Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc

Chương 41 - Chương 41

/143


Thẩm Mẫu Đơn vừa nói vừa từ từ đứng lên, bạc mà Nguyên Trạch Khánh nhét vào tay, nàng cũng đưa trả lại hắn ta, nói: “Ta không sao, bạc thì không cần đâu.” Nhìn dáng vẻ sững sờ của hắn ta, lại hỏi: “Ngươi có phải là Nguyên Trạch Khánh ở thôn Thủy Vân huyện Lâm Hoài không?”

Sắc mặt nam nhân ưa nhìn tên Nguyên Trạch Khánh này có chút chột dạ. Hắn ta lại nhìn Thẩm Mẫu Đơn, không hiểu hôm nay đã xảy ra chuyện gì, sao đụng phải ai cũng nói là quen biết hắn ta, chẳng lẽ cô nương này quen biết Bảo Thu? Nhớ tới Bảo Thu, hắn ta có chút chột dạ, Thi gia đối xử với hắn ta tốt như vậy, mà hắn ta lại phụ tình bạc nghĩa đi làm phò mã gia, người phải trèo cao nước phải chảy xuôi, hắn ta cũng hết cách. Một bên là công chúa cao cao ở trên, một bên là nữ nhi của địa chủ vùng nông thôn, nam nhân bình thường cũng biết nên lựa chọn như thế nào mà.

Nhìn nữ tử đang chăm chú nhìn hắn ta, Nguyên Trạch Khách vẫn cảm thấy chột dạ có lỗi với Bảo Thu, đúng lúc đang muốn ứng phó gạt đi thì bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói thiếu kiên nhẫn: “Nguyên Trạch Khánh, rốt cuộc ngươi đang làm gì… Nữ tử này là ai?”

Thẩm Mẫu Đơn thấy nữ tử vẻ mặt thiếu kiên nhẫn vừa nãy ở đằng trước đã đi tới đây, đầu hơi ngước, lấy cằm đối diện nàng, vẻ mặt khinh thường.

Trời rất lạnh nhưng Nguyên Trạch Khánh lại khẩn trương đến nỗi đầu đổ mồ hôi, xoay người cẩn thận quy củ nở nụ cười: “Dương Thạch, lúc nãy ta không cẩn thận đụng trúng vị cô nương này, đang tạ lỗi với cô nương ấy… Dương Thạch, chúng ta mau đi thôi, Thất thúc thúc bọn họ sắp đi mất rồi.”

Vệ Huệ lạnh lùng nhìn nữ tử đối diện: “Vừa nãy ngươi nói gì với chàng?”

Thẩm Mẫu Đơn đáp: “Hồi nãy vị công tử này đụng trúng ta, muốn đền bạc cho ta, kêu ta đi khám đại phu, ta cảm thấy không có gì đáng ngại nên trả lại bạc cho công tử. Giờ không còn chuyện gì, không phiền hai vị nữa.” Nói xong liền xoay người rời đi, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, nàng âm thầm thở dài, lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán. Vừa rồi nàng thật không ngờ kiếp này còn có thể gặp lại nàng ta, tên của nữ tử này kiếp trước nàng rất quen thuộc.

Dương Thạch công chúa, trưởng nữ của Dương đế, kiêu căng phách lối, ham mê nam sắc, tính tình nham hiểm, thâm độc, trách người vô cớ, lòng hoài nghi và lòng đố kỵ rất nặng. Trong cuộc sống hai mươi mấy năm của nàng ta, đã từng có mấy vị phò mã, chẳng qua kết cục của mấy vị phò mã này đều rất thê thảm, toàn bộ đều chết thảm. Cho dù trong lúc còn phò mã, nàng ta cũng thường lẳng lơ ong bướm cùng nam tử khác. Cho tới sau này khi Yến Vương kế vị tước đi phong hào của nàng ta, sai người bắt nàng ta tới chùa xuống tóc làm ni. Trên đường đi tới chùa không biết có phải bị kẻ thù tìm đến hay không, đã chết một cách thảm khốc. Lúc phát hiện thi thể thì trên người không có lấy một mảnh vải che thân, thân thể lõa lồ, toàn thân đều là những vết thương bầm tím khác nhau, đầu còn bị người ta chém đứt.

Nghĩ tới cách đối nhân xử thế của Dương Thạch công chúa, Thẩm Mẫu Đơn liền sợ hãi không thôi. Cũng may lúc nãy không cùng Nguyên Trạch Khánh nói gì nhiều, vả lại nàng đã xác định được nam tử lúc nãy kia chính là kẻ đã từng là vị hôn phu của Bảo Thu – Nguyên Trạch Khánh. Hắn ta vẫn còn mang khẩu âm của vùng Lâm Hoài – Lương Châu, không sai được, nhìn dáng vẻ của hắn ta và công chúa, bây giờ có lẽ là phò mã gia của Dương Thạch công chúa.

Nếu hắn ta thật sự là phò mã gia của Dương Thạch công chúa, Thẩm Mẫu Đơn cảm thấy mình nhất định phải nói cho Bảo Thu biết, để cô nương ấy đừng tìm hắn ta hỏi rõ ràng nữa. Nếu để Dương Thạch công chúa biết được thân phận thật sự của Bảo Thu, vậy Bảo Thu đừng nghĩ tới việc tiếp tục sống nữa.

Thẩm Mẫu Đơn quay đầu nhìn lại, Dương Thạch và tên Nguyên Trạch Khánh kia đã xen vào trong đám người không còn thấy bóng dáng nữa, cuối cùng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới tình huống lúc nãy đúng là sợ hãi không thôi.

~~~

Sắc mặt Vệ Huệ vô cùng khó coi đi giữa đám đông nhộn nhịp, nhìn nam tử khúm núm ở bên cạnh, trong lòng bực bội và chán ghét nói không nên lời. Nam tử này thật là hèn nhát, ngay cả khí khái nam nhân cũng không có, khi nào thì mình mới tìm được nam nhân như Thất hoàng thúc vậy chứ, như vậy mới gọi là nam nhân, nam nhân đầu đội trời chân đạp đất toàn thân cứng cỏi. Lại nhớ tới tình huống vừa rồi, nhịn không được hừ lạnh một tiếng, coi như nàng ta có không thích nam nhân trước mắt này đi chăng nữa thì hiện tại hắn ta cũng là phò mã của mình, há có thể để cho nữ tử khác mơ tưởng.

Nghe thấy phía trước có tiếng rao hồ lô nhào đường, nàng ta đưa tay kéo tay áo của Nguyên Trạch Khánh, cau mày nói: “Ta muốn ăn thứ kia, chàng mau đi mua đi!”

Nguyên Trạch Khánh không dám trì hoãn, xuyên qua đám người đi về phía người bán hồ lô nhào đường. Nhìn Nguyên Trạch Khánh đã đi xa, sắc mặt Vệ Huệ nham hiểm mở miệng hỏi: “Rốt cuộc nữ tử vừa rồi đã nói gì với chàng ta?”

Một nam nhân bình thường không bắt mắt ở sau lưng nàng ta lên tiếng nói: “Hồi bẩm công chúa, lúc nãy


/143

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status