Cô tựa người vào tường, từ trong túi xách lấy ra một con dao nhỏ. Khi ở Hawai Thẩm Hiên Bạch đã đưa cho cô con dao này dùng để phòng thân, bản thân cô cũng biết xã hội này hiểm ác thế nào nên luôn mang con dao này bên người.
Doãn Băng Dao rút dao ra, tia nắng rực rỡ xuyên khe hở của một tòa nhà cao tầng chiếu thẳng vào lưỡi dao, phản chiếu vào mắt khiến hai mắt cô đột nhiên đau nhói.
Vội vã nhét con dao nhỏ vào trong túi xách. Khi nãy cô đã nghĩ sẽ dùng con dao nhỏ này kết thúc tính mạng của mình, nhưng khi ánh mắt trời phản chiếu vào mắt, trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên nụ cười tươi tắn của Lăng Diệc.
Nếu biết người chị gái của cậu yếu đuối muốn kết thúc sinh mạng mình như vậy, nhất định sẽ không vui. Nếu cô kết thúc tính mạng mình như vậy, như thế có khác gì phụ lại tấm lòng của mẹ và em trai ở trên trời.
Cô cắn răng, trong đôi mắt hiện lên vẻ kiên định. Phải sống, nhất định phải sống, cho dù thế nào đi nữa nhất định phải kiên cường.
Xoay người đi vào trong một hẻm nhỏ, sợ gặp phải Ngự Giao, cô đi xuyên qua hẻm nhỏ ra đường lớn bên ngoài, sau đó bắt xe đến bệnh viện. Đây là một bệnh viện sản phụ khá tốt, bất cứ ai muốn phá thai đều phải hẹn trước.
Đúng vậy, cô quyết định phá bỏ đứa trẻ trong bụng, cho dù trong lòng vô cùng không nỡ. Nhưng đứa trẻ này là của Ngự Giao, hơn nữa cô còn chưa tự nuôi sống được chính mình thì làm sao có thể chăm sóc cho đứa trẻ.
Rất nhanh đã đến lượt Doãn Băng Dao. Cô thay quần áo, nằm lên bàn mổ, phía trên đỉnh đầu là một ngọn đèn chói mắt, một bác sĩ đeo khẩu trang đang chuẩn bị gây mê cho cô. Trong đầu Doãn Băng Dao đột nhiên hiện lên những hình ảnh lần đầu tiên phá thai.
Không, cô không muốn!
Bác sĩ đặt tay lên hai đầu gối cô nhìn, đúng lúc đang chuẩn bị tiêm thuốc gây mê cô đột nhiên ngồi bật dậy.
"Cô sao vậy? Trong người có chỗ nào khó chịu sao?" Bác sĩ hỏi.
"Xin lỗi, tôi.... tôi đột nhiên quyết định giữ lại đứa trẻ này." Doãn Băng Dao bước xuống khỏi bàn mổ, kích động chạy ra ngoài
Cô chạy trên hành lang một lúc mới dừng lại, đứng trên hành lang không một bóng người thở hổn hển. Bàn tay run run xoa lên bụng, cô thật sự không đành lòng bỏ đứa trẻ này, không muốn một lần nữa phải trải qua ca phẫu thuật kinh khủng kia.
Doãn Băng Dao rời khỏi bệnh viện, may thay trước khi chị Từ bán cửa hàng hoa đã trả cho cô một chút tiền lương, có thể giúp trang trải cuộc sống trong mấy ngày tới.
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể trở lại căn phòng cũ trước kia, cầu nguyện sẽ không có người biết cô trở lại nơi này.
Trở lại căn phòng cũ quen thuộc, ngoại trừ mùi ẩm mốc bụi bặm dường như còn cảm giác được gặp lại Lăng Diệc.
Doãn Băng Dao nhìn quanh căn phòng vắng lặng, không kìm được bật khóc. Hiện giờ cô đã mất bất cả, tất cả đều do Ngự Giao gây ra.
Buổi tối tắm rửa sạch sẽ, Doãn Băng Dao nằm trên giường, mở to mắt nhìn những vệt ố vàng trên trần nhà. Cả tối cô trằn trọc không yên, không thể đi vào giấc ngủ, vấn đề giữ hay bỏ đứa nhỏ luôn hiện lên trong đầu.
Sáng sớm ngày hôm sau, còn chưa chợp mắt cô liền ngồi dậy bước xuống giường, rửa mặt, một lần nữa đi tới bệnh viện.
"Chào cô, tôi muốn phá thai, làm phiền xếp lịch cho tôi." Doãn Băng Dao chống hai tay trên bàn, nói với người y tá trước mặt. Nét mặt có chút hoảng loạn.
Nói xong câu đó, cô liền lao vào phòng toilet bên cạnh, cúi xuống bồn rửa mặt nôn khan. Nhìn gương mặt tiều tụy trong gương, Doãn Băng Dao vuốt tóc, cảm giác mình thật giống một bệnh nhân tâm thần. Xoay người, đi ra khỏi toilet bước tới trước mặt người y tá khi nãy "Xin lỗi, tôi lại không muốn phá thai nữa, phiền cô hủy lịch giúp tôi."
Người y tá mất kiên nhẫn nhìn thoáng qua Doãn Băng Dao, cầm quyển sổ trước mặt viết gì đó.
Doãn Băng Dao đi ra khỏi bệnh viện, ánh mặt trời tươi sáng chiếu xuống thành phố cảng, trong không khí phảng phất hương vị mằn mặn của nước biển.
Cô quyết định sẽ không bao giờ dao động. Cô muốn giữ lại đứa bé này, cho dù cuộc sống có gian khổ thế nào, vẫn muốn giữ đứa trẻ này lại!
Đứa trẻ này là của cô, không có bất kỳ quan hệ gì với Ngự Giao
***
Hawai
Tâm trạng Thẩm Hiên Bạch vẫn ủ rũ chán trường như trước. Một ngày không có Doãn Băng Dao, giống như ánh sáng của cuộc đời biến mất, mỗi ngày chỉ còn mây đen phủ kín. Ngay cả âm nhạc, niềm yêu thích của anh cũng không thể khiến anh vui vẻ.
Vưu Trung Tĩnh đi tới phòng nhạc, vừa bước tới trước cửa, Thẩm Hiên Bạch liền gầm lên: "Đi ra ngoài"
"Hiên Bạch, anh đừng đuổi tôi được không, hãy để tôi ở lại bên cạnh anh." Vưu Trung Tĩnh mặt dày đi tới bên cạnh anh.
Cô ta đưa đôi tay mảnh khảnh đặt lên hai huyệt thái dương của Thẩm Hiên Bạch, nhẹ nhàng xoa bóp cho anh ta giống như trước đây, giọng nói dịu dàng vang lên "Hiên Bạch, anh phải kiên cường lên. Không có chuyện gì anh không vượt qua được, tất cả rồi sẽ ổn thôi."
Thẩm Hiên Bạch cầm hai bàn tay cô hất ra, vẻ mặt lạnh lùng. Vưu Trung Tĩnh tròn mắt nhìn một lúc, anh không cần cô xoa bóp giúp sao, đi về phía trước ngồi xổm xuống trước mặt anh ngẩng đầu nhìn "Vậy anh biết Doãn Băng Dao bây giờ đang ở đâu không?"
Khóe miệng Thẩm Hiên Bạch khẽ cong lên nở nụ cười chế giễu "Tất nhiên, cô ấy sẽ trở về bên cạnh Ngự Giao rồi"
Nhìn vẻ mặt bi thương của anh, Vưu Trung Tĩnh im lặng một lúc. Cô do dự nói: "Hiên Bạch, nếu như tôi nói nếu như Doãn Băng Dao không còn tồn tại trên thế giới này, anh sẽ thế nào?"
"Cô nói cái gì?" Thẩm Hiên Bạch nhíu mày, nghi hoặc nhìn người đối diện.
"Tôi nói nếu như Doãn Băng Dao chết."
"Vậy tôi cũng không muốn sống." Thẩm Hiên Bạch đột nhiên kích động nói.
Vưu Trung Tĩnh kinh ngạc trong phút chốc, không thể tin hỏi "Thật.... có thật không?"
"Trung Tĩnh, cả đời này tôi chỉ yêu một người là cô ấy, người phụ nữ khác tôi không cần, tôi biết tình cảm cô giành cho tôi. Nhưng xin lỗi, trong lòng tôi chỉ có cô ấy, với tôi cô ấy còn quan trọng hơn cả tình mạng của bản thân."
Hốc mắt Vưu Trung Tĩnh ửng đỏ "Xem ra, chuyện này tôi nhất định phải nói cho anh biết."
"Chuyện gì?"
"Mục...." Vưu Trung Tĩnh dừng lại một chút, vẻ mặt khó xử.
Rốt cuộc cô có nên cho Thẩm Hiên Bạch hay không? Mặc dù cô không thích Doãn Băng Dao, nhưng tội cô ta không đáng chết, hơn nữa Hiên Bạch quan tâm cô ta như vậy. Nhưng nếu như nói ra, chắc chắn Hiên Bạch và Mục tiên sinh sẽ trở mặt với nhau, đến lúc đó cục diện sẽ càng thêm hỗn loạn.
Nhưng nếu như không nói....
Thẩm Hiên Bạch cúi người nắm chặt hai vai Vưu Trung Tĩnh "Rốt cuộc là có chuyện gì? Mau nói cho tôi biết! Có liên quan đến Băng Dao đúng không?"
Vưu Trung Tĩnh gật đầu một cái.
"Vậy cô nói mau đi."
"Hiên Bạch, anh trả lời tôi một vấn đề trước được không?" Vưu Trung Tĩnh thâm tình nhìn "Đời này, nếu không phải là Doãn Băng Dao thì anh sẽ không cưới bất kỳ ai?"
"Đúng vậy." Thẩm Hiên Bạch gật đầu.
Vưu Trung Tĩnh đột nhiên nở nụ cười, trong đó là sự bi ai vô tận. Nếu đời này không thể ở cùng người đàn ông này, vậy hãy để anh theo đuổi hạnh phúc của chính mình. Cho dù cô sẽ phải từ bỏ tính mạng của mình.....
Doãn Băng Dao rút dao ra, tia nắng rực rỡ xuyên khe hở của một tòa nhà cao tầng chiếu thẳng vào lưỡi dao, phản chiếu vào mắt khiến hai mắt cô đột nhiên đau nhói.
Vội vã nhét con dao nhỏ vào trong túi xách. Khi nãy cô đã nghĩ sẽ dùng con dao nhỏ này kết thúc tính mạng của mình, nhưng khi ánh mắt trời phản chiếu vào mắt, trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên nụ cười tươi tắn của Lăng Diệc.
Nếu biết người chị gái của cậu yếu đuối muốn kết thúc sinh mạng mình như vậy, nhất định sẽ không vui. Nếu cô kết thúc tính mạng mình như vậy, như thế có khác gì phụ lại tấm lòng của mẹ và em trai ở trên trời.
Cô cắn răng, trong đôi mắt hiện lên vẻ kiên định. Phải sống, nhất định phải sống, cho dù thế nào đi nữa nhất định phải kiên cường.
Xoay người đi vào trong một hẻm nhỏ, sợ gặp phải Ngự Giao, cô đi xuyên qua hẻm nhỏ ra đường lớn bên ngoài, sau đó bắt xe đến bệnh viện. Đây là một bệnh viện sản phụ khá tốt, bất cứ ai muốn phá thai đều phải hẹn trước.
Đúng vậy, cô quyết định phá bỏ đứa trẻ trong bụng, cho dù trong lòng vô cùng không nỡ. Nhưng đứa trẻ này là của Ngự Giao, hơn nữa cô còn chưa tự nuôi sống được chính mình thì làm sao có thể chăm sóc cho đứa trẻ.
Rất nhanh đã đến lượt Doãn Băng Dao. Cô thay quần áo, nằm lên bàn mổ, phía trên đỉnh đầu là một ngọn đèn chói mắt, một bác sĩ đeo khẩu trang đang chuẩn bị gây mê cho cô. Trong đầu Doãn Băng Dao đột nhiên hiện lên những hình ảnh lần đầu tiên phá thai.
Không, cô không muốn!
Bác sĩ đặt tay lên hai đầu gối cô nhìn, đúng lúc đang chuẩn bị tiêm thuốc gây mê cô đột nhiên ngồi bật dậy.
"Cô sao vậy? Trong người có chỗ nào khó chịu sao?" Bác sĩ hỏi.
"Xin lỗi, tôi.... tôi đột nhiên quyết định giữ lại đứa trẻ này." Doãn Băng Dao bước xuống khỏi bàn mổ, kích động chạy ra ngoài
Cô chạy trên hành lang một lúc mới dừng lại, đứng trên hành lang không một bóng người thở hổn hển. Bàn tay run run xoa lên bụng, cô thật sự không đành lòng bỏ đứa trẻ này, không muốn một lần nữa phải trải qua ca phẫu thuật kinh khủng kia.
Doãn Băng Dao rời khỏi bệnh viện, may thay trước khi chị Từ bán cửa hàng hoa đã trả cho cô một chút tiền lương, có thể giúp trang trải cuộc sống trong mấy ngày tới.
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể trở lại căn phòng cũ trước kia, cầu nguyện sẽ không có người biết cô trở lại nơi này.
Trở lại căn phòng cũ quen thuộc, ngoại trừ mùi ẩm mốc bụi bặm dường như còn cảm giác được gặp lại Lăng Diệc.
Doãn Băng Dao nhìn quanh căn phòng vắng lặng, không kìm được bật khóc. Hiện giờ cô đã mất bất cả, tất cả đều do Ngự Giao gây ra.
Buổi tối tắm rửa sạch sẽ, Doãn Băng Dao nằm trên giường, mở to mắt nhìn những vệt ố vàng trên trần nhà. Cả tối cô trằn trọc không yên, không thể đi vào giấc ngủ, vấn đề giữ hay bỏ đứa nhỏ luôn hiện lên trong đầu.
Sáng sớm ngày hôm sau, còn chưa chợp mắt cô liền ngồi dậy bước xuống giường, rửa mặt, một lần nữa đi tới bệnh viện.
"Chào cô, tôi muốn phá thai, làm phiền xếp lịch cho tôi." Doãn Băng Dao chống hai tay trên bàn, nói với người y tá trước mặt. Nét mặt có chút hoảng loạn.
Nói xong câu đó, cô liền lao vào phòng toilet bên cạnh, cúi xuống bồn rửa mặt nôn khan. Nhìn gương mặt tiều tụy trong gương, Doãn Băng Dao vuốt tóc, cảm giác mình thật giống một bệnh nhân tâm thần. Xoay người, đi ra khỏi toilet bước tới trước mặt người y tá khi nãy "Xin lỗi, tôi lại không muốn phá thai nữa, phiền cô hủy lịch giúp tôi."
Người y tá mất kiên nhẫn nhìn thoáng qua Doãn Băng Dao, cầm quyển sổ trước mặt viết gì đó.
Doãn Băng Dao đi ra khỏi bệnh viện, ánh mặt trời tươi sáng chiếu xuống thành phố cảng, trong không khí phảng phất hương vị mằn mặn của nước biển.
Cô quyết định sẽ không bao giờ dao động. Cô muốn giữ lại đứa bé này, cho dù cuộc sống có gian khổ thế nào, vẫn muốn giữ đứa trẻ này lại!
Đứa trẻ này là của cô, không có bất kỳ quan hệ gì với Ngự Giao
***
Hawai
Tâm trạng Thẩm Hiên Bạch vẫn ủ rũ chán trường như trước. Một ngày không có Doãn Băng Dao, giống như ánh sáng của cuộc đời biến mất, mỗi ngày chỉ còn mây đen phủ kín. Ngay cả âm nhạc, niềm yêu thích của anh cũng không thể khiến anh vui vẻ.
Vưu Trung Tĩnh đi tới phòng nhạc, vừa bước tới trước cửa, Thẩm Hiên Bạch liền gầm lên: "Đi ra ngoài"
"Hiên Bạch, anh đừng đuổi tôi được không, hãy để tôi ở lại bên cạnh anh." Vưu Trung Tĩnh mặt dày đi tới bên cạnh anh.
Cô ta đưa đôi tay mảnh khảnh đặt lên hai huyệt thái dương của Thẩm Hiên Bạch, nhẹ nhàng xoa bóp cho anh ta giống như trước đây, giọng nói dịu dàng vang lên "Hiên Bạch, anh phải kiên cường lên. Không có chuyện gì anh không vượt qua được, tất cả rồi sẽ ổn thôi."
Thẩm Hiên Bạch cầm hai bàn tay cô hất ra, vẻ mặt lạnh lùng. Vưu Trung Tĩnh tròn mắt nhìn một lúc, anh không cần cô xoa bóp giúp sao, đi về phía trước ngồi xổm xuống trước mặt anh ngẩng đầu nhìn "Vậy anh biết Doãn Băng Dao bây giờ đang ở đâu không?"
Khóe miệng Thẩm Hiên Bạch khẽ cong lên nở nụ cười chế giễu "Tất nhiên, cô ấy sẽ trở về bên cạnh Ngự Giao rồi"
Nhìn vẻ mặt bi thương của anh, Vưu Trung Tĩnh im lặng một lúc. Cô do dự nói: "Hiên Bạch, nếu như tôi nói nếu như Doãn Băng Dao không còn tồn tại trên thế giới này, anh sẽ thế nào?"
"Cô nói cái gì?" Thẩm Hiên Bạch nhíu mày, nghi hoặc nhìn người đối diện.
"Tôi nói nếu như Doãn Băng Dao chết."
"Vậy tôi cũng không muốn sống." Thẩm Hiên Bạch đột nhiên kích động nói.
Vưu Trung Tĩnh kinh ngạc trong phút chốc, không thể tin hỏi "Thật.... có thật không?"
"Trung Tĩnh, cả đời này tôi chỉ yêu một người là cô ấy, người phụ nữ khác tôi không cần, tôi biết tình cảm cô giành cho tôi. Nhưng xin lỗi, trong lòng tôi chỉ có cô ấy, với tôi cô ấy còn quan trọng hơn cả tình mạng của bản thân."
Hốc mắt Vưu Trung Tĩnh ửng đỏ "Xem ra, chuyện này tôi nhất định phải nói cho anh biết."
"Chuyện gì?"
"Mục...." Vưu Trung Tĩnh dừng lại một chút, vẻ mặt khó xử.
Rốt cuộc cô có nên cho Thẩm Hiên Bạch hay không? Mặc dù cô không thích Doãn Băng Dao, nhưng tội cô ta không đáng chết, hơn nữa Hiên Bạch quan tâm cô ta như vậy. Nhưng nếu như nói ra, chắc chắn Hiên Bạch và Mục tiên sinh sẽ trở mặt với nhau, đến lúc đó cục diện sẽ càng thêm hỗn loạn.
Nhưng nếu như không nói....
Thẩm Hiên Bạch cúi người nắm chặt hai vai Vưu Trung Tĩnh "Rốt cuộc là có chuyện gì? Mau nói cho tôi biết! Có liên quan đến Băng Dao đúng không?"
Vưu Trung Tĩnh gật đầu một cái.
"Vậy cô nói mau đi."
"Hiên Bạch, anh trả lời tôi một vấn đề trước được không?" Vưu Trung Tĩnh thâm tình nhìn "Đời này, nếu không phải là Doãn Băng Dao thì anh sẽ không cưới bất kỳ ai?"
"Đúng vậy." Thẩm Hiên Bạch gật đầu.
Vưu Trung Tĩnh đột nhiên nở nụ cười, trong đó là sự bi ai vô tận. Nếu đời này không thể ở cùng người đàn ông này, vậy hãy để anh theo đuổi hạnh phúc của chính mình. Cho dù cô sẽ phải từ bỏ tính mạng của mình.....
/270
|