Mắt thấy Chu Cần đã chảy máu, mọi người cuối cùng cũng trở nên căng thẳng, đối với nữ minh tinh, khuôn mặt dùng kể kiếm sống, nếu bị thương, tiền đồ cơ bản cũng không còn.
Nhân viên hậu cần dẫn theo một ít người đưa Chu Cầm đang khóc kịch liệt đi bệnh viện.
Tiêu Dật nhìn một lượng lớn người rời đi, lúc này mới mở miệng:“Tần Mộc, ngươi đánh nàng làm gì?”
Trong tay Tần Mộc còn đang giơ cây chổi bẩn không biết Hứa Phúc Khang lôi từ nơi nào tới, nghe được lời Tiêu Dật nói, thở phì phì quơ quơ chổi: “Ai bảo chị ta nhéo em!”
“Đây là quay phim, trong kịch bản viết nàng phải nhéo ta.” Nếu không phải kịch bản viết như vậy, sao Tiêu Dật lại đứng đó cho nữ nhân kia nhéo.
Lúc này là Trần Minh mở miệng:“Tuy rằng kịch bản viết như vậy, nhưng là khi quay phim đều là làm bộ, chỉ cần giả bộ nhẹ nhàng nhéo em một chút là được rồi, cũng không cần dùng sức nhéo thật như vậy.”
“Đúng vậy đúng vậy, người phụ nữ xấu xa kia rõ ràng cố ý nhéo em, tay em bị nhéo tím rồi, đau không?” Cây chổi bẩn trong tay Tần Mộc bị Đa Nạp lấy đi, nó lập tức đi đến bên cạnh Tiêu Dật.
Hứa Phúc Khang cũng đưa cổ sang nhìn cánh tay Tiêu Dật, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn:“Tiêu Dật, có phải rất đau hay không?” Chuyện này nếu đổi lại là nó đã sớm khóc thảm hề hề.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật trầm xuống, lúc này nó mới hiểu được, thì ra nữ nhân kia mượn việc đóng phim mà cố ý nhéo nó!
Diệp Thanh Mộc hưng trí nhìn đứa nhỏ lúc nãy còn mờ mịt đã trở nên sắc bén, cuối cùng ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn mà nghiêm túc hỏi:“Mộ Dung quản gia, nữ nhân kia phải đi bệnh viện sao?”
“Đúng vậy.”
Tiêu Dật mím môi:“Tôi có thể đi bệnh viện không?” Trước đó nó đã hiểu được bệnh viện là nơi đến khi sinh bệnh.
Tần Mộc nghe được, sốt ruột:“Tiểu Dật, có phải em rất đau hay không? Chúng ta lập tức đi bệnh viện! Mộ Dung Phong, Đa Nạp, nhanh đi lái xe lại đây!”
Tiêu Dật lắc đầu, trầm giọng nói:“Bản thái tử cũng không phải người mà một tên điêu dân hạ lưu có thể tùy tiện nhéo!”
Đứa nhỏ này không lẽ muốn đi bệnh viện tìm Chu Cầm nhéo lại đi? Người lớn vây quanh bốn phía âm thầm đoán……
Tần Mộc tất nhiên cũng hiểu được ý của Tiêu Dật, lập tức quơ nắm đấm vẻ mặt oán giận:“Đúng, đi bệnh viện, tiếp tục đánh người phụ nữ xấu xa kia!”
Hứa Phúc Khang giơ cánh tay mập mạp nhỏ bé lên:“Tiêu Dật, tôi cũng đi giúp cậu đánh người phụ nữ xấu xa kia.”
Tiêu Dật liếc mắt nhìn bọn nó một cái, mở miệng dạy:“Không đánh mà thắng mới là thượng sách. Không cần hữu dũng vô mưu, để cho người khác nhìn thấy, sẽ nói chúng ta đường đường nam tử hán, khi dễ nhất nữ lưu yếu ớt.”
Người lớn vây xem xung quanh im lặng không nói gì……
Ở trước mặt Tiêu Dật, Tần Mộc luôn luôn có ý thức học tập, nó lập tức lôi kéo tay nhỏ bé của Tiêu Dật khiêm tốn thỉnh giáo:“Chúng ta nên trả thù chị ta như thế nào? Cho chị ta uống thuốc xổ? Nửa đêm giả quỷ dọa chị ta? Bỏ đá vào đồ ăn của chị ta?”
Mộ Dung Phong nhịn không được tự kiểm điểm, tiểu ác ma vẫn sống dưới mí mắt hắn rốt cuộc đã học được những ám chiêu này từ đâu?
Hứa Phúc Khang cũng nóng lòng muốn thử:“Còn có thể bỏ vỏ chuối dưới giày của chị ta.”
“Ừ, ý kiến này của cậu rất tốt! Rất giỏi!” Tần Mộc dùng sức mà gật đầu.
Hứa Phúc Khang lập tức cười cong cong đôi mắt tròn vo:“Thật vậy sao?”
Tiêu Dật đúng lúc miệng:“Ở đây nhiều người đang nghe, chúng ta quay về rồi bàn bạc kỹ hơn, đi bệnh viện trước.”
“Được!”
Rõ ràng là đầu hạ, nhóm người lớn lại cảm thấy hình như có gió lạnh thổi qua, Diệp Thanh Mộc sờ sờ cằm, khẽ cười đứng lên, đứa nhỏ này thật là thú vị. Trần Minh lệ rơi đầy mặt, lửa giận dâng lên khi mới nhìn thấy cánh tay của đứa nhỏ bị nhéo xanh tím giờ phút này đã tức đến không còn một mảnh ngay cả đốm lửa nhỏ cũng không còn, thay vào đó là một xảm giác bất lực thật sâu, bản thân hắn đã trải nghiệm qua thủ đoạn trả thù của hai đứa nhỏ này, nghĩ đến người sau lưng Chu Cầm, hắn thật sự cảm thấy hắn sẽ hói đầu ……
Trên đường đi bệnh viện, Chu Cầm kêu khóc cực kỳ bi thảm, giống như thật sự bị hủy dung vậy, khóc đến nỗi đầu của những người bên cạnh cô đều muốn nổ tung, lại chỉ có thể dỗ, chỉ hy vọng có thể đến bệnh viện sớm một chút. Không thể không nói, người nhân phẩm không tốt ông trời cũng sẽ khong quan tâm, ở trên đường đi bệnh viện, đều gặp đèn đỏ, người khác muốn gặp cũng không gặp được chuẩn như vậy!
Bởi vì người đến ảnh thành đều là ngôi sao, lúc quay phim không cẩn thận bị thương đều là vấn đề lớn, cho nên bệnh viện nơi này tuy không phải rất lớn, nhưng thiết bị cũng là tốt nhất, năng lực của bác sĩ cũng là giỏinhất. Chu Cầm vào bệnh viện, lập tức có hai cái cô y tá đi lên đón, Chu Cầm ôm cằm, giọng nói có chút the thé:“Nhanh đi tìm bác sĩ tốt nhất tới khám cho tôi! Tôi không muốn để lại sẹo!”
Cô y tá không dám chậm trễ, đang muốn giúp đỡ nàng đi vào bên trong, bên ngoài lại tới một đám người nữa, đi đầu là hai đứa nhỏ choai choai, một đứa trong đó đang quơ tay nhỏ bé chạy vào bên trong bệnh viện:“Người mau tới! Mau gọi chú Tiền đến cho tôi!”
Mọi người lập tức nhận ra đây là tiểu ngôi sao nhỏ tuổi Tần Mộc, trong đại sảnh lập tức trở nên rối loạn, không ít các cô y tá đều đi qua vây quanh:“Tiểu Tần Mộc, em làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
“Bác sĩ Tiền đang nghỉ ngơi, chị giúp em gọi hắn đến, tiểu Tần Mộc đừng có gấp.”
Các chị y tá nhiệt tình lôi kéo Tần Mộc, ngay cả Hứa Phúc Khang đứng bên cạnh Tần Mộc cũng được đối xử rất tốt.
“Không phải em không thoải mái, là tiểu Dật không thoải mái, em ấy bị người phụ nữ xấu xa đánh, cả người đều đau!” Nói xong, xoay người chỉ vào Tiêu đang được Mộ Dung Phong ôm vào trong ngực.
Nhóm y tá lúc này mới nhìn thấy Tiêu Dật, chỉ vừa nhìn một cái, bản năng làm mẹ tiềm ẩn liền hoàn toàn bị kích thích.
“Em trai làm sao vậy? Trên người đau như thế nào, nói cho chị nghe.”
“Ai ác độc như vậy, đứa nhỏ đáng yêu như vậy mà cũng đánh!”
Có một y tá đẩy một cái giường bệnh lại:“Mau mau, đặt lên giường nằm trước, đừng đụng tới miệng vết thương.”
Chu Cầm nháy mắt bị lạnh nhạt tức giận đến mặt xanh mét, những người trong đoàn phim đến cùng với cô cũng có không ít người chạy đến chỗ Tiêu Dật, mà bác sĩ Tiền được gọi ra cũng không chút nào dừng lại mà đi đến chỗ tiểu quỷ kia.
Tiền Đa đi đến giường bệnh, khom eo nhìn Tiêu Dật, cười hỏi:“Em trai tên gì?”
Không đợi Tiêu Dật mở miệng, Tần Mộc đã trả lời:“Em ấy gọi Tiêu Dật, là bạn tốt của tôi!”
Tiền Đa giơ tay xoa xoa đầu Tần Mộc:“Thì ra là bạn tốt của tiểu Tần Mộc, tiểu Tiêu Dật, ngoan, nói cho anh biết, trên người em đau thế nào?”
“Toàn thân em ấy đều đau! Lúc nãy có người phụ nữ xấu xa ngược đãi em ấy, đánh em ấy cả người bầm tím! Rất xấu rồi!” Tần Mộc lớn tiếng nói.
Sắc mặt Chu Cầm càng khó nhìn.
Tiền Đa tức khắc trở nên nghiêm túc, giơ tay muốn cởi quần áo Tiêu Dật, lại bị Đa Nạp vỗ vỗ bả vai, hắn khó hiểu quay đầu
lại, chợt nghe Đa Nạp thấp giọng nói:“Mang vào trước rồi nói sau.”
Tiền Đa là người thông minh, lập tức phất phất tay:“Những người khác đều đi làm việc đi, cô tới đẩy xe, đi theo tôi.” Nói xong, liền mang mọi người đi vào bên trong.
Chu cầm nhịn không được đi đến trước mặt Tiền Đa:“Bác sĩ Tiền, anh xem cho tôi trước, ta có bị phá tướng không?”
Tiền Đa nâng cằm Chu Cầm lên nhìn nhìn, miệng vết thương cũng không lớn, lại ở phía dưới cằm, có sẹo hay không cũng không có ảnh hưởng quá lớn với ngoại hình, hắn máy móc mở miệng:“Miệng vết thương không lớn, không có việc gì.” Nói xong, quay đầu nhìn y tá bên người cô nói,“Cô mang cô ấy đến chỗ bác sĩ Triệu nhìn xem.”
Dặn dò xong những lời này, Tiền Đa cũng không thèm liếc mắt nhìn tới Chu Cầm một cái, tiếp tục đi vào bên trong. Làm Chu Cầm tức đến nghiến răng nghiến lợi cả người phát run lại không thể làm gì.
Tiền Đa ở trong văn phòng xem vết thương trên cánh tay Tiêu Dật, cẩn thận cho bôi thuốc cho nó, trong lúc đó, còn nghe Tần Mộc đem toàn bộ sự kiện khoa trương nói một lần, Tiền Đa biết vết thương trên cằm người phụ nữ lúc nãy thì ra là kiệt tác của Tần Mộc, không khỏi cảm thấy buồn cười, thực nhìn không ra đứa nhỏ này là một người bao che khuyết điểm.
Cuối cùng, Tần Mộc tuyên bố mục đích lần này:“ Chú Tiền, nếu như người phụ nữ kia nằm viện, chúng tôi cũng nằm viện, nếu chị ta không nằm viện, chúng ta cũng sẽ không ở.”
Tiền Đa cười gật gật đầu:“Cô ta nhất định sẽ nằm viện, phòng bệnh cao cấp chỉ còn lại có một phong, anh sắp xếp các em vào ở.”
Lúc bọn họ đi đến cửa phòng bệnh cao cấp, lại gặp được Chu Cầm đang ở đó khóc lóc om sòm, trên cằm đã muốn quấn một vòng vải lụa trắng:“Các người có ý gì! Lúc nãy rõ ràng còn nói có phòng bệnh cao cấp, tại sao khi tôi băng bó xong lại nói không có! Hơn nữa phòng trống này là sao? Cái này gọi là có người ở? Bệnh viện của các người có thái độ gì! Có tin tôi đi khiếu nạy các người hay không!”
Tiêu Dật vừa nghe được giọng Chu Cầm, lập tức ngồi dậy, Mộ Dung Phong ôm nó từ trên giường xuống đất, nó chắp tay sau lưng đi về phía Chu Cầm.
“Phòng bệnh cao cấp này là bản thái tử ở!” Tiêu Dật hơi hơi nâng cằm, khinh thường nhìn Chu Cầm trước mắt.
Chu Cầm cúi đầu nhìn tiểu quỷ đáng ghét kia, rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ, đôi mắt kia lại đáng ghét như vậy! Giống như cô thực thấp hèn. Cô giật giật ngón tay, muốn cho nó một cái tát, lại nhìn thấy Tần Mộc cùng Hứa Phúc Khang phía sau chạy tới, hậm hực kiềm chế suy nghĩ này, lại vẫn tức giận:“Em cũng không bị thương, nằm viện làm cái gì?”
Tần Mộc nhìn thấy Chu Cầm liền chán ghét:“Ai nói không bị thương! Trên người đều bị chị nhéo tím, chị là người phụ nữ xấu xa!”
Y tá chung quanh nghe được, ánh mắt nhìn về phía Chu Cầm nhất thời có chút khinh bỉ, đứa nhỏ dễ thương như vậy mà người phụ nữ này cũng xuống tay được, lòng dạ thật sự là rất ác độc!
Chu Cầm không muốn cùng Tần Mộc nói thêm cái gì, con nhà giàu này từ nhỏ chính là mạng tốt, muốn làm cái gì cũng được. Cô xoay người tiếp tục nổi cáu với y tá trưởng:“Dù sao tôi cũng đến trước, hơn nữa tôi cũng sắp phá tướng, chẳng lẽ không nên ở phòng bệnh này? Chị cũng hùa theo đứa nhỏ kia sao?”
Giọng y tá trưởng có chút lạnh:“Vị tiểu thư này, đứa nhỏ trong miệng cô chính là cháu trai của đại cổ đông bệnh viện này, cô cảm thấy em ấy không nên ở phòng bệnh cao cấp này sao?”
Sắc mặt Chu Cầm trắng bệch:“Chị thấy tôi dễ bắt nạt lắm sao? Chị có tin tôi có thể lập tức cho chị cuốn gói về nhà không!”
Y tá trưởng vuốt vuốt vạt áo:“Trước khi tôi cuốn gói về nhà, xin mời cô đến phòng bệnh phổ thông trước đi.” Nói xong, khom eo, nhìn về phía ba đứa nhỏ mỉm cười:“Các em đi vào với chị.”
Tiêu Dật ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chu Cầm một cái, lúc này mới chắp tay sau lưng chậm rãi đi vào phòng bệnh, Tần Mộc hừ mạnh một tiếng, cũng đi vào theo, Hứa Phúc Khang đi được hai bước, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía cô làm cái mặt quỷ, lúc này mới chạy vào phòng bệnh.
Đôi mắt Chu Cầm đỏ hồng, một giọt nước mắt chảy xuống, nhân viên đoàn phim vẫn bên người cô có chút không đành lòng, nhẹ nhàng lôi kéo tay cô:“Chị Chu Cầm, đừng khóc, băng gạc mà ướt, miệng vết thương sẽ đau, đi đến phòng bệnh nằm một lát đi.”
Chu Cầm dùng sức bỏ tay cô ra:“Cái nơi này quỷ mới muốn ở!” Nói xong, lấy di động ra, muốn gọi điện thoại.
Mộ Dung Phong trước khi vào cửa liếc nhìn Chu Cầm thật sâu, Đa Nạp đi theo bên cạnh hắn, thấp giọng nói:”Cô ta là tình nhân của Lục Hiểu Minh, năm trước giúp Lục Hiểu Minh sinh con trai, Lục Hiểu Minh mới đối xử tốt với cô ta, nếu muốn động thủ phải nói với Thái Nhiên thiếu gia một tiếng thì tốt hơn.”
“Tạm thời không cần, để bọn nhỏ báo thù trước rồi nói sau.”
Đa Nạp nhân cơ hội áp sát vào bên tai Mộ Dung Phong, mờ ám thổi khí: “Tiểu Phong, em thật nuông chiều bọn nhỏ, anh cũng có chút hâm mộ.”
Mộ Dung Phong đưa tay không chút do dự đẩy Đa Nạp ra, lưu loát xoay người, chỉ là bên tai nhàn nhạt đỏ ửng, cũng không biết là vừa rồi bị thổi ấm, hay là cái khác.
Ba đứa nhỏ ngồi ở trên giường.
“Nữ nhân xấu xa kia khóc!” Hứa Phúc Khang nhỏ giọng nói ra cảnh lúc nãy mình mới nhìn thấy.
Tần Mộc khinh thường bĩu môi:“Phụ nữ chính là như vậy! Chỉ biết khóc khóc khóc! Trầy da chút đã khóc dữ dội như vậy, toàn bộ cánh tay tiểu Dật bầm tím cũng không khóc đâu!”
Tiêu Dật hình như cũng không có nghe bọn nó nói, mà là nhìn Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp đi vào, còn nghiêm túc hỏi:“Chu Cầm kia có lai lịch gì? Sao nàng lại tới đóng phim? Tần Mộc, lại là lai lịch gì?” Nghe ý tứ của y tá kia, gia gia Tần Mộc lai lịch hình như không nhỏ, nếu là như thế, thật ra có thể dùng để đối phó Chu Cầm kia.
Phạm vào uy nghiêm của ta, phải giết!
Tiểu Thái Tử bạn nhỏ Tiêu Dật, lần này thật sự nổi giận.
Nhân viên hậu cần dẫn theo một ít người đưa Chu Cầm đang khóc kịch liệt đi bệnh viện.
Tiêu Dật nhìn một lượng lớn người rời đi, lúc này mới mở miệng:“Tần Mộc, ngươi đánh nàng làm gì?”
Trong tay Tần Mộc còn đang giơ cây chổi bẩn không biết Hứa Phúc Khang lôi từ nơi nào tới, nghe được lời Tiêu Dật nói, thở phì phì quơ quơ chổi: “Ai bảo chị ta nhéo em!”
“Đây là quay phim, trong kịch bản viết nàng phải nhéo ta.” Nếu không phải kịch bản viết như vậy, sao Tiêu Dật lại đứng đó cho nữ nhân kia nhéo.
Lúc này là Trần Minh mở miệng:“Tuy rằng kịch bản viết như vậy, nhưng là khi quay phim đều là làm bộ, chỉ cần giả bộ nhẹ nhàng nhéo em một chút là được rồi, cũng không cần dùng sức nhéo thật như vậy.”
“Đúng vậy đúng vậy, người phụ nữ xấu xa kia rõ ràng cố ý nhéo em, tay em bị nhéo tím rồi, đau không?” Cây chổi bẩn trong tay Tần Mộc bị Đa Nạp lấy đi, nó lập tức đi đến bên cạnh Tiêu Dật.
Hứa Phúc Khang cũng đưa cổ sang nhìn cánh tay Tiêu Dật, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn:“Tiêu Dật, có phải rất đau hay không?” Chuyện này nếu đổi lại là nó đã sớm khóc thảm hề hề.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật trầm xuống, lúc này nó mới hiểu được, thì ra nữ nhân kia mượn việc đóng phim mà cố ý nhéo nó!
Diệp Thanh Mộc hưng trí nhìn đứa nhỏ lúc nãy còn mờ mịt đã trở nên sắc bén, cuối cùng ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn mà nghiêm túc hỏi:“Mộ Dung quản gia, nữ nhân kia phải đi bệnh viện sao?”
“Đúng vậy.”
Tiêu Dật mím môi:“Tôi có thể đi bệnh viện không?” Trước đó nó đã hiểu được bệnh viện là nơi đến khi sinh bệnh.
Tần Mộc nghe được, sốt ruột:“Tiểu Dật, có phải em rất đau hay không? Chúng ta lập tức đi bệnh viện! Mộ Dung Phong, Đa Nạp, nhanh đi lái xe lại đây!”
Tiêu Dật lắc đầu, trầm giọng nói:“Bản thái tử cũng không phải người mà một tên điêu dân hạ lưu có thể tùy tiện nhéo!”
Đứa nhỏ này không lẽ muốn đi bệnh viện tìm Chu Cầm nhéo lại đi? Người lớn vây quanh bốn phía âm thầm đoán……
Tần Mộc tất nhiên cũng hiểu được ý của Tiêu Dật, lập tức quơ nắm đấm vẻ mặt oán giận:“Đúng, đi bệnh viện, tiếp tục đánh người phụ nữ xấu xa kia!”
Hứa Phúc Khang giơ cánh tay mập mạp nhỏ bé lên:“Tiêu Dật, tôi cũng đi giúp cậu đánh người phụ nữ xấu xa kia.”
Tiêu Dật liếc mắt nhìn bọn nó một cái, mở miệng dạy:“Không đánh mà thắng mới là thượng sách. Không cần hữu dũng vô mưu, để cho người khác nhìn thấy, sẽ nói chúng ta đường đường nam tử hán, khi dễ nhất nữ lưu yếu ớt.”
Người lớn vây xem xung quanh im lặng không nói gì……
Ở trước mặt Tiêu Dật, Tần Mộc luôn luôn có ý thức học tập, nó lập tức lôi kéo tay nhỏ bé của Tiêu Dật khiêm tốn thỉnh giáo:“Chúng ta nên trả thù chị ta như thế nào? Cho chị ta uống thuốc xổ? Nửa đêm giả quỷ dọa chị ta? Bỏ đá vào đồ ăn của chị ta?”
Mộ Dung Phong nhịn không được tự kiểm điểm, tiểu ác ma vẫn sống dưới mí mắt hắn rốt cuộc đã học được những ám chiêu này từ đâu?
Hứa Phúc Khang cũng nóng lòng muốn thử:“Còn có thể bỏ vỏ chuối dưới giày của chị ta.”
“Ừ, ý kiến này của cậu rất tốt! Rất giỏi!” Tần Mộc dùng sức mà gật đầu.
Hứa Phúc Khang lập tức cười cong cong đôi mắt tròn vo:“Thật vậy sao?”
Tiêu Dật đúng lúc miệng:“Ở đây nhiều người đang nghe, chúng ta quay về rồi bàn bạc kỹ hơn, đi bệnh viện trước.”
“Được!”
Rõ ràng là đầu hạ, nhóm người lớn lại cảm thấy hình như có gió lạnh thổi qua, Diệp Thanh Mộc sờ sờ cằm, khẽ cười đứng lên, đứa nhỏ này thật là thú vị. Trần Minh lệ rơi đầy mặt, lửa giận dâng lên khi mới nhìn thấy cánh tay của đứa nhỏ bị nhéo xanh tím giờ phút này đã tức đến không còn một mảnh ngay cả đốm lửa nhỏ cũng không còn, thay vào đó là một xảm giác bất lực thật sâu, bản thân hắn đã trải nghiệm qua thủ đoạn trả thù của hai đứa nhỏ này, nghĩ đến người sau lưng Chu Cầm, hắn thật sự cảm thấy hắn sẽ hói đầu ……
Trên đường đi bệnh viện, Chu Cầm kêu khóc cực kỳ bi thảm, giống như thật sự bị hủy dung vậy, khóc đến nỗi đầu của những người bên cạnh cô đều muốn nổ tung, lại chỉ có thể dỗ, chỉ hy vọng có thể đến bệnh viện sớm một chút. Không thể không nói, người nhân phẩm không tốt ông trời cũng sẽ khong quan tâm, ở trên đường đi bệnh viện, đều gặp đèn đỏ, người khác muốn gặp cũng không gặp được chuẩn như vậy!
Bởi vì người đến ảnh thành đều là ngôi sao, lúc quay phim không cẩn thận bị thương đều là vấn đề lớn, cho nên bệnh viện nơi này tuy không phải rất lớn, nhưng thiết bị cũng là tốt nhất, năng lực của bác sĩ cũng là giỏinhất. Chu Cầm vào bệnh viện, lập tức có hai cái cô y tá đi lên đón, Chu Cầm ôm cằm, giọng nói có chút the thé:“Nhanh đi tìm bác sĩ tốt nhất tới khám cho tôi! Tôi không muốn để lại sẹo!”
Cô y tá không dám chậm trễ, đang muốn giúp đỡ nàng đi vào bên trong, bên ngoài lại tới một đám người nữa, đi đầu là hai đứa nhỏ choai choai, một đứa trong đó đang quơ tay nhỏ bé chạy vào bên trong bệnh viện:“Người mau tới! Mau gọi chú Tiền đến cho tôi!”
Mọi người lập tức nhận ra đây là tiểu ngôi sao nhỏ tuổi Tần Mộc, trong đại sảnh lập tức trở nên rối loạn, không ít các cô y tá đều đi qua vây quanh:“Tiểu Tần Mộc, em làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
“Bác sĩ Tiền đang nghỉ ngơi, chị giúp em gọi hắn đến, tiểu Tần Mộc đừng có gấp.”
Các chị y tá nhiệt tình lôi kéo Tần Mộc, ngay cả Hứa Phúc Khang đứng bên cạnh Tần Mộc cũng được đối xử rất tốt.
“Không phải em không thoải mái, là tiểu Dật không thoải mái, em ấy bị người phụ nữ xấu xa đánh, cả người đều đau!” Nói xong, xoay người chỉ vào Tiêu đang được Mộ Dung Phong ôm vào trong ngực.
Nhóm y tá lúc này mới nhìn thấy Tiêu Dật, chỉ vừa nhìn một cái, bản năng làm mẹ tiềm ẩn liền hoàn toàn bị kích thích.
“Em trai làm sao vậy? Trên người đau như thế nào, nói cho chị nghe.”
“Ai ác độc như vậy, đứa nhỏ đáng yêu như vậy mà cũng đánh!”
Có một y tá đẩy một cái giường bệnh lại:“Mau mau, đặt lên giường nằm trước, đừng đụng tới miệng vết thương.”
Chu Cầm nháy mắt bị lạnh nhạt tức giận đến mặt xanh mét, những người trong đoàn phim đến cùng với cô cũng có không ít người chạy đến chỗ Tiêu Dật, mà bác sĩ Tiền được gọi ra cũng không chút nào dừng lại mà đi đến chỗ tiểu quỷ kia.
Tiền Đa đi đến giường bệnh, khom eo nhìn Tiêu Dật, cười hỏi:“Em trai tên gì?”
Không đợi Tiêu Dật mở miệng, Tần Mộc đã trả lời:“Em ấy gọi Tiêu Dật, là bạn tốt của tôi!”
Tiền Đa giơ tay xoa xoa đầu Tần Mộc:“Thì ra là bạn tốt của tiểu Tần Mộc, tiểu Tiêu Dật, ngoan, nói cho anh biết, trên người em đau thế nào?”
“Toàn thân em ấy đều đau! Lúc nãy có người phụ nữ xấu xa ngược đãi em ấy, đánh em ấy cả người bầm tím! Rất xấu rồi!” Tần Mộc lớn tiếng nói.
Sắc mặt Chu Cầm càng khó nhìn.
Tiền Đa tức khắc trở nên nghiêm túc, giơ tay muốn cởi quần áo Tiêu Dật, lại bị Đa Nạp vỗ vỗ bả vai, hắn khó hiểu quay đầu
lại, chợt nghe Đa Nạp thấp giọng nói:“Mang vào trước rồi nói sau.”
Tiền Đa là người thông minh, lập tức phất phất tay:“Những người khác đều đi làm việc đi, cô tới đẩy xe, đi theo tôi.” Nói xong, liền mang mọi người đi vào bên trong.
Chu cầm nhịn không được đi đến trước mặt Tiền Đa:“Bác sĩ Tiền, anh xem cho tôi trước, ta có bị phá tướng không?”
Tiền Đa nâng cằm Chu Cầm lên nhìn nhìn, miệng vết thương cũng không lớn, lại ở phía dưới cằm, có sẹo hay không cũng không có ảnh hưởng quá lớn với ngoại hình, hắn máy móc mở miệng:“Miệng vết thương không lớn, không có việc gì.” Nói xong, quay đầu nhìn y tá bên người cô nói,“Cô mang cô ấy đến chỗ bác sĩ Triệu nhìn xem.”
Dặn dò xong những lời này, Tiền Đa cũng không thèm liếc mắt nhìn tới Chu Cầm một cái, tiếp tục đi vào bên trong. Làm Chu Cầm tức đến nghiến răng nghiến lợi cả người phát run lại không thể làm gì.
Tiền Đa ở trong văn phòng xem vết thương trên cánh tay Tiêu Dật, cẩn thận cho bôi thuốc cho nó, trong lúc đó, còn nghe Tần Mộc đem toàn bộ sự kiện khoa trương nói một lần, Tiền Đa biết vết thương trên cằm người phụ nữ lúc nãy thì ra là kiệt tác của Tần Mộc, không khỏi cảm thấy buồn cười, thực nhìn không ra đứa nhỏ này là một người bao che khuyết điểm.
Cuối cùng, Tần Mộc tuyên bố mục đích lần này:“ Chú Tiền, nếu như người phụ nữ kia nằm viện, chúng tôi cũng nằm viện, nếu chị ta không nằm viện, chúng ta cũng sẽ không ở.”
Tiền Đa cười gật gật đầu:“Cô ta nhất định sẽ nằm viện, phòng bệnh cao cấp chỉ còn lại có một phong, anh sắp xếp các em vào ở.”
Lúc bọn họ đi đến cửa phòng bệnh cao cấp, lại gặp được Chu Cầm đang ở đó khóc lóc om sòm, trên cằm đã muốn quấn một vòng vải lụa trắng:“Các người có ý gì! Lúc nãy rõ ràng còn nói có phòng bệnh cao cấp, tại sao khi tôi băng bó xong lại nói không có! Hơn nữa phòng trống này là sao? Cái này gọi là có người ở? Bệnh viện của các người có thái độ gì! Có tin tôi đi khiếu nạy các người hay không!”
Tiêu Dật vừa nghe được giọng Chu Cầm, lập tức ngồi dậy, Mộ Dung Phong ôm nó từ trên giường xuống đất, nó chắp tay sau lưng đi về phía Chu Cầm.
“Phòng bệnh cao cấp này là bản thái tử ở!” Tiêu Dật hơi hơi nâng cằm, khinh thường nhìn Chu Cầm trước mắt.
Chu Cầm cúi đầu nhìn tiểu quỷ đáng ghét kia, rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ, đôi mắt kia lại đáng ghét như vậy! Giống như cô thực thấp hèn. Cô giật giật ngón tay, muốn cho nó một cái tát, lại nhìn thấy Tần Mộc cùng Hứa Phúc Khang phía sau chạy tới, hậm hực kiềm chế suy nghĩ này, lại vẫn tức giận:“Em cũng không bị thương, nằm viện làm cái gì?”
Tần Mộc nhìn thấy Chu Cầm liền chán ghét:“Ai nói không bị thương! Trên người đều bị chị nhéo tím, chị là người phụ nữ xấu xa!”
Y tá chung quanh nghe được, ánh mắt nhìn về phía Chu Cầm nhất thời có chút khinh bỉ, đứa nhỏ dễ thương như vậy mà người phụ nữ này cũng xuống tay được, lòng dạ thật sự là rất ác độc!
Chu Cầm không muốn cùng Tần Mộc nói thêm cái gì, con nhà giàu này từ nhỏ chính là mạng tốt, muốn làm cái gì cũng được. Cô xoay người tiếp tục nổi cáu với y tá trưởng:“Dù sao tôi cũng đến trước, hơn nữa tôi cũng sắp phá tướng, chẳng lẽ không nên ở phòng bệnh này? Chị cũng hùa theo đứa nhỏ kia sao?”
Giọng y tá trưởng có chút lạnh:“Vị tiểu thư này, đứa nhỏ trong miệng cô chính là cháu trai của đại cổ đông bệnh viện này, cô cảm thấy em ấy không nên ở phòng bệnh cao cấp này sao?”
Sắc mặt Chu Cầm trắng bệch:“Chị thấy tôi dễ bắt nạt lắm sao? Chị có tin tôi có thể lập tức cho chị cuốn gói về nhà không!”
Y tá trưởng vuốt vuốt vạt áo:“Trước khi tôi cuốn gói về nhà, xin mời cô đến phòng bệnh phổ thông trước đi.” Nói xong, khom eo, nhìn về phía ba đứa nhỏ mỉm cười:“Các em đi vào với chị.”
Tiêu Dật ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chu Cầm một cái, lúc này mới chắp tay sau lưng chậm rãi đi vào phòng bệnh, Tần Mộc hừ mạnh một tiếng, cũng đi vào theo, Hứa Phúc Khang đi được hai bước, đột nhiên quay đầu, nhìn về phía cô làm cái mặt quỷ, lúc này mới chạy vào phòng bệnh.
Đôi mắt Chu Cầm đỏ hồng, một giọt nước mắt chảy xuống, nhân viên đoàn phim vẫn bên người cô có chút không đành lòng, nhẹ nhàng lôi kéo tay cô:“Chị Chu Cầm, đừng khóc, băng gạc mà ướt, miệng vết thương sẽ đau, đi đến phòng bệnh nằm một lát đi.”
Chu Cầm dùng sức bỏ tay cô ra:“Cái nơi này quỷ mới muốn ở!” Nói xong, lấy di động ra, muốn gọi điện thoại.
Mộ Dung Phong trước khi vào cửa liếc nhìn Chu Cầm thật sâu, Đa Nạp đi theo bên cạnh hắn, thấp giọng nói:”Cô ta là tình nhân của Lục Hiểu Minh, năm trước giúp Lục Hiểu Minh sinh con trai, Lục Hiểu Minh mới đối xử tốt với cô ta, nếu muốn động thủ phải nói với Thái Nhiên thiếu gia một tiếng thì tốt hơn.”
“Tạm thời không cần, để bọn nhỏ báo thù trước rồi nói sau.”
Đa Nạp nhân cơ hội áp sát vào bên tai Mộ Dung Phong, mờ ám thổi khí: “Tiểu Phong, em thật nuông chiều bọn nhỏ, anh cũng có chút hâm mộ.”
Mộ Dung Phong đưa tay không chút do dự đẩy Đa Nạp ra, lưu loát xoay người, chỉ là bên tai nhàn nhạt đỏ ửng, cũng không biết là vừa rồi bị thổi ấm, hay là cái khác.
Ba đứa nhỏ ngồi ở trên giường.
“Nữ nhân xấu xa kia khóc!” Hứa Phúc Khang nhỏ giọng nói ra cảnh lúc nãy mình mới nhìn thấy.
Tần Mộc khinh thường bĩu môi:“Phụ nữ chính là như vậy! Chỉ biết khóc khóc khóc! Trầy da chút đã khóc dữ dội như vậy, toàn bộ cánh tay tiểu Dật bầm tím cũng không khóc đâu!”
Tiêu Dật hình như cũng không có nghe bọn nó nói, mà là nhìn Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp đi vào, còn nghiêm túc hỏi:“Chu Cầm kia có lai lịch gì? Sao nàng lại tới đóng phim? Tần Mộc, lại là lai lịch gì?” Nghe ý tứ của y tá kia, gia gia Tần Mộc lai lịch hình như không nhỏ, nếu là như thế, thật ra có thể dùng để đối phó Chu Cầm kia.
Phạm vào uy nghiêm của ta, phải giết!
Tiểu Thái Tử bạn nhỏ Tiêu Dật, lần này thật sự nổi giận.
/152
|