Mặc dù trước khi ngủ có cảm thấy khó chịu, nhưng một khi ngủ rồi, chuyện gì cũng không nhớ rõ. Thấy không, chỉ trông chốc lát, hai thân mình nhỏ bé trên giường liền xê dịch a xê dịch, tới khi quấn quýt lấy nhau.
Lúc Tiêu Dật tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn Tần Mộc khuôn mặt vui vẻ nhưng có chút ủ rũ, trong đầu tạm thời còn chưa tỉnh táo.
Tần Mộc nhìn Tiêu Dật ngơ ngác xoa xoa ánh mắt, lúc này mới cẩn thận đi nắm tay Tiêu Dật, lấy lòng cười:“Tiểu Dật, Mộ Dung Phong làm pudding, ăn ngon lắm, chúng ta cùng đi ăn đi.”
Vừa nghe nói có ăn ngon, Tiêu Dật gật gật đầu “Được.”
Tần Mộc lập tức thí điên thí điên kéo Tiêu Dật chạy xuống dưới lầu, Tiêu Dật đi theo Tần Mộc chạy được một khoảng xa, đầu mới tỉnh táo, cũng nhớ lại đoạn đối thoại trước khi ngủ kia, cái tên ăn chơi trác táng này! Vậy mà thường xuyên tùy tiện cùng nữ nhân ôm ôm ấp ấp ôm còn hôn nhẹ!!! Đang muốn bỏ tay nó ra, lại nhìn thấy Tần Mộc đang chạy ở phía trước đột nhiên ngừng chân, xoay qua cẩn thận dặn dò:“Tiểu Dật, phải xuống cầu thang, em cẩn thận một chút nha.”
Thì ra, bạn nhỏ Tần Mộc nhìn ra Tiêu Dật mơ hồ, nghĩ rằng nó còn chưa ngủ tỉnh.
Nhưng mà chỉ một câu vô cùng đơn giản này, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã trầm xuống của Tiêu Dật lại dịu đi, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, ánh mắt to đen nhánh sáng ngời cong cong, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, Tiêu Dật nghĩ, trước kia Tần Mộc không biết lễ nghi, cho nên mới tùy tiện cùng người khác ôm ôm ấp ấp, sau này có nó tự mình dạy Tần Mộc, chuyện này nhất định sẽ không xảy ra nữa. Nghĩ như vậy, Tiêu Dật quyết định tha thứ những “Chuyện phong lưu” trước kia của Tần Mộc.
Phòng khách dưới lầu, bạn nhỏ mập mạp Hứa Phúc Khang đã cầm một cái bánh pudding ăn ngon lành, nhìn thấy Tần Mộc cùng Tiêu Dật đi lại, lập tức cầm thìa vẫy vẫy, cười đến thấy răng mà không thấy mắt:“Tiêu Dật, Tần Mộc, hai cậu tỉnh rồi! Chú Mộ Dung làm pudding ăn ngon thật!”
“Vậy cậu ăn nhiều vài cái, tôi cũng chỉ vừa ý với món này của Mộ Dung Phong mà thôi.” Cùng Tiêu Dật hòa hảo Tần Mộc lại khôi phục sức sống, tiếp tục sự nghiệp vừa quang vinh vừa vĩ đại là đối nghịch với Mộ Dung quản gia.
Mộ Dung Phong đã rất quen thuộc và bình tĩnh đối với việc dùng ngôn ngữ công kích không đau không ngứa của Tần Mộc, nhìn thấy hai đứa nhỏ ngồi trên sô pha, hắn đem bánh pudding đã làm xong qua.
Mộ Dung Phong tổng cộng làm 6 cái pudding, đủ loại hình dáng mùi vị, đủ loại phong cách, ngay cả Tần Mộc cũng nhịn không được trợn tròn mắt, yên lặng nuốt nuốt nước miếng, lúc trước Mộ Dung Phong cũng chưa từng làm nhiều mùi vị như vậy! Ngoài bánh pudding, Đa Nạp cũng mang hai đĩa điểm tâm lên, bên trong một đĩa là bánh gato xinh xắn mê người, trong đĩa còn lại là bánh nướng tổ ong, xếp thành hình trái tim phủ socola xung quanh, ở giữa là một bánh gato nhỏ, trên bánh có một đóa hoa hồng xinh đẹp nở rộ. Cuối cùng, lại chuẩn bị cho bọn nhỏ mỗi người một ly trà sữa.
Ánh mắt Tiêu Dật càng thêm sáng ngời, cẩn thận lần lượt quan sát từng món điểm tâm, những món này còn tinh xảo hơn những món ăn lúc trước, ngay cả đầu bếp trong hoàng cung, cũng không làm xinh đẹp được như vậy.
Khuôn mặt kinh ngạc của bọn nhỏ lấy lòng Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp, Mộ Dung Phong vẫn luôn xem trọng mùi vị, cũng không quá để ý tới hình dạng, mẹ của Hứa Phúc Khang đã làm hắn tỉnh ngộ, đối với trẻ con, bề ngoài có lẽ càng khiến bọn nó thèm ăn hơn mùi vị.
Tần Mộc chỉ vào mấy cái pudding trên khay, nghiêng đầu hỏi Tiêu Dật:“Tiểu Dật, em muốn ăn cái nào?”
Tiêu Dật nhíu đôi mày tinh xảo, sắc mặt có chút rối rắm, nhìn cái nào cũng ngon, làm sao bây giờ? Tiểu Thái Tử bạn nhỏ Tiêu Dật thấy bối rối, do dự một hồi lâu, mới giơ tay chỉ vào bánh pudding đu đủ, Tần Mộc lập tức cầm lấy đặt lên tay nó, tự mình cũng chọn bánh vị ô mai.
Tiêu Dật cầm lấy thìa múc một miếng nhỏ cho vào miệng, mềm mềm trơn trơn hương vị thật ngon, ăn ăn, ánh mắt không tự chủ được nhìn cái màu đỏ trong tay Tần Mộc, không biết cái kia ăn vào là hương vị gì! Đang nhìn, chỉ thấy Tần Mộc múc một thìa đưa qua:“Tiểu Dật, đến, em nếm thử cái này, ăn rất ngon!”
Tiêu Dật nhìn thìa trước mặt, sắc mặt có chút vi diệu, cuối cùng vẫn há miệng nuốt vào, sau đó cũng múc một thìa đưa tới bên miệng Tần Mộc, âm thầm nghĩ, nếu Tần Mộc dám không ăn, sẽ không để ý tới nó nữa! Không ngờ Tần Mộc không chút nghĩ ngợi đã há to miệng nuốt vào, còn không quên chép miệng:“Tiểu Dật, cái của em ăn cũng ngon.”
Khuôn mặt Tiêu Dật cong cong nở nụ cười.
Bên kia Hứa Phúc Khang đã ăn xong bánh pudding, nằm úp sấp đến trên bàn trà cầm lấy một cái bánh nướng tổ ong cắn một cái:“Cái này ăn cũng ngon!”
“Thật sao? Tiểu Dật, em cũng ăn một cái.”
……
Tất nhiên ba đứa nhỏ vô cùng vừa lòng với buổi trà chiều này, nhìn một đống đĩa trống trơn trên bàn là thấy được.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Phong nhận được điện thoại Trần Minh:“Kịch bản đã sửa xong, các cậu lại đây nhìn xem.”
Mộ Dung Phong có chút kinh ngạc:“Nhanh như vậy?”
“Vợ tôi sửa suốt đêm! Có thể không nhanh sao!”
Mộ Dung Phong nhếch nhếch khóe miệng:“Không phải tôi hại anh, anh nên đi nói với bọn nhỏ mới đúng.”
Đầu kia điện thoại Trần Minh lập tức yên lặng:“Được rồi, cậu dẫn bọn nhỏ lại đây đi, quay xong sớm một chút thì tôi cũng giải thoát sớm một chút, cứ mãi như vậy, sớm hay muộn tôi cũng sẽ thật sự biến thành đại thúc!”
“Được.”
Kịch bản sửa cũng không nhiều, chẳng qua sửa thân phận của tiểu Thái Tử lại một chút, bởi vì năm đó Thái Tổ hoàng đế chết quá sớm, mà tiểu Thái Tử lại quá nhỏ, cho nên Thái Tổ hoàng đế đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hoàng đệ, đồng thời lại lập di chiếu, thái tử vị phải là tiểu Thái Tử, cứ như vậy, chính là đem ngôi vị hoàng đế mượn hoàng đệ ngồi vài thập niên, tương lai phải trả lại cho con hắn. Sửa như vậy, thân sinh phụ mẫu của tiểu Thái Tử đều không tại thế, như vậy, có lẽ Tiêu Dật sẽ không bài xích.
Sau đó bởi vì Trần Minh không vui, vì thế nhân vật “Quý phi” đã bị sửa thành một cung nữ dưới trướng hoàng hậu, phân đoạn diễn của những người khác cơ bản đều không thay đổi, chẳng qua thay đổi như vậy, phân đoạn diễn của quý phi tất nhiên sẽ bị bỏ đi, mà phân đoạn diễn của hoàng hậu tất nhiên sẽ tăng lên không ít, cứ như vậy, người bị kịch cũng chỉ có một mình Chu Cầm.
Vốn dĩ vai của nhân vật quý phi là muốn đưa hoàng tử con mình lên ngôi thái tử mà nghe hoàng hậu xui khiến, cùng hoàng hậu liên thủ hãm hại thái tử, cuối cùng quyết định xuống tay lúc ở cải trang đi tuần, cũng không ngờ cuối cùng tiểu Thái Tử được tiểu đại hiệp ngẫu nhiên cứu.
Nhân vật quý phi này thật ra là một nhân vật không tốt, phân đoạn diễn cũng không nhiều, dù sao nhân vật phản diện lớn nhất là hoàng hậu. lúc trước Tiêu Dật nói không cần mẫu phi, thực ra cũng không phải nhắm vào nhân vật của Chu Cầm, nó chính là hiểu sai rồi, nghĩ rằng vai quý phi mà Chu Cầm diễn chính là mẫu phi của tiểu Thái tử trong kịch. Nếu Chu Cầm không có vội vã chạy đến giải thích, chờ sau khi Tiêu Dật xem toàn bộ kịch bản, cũng sẽ không để ý tới, dù sao khi nó ở trong cung cũng đã từng gọi hoàng hậu cùng những phi tử khác.
Cho nên nói, cuộc sống có rất nhiều bi kịch, vì vài người quá mức nóng lòng.
Sau khi Tiêu Dật nghe Mộ Dung Phong nói xong, yên lặng gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, chỉ cần không để nó làm hoàng nhi của người khác, gọi người khác phụ hoàng mẫu phi, cái khác nó cũng không quá để ý.
Nhưng mà, Chu Cầm lại không vừa lòng, trực tiếp gọi điện thoại đến cấp thượng tầng công ty, qua một màn hôm qua, cô biết Trần Minh quyết tâm muốn che chở tiểu quỷ kia, có nói với hắn cũng không có tác dụng gì, những người trong đoàn phim cũng đều nhìn sắc mặt Trần Minh mà làm việc, nói cũng vô ích, cho nên lúc này, chỉ có thể dựa vào cấp trên đến nói chuyện.
Muốn hỏi vì sao Chu Cầm muốn diễn vai quý phi này, thật ra cô có lý do cá nhân, chẳng qua lý do này quá mức khó có thể mở miệng, cho nên cô chưa từng nói với ai, cho dù là người đàn ông kia, cô cũng không nói, chích săn sóc nói, không cần nữ chính thứ nhất nữ chính thứ hai gì, chỉ hy vọng làm một nhân vật nhỏ, có thể xuất hiện cùng đại minh tinh đã thỏa mãn, yêu cầu đơn giản như vậy có ai sẽ từ chối chứ?
“Thân ái, em bị khi dễ, ngày hôm qua đoàn phim mới tuyển một diễn viên diễn vào tiểu thái tử, nói không muốn gọi người khác là mẫu phi, sau đó Trần đạo đã nói sẽ sửa kịch bản, đây cũng quá qua loa đi, sao có thể dễ dàng sửa lại kịch bản như vậy!”
“Còn nữa, kịch bản mới vừa sửa xong hôm nay, trực tiếp bỏ nhân vật quý phi của em! Cuối cùng chỉ cho em một vai cung nữ, đây rõ ràng chính là không để ý tới mặt mũi của anh, em tốt xấu gì cũng được anh tự mình đề cử vào đoàn phim. Thân ái, anh phải giúp em, bọn họ ức hiếp người khác.”
Ngắt điện thoại, Chu Cầm cười vô cùng đắc ý. Không bao lâu, Trần Minh liền thông báo mọi người, ngày mai, khách mời Đại Minh tinh đóng vai Hoàng Thượng sẽ cùng một bị thượng tầng công ty đến phim trường. Nghe nói như thế, Chu Cầm cười càng thoải mái, những người khác nhìn thấy, đều âm thầm buồn bực, từ ngày hôm qua khuôn mặt Chu Cầm vẫn không vui sao bây giờ lại vui vẻ như vậy, chẳng lẽ Trần đạo đã quyết định cho cô diễn vai khác? Chỉ có một ít người biết nguyên nhân, Mạc Tinh chỉ liếc mắt nhìn một cái, trong lòng hiểu ra, chỉ sợ vị cấp trên ngày mai đến có một chân với Chu Cầm đi. Nghĩ vậy, Mạc Tinh âm thầm lắc đầu thở dài, cho nên mới nói người phụ nữ này không thông minh, người chống lưng cho cô ta, chỉ được mấy vạn, mấy chục vạn, nhưng nếu Trần đạo lật mặt, công ty sẽ chịu thiệt không ít hơn 8 con số. Đổi thành người có đầu óc khác, sẽ không vì một người như vậy mà trở mặt với Trần Minh.
Trần Minh hình như nóng lòng muốn quay phân đoạn của Tiêu Dật trước, bây giờ nghe được Tiêu Dật không có ý kiến với kịch bản mới, lập tức quyết định quay phân đoạn của Tiêu Dật trước. Quay đoạn hoàng hậu tìm ra khuyết điểm của tiểu Thái Tử, liền lệnh thị nữ bên người đánh nó vài cái, tỏ vẻ dạy dỗ, thị nữ này, chính là Chu Cầm diễn.
Nhận được thông báo mặt Chu Cầm lập tức dài ra, Trần Minh này thật sự kỳ quái, nhiều phân đoạn như vậy mà không quay, lại đi quay đoạn mới sửa này! Cũng không sợ sau này sẽ không cần dùng tới lãng phi công sức!
Mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng Chu Cầm vẫn không có can đảm giáp mặt trở mặt với Trần Minh, chỉ mang theo khuôn mặt dài thược đi theo phía sau những người khác.
Tiêu Dật nhìn kịch bản của phân đoạn diễn này, không khỏi nhớ tới nữ nhân vừa xinh đẹp vừa độc ác trong hoàng cung, lần nào cũng dùng ánh mắt oán hận không chút nào che dấu nhìn nó, tìm kiếm mọi cơ hội để hại nó, cho đến khi không kiềm chế được, thậm chí muốn trực tiếp đánh chết nó.
“Thái tử, người làm sao vậy?” Mộ Dung Phong nhìn ra đứa nhỏ không thích hợp, nhớ tới miệng vết thương sau lưng nó, không khỏi mở miệng gọi nó hoàn hồn.
Tiêu Dật lắc lắc đầu:“Không có gì, chỉ là nhớ tới một người.”
“Tiểu dật, em nhớ tới ai?” Tần Mộc vẻ mặt ngây thơ hỏi
Tiêu Dật liếc mắt nhìn Tần Mộc một cái:“Một người đáng thương.” Đưa con chưa đầy một tuổi bị người độc chết, lại tìm không được hung thủ thật sự, chỉ có thể hại chết lại một hoàng tử để hả giận, cuối cùng mất mạng, nàng cũng xem là một người đáng thương đi.
Giữa sân, sau một tiếng “action”, bắt đầu quay phim.
Tiêu Dật nhìn “Hoàng hậu nương nương” trước mặt, chỉ cảm thấy kém xa người kia, ý thức lại một lần nữa bay xa, mọi thứ của người nọ bay bổng trước mặt, nàng giống mẫu phi, bộ dạng tuyệt mỹ, ung dung quý khí, lúc nhỏ đọc đủ thứ thi thư, dù là trí tuệ hay khí độ, nàng hoàn toàn xứng đáng mẫu nghi một nước, ngay cả mẫu phi cũng từng nói qua, nếu đứa con của nàng không có bị hại tử, nàng nhất định sẽ là một hoàng hậu tốt.
“Thái tử điện hạ, nương nương đang nói chuyện với ngày, sao ngài lại không biết lễ nghi như vậy.” Chu Cầm nói xong, giơ tay dùng sức nhéo Tiêu Dật một chút.
Chu Cầm lần này xuống tay độc ác, Tiêu Dật đột nhiên bị nhéo, cơ thể không tự chủ được lui ra, kém chút đã la thất thanh. Thấy nó như vậy, Chu Cầm lại giống như tìm cách xả giận, lập tức giơ tay nhéo thêm vài cái, lần này Tiêu Dật không nhúc nhích, mím môi, ngẩng mạnh đầu, trong đôi mắt đen như mực mang theo sắc bén, Chu Cầm nhìn thấy trong lòng không hiểu sao có chút hoảng hốt, cô lập tức ý thức được mình nhát gan, trong lòng thầm mắng một tiếng, lại dùng sức nhéo một chút, nhưng không ngờ, lần này nhéo vào chỗ bầm xanh mà Tiêu Dật bị đánh lúc trước, Tiêu Dật thét lớn một tiếng.
Mộ Dung Phong ở ngoài sân từ lúc Tiêu Dật ngẩng đầu đã cảm thấy có chút không đúng, nhưng mà thấy trên mặt Tiêu Dật cũng không có đau đớn, có lẽ Tiêu Dật không vui vì bị “Điêu dân ” Chu Cầm đụng chạm, cho đến khi Tiêu Dật thét lớn một tiếng, hắn lập tức không chút do dự nhấc chân đi đến bên kia, cùng đi với hắn còn có Đa Nạp, nhưng mà, có một thân ảnh nhỏ bé đã chạy tới chỗ Tiêu Dật sớm một bước.
“Tiểu Dật, em sao rồi!” Tần Mộc sốt ruột hỏi, vừa rồi nó đã nhìn thấy Chu Cầm nhéo Tiêu Dật vài cái! Nếu không phải trong kịch bản viết như vậyt, với lại Tiêu Dật cũng không nói đau, nó đã sớm chạy tới.
Tiêu Dật đang muốn lắc đầu nói không có việc gì, Mộ Dung Phong đuổi tới phía sau cũng đã kéo tay nhỏ bé của nó, đẩy ống tay áo rộng thùng thình ra, chỉ thấy trên cánh tay trắng như tuyết một mảnh xanh tím, đáy mắt Mộ Dung Phong lạnh lẽo, Đa Nạp lập tức lấy ra một bình thuốc nước Vân Nam đưa cho Mộ Dung Phong, rồi sau đó lạnh lùng liếc mắt nhìn Chu Cầm một cái:“Cô sẽ trả giá lớn vì hành động hôm nay.”
“Tiểu dật, có đau hay không? Người phụ nữ xấu xa kia nhéo eo sao em không gọi anh!” Tần Mộc nhìn Mộ Dung Phong cẩn thận thoa nước thuốc Vân Nam cho Tiêu Dật, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn, cái này bôi vào sẽ càng đau!
Tiêu Dật không để ý nhiều nói:“Chút vết thương ấy không có việc gì!”
Thấy Tiêu Dật nói không có việc gì, Tần Mộc lập tức quay đầu, vọt tới trước người Chu Cầm, nâng chân lên dùng sức đá Chu Cầm một cái:“Người phụ nữ xấu xa này!”
Tần Mộc mang giày da, dùng sức đá một cái như vậy, Chu Cầm đau đến la to, Tần Mộc lại đá thêm một cái:“Đừng tưởng tôi không đánh phụ nữ! Phụ nữ xấu xa bắt nạt Tiêu Dật tôi đều đánh!” Vừa nói, vừa đánh, ngay cả nắm đấm cũng dùng tới, dùng sức đánh lên bụng Chu Cầm.
Xung quanh dần dần có không ít người, nhưng đều đi về phía Tiêu Dật, nhìn thấy trên cánh tay nhỏ bé trắng nõn non mềm như củ sen bị nhéo thành như vậy, đều cảm thấy Chu Cầm làm thật quá đáng, nhìn thấy Tần Mộc đánh cô, cũng không ai ngăn cản Tần Mộc đang tức giận lại, ngược lại là Hứa Phúc Khang mập mạp tròn vo, giơ một cây chổi không biết kiếm từ chỗ nào ra, vui vẻ đưa tới tay Tần Mộc:“Tần Mộc, tôi đem chổi đến cho cậu!”
Tần Mộc giơ tay cầm chổi, liền đánh lên người Chu Cầm, Chu Cầm đau đến chảy nước mắt, nhìn thấy Tần Mộc lại giơ chổi đánh đến, lập tức giơ tay nắm lấy, mắt thấy sắp nắm được, lại có một cái chai bay đến, đánh vào cánh tay của cô, cô đau đến run một cái, một chổi của Tần Mộc đánh thật mạnh lên người cô, đầu nhọn trên chổi quơ qua cằm cô, vạch ra một vết rách.
“Á
~”
——————–
Bánh pudding: cach-lam-banh-pudding-dau-sua-be-thich-me-hinh-3
Bánh nướng tổ ong: grab1403497848922880_366407656794061_1241424112_n
Lúc Tiêu Dật tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn Tần Mộc khuôn mặt vui vẻ nhưng có chút ủ rũ, trong đầu tạm thời còn chưa tỉnh táo.
Tần Mộc nhìn Tiêu Dật ngơ ngác xoa xoa ánh mắt, lúc này mới cẩn thận đi nắm tay Tiêu Dật, lấy lòng cười:“Tiểu Dật, Mộ Dung Phong làm pudding, ăn ngon lắm, chúng ta cùng đi ăn đi.”
Vừa nghe nói có ăn ngon, Tiêu Dật gật gật đầu “Được.”
Tần Mộc lập tức thí điên thí điên kéo Tiêu Dật chạy xuống dưới lầu, Tiêu Dật đi theo Tần Mộc chạy được một khoảng xa, đầu mới tỉnh táo, cũng nhớ lại đoạn đối thoại trước khi ngủ kia, cái tên ăn chơi trác táng này! Vậy mà thường xuyên tùy tiện cùng nữ nhân ôm ôm ấp ấp ôm còn hôn nhẹ!!! Đang muốn bỏ tay nó ra, lại nhìn thấy Tần Mộc đang chạy ở phía trước đột nhiên ngừng chân, xoay qua cẩn thận dặn dò:“Tiểu Dật, phải xuống cầu thang, em cẩn thận một chút nha.”
Thì ra, bạn nhỏ Tần Mộc nhìn ra Tiêu Dật mơ hồ, nghĩ rằng nó còn chưa ngủ tỉnh.
Nhưng mà chỉ một câu vô cùng đơn giản này, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã trầm xuống của Tiêu Dật lại dịu đi, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, ánh mắt to đen nhánh sáng ngời cong cong, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, Tiêu Dật nghĩ, trước kia Tần Mộc không biết lễ nghi, cho nên mới tùy tiện cùng người khác ôm ôm ấp ấp, sau này có nó tự mình dạy Tần Mộc, chuyện này nhất định sẽ không xảy ra nữa. Nghĩ như vậy, Tiêu Dật quyết định tha thứ những “Chuyện phong lưu” trước kia của Tần Mộc.
Phòng khách dưới lầu, bạn nhỏ mập mạp Hứa Phúc Khang đã cầm một cái bánh pudding ăn ngon lành, nhìn thấy Tần Mộc cùng Tiêu Dật đi lại, lập tức cầm thìa vẫy vẫy, cười đến thấy răng mà không thấy mắt:“Tiêu Dật, Tần Mộc, hai cậu tỉnh rồi! Chú Mộ Dung làm pudding ăn ngon thật!”
“Vậy cậu ăn nhiều vài cái, tôi cũng chỉ vừa ý với món này của Mộ Dung Phong mà thôi.” Cùng Tiêu Dật hòa hảo Tần Mộc lại khôi phục sức sống, tiếp tục sự nghiệp vừa quang vinh vừa vĩ đại là đối nghịch với Mộ Dung quản gia.
Mộ Dung Phong đã rất quen thuộc và bình tĩnh đối với việc dùng ngôn ngữ công kích không đau không ngứa của Tần Mộc, nhìn thấy hai đứa nhỏ ngồi trên sô pha, hắn đem bánh pudding đã làm xong qua.
Mộ Dung Phong tổng cộng làm 6 cái pudding, đủ loại hình dáng mùi vị, đủ loại phong cách, ngay cả Tần Mộc cũng nhịn không được trợn tròn mắt, yên lặng nuốt nuốt nước miếng, lúc trước Mộ Dung Phong cũng chưa từng làm nhiều mùi vị như vậy! Ngoài bánh pudding, Đa Nạp cũng mang hai đĩa điểm tâm lên, bên trong một đĩa là bánh gato xinh xắn mê người, trong đĩa còn lại là bánh nướng tổ ong, xếp thành hình trái tim phủ socola xung quanh, ở giữa là một bánh gato nhỏ, trên bánh có một đóa hoa hồng xinh đẹp nở rộ. Cuối cùng, lại chuẩn bị cho bọn nhỏ mỗi người một ly trà sữa.
Ánh mắt Tiêu Dật càng thêm sáng ngời, cẩn thận lần lượt quan sát từng món điểm tâm, những món này còn tinh xảo hơn những món ăn lúc trước, ngay cả đầu bếp trong hoàng cung, cũng không làm xinh đẹp được như vậy.
Khuôn mặt kinh ngạc của bọn nhỏ lấy lòng Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp, Mộ Dung Phong vẫn luôn xem trọng mùi vị, cũng không quá để ý tới hình dạng, mẹ của Hứa Phúc Khang đã làm hắn tỉnh ngộ, đối với trẻ con, bề ngoài có lẽ càng khiến bọn nó thèm ăn hơn mùi vị.
Tần Mộc chỉ vào mấy cái pudding trên khay, nghiêng đầu hỏi Tiêu Dật:“Tiểu Dật, em muốn ăn cái nào?”
Tiêu Dật nhíu đôi mày tinh xảo, sắc mặt có chút rối rắm, nhìn cái nào cũng ngon, làm sao bây giờ? Tiểu Thái Tử bạn nhỏ Tiêu Dật thấy bối rối, do dự một hồi lâu, mới giơ tay chỉ vào bánh pudding đu đủ, Tần Mộc lập tức cầm lấy đặt lên tay nó, tự mình cũng chọn bánh vị ô mai.
Tiêu Dật cầm lấy thìa múc một miếng nhỏ cho vào miệng, mềm mềm trơn trơn hương vị thật ngon, ăn ăn, ánh mắt không tự chủ được nhìn cái màu đỏ trong tay Tần Mộc, không biết cái kia ăn vào là hương vị gì! Đang nhìn, chỉ thấy Tần Mộc múc một thìa đưa qua:“Tiểu Dật, đến, em nếm thử cái này, ăn rất ngon!”
Tiêu Dật nhìn thìa trước mặt, sắc mặt có chút vi diệu, cuối cùng vẫn há miệng nuốt vào, sau đó cũng múc một thìa đưa tới bên miệng Tần Mộc, âm thầm nghĩ, nếu Tần Mộc dám không ăn, sẽ không để ý tới nó nữa! Không ngờ Tần Mộc không chút nghĩ ngợi đã há to miệng nuốt vào, còn không quên chép miệng:“Tiểu Dật, cái của em ăn cũng ngon.”
Khuôn mặt Tiêu Dật cong cong nở nụ cười.
Bên kia Hứa Phúc Khang đã ăn xong bánh pudding, nằm úp sấp đến trên bàn trà cầm lấy một cái bánh nướng tổ ong cắn một cái:“Cái này ăn cũng ngon!”
“Thật sao? Tiểu Dật, em cũng ăn một cái.”
……
Tất nhiên ba đứa nhỏ vô cùng vừa lòng với buổi trà chiều này, nhìn một đống đĩa trống trơn trên bàn là thấy được.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Phong nhận được điện thoại Trần Minh:“Kịch bản đã sửa xong, các cậu lại đây nhìn xem.”
Mộ Dung Phong có chút kinh ngạc:“Nhanh như vậy?”
“Vợ tôi sửa suốt đêm! Có thể không nhanh sao!”
Mộ Dung Phong nhếch nhếch khóe miệng:“Không phải tôi hại anh, anh nên đi nói với bọn nhỏ mới đúng.”
Đầu kia điện thoại Trần Minh lập tức yên lặng:“Được rồi, cậu dẫn bọn nhỏ lại đây đi, quay xong sớm một chút thì tôi cũng giải thoát sớm một chút, cứ mãi như vậy, sớm hay muộn tôi cũng sẽ thật sự biến thành đại thúc!”
“Được.”
Kịch bản sửa cũng không nhiều, chẳng qua sửa thân phận của tiểu Thái Tử lại một chút, bởi vì năm đó Thái Tổ hoàng đế chết quá sớm, mà tiểu Thái Tử lại quá nhỏ, cho nên Thái Tổ hoàng đế đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hoàng đệ, đồng thời lại lập di chiếu, thái tử vị phải là tiểu Thái Tử, cứ như vậy, chính là đem ngôi vị hoàng đế mượn hoàng đệ ngồi vài thập niên, tương lai phải trả lại cho con hắn. Sửa như vậy, thân sinh phụ mẫu của tiểu Thái Tử đều không tại thế, như vậy, có lẽ Tiêu Dật sẽ không bài xích.
Sau đó bởi vì Trần Minh không vui, vì thế nhân vật “Quý phi” đã bị sửa thành một cung nữ dưới trướng hoàng hậu, phân đoạn diễn của những người khác cơ bản đều không thay đổi, chẳng qua thay đổi như vậy, phân đoạn diễn của quý phi tất nhiên sẽ bị bỏ đi, mà phân đoạn diễn của hoàng hậu tất nhiên sẽ tăng lên không ít, cứ như vậy, người bị kịch cũng chỉ có một mình Chu Cầm.
Vốn dĩ vai của nhân vật quý phi là muốn đưa hoàng tử con mình lên ngôi thái tử mà nghe hoàng hậu xui khiến, cùng hoàng hậu liên thủ hãm hại thái tử, cuối cùng quyết định xuống tay lúc ở cải trang đi tuần, cũng không ngờ cuối cùng tiểu Thái Tử được tiểu đại hiệp ngẫu nhiên cứu.
Nhân vật quý phi này thật ra là một nhân vật không tốt, phân đoạn diễn cũng không nhiều, dù sao nhân vật phản diện lớn nhất là hoàng hậu. lúc trước Tiêu Dật nói không cần mẫu phi, thực ra cũng không phải nhắm vào nhân vật của Chu Cầm, nó chính là hiểu sai rồi, nghĩ rằng vai quý phi mà Chu Cầm diễn chính là mẫu phi của tiểu Thái tử trong kịch. Nếu Chu Cầm không có vội vã chạy đến giải thích, chờ sau khi Tiêu Dật xem toàn bộ kịch bản, cũng sẽ không để ý tới, dù sao khi nó ở trong cung cũng đã từng gọi hoàng hậu cùng những phi tử khác.
Cho nên nói, cuộc sống có rất nhiều bi kịch, vì vài người quá mức nóng lòng.
Sau khi Tiêu Dật nghe Mộ Dung Phong nói xong, yên lặng gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, chỉ cần không để nó làm hoàng nhi của người khác, gọi người khác phụ hoàng mẫu phi, cái khác nó cũng không quá để ý.
Nhưng mà, Chu Cầm lại không vừa lòng, trực tiếp gọi điện thoại đến cấp thượng tầng công ty, qua một màn hôm qua, cô biết Trần Minh quyết tâm muốn che chở tiểu quỷ kia, có nói với hắn cũng không có tác dụng gì, những người trong đoàn phim cũng đều nhìn sắc mặt Trần Minh mà làm việc, nói cũng vô ích, cho nên lúc này, chỉ có thể dựa vào cấp trên đến nói chuyện.
Muốn hỏi vì sao Chu Cầm muốn diễn vai quý phi này, thật ra cô có lý do cá nhân, chẳng qua lý do này quá mức khó có thể mở miệng, cho nên cô chưa từng nói với ai, cho dù là người đàn ông kia, cô cũng không nói, chích săn sóc nói, không cần nữ chính thứ nhất nữ chính thứ hai gì, chỉ hy vọng làm một nhân vật nhỏ, có thể xuất hiện cùng đại minh tinh đã thỏa mãn, yêu cầu đơn giản như vậy có ai sẽ từ chối chứ?
“Thân ái, em bị khi dễ, ngày hôm qua đoàn phim mới tuyển một diễn viên diễn vào tiểu thái tử, nói không muốn gọi người khác là mẫu phi, sau đó Trần đạo đã nói sẽ sửa kịch bản, đây cũng quá qua loa đi, sao có thể dễ dàng sửa lại kịch bản như vậy!”
“Còn nữa, kịch bản mới vừa sửa xong hôm nay, trực tiếp bỏ nhân vật quý phi của em! Cuối cùng chỉ cho em một vai cung nữ, đây rõ ràng chính là không để ý tới mặt mũi của anh, em tốt xấu gì cũng được anh tự mình đề cử vào đoàn phim. Thân ái, anh phải giúp em, bọn họ ức hiếp người khác.”
Ngắt điện thoại, Chu Cầm cười vô cùng đắc ý. Không bao lâu, Trần Minh liền thông báo mọi người, ngày mai, khách mời Đại Minh tinh đóng vai Hoàng Thượng sẽ cùng một bị thượng tầng công ty đến phim trường. Nghe nói như thế, Chu Cầm cười càng thoải mái, những người khác nhìn thấy, đều âm thầm buồn bực, từ ngày hôm qua khuôn mặt Chu Cầm vẫn không vui sao bây giờ lại vui vẻ như vậy, chẳng lẽ Trần đạo đã quyết định cho cô diễn vai khác? Chỉ có một ít người biết nguyên nhân, Mạc Tinh chỉ liếc mắt nhìn một cái, trong lòng hiểu ra, chỉ sợ vị cấp trên ngày mai đến có một chân với Chu Cầm đi. Nghĩ vậy, Mạc Tinh âm thầm lắc đầu thở dài, cho nên mới nói người phụ nữ này không thông minh, người chống lưng cho cô ta, chỉ được mấy vạn, mấy chục vạn, nhưng nếu Trần đạo lật mặt, công ty sẽ chịu thiệt không ít hơn 8 con số. Đổi thành người có đầu óc khác, sẽ không vì một người như vậy mà trở mặt với Trần Minh.
Trần Minh hình như nóng lòng muốn quay phân đoạn của Tiêu Dật trước, bây giờ nghe được Tiêu Dật không có ý kiến với kịch bản mới, lập tức quyết định quay phân đoạn của Tiêu Dật trước. Quay đoạn hoàng hậu tìm ra khuyết điểm của tiểu Thái Tử, liền lệnh thị nữ bên người đánh nó vài cái, tỏ vẻ dạy dỗ, thị nữ này, chính là Chu Cầm diễn.
Nhận được thông báo mặt Chu Cầm lập tức dài ra, Trần Minh này thật sự kỳ quái, nhiều phân đoạn như vậy mà không quay, lại đi quay đoạn mới sửa này! Cũng không sợ sau này sẽ không cần dùng tới lãng phi công sức!
Mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng Chu Cầm vẫn không có can đảm giáp mặt trở mặt với Trần Minh, chỉ mang theo khuôn mặt dài thược đi theo phía sau những người khác.
Tiêu Dật nhìn kịch bản của phân đoạn diễn này, không khỏi nhớ tới nữ nhân vừa xinh đẹp vừa độc ác trong hoàng cung, lần nào cũng dùng ánh mắt oán hận không chút nào che dấu nhìn nó, tìm kiếm mọi cơ hội để hại nó, cho đến khi không kiềm chế được, thậm chí muốn trực tiếp đánh chết nó.
“Thái tử, người làm sao vậy?” Mộ Dung Phong nhìn ra đứa nhỏ không thích hợp, nhớ tới miệng vết thương sau lưng nó, không khỏi mở miệng gọi nó hoàn hồn.
Tiêu Dật lắc lắc đầu:“Không có gì, chỉ là nhớ tới một người.”
“Tiểu dật, em nhớ tới ai?” Tần Mộc vẻ mặt ngây thơ hỏi
Tiêu Dật liếc mắt nhìn Tần Mộc một cái:“Một người đáng thương.” Đưa con chưa đầy một tuổi bị người độc chết, lại tìm không được hung thủ thật sự, chỉ có thể hại chết lại một hoàng tử để hả giận, cuối cùng mất mạng, nàng cũng xem là một người đáng thương đi.
Giữa sân, sau một tiếng “action”, bắt đầu quay phim.
Tiêu Dật nhìn “Hoàng hậu nương nương” trước mặt, chỉ cảm thấy kém xa người kia, ý thức lại một lần nữa bay xa, mọi thứ của người nọ bay bổng trước mặt, nàng giống mẫu phi, bộ dạng tuyệt mỹ, ung dung quý khí, lúc nhỏ đọc đủ thứ thi thư, dù là trí tuệ hay khí độ, nàng hoàn toàn xứng đáng mẫu nghi một nước, ngay cả mẫu phi cũng từng nói qua, nếu đứa con của nàng không có bị hại tử, nàng nhất định sẽ là một hoàng hậu tốt.
“Thái tử điện hạ, nương nương đang nói chuyện với ngày, sao ngài lại không biết lễ nghi như vậy.” Chu Cầm nói xong, giơ tay dùng sức nhéo Tiêu Dật một chút.
Chu Cầm lần này xuống tay độc ác, Tiêu Dật đột nhiên bị nhéo, cơ thể không tự chủ được lui ra, kém chút đã la thất thanh. Thấy nó như vậy, Chu Cầm lại giống như tìm cách xả giận, lập tức giơ tay nhéo thêm vài cái, lần này Tiêu Dật không nhúc nhích, mím môi, ngẩng mạnh đầu, trong đôi mắt đen như mực mang theo sắc bén, Chu Cầm nhìn thấy trong lòng không hiểu sao có chút hoảng hốt, cô lập tức ý thức được mình nhát gan, trong lòng thầm mắng một tiếng, lại dùng sức nhéo một chút, nhưng không ngờ, lần này nhéo vào chỗ bầm xanh mà Tiêu Dật bị đánh lúc trước, Tiêu Dật thét lớn một tiếng.
Mộ Dung Phong ở ngoài sân từ lúc Tiêu Dật ngẩng đầu đã cảm thấy có chút không đúng, nhưng mà thấy trên mặt Tiêu Dật cũng không có đau đớn, có lẽ Tiêu Dật không vui vì bị “Điêu dân ” Chu Cầm đụng chạm, cho đến khi Tiêu Dật thét lớn một tiếng, hắn lập tức không chút do dự nhấc chân đi đến bên kia, cùng đi với hắn còn có Đa Nạp, nhưng mà, có một thân ảnh nhỏ bé đã chạy tới chỗ Tiêu Dật sớm một bước.
“Tiểu Dật, em sao rồi!” Tần Mộc sốt ruột hỏi, vừa rồi nó đã nhìn thấy Chu Cầm nhéo Tiêu Dật vài cái! Nếu không phải trong kịch bản viết như vậyt, với lại Tiêu Dật cũng không nói đau, nó đã sớm chạy tới.
Tiêu Dật đang muốn lắc đầu nói không có việc gì, Mộ Dung Phong đuổi tới phía sau cũng đã kéo tay nhỏ bé của nó, đẩy ống tay áo rộng thùng thình ra, chỉ thấy trên cánh tay trắng như tuyết một mảnh xanh tím, đáy mắt Mộ Dung Phong lạnh lẽo, Đa Nạp lập tức lấy ra một bình thuốc nước Vân Nam đưa cho Mộ Dung Phong, rồi sau đó lạnh lùng liếc mắt nhìn Chu Cầm một cái:“Cô sẽ trả giá lớn vì hành động hôm nay.”
“Tiểu dật, có đau hay không? Người phụ nữ xấu xa kia nhéo eo sao em không gọi anh!” Tần Mộc nhìn Mộ Dung Phong cẩn thận thoa nước thuốc Vân Nam cho Tiêu Dật, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn, cái này bôi vào sẽ càng đau!
Tiêu Dật không để ý nhiều nói:“Chút vết thương ấy không có việc gì!”
Thấy Tiêu Dật nói không có việc gì, Tần Mộc lập tức quay đầu, vọt tới trước người Chu Cầm, nâng chân lên dùng sức đá Chu Cầm một cái:“Người phụ nữ xấu xa này!”
Tần Mộc mang giày da, dùng sức đá một cái như vậy, Chu Cầm đau đến la to, Tần Mộc lại đá thêm một cái:“Đừng tưởng tôi không đánh phụ nữ! Phụ nữ xấu xa bắt nạt Tiêu Dật tôi đều đánh!” Vừa nói, vừa đánh, ngay cả nắm đấm cũng dùng tới, dùng sức đánh lên bụng Chu Cầm.
Xung quanh dần dần có không ít người, nhưng đều đi về phía Tiêu Dật, nhìn thấy trên cánh tay nhỏ bé trắng nõn non mềm như củ sen bị nhéo thành như vậy, đều cảm thấy Chu Cầm làm thật quá đáng, nhìn thấy Tần Mộc đánh cô, cũng không ai ngăn cản Tần Mộc đang tức giận lại, ngược lại là Hứa Phúc Khang mập mạp tròn vo, giơ một cây chổi không biết kiếm từ chỗ nào ra, vui vẻ đưa tới tay Tần Mộc:“Tần Mộc, tôi đem chổi đến cho cậu!”
Tần Mộc giơ tay cầm chổi, liền đánh lên người Chu Cầm, Chu Cầm đau đến chảy nước mắt, nhìn thấy Tần Mộc lại giơ chổi đánh đến, lập tức giơ tay nắm lấy, mắt thấy sắp nắm được, lại có một cái chai bay đến, đánh vào cánh tay của cô, cô đau đến run một cái, một chổi của Tần Mộc đánh thật mạnh lên người cô, đầu nhọn trên chổi quơ qua cằm cô, vạch ra một vết rách.
“Á
~”
——————–
Bánh pudding: cach-lam-banh-pudding-dau-sua-be-thich-me-hinh-3
Bánh nướng tổ ong: grab1403497848922880_366407656794061_1241424112_n
/152
|