"Rốt cuộc là chuyện gì có liên quan tới Doãn Băng Dao?" Thẩm Hiên Bạch lo lắng hỏi.
"Trước tiên tôi phải nói cho anh biết một sự thật" Vưu Trung Tĩnh đứng lên, châm một điếu thuốc, xuyên qua làm khói mông lung, nhìn thẳng về phía người đàn ông cô yêu.
"Hiên Bạch, tôi thực sự xin lỗi anh"
Thẩm Hiên Bạch nghi hoặc nhìn người trước mặt, hôm nay cô ta rất khác thường.
"Thực ra trước đây tôi tới nộp đơn làm quản lý cho anh là do bị sai khiến, phải dùng mọi cách để giành được sự tín nhiệm từ anh. Do đó tất cả những sự việc trước đây đều đã sớm được sắp đặt" dứt lời, phả ra một làn khói trắng, Vưu Trung Tĩnh là một người dám yêu dám hận. Sự việc xảy ra như ngày hôm nay, cô không còn cần phải giấu diếm bất cứ điều gì.
Thẩm Hiên Bạch hơi kinh ngạc, nhưng vẫn mờ mịt khó hiểu. Những năm gần đây, anh có thể cảm nhận được tình cảm và lòng trung thành của Vưu Trung Tĩnh với mình, bất kể khi thân phận anh là một nhạc sĩ hay một người đứng sau lưng cả một tập đoàn, bất kỳ chuyện gì cô ta đều suy nghĩ lo lắng lấy lợi ích và an toàn của anh đặt lên hàng đầu.
"Tại sao phải làm như vậy?"
Trong đôi mắt Vưu Trung Tĩnh dần dần lấp loáng ánh nước, "Bố mẹ tôi đều là xã hội đen. Khi tôi mới đầy mấy tuổi bọn họ đã bị kẻ thù giết chết, còn tôi may mắt trốn thoát. Là Mục tiên sinh thu nhận tôi, hơn nữa từ nhỏ ông ta đã huấn luyện tôi, dạy võ công cho tôi. Tôi biết rõ bản thân chỉ là một thứ công cụ để ông ta lợi dung, nhưng công ơn nuôi dưỡng không thể không báo, lớn lên ông ta sắp đặt tôi ở bên cạnh anh. Hiện giờ anh và ông ta hợp tác với nhau. Nhưng ông ta nói, anh còn chưa hoàn toàn chịu sự khống chế của ông ta, sợ anh sẽ phản bội. Cho nên muốn tôi luôn ở bên cạnh giám sát báo cáo nhất cử nhất động của anh cho ông ta. Nói cách khác, tôi là người của Mục tiên sinh, tôi là tai mắt của ông ta"
Thẩm Hiên Bạch hít sâu một hơi, trong ánh mắt chán trường có chút bi ai, thê lương cười cười: "Thẩm Hiên Bạch tôi thật sự quá thất bại, bị người phụ nữ mình yêu nhất từ bỏ, ngay cả người bạn tốt tôi tin tưởng nhất, cũng lừa dối tôi"
"Hiên Bạch, anh phải tin tôi, cho tới giờ tôi chưa từng làm bất kỳ chuyện gì phản bội anh" trong chớp mắt Vưu Trung Tĩnh đem tàn thuốc ném ra ngoài cửa sổ.
Cô tới gần Thẩm Hiên Bạch, ánh mắt kiên định nói, "Khi mới tiếp cận anh, đúng là bất kỳ hành động nào của anh tôi đều báo lại với mục tiên sinh. Nhưng sau này tôi đã yêu anh, không muốn làm con rối của ông ta, rất nhiều chuyện tôi đều giấu giếm giúp anh. Tôi thật sự chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh. Ngoài chuyện về Doãn Băng Dao"
"Cô giấu Doãn Băng Dao?" ánh mắt bi thương của anh đột nhiên lóe lên tia phấn khởi.
"Mục tiên sinh biết Ngự Giao yêu Doãn Băng Dao, muốn tôi bắt cô ta đưa về chỗ ông ấy, muốn lợi dụng Doãn Băng Dao để đối phó với Ngự Giao. Tôi không đồng ý, vì thế ông ta đã ép tôi phải tìm cách đuổi Doãn Băng Dao rời khỏi nơi này, tất nhiên ông ta sẽ lập tức theo sau bắt cô ấy lại"
"Cái gì?" Thẩm Hiên Bạch tức giận đứng bật dậy.
"Hiên Bạch, tôi thừa nhận là do tôi ép Doãn Băng Dao rời đi. Nhưng lúc cô ấy rời khỏi đây, người của Mục tiên sinh cũng không đến bắt cô ta"
Thẩm Hiên Bạch thở phào một hơi....
"Doãn Băng Dao bỏ đi, vì cô ta anh trở nên sa sút tiều tụy, chuyện gì cũng không quan tâm ngay cả kế hoạch giữa anh và Mục tiên sinh cũng không để tâm. Ông ta rất tức giận, cho nên.... cho nên ông ta...."
"Ông ta làm gì?" Thẩm Hiên Bạch tóm tay cô ta hỏi.
"Sáng sớm hôm nay ông ta đã phái sát thủ tới Trung Quốc giết Doãn Băng Dao, ông ta nói phải dọn sạch những rắc rối trong đầu anh, mới khiến anh có thể làm việc tốt. Ông ta muốn cướp đi tất cả mọi thứ của nhà họ Thẩm, ông ta đang lợi dụng anh. Nếu không có anh, ông ta hoàn toàn không có khả năng đoạt lấy một đồng nào từ nhà họ Thẩm"
Câu nói kế tiếp của Vưu Trung Tĩnh, hoàn toàn không lọt vào tai Thẩm Hiên Bạch. Giờ phút này trong đầu anh chỉ tồn tại một câu duy nhất, Mục tiên sinh phái người đi giết Doãn Băng Dao.
"Trung Tĩnh! tôi phải lập tức tới Trung Quốc, máy bay trực thăng đâu?"
"Đang đậu ở sau vườn"
Thẩm Hiên Bạch chạy ra phía ngoài, Vưu Trung Tĩnh vội vàng kéo lại: "Không được đi, Hiên Bạch không được đi! Rất nguy hiểm" Cô nắm thật chặt bàn tay anhnói.
Thẩm Hiên Bạch quay đầu lại nhìn thẳng cô ta, trong ánh mắt hiện lên những tia máu phẫn nộ, "Buông tôi ra"
"Hiên Bạch, nếu Mục tiên sinh biết, cả tôi và anh đều không sống nổi. Tuy ông ta cần anh, nhưng tính mạng của cả tôi và anh đều bị ông ta nắm trong lòng bàn tay" Vưu Trung Tĩnh kích động nói, "Nếu như anh đi, có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng"
"Tôi phải cứu Băng Dao! Cô buông tay ra" anh gầm lên.
Vưu Trung Tĩnh nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn mỹ của anh, từ từ buông tay. Cô có võ, hoàn toàn có thể ngăn không cho Thẩm Hiên Bạch bước ra khỏi cánh cửa này. Nhưng nếu cô thật sự không để cho anh đi, nếu Doãn Băng Dao chết rồi, vậy tương lai nhất định Thẩm Hiên Bạch sẽ hận cô thấu xương. Bị chính người mình yêu nhất oán hận, cô không thể chịu đựng được việc này....
Nhìn bóng lưng Thẩm Hiên Bạch rời đi, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt Vưu Trung Tĩnh. Cô xoay người ngồi xuống chiếc đàn Piano trước mặt, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua những phím đàn, từ đầu ngón tay phát ra những nốt nhạc du dương như dòng nước chảy.
Là khúc nhạc "Hôn lễ trong mộng", khúc nhạc hẹn ước giữa Thẩm Hiên Bạch và Doãn Băng Dao. Thực ra cô cũng biết đàn khúc nhạc này, nhưng chưa từng nói. Vì cho tới bây giờ Hiên Bạch sẽ không cần cô hợp tấu cùng anh, trong lòng anh chỉ có Doãn Băng Dao, người có thể hợp tấu cùng anh khúc nhạc "Hôn lễ trong mộng" này, chỉ có duy nhất một người là Doãn Băng Dao.
Thẩm Hiên Bạch mãi mãi không biết, trong lòng Vưu Trung Tĩnh cũng có một hôn lễ trong mộng, một hôn lễ của cô và anh, nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt chảy xuôi theo gò má.
Vưu Trung Tĩnh cô cả đời gánh trên vai thù hận của gia đình, tận mắt thấy bố mẹ em trai chết trước mặt mình. Cô cho rằng, đời này sẽ không còn chuyện gì khiến bản thân đau lòng như vậy, cô tin rằng mình đã trở thành một người phụ nữ máu lạnh vô tình. Nhưng khi gặp Thẩm Hiên Bạch, tất cả đều thay đổi. Khi phím đàn cuối cùng được ấn xuống, những nốt nhạc như còn vang vọng trong căn phòng.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng vỗ tay.
Doãn Băng Dao kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Mục Quang đứng trước cửa, ông ta đang vỗ tay: "Không ngờ con gái nuôi của tôi tài năng như vậy, tại sao tôi không phát hiện ra nhỉ"
Đúng vậy, cô là con gái nuôi của ông ta, Mục Quang có rất nhiều "con gái nuôi" giống như cô. Nhưng thực chất ông ta chỉ đang bồi dưỡng những công cụ giết người mà thôi.
"Mục tiên sinh" Vưu Trung Tĩnh có chút kinh hoảng, vội vàng quay đầu lau nước mắt trên mặt
Mục Quang nhíu mày bước vào, đi theo bên cạnh còn có hai vệ sĩ.
"Cô sao vậy? Vẻ mặt rất hoảng sợ" Mục Quang nghi hoặc đi tới trước mặt Vưu Trung Tĩnh.
"Không có, không có gì"
Mục Quang cười cười, "Tôi nuôi cô từ lớn đến bé, nhất cử nhất động của cô không thể lọt qua mắt tôi" Nụ cười trên gương mặt ông ta đột nhiên biến mất, không vui hỏi: "Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Thật sự không có gì" Vưu Trung Tĩnh lắc đầu.
"Bốp...."
Ông ta giơ tay tát dùng lực tát cô một cái thật mạnh, một âm thanh vang dội vang lên.
Vưu Trung Tĩnh ngã nhào xuống chiếc đàn Piano, lập tức những tiếng "Đinh... đinh...." chói tai vang lên.
"Bây giờ cô đã học được cách nói dối tôi sao! tên tiểu tử Thẩm Hiên Bạch kia đã đi đâu? Nói mau" Mục Quang nhận ra tình hình có gì đó không ổn. Ông ta rút súng dí vào đầu Vưu Trung Tĩnh.
"Trước tiên tôi phải nói cho anh biết một sự thật" Vưu Trung Tĩnh đứng lên, châm một điếu thuốc, xuyên qua làm khói mông lung, nhìn thẳng về phía người đàn ông cô yêu.
"Hiên Bạch, tôi thực sự xin lỗi anh"
Thẩm Hiên Bạch nghi hoặc nhìn người trước mặt, hôm nay cô ta rất khác thường.
"Thực ra trước đây tôi tới nộp đơn làm quản lý cho anh là do bị sai khiến, phải dùng mọi cách để giành được sự tín nhiệm từ anh. Do đó tất cả những sự việc trước đây đều đã sớm được sắp đặt" dứt lời, phả ra một làn khói trắng, Vưu Trung Tĩnh là một người dám yêu dám hận. Sự việc xảy ra như ngày hôm nay, cô không còn cần phải giấu diếm bất cứ điều gì.
Thẩm Hiên Bạch hơi kinh ngạc, nhưng vẫn mờ mịt khó hiểu. Những năm gần đây, anh có thể cảm nhận được tình cảm và lòng trung thành của Vưu Trung Tĩnh với mình, bất kể khi thân phận anh là một nhạc sĩ hay một người đứng sau lưng cả một tập đoàn, bất kỳ chuyện gì cô ta đều suy nghĩ lo lắng lấy lợi ích và an toàn của anh đặt lên hàng đầu.
"Tại sao phải làm như vậy?"
Trong đôi mắt Vưu Trung Tĩnh dần dần lấp loáng ánh nước, "Bố mẹ tôi đều là xã hội đen. Khi tôi mới đầy mấy tuổi bọn họ đã bị kẻ thù giết chết, còn tôi may mắt trốn thoát. Là Mục tiên sinh thu nhận tôi, hơn nữa từ nhỏ ông ta đã huấn luyện tôi, dạy võ công cho tôi. Tôi biết rõ bản thân chỉ là một thứ công cụ để ông ta lợi dung, nhưng công ơn nuôi dưỡng không thể không báo, lớn lên ông ta sắp đặt tôi ở bên cạnh anh. Hiện giờ anh và ông ta hợp tác với nhau. Nhưng ông ta nói, anh còn chưa hoàn toàn chịu sự khống chế của ông ta, sợ anh sẽ phản bội. Cho nên muốn tôi luôn ở bên cạnh giám sát báo cáo nhất cử nhất động của anh cho ông ta. Nói cách khác, tôi là người của Mục tiên sinh, tôi là tai mắt của ông ta"
Thẩm Hiên Bạch hít sâu một hơi, trong ánh mắt chán trường có chút bi ai, thê lương cười cười: "Thẩm Hiên Bạch tôi thật sự quá thất bại, bị người phụ nữ mình yêu nhất từ bỏ, ngay cả người bạn tốt tôi tin tưởng nhất, cũng lừa dối tôi"
"Hiên Bạch, anh phải tin tôi, cho tới giờ tôi chưa từng làm bất kỳ chuyện gì phản bội anh" trong chớp mắt Vưu Trung Tĩnh đem tàn thuốc ném ra ngoài cửa sổ.
Cô tới gần Thẩm Hiên Bạch, ánh mắt kiên định nói, "Khi mới tiếp cận anh, đúng là bất kỳ hành động nào của anh tôi đều báo lại với mục tiên sinh. Nhưng sau này tôi đã yêu anh, không muốn làm con rối của ông ta, rất nhiều chuyện tôi đều giấu giếm giúp anh. Tôi thật sự chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh. Ngoài chuyện về Doãn Băng Dao"
"Cô giấu Doãn Băng Dao?" ánh mắt bi thương của anh đột nhiên lóe lên tia phấn khởi.
"Mục tiên sinh biết Ngự Giao yêu Doãn Băng Dao, muốn tôi bắt cô ta đưa về chỗ ông ấy, muốn lợi dụng Doãn Băng Dao để đối phó với Ngự Giao. Tôi không đồng ý, vì thế ông ta đã ép tôi phải tìm cách đuổi Doãn Băng Dao rời khỏi nơi này, tất nhiên ông ta sẽ lập tức theo sau bắt cô ấy lại"
"Cái gì?" Thẩm Hiên Bạch tức giận đứng bật dậy.
"Hiên Bạch, tôi thừa nhận là do tôi ép Doãn Băng Dao rời đi. Nhưng lúc cô ấy rời khỏi đây, người của Mục tiên sinh cũng không đến bắt cô ta"
Thẩm Hiên Bạch thở phào một hơi....
"Doãn Băng Dao bỏ đi, vì cô ta anh trở nên sa sút tiều tụy, chuyện gì cũng không quan tâm ngay cả kế hoạch giữa anh và Mục tiên sinh cũng không để tâm. Ông ta rất tức giận, cho nên.... cho nên ông ta...."
"Ông ta làm gì?" Thẩm Hiên Bạch tóm tay cô ta hỏi.
"Sáng sớm hôm nay ông ta đã phái sát thủ tới Trung Quốc giết Doãn Băng Dao, ông ta nói phải dọn sạch những rắc rối trong đầu anh, mới khiến anh có thể làm việc tốt. Ông ta muốn cướp đi tất cả mọi thứ của nhà họ Thẩm, ông ta đang lợi dụng anh. Nếu không có anh, ông ta hoàn toàn không có khả năng đoạt lấy một đồng nào từ nhà họ Thẩm"
Câu nói kế tiếp của Vưu Trung Tĩnh, hoàn toàn không lọt vào tai Thẩm Hiên Bạch. Giờ phút này trong đầu anh chỉ tồn tại một câu duy nhất, Mục tiên sinh phái người đi giết Doãn Băng Dao.
"Trung Tĩnh! tôi phải lập tức tới Trung Quốc, máy bay trực thăng đâu?"
"Đang đậu ở sau vườn"
Thẩm Hiên Bạch chạy ra phía ngoài, Vưu Trung Tĩnh vội vàng kéo lại: "Không được đi, Hiên Bạch không được đi! Rất nguy hiểm" Cô nắm thật chặt bàn tay anhnói.
Thẩm Hiên Bạch quay đầu lại nhìn thẳng cô ta, trong ánh mắt hiện lên những tia máu phẫn nộ, "Buông tôi ra"
"Hiên Bạch, nếu Mục tiên sinh biết, cả tôi và anh đều không sống nổi. Tuy ông ta cần anh, nhưng tính mạng của cả tôi và anh đều bị ông ta nắm trong lòng bàn tay" Vưu Trung Tĩnh kích động nói, "Nếu như anh đi, có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng"
"Tôi phải cứu Băng Dao! Cô buông tay ra" anh gầm lên.
Vưu Trung Tĩnh nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn mỹ của anh, từ từ buông tay. Cô có võ, hoàn toàn có thể ngăn không cho Thẩm Hiên Bạch bước ra khỏi cánh cửa này. Nhưng nếu cô thật sự không để cho anh đi, nếu Doãn Băng Dao chết rồi, vậy tương lai nhất định Thẩm Hiên Bạch sẽ hận cô thấu xương. Bị chính người mình yêu nhất oán hận, cô không thể chịu đựng được việc này....
Nhìn bóng lưng Thẩm Hiên Bạch rời đi, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt Vưu Trung Tĩnh. Cô xoay người ngồi xuống chiếc đàn Piano trước mặt, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua những phím đàn, từ đầu ngón tay phát ra những nốt nhạc du dương như dòng nước chảy.
Là khúc nhạc "Hôn lễ trong mộng", khúc nhạc hẹn ước giữa Thẩm Hiên Bạch và Doãn Băng Dao. Thực ra cô cũng biết đàn khúc nhạc này, nhưng chưa từng nói. Vì cho tới bây giờ Hiên Bạch sẽ không cần cô hợp tấu cùng anh, trong lòng anh chỉ có Doãn Băng Dao, người có thể hợp tấu cùng anh khúc nhạc "Hôn lễ trong mộng" này, chỉ có duy nhất một người là Doãn Băng Dao.
Thẩm Hiên Bạch mãi mãi không biết, trong lòng Vưu Trung Tĩnh cũng có một hôn lễ trong mộng, một hôn lễ của cô và anh, nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt chảy xuôi theo gò má.
Vưu Trung Tĩnh cô cả đời gánh trên vai thù hận của gia đình, tận mắt thấy bố mẹ em trai chết trước mặt mình. Cô cho rằng, đời này sẽ không còn chuyện gì khiến bản thân đau lòng như vậy, cô tin rằng mình đã trở thành một người phụ nữ máu lạnh vô tình. Nhưng khi gặp Thẩm Hiên Bạch, tất cả đều thay đổi. Khi phím đàn cuối cùng được ấn xuống, những nốt nhạc như còn vang vọng trong căn phòng.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng vỗ tay.
Doãn Băng Dao kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Mục Quang đứng trước cửa, ông ta đang vỗ tay: "Không ngờ con gái nuôi của tôi tài năng như vậy, tại sao tôi không phát hiện ra nhỉ"
Đúng vậy, cô là con gái nuôi của ông ta, Mục Quang có rất nhiều "con gái nuôi" giống như cô. Nhưng thực chất ông ta chỉ đang bồi dưỡng những công cụ giết người mà thôi.
"Mục tiên sinh" Vưu Trung Tĩnh có chút kinh hoảng, vội vàng quay đầu lau nước mắt trên mặt
Mục Quang nhíu mày bước vào, đi theo bên cạnh còn có hai vệ sĩ.
"Cô sao vậy? Vẻ mặt rất hoảng sợ" Mục Quang nghi hoặc đi tới trước mặt Vưu Trung Tĩnh.
"Không có, không có gì"
Mục Quang cười cười, "Tôi nuôi cô từ lớn đến bé, nhất cử nhất động của cô không thể lọt qua mắt tôi" Nụ cười trên gương mặt ông ta đột nhiên biến mất, không vui hỏi: "Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Thật sự không có gì" Vưu Trung Tĩnh lắc đầu.
"Bốp...."
Ông ta giơ tay tát dùng lực tát cô một cái thật mạnh, một âm thanh vang dội vang lên.
Vưu Trung Tĩnh ngã nhào xuống chiếc đàn Piano, lập tức những tiếng "Đinh... đinh...." chói tai vang lên.
"Bây giờ cô đã học được cách nói dối tôi sao! tên tiểu tử Thẩm Hiên Bạch kia đã đi đâu? Nói mau" Mục Quang nhận ra tình hình có gì đó không ổn. Ông ta rút súng dí vào đầu Vưu Trung Tĩnh.
/270
|