Dưới ánh đèn bập bùng, yên chi* hồng hồng trên mặt hai mỹ nhân kia lại càng thêm hồng, ánh mắt nóng rực, lúc bước đi, có lẽ là vì quá vui mừng mà lắc eo rất mạnh.
*Yên chi: phấn hồng dùng cho má và môi.
Công tử Xuất liếc qua hai nàng rồi chậm rãi nhíu mày.
Hắn lắc lắc chung rượu trong tay, nhìn Tề thái tử cười nói: “Thịnh tình của thái tử lòng xin ghi nhận. Hai vị mỹ nhân này thì miễn đi!”
Hắn nói rất nhẹ nhàng, hời hợt.
Hai mỹ nhân đang đi được nửa đường, nghe được câu nói này của hắn, nhất thời vẻ mừng rỡ của các nàng cứng lại, vẻ kinh hoàng, khổ sở dần hiện rõ.
Thái tử cười lớn, phất phất tay ý bảo hai nàng quay về.
Chuyện tặng mỹ nhân cho nhau là thủ đoạn, xã giao tầm thường nhất trong giới quý tộc, mọi người không quen miễn cưỡng đối phương.
Hai mỹ nhân tái mặt, lại quay về chỗ cũ. Ngọc Tử cúi đầu nghe được thái tử chậm rãi tặng hết những mỹ nhân kia cho mọi người.
Chưa quá một khắc mà hai mươi mỹ nhân đều đã được phân phát xong xuôi.
Ngọc Tử cúi đầu, ôn hòa, ngoan ngoãn quỳ gối dưới chân công tử Xuất, bây giờ nàng đã thoải mái hơn, liền từ tốn đấm đấm mắt cá chân cho công tử Xuất.
Trong tiếng cười nói ôn ào, giọng nói trầm thấp của công tử Xuất từ đỉnh đầu truyền đến: “Thằng bé làm vỡ ngọc, nếu thái tử nước Tề đã nhìn trúng ngươi, vì sao lại cố gắng xin ra như vậy?”
Ngọc Tử trợn trừng mắt, ngẩng đầu nhìn hắn.
Khi nhìn vào gương mặt tuấn mỹ, cao quý của công tử Xuất cùng với vẻ giễu cợt quen thuộc của hắn, Ngọc Tử ép thấp giọng, thở một hơi nặng nề, hỏi hắn: “Quân biết thiếp làm vỡ miếng dương chỉ bạch ngọc đó?”
Công tử Xuất liếc nhìn nàng một cái.
Ngọc Tử lại thở ra một hơi nặng nề, lại hỏi: “Lúc Quân thưởng thiếp miếng ngọc trị giá trăm lạng vàng thì hẳn là cũng biết, thưởng lớn như vậy sẽ khiến người khác thèm khát?”
Công tử Xuất lại lười biếng nhìn nàng, nói: “Thì sao? Ngươi khó nhọc chỉ mong cầu tiền tài, ta liền thưởng cho ngươi trăm lạng vàng.” Hắn nói tới đây, hơi nhếch miệng cười nói: “Nữ tử như ngươi đúng là có kiến thức, đối mặt với trân bảo như vậy mà có thể quyết đoán bỏ qua. Giỏi, rất giỏi”.
Giọng nói hời hợt của hắn khiến mắt Ngọc Tử sầm lại.
Nàng trừng mắt nhìn công tử Xuất, oán hận thầm nghĩ: Quả nhiên là hắn cố ý! Hắn biết rõ ta lấy được ngọc thì sẽ tự rước họa vào thân vậy mà vẫn còn ban nó cho ta!”
Công tử Xuất híp mắt nhìn Ngọc Tử đang nghiến răng nghiến lợi, khóe miệng cong cong, từ tốn nói: “Khi nãy cơ cầu xin ta thì dịu dàng ôn nhu, uyển chuyển, đáng thương nhưng vừa chớp mắt…”
Ngọc Tử nghiến răng, cũng từ tốn trả lời: “Lúc Quân thưởng thiếp mỹ ngọc thiếp cũng cảm kích rơi nước mắt, hận không thể xả thân vì quân. Nhưng giờ mới biết…”
Nàng cũng không nói hết câu.
Khóe miệng công tử Xuất cong cong, khẽ cười cười.
Giọng nói sang sảng của thái tử nước Tề từ chính điện truyền đến: “Chuyện gì khiến công tử vui vẻ như thế?”
Công tử Xuất ngẩng đầu lên, hắn lắc lắc chung rượu trong tay, cẩn thận nhìn thoáng qua thái tử và Ngô Tụ ngồi bên cạnh hắn đang lườm Ngọc Tử, ánh mắt thoáng trầm lại, chỉ nghe hắn thoải mái nói: “Vừa được mỹ nhân nói năng khéo léo khiến lòng thoải mái, bởi vậy nên vui vẻ.”
Lúc nói những lời này, giọng hắn cất cao, nói năng tư tốn, nhìn Ngọc Tử với vẻ dịu dàng vô hạn.
Một tràng cười truyền đến, công tử Thức ngồi dưới công tử Xuất nhếch môi, hắn ôm chặt mỹ nhân trong lòng hơn, vươn tay vào vạt áo của nàng, bấm mạnh một cái khiến mỹ nhân kia khẽ kêu lên thảm thiết thì mới dừng lại, cười nói: “Đáng tiếc, quá đáng tiếc! Nếu sớm biết mỹ nhân này lại quyến rũ như vậy thì ta đã xin công tử Tử Đê từ trước rồi, thế nào cũng sẽ không đến lượt công tử Xuất nhà ngươi!”
Công tử Xuất nghe vậy thì hơi nhếch môi như thể đồng tính, rồi lại mỉm cười trào phúng.
Thái tử ngồi ở chính vị liếc nhìn hắn và Ngọc Tử, không hề mở miệng nhưng Ngô Tụ ngồi bên lại miễn cưỡng cười cười, ngọt ngào nói: “Mỹ nhân hợp ý như vậy, công tử sẽ lấy nàng làm phu nhân?”
Lời này của nàng cũng hơi quá trớn, công tử Xuất xử lý nữ tử của hắn thế nào, nàng là người ngoài, làm gì có chỗ mà mở miệng? Lập tức, thái tử và công tử Xuất đều liếc nhìn Ngô Tụ một cái.
Nhìn vào ánh mắt của bọn, Ngô Tụ vội lấy tay áo che mặt, vẻ mặt ngượng ngùng.
Mỹ nhân trong lòng khiến đám quý tộc ngồi đó đều đứng ngồi bất an, uống thêm một tuần rượu nữa, công tử Thức là người đầu tiên cáo lui, hắn vừa cáo từ thì công tử Xuất cũng đứng lên xin cáo từ.
Thái tử vội bước xuống, tự mình tiễn hắn ra điện.
Mãi cho đến khi ra ngoài điện, cho đến khi những tiếng ầm ĩ, hai kẻ chói mắt kia không còn xuất hiện trước mắt nữa thì Ngọc Tử mới thở phào một hơi, vươn tay lau mồ hôi trên trán.
Lúc này, công tử Xuất đã đi khá xa.
Dưới ánh đèn dầu bập bùng, trường bào rộng, mũ cao đai to theo bóng cây lay động. Chỉ nhìn hắn từ sau lưng thôi, Ngọc Tử vẫn có thể cảm nhận được hắn là kẻ trời sinh phú quý.
Hít sâu một hơi, vội đè nén sự rung động này lại, Ngọc Tử vội chạy theo sát hắn.
Từ lúc ra khỏi cửa điện thì Công tử Xuất đã không còn cười nữa. Hắn nhìn về phương xa, trong mắt mang theo sự thâm u, trầm tư, phảng phất như đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
Ngọc Tử vội đi sát bên trái hắn, không dám quấy rầy.
Đi được hai trăm bước, bọn họ đã đến chỗ để xe ngưa, công tử Xuất tự nhảy lên xe, mãi cho đến khi quay về phủ hắn cũng không nói thêm gì với Ngọc Tử nữa.
Lúc này đã quá muộn, giờ trong mắt Ngọc Tử chỉ là một vùng cây cối dày đặc và một dãy nhà gỗ nằm sâu trong rừng cây, lúc này suy nghĩ của nàng đang dao động không có tâm tư cẩn thận xem xét tòa phủ đệ này.
Chỗ nàng ngủ là phòng bên cạnh tẩm điện của công tử Xuất.
Chiếc giường thấp đặt ở trong góc, bên giường còn có một chiếc bàn nhỏ, trên vách tường, một ngọn đèn con trâu tản ra làn khói đặc và ánh sáng mỏng manh. Ngọc Tử lẳng lặng ngồi trên giường, nàng có thể thấy rõ bên kia ánh đèn sáng bừng, có thể nghe được tiếng công tử Xuất đang đọc sách.
Đêm rất yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu rả rích, gió thổi lá bay xào xạc.
Ngọc Tử biết, là cơ thiếp thì bây giờ nàng hẳn là phải đứng dậy, chủ động đi đến bên công tử Xuất, đốt hương làm bạn với hắn. Tiện thì làm ấm giường cho hắn luôn…
Chỉ là nàng không dám, đêm càng khuya lòng nàng càng lo lắng.
Đối với quý tộc như công tử Xuất mà nói, ngủ với một nữ nhân chẳng qua chỉ là chuyện đơn giản như uống một chén rượu. Chỉ là nàng không thể, nàng… nàng sợ…
Nàng không thể ù ù cạc cạc ngủ với một nam nhân, sau đó trở thành một trong những cơ thiếp của hắn rồi có con, sau đó cả đời cứ thế là xong…
Ngọc Tử nghiến răng, ngồi trên giường không nhúc nhích, bất tri bất giác, nàng thở thật nhẹ, không dám cử động. Nàng dỏng tai, vừa lắng nghe động tĩnh bên trong, vừa mong chờ thời gian trôi qua.
Thời gian trôi qua cũng không quá chậm, đến khi tiếng gà gáy vang lên thì cuối cùng công tử Xuất cũng tắt đèn đi ngủ. Hắn không gọi nàng đi vào!
Ngọc Tử thở dài một hơi, ngay cả giầy cũng không cởi, chăn cũng không đắp, cứ thế nằm thẳng xuống giường ngủ thiếp đi.
Cho dù là ngủ thì nàng cũng rất bất ân, bởi vì trong lúc ngủ mơ, nàng luôn nghe được công tử Xuất gọi nàng đi vào, đến khi nàng mở mắt ra, phải mất rất nhiều thời gian mới nhận ra đó chỉ là ảo giác.
*Yên chi: phấn hồng dùng cho má và môi.
Công tử Xuất liếc qua hai nàng rồi chậm rãi nhíu mày.
Hắn lắc lắc chung rượu trong tay, nhìn Tề thái tử cười nói: “Thịnh tình của thái tử lòng xin ghi nhận. Hai vị mỹ nhân này thì miễn đi!”
Hắn nói rất nhẹ nhàng, hời hợt.
Hai mỹ nhân đang đi được nửa đường, nghe được câu nói này của hắn, nhất thời vẻ mừng rỡ của các nàng cứng lại, vẻ kinh hoàng, khổ sở dần hiện rõ.
Thái tử cười lớn, phất phất tay ý bảo hai nàng quay về.
Chuyện tặng mỹ nhân cho nhau là thủ đoạn, xã giao tầm thường nhất trong giới quý tộc, mọi người không quen miễn cưỡng đối phương.
Hai mỹ nhân tái mặt, lại quay về chỗ cũ. Ngọc Tử cúi đầu nghe được thái tử chậm rãi tặng hết những mỹ nhân kia cho mọi người.
Chưa quá một khắc mà hai mươi mỹ nhân đều đã được phân phát xong xuôi.
Ngọc Tử cúi đầu, ôn hòa, ngoan ngoãn quỳ gối dưới chân công tử Xuất, bây giờ nàng đã thoải mái hơn, liền từ tốn đấm đấm mắt cá chân cho công tử Xuất.
Trong tiếng cười nói ôn ào, giọng nói trầm thấp của công tử Xuất từ đỉnh đầu truyền đến: “Thằng bé làm vỡ ngọc, nếu thái tử nước Tề đã nhìn trúng ngươi, vì sao lại cố gắng xin ra như vậy?”
Ngọc Tử trợn trừng mắt, ngẩng đầu nhìn hắn.
Khi nhìn vào gương mặt tuấn mỹ, cao quý của công tử Xuất cùng với vẻ giễu cợt quen thuộc của hắn, Ngọc Tử ép thấp giọng, thở một hơi nặng nề, hỏi hắn: “Quân biết thiếp làm vỡ miếng dương chỉ bạch ngọc đó?”
Công tử Xuất liếc nhìn nàng một cái.
Ngọc Tử lại thở ra một hơi nặng nề, lại hỏi: “Lúc Quân thưởng thiếp miếng ngọc trị giá trăm lạng vàng thì hẳn là cũng biết, thưởng lớn như vậy sẽ khiến người khác thèm khát?”
Công tử Xuất lại lười biếng nhìn nàng, nói: “Thì sao? Ngươi khó nhọc chỉ mong cầu tiền tài, ta liền thưởng cho ngươi trăm lạng vàng.” Hắn nói tới đây, hơi nhếch miệng cười nói: “Nữ tử như ngươi đúng là có kiến thức, đối mặt với trân bảo như vậy mà có thể quyết đoán bỏ qua. Giỏi, rất giỏi”.
Giọng nói hời hợt của hắn khiến mắt Ngọc Tử sầm lại.
Nàng trừng mắt nhìn công tử Xuất, oán hận thầm nghĩ: Quả nhiên là hắn cố ý! Hắn biết rõ ta lấy được ngọc thì sẽ tự rước họa vào thân vậy mà vẫn còn ban nó cho ta!”
Công tử Xuất híp mắt nhìn Ngọc Tử đang nghiến răng nghiến lợi, khóe miệng cong cong, từ tốn nói: “Khi nãy cơ cầu xin ta thì dịu dàng ôn nhu, uyển chuyển, đáng thương nhưng vừa chớp mắt…”
Ngọc Tử nghiến răng, cũng từ tốn trả lời: “Lúc Quân thưởng thiếp mỹ ngọc thiếp cũng cảm kích rơi nước mắt, hận không thể xả thân vì quân. Nhưng giờ mới biết…”
Nàng cũng không nói hết câu.
Khóe miệng công tử Xuất cong cong, khẽ cười cười.
Giọng nói sang sảng của thái tử nước Tề từ chính điện truyền đến: “Chuyện gì khiến công tử vui vẻ như thế?”
Công tử Xuất ngẩng đầu lên, hắn lắc lắc chung rượu trong tay, cẩn thận nhìn thoáng qua thái tử và Ngô Tụ ngồi bên cạnh hắn đang lườm Ngọc Tử, ánh mắt thoáng trầm lại, chỉ nghe hắn thoải mái nói: “Vừa được mỹ nhân nói năng khéo léo khiến lòng thoải mái, bởi vậy nên vui vẻ.”
Lúc nói những lời này, giọng hắn cất cao, nói năng tư tốn, nhìn Ngọc Tử với vẻ dịu dàng vô hạn.
Một tràng cười truyền đến, công tử Thức ngồi dưới công tử Xuất nhếch môi, hắn ôm chặt mỹ nhân trong lòng hơn, vươn tay vào vạt áo của nàng, bấm mạnh một cái khiến mỹ nhân kia khẽ kêu lên thảm thiết thì mới dừng lại, cười nói: “Đáng tiếc, quá đáng tiếc! Nếu sớm biết mỹ nhân này lại quyến rũ như vậy thì ta đã xin công tử Tử Đê từ trước rồi, thế nào cũng sẽ không đến lượt công tử Xuất nhà ngươi!”
Công tử Xuất nghe vậy thì hơi nhếch môi như thể đồng tính, rồi lại mỉm cười trào phúng.
Thái tử ngồi ở chính vị liếc nhìn hắn và Ngọc Tử, không hề mở miệng nhưng Ngô Tụ ngồi bên lại miễn cưỡng cười cười, ngọt ngào nói: “Mỹ nhân hợp ý như vậy, công tử sẽ lấy nàng làm phu nhân?”
Lời này của nàng cũng hơi quá trớn, công tử Xuất xử lý nữ tử của hắn thế nào, nàng là người ngoài, làm gì có chỗ mà mở miệng? Lập tức, thái tử và công tử Xuất đều liếc nhìn Ngô Tụ một cái.
Nhìn vào ánh mắt của bọn, Ngô Tụ vội lấy tay áo che mặt, vẻ mặt ngượng ngùng.
Mỹ nhân trong lòng khiến đám quý tộc ngồi đó đều đứng ngồi bất an, uống thêm một tuần rượu nữa, công tử Thức là người đầu tiên cáo lui, hắn vừa cáo từ thì công tử Xuất cũng đứng lên xin cáo từ.
Thái tử vội bước xuống, tự mình tiễn hắn ra điện.
Mãi cho đến khi ra ngoài điện, cho đến khi những tiếng ầm ĩ, hai kẻ chói mắt kia không còn xuất hiện trước mắt nữa thì Ngọc Tử mới thở phào một hơi, vươn tay lau mồ hôi trên trán.
Lúc này, công tử Xuất đã đi khá xa.
Dưới ánh đèn dầu bập bùng, trường bào rộng, mũ cao đai to theo bóng cây lay động. Chỉ nhìn hắn từ sau lưng thôi, Ngọc Tử vẫn có thể cảm nhận được hắn là kẻ trời sinh phú quý.
Hít sâu một hơi, vội đè nén sự rung động này lại, Ngọc Tử vội chạy theo sát hắn.
Từ lúc ra khỏi cửa điện thì Công tử Xuất đã không còn cười nữa. Hắn nhìn về phương xa, trong mắt mang theo sự thâm u, trầm tư, phảng phất như đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
Ngọc Tử vội đi sát bên trái hắn, không dám quấy rầy.
Đi được hai trăm bước, bọn họ đã đến chỗ để xe ngưa, công tử Xuất tự nhảy lên xe, mãi cho đến khi quay về phủ hắn cũng không nói thêm gì với Ngọc Tử nữa.
Lúc này đã quá muộn, giờ trong mắt Ngọc Tử chỉ là một vùng cây cối dày đặc và một dãy nhà gỗ nằm sâu trong rừng cây, lúc này suy nghĩ của nàng đang dao động không có tâm tư cẩn thận xem xét tòa phủ đệ này.
Chỗ nàng ngủ là phòng bên cạnh tẩm điện của công tử Xuất.
Chiếc giường thấp đặt ở trong góc, bên giường còn có một chiếc bàn nhỏ, trên vách tường, một ngọn đèn con trâu tản ra làn khói đặc và ánh sáng mỏng manh. Ngọc Tử lẳng lặng ngồi trên giường, nàng có thể thấy rõ bên kia ánh đèn sáng bừng, có thể nghe được tiếng công tử Xuất đang đọc sách.
Đêm rất yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu rả rích, gió thổi lá bay xào xạc.
Ngọc Tử biết, là cơ thiếp thì bây giờ nàng hẳn là phải đứng dậy, chủ động đi đến bên công tử Xuất, đốt hương làm bạn với hắn. Tiện thì làm ấm giường cho hắn luôn…
Chỉ là nàng không dám, đêm càng khuya lòng nàng càng lo lắng.
Đối với quý tộc như công tử Xuất mà nói, ngủ với một nữ nhân chẳng qua chỉ là chuyện đơn giản như uống một chén rượu. Chỉ là nàng không thể, nàng… nàng sợ…
Nàng không thể ù ù cạc cạc ngủ với một nam nhân, sau đó trở thành một trong những cơ thiếp của hắn rồi có con, sau đó cả đời cứ thế là xong…
Ngọc Tử nghiến răng, ngồi trên giường không nhúc nhích, bất tri bất giác, nàng thở thật nhẹ, không dám cử động. Nàng dỏng tai, vừa lắng nghe động tĩnh bên trong, vừa mong chờ thời gian trôi qua.
Thời gian trôi qua cũng không quá chậm, đến khi tiếng gà gáy vang lên thì cuối cùng công tử Xuất cũng tắt đèn đi ngủ. Hắn không gọi nàng đi vào!
Ngọc Tử thở dài một hơi, ngay cả giầy cũng không cởi, chăn cũng không đắp, cứ thế nằm thẳng xuống giường ngủ thiếp đi.
Cho dù là ngủ thì nàng cũng rất bất ân, bởi vì trong lúc ngủ mơ, nàng luôn nghe được công tử Xuất gọi nàng đi vào, đến khi nàng mở mắt ra, phải mất rất nhiều thời gian mới nhận ra đó chỉ là ảo giác.
/142
|