Vạn Uyển buồn bực không yên mà nhìn cửa, mở cửa liền bị anh lính quèn đứng ở cửa chặn lại, nhìn vẻ mặt anh ta giống như cọc gỗ, Vạn Uyển cố gắng nói chuyện với anh ta, nhưng anh lính quèn mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, phục tùng tất cả điều kiện mà thượng cấp ra lệnh, hoàn toàn không quan tâm tới cô gái này.
Vạn Uyển vừa bước một chân ra liền bị chặn lại.
Vẻ mặt cô nàng Vạn đau khổ lui về, chỉ mặc một bộ y phục nên lạnh đến run lẩy bẩy, kể từ lúc đám người giống như giặc cướp kia xách mình giống như tóm chim non tới đây thì sau đó vội biến mất, để một mình cô ở trong phòng này tự sanh tự diệt.
"Đồng chí trẻ, tôi có thể tìm Tả Diệc đội trưởng các anh không vậy?" Hàm răng của Vạn Uyển run lên, nhỏ giọng hỏi.
Phản ứng đầu tiên của đồng chí trẻ lúc nghe đến tên này thì ưỡn thẳng lưng, đứng thẳng hơn so với lúc vừa rồi. Vạn Uyển bị hành động đột nhiên của anh ta mà sợ tới mức lui về sau một bước, cho rằng đây là xúc phạm đến quy định gì đó không thể gọi thẳng tên, vội vàng đổi lời nói, "Tôi thật sự muốn tìm Tả đội trưởng"
Anh lính quèn dùng ánh mắt nhìn tù binh liếc Vạn Uyển, Vạn Uyển im lặng nhìn trời, "Vậy hay là anh cho tôi mượn điện thoại? Điện thoại di động của tôi rơi ở trên xe rồi."
Đồng chí trẻ vẫn như cũ không để ý tới cô, đứng nghiêm, tuyệt đối không cho kẻ địch bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
Vạn Uyển rất lạnh, cô ở chỗ này thử nhiều lần đều vấp phải trắc trở, hoàn toàn nổi giận, đã nắm đệm trên ghế dùng sức ném xuống đất, âm điệu cao vút, "Muốn làm cái gì đây! Tôi tố cáo các người có tin không!"
Ngô Sâm ngừng động tác giơ tay lên chuẩn bị đẩy cửa vào, cầm áo khoác quân phục phụ nữ thật vất vả mới mượn được bất đắc dĩ lại bấm điện thoại của Tả Diệc, thanh âm trầm thấp, "Đội trưởng, nơi này có tình huống."
Tả Diệc hình như đang ở nhà nấu ăn, âm thanh máy hút dầu vang rầm rầm còn kèm theo tiếng rau cải nổ dầu trong chảo, vì vậy gầm lên, "Nói! Tôi đang rất bận ở chỗ này!"
"Chúng ta tìm cái áo khoác ngoài kiểu nữ" Ngô Sâm từ từ nhắc nhở anh ta, "Nhưng mà tốn một thời gian dài"
Tả Diệc lớn giọng đáp, "Cậu đừng nói nhảm nữa, trong đội chúng ta mà có thể tìm con muỗi cái coi như không phụ lòng đám anh em."
Ngô Sâm cầm điện thoại di động nghiêng người từ trong khe cửa nhìn Vạn Uyển tức giận ôm đầu gối ngồi ở trên ghế sa lon, quả táo trên mâm đựng trái cây bên cạnh hình như đã bị ném nát rồi, hít sâu một hơi không nhanh không chậm mà nói tiếp, "Đội trưởng, Vạn Uyển ở chỗ tạm thời của đội."
Tạp âm bên Tả Diệc biến mất trong nháy mắt, tiếng kim loại va chạm liên tục, "Trân bảo, coi trọng cô ta, mie nó, đây là một bảo bối à!"
Ngô Sâm yên lặng che đậy ánh mắt kinh ngạc của anh lính quèn, Tả Diệc vừa chạy vừa rống tiếp, "Con nhóc nhỏ kia không phải thiếu chút trang bị sao? Cô gái này có thể đổi mười bộ!"
Ngô Sâm hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó giơ tay lên, vỗ vỗ đầu đồng chí trẻ tỏ vẻ ngợi khen.
Vạn Uyển nghe thấy thanh âm đẩy cửa ra, tiện tay quăng mâm đựng trái cây tới, cậu nhóc mở cửa ngao một tiếng, gào lên thảm thiết, "Sư huynh, anh quá âm hiểm!"
Ngô Sâm từ cạnh cửa đi vào chầm chậm, đi theo vào còn có người hơi thấp, vỗ vỗ đầu con nhóc, tình ý sâu xa mà giáo dục, "Lớn lên mới có thể hiểu rõ thế giới người lớn."
Con nhóc xoa đầu đi tới góc tường, đối với lời nói của anh ta chẳng thèm quan tâm.
Người lùn cười hắc hắc với Vạn Uyển, "Chị dâu Diệp, tôi là La Khải Minh, cái thằng xui xẻo mới vừa rồi là đồng đội của tôi, để cho chị chê cười rồi." Thái đầu đi lên trước tự giới thiệu mình, Vạn Uyển liếc anh ta một cái.
Ngô Sâm đi lên trước thả áo khoác ngoài vào bên cạnh Vạn Uyển, giọng điệu bình thản, "Trước mặc phòng chống rét."
Vạn Uyển cầm áo khoác lên người, vẫn không tránh được hắt xì thật to.
Con nhóc đứng ở góc tường nghe tiếng lại gào thét một chút, biểu tình nhìn về phía Ngô Sâm trầm thống đau thương, "Sư huynh, cô ấy cảm em không có trang bị rồi?"
Ngô Sâm cười gật đầu.
Vạn Uyển hút hút lỗ mũi, đứng lên, chỉ vào từng người một bọn họ, "Hành động hôm nay của các người, đủ để tôi đi tìm lãnh đạo các người lý luận một phen."
"Cô xem, lãnh đạo này không phải tới rồi sao!" Tả Diệc cất bước vào phòng, chỉ chỉ hai vạch trên vai lại chỉ chỉ Ngô Sâm bọn họ, "Đám khốn kiếp kia các cậu đã làm gì? Muốn con gái nhà người ta kiện các cậu?"
La Khải Minh nhịn không được, phốc bật cười. Tả Diệc khom lưng tiện tay lượm quả táo, nhận lấy dao găm Thụy Sĩ mà Ngô Sâm ném qua, thử lưỡi dao ở trên ngón cái nhanh chóng cắt quả táo đưa cho Vạn Uyển, "Xin bớt giận, sau này tôi sẽ giáo huấn bọn họ!"
Vạn Uyển thấy người quen lá gan cũng lớn lên, "Mấy người này, thừa dịp anh không ở đây, mấy ngày trước làm trộm cướp!"
Tả Diệc vừa nghe, vỗ bàn một cái thật mạnh, "Bọn họ phản rồi!" Vừa nói vừa cùng Ngô Sâm liếc nhau, Ngô Sâm nhún nhún vai bày tỏ có chuyện như vậy xảy ra, ngài cũng biết đại khái rồi, tùy ý xử trí đi! Tả Diệc trả lại ánh mắt, tên nhóc nhà cậu học đi, xem tôi giải quyết như thế nào.
Lại nhìn về phía Vạn Uyển thì biểu tình của Tả Diệc nghiêm túc dị thường, "Vạn Uyển, đó là lúc làm nhiệm vụ, vì phòng ngừa mục tiêu đến gần và đoán được người của chúng tôi, là cử chỉ cần thiết lúc tùy cơ ứng biến."
Vạn Uyển gần như chưa từng thấy Tả Diệc nghiêm túc, trong nháy mắt bị anh ta nhắc nhở như vậy liền nhận thức được sai lầm của mình, hơi sợ, "Tôi không biết là như thế này, không tạo tổn thất cho nhiệm vụ của các anh chứ?"
Tả Diệc nặng nề lắc đầu, mi tâm nhăn thành một đống, "Thiếu chút nữa đã gây đại họa, nhưng đã giải quyết rồi."
Vạn Uyển thở dài một hơi, hơi chột dạ nên cầm lấy trà nóng đi sát vào bên cạnh.
Thấy tất cả mọi người im lặng, mấy người từng ở chung với Tả Diệc biết anh ta thời điểm càng nghiêm túc thì càng là kẻ bịp bợm, Ngô Sâm có chút đồng tình Vạn Uyển hòan tòan cho là thật, vì con nhóc góc tường cũng chỉ có thể nhịn.
"Thái đầu, hỏi Diệp đoàn trưởng sao còn chưa tới nhận người!" Tả Diệc suy nghĩ Vạn Uyển đợi ở đây cũng đã lâu rồi, Diệp Dực không thể nào không chạy tới.
Thái đầu nghe vậy thì trực tiếp cầm điện thoại di động của Tả Diệc gọi đi, Diệp Dực rất nhanh nhận điện thoại, Tả Diệc ngoắc ngoắc tay tỏ ra mình tới nhận, "Diệp Dực, cô gái nhà cậu ở chỗ tôi đấy."
Diệp Dực bận tối mày tối mặt, điện thoại di động cũng là Đồng Niệm duỗi dài tay đưa tới nghe , lúc nghe được hai chữ Vạn Uyển thì dừng lại công việc trong tay, hơi ngẩng đầu, tiếp nhận ánh mắt lo âu của Đồng Niệm, cũng thoáng nhíu mày, "Các bảng phải rõ ràng chi tiết, tôi sẽ giao cho cấp dưới đi xin điều động."
Tả Diệc liếc mắt nhìn về phía Vạn Uyển đang ôm ly trà, hạ thấp âm điệu, "Cô ấy không thể nghỉ ngơi ở chỗ chúng tôi tối nay."
Diệp Dực tay trái cầm điện thoại di động, tay phải vẫn còn đang viết, hoàn toàn không có ý dừng lại, "Trước gởi lại, cho một chỗ an tòan để ngủ, đến lúc đó tôi tới đón là được."
Tả Diệc cúp điện thoại, ánh mắt mang theo hài hước, "Vạn Uyển à, buổi tối cô muốn về chỗ nào?"
Vạn Uyển cũng đã nghe thấy lời nói của Diệp Dực, mắt trợn trắng không để ý tới hai người kia, một hồi lâu mới trả lời, "Hiện tại tôi tạm thời ở chỗ chị Diệp Ngôn."
Vốn là cả đám đứng ở bên cạnh chế giễu nhất thời yên lặng, La Khải Minh uống một ngụm nước nghẹn ở trong khí quản, thiếu chút nữa đã sặc gần chết. Ngô Sâm luôn luôn bình tĩnh cũng xoay người nhìn về phía Vạn Uyển, La Khải Minh run rẩy hỏi, "Cô ở đâu vậy?"
Vạn Uyển hiểu tâm tình của bọn họ, vô cùng có sức lực mà nói, "Trong nhà chị Diệp Ngôn."
La Khải Minh vỗ bàn một cái thật mạnh, trong nháy mắt nửa bên mặt bàn rạn nứt mấy khe hở, "Thật sự là người rất có can đảm! Nhà của sư gia và sư thái cũng dám vào ở?"
Vạn Uyển nhìn cái dạng kia của anh ta, cười nghẹn giả bộ vô tội, "Vậy thì làm sao hả?"
Tin nhắn điện thoại di động của Tả Diệc rung vài lần, nghe câu chuỵên của mọi người đã nghiêng về cách xa vạn dặm cũng có chút đãng trí, đứng dậy rỉ tai mấy câu với Ngô Sâm rồi vội vã rời đi.
Tả Diệc bên kia vừa đi, Thái đầu dẫn theo đám anh em bên này lại bắt đầu. Thành kiểu nửa bao vây quanh Vạn Uyển ngồi chồm hổm xuống, và cẩn thận đếm về lịch sử gia đình của Diệp Ngôn và Lý Thi.
"Còn nhớ rõ lần đó không? Diệp Ngôn và Lý Thi giận dỗi, tình hình lớn đến độ hàng xóm báo cảnh sát, cảnh sát kia lại bình tĩnh, cũng không đi vào cửa, cuối cùng nếu không phải là do sư gia sợ hãi sư thái, năm sáu cảnh sát từ phía sau đi lên e rằng đều phải ở bệnh viện chừng mấy ngày." Thái đầu ngước đầu nhớ lại chiến tranh trong gia đình nhiều lần, thở dài nói.
Vạn Uyển xoa xoa tay tưởng tượng chiến tranh gia đình của hai người kia, rùng mình.
Ngô Sâm nhìn cô, ý bảo Thái đầu nói tiếp. La Khải Minh từ trước đến giờ là người nói nhiều, hiện tại được ân chuẩn, càng nói nhiều hơn, thêm dầu thêm mỡ rất náo nhiệt.
Vạn Uyển rất ít khi cùng người ta nói chuyện trời đất, lần đầu tiên gặp trường hợp mới mẻ này cực thú vị, năm sáu người đàn ông vây ở một chỗ, tám về chuyện vợ chồng của Lý Thi, đặc biệt thú vị.
"Bọn họ kết hôn như thế nào?" Vạn Uyển chống đầu hỏi, "Là chị Diệp Ngôn cầu hôn trước phải không?"
"Cái này. . . . . ." Con nhóc nháy mắt to, từ trong ba lô bên người móc ra một notebook mô hình nhỏ, "Thực lúc cầu hôn tôi có giữ ghi âm."
Mọi người nhất thời cao hứng, "Tiểu tử thúi nhà cậu, làm sao lấy được?"
Con nhóc bị mắng hơi oan ức, chỉ chỉ dụng cụ của mình, "Cái này. . . . . . Bọn họ ở trạng thái radio của từng binh sĩ không mã hóa mà cầu hôn, tôi có thể không nghe được à."
Thái đầu cùng mấy anh em bên cạnh đánh cho con nhóc một cái thật mạnh, "Cậu chán sống rồi hả!"
Con nhóc che đầu, "Bệnh nghề nghiệp, bệnh nghề nghiệp, chờ chúng ta xem xong rồi, nhất định xóa." Vừa nói vừa bắt đầu tìm kiếm ghi âm đã lưu trữ riêng, đôi tay nhanh chóng đánh gõ bàn phím tiến hành giải mật, chẳng bao lâu là có thể nghe được một tiếng xát qua rất nhỏ, "Vậy chúng ta cũng nên bắt đầu!"
Vì quan tâm cô gái Vạn Uyển này, con nhóc cởi áo khoác ngoài của mình ra gấp rồi phủi ở trên đất, " Ngồi xuống "
Hai người tuổi tương tự, dáng dấp con nhóc lại thiếu niên, Vạn Uyển đương nhiên thích nó, lập tức hấp ta hấp tấp ngồi xuống.
Ghi âm rất rõ ràng, gần như có thể nghe thấy tiếng người chạy bộ cùng tiếng hít thở, con nhóc không hổ là chịu huấn luyện chuyên nghiệp, chỉ có một chút thời gian đã giải mã rồi trong lúc nói chuyện với nhau tự động xóa toàn bộ mã số liên quan tới thanh âm của nhân vật, Vạn Uyển chỉ có thể nghe đứt quãng tiếng chạy bộ cùng tiếng hít thở của một số người.
Thanh âm của Lý Thi không phải là dễ phân biệt, Vạn Uyển ngừng thở để nghe rõ giọng nói của anh ta nhưng cũng chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nghe thanh âm của một người đàn ông, tốc độ giọng nói rất nhanh ngữ điệu rất gấp, "Diệp Ngôn, báo cáo vị trí."
Trong băng tần truyền đến tạp âm xa lạ, giống như một loại bén nhọn phá vỡ không khí, Vạn Uyển theo phản xạ mà bưng kín lỗ tai, lúc này nghe thấy thanh âm Diệp Ngôn trong lúc chạy trốn, khác biệt với ngang ngược cùng trêu chọc bình thường, thậm chí có chút uyển chuyển mà dịu dàng, "Lý Thi, nếu lần này chúng ta không trở về được, mộ liệt sĩ chôn trong đó một bao bánh bao có được hay không?"
"Không được" Lý Thi bên kia đột nhiên cực kỳ an tĩnh, giống như người của hai thế giới, một người chạy giữa lằn ranh lửa đạn với sống chết, một người ở vào thế an tĩnh.
Diệp Ngôn không nói tiếp nữa, Vạn Uyển đột nhiên chua xót, đưa tay muốn tắt âm tần, không nghĩ tới Thái đầu nghiêm túc nắm lấy tay của cô, ngữ điệu trầm thấp mà nghiêm túc, "Đợi chút."
Vạn Uyển đỏ mắt, đợi trong âm tần xuất hiện thanh âm lần nữa, chợt, tần số trên màn ảnh gãy một sóng dài, Lý Thi chậm chạp mà kiên định nói, "Lần này về, chúng ta liền kết hôn."
Âm tần tới đây liền kết thúc, con nhóc không có vội vã tắt, không khí có vẻ nặng nề, Vạn Uyển cảm thấy trên mặt lạnh lẽo, sờ tới mới biết không biết khi nào mình đã rơi lệ, cũng không ngừng được thút thít.
Ngô Sâm đứng cách đám người hơi xa một chút, thân thể theo bản năng nghe thấy trên hành lang có tiếng bước chân, lập tức chuyển đến chỗ tối, Diệp Dực đẩy cửa ra liền nhìn thấy Vạn Uyển đang khóc, liền lập tức tối mặt, Ngô Sâm chỉ chỉ Computer trên đất, nhỏ giọng nói một câu mới coi là hóa giải sát khí của Diệp Dực.
"Vạn Uyển" Diệp Dực đi tới trước mặt Vạn Uyển, lấy nón ở trên đầu cô xuống, ngữ điệu hiếm thấy, giống như là nhỏ giọng dụ dỗ trẻ con, "Đừng khóc, chúng ta về nhà."
Vạn Uyển vừa bước một chân ra liền bị chặn lại.
Vẻ mặt cô nàng Vạn đau khổ lui về, chỉ mặc một bộ y phục nên lạnh đến run lẩy bẩy, kể từ lúc đám người giống như giặc cướp kia xách mình giống như tóm chim non tới đây thì sau đó vội biến mất, để một mình cô ở trong phòng này tự sanh tự diệt.
"Đồng chí trẻ, tôi có thể tìm Tả Diệc đội trưởng các anh không vậy?" Hàm răng của Vạn Uyển run lên, nhỏ giọng hỏi.
Phản ứng đầu tiên của đồng chí trẻ lúc nghe đến tên này thì ưỡn thẳng lưng, đứng thẳng hơn so với lúc vừa rồi. Vạn Uyển bị hành động đột nhiên của anh ta mà sợ tới mức lui về sau một bước, cho rằng đây là xúc phạm đến quy định gì đó không thể gọi thẳng tên, vội vàng đổi lời nói, "Tôi thật sự muốn tìm Tả đội trưởng"
Anh lính quèn dùng ánh mắt nhìn tù binh liếc Vạn Uyển, Vạn Uyển im lặng nhìn trời, "Vậy hay là anh cho tôi mượn điện thoại? Điện thoại di động của tôi rơi ở trên xe rồi."
Đồng chí trẻ vẫn như cũ không để ý tới cô, đứng nghiêm, tuyệt đối không cho kẻ địch bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
Vạn Uyển rất lạnh, cô ở chỗ này thử nhiều lần đều vấp phải trắc trở, hoàn toàn nổi giận, đã nắm đệm trên ghế dùng sức ném xuống đất, âm điệu cao vút, "Muốn làm cái gì đây! Tôi tố cáo các người có tin không!"
Ngô Sâm ngừng động tác giơ tay lên chuẩn bị đẩy cửa vào, cầm áo khoác quân phục phụ nữ thật vất vả mới mượn được bất đắc dĩ lại bấm điện thoại của Tả Diệc, thanh âm trầm thấp, "Đội trưởng, nơi này có tình huống."
Tả Diệc hình như đang ở nhà nấu ăn, âm thanh máy hút dầu vang rầm rầm còn kèm theo tiếng rau cải nổ dầu trong chảo, vì vậy gầm lên, "Nói! Tôi đang rất bận ở chỗ này!"
"Chúng ta tìm cái áo khoác ngoài kiểu nữ" Ngô Sâm từ từ nhắc nhở anh ta, "Nhưng mà tốn một thời gian dài"
Tả Diệc lớn giọng đáp, "Cậu đừng nói nhảm nữa, trong đội chúng ta mà có thể tìm con muỗi cái coi như không phụ lòng đám anh em."
Ngô Sâm cầm điện thoại di động nghiêng người từ trong khe cửa nhìn Vạn Uyển tức giận ôm đầu gối ngồi ở trên ghế sa lon, quả táo trên mâm đựng trái cây bên cạnh hình như đã bị ném nát rồi, hít sâu một hơi không nhanh không chậm mà nói tiếp, "Đội trưởng, Vạn Uyển ở chỗ tạm thời của đội."
Tạp âm bên Tả Diệc biến mất trong nháy mắt, tiếng kim loại va chạm liên tục, "Trân bảo, coi trọng cô ta, mie nó, đây là một bảo bối à!"
Ngô Sâm yên lặng che đậy ánh mắt kinh ngạc của anh lính quèn, Tả Diệc vừa chạy vừa rống tiếp, "Con nhóc nhỏ kia không phải thiếu chút trang bị sao? Cô gái này có thể đổi mười bộ!"
Ngô Sâm hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó giơ tay lên, vỗ vỗ đầu đồng chí trẻ tỏ vẻ ngợi khen.
Vạn Uyển nghe thấy thanh âm đẩy cửa ra, tiện tay quăng mâm đựng trái cây tới, cậu nhóc mở cửa ngao một tiếng, gào lên thảm thiết, "Sư huynh, anh quá âm hiểm!"
Ngô Sâm từ cạnh cửa đi vào chầm chậm, đi theo vào còn có người hơi thấp, vỗ vỗ đầu con nhóc, tình ý sâu xa mà giáo dục, "Lớn lên mới có thể hiểu rõ thế giới người lớn."
Con nhóc xoa đầu đi tới góc tường, đối với lời nói của anh ta chẳng thèm quan tâm.
Người lùn cười hắc hắc với Vạn Uyển, "Chị dâu Diệp, tôi là La Khải Minh, cái thằng xui xẻo mới vừa rồi là đồng đội của tôi, để cho chị chê cười rồi." Thái đầu đi lên trước tự giới thiệu mình, Vạn Uyển liếc anh ta một cái.
Ngô Sâm đi lên trước thả áo khoác ngoài vào bên cạnh Vạn Uyển, giọng điệu bình thản, "Trước mặc phòng chống rét."
Vạn Uyển cầm áo khoác lên người, vẫn không tránh được hắt xì thật to.
Con nhóc đứng ở góc tường nghe tiếng lại gào thét một chút, biểu tình nhìn về phía Ngô Sâm trầm thống đau thương, "Sư huynh, cô ấy cảm em không có trang bị rồi?"
Ngô Sâm cười gật đầu.
Vạn Uyển hút hút lỗ mũi, đứng lên, chỉ vào từng người một bọn họ, "Hành động hôm nay của các người, đủ để tôi đi tìm lãnh đạo các người lý luận một phen."
"Cô xem, lãnh đạo này không phải tới rồi sao!" Tả Diệc cất bước vào phòng, chỉ chỉ hai vạch trên vai lại chỉ chỉ Ngô Sâm bọn họ, "Đám khốn kiếp kia các cậu đã làm gì? Muốn con gái nhà người ta kiện các cậu?"
La Khải Minh nhịn không được, phốc bật cười. Tả Diệc khom lưng tiện tay lượm quả táo, nhận lấy dao găm Thụy Sĩ mà Ngô Sâm ném qua, thử lưỡi dao ở trên ngón cái nhanh chóng cắt quả táo đưa cho Vạn Uyển, "Xin bớt giận, sau này tôi sẽ giáo huấn bọn họ!"
Vạn Uyển thấy người quen lá gan cũng lớn lên, "Mấy người này, thừa dịp anh không ở đây, mấy ngày trước làm trộm cướp!"
Tả Diệc vừa nghe, vỗ bàn một cái thật mạnh, "Bọn họ phản rồi!" Vừa nói vừa cùng Ngô Sâm liếc nhau, Ngô Sâm nhún nhún vai bày tỏ có chuyện như vậy xảy ra, ngài cũng biết đại khái rồi, tùy ý xử trí đi! Tả Diệc trả lại ánh mắt, tên nhóc nhà cậu học đi, xem tôi giải quyết như thế nào.
Lại nhìn về phía Vạn Uyển thì biểu tình của Tả Diệc nghiêm túc dị thường, "Vạn Uyển, đó là lúc làm nhiệm vụ, vì phòng ngừa mục tiêu đến gần và đoán được người của chúng tôi, là cử chỉ cần thiết lúc tùy cơ ứng biến."
Vạn Uyển gần như chưa từng thấy Tả Diệc nghiêm túc, trong nháy mắt bị anh ta nhắc nhở như vậy liền nhận thức được sai lầm của mình, hơi sợ, "Tôi không biết là như thế này, không tạo tổn thất cho nhiệm vụ của các anh chứ?"
Tả Diệc nặng nề lắc đầu, mi tâm nhăn thành một đống, "Thiếu chút nữa đã gây đại họa, nhưng đã giải quyết rồi."
Vạn Uyển thở dài một hơi, hơi chột dạ nên cầm lấy trà nóng đi sát vào bên cạnh.
Thấy tất cả mọi người im lặng, mấy người từng ở chung với Tả Diệc biết anh ta thời điểm càng nghiêm túc thì càng là kẻ bịp bợm, Ngô Sâm có chút đồng tình Vạn Uyển hòan tòan cho là thật, vì con nhóc góc tường cũng chỉ có thể nhịn.
"Thái đầu, hỏi Diệp đoàn trưởng sao còn chưa tới nhận người!" Tả Diệc suy nghĩ Vạn Uyển đợi ở đây cũng đã lâu rồi, Diệp Dực không thể nào không chạy tới.
Thái đầu nghe vậy thì trực tiếp cầm điện thoại di động của Tả Diệc gọi đi, Diệp Dực rất nhanh nhận điện thoại, Tả Diệc ngoắc ngoắc tay tỏ ra mình tới nhận, "Diệp Dực, cô gái nhà cậu ở chỗ tôi đấy."
Diệp Dực bận tối mày tối mặt, điện thoại di động cũng là Đồng Niệm duỗi dài tay đưa tới nghe , lúc nghe được hai chữ Vạn Uyển thì dừng lại công việc trong tay, hơi ngẩng đầu, tiếp nhận ánh mắt lo âu của Đồng Niệm, cũng thoáng nhíu mày, "Các bảng phải rõ ràng chi tiết, tôi sẽ giao cho cấp dưới đi xin điều động."
Tả Diệc liếc mắt nhìn về phía Vạn Uyển đang ôm ly trà, hạ thấp âm điệu, "Cô ấy không thể nghỉ ngơi ở chỗ chúng tôi tối nay."
Diệp Dực tay trái cầm điện thoại di động, tay phải vẫn còn đang viết, hoàn toàn không có ý dừng lại, "Trước gởi lại, cho một chỗ an tòan để ngủ, đến lúc đó tôi tới đón là được."
Tả Diệc cúp điện thoại, ánh mắt mang theo hài hước, "Vạn Uyển à, buổi tối cô muốn về chỗ nào?"
Vạn Uyển cũng đã nghe thấy lời nói của Diệp Dực, mắt trợn trắng không để ý tới hai người kia, một hồi lâu mới trả lời, "Hiện tại tôi tạm thời ở chỗ chị Diệp Ngôn."
Vốn là cả đám đứng ở bên cạnh chế giễu nhất thời yên lặng, La Khải Minh uống một ngụm nước nghẹn ở trong khí quản, thiếu chút nữa đã sặc gần chết. Ngô Sâm luôn luôn bình tĩnh cũng xoay người nhìn về phía Vạn Uyển, La Khải Minh run rẩy hỏi, "Cô ở đâu vậy?"
Vạn Uyển hiểu tâm tình của bọn họ, vô cùng có sức lực mà nói, "Trong nhà chị Diệp Ngôn."
La Khải Minh vỗ bàn một cái thật mạnh, trong nháy mắt nửa bên mặt bàn rạn nứt mấy khe hở, "Thật sự là người rất có can đảm! Nhà của sư gia và sư thái cũng dám vào ở?"
Vạn Uyển nhìn cái dạng kia của anh ta, cười nghẹn giả bộ vô tội, "Vậy thì làm sao hả?"
Tin nhắn điện thoại di động của Tả Diệc rung vài lần, nghe câu chuỵên của mọi người đã nghiêng về cách xa vạn dặm cũng có chút đãng trí, đứng dậy rỉ tai mấy câu với Ngô Sâm rồi vội vã rời đi.
Tả Diệc bên kia vừa đi, Thái đầu dẫn theo đám anh em bên này lại bắt đầu. Thành kiểu nửa bao vây quanh Vạn Uyển ngồi chồm hổm xuống, và cẩn thận đếm về lịch sử gia đình của Diệp Ngôn và Lý Thi.
"Còn nhớ rõ lần đó không? Diệp Ngôn và Lý Thi giận dỗi, tình hình lớn đến độ hàng xóm báo cảnh sát, cảnh sát kia lại bình tĩnh, cũng không đi vào cửa, cuối cùng nếu không phải là do sư gia sợ hãi sư thái, năm sáu cảnh sát từ phía sau đi lên e rằng đều phải ở bệnh viện chừng mấy ngày." Thái đầu ngước đầu nhớ lại chiến tranh trong gia đình nhiều lần, thở dài nói.
Vạn Uyển xoa xoa tay tưởng tượng chiến tranh gia đình của hai người kia, rùng mình.
Ngô Sâm nhìn cô, ý bảo Thái đầu nói tiếp. La Khải Minh từ trước đến giờ là người nói nhiều, hiện tại được ân chuẩn, càng nói nhiều hơn, thêm dầu thêm mỡ rất náo nhiệt.
Vạn Uyển rất ít khi cùng người ta nói chuyện trời đất, lần đầu tiên gặp trường hợp mới mẻ này cực thú vị, năm sáu người đàn ông vây ở một chỗ, tám về chuyện vợ chồng của Lý Thi, đặc biệt thú vị.
"Bọn họ kết hôn như thế nào?" Vạn Uyển chống đầu hỏi, "Là chị Diệp Ngôn cầu hôn trước phải không?"
"Cái này. . . . . ." Con nhóc nháy mắt to, từ trong ba lô bên người móc ra một notebook mô hình nhỏ, "Thực lúc cầu hôn tôi có giữ ghi âm."
Mọi người nhất thời cao hứng, "Tiểu tử thúi nhà cậu, làm sao lấy được?"
Con nhóc bị mắng hơi oan ức, chỉ chỉ dụng cụ của mình, "Cái này. . . . . . Bọn họ ở trạng thái radio của từng binh sĩ không mã hóa mà cầu hôn, tôi có thể không nghe được à."
Thái đầu cùng mấy anh em bên cạnh đánh cho con nhóc một cái thật mạnh, "Cậu chán sống rồi hả!"
Con nhóc che đầu, "Bệnh nghề nghiệp, bệnh nghề nghiệp, chờ chúng ta xem xong rồi, nhất định xóa." Vừa nói vừa bắt đầu tìm kiếm ghi âm đã lưu trữ riêng, đôi tay nhanh chóng đánh gõ bàn phím tiến hành giải mật, chẳng bao lâu là có thể nghe được một tiếng xát qua rất nhỏ, "Vậy chúng ta cũng nên bắt đầu!"
Vì quan tâm cô gái Vạn Uyển này, con nhóc cởi áo khoác ngoài của mình ra gấp rồi phủi ở trên đất, " Ngồi xuống "
Hai người tuổi tương tự, dáng dấp con nhóc lại thiếu niên, Vạn Uyển đương nhiên thích nó, lập tức hấp ta hấp tấp ngồi xuống.
Ghi âm rất rõ ràng, gần như có thể nghe thấy tiếng người chạy bộ cùng tiếng hít thở, con nhóc không hổ là chịu huấn luyện chuyên nghiệp, chỉ có một chút thời gian đã giải mã rồi trong lúc nói chuyện với nhau tự động xóa toàn bộ mã số liên quan tới thanh âm của nhân vật, Vạn Uyển chỉ có thể nghe đứt quãng tiếng chạy bộ cùng tiếng hít thở của một số người.
Thanh âm của Lý Thi không phải là dễ phân biệt, Vạn Uyển ngừng thở để nghe rõ giọng nói của anh ta nhưng cũng chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nghe thanh âm của một người đàn ông, tốc độ giọng nói rất nhanh ngữ điệu rất gấp, "Diệp Ngôn, báo cáo vị trí."
Trong băng tần truyền đến tạp âm xa lạ, giống như một loại bén nhọn phá vỡ không khí, Vạn Uyển theo phản xạ mà bưng kín lỗ tai, lúc này nghe thấy thanh âm Diệp Ngôn trong lúc chạy trốn, khác biệt với ngang ngược cùng trêu chọc bình thường, thậm chí có chút uyển chuyển mà dịu dàng, "Lý Thi, nếu lần này chúng ta không trở về được, mộ liệt sĩ chôn trong đó một bao bánh bao có được hay không?"
"Không được" Lý Thi bên kia đột nhiên cực kỳ an tĩnh, giống như người của hai thế giới, một người chạy giữa lằn ranh lửa đạn với sống chết, một người ở vào thế an tĩnh.
Diệp Ngôn không nói tiếp nữa, Vạn Uyển đột nhiên chua xót, đưa tay muốn tắt âm tần, không nghĩ tới Thái đầu nghiêm túc nắm lấy tay của cô, ngữ điệu trầm thấp mà nghiêm túc, "Đợi chút."
Vạn Uyển đỏ mắt, đợi trong âm tần xuất hiện thanh âm lần nữa, chợt, tần số trên màn ảnh gãy một sóng dài, Lý Thi chậm chạp mà kiên định nói, "Lần này về, chúng ta liền kết hôn."
Âm tần tới đây liền kết thúc, con nhóc không có vội vã tắt, không khí có vẻ nặng nề, Vạn Uyển cảm thấy trên mặt lạnh lẽo, sờ tới mới biết không biết khi nào mình đã rơi lệ, cũng không ngừng được thút thít.
Ngô Sâm đứng cách đám người hơi xa một chút, thân thể theo bản năng nghe thấy trên hành lang có tiếng bước chân, lập tức chuyển đến chỗ tối, Diệp Dực đẩy cửa ra liền nhìn thấy Vạn Uyển đang khóc, liền lập tức tối mặt, Ngô Sâm chỉ chỉ Computer trên đất, nhỏ giọng nói một câu mới coi là hóa giải sát khí của Diệp Dực.
"Vạn Uyển" Diệp Dực đi tới trước mặt Vạn Uyển, lấy nón ở trên đầu cô xuống, ngữ điệu hiếm thấy, giống như là nhỏ giọng dụ dỗ trẻ con, "Đừng khóc, chúng ta về nhà."
/57
|