra ba chữ này, Dịch Thủy Tâm nhất thời không có phản ứng, mờ mịt nhìn anh.
“Nhất định Lăng Tiêu là một người tốt hơn anh.” Trình Dịch Phong nói những lời này với Dịch Thủy Tâm, cũng là nói cho chính mình. Mấy ngày qua, anh luôn tự thôi miên mình, như vậy mới có thể ngăn cản bản thân mình đi tìm cô, nhưng thật không ngờ cô vẫn còn trở lại.
Thì ra anh ám chỉ chuyện này, lúc này Dịch Thủy Tâm mới ngầm hiểu được, xem ra Trình Dịch Phong đã xem tin tức ngày hôm đó. Vậy không cần… giải thích với anh, chắc là không cần đâu, dù sao anh cũng sẽ không quan tâm, cô thoáng cười khổ.
“Thật không thể tha thứ cho cha được sao?” Dịch Thủy Tâm không muốn nói tới chuyện Trình Dịch Phong vừa nhắc đến. Hôm nay cô đến là muốn cầu xin anh buông tha cha.
Nhưng mà Trình Dịch Phong vẫn không nói chuyện, thì ra cô đã suy nghĩ nhiều. Cô còn tưởng rằng Trình Dịch Phong có chút tình cảm đối với cô, khi cô hạ thấp bản thân mình, anh sẽ bằng lòng cho cha con đường sống.
“Thật xin lỗi anh, em không nên tới, em đi đây.” Dịch Thủy Tâm không biết tại sao bản thân mình muốn chạy trốn, nhưng bây giờ cô thật sự không có can đảm tiếp tục ở đây nữa.
Nơi này có rất nhiều ảo tưởng không thực tế, tựa như châm biếm cô đã từng vô tri. Cô đã sớm tỉnh ngộ, mình không nên lưu luyến tình cảm đã qua.
“Anh sẽ không làm gì ông ta nữa.” Trước khi Dịch Thủy Tâm rời đi, rốt cuộc Trình Dịch Phong nói ra những lời này. Quả là, không biết khi nào thì anh đã quên đi ý định đưa Trọng Thiên vào tù, là sợ thấy cô đau lòng sao? Chính anh cũng không nói ra được lý do thật sự.
Hận thù cái chết bi thảm của mẹ cứ như vậy mà quên đi sao? Thật ra, anh cũng không chắc rằng Dịch Thủy Tâm có nghe thấy lời nói vừa rồi của anh không. Bởi vì, anh tưởng tượng rằng khi cô nghe thấy lời vừa rồi nhất định sẽ rất xúc động, cũng có thể cho anh một cái ôm cảm tạ, nhưng mà cái gì cũng không có.
Dịch Thủy Tâm không thể tin vào tai mình, anh thật sự đồng ý tha thứ cho cha. Tuy rằng mắt đã ngấn lệ, cô vẫn không ngoảnh đầu lại, cũng không dám ngoảnh đầu lại.
Chỉ cần cha không sao thì thật là tốt, giờ cô phải lập tức đến bệnh viện nói cho anh Tiêu biết chuyện này. Vả lại, cô cũng ra quyết định quyết tâm phải chấp nhận anh Tiêu, lần này thật sự sẽ không đổi ý nữa, không để cho anh Tiêu thất vọng.
Lăng Tiêu suy đoán thật không sai, Trình Dịch Phong vẫn còn có tình cảm với Tâm nhi. Nếu không, cũng không có thể coi thường bỏ xuống thù hận nhiều năm như vậy.
“Hôm nay nên đi khoa phụ sản khám, anh đi qua cùng em.” Loại việc này Lăng Tiêu lo lắng cô có một mình, hơn nữa, mặc dù đây không phải là con của anh nhưng mà anh vẫn muốn chứng kiến quá trình trưởng thành của bé.
“Nhưng mà một mình cha…” Nếu để cho cha cô đơn nằm ở đây, Dịch Thủy Tâm vẫn có chút không đành lòng. Tuy rằng, anh Tiêu nói y tá sẽ chăm sóc tốt cho cha, hơn nữa bọn họ cũng chỉ rời đi một lúc, lòng cô vẫn có chút lo lắng.
Trình Dịch Phong thấy Dịch Thủy Tâm và Lăng Tiêu đều rời khỏi phòng bệnh, liền tìm được một chiếc xe đẩy nhanh chóng lẻn vào thành công. Lần này không phải anh muốn đến thăm kẻ súc sinh không có nhân tính này, chỉ là muốn tới đưa tiễn ông ta lần cuối.
“Ông có biết là ông thật sự rất tàn nhẫn hay không?” Trình Dịch Phong đứng ở cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống Trọng Thiên. Cái chết của mẹ đã khắc sâu trong lòng anh, còn anh thì rất hận Trọng Thiên – người cha ruột của anh. Thế nhưng giờ đây rõ ràng là anh đang nắm giữ chứng cứ mạnh mẽ xác thực, hoàn toàn có thể khiến ông ta trải qua nửa đời sau trong tăm tối, vì cái gì lại tự tay tiêu hủy chứng cớ này?
Trình Dịch Phong tuyệt đối sẽ không thừa nhận là bởi vì hôm đó thấy được sự hối hận trong mắt của Trọng Thiên, cũng sẽ không thừa nhận là bởi vì nước mắt của Dịch Thủy Tâm. Đúng, bởi vì anh không giống với Trọng Thiên, anh không nhẫn tâm như ông ta được. Anh cũng không muốn làm một người tàn nhẫn như Trọng Thiên, anh không muốn làm con trai của ông ta.
Nếu không phải bởi vì Trọng Thiên, anh cũng sẽ không yêu phải em gái của mình, cũng sẽ không đau khổ như bây giờ. Rõ ràng là không muốn tổn thương Dịch Thủy Tâm nhưng lại từng bước một đẩy cô ấy xuống vực sâu.
Hai tay Trình Dịch Phong đã nhuộm đầy máu, trong đó còn có một người là đứa con của mình. “Ông nghĩ là Tâm nhi đã có con với tôi phải không?” Trình Dịch Phong nhìn hai tay của mình, sắc mặt thật ảm đạm. “Không chỉ có một lần, đứa thứ nhất đã bị tôi giải quyết, ông có muốn nhìn thấy cảnh tôi giải quyết đứa này không?”
“Nhưng mà tôi lại trở nên yếu đuối, ngay cả một sinh mệnh nhỏ, tay trói gà không chặt, tôi cũng không dám ra tay. Tôi dường như nhìn thấy nó được sinh ra, ôm nó, nghe nó gọi tôi một tiếng ‘cha’. Nhưng những điều này cũng không có thể làm được, bây giờ mọi người đều biết rằng chúng tôi là anh em, không ai có thể chấp nhận tình cảm như thế này. Cho dù là đã định sau này có người khác làm cha của con tôi, tôi cũng không thể thay đổi.” Biểu tình của Trình Dịch Phong ngày càng dữ tợn, giống như không thể kiềm chế được bản thân. “Ông có biết là ai hại không? Là ông, đều là ông, cho nên, vĩnh biệt, tôi căm hận cha mình!”
Lúc nghe thấy bác sĩ nói bé cưng rất khỏe mạnh, Dịch Thủy Tâm rốt cuộc yên tâm. Thật ra, cô đã lo lắng em bé sẽ không khỏe mạnh, dù sao đây là chuyện rất có thể xảy ra. Nhưng mà, cho dù tương lai hình dạng của con ra sao thì cô vẫn muốn sinh ra nó. Bởi vì cô không hy vọng con của mình cùng Trình Dịch Phong bị vứt bỏ. Khi mà Trình Dịch Phong bị cha vứt bỏ rất đáng thương, cô không muốn làm như thế với sinh mệnh nhỏ chưa được sinh ra này.
Thấy Tâm nhi có thể lộ ra tươi cười vui vẻ như vậy, chính Lăng Tiêu cũng cười, anh không muốn nhiều, như thế này là đủ rồi.”
“Tại sao các bác sĩ và y tá chạy gấp gáp như vậy? Có thể là cha đã xảy ra chuyện gì hay không?” Thấy bác sĩ cùng y tá vội vã chạy về hướng phòng của cha, những lo sợ không dễ dàng hạ xuống trong lòng Dịch Thủy Tâm lại nổi lên.
Lăng Tiêu tạm trấn an Tâm nhi, sau đó cùng cô nhanh chóng trở lại phòng bệnh. Thế nhưng, vừa đến cửa phòng bệnh đã bị y tá chặn lại ở bên ngoài.
“Bác sĩ đang cấp cứu, xin yên tâm chờ.” Lời của y tá không thể xoa dịu lòng Dịch Thủy Tâm, cô phải bình tĩnh như thế nào? Người ở bên trong là cha của cô.
“Xin hỏi mọi người có phải là người nhà của bệnh nhân hay không?” Bác sĩ rốt cuộc đi ra, Dịch Thủy Tâm nặng nề gật đầu, hy vọng ông có thể nhanh chóng nói cho cô biết tình hình của cha.
“Lúc thăm phòng phát hiện dưỡng khí của bệnh nhân bị người vô ý kéo ra.” Bác sĩ chưa kịp nói, y tá bên cạnh đã giành nói trước cho Dịch Thủy Tâm biết tin này. Chẳng lẽ là có người cố ý muốn hại cha à? Bây giờ, cô không có thời gian suy nghĩ vấn đề này, vì cô càng muốn biết đến tình trạng hiện giờ của cha hơn.
Nhất định là cha sẽ không sao, Dịch Thủy Tâm vẫn tự trấn an mình như vậy. Nhưng Lăng Tiêu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của bác sĩ thì khẳng định là đã xảy ra chuyện.
“Xin gia quyến thu xếp hậu sự cho bệnh nhân, chúng tôi đã cố hết sức.” Nói xong thì bác sĩ và y tá lần lượt rời đi. Dịch Thủy Tâm cảm thấy thế giới của cô bây giờ sụp đổ hoàn toàn.
Chậm rãi lê bước đi đến bên cạnh cha, rõ ràng là tay và mặt của cha còn ấm mà, có thể nào là bọn họ đoán sai rồi hay không? “Cha chưa chết phải không?” Dịch Thủy Tâm nhìn về phía Lăng Tiêu, hy vọng anh có thể chứng thực cha chưa chết.
Lăng Tiêu không nói gì, chỉ ôm lấy cô. Bởi vì anh cũng không có khả năng cải tử hồi sinh, anh chỉ có thể cho cô một bờ vai vững chắc.
Đột nhiên Dịch Thủy Tâm nhớ tới anh hai và chị dâu, đã có vài ngày không thấy bọn họ. Không biết bây giờ bọn họ như thế nào? Hiện giờ cô chỉ mong ước bọn họ có thể ở bên cạnh.
Nhưng mà cô lại không biết đối mặt với anh hai như thế nào, cha đã chết, là cô đã không chăm sóc tốt cho cha. Nếu trước đó bọn họ không có rời đi, luôn ở bên cạnh cha, có lẽ bây giờ cha vẫn còn rất tốt.
Reng…Lúc này, tiếng điện thoại di động của Lăng Tiêu vang lên. Lăng Tiêu trả lời điện thoại xong, trong lòng càng trở nên nặng trĩu.
Khi Trọng Lâm đến phi trường, vừa xuống xe thì bị một chiếc xe máy mất kiểm soát tông vào. Cùng lúc đó, bỗng nhiên Thu Ý Hàm cảm thấy lòng vô cùng bất an.
*
“Em còn muốn gì?” Trình Dịch Phong thấy Dịch Thủy Tâm lại xuất hiện ở trước cửa nhà, hơi mất kiên nhẫn. Cô ấy đã đến đây không dưới một lần, mỗi lần đến đều đứng một hồi rồi bỏ đi. Trái lại, lần này đứng yên thật lâu, lại còn không có hành động nào khác.
“Em, em…” Dịch Thủy Tâm không biết nên mở miệng như thế nào. Cô không biết bây giờ Trình Dịch Phong có chịu gặp cô hay không. “Vào trước rồi nói sau.” Trình Dịch Phong thấy cô căng thẳng như vậy, trước tiên mặc kệ mục đích cô đến đây là cái gì, bởi vì cô trước sau cũng sẽ nói ra.
Dịch Thủy Tâm sợ hãi, rụt rè đi vào, cũng không dám ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trình Dịch Phong một cái. Nhưng mà cô đã đến đây nhiều lần như vậy, hôm nay nhất định phải cố gắng can đảm nói chuyện với Trình Dịch Phong để anh buông tha cho cha.
Tầm mắt của Trình Dịch Phong vẫn dừng trên bụng Dịch Thủy Tâm, thật sự nơi đó đang mang thai đứa con của anh sao? Cô cũng đã thấy ánh mắt anh, mặt bất giác đỏ lên.
Nhưng bây giờ không phải là lúc thẹn thùng, hơn nữa tại sao anh nhìn chằm chằm bụng của cô như vậy? Có phải anh đã biết hay không? Nghĩ đến trường hợp này, Dịch Thuỷ Tâm vội vàng dùng hai tay bảo vệ bụng của mình.
“Em muốn cầu xin anh một việc.” Mặc kệ là anh có chấp nhận hay không, Dịch Thủy Tâm nhất định phải thử một lần. Vả lại, bây giờ phải dời đi sự chú ý của anh trước, không thể để cho anh nhìn ra sự bất thường của mình.
“Gì?” Trình Dịch Phong ra hiệu cô tiếp tục nói. Hơn nữa, cái kiểu hành động dấu đầu lòi đuôi của cô thật sự rất đáng yêu, một lần nữa anh bất giác bị sự đơn thuần của cô hấp dẫn.
“Không thể tha thứ cho cha được à?” Dịch Thủy Tâm lại cúi đầu xuống, mười ngón tay đan chặt lại với nhau, chờ đợi Trình Dịch Phong trả lời.
“Chúc mừng em!” Thật không ngờ Trình Dịch Phong nói ra ba chữ này, Dịch Thủy Tâm nhất thời không có phản ứng, mờ mịt nhìn anh.
“Nhất định Lăng Tiêu là một người tốt hơn anh.” Trình Dịch Phong nói những lời này với Dịch Thủy Tâm, cũng là nói cho chính mình. Mấy ngày qua, anh luôn tự thôi miên mình, như vậy mới có thể ngăn cản bản thân mình đi tìm cô, nhưng thật không ngờ cô vẫn còn trở lại.
Thì ra anh ám chỉ chuyện này, lúc này Dịch Thủy Tâm mới ngầm hiểu được, xem ra Trình Dịch Phong đã xem tin tức ngày hôm đó. Vậy không cần… giải thích với anh, chắc là không cần đâu, dù sao anh cũng sẽ không quan tâm, cô thoáng cười khổ.
“Thật không thể tha thứ cho cha được sao?” Dịch Thủy Tâm không muốn nói tới chuyện Trình Dịch Phong vừa nhắc đến. Hôm nay cô đến là muốn cầu xin anh buông tha cha.
Nhưng mà Trình Dịch Phong vẫn không nói chuyện, thì ra cô đã suy nghĩ nhiều. Cô còn tưởng rằng Trình Dịch Phong có chút tình cảm đối với cô, khi cô hạ thấp bản thân mình, anh sẽ bằng lòng cho cha con đường sống.
“Thật xin lỗi anh, em không nên tới, em đi đây.” Dịch Thủy Tâm không biết tại sao bản thân mình muốn chạy trốn, nhưng bây giờ cô thật sự không có can đảm tiếp tục ở đây nữa.
Nơi này có rất nhiều ảo tưởng không thực tế, tựa như châm biếm cô đã từng vô tri. Cô đã sớm tỉnh ngộ, mình không nên lưu luyến tình cảm đã qua.
“Anh sẽ không làm gì ông ta nữa.” Trước khi Dịch Thủy Tâm rời đi, rốt cuộc Trình Dịch Phong nói ra những lời này. Quả là, không biết khi nào thì anh đã quên đi ý định đưa Trọng Thiên vào tù, là sợ thấy cô đau lòng sao? Chính anh cũng không nói ra được lý do thật sự.
Hận thù cái chết bi thảm của mẹ cứ như vậy mà quên đi sao? Thật ra, anh cũng không chắc rằng Dịch Thủy Tâm có nghe thấy lời nói vừa rồi của anh không. Bởi vì, anh tưởng tượng rằng khi cô nghe thấy lời vừa rồi nhất định sẽ rất xúc động, cũng có thể cho anh một cái ôm cảm tạ, nhưng mà cái gì cũng không có.
Dịch Thủy Tâm không thể tin vào tai mình, anh thật sự đồng ý tha thứ cho cha. Tuy rằng mắt đã ngấn lệ, cô vẫn không ngoảnh đầu lại, cũng không dám ngoảnh đầu lại.
Chỉ cần cha không sao thì thật là tốt, giờ cô phải lập tức đến bệnh viện nói cho anh Tiêu biết chuyện này. Vả lại, cô cũng ra quyết định quyết tâm phải chấp nhận anh Tiêu, lần này thật sự sẽ không đổi ý nữa, không để cho anh Tiêu thất vọng.
Lăng Tiêu suy đoán thật không sai, Trình Dịch Phong vẫn còn có tình cảm với Tâm nhi. Nếu không, cũng không có thể coi thường bỏ xuống thù hận nhiều năm như vậy.
“Hôm nay nên đi khoa phụ sản khám, anh đi qua cùng em.” Loại việc này Lăng Tiêu lo lắng cô có một mình, hơn nữa, mặc dù đây không phải là con của anh nhưng mà anh vẫn muốn chứng kiến quá trình trưởng thành của bé.
“Nhưng mà một mình cha…” Nếu để cho cha cô đơn nằm ở đây, Dịch Thủy Tâm vẫn có chút không đành lòng. Tuy rằng, anh Tiêu nói y tá sẽ chăm sóc tốt cho cha, hơn nữa bọn họ cũng chỉ rời đi một lúc, lòng cô vẫn có chút lo lắng.
Trình Dịch Phong thấy Dịch Thủy Tâm và Lăng Tiêu đều rời khỏi phòng bệnh, liền tìm được một chiếc xe đẩy nhanh chóng lẻn vào thành công. Lần này không phải anh muốn đến thăm kẻ súc sinh không có nhân tính này, chỉ là muốn tới đưa tiễn ông ta lần cuối.
“Ông có biết là ông thật sự rất tàn nhẫn hay không?” Trình Dịch Phong đứng ở cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống Trọng Thiên. Cái chết của mẹ đã khắc sâu trong lòng anh, còn anh thì rất hận Trọng Thiên – người cha ruột của anh. Thế nhưng giờ đây rõ ràng là anh đang nắm giữ chứng cứ mạnh mẽ xác thực, hoàn toàn có thể khiến ông ta trải qua nửa đời sau trong tăm tối, vì cái gì lại tự tay tiêu hủy chứng cớ này?
Trình Dịch Phong tuyệt đối sẽ không thừa nhận là bởi vì hôm đó thấy được sự hối hận trong mắt của Trọng Thiên, cũng sẽ không thừa nhận là bởi vì nước mắt của Dịch Thủy Tâm. Đúng, bởi vì anh không giống với Trọng Thiên, anh không nhẫn tâm như ông ta được. Anh cũng không muốn làm một người tàn nhẫn như Trọng Thiên, anh không muốn làm con trai của ông ta.
Nếu không phải bởi vì Trọng Thiên, anh cũng sẽ không yêu phải em gái của mình, cũng sẽ không đau khổ như bây giờ. Rõ ràng là không muốn tổn thương Dịch Thủy Tâm nhưng lại từng bước một đẩy cô ấy xuống vực sâu.
Hai tay Trình Dịch Phong đã nhuộm đầy máu, trong đó còn có một người là đứa con của mình. “Ông nghĩ là Tâm nhi đã có con với tôi phải không?” Trình Dịch Phong nhìn hai tay của mình, sắc mặt thật ảm đạm. “Không chỉ có một lần, đứa thứ nhất đã bị tôi giải quyết, ông có muốn nhìn thấy cảnh tôi giải quyết đứa này không?”
“Nhưng mà tôi lại trở nên yếu đuối, ngay cả một sinh mệnh nhỏ, tay trói gà không chặt, tôi cũng không dám ra tay. Tôi dường như nhìn thấy nó được sinh ra, ôm nó, nghe nó gọi tôi một tiếng ‘cha’. Nhưng những điều này cũng không có thể làm được, bây giờ mọi người đều biết rằng chúng tôi là anh em, không ai có thể chấp nhận tình cảm như thế này. Cho dù là đã định sau này có người khác làm cha của con tôi, tôi cũng không thể thay đổi.” Biểu tình của Trình Dịch Phong ngày càng dữ tợn, giống như không thể kiềm chế được bản thân. “Ông có biết là ai hại không? Là ông, đều là ông, cho nên, vĩnh biệt, tôi căm hận cha mình!”
Lúc nghe thấy bác sĩ nói bé cưng rất khỏe mạnh, Dịch Thủy Tâm rốt cuộc yên tâm. Thật ra, cô đã lo lắng em bé sẽ không khỏe mạnh, dù sao đây là chuyện rất có thể xảy ra. Nhưng mà, cho dù tương lai hình dạng của con ra sao thì cô vẫn muốn sinh ra nó. Bởi vì cô không hy vọng con của mình cùng Trình Dịch Phong bị vứt bỏ. Khi mà Trình Dịch Phong bị cha vứt bỏ rất đáng thương, cô không muốn làm như thế với sinh mệnh nhỏ chưa được sinh ra này.
Thấy Tâm nhi có thể lộ ra tươi cười vui vẻ như vậy, chính Lăng Tiêu cũng cười, anh không muốn nhiều, như thế này là đủ rồi.”
“Tại sao các bác sĩ và y tá chạy gấp gáp như vậy? Có thể là cha đã xảy ra chuyện gì hay không?” Thấy bác sĩ cùng y tá vội vã chạy về hướng phòng của cha, những lo sợ không dễ dàng hạ xuống trong lòng Dịch Thủy Tâm lại nổi lên.
Lăng Tiêu tạm trấn an Tâm nhi, sau đó cùng cô nhanh chóng trở lại phòng bệnh. Thế nhưng, vừa đến cửa phòng bệnh đã bị y tá chặn lại ở bên ngoài.
“Bác sĩ đang cấp cứu, xin yên tâm chờ.” Lời của y tá không thể xoa dịu lòng Dịch Thủy Tâm, cô phải bình tĩnh như thế nào? Người ở bên trong là cha của cô.
“Xin hỏi mọi người có phải là người nhà của bệnh nhân hay không?” Bác sĩ rốt cuộc đi ra, Dịch Thủy Tâm nặng nề gật đầu, hy vọng ông có thể nhanh chóng nói cho cô biết tình hình của cha.
“Lúc thăm phòng phát hiện dưỡng khí của bệnh nhân bị người vô ý kéo ra.” Bác sĩ chưa kịp nói, y tá bên cạnh đã giành nói trước cho Dịch Thủy Tâm biết tin này. Chẳng lẽ là có người cố ý muốn hại cha à? Bây giờ, cô không có thời gian suy nghĩ vấn đề này, vì cô càng muốn biết đến tình trạng hiện giờ của cha hơn.
Nhất định là cha sẽ không sao, Dịch Thủy Tâm vẫn tự trấn an mình như vậy. Nhưng Lăng Tiêu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của bác sĩ thì khẳng định là đã xảy ra chuyện.
“Xin gia quyến thu xếp hậu sự cho bệnh nhân, chúng tôi đã cố hết sức.” Nói xong thì bác sĩ và y tá lần lượt rời đi. Dịch Thủy Tâm cảm thấy thế giới của cô bây giờ sụp đổ hoàn toàn.
Chậm rãi lê bước đi đến bên cạnh cha, rõ ràng là tay và mặt của cha còn ấm mà, có thể nào là bọn họ đoán sai rồi hay không? “Cha chưa chết phải không?” Dịch Thủy Tâm nhìn về phía Lăng Tiêu, hy vọng anh có thể chứng thực cha chưa chết.
Lăng Tiêu không nói gì, chỉ ôm lấy cô. Bởi vì anh cũng không có khả năng cải tử hồi sinh, anh chỉ có thể cho cô một bờ vai vững chắc.
Đột nhiên Dịch Thủy Tâm nhớ tới anh hai và chị dâu, đã có vài ngày không thấy bọn họ. Không biết bây giờ bọn họ như thế nào? Hiện giờ cô chỉ mong ước bọn họ có thể ở bên cạnh.
Nhưng mà cô lại không biết đối mặt với anh hai như thế nào, cha đã chết, là cô đã không chăm sóc tốt cho cha. Nếu trước đó bọn họ không có rời đi, luôn ở bên cạnh cha, có lẽ bây giờ cha vẫn còn rất tốt.
Reng…Lúc này, tiếng điện thoại di động của Lăng Tiêu vang lên. Lăng Tiêu trả lời điện thoại xong, trong lòng càng trở nên nặng trĩu.
/88
|