Từ sau khi về phủ, ba ngày liền Thanh Thu không gặp thế tử, nghe nói đoàn sứ giả Bắc Vu xảy ra chuyện, thế tử bị hoàng thượng gọi vào cung trách mắng một trận. Hằng ngày hắn về phủ rất muộn, cũng chẳng cần nàng phải lên thực đơn, càng không có thời gian quan tâm tới nàng. Cuộc sống của Thanh Thu bỗng rơi vào im lặng.
Đương nhiên cũng không quá yên ả, nàng đi đến đâu cũng có những ánh mắt kỳ dị nhìn về phía mình. Đám a hoàn vốn đang rất đố kỵ với nàng kia cứ nghĩ rằng nàng đã một bước lên trời. Ai ngờ thế tử mang nàng về bên mình nhưng chẳng có động tĩnh gì, kẻ nào cũng chăm chăm nhìn nàng cười nhạo, chỉ mong Thanh Thu không có kết cục tốt. Nàng vốn sống rất thoải mái nhàn nhã, sau khi chuyển đến Giám Thiên các, hằng ngày đều có người hầu hạ. Bây giờ địa vị của Thanh Thu trong phủ rất khó xử, nàng không biết thế tử có ý gì. Mỗi chiều khi hoàng hôn xuống, nàng đều thấp thỏm bất an, chỉ sợ sau khi thế tử hồi phủ phải đối mặt với hắn. Không phải sợ hắn ép bức nàng làm gì, chỉ là nhìn hắn thôi, tim nàng cũng loạn nhịp rồi.
Thanh Thu không sợ bị người ta lạnh nhạt, do dự vài ngày, rốt cuộc nàng không dám đến đình Yên Ba nữa. Lúc này tiểu thư Huống Linh Ngọc có lẽ cũng đã biết việc thế tử có ý với nàng, nàng ta sẽ không còn coi nàng là bạn. Bản thân Thanh Thu cũng không dám đến đó để nhìn thấy ánh mắt trách cứ của Linh Ngọc tiểu thư và Tiểu Liên, nàng đành ngồi lì trong phòng than vắn thở dài, đợi tin tức của lão quản gia.
Việc phòng nàng có trộm vào tối hôm tổ chức yến tiệc, đến nay vẫn chưa tìm ra manh mối gì. Quản gia Thanh Thư tăng cường bảo vệ nghiêm ngặt hơn đối với phủ thế tử, Hồng Ngọc lại chẳng sợ gì, gọi thêm hai tiểu a hoàn nữa chuyển đến ở cùng mình, gặp nàng cũng chỉ bình thản gật đầu chào. Thanh Thu nhìn thấy nàng ta là thấy quận vương phi, không biết quận vương phi lúc này đang nghĩ gì.
Tối nay thế tử vẫn về muộn, thế là đã hết một ngày, Thanh Thu thở dài đi ngủ. Trời càng lúc càng lạnh, nàng bảo tiểu a hoàn ra ngủ ở gian ngoài, còn mình chong đèn nằm trong chăn đọc sách. Ở Giám Thiên các chỉ có thứ này là hay, nhiều sách, thuở thiếu thời Vệ Minh thích tìm những thứ độc đáo, nên thu thập được rất nhiều món đồ tinh tế. Sách là một trong những món ấy, phần lớn là những ghi chép về dã sử, lần này chuyển đến phủ thế tử, hắn còn đặc biệt dùng một gian làm thư phòng trong phủ của mình. Thanh Thu ở Giám Thiên các vài ngày, nhờ chỗ sách này nên cũng bớt buồn chán. Hôm nay nàng cầm về cuốn Dã Tiên truyện, kể về những câu chuyện trước khi người còn chưa hóa thành thần tiên. Họ đều gặp tiên nhân nơi hoang dã, đạt được pháp bảo sau đó tu luyện, cuối cùng luyện thành tiên.
Đọc mãi, đọc mãi, hai mắt nàng bắt đầu díplại, cuốn sách trên tay từ từ trượt xuống. Đêm đã khuya, ánh nến trên bàn lúc này cũng đã lụi, căn phòng chìm trong bóng tối, dù nghe thấy tiếng cửa sổ chưa được đóng chặt thỉnh thoảng lại kêu lên “két” một tiếng. Nó bị gió thổi bật mở, một bóng người mang theo hơi lạnh lướt vào, hắn lẳng lặng đi tới đầu giường, nhìn thấy màn trướng khẽ rung, liền quay lại cẩn thận đóng cửa sổ. Ánh trăng bị nhốt bên ngoài, căn phòng càng thêm tối.
Khi Vệ Minh về đến phủ đã là nửa đêm, nhìn thấy phòng nàng còn để đèn. Ba ngày chưa gặp, hắn muốn nói với nàng vài câu, phát hiện ra hai a hoàn nằm ở phòng ngoài ngủ rất say, giống như bị người ta đánh thuốc mê, hắn giật thót mình. Khi Vệ Minh lao vào phòng, thấy Thanh Thu đang ngủ rất say, bên cạnh không có ai, chỉ có tiếng cửa sổ vẫn kêu két két.
Đột nhiên Thanh Thu nói mơ, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Trả đàn cho ta… Lục Ỷ…”.
Vệ Minh tái mặt nhìn nữ tử này đang nắm chặt cánh tay mình, không dám tin rằng ngay cả trong mơ nàng vẫn tâm niệm cây đàn đó.
“Nàng nhìn cho rõ xem ta là ai!” Nói xong, hắn hất tay nàng ra.
Lúc này Thanh Thu mới bừng tỉnh, phát hiệnra mình đang nắm chặt cánh tay thế tử, liền vội vàng buông ra rồi ngồi dậy: “Sao lại là người?”.
Câu này khiến giọng Vệ Minh càng thêm lạnh lùng: “Nàng nghĩ là ai?”.
Nàng mới tỉnh dậy chưa nhìn rõ mọi thứ trước mắt, thế tử sao lại ở trước giường nàng? Nàng vừa ngồi dậy, theo đà bị trượt xuống đất, để lộ nửa người với chiếc áo đơn màu đỏ, vạt áo hơi hé ra, thậm chí còn nhìn thấy một góc chiếc yếm bên trong, búi tóc lỏng như sắp tuột xuống, mấy sợi tóc mai rủ trước mặt, dính vào phần cổ trắng ngần. Đôi mắt Vệ Minh tối lại, ánh mắt bất giác men theo sợi tóc nhìn vào trong áo, cảm thấy ba màu hồng trắng đen kia làm người ta rung động, khó mà nói thành lời. Lúc này hắn đang khó chịu vì lời nói mơ vừa rồi, nhưng nhìnkhuôn mặt duyên dáng của nàng dưới ánh đèn, bất giác Vệ Minh chầm chậm ngồi xuống giường, nhìn nàng từ mơ màng cho tới lúc tỉnh táo hẳn. Hơi thở hắn thật nhẹ, như sợ hễ thở mạnh là khiến người trước mặt sẽ bay mất.
Vệ Minh đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp nàng vào một ngày mùa hạ, khi đó nàng đang ngủ nướng trốn việc. Trong ấn tượng của hắn, nàng vẫn nhàn tản như thế, đến đi trên đường cũng chậm rì rì.
Thanh Thu cuối cùng cũng tỉnh ngủ, định đứng dậy mặc thêm áo, nhưng thế tử lại không tránh mà vẫn ngồi im, ánh mắt nhìn nàng đầy mờ ám. Nàng lập tức nhớ tới việc mình vẫn lo sợ mấy hôm nay, tim bắt đầu đập loạn, căng thẳng túm chặt áo, không biết nên làm thế nào. Nghĩ cả nửa ngày Thanh Thu mới lắp ba lắp bắp: “Muộn thế này rồi, thế tử còn chưa đi nghỉ ư?”.
Lời vừa nói ra, nàng bèn hối hận vô cùng, tình cảnh giữa hai người lúc này đã vô cùng ám muội rồi, câu nói này giống như mời Vệ Minh ở lại đây nghỉ, ngộ nhỡ hắn hiểu lầm thì làm thế nào?
Vệ Minh định thần lại, không trêu ghẹo nàng mà còn nghiêm túc hỏi: “Nàng ngủ say, còn nóimơ nữa”.
Nằm mơ? Đúng, hình như nàng mơ thấy trởvề con phố nơi nàng và thế tử cùng đi, còn nghĩ mãi đến một việc, thế tử đối xử với mình dịu dàng như thế, có phải đã động lòng thật không? Thật xấu hổ quá, sao nàng lại có suy nghĩ ấy cơ chứ! Nghĩ tới đây, hai má nàng đỏ bừng, gật đầu không dám đáp lời.
Vệ Minh thấy nàng ngượng ngùng lại tưởngrằng đó là vì nàng nằm mơ thấy người tặng đàn, “hừ” một tiếng rồi đứng dậy đi tới trước cửa sổ. Bên ngoài là mấy khóm chuối tây và hoa hiên, xa hơn nửa là tường bao, chỉ nghe tiếng gió xuyên rừng đánh lá. Trong bóng đêm không có bất kỳ động tĩnh nào khác, đứng một lúc hắn nói: “Sao nàng ngủ không đóng cửa sổ?”.
Nàng nhân cơ hội này, vội vàng mặc thêm áo ngoài, đi đến đóng cửa, đáp: “Rõ ràng nô tỳ đã đóng rồi”.
Vệ Minh hỏi ngay: “Nàng chắc chắn chứ?”.
Bị hắn hỏi thế, nàng lại không dám khẳngđịnh: “Việc này… chắc là đúng, trước khi ngủ hai tiểu nha đầu đã thu dọn mà, chi bằng gọi bọn họ vào hỏi xem sao”.
Xem ra nàng ngủ quá say không biết đã xảy ra chuyện gì. Nửa đêm gặp trộm và bị ném ám khí ngay giữa phố, có lẽ đúng là nhằm vào nàng, cho dù không phải, thì cũng liên quan tới nàng. Rốt cuộc là ai? Vì người, hay là vì cây đàn? Mặc dù mấy ngày nay bận, nhưng Vệ Minh cũng không quên cho người đi điều tra, cây Lục Ỷ đó là sính lễ của vị hôn phu nàng, Cao gia là phú thương ở Việt Đô, không thể có liên quan gì tới Thiên phủ Bắc Vu. Điều đáng nghi duy nhất là sau khi làm tang cho người con trai độc nhất xong, họ đã rời khỏi Việt Đô, không biết đi đâu, vì sao họ có cây Lục Ỷ đó cũng không thể điều tra ra.
Lần này hắn để Thanh Thu chuyển đến đây ở, một là muốn thăm dò xem nàng có chịu ở lại bên mình không, kết quả đương nhiên thật dễ thấy, nàng không đồng ý, hai là vì nghĩ Giám Thiên các nhiều người canh giữ sẽ an toàn hơn. Không ngờ kẻ đến lại to gan như vậy, đi thẳng vào phòng, nhưng không ra tay, nhất định có uẩn khúc gì trong đó.
Nghĩ đến đây Vệ Minh quay lại hỏi: “Nàng có biết hai nha đầu kia đã bị đánh thuốc mê không?”.
“Sao? Sao thế được?” Thanh Thu đi ra cửa nhìn, quả nhiên hai nha đầu đang ngủ say trên giường, gọi cũng không dậy. Nàng quay đầu lại kinh ngạc hỏi: “Thanh Thư nói sau chuyện lần trước đã tăng cường phòng vệ, sao lại xảy ra chuyện này?”.
“Kẻ đột nhập là cao thủ, người thường không phải là đối thủ của hắn.” Vệ Minh ngồi xuống bàn, day day ấn đường, dường như vô cùng mệt mỏi. Thanh Thu đi đến rót cho hắn chén trà, lại phát hiện trà đã lạnh, nàng vội vàng đổ đi, định ra ngoài đổi ấm trà nóng khác, nhưng lại do dự: “Có cần gọi người tới không?”.
“Không cần, xem ra hắn đã đi rồi.” Thấy nàng sợ, Vệ Minh bèn trêu nàng: “Thanh Thu, nàng có kẻ thù nào không?”’.
Thanh Thu suy nghĩ rồi lắc đầu: “Không có, nô tỳ chưa từng gây thù chuốc oán với ai. Cho dù có, cũng chỉ là những chuyện vụn vặt, đâu đến mức phải tìm cao thủ tới làm khó nô tỳ”.
Chuyện này là thật, nàng chỉ biết có mấy người ấy thôi, cuộc sống hơn hai mươi năm đều rất thanh bình, nghĩ đến việc nửa đêm có người lẻn vào phòng, bất giác toàn thân Thanh Thu ớn lạnh. Chẳng trách thế tử đi đến đâu cũng mang theo tùy tùng, tính mạng quan trọng hơn cả. Nhưng nàng chưa từng giết người, cùng lắm là vì làm đầu bếp mà gây thù chuốc oán với mấy con gà và các loại động vật. Oan nghiệt, lẽ nào như thế cũng tính ư?
Nàng nhất thời không chủ định đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Liệu có phải vì Lục Ỷ không? Nô tỳ không có thù oán với người khác. Trong tài sản của nô tỳ chỉ có cây đàn là đáng tiền, có thể hắn không đến vì thù mà là vì tiền?”.
Nàng càng nghĩ càng khẳng định nguyên nhân vì cây đàn, nhưng tai họa từ trên trời rơi xuống, mấy năm nay nàng không mang Lục Ỷ ra khoe với ai. Chỉ là gần đây ở trong phủ thế tử quá buồn chán, lại gặp được tiểu thư Huống Linh Ngọc, nên cả ngày trò chuyện vui vẻ, sơ ý quên mất, có lẽ đã khiến người khác ngứa mắt chăng.
Vệ Minh cười: “Ta lại cho rằng, hắn vì sắc, muốn trộm ngọc thâu hương mà đến”.
Thanh Thu ngượng đỏ mặt, khẽ đáp: “Nô tỳ có sắc gì đâu, thế tử quá lời”.
Vì đàn hay vì người, chỉ kẻ đó mới biết, trước mắt ở đây không an toàn. Chuyện tối nay đã khiến nàng sợ đến lạnh cả người, đột nhiên tính mạng bị đe dọa, lại không biết làm cách nào đế tránh.
“Thanh Thu, nếu nàng sợ thì chuyển đến ở cùng ta, được không?”
Nàng lập tức lúng túng, vặn vẹo tay đáp: “Không được, không được, thế tử, người hãy trả đàn cho nô tỳ đi, cùng lắm nô tỳ xui xẻo tổn thất về tiền bạc, cho hắn là xong chứ gì”.
“Hả? Cây đàn này chẳng phải của bằng hữu đã khuất tặng nàng ư? Hơn nữa nó đáng giá ngàn vàng, nàng dễ dàng mang cho kẻ trộm như vậy sao?” Hắn hỏi như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy, món quà đính ước này nàng luôn mang theo bên người. Rõ ràng nàng không quên được cố nhân, sao giờ lại đồng ý?
“Không sợ bị ăn trộm, chỉ sợ hắn nhất định phải lấy bằng được. Nô tỳ sợ chết lắm, chỉ mong đúng là hắn đến vì cây đàn, nếu không chết rồi mà nô tỳ vẫn không biết vì sao mình chết.”
“Thì ra nàng sợ chuyện này.” Vệ Minh khóc không được cười chẳng xong, nhưng lại thấy nhẹ nhõm. Cơn buồn ngủ ập đến, hắn ngáp một cái đi về phía giường: “Nếu nàng không đến phòng ta, thì ta đành nghỉ lại đây vậy. Nhớ đấy, nàng là người của ta, không được bỏ đi”.
“Thế tử, như thế sao được? Trước kia đã nói rõ, nô tỳ đến đây chỉ làm a hoàn, lo đọc thực đơn của thế tử. Bây giờ phải chuyển vào Giám Thiên các đã là không thỏa đáng rồi…”
Nàng còn chưa nói xong, thế tử đã tự ý cởi áo ngoài, nằm xuống kéo chăn lên đắp qua loatrên người, chẳng còn nghe được lời nào của nàng nữa, nhưng hắn vẫn hỏi: “Mấy hôm nay ở đây đã quen chưa?”.
Đương nhiên không quen, bị người ta chỉ trỏ thì cũng thôi, còn cả ngày phải lo lắng thấp thỏm. Nói không chừng ngày mai quận vương phi sẽ cho người đến kéo nàng về chịu tội, chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng hết ngày. Lòng nàng thầm hừ khẽ một tiếng, nhưng miệng vẫn vô thức đáp quấy quá: “Bẩm thế tử, vẫn ổn”.
Chỉ là vẫn ổn? Hắn hoàn toàn không hài lòng với đáp án này: “Nào, nàng lại đây”.
Thanh Thu do dự không dám đi đến, cô nam quả nữ, đêm khuya thanh vắng lại ở cùng một phòng cũng đủ để người ta dị nghị rồi, giờ lại còn gọi nàng đến, hắn không sợ bị hiềm nghi, nhưng nàng sợ xấu mặt.
“Mấy hôm nay ta mệt quá, mau tới bóp đầu cho ta.”
Thế tử thật sự coi nàng là a hoàn để sai bảo? Thanh Thu do dự đi tới giường, thấy hắn nhắm mắt, vẻ mặt mệt mỏi không phải giả vờ. Nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Nô tỳ đi gọi bọn Tử Liên đến hầu hạ người”.
Những chuyện thế này để bọn a hoàn làm thì thích hợp hơn, nghĩ đến đây, nàng lại nói: “Thế tử không về, chắc bọn họ cũng đang đợi, để nô tỳ qua báo một tiếng”.
Nàng định qua báo một tiếng rồi không quay lại, giao cho người khác là được, ai ngờ Vệ Minh túm chặt lấy cổ tay nàng: “Không cần họ, ta chỉ cần nàng”.
Xem ra không tránh được rồi, Thanh Thu không dám giằng tay về đành bất lực nói: “Nhưng nô tỳ không biết hầu hạ người khác”.
Có lẽ do quá mệt, giọng Vệ Minh trầm dần: “Bóp đại vài cái là được, nhưng nàng không được bỏ đi”.
Miệng thì nói thế, nhưng bàn tay cầm cổ tay nàng vẫn không buông. Thanh Thu đành thận trọng thò một ngón tay ra ấn ấn vào giữa hai lông mày, rồi lại dịch sang hai bên huyệt thái dương. Nàng vừa bóp được vài ba cái, ngọn nến trong phòng đột nhiên kêu bụp một tiếng, nổ thành những vụn lửa, khiến Thanh Thu sợ hãi rụt tay lại, nhưng tay thế tử lại giữ chặt, ra hiệu cho nàng tiếp tục.
Nàng bóp ấn đường năm lần, ở hai bên huyệt thái dương năm lần, lòng bàn tay lại đặt lên trán bóp năm lần nữa, sau đó lặp lại. Vệ Minh nhắm mắt dưỡng thần, cảm nhận ống tay áo nàng không ngừng lướt qua mũi và miệng mình, phảng phất một mùi thơm nhè nhẹ, bất giác tâmtrạng bình tĩnh hẳn.
Sống không phong lưu thì uổng những năm tháng thanh xuân, từ lâu hắn đã không còn là thiếu niên nổi danh trong kinh vì những thói vui chơi bừa bãi năm đó nữa. Mấy năm ngoài chiến trường đã rèn cho Vệ Minh một ý chí kiên cường và một trái tim sắt đá. Nhưng Thanh Thu ở ngay bên cạnh hắn đây, lặng lẽ, thường xuyên thận trọng tránh né hắn, chỉ dùng một bàn tay nhỏ bóp đầu cho hắn, lại khơi dậy ham muốn đã bị đè nén bấy lâu.
Ồ… Đây không phải ở phòng hắn, bên ngoài còn có hai a hoàn vô tội đang bị hôn mê. Và nữ tử này lại luôn muốn tránh xa hắn, càng như vậy, hắn càng muốn có bằng được, dần dần có chút lơ đễnh ngửi thấy mùi của say đắm. Vệ Minh thậm chí còn cho rằng trong hoàn cảnh này, làm việc đó trên giường của nàng, thương yêu nàng, như thế có phải tuyệt biết bao nhiêu. Cái lạnh bên ngoài phòng không ngăn được nhiệt độ đang đột ngột nóng lên trong người hắn. Vệ Minh hé mắt nhìn, chỉ thấy cổ tay trắng như ngọc đang đưa qua đưa lại, thật muốn cắn một miếng, hơi thở bỗng dồn dập gấp gáp, thật muốn túm chặt bàn tay đó, kéo nàng vào lòng.
Vừa mới có ý định, lại đột nhiên hiện ra cảnh nàng nước mắt tuôn rơi trên đường phố ngày hôm ấy, bất giác trong lòng Vệ Minh run rẩy. Nếu nàng là một a hoàn, thì cùng lắm hắn trở thành một vị chủ ngang tàng hống hách, cưỡng ép nàng thì cũng chẳng sao. Nhưng hắn lại không phải thế, từ trước tới giờ nàng vẫn tự vui với niềm vui của mình, hắn từng thấy nàng chơi đàn, rất tao nhã, cũng từng thấy nàng nấu ăn, rất có phong thái của một đầu bếp lớn. Hai việc mâu thuẫn cùng cực như vậy, mà nàng lại làm rất ung dung. Trước kia vì quan hệ giữa nàng và Tuyết Chỉ nên hắn mới để ý nàng, sau mấy lần quan sát lại bất giác nảy sinh hứng thú. Hằng ngày niềm vui lớn nhất của hắn chính là nhìn thấy thực đơn mình viết ra được nàng biến hóa thành các món vừa ngon miệng vừa đẹp mắt, nghe nàng già mồm cãi lý giải thích vì sao lại dùng những thực phẩm đó.
Nếu tối nay hắn ép nàng, thì sau này chắc chắn sẽ không thể chung sống hòa bình với nàng được. Nghĩ đến đây, Vệ Minh đành kìm nén tà hỏa lại, cơ thể cứng đờ, Thanh Thu đột nhiên như nhận ra, dừng lại hỏi: “Thế tử, nô tỳ đã nói không biết hầu hạ người khác, có phải dùng lực hơi mạnh không, làm đau người ư?”.
Vệ Minh cười khổ, thả lỏng bàn tay đang cầm tay nàng, ngồi dậy: “Tốt lắm, rất thoải mái”.
Cũng may có tấm chăn trên người, nếu không sự hỗn loạn của hắn lúc này không gì có thể che giấu nổi. Sau khi dẹp hết tạp niệm trong lòng, Vệ Minh tung chăn đi xuống, ngáp dài nói: “Ta phải về phòng ngủ, nàng yên tâm, bắt đầu từ ngày mai, không, đợi lát nữa ta sẽ cho người canh giữ bên ngoài, điều thêm hai người nữa đi theo bảo vệ nàng, nàng không phải sợ”.
Để đám quân lính mặt sắt đó đi theo bên cạnh, lại còn ngày đêm theo sát? Thanh Thu mặt trắng bệch, vội vàng từ chối: “Sao có thể chiếm dụng tùy tùng của thế tử được, Thanh Thu không sao. Ban ngày không cần phải lo lắng, ngày mai gọi thêm vài người sang ở với nô tỳ là được”.
“Nếu nàng muốn đêm nào ta cũng ở đây với nàng, thì ta rất vui lòng.” Thanh Thu thấy hắn chẳng cần dùng sức, đã áp sát tới trước mặt nàng, kéo nàng ôm vào lòng. Hơi thở của hắn mỗi lúc một gần, cuối cùng không nhịn được hôn lên mặt nàng một cái. Không đợi nàng phản kháng, Vệ Minh đã nhanh chân rút lui, mang theo nụ cười thỏa mãn về đi ngủ.
Cổ nhân đã nói “Nam nữ thụ thụ bất thân”quả thật vô cùng có lý, hơn hai mươi năm nay Thanh Thu tuân thủ lễ giáo nghiêm ngặt. Trước kia là thanh mai trúc mã vói tiểu tử họ Cao chẳng qua cũng chỉ mới nắm tay vài lần, nhờ bọn a hoàn chuyển giấy trò chuyện. Hẹn hò khi hoàng hôn buông xuống là điều không bao giờ xảy ra, trừ ngày tết Nguyên Tiêu, đêm đến nàng phải đi ngủ. Bao năm tháng đẹp đẽ của tuổi trẻ trôi qua như nước, nàng đã lỡ mất rất nhiều thời khắc đẹp, thỉnh thoảng cũng thấy xấu hổ thay cho mình.
Vì vậy thân mật hôn vào má đối với Thanh Thu mà nói đến nghĩ nàng cũng chưa từng nghĩ, tay chân lóng ngóng một hồi, bất giác đưa tay lên ôm mặt, chỉ sợ người ta nhìn thấu. Nàng muốn ra phòng ngoài đóng chặt cửa lại, nhưng nhìn thấy hai nha đầu đang hôn mê, không biết họ có trông thấy gì không. Thấp thoáng nghe thấy có tiếng người nói chuyện, chắc Vệ Minh đã về phòng, dặn dò gì đó. Chẳng bao lâu sau, Tử Liên đưa hai nha đầu xuống, cung kính hỏi nàng: “Thanh Thu cô nương còn cần gì không?”.
Trời đã mờ sáng, thật làm khó cho những nha đầu này khi vẫn còn thức để đợi hầu thế tử nghỉ ngơi. Nàng chỉ cần yên tĩnh để suy nghĩ, nhưng trong lúc tâm tư hỗn loạn lại nói không ra lời, chỉ đỏ mặt bảo Tử Liên về. Chuyện vừa rồi, nàng như hiểu lại có phần không hiểu, điều duy nhất nàng chắc chắn là, trái tim vốn không bình tĩnh của nàng qua tối hôm nay, càng khó có thể khôi phục lại.
Từ ba ngày trước, người trong phủ thế tử đã chăm chăm chờ xem rốt cuộc Thanh Thu sẽ được sủng ái tới mức nào. Từ sau khi ở biên ải trở về, Vệ Minh đã thay đổi hẳn tác phong trêu hoa ghẹo bướm ngày trước. Ngược lại hắn trở nên trầm tĩnh, mãi mới thấy thế tử coi trọng một nữ tử, lại là một nữ tử lỡ thì nên người ta cảm thấy không được môn đăng hộ đối cho lắm.
Vì vậy những người tò mò đã bàn tán về chuyện này không biết bao nhiêu lần, thêm mắm dặm muối. Khi những tin này được truyền đến phủ quận vương, thì nó đã được đổi nội dung thành nàng đầu bếp dụ dỗ thế tử. Quận vương phi cũng cố nén bức bối trong lòng lại, đợi xem con trai mình sẽ làm gì với nữ tử không biết liêm sỉ kia.
Nhưng ai ngờ thế tử lại chẳng làm gì, còn liên tục về muộn cả ba ngày, khiến những kẻ có lòng chuẩn bị canh bổ cho thế tử phải lãng phí đổ đi. Nữ tử này có được sủng ái hay không, còn phải xem xem nàng ta cách cái nơi khiến bao người kỳ vọng của nam nhân kia gần hay xa? Đưong nhiên, nơi gần nhất với nam tử ấy nhất chính là cái giường. Thanh Thu mặc dù chưa lên giường của thế tử, nhưng lại thành công khiến thế tử lên giường của mình. Chính miệng Tử Liên chứng thực rằng thế tử đã ở lại phòng Thanh Thu ban đêm, khi quay về phòng miệng vẫn cười, rõ ràng đã được ăn no. Tin tức này lập tức truyền đến phủ quận vương, quận vương phi sáng sớm tỉnh dậy đã biết chuyện.
Quận vương phi không nổi giận, mà cảm thấy có phần coi thường trù nương này. Khổng hàn lâm kia nhớ nhung không quên được nàng ta, theo tới tận phủ thế tử, bà biết. Vốn không hiểu tại sao Thanh Thu lại không đồng ý, thì ra là vì có người tốt hơn. Con trai bà đương nhiên là người xuất sắc nhất, một nữ tử không có gia thế, không có tư chất, con trai bà thích liền thu nạp. Bà chỉ lo lắng cho cô cháu gái Linh Ngọc của mình, cho con bé theo sang đấy hàm ý rõ ràng như thế, cùng ở trong một phủ, vậy mà lại bị người ta cướp mất. Sau khi thành thân rồi, bà không còn quản được chuyện ở bên phủ ấy nữa, nếu nó bị đám thê thiếp bắt nạt đè đầu cưỡi cổ, thì phải làm sao?
Bà không cho người gọi Thanh Thu về giáo huấn, nhưng lại gọi Huống Linh Ngọc tới dặn dò rất nhiều. Đến Tiểu Liên theo hầu bên cạnh Linh Ngọc cũng được lệnh của bà, phải tỉnh táo một chút trước chuyện chung thân đại sự của tiểu thư, không được để kẻ khác phá hỏng. Người khác này chính là Thanh Thu. Động tĩnh trong phủ thế tử ra sao, quận vương phi có thể không biết, nhưng Linh Ngọc ngây thơ trong sáng như vậy, mà lại giao du với loại người đó. Một trù nương như Thanh Thu thì hiểu gì về đàn?
Trong mắt chủ tớ Huống Linh Ngọc, Thanh Thu là người duy nhất họ có thể trò chuyện, có thể ngồi cùng một cách tự nhiên. Nghe được tin về chuyện biểu ca và Thanh Thu, nàng ta cũng có chút bất ngờ. Từ quận vương phủ về, trên đường suy nghĩ kỹ mọi chuyện, Linh Ngọc lúc này mới thấy muộn phiền. Không biết cảm giác thế nào, nhất thời nàng ta nghĩ con người Thanh Thu rất tốt, biểu ca yêu thích tỷ ấy cũng là lẽ thường tình, Linh Ngọc lại cảm thương cho mình, nếu chuyện của họ thành, thì sau này mình phải làm sao?
Nửa đường bị công tử nhà thừa tướng – Tống Củng – chặn xe, nàng ta không từ chối hắn như trước kia, mà còn nói vài câu qua rèm cửa xe. Tống Củng cố ý đợi Linh Ngọc bên ngoài, muốn nhờ nàng ta chuyển tới Thanh Thu mấy lời. Hắn cũng là muốn giúp người khác, Khổng Lương Niên muốn gặp Thanh Thu nhưng không được, đến nhờ hắn, khiến Tống Củng nhất thời khó xử. Thay mặt huynh đệ này đào tường nhà huynh đệ khác, hắn không thể tới rồi nói thẳng với Vệ Minh rằng: Này, bảo Thanh Thu trong phủ huynh ra gặp Khổng hàn lâm đi. Nên đành quay sang nhờ cậy Huống Linh Ngọc, tiện thể gặp mặt giai nhân, thật là vẹn cả đôi đường.
Trong lúc hoảng hốt Huống Linh Ngọc đã nhận lời, mới biết Khổng hàn lâm cũng thương nhớ Thanh Thu, nàng ta bỗng thấy ngưỡng mộ Thanh Thu, biểu ca nhất định là rất yêu tỷ ấy. Chuyện chung thân đại sự cả đời, nàng ta đành nhờ cậy cả vào cô mẫu. Nếu thật sự được nhưcô mẫu sắp xếp, thì quan hệ giữa nàng và Thanh Thu sau này là tỷ muội, chuyện này liệu tốt hay không?
Linh Ngọc nắm chặt chiếc khăn tay, đố kỵ là thiên tính của nữ nhi, nếu nói nàng ta không ghen là giả. Từ sau khi cô mẫu để lộ ý muốn tác thành cho Linh Ngọc và biểu ca, nàng ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý, giờ lại xảy ra chuyện không ngờ đến, Linh Ngọc vô cùng thất vọng. Ai chẳng hy vọng phu quân tương lai của mình có thể một lòng một dạ với mình. Linh Ngọc trong lòng vừa kháng cự vừa kỳ vọng, không biết kháng cự việc gả cho biểu ca hay kỳ vọng ngày đó sẽ đến.
Sau khi về phủ, Linh Ngọc bảo Tiểu Liên đi mời Thanh Thu, đột nhiên có chút thấp thỏm. Khổng hàn lâm muốn hẹn riêng Thanh Thu, mình lại đích thân chuyển lời nghe không được hay lắm. Như thể nàng ta muốn đẩy Thanh Thu sang cho người khác vậy, cố ý ly gián biểu ca vàThanh Thu. Nhưng đã nhận lời với Tống Củng,Tống công tử đối với mình một tấm chân tình, hơn nữa lại có quan hệ rất thân thiết với biểu ca, nếu không, nàng ta đã từ chối việc chuyển lời.
Tiếu Liên đến Giám Thiên các, bọn a hoàn nghe nói Linh Ngọc tiểu thư cho mời Thanh Thu qua gặp, trong lòng tự hiểu, đều bịt miệng cười thầm, nghĩ sắp có kịch hay để xem đây. Họ bèn đưa Tiểu Liên tới phòng Thanh Thu, ở đó có hai tùy tùng của thế tử đứng canh, chẳng ai dám lại gần. Tiểu Liên sợ hãi cúi gằm đầu do dự hồi lâu, nghĩ đến chuyện liên quan tới hạnh phúc cả đời của tiểu thư, đành phải bạo gan nói rằng mình muốn gặp Thanh Thu cô nương.
Hai người đó chẳng làm khó Tiểu Liên, tránhra cho cô bé vào, trong phòng có hai tiểu nha đầu hầu hạ bên cạnh Thanh Thu, thấy cảnh này khiến Tiểu Liên quên mất vì sao mình đến đây, lẳng lặng quan sát cách bài trí trong phòng.
Thanh Thu vui mừng gọi: “Tiểu Liên, sao muội lại đến đây, Linh Ngọc tiểu thư có khỏe không?”.
“Tiểu thư vẫn khỏe, tiểu thư có lời mời tỷ qua đấy nói chuyện.” Mặt Tiểu Liên không biểu hiện gì, giọng nói rất nhỏ, nghĩ đến việc trước kia ở quận vương phủ, Thanh Thu quan tâm tới mình như thế, có chút bối rối. Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng không trách Thanh Thu được, thế tử là một nhân vật xuất chúng như vậy, ai mà không yêu?
Linh Ngọc tiểu thư muốn gặp nàng? Người ta là con dâu danh chính ngôn thuận được quận vương phi chấm sẵn. Thân phận của nàng chẳng qua chỉ là “a hoàn”, giờ nàng ta muốn gặp nàng, có phải định mặt nặng mày nhẹ với nàng không? Thanh Thu lập tức thở dài, hình như nàng chẳng sai gì cả, tại sao phải lo lắng? Hơn nữa, Linh Ngọc tiểu thư luôn dịu dàng lương thiện, khiến người khác yêu mến, chắc chắn sẽ không làm những việc ghen tuông đanh đá, gặp thì gặp.
Trước khi đi, nàng thu dọn một chút, cây Lục Ỷ giả được Thanh Thu cố ý đặt trên bàn, còn để lại một mẩu giấy. Đại khái là nếu người đến là khách, thì coi như cây đàn này là quà gặp mặt, nếu không hài lòng, thì Lục Ỷ thật trong tay thế tử, hy vọng khách sẽ tự tìm đúng người, đừng nửa đêm lẻn vào phòng nàng nữa.
Không biết làm thế có ích gì không, nếu tên trộm là kẻ thanh cao không trộm tiền tài, chỉ muốn cây đàn, thì hẳn là người hiểu biết. Tại sao không đi đường chính, nếu dùng tiền vàng mua lại, không chừng nàng sớm đã đồng ý rồi. Ngu xuẩn, thật là ngu xuẩn.
Vừa đến Thưởng Thu Uyển nơi Linh Ngọc ở, đã nghe thấy tiếng đàn vui tai, đó là một khúc nhạc có tên Thu Giang, chẳng hề có ý oán trách. Tâm trạng nàng thoải mái hơn, theo Tiểu Liên vào trong, hai người tùy tùng bèn ở lại bên ngoài. Tiểu Liên thấy họ không vào cùng, vỗ ngực nói: “Sợ chết đi được, sao họ lại theo tới cả đây?”.
“Gần đây xảy ra vài chuyện, liên tục gặp trộm, còn cả kẻ nửa đêm thần bí lẻn vào phòng tỷ nữa, thế tử đành cho người theo tỷ vài ngày.” Nàng cũng không muốn như vậy, nhưng hai người đó lại không nghe lời nàng.
Tiểu Liên không vội vào phòng ngay, nhân lúc tiểu thư gảy đàn, khẽ hỏi: “Thanh Thu tỷ tỷ, họ nói tỷ và thế tử… thật không?”.
Thanh Thu không biết phải giải thích với Tiểu Liên thế nào về mối quan hệ giữa mình và thế tử, đành thở dài: “Muội cũng biết vì sao ta lại đến phủ thế tử, vốn nghĩ cách nhân lúc thế tử vui vẻ xin người thả ta đi, ai ngờ…”.
“Nhưng thế tử rất tốt, ở đây ai chẳng muốn được người ngó ngàng tới.”
“Tỷ đã nhiều tuổi thế này rồi, chỉ mong tìm được người phù hợp để gả đi, sống yên bình cả đời, đâu dám trèo cao.”
“Nhưng tiểu thư nói, Thanh Thu tỷ tỷ không phải người bình thường, chỉ là chưa có cơ hội thể hiện tài năng của mình nên mới tạm thời phải chịu ấm ức.” Trong mắt Tiểu Liên, Thanh Thu cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết, vừa quan tâm lại vừa biết chăm sóc người khác, thế là tốt lắm rồi.
“Gì mà tài hoa với không tài hoa, chỉ mong không phải chịu khổ gì thôi…” Nàng cười khổ, Linh Ngọc tiểu thư không hiểu thế giới bên ngoài, không biết con người sống trên thế giới này khổ sở ra sao.
Huống Linh Ngọc đã dừng chơi đàn, cao giọng hỏi: “Thanh Thu, tỷ đến rồi à”.
Thanh Thu cùng Tiểu Liên bước vào, rõ ràng bình thường khuê phòng này rất gọn gàng sạch sẽ, hôm nay sao lại hỗn loạn thế này. Góc tường còn có rất nhiều hoa cỏ, trên bàn bày rất nhiều những đồ chơi nhỏ kỳ lạ, rất khác với trước kia. Huống Linh Ngọc đang đứng đó nghịch con vẹt béo mỏ đỏ, vẻ mặt vô cùng hoạt bát sinh động.
Những thứ này là quà của Tống Củng cho người mang tặng hằng ngày, không biết tại sao hắn lại điều tra ra được Huống Linh Ngọc không thích thịt dê, bèn đổi thành tặng cái này. Thỉnh thoảng là đồ chơi, thỉnh thoảng là hoa cỏ, nhiều như nước chảy vào phủ thế tử, khiến nàng ta không biết nên làm thế nào, cũng không có thời gian bận tâm chuyện khác, Linh Ngọc luyện đàn ít đi.
“Sáng nay về phủ thăm cô mẫu, khi ta quay lại phủ thế tử thì gặp Tống công tử.” Nhắc đến Tống Củng, mặt nàng ta ửng hồng, “Chàng thay Khổng hàn lâm chuyển lời, muốn hẹn tỷ ngày mai bớt chút thời gian gặp mặt, Khổng hàn lâm có chuyện muốn nói. Ta biết, chuyện này không hay lắm, nhưng Tống công tử lời lẽ khẩn thiết, Khổng hàn lâm cũng đang đợi chàng trả lời. Ta chỉ thay người khác chuyển lời, đi hay không tùy tỷ”.
Thì ra là vì việc này, Thanh Thu thở phào, nàng đang không biết phải giải thích với Linh Ngọc tiểu thư về chuyện xảy ra mấy hôm nay thế nào, bèn chau mày nói: “Là Khổng Lương Niên phải không? Khổng hàn lâm năm lần bảy lượt tìm cách quấy rầy, thật không giống phong thái người có học, sao cứ lằng nhằng mãi thế, Thanh Thu không muốn đi”.
“Ừ, không đi thì không đi.” Huống Linh Ngọc cũng thở phào, nàng ta sợ lo sợ, sợ Thanh Thu sẽ nghĩ mình khuyến khích Thanh Thu gặp gỡ nam tử ấy.
Cả hai nữ tử cùng chột dạ nhất thời không biết nói gì, căn phòng trở nên yên tĩnh vô cùng. Thanh Thu đành lên tiếng: “Nhờ Linh Ngọc tiểu thư trả lời Tống công tử giúp, nếu không còn việc gì khác, nô tỳ xin cáo lui”.
“Được, ta sẽ cho người đi báo với chàng một tiếng.”
Tiểu Liên lo lắng thay tiểu thư mình, nói: “Thanh Thu tỷ tỷ, chẳng phải tỷ nói muốn rời phủ sao, chi bằng để tiểu thư nhà muội giúp”.
Huống Linh Ngọc không dám nói chuyện này với Vệ Minh, nên từ chối ngay: “Không được, ta không thể quyết định thay biểu ca”.
Thanh Thu vốn đã thầm hy vọng, nghe nàng ta nói thế bèn xịu xuống. Đúng là thế thật, tâm tư của thế tử chẳng ai đoán được.
Đương nhiên cũng không quá yên ả, nàng đi đến đâu cũng có những ánh mắt kỳ dị nhìn về phía mình. Đám a hoàn vốn đang rất đố kỵ với nàng kia cứ nghĩ rằng nàng đã một bước lên trời. Ai ngờ thế tử mang nàng về bên mình nhưng chẳng có động tĩnh gì, kẻ nào cũng chăm chăm nhìn nàng cười nhạo, chỉ mong Thanh Thu không có kết cục tốt. Nàng vốn sống rất thoải mái nhàn nhã, sau khi chuyển đến Giám Thiên các, hằng ngày đều có người hầu hạ. Bây giờ địa vị của Thanh Thu trong phủ rất khó xử, nàng không biết thế tử có ý gì. Mỗi chiều khi hoàng hôn xuống, nàng đều thấp thỏm bất an, chỉ sợ sau khi thế tử hồi phủ phải đối mặt với hắn. Không phải sợ hắn ép bức nàng làm gì, chỉ là nhìn hắn thôi, tim nàng cũng loạn nhịp rồi.
Thanh Thu không sợ bị người ta lạnh nhạt, do dự vài ngày, rốt cuộc nàng không dám đến đình Yên Ba nữa. Lúc này tiểu thư Huống Linh Ngọc có lẽ cũng đã biết việc thế tử có ý với nàng, nàng ta sẽ không còn coi nàng là bạn. Bản thân Thanh Thu cũng không dám đến đó để nhìn thấy ánh mắt trách cứ của Linh Ngọc tiểu thư và Tiểu Liên, nàng đành ngồi lì trong phòng than vắn thở dài, đợi tin tức của lão quản gia.
Việc phòng nàng có trộm vào tối hôm tổ chức yến tiệc, đến nay vẫn chưa tìm ra manh mối gì. Quản gia Thanh Thư tăng cường bảo vệ nghiêm ngặt hơn đối với phủ thế tử, Hồng Ngọc lại chẳng sợ gì, gọi thêm hai tiểu a hoàn nữa chuyển đến ở cùng mình, gặp nàng cũng chỉ bình thản gật đầu chào. Thanh Thu nhìn thấy nàng ta là thấy quận vương phi, không biết quận vương phi lúc này đang nghĩ gì.
Tối nay thế tử vẫn về muộn, thế là đã hết một ngày, Thanh Thu thở dài đi ngủ. Trời càng lúc càng lạnh, nàng bảo tiểu a hoàn ra ngủ ở gian ngoài, còn mình chong đèn nằm trong chăn đọc sách. Ở Giám Thiên các chỉ có thứ này là hay, nhiều sách, thuở thiếu thời Vệ Minh thích tìm những thứ độc đáo, nên thu thập được rất nhiều món đồ tinh tế. Sách là một trong những món ấy, phần lớn là những ghi chép về dã sử, lần này chuyển đến phủ thế tử, hắn còn đặc biệt dùng một gian làm thư phòng trong phủ của mình. Thanh Thu ở Giám Thiên các vài ngày, nhờ chỗ sách này nên cũng bớt buồn chán. Hôm nay nàng cầm về cuốn Dã Tiên truyện, kể về những câu chuyện trước khi người còn chưa hóa thành thần tiên. Họ đều gặp tiên nhân nơi hoang dã, đạt được pháp bảo sau đó tu luyện, cuối cùng luyện thành tiên.
Đọc mãi, đọc mãi, hai mắt nàng bắt đầu díplại, cuốn sách trên tay từ từ trượt xuống. Đêm đã khuya, ánh nến trên bàn lúc này cũng đã lụi, căn phòng chìm trong bóng tối, dù nghe thấy tiếng cửa sổ chưa được đóng chặt thỉnh thoảng lại kêu lên “két” một tiếng. Nó bị gió thổi bật mở, một bóng người mang theo hơi lạnh lướt vào, hắn lẳng lặng đi tới đầu giường, nhìn thấy màn trướng khẽ rung, liền quay lại cẩn thận đóng cửa sổ. Ánh trăng bị nhốt bên ngoài, căn phòng càng thêm tối.
Khi Vệ Minh về đến phủ đã là nửa đêm, nhìn thấy phòng nàng còn để đèn. Ba ngày chưa gặp, hắn muốn nói với nàng vài câu, phát hiện ra hai a hoàn nằm ở phòng ngoài ngủ rất say, giống như bị người ta đánh thuốc mê, hắn giật thót mình. Khi Vệ Minh lao vào phòng, thấy Thanh Thu đang ngủ rất say, bên cạnh không có ai, chỉ có tiếng cửa sổ vẫn kêu két két.
Đột nhiên Thanh Thu nói mơ, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Trả đàn cho ta… Lục Ỷ…”.
Vệ Minh tái mặt nhìn nữ tử này đang nắm chặt cánh tay mình, không dám tin rằng ngay cả trong mơ nàng vẫn tâm niệm cây đàn đó.
“Nàng nhìn cho rõ xem ta là ai!” Nói xong, hắn hất tay nàng ra.
Lúc này Thanh Thu mới bừng tỉnh, phát hiệnra mình đang nắm chặt cánh tay thế tử, liền vội vàng buông ra rồi ngồi dậy: “Sao lại là người?”.
Câu này khiến giọng Vệ Minh càng thêm lạnh lùng: “Nàng nghĩ là ai?”.
Nàng mới tỉnh dậy chưa nhìn rõ mọi thứ trước mắt, thế tử sao lại ở trước giường nàng? Nàng vừa ngồi dậy, theo đà bị trượt xuống đất, để lộ nửa người với chiếc áo đơn màu đỏ, vạt áo hơi hé ra, thậm chí còn nhìn thấy một góc chiếc yếm bên trong, búi tóc lỏng như sắp tuột xuống, mấy sợi tóc mai rủ trước mặt, dính vào phần cổ trắng ngần. Đôi mắt Vệ Minh tối lại, ánh mắt bất giác men theo sợi tóc nhìn vào trong áo, cảm thấy ba màu hồng trắng đen kia làm người ta rung động, khó mà nói thành lời. Lúc này hắn đang khó chịu vì lời nói mơ vừa rồi, nhưng nhìnkhuôn mặt duyên dáng của nàng dưới ánh đèn, bất giác Vệ Minh chầm chậm ngồi xuống giường, nhìn nàng từ mơ màng cho tới lúc tỉnh táo hẳn. Hơi thở hắn thật nhẹ, như sợ hễ thở mạnh là khiến người trước mặt sẽ bay mất.
Vệ Minh đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp nàng vào một ngày mùa hạ, khi đó nàng đang ngủ nướng trốn việc. Trong ấn tượng của hắn, nàng vẫn nhàn tản như thế, đến đi trên đường cũng chậm rì rì.
Thanh Thu cuối cùng cũng tỉnh ngủ, định đứng dậy mặc thêm áo, nhưng thế tử lại không tránh mà vẫn ngồi im, ánh mắt nhìn nàng đầy mờ ám. Nàng lập tức nhớ tới việc mình vẫn lo sợ mấy hôm nay, tim bắt đầu đập loạn, căng thẳng túm chặt áo, không biết nên làm thế nào. Nghĩ cả nửa ngày Thanh Thu mới lắp ba lắp bắp: “Muộn thế này rồi, thế tử còn chưa đi nghỉ ư?”.
Lời vừa nói ra, nàng bèn hối hận vô cùng, tình cảnh giữa hai người lúc này đã vô cùng ám muội rồi, câu nói này giống như mời Vệ Minh ở lại đây nghỉ, ngộ nhỡ hắn hiểu lầm thì làm thế nào?
Vệ Minh định thần lại, không trêu ghẹo nàng mà còn nghiêm túc hỏi: “Nàng ngủ say, còn nóimơ nữa”.
Nằm mơ? Đúng, hình như nàng mơ thấy trởvề con phố nơi nàng và thế tử cùng đi, còn nghĩ mãi đến một việc, thế tử đối xử với mình dịu dàng như thế, có phải đã động lòng thật không? Thật xấu hổ quá, sao nàng lại có suy nghĩ ấy cơ chứ! Nghĩ tới đây, hai má nàng đỏ bừng, gật đầu không dám đáp lời.
Vệ Minh thấy nàng ngượng ngùng lại tưởngrằng đó là vì nàng nằm mơ thấy người tặng đàn, “hừ” một tiếng rồi đứng dậy đi tới trước cửa sổ. Bên ngoài là mấy khóm chuối tây và hoa hiên, xa hơn nửa là tường bao, chỉ nghe tiếng gió xuyên rừng đánh lá. Trong bóng đêm không có bất kỳ động tĩnh nào khác, đứng một lúc hắn nói: “Sao nàng ngủ không đóng cửa sổ?”.
Nàng nhân cơ hội này, vội vàng mặc thêm áo ngoài, đi đến đóng cửa, đáp: “Rõ ràng nô tỳ đã đóng rồi”.
Vệ Minh hỏi ngay: “Nàng chắc chắn chứ?”.
Bị hắn hỏi thế, nàng lại không dám khẳngđịnh: “Việc này… chắc là đúng, trước khi ngủ hai tiểu nha đầu đã thu dọn mà, chi bằng gọi bọn họ vào hỏi xem sao”.
Xem ra nàng ngủ quá say không biết đã xảy ra chuyện gì. Nửa đêm gặp trộm và bị ném ám khí ngay giữa phố, có lẽ đúng là nhằm vào nàng, cho dù không phải, thì cũng liên quan tới nàng. Rốt cuộc là ai? Vì người, hay là vì cây đàn? Mặc dù mấy ngày nay bận, nhưng Vệ Minh cũng không quên cho người đi điều tra, cây Lục Ỷ đó là sính lễ của vị hôn phu nàng, Cao gia là phú thương ở Việt Đô, không thể có liên quan gì tới Thiên phủ Bắc Vu. Điều đáng nghi duy nhất là sau khi làm tang cho người con trai độc nhất xong, họ đã rời khỏi Việt Đô, không biết đi đâu, vì sao họ có cây Lục Ỷ đó cũng không thể điều tra ra.
Lần này hắn để Thanh Thu chuyển đến đây ở, một là muốn thăm dò xem nàng có chịu ở lại bên mình không, kết quả đương nhiên thật dễ thấy, nàng không đồng ý, hai là vì nghĩ Giám Thiên các nhiều người canh giữ sẽ an toàn hơn. Không ngờ kẻ đến lại to gan như vậy, đi thẳng vào phòng, nhưng không ra tay, nhất định có uẩn khúc gì trong đó.
Nghĩ đến đây Vệ Minh quay lại hỏi: “Nàng có biết hai nha đầu kia đã bị đánh thuốc mê không?”.
“Sao? Sao thế được?” Thanh Thu đi ra cửa nhìn, quả nhiên hai nha đầu đang ngủ say trên giường, gọi cũng không dậy. Nàng quay đầu lại kinh ngạc hỏi: “Thanh Thư nói sau chuyện lần trước đã tăng cường phòng vệ, sao lại xảy ra chuyện này?”.
“Kẻ đột nhập là cao thủ, người thường không phải là đối thủ của hắn.” Vệ Minh ngồi xuống bàn, day day ấn đường, dường như vô cùng mệt mỏi. Thanh Thu đi đến rót cho hắn chén trà, lại phát hiện trà đã lạnh, nàng vội vàng đổ đi, định ra ngoài đổi ấm trà nóng khác, nhưng lại do dự: “Có cần gọi người tới không?”.
“Không cần, xem ra hắn đã đi rồi.” Thấy nàng sợ, Vệ Minh bèn trêu nàng: “Thanh Thu, nàng có kẻ thù nào không?”’.
Thanh Thu suy nghĩ rồi lắc đầu: “Không có, nô tỳ chưa từng gây thù chuốc oán với ai. Cho dù có, cũng chỉ là những chuyện vụn vặt, đâu đến mức phải tìm cao thủ tới làm khó nô tỳ”.
Chuyện này là thật, nàng chỉ biết có mấy người ấy thôi, cuộc sống hơn hai mươi năm đều rất thanh bình, nghĩ đến việc nửa đêm có người lẻn vào phòng, bất giác toàn thân Thanh Thu ớn lạnh. Chẳng trách thế tử đi đến đâu cũng mang theo tùy tùng, tính mạng quan trọng hơn cả. Nhưng nàng chưa từng giết người, cùng lắm là vì làm đầu bếp mà gây thù chuốc oán với mấy con gà và các loại động vật. Oan nghiệt, lẽ nào như thế cũng tính ư?
Nàng nhất thời không chủ định đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Liệu có phải vì Lục Ỷ không? Nô tỳ không có thù oán với người khác. Trong tài sản của nô tỳ chỉ có cây đàn là đáng tiền, có thể hắn không đến vì thù mà là vì tiền?”.
Nàng càng nghĩ càng khẳng định nguyên nhân vì cây đàn, nhưng tai họa từ trên trời rơi xuống, mấy năm nay nàng không mang Lục Ỷ ra khoe với ai. Chỉ là gần đây ở trong phủ thế tử quá buồn chán, lại gặp được tiểu thư Huống Linh Ngọc, nên cả ngày trò chuyện vui vẻ, sơ ý quên mất, có lẽ đã khiến người khác ngứa mắt chăng.
Vệ Minh cười: “Ta lại cho rằng, hắn vì sắc, muốn trộm ngọc thâu hương mà đến”.
Thanh Thu ngượng đỏ mặt, khẽ đáp: “Nô tỳ có sắc gì đâu, thế tử quá lời”.
Vì đàn hay vì người, chỉ kẻ đó mới biết, trước mắt ở đây không an toàn. Chuyện tối nay đã khiến nàng sợ đến lạnh cả người, đột nhiên tính mạng bị đe dọa, lại không biết làm cách nào đế tránh.
“Thanh Thu, nếu nàng sợ thì chuyển đến ở cùng ta, được không?”
Nàng lập tức lúng túng, vặn vẹo tay đáp: “Không được, không được, thế tử, người hãy trả đàn cho nô tỳ đi, cùng lắm nô tỳ xui xẻo tổn thất về tiền bạc, cho hắn là xong chứ gì”.
“Hả? Cây đàn này chẳng phải của bằng hữu đã khuất tặng nàng ư? Hơn nữa nó đáng giá ngàn vàng, nàng dễ dàng mang cho kẻ trộm như vậy sao?” Hắn hỏi như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy, món quà đính ước này nàng luôn mang theo bên người. Rõ ràng nàng không quên được cố nhân, sao giờ lại đồng ý?
“Không sợ bị ăn trộm, chỉ sợ hắn nhất định phải lấy bằng được. Nô tỳ sợ chết lắm, chỉ mong đúng là hắn đến vì cây đàn, nếu không chết rồi mà nô tỳ vẫn không biết vì sao mình chết.”
“Thì ra nàng sợ chuyện này.” Vệ Minh khóc không được cười chẳng xong, nhưng lại thấy nhẹ nhõm. Cơn buồn ngủ ập đến, hắn ngáp một cái đi về phía giường: “Nếu nàng không đến phòng ta, thì ta đành nghỉ lại đây vậy. Nhớ đấy, nàng là người của ta, không được bỏ đi”.
“Thế tử, như thế sao được? Trước kia đã nói rõ, nô tỳ đến đây chỉ làm a hoàn, lo đọc thực đơn của thế tử. Bây giờ phải chuyển vào Giám Thiên các đã là không thỏa đáng rồi…”
Nàng còn chưa nói xong, thế tử đã tự ý cởi áo ngoài, nằm xuống kéo chăn lên đắp qua loatrên người, chẳng còn nghe được lời nào của nàng nữa, nhưng hắn vẫn hỏi: “Mấy hôm nay ở đây đã quen chưa?”.
Đương nhiên không quen, bị người ta chỉ trỏ thì cũng thôi, còn cả ngày phải lo lắng thấp thỏm. Nói không chừng ngày mai quận vương phi sẽ cho người đến kéo nàng về chịu tội, chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng hết ngày. Lòng nàng thầm hừ khẽ một tiếng, nhưng miệng vẫn vô thức đáp quấy quá: “Bẩm thế tử, vẫn ổn”.
Chỉ là vẫn ổn? Hắn hoàn toàn không hài lòng với đáp án này: “Nào, nàng lại đây”.
Thanh Thu do dự không dám đi đến, cô nam quả nữ, đêm khuya thanh vắng lại ở cùng một phòng cũng đủ để người ta dị nghị rồi, giờ lại còn gọi nàng đến, hắn không sợ bị hiềm nghi, nhưng nàng sợ xấu mặt.
“Mấy hôm nay ta mệt quá, mau tới bóp đầu cho ta.”
Thế tử thật sự coi nàng là a hoàn để sai bảo? Thanh Thu do dự đi tới giường, thấy hắn nhắm mắt, vẻ mặt mệt mỏi không phải giả vờ. Nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Nô tỳ đi gọi bọn Tử Liên đến hầu hạ người”.
Những chuyện thế này để bọn a hoàn làm thì thích hợp hơn, nghĩ đến đây, nàng lại nói: “Thế tử không về, chắc bọn họ cũng đang đợi, để nô tỳ qua báo một tiếng”.
Nàng định qua báo một tiếng rồi không quay lại, giao cho người khác là được, ai ngờ Vệ Minh túm chặt lấy cổ tay nàng: “Không cần họ, ta chỉ cần nàng”.
Xem ra không tránh được rồi, Thanh Thu không dám giằng tay về đành bất lực nói: “Nhưng nô tỳ không biết hầu hạ người khác”.
Có lẽ do quá mệt, giọng Vệ Minh trầm dần: “Bóp đại vài cái là được, nhưng nàng không được bỏ đi”.
Miệng thì nói thế, nhưng bàn tay cầm cổ tay nàng vẫn không buông. Thanh Thu đành thận trọng thò một ngón tay ra ấn ấn vào giữa hai lông mày, rồi lại dịch sang hai bên huyệt thái dương. Nàng vừa bóp được vài ba cái, ngọn nến trong phòng đột nhiên kêu bụp một tiếng, nổ thành những vụn lửa, khiến Thanh Thu sợ hãi rụt tay lại, nhưng tay thế tử lại giữ chặt, ra hiệu cho nàng tiếp tục.
Nàng bóp ấn đường năm lần, ở hai bên huyệt thái dương năm lần, lòng bàn tay lại đặt lên trán bóp năm lần nữa, sau đó lặp lại. Vệ Minh nhắm mắt dưỡng thần, cảm nhận ống tay áo nàng không ngừng lướt qua mũi và miệng mình, phảng phất một mùi thơm nhè nhẹ, bất giác tâmtrạng bình tĩnh hẳn.
Sống không phong lưu thì uổng những năm tháng thanh xuân, từ lâu hắn đã không còn là thiếu niên nổi danh trong kinh vì những thói vui chơi bừa bãi năm đó nữa. Mấy năm ngoài chiến trường đã rèn cho Vệ Minh một ý chí kiên cường và một trái tim sắt đá. Nhưng Thanh Thu ở ngay bên cạnh hắn đây, lặng lẽ, thường xuyên thận trọng tránh né hắn, chỉ dùng một bàn tay nhỏ bóp đầu cho hắn, lại khơi dậy ham muốn đã bị đè nén bấy lâu.
Ồ… Đây không phải ở phòng hắn, bên ngoài còn có hai a hoàn vô tội đang bị hôn mê. Và nữ tử này lại luôn muốn tránh xa hắn, càng như vậy, hắn càng muốn có bằng được, dần dần có chút lơ đễnh ngửi thấy mùi của say đắm. Vệ Minh thậm chí còn cho rằng trong hoàn cảnh này, làm việc đó trên giường của nàng, thương yêu nàng, như thế có phải tuyệt biết bao nhiêu. Cái lạnh bên ngoài phòng không ngăn được nhiệt độ đang đột ngột nóng lên trong người hắn. Vệ Minh hé mắt nhìn, chỉ thấy cổ tay trắng như ngọc đang đưa qua đưa lại, thật muốn cắn một miếng, hơi thở bỗng dồn dập gấp gáp, thật muốn túm chặt bàn tay đó, kéo nàng vào lòng.
Vừa mới có ý định, lại đột nhiên hiện ra cảnh nàng nước mắt tuôn rơi trên đường phố ngày hôm ấy, bất giác trong lòng Vệ Minh run rẩy. Nếu nàng là một a hoàn, thì cùng lắm hắn trở thành một vị chủ ngang tàng hống hách, cưỡng ép nàng thì cũng chẳng sao. Nhưng hắn lại không phải thế, từ trước tới giờ nàng vẫn tự vui với niềm vui của mình, hắn từng thấy nàng chơi đàn, rất tao nhã, cũng từng thấy nàng nấu ăn, rất có phong thái của một đầu bếp lớn. Hai việc mâu thuẫn cùng cực như vậy, mà nàng lại làm rất ung dung. Trước kia vì quan hệ giữa nàng và Tuyết Chỉ nên hắn mới để ý nàng, sau mấy lần quan sát lại bất giác nảy sinh hứng thú. Hằng ngày niềm vui lớn nhất của hắn chính là nhìn thấy thực đơn mình viết ra được nàng biến hóa thành các món vừa ngon miệng vừa đẹp mắt, nghe nàng già mồm cãi lý giải thích vì sao lại dùng những thực phẩm đó.
Nếu tối nay hắn ép nàng, thì sau này chắc chắn sẽ không thể chung sống hòa bình với nàng được. Nghĩ đến đây, Vệ Minh đành kìm nén tà hỏa lại, cơ thể cứng đờ, Thanh Thu đột nhiên như nhận ra, dừng lại hỏi: “Thế tử, nô tỳ đã nói không biết hầu hạ người khác, có phải dùng lực hơi mạnh không, làm đau người ư?”.
Vệ Minh cười khổ, thả lỏng bàn tay đang cầm tay nàng, ngồi dậy: “Tốt lắm, rất thoải mái”.
Cũng may có tấm chăn trên người, nếu không sự hỗn loạn của hắn lúc này không gì có thể che giấu nổi. Sau khi dẹp hết tạp niệm trong lòng, Vệ Minh tung chăn đi xuống, ngáp dài nói: “Ta phải về phòng ngủ, nàng yên tâm, bắt đầu từ ngày mai, không, đợi lát nữa ta sẽ cho người canh giữ bên ngoài, điều thêm hai người nữa đi theo bảo vệ nàng, nàng không phải sợ”.
Để đám quân lính mặt sắt đó đi theo bên cạnh, lại còn ngày đêm theo sát? Thanh Thu mặt trắng bệch, vội vàng từ chối: “Sao có thể chiếm dụng tùy tùng của thế tử được, Thanh Thu không sao. Ban ngày không cần phải lo lắng, ngày mai gọi thêm vài người sang ở với nô tỳ là được”.
“Nếu nàng muốn đêm nào ta cũng ở đây với nàng, thì ta rất vui lòng.” Thanh Thu thấy hắn chẳng cần dùng sức, đã áp sát tới trước mặt nàng, kéo nàng ôm vào lòng. Hơi thở của hắn mỗi lúc một gần, cuối cùng không nhịn được hôn lên mặt nàng một cái. Không đợi nàng phản kháng, Vệ Minh đã nhanh chân rút lui, mang theo nụ cười thỏa mãn về đi ngủ.
Cổ nhân đã nói “Nam nữ thụ thụ bất thân”quả thật vô cùng có lý, hơn hai mươi năm nay Thanh Thu tuân thủ lễ giáo nghiêm ngặt. Trước kia là thanh mai trúc mã vói tiểu tử họ Cao chẳng qua cũng chỉ mới nắm tay vài lần, nhờ bọn a hoàn chuyển giấy trò chuyện. Hẹn hò khi hoàng hôn buông xuống là điều không bao giờ xảy ra, trừ ngày tết Nguyên Tiêu, đêm đến nàng phải đi ngủ. Bao năm tháng đẹp đẽ của tuổi trẻ trôi qua như nước, nàng đã lỡ mất rất nhiều thời khắc đẹp, thỉnh thoảng cũng thấy xấu hổ thay cho mình.
Vì vậy thân mật hôn vào má đối với Thanh Thu mà nói đến nghĩ nàng cũng chưa từng nghĩ, tay chân lóng ngóng một hồi, bất giác đưa tay lên ôm mặt, chỉ sợ người ta nhìn thấu. Nàng muốn ra phòng ngoài đóng chặt cửa lại, nhưng nhìn thấy hai nha đầu đang hôn mê, không biết họ có trông thấy gì không. Thấp thoáng nghe thấy có tiếng người nói chuyện, chắc Vệ Minh đã về phòng, dặn dò gì đó. Chẳng bao lâu sau, Tử Liên đưa hai nha đầu xuống, cung kính hỏi nàng: “Thanh Thu cô nương còn cần gì không?”.
Trời đã mờ sáng, thật làm khó cho những nha đầu này khi vẫn còn thức để đợi hầu thế tử nghỉ ngơi. Nàng chỉ cần yên tĩnh để suy nghĩ, nhưng trong lúc tâm tư hỗn loạn lại nói không ra lời, chỉ đỏ mặt bảo Tử Liên về. Chuyện vừa rồi, nàng như hiểu lại có phần không hiểu, điều duy nhất nàng chắc chắn là, trái tim vốn không bình tĩnh của nàng qua tối hôm nay, càng khó có thể khôi phục lại.
Từ ba ngày trước, người trong phủ thế tử đã chăm chăm chờ xem rốt cuộc Thanh Thu sẽ được sủng ái tới mức nào. Từ sau khi ở biên ải trở về, Vệ Minh đã thay đổi hẳn tác phong trêu hoa ghẹo bướm ngày trước. Ngược lại hắn trở nên trầm tĩnh, mãi mới thấy thế tử coi trọng một nữ tử, lại là một nữ tử lỡ thì nên người ta cảm thấy không được môn đăng hộ đối cho lắm.
Vì vậy những người tò mò đã bàn tán về chuyện này không biết bao nhiêu lần, thêm mắm dặm muối. Khi những tin này được truyền đến phủ quận vương, thì nó đã được đổi nội dung thành nàng đầu bếp dụ dỗ thế tử. Quận vương phi cũng cố nén bức bối trong lòng lại, đợi xem con trai mình sẽ làm gì với nữ tử không biết liêm sỉ kia.
Nhưng ai ngờ thế tử lại chẳng làm gì, còn liên tục về muộn cả ba ngày, khiến những kẻ có lòng chuẩn bị canh bổ cho thế tử phải lãng phí đổ đi. Nữ tử này có được sủng ái hay không, còn phải xem xem nàng ta cách cái nơi khiến bao người kỳ vọng của nam nhân kia gần hay xa? Đưong nhiên, nơi gần nhất với nam tử ấy nhất chính là cái giường. Thanh Thu mặc dù chưa lên giường của thế tử, nhưng lại thành công khiến thế tử lên giường của mình. Chính miệng Tử Liên chứng thực rằng thế tử đã ở lại phòng Thanh Thu ban đêm, khi quay về phòng miệng vẫn cười, rõ ràng đã được ăn no. Tin tức này lập tức truyền đến phủ quận vương, quận vương phi sáng sớm tỉnh dậy đã biết chuyện.
Quận vương phi không nổi giận, mà cảm thấy có phần coi thường trù nương này. Khổng hàn lâm kia nhớ nhung không quên được nàng ta, theo tới tận phủ thế tử, bà biết. Vốn không hiểu tại sao Thanh Thu lại không đồng ý, thì ra là vì có người tốt hơn. Con trai bà đương nhiên là người xuất sắc nhất, một nữ tử không có gia thế, không có tư chất, con trai bà thích liền thu nạp. Bà chỉ lo lắng cho cô cháu gái Linh Ngọc của mình, cho con bé theo sang đấy hàm ý rõ ràng như thế, cùng ở trong một phủ, vậy mà lại bị người ta cướp mất. Sau khi thành thân rồi, bà không còn quản được chuyện ở bên phủ ấy nữa, nếu nó bị đám thê thiếp bắt nạt đè đầu cưỡi cổ, thì phải làm sao?
Bà không cho người gọi Thanh Thu về giáo huấn, nhưng lại gọi Huống Linh Ngọc tới dặn dò rất nhiều. Đến Tiểu Liên theo hầu bên cạnh Linh Ngọc cũng được lệnh của bà, phải tỉnh táo một chút trước chuyện chung thân đại sự của tiểu thư, không được để kẻ khác phá hỏng. Người khác này chính là Thanh Thu. Động tĩnh trong phủ thế tử ra sao, quận vương phi có thể không biết, nhưng Linh Ngọc ngây thơ trong sáng như vậy, mà lại giao du với loại người đó. Một trù nương như Thanh Thu thì hiểu gì về đàn?
Trong mắt chủ tớ Huống Linh Ngọc, Thanh Thu là người duy nhất họ có thể trò chuyện, có thể ngồi cùng một cách tự nhiên. Nghe được tin về chuyện biểu ca và Thanh Thu, nàng ta cũng có chút bất ngờ. Từ quận vương phủ về, trên đường suy nghĩ kỹ mọi chuyện, Linh Ngọc lúc này mới thấy muộn phiền. Không biết cảm giác thế nào, nhất thời nàng ta nghĩ con người Thanh Thu rất tốt, biểu ca yêu thích tỷ ấy cũng là lẽ thường tình, Linh Ngọc lại cảm thương cho mình, nếu chuyện của họ thành, thì sau này mình phải làm sao?
Nửa đường bị công tử nhà thừa tướng – Tống Củng – chặn xe, nàng ta không từ chối hắn như trước kia, mà còn nói vài câu qua rèm cửa xe. Tống Củng cố ý đợi Linh Ngọc bên ngoài, muốn nhờ nàng ta chuyển tới Thanh Thu mấy lời. Hắn cũng là muốn giúp người khác, Khổng Lương Niên muốn gặp Thanh Thu nhưng không được, đến nhờ hắn, khiến Tống Củng nhất thời khó xử. Thay mặt huynh đệ này đào tường nhà huynh đệ khác, hắn không thể tới rồi nói thẳng với Vệ Minh rằng: Này, bảo Thanh Thu trong phủ huynh ra gặp Khổng hàn lâm đi. Nên đành quay sang nhờ cậy Huống Linh Ngọc, tiện thể gặp mặt giai nhân, thật là vẹn cả đôi đường.
Trong lúc hoảng hốt Huống Linh Ngọc đã nhận lời, mới biết Khổng hàn lâm cũng thương nhớ Thanh Thu, nàng ta bỗng thấy ngưỡng mộ Thanh Thu, biểu ca nhất định là rất yêu tỷ ấy. Chuyện chung thân đại sự cả đời, nàng ta đành nhờ cậy cả vào cô mẫu. Nếu thật sự được nhưcô mẫu sắp xếp, thì quan hệ giữa nàng và Thanh Thu sau này là tỷ muội, chuyện này liệu tốt hay không?
Linh Ngọc nắm chặt chiếc khăn tay, đố kỵ là thiên tính của nữ nhi, nếu nói nàng ta không ghen là giả. Từ sau khi cô mẫu để lộ ý muốn tác thành cho Linh Ngọc và biểu ca, nàng ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý, giờ lại xảy ra chuyện không ngờ đến, Linh Ngọc vô cùng thất vọng. Ai chẳng hy vọng phu quân tương lai của mình có thể một lòng một dạ với mình. Linh Ngọc trong lòng vừa kháng cự vừa kỳ vọng, không biết kháng cự việc gả cho biểu ca hay kỳ vọng ngày đó sẽ đến.
Sau khi về phủ, Linh Ngọc bảo Tiểu Liên đi mời Thanh Thu, đột nhiên có chút thấp thỏm. Khổng hàn lâm muốn hẹn riêng Thanh Thu, mình lại đích thân chuyển lời nghe không được hay lắm. Như thể nàng ta muốn đẩy Thanh Thu sang cho người khác vậy, cố ý ly gián biểu ca vàThanh Thu. Nhưng đã nhận lời với Tống Củng,Tống công tử đối với mình một tấm chân tình, hơn nữa lại có quan hệ rất thân thiết với biểu ca, nếu không, nàng ta đã từ chối việc chuyển lời.
Tiếu Liên đến Giám Thiên các, bọn a hoàn nghe nói Linh Ngọc tiểu thư cho mời Thanh Thu qua gặp, trong lòng tự hiểu, đều bịt miệng cười thầm, nghĩ sắp có kịch hay để xem đây. Họ bèn đưa Tiểu Liên tới phòng Thanh Thu, ở đó có hai tùy tùng của thế tử đứng canh, chẳng ai dám lại gần. Tiểu Liên sợ hãi cúi gằm đầu do dự hồi lâu, nghĩ đến chuyện liên quan tới hạnh phúc cả đời của tiểu thư, đành phải bạo gan nói rằng mình muốn gặp Thanh Thu cô nương.
Hai người đó chẳng làm khó Tiểu Liên, tránhra cho cô bé vào, trong phòng có hai tiểu nha đầu hầu hạ bên cạnh Thanh Thu, thấy cảnh này khiến Tiểu Liên quên mất vì sao mình đến đây, lẳng lặng quan sát cách bài trí trong phòng.
Thanh Thu vui mừng gọi: “Tiểu Liên, sao muội lại đến đây, Linh Ngọc tiểu thư có khỏe không?”.
“Tiểu thư vẫn khỏe, tiểu thư có lời mời tỷ qua đấy nói chuyện.” Mặt Tiểu Liên không biểu hiện gì, giọng nói rất nhỏ, nghĩ đến việc trước kia ở quận vương phủ, Thanh Thu quan tâm tới mình như thế, có chút bối rối. Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng không trách Thanh Thu được, thế tử là một nhân vật xuất chúng như vậy, ai mà không yêu?
Linh Ngọc tiểu thư muốn gặp nàng? Người ta là con dâu danh chính ngôn thuận được quận vương phi chấm sẵn. Thân phận của nàng chẳng qua chỉ là “a hoàn”, giờ nàng ta muốn gặp nàng, có phải định mặt nặng mày nhẹ với nàng không? Thanh Thu lập tức thở dài, hình như nàng chẳng sai gì cả, tại sao phải lo lắng? Hơn nữa, Linh Ngọc tiểu thư luôn dịu dàng lương thiện, khiến người khác yêu mến, chắc chắn sẽ không làm những việc ghen tuông đanh đá, gặp thì gặp.
Trước khi đi, nàng thu dọn một chút, cây Lục Ỷ giả được Thanh Thu cố ý đặt trên bàn, còn để lại một mẩu giấy. Đại khái là nếu người đến là khách, thì coi như cây đàn này là quà gặp mặt, nếu không hài lòng, thì Lục Ỷ thật trong tay thế tử, hy vọng khách sẽ tự tìm đúng người, đừng nửa đêm lẻn vào phòng nàng nữa.
Không biết làm thế có ích gì không, nếu tên trộm là kẻ thanh cao không trộm tiền tài, chỉ muốn cây đàn, thì hẳn là người hiểu biết. Tại sao không đi đường chính, nếu dùng tiền vàng mua lại, không chừng nàng sớm đã đồng ý rồi. Ngu xuẩn, thật là ngu xuẩn.
Vừa đến Thưởng Thu Uyển nơi Linh Ngọc ở, đã nghe thấy tiếng đàn vui tai, đó là một khúc nhạc có tên Thu Giang, chẳng hề có ý oán trách. Tâm trạng nàng thoải mái hơn, theo Tiểu Liên vào trong, hai người tùy tùng bèn ở lại bên ngoài. Tiểu Liên thấy họ không vào cùng, vỗ ngực nói: “Sợ chết đi được, sao họ lại theo tới cả đây?”.
“Gần đây xảy ra vài chuyện, liên tục gặp trộm, còn cả kẻ nửa đêm thần bí lẻn vào phòng tỷ nữa, thế tử đành cho người theo tỷ vài ngày.” Nàng cũng không muốn như vậy, nhưng hai người đó lại không nghe lời nàng.
Tiểu Liên không vội vào phòng ngay, nhân lúc tiểu thư gảy đàn, khẽ hỏi: “Thanh Thu tỷ tỷ, họ nói tỷ và thế tử… thật không?”.
Thanh Thu không biết phải giải thích với Tiểu Liên thế nào về mối quan hệ giữa mình và thế tử, đành thở dài: “Muội cũng biết vì sao ta lại đến phủ thế tử, vốn nghĩ cách nhân lúc thế tử vui vẻ xin người thả ta đi, ai ngờ…”.
“Nhưng thế tử rất tốt, ở đây ai chẳng muốn được người ngó ngàng tới.”
“Tỷ đã nhiều tuổi thế này rồi, chỉ mong tìm được người phù hợp để gả đi, sống yên bình cả đời, đâu dám trèo cao.”
“Nhưng tiểu thư nói, Thanh Thu tỷ tỷ không phải người bình thường, chỉ là chưa có cơ hội thể hiện tài năng của mình nên mới tạm thời phải chịu ấm ức.” Trong mắt Tiểu Liên, Thanh Thu cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết, vừa quan tâm lại vừa biết chăm sóc người khác, thế là tốt lắm rồi.
“Gì mà tài hoa với không tài hoa, chỉ mong không phải chịu khổ gì thôi…” Nàng cười khổ, Linh Ngọc tiểu thư không hiểu thế giới bên ngoài, không biết con người sống trên thế giới này khổ sở ra sao.
Huống Linh Ngọc đã dừng chơi đàn, cao giọng hỏi: “Thanh Thu, tỷ đến rồi à”.
Thanh Thu cùng Tiểu Liên bước vào, rõ ràng bình thường khuê phòng này rất gọn gàng sạch sẽ, hôm nay sao lại hỗn loạn thế này. Góc tường còn có rất nhiều hoa cỏ, trên bàn bày rất nhiều những đồ chơi nhỏ kỳ lạ, rất khác với trước kia. Huống Linh Ngọc đang đứng đó nghịch con vẹt béo mỏ đỏ, vẻ mặt vô cùng hoạt bát sinh động.
Những thứ này là quà của Tống Củng cho người mang tặng hằng ngày, không biết tại sao hắn lại điều tra ra được Huống Linh Ngọc không thích thịt dê, bèn đổi thành tặng cái này. Thỉnh thoảng là đồ chơi, thỉnh thoảng là hoa cỏ, nhiều như nước chảy vào phủ thế tử, khiến nàng ta không biết nên làm thế nào, cũng không có thời gian bận tâm chuyện khác, Linh Ngọc luyện đàn ít đi.
“Sáng nay về phủ thăm cô mẫu, khi ta quay lại phủ thế tử thì gặp Tống công tử.” Nhắc đến Tống Củng, mặt nàng ta ửng hồng, “Chàng thay Khổng hàn lâm chuyển lời, muốn hẹn tỷ ngày mai bớt chút thời gian gặp mặt, Khổng hàn lâm có chuyện muốn nói. Ta biết, chuyện này không hay lắm, nhưng Tống công tử lời lẽ khẩn thiết, Khổng hàn lâm cũng đang đợi chàng trả lời. Ta chỉ thay người khác chuyển lời, đi hay không tùy tỷ”.
Thì ra là vì việc này, Thanh Thu thở phào, nàng đang không biết phải giải thích với Linh Ngọc tiểu thư về chuyện xảy ra mấy hôm nay thế nào, bèn chau mày nói: “Là Khổng Lương Niên phải không? Khổng hàn lâm năm lần bảy lượt tìm cách quấy rầy, thật không giống phong thái người có học, sao cứ lằng nhằng mãi thế, Thanh Thu không muốn đi”.
“Ừ, không đi thì không đi.” Huống Linh Ngọc cũng thở phào, nàng ta sợ lo sợ, sợ Thanh Thu sẽ nghĩ mình khuyến khích Thanh Thu gặp gỡ nam tử ấy.
Cả hai nữ tử cùng chột dạ nhất thời không biết nói gì, căn phòng trở nên yên tĩnh vô cùng. Thanh Thu đành lên tiếng: “Nhờ Linh Ngọc tiểu thư trả lời Tống công tử giúp, nếu không còn việc gì khác, nô tỳ xin cáo lui”.
“Được, ta sẽ cho người đi báo với chàng một tiếng.”
Tiểu Liên lo lắng thay tiểu thư mình, nói: “Thanh Thu tỷ tỷ, chẳng phải tỷ nói muốn rời phủ sao, chi bằng để tiểu thư nhà muội giúp”.
Huống Linh Ngọc không dám nói chuyện này với Vệ Minh, nên từ chối ngay: “Không được, ta không thể quyết định thay biểu ca”.
Thanh Thu vốn đã thầm hy vọng, nghe nàng ta nói thế bèn xịu xuống. Đúng là thế thật, tâm tư của thế tử chẳng ai đoán được.
/32
|