Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 128 - Đi Lạc Vào Rừng Mê Thất (Rừng Trầm Mê)

/146




Ngày hôm nay, núi Lạc Hà có ánh nắng tươi sáng, Hi Nguyệt kéo hai vị sư huynh của nàng nũng nịu nói Đại sư huynh, Nhị sư huynh, hai người theo ta đến bờ hồ trước mặt dạo chơi được không?

Lăng không nói hai lời liền đồng ý, mà Thần nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Hi Nguyệt cũng đồng ý.

Hi Nguyệt, các ngươi muốn ra ngoài chơi sao, có thể đưa ta theo cùng không? Liên Nhi không biết từ nơi nào chạy đến, mặc dù nói với Hi Nguyệt, nhưng lại nhìn về phía Thần đang đứng cạnh Hi Nguyệt.

Đương nhiên có thể, Liên tỷ tỷ, chúng ta cùng đi chứ! Hi Nguyệt rất đơn thuần, tiến lên nắm cánh tay Liên Nhi đi về phía trước.

Đi đến bên hồ, Hi Nguyệt giống như chim sổ lồng, vui vẻ vừa đi vừa chạy về bên hồ, Lăng đứng cách đó không xa bảo vệ nàng, mà Thần thì ngồi dưới một gốc cây đại thụ.

Liên Nhi nhìn Thần một chút, lại nhìn Hi Nguyệt không chú ý bên này, nàng ưu nhã đi về phía Thần, ngồi bên cạnh hắn, cố ý tìm chủ đề Đại sư huynh, ngươi nhìn Hi Nguyệt đi, như đứa bé không chịu lớn vậy, nhìn thấy bờ hồ còn vui vẻ như vậy!

Thần không nói gì, cứ nhìn chằm chằm Hi Nguyệt đang vui vẻ, khóe miệng cũng cong lên một đường theo tiếng cười như chuông bạc của nàng.

A Có lẽ Hi Nguyệt chơi rất vui, không chú ý tới mình cách hồ càng ngày càng gần, sau đó chân bị vấp, trực tiếp ngã vào trong hồ

Hi Nguyệt Lăng cách nàng gần nhất bị dọa đến hồn phi phách tán, kêu to một tiếng bay thẳng tới nắm lấy eo thon của nàng ôm nàng vào trong ngực của mình.

Cúi đầu nhìn về phía Hi Nguyệt đang nhắm chặt hai mắt vì khẩn trương, Lăng không tự chủ được ngây ngẩn cả người, lông mi Hi Nguyệt dài mà vểnh lên có chút rung động, như hồ bươm bướm chớp đôi cánh xinh đẹp vậy.

Lăng chậm rãi đưa tay phải ra, lúc sắp chạm vào gương mặt Hi Nguyệt, Hi Nguyệt đột nhiên mở hai mắt ra, nàng nhìn hồ một chút, lại nhìn Lăng một chút, bất tri bất giác mới phát hiện thì ra mình không có rơi vào trong hồ.

Nàng nhẹ nhõm thở một hơi, cũng không có phát giác lúc này nàng còn ở trong ngực Lăng.

Nhị sư huynh, cũng may huynh kéo ta lại, nếu không ta sẽ ướt sũng.

Lăng giật mình nhìn nàng, ánh mắt lóe lên tia yêu thương khó phát giác Muội đó, lần sau phải cẩn thận, nếu ta không ở bên cạnh muội, xem coi muội làm sao bây giờ.

Hi Nguyệt thè lưỡi Nhị sư huynh, ta biết rồi!

Thượng Quan Tây Nguyệt đứng ở một bên, nhìn hai người động chạm lẫn nhau, tác động qua lại, nàng biết Lăng thích Hi Nguyệt, nhưng đối với tình cảm Hi Nguyệt lại quá mơ hồ, ngay cả nàng thích Đại sư huynh nàng cũng không biết đây chính là thích!

Thần ngồi dưới đại thụ nhìn thấy Hi Nguyệt sắp rơi xuống hồ, lập tức mở to hai mắt, chuẩn bị bay lên, thế nhưng...

Khi thấy hai người ôm nhau đầy thâm tình, chí ít hắn cho là như vậy, lập tức dừng bước, nhìn chằm chằm hai người đang nhìn nhau phía trước không chớp mắt, không biết suy nghĩ cái gì!

Cảm giác được ngực buồn bực, Thần cũng biết mình có tâm tư không nên có với Hi Nguyệt, nhưng hắn cũng không cảm thấy vui vẻ vì phát hiện ra chuyện này, ngược lại hắn cảm giác có cảm giác luống cuống, hắn không biết nên làm thế nào để đối mặt với đoạn tình cảm này, mà hắn cũng nhìn ra Lăng quan tâm Hi Nguyệt, điều này ại khiến hắn càng không biết nên làm cái gì!

Thượng Quan Tây Nguyệt quay người nhìn thấy khuôn mặt chua đắng của Thần, chẳng biết tại sao, nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng của nàng cũng đau đớn, nàng không muốn nhìn thấy Thần có biểu cảm chua xót bất đắc dĩ như thế.

Thượng Quan Tây Nguyệt đi lên trước, chậm rãi nâng tay phải lên, nhìn xem tay của mình có chạm vào nếp nhăn giữa lông mày của Thần được không, tuy rằng đi xuyên qua, nhưng nàng có thể cảm giác được nếp nhăn giữa mi, cái này biểu thị cho cảm xúc nặng nề trong lòng của hắn.

Bộ dáng ngươi cau mày không dễ nhìn! Thượng Quan Tây Nguyệt vừa nhẹ nhàng vỗ về vừa nỉ non, nhìn Thần trước mắt, nàng rất muốn gặp Bách Lý Thần, không biết hắn đang làm gì, không biết hắn có phát điên tìm nàng khắp thế giới không!

Đến nay Thượng Quan Tây Nguyệt đều không hiểu rõ nguyên nhân mình xuất hiện ở nơi này, nàng cũng không biết hiện tại mình chỉ dùng linh hồn để đứng đây, cho nên không có bất kỳ người nào có thể trông thấy nàng.

Liên Nhi ngồi bên cạnh nhìn Thần thất thần, con mắt quay vòng, đi lên trước cố ý tỏ vẻ ôn nhu nói Đại sư huynh, ngươi nhìn đi, Hi Nguyệt và Nhị sư huynh thật xứng đôi, trai tài gái sắc, ông trời tác hợp!

Hừ, để các ngươi có khoảng cách, ta còn sợ không chiếm được Bích Long Quả sao, tôn chủ đã nói qua, sau khi ăn Bích Long Quả, liền có thể xóa bỏ yêu khí, hóa thành tiên trong nháy mắt, cho nên thứ quả này người người đều muốn lấy được.

Thần nghe thấy lời này, hai tay nắm chặt thành quyền, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hi Nguyệt một lần cuối cùng, thả người bay mất.

Liên Nhi cười, nàng cảm giác mình cách mục tiêu càng ngày càng gần, chỉ cần lấy được Bích Long Quả, thì có thể được tôn chủ tán thưởng.

Đại sư huynh, chờ ta một chút!

Nghe thấy tiếng Liên Nhi, Hi Nguyệt ngẩng đầu liền trông thấy Liên Nhi đuổi theo Thần.

Nàng lập tức nhảy ra khỏi ngực Lăng, nhìn thấy Thần càng ngày càng xa, hô lên Đại sư huynh, sao huynh lại đi mất vậy, chờ Hi Nguyệt một chút!

Hô xong, Hi Nguyệt phát hiện Đại sư huynh không có dừng lại, lập tức gấp lên, ngay cả chuyện mình biết pháp thuật cũng quên, cứ chạy trên mặt đất theo hướng Thần rời đi.

Lăng trông thấy nàng rời khỏi ngực mình không chút do dự, nhìn thấy nàng đuổi sát Thần, hắn đi về phía trước mấy bước, nhìn bóng lưng Hi Nguyệt càng lúc càng nhỏ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắng chát Hi Nguyệt, cuối cùng muội vẫn không nhìn thấy ta, không sao, dù qua bao lâu, ta cũng chờ muội, ngàn năm không hối hận!

***

Về phía Hi Nguyệt, nàng trơ mắt nhìn Đại sư huynh của mình biến mất không còn bóng dáng, nàng khom người thở hồng hộc, miệng không hiểu oán giận Đại sư huynh thật là, sao không nói tiếng nào đã đi rồi!

Liên nhi ở phía trước quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ Hi Nguyệt khom người thở hổn hển, miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, tay phải vung về phía trước một, một màn sương mù màu đen bay về phía Hi Nguyệt.

Hừ, cho ngươi ở lại đây đợi một đêm rồi về.

Liên Nhi cho rằng Hi Nguyệt là chướng ngại cản trở mình, nếu không có nàng ta, nói không chừng Thần sẽ thích mình, đến lúc đó việc lấy Bích Long Quả sẽ dễ như trở bàn tay!

A, đây là cái gì, sao không nhìn thấy gì cả. Hi Nguyệt nghỉ ngơi tốt ngẩng đầu lên nhìn thấy chung quanh đều đen như mực, vươn tay ra cũng không thấy được năm ngón tay, đầu ngón tay nàng bắn ra, một luồng sáng màu bạc lóe lên ở đầu ngón tay nàng.

Nàng mượn ánh sáng đánh giá bốn phía, hoàn toàn mờ ảo, vốn không thấy rõ được bên ngoài, không có cách nào, nàng cũng chỉ có thể đi lòng vòng bên trong làn khói đen này, bất tri bất giác chạy càng lúc càng xa, tiến vào trong rừng rậm Mê Thất.

Rừng rậm Mê Thất, tên như ý nghĩa, nếu đi vào, không dễ dàng đi ra được, huống chi bên trong còn có dã thú và những con quái vật không biết tên, cho nên rừng rậm Mê Thất luôn bị cấm đi vào.

***

Núi Lạc Hà.

Sau khi Thần trở về liền tự giam mình trong phòng, làm như không nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài.

Đại sư huynh, ngươi mở cửa ra Liên Nhi không ngừng gõ cửa, chỉ cần hắn mở cửa mở một chút, tất cả đều dễ dàng rồi, nhưng nàng gõ nửa ngày, vẫn không thấy ra, nàng rất gấp, tiếng đập cửa càng lớn hơn.

Đại sư huynh, mở cửa ra nhanh lên.

Lúc đầu Thần đang suy nghĩ, nhưng tiếng đập cửa lại không ngừng quấy rầy hắn, hắn không khỏi nổi giận, bắn một dòng khí vào cánh cửa, đánh vào người Liên Nhi, nương theo đó là tiếng quát tháo đè nén giận dữ Cút.

A

Liên Nhi không ngờ hắn lại đột nhiên xuất thủ, đánh thẳng vào ngực của mình, lập tức cảm thấy khí huyết dâng trào, nàng cắn chặt răng nuốt máu tươi đang tràn ra xuống, nhưng vẫn có một vệt máu chảy ra khỏi khóe miệng.

Nàng nâng tay phải lên, lau vết máu ở khóe miệng đi Đại sư huynh, vậy ta không quấy rầy ngươi nữa. Giọng nói cùng với vẻ hận thù trên mặt hoàn toàn tương phản.

Thần, ngươi dám ra tay với ta, hừ, lần này Hi Nguyệt bị sương mù của ta mê hoặc, không nhìn rõ phương hướng, cũng không biết đã chạy đi đâu, ngươi khiến ta bị thương, ta khiến ngươi đau đớn, đau đến xé tim xé phổi!

Sau đó, Liên Nhi che ngực bị thương lảo đảo đi ra xa.

Sau khi trở về Lăng không thấy Hi Nguyệt, hơi lo lắng, trong lòng có dự cảm bất an, hắn đều tìm hết mọi nơi bình thường Hi Nguyệt yêu thích, nhưng đều không phát hiện bóng người, sau đó hắn nghĩ tới không chừng ở trong phòng Đại sư huynh, lập tức vội vàng đi tới phòng Thần.

Đại sư huynh Lăng gõ cánh cửa đang đóng chặt.

Thần đang im lặng bên trong cũng không nghe ra giọng của Lăng, hắn nghĩ lại là Liên Nhi đến làm phiền hắn, cầm lấy chén trà trên bàn bắn xuyên qua cửa. Ta nói cút, nghe không hiểu sao?

Lăng đang gõ cửa trông thấy chén trà lại phá cửa bay ra ngoài, mạo hiểm né qua một bên, cũng may phản ứng kịp thời, nếu không với lấy lực đạo này nhất định sẽ bị thương.

Sau khi Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thấy chén trà bay tới liền vươn tay lên muốn cản trở theo bản năng, ai ngờ chén trà xuyên qua đầu nàng, lúc này nàng mới nghĩ từ bản thân trong suốt, người khác vốn không nhìn thấy mình, sờ không được mình.

Không ngờ như vậy lại rất tốt, Thượng Quan Tây Nguyệt âm thầm tự vui vẻ, hiện tại không sợ người khác có thể đánh mình, hơn nữa còn có thể nghe bọn họ nói chuyện mà không bị phát hiện, hay nói là quang minh chính đại!

Đại sư huynh, ngươi sao vậy, sao lại nóng nảy như vậy! Lăng đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Thần ngồi trước bàn, tay còn bảo trì động tác ném tách trà vừa rồi.

Lăng, là ngươi sao. Thần thu tay lại thản nhiên nói, thật ra, hiện tại hắn cũng không muốn nhìn thấy hắn, vừa nhìn thấy hắn liền nghĩ đến cảnh tượng hắn ôm Hi Nguyệt vừa rồi, tuy nói là có nguyên nhân, nhưng trong lòng của hắn lại không thoải mái.

Giống như không nhìn thấy biểu cảm của Thần, Lăng vội vã đi lên phía trước, nói chuyện không tìm thấy Hi Nguyệt cho hắn nghe.

Ngươi nói cái gì, sao lại không thấy Hi Nguyệt. Thần đứng lên, cảm xúc hoảng sợ đầy trái tim.

Sao lại không thấy, bình thường nha đầu kia ham chơi, nói không chừng lần này lại vụng trộm đi chơi ở đâu đó, Thần thầm tự an ủi mình, hai năm nay, mặc dù mình chưa hề có biểu hiện gì nhiều, nhưng Hi Nguyệt thuần chất, đáng yêu, một nhăn mày một nụ cười cũng đã sớm khắc ghi vào sâu trong lòng mình, khắc vào trong xương, hòa tan trong máu, sớm đã hòa thành một thể, không xóa được nữa!

Dù có nhắm hai mắt lại, hắn cũng có thể tả được hình dáng của nàng, mắt của nàng, mũi nàng, môi của nàng, tưởng tượng thấy dáng vẻ nàng vui cười nhìn mình, thì ra trong lúc vô tình, mình đã khắc sâu nàng vào trong lòng, thâm tình không bỏ được, cho nên lần này mới có thể để ý chuyện hai người bọn họ ôm nhau như thế!

Còn không phải bởi vì ngươi! Lăng nghĩ đến chuyện này liền tức giận, nếu không phải hắn rời đi vô duyên vô cớ, Hi Nguyệt cũng sẽ không đuổi theo đằng sau hắn, không đuổi theo hắn thì Hi Nguyệt cũng sẽ không biến mất, tất cả đều bởi vì hắn.

Hi Nguyệt là vì đuổi theo ngươi, mới không thấy đâu nữa Lăng vừa nghĩ tới việc không tìm thấy Hi Nguyệt, trong lòng liền đau đớn khó bình an, Hi Nguyệt đơn thuần, không biết có gặp chuyện nguy hiểm gì hay không, một chút phòng bị nàng cũng không có, người khác nói cái gì cũng tin, hiện tại hắn hận không thể lập tức tìm nàng về để dạy dỗ nàng thật tốt, để nàng biết lòng người hiểm ác, không thể chạy loạn!

Thần vừa nghe nói Hi Nguyệt mất tích là vì đuổi theo mình, nhíu chặt lông mày nhanh chân chạy ra ngoài, Hi Nguyệt, muội ở đâu, Đại sư huynh tới tìm muội.

Lăng cũng không chậm trễ nữa, chạy theo ra ngoài đi tìm Hi Nguyệt đã tiến vào rừng rậm Mê Thất.

***

Trong rừng rậm Mê Thất, Hi Nguyệt sợ hãi đi về phía trước, sau khi đi vào rừng thì đám khói đen kia cũng biến mất một cách khó hiểu, Hi Nguyệt cũng nhìn thấy vị trí bây giờ của mình, chung quanh đen kịt, không hề khác gì đám khói đen vừa rồi, nhưng bây giờ tốt hơn rất nhiều, ánh trăng chiếu rọi xuống nên nàng cũng mơ hồ nhìn thấy được đường đi ở phía trước.

Ô, Đại sư huynh, Nhị sư huynh, các ngươi ở đâu, Hi Nguyệt rất sợ! Hi Nguyệt mê mang đi tới, nước mắt trong suốt không ngừng chảy xuống gương mặt tinh xảo.

Nàng cảm giác mình đi một lúc rất lâu, bởi vì mặt trăng đã lên cao, hiện tại nàng vừa mệt vừa đói vừa khát, nàng thực sự không muốn đi tiếp, thế nhưng không đi cũng không được, nàng cũng không muốn ngồi đợi ở cái nơi kinh khủng này, nàng sợ tối nhất.

Vừa đi vừa nghỉ, hai mắt Hi Nguyệt khóc đến sưng đỏ, nhưng nước mắt lại cứ chảy xuống Đại sư huynh, đều tại ngươi, đều tại ngươi, làm hại người ta đuổi theo, bây giờ lại chạy đến nơi này, ô ô...

Ngao...

Ở phía trước cách đó không xa có một tiếng kêu kinh khủng vang lên, dọa Hi Nguyệt ngừng chảy nước mắt, nín thở, nàng mở mắt nhìn về hướng âm thanh vừa rồi phát ra, không có gì cả.

Nàng thận trọng bước về phía trước mấy bước, hai tay sợ hãi ôm lấy bả vai, cảnh giác nhìn bốn phía!

Ngao... Âm thanh kia lại vang lên lần nữa.

A Tiếng động lần này là do Hi Nguyệt phát ra, trong nội tâm nàng đã khẩn trương đến đóng băng, tiếng gào thét vừa rồi đã làm bức tường phòng hộ cuối cùng trong lòng nàng sụp đổ.

Ngao...

A...

Ngao...

A...

Âm thanh kia như đang đùa với nàng, Hi Nguyệt kêu một tiếng nó liền rống một tiếng, cứ như vậy một “Ngao” một “A”, giữa núi rừng yên tĩnh này lại đột ngột kinh khủng!

Một lát nữa, cuống họng Hi Nguyệt sắp hét đến câm, rốt cục nàng ngừng kêu lại, âm thanh kia cũng như phối hợp với nàng, cũng đã ngừng lại.

Nghỉ ngơi tại chỗ một lúc, trải qua mấy tiếng kêu to vừa rồi, Hi Nguyệt phát hiện không còn tâm tình khẩn trương nữa, nàng liền muốn đi tới phía trước nhìn xem thử tiếng gào vừa rồi là của thứ quỷ quái nào.

Thật là bị Hi Nguyệt đoán đúng, đúng là một con quái vật có bộ dáng kỳ quái!

Đi theo hướng tiếng kêu phát ra, Hi Nguyệt vỗ ngực nói với chính mình đừng sợ, dũng cảm nhanh chân đi thẳng về phía trước.

Đi đại khái được 15 phút đồng hồ, rốt cục có một con quái vật khổng lồ xuất hiện ở trước mặt mình, sau khi Hi Nguyệt thấy, quên gọi, quên cả sợ hãi, cứ ngơ ngác nhìn nó!

***

Hi Nguyệt, Hi Nguyệt Thần lại đứng bên hồ lớn tiếng hô hào, hắn lòng nóng như lửa đốt, Lăng nói đúng, đều tại mình vừa rồi bỏ đi, nếu không Hi Nguyệt cũng sẽ không biến mất.

Hắn đi dọc theo bờ hồ tìm vài vòng, chẳng phát hiện bất cứ thứ gì, nhưng hắn không hề từ bỏ, đi dọc theo con đường vừa rồi Hi Nguyệt chạy theo mình.

Lăng cũng tìm kiếm ở bên cạnh Hi Nguyệt, muội ở đâu, ta là Nhị sư huynh, Hi Nguyệt gọi một lúc lâu, cuống họng của Lăng đã khàn khàn, nhưng hắn cũng không để ý, hiện tại trong lòng của hắn đều là chuyện Hi Nguyệt đã mất tích, không có gì khác.

Hi Nguyệt, muội ở đâu, nghe thấy thì đáp lại một tiếng! Bất tri bất giác, Thần tìm được chỗ vừa rồi Hi Nguyệt bị khói đen bao phủ.

Hi Nguyệt tìm một lần, không có phát hiện gì, lúc Thần đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên khóe mắt liếc thấy một thứ rơi trên đất, hắn cúi người, cầm vật nhỏ đó trong tay.

Đây là...

Đây là của Hi Nguyệt, tuyệt đối không sai, mỗi ngày hắn đều trông thấy Hi Nguyệt đeo cái hầu bao này ở trên người, một phút cũng không rời, nhưng sao hầu bao này lại rơi ở chỗ này, chẳng lẽ Hi Nguyệt đã xảy ra chuyện gì sao?

Thần nắm chặt hầu bao trong tay, giống như cảm nhận được sự ấm áp và nụ cười thuộc về riêng Hi Nguyệt.

Lăng, mau tới đây. Cất kỹ hầu bao trong người, Thần gọi Lăng đang tìm kiếm ở bên cạnh qua.

Nghe được tiếng la, Lăng chạy thật nhanh tới Đại sư huynh, có tin tức của Hi Nguyệt sao?

Thần gật đầu, đưa hầu bao cho hắn nhìn Lần cuối cùng Hi Nguyệt xuất hiện chắc chắn là ở chỗ này!

Lăng túm lấy hầu bao, không sai, đúng là của Hi Nguyệt, sau khi xem xong, Lăng đang chuẩn bị thuận tay bỏ vào trong ngực, Thần đã vươn tay phải ra nắm hầu bao ở trong tay.

Hai người nhìn lẫn nhau, tay đều cầm một góc hầu bao, không ai chịu buông tay.

Cuối cùng, vẫn là Lăng buông ra trước, không được tự nhiên nhìn về nơi khác Đại sư huynh, ngươi nói xem rốt cục Hi Nguyệt đã chạy đi đâu!

Thần vuốt nếp nhăn của hầu bao, thận trọng bỏ vào trong ngực, gần sát ngực, nghe được câu hỏi của Lăng, hắn cau mày đánh giá bốn phía, đột nhiên một suy nghĩ không tốt xuất hiện trong đầu.

Không phải nha đầu kia đã...

Không, không thể nào, Thần không muốn tin tưởng lắc đầu.

Đại sư huynh, ngươi nghĩ đến cái gì sao? Nhìn thấy Thần không ngừng lắc đầu, Lăng lo lắng nhìn hắn.

Nhìn Lăng một chút, thần nói sự nghi ngờ của mình ra Lăng, ngươi nói xem Hi Nguyệt...không phải nàng vào rừng rậm Mê Thất chứ! Lăng trợn to mắt, Đại sư huynh nói không sai, nơi này cách rừng rậm Mê Thất rất gần, nói không chừng Hi Nguyệt đã xông lầm vào đó.

/146

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status