Một lúc sau, bên trong phòng khôi phục sự yên tĩnh.
Cuối cùng Triệu Uyển Bình cũng ổn định tâm trạng một chút, hướng cửa phòng đóng chặt cô ta nói: "Thiếu Phàm, em biết rõ anh muốn có một đứa con, em nghĩ ra một cách, chúng ta mượn tử cung thì sao?"
Đột nhiên Vi Thiếu Phàm mở cửa phòng ra, khuôn mặt không thể tin."Mượn tử cung?"
"Đúng, mượn tử cung sẽ sinh được rất nhiều con của chúng ta."
" Mượn trứng sẽ càng hoàn mỹ hơn." Tránh cho sinh ra đứa bé có tính đa nghi.
"Không cần phải mượn trứng, chỉ cần mượn tử cung".
Triệu Uyển Bình hoàn toàn không nghe được Vi Thiểu Phàm giễu cợt, trong đầu hiện ra ba năm trước đây, tức giận hiện cả lên mặt cô ta.
Ban đầu làm cho người mang thai hộ rời đi, bởi vì cô ta không thể nào chịu được người mang thai hộ và Vi Thiếu Phàm lên giường, cũng không cách nào nhận đứa bé con của người mang thai hộ làm con mình được.
"Thật sự tôi không hiểu nổi cô, tại sao cô không muốn tự mình sinh? Trừ khi trời sinh bệnh tật không thể sinh hoặc cả đời chưa gả, nếu không muốn sinh con, phụ nữ cũng không được gọi là phụ nữ!" Anh không hiểu, thật sự không hiểu, cô ta vì sao không muốn sinh con?
Anh vì muốn có cuộc sống hôn nhân bình thường, cũng vì nối dõi tông đường, vì tưởng tỷ lệ cô ta thụ thai thấp, nên đã từng có ý định thuê người mang thai hộ. Hi vọng có một sinh mệnh mới ra đời, khiến cho gia đình có niềm vui; nhưng lúc đó làm thế nào cô ta vẫn phản đối đến cùng, hiện nay hôn nhân đã không còn cứu vãn được nữa, cô ta nghĩ đến cái gì mà mượn tử cung?
Triệu Uyển Bình tuyệt đối không dám nói ra lý do buồn cười đó." Em...em thể chất không thích hợp sinh con. Thiếu Phàm, đó là con của chúng ta chỉ là tốn tiền mượn tử cung, ở bệnh viện của mình làm, nhất định có thể thành công cũng có thể rất nhanh có con ."
Không chịu được Triệu Uyển Bình giựt giây, Vi Thiếu Phàm khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, "Tôi thích tự nhiên."
"Tự nhiên? Em sẽ không để cho những phụ nữ khác cùng anh lên giường!"
Sẽ không để cho những phụ nữ khác cùng anh lên giường?
Vi Thiếu Phàm bỗng chốc nhíu mày lại, như có điều suy nghĩ nhìn chòng chọc Triệu Uyển Bình không giải thích được, khóe miệng khẽ cong lên.
Cô ta nói một câu gợi lên cái đêm ba năm trước đây. . . .
Vẻ mặt của anh là lạ!
Triệu Uyển Bình nóng lòng hỏi: "Thiếu Phàm, có được không?"
"Tôi muốn biết việc mang thai hộ ba năm trước ." Anh không trả lời mà hỏi lại.
Chuyện này anh đã hỏi không dưới trăm lần, cũng không cách nào từ trong miệng cô ta hỏi được dấu vết gì.
"Đó là chuyện đã qua, tại sao anh luôn hỏi về cô ta?"
Sự kiện đó cô ta vốn đã thiết kế hoàn mỹ không sứt mẻ, nhưng vẫn lộ ra sơ hở.
Lúc ấy cô ta đem nguồn điện trong phòng cắt đứt, để cho bọn họ không thể nào thấy mặt của đối phương, thậm chí còn chuốt Vi Thiếu Phàm không ít rượu, để cho anh lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa say, cố gắng để anh cho người mang thai hộ là cô ta, nhưng người phụ nữ đó lại chưa biết mùi đời, làm Vi Thiếu Phàm phát hiện ra.
"Bởi vì tôi chiếm đoạt người ta !"Anh gầm nhẹ.
Trong ba năm nay, việc làm anh luôn nhớ đến, trong bóng tối hương thơm xử nữ và sự dè dặt làm cho anh không thể quên được. . .
Cũng là lần đầu tiên anh chạm qua xử nữ. Anh thường xuyên tưởng tượng diện mạo cô thế nào, đã từng chạm qua thân thể tốt đẹp đó cùng nhau dây dưa một chỗ.
"Anh không chiếm đoạt cô ta, em đã cho cô ta một khoản tiền, anh coi như mua cô ta một đêm." Triệu Uyển Bình không hề áy náy nói.
"Cô cho cô ấy bao nhiêu tiền?" Nhất định vì thiếu tiền nên mới làm người mang thai hộ.
"Em. . . Dù sao em cũng đã cho cô ta tiền." Triệu Uyển Bình chột dạ trả lời.
"Cô rốt cuộc đã cho cô ấy bao nhiêu tiền?" Thấy cô ta trả lời chột dạ, Vi Thiếu Phàm hỏi tới.
"Dù sao em có cho cô ta tiền là được." Vẫn đáp án trước.
Sợ Vi Thiếu Phàm tiếp tục hỏi, cô ta xông về phòng mình, chỉ còn lại Vi Thiếu Phàm với nghi vấn của mình.
Cả một đêm, Vi Thiếu Phàm mơ thấy trận kích tình của ba năm trước . . .
Vì ngày sinh nhật của Vi Thiếu Phàm, Triệu Uyển Bình bám lấy anh muốn đến A Lý Sơn chơi.
Đêm đó, Vi Thiếu Phàm mang theo men say trở lại nhà gỗ nhỏ, anh bật lên ngọn đèn nhỏ ở đầu giường, nhưng phát hiện đèn không sáng, liền không để ý nữa lên giường ngủ, quần áo cũng lười cởi.
Một bóng dáng mảnh khảnh trốn ở góc phòng chờ anh, nghe thấy âm thanh anh nằm xuống giường, như bóng ma chậm rãi đến gần bên giường, lặng lẽ ngồi xuống mép giường.
Hít một hơi sâu, tay nhỏ bé dũng cảm sờ lên thân thể của anh, cảm thấy mình sờ được tay của anh , vì vậy men theo cánh tay lên tới trước ngực của anh.
Chạm vào nút áo sơ mi, cô bắt đầu cởi ra từng nút một đi xuống, đột nhiên đụng phải thắt lưng cô rút tay về, khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng.
Không được lùi bước, không thể lùi bước, cô cần tiền, cô cần tiền! Cô lặng lẽ tự động viên bản thân.
Dù sao gian phòng này rất tối cũng không nhìn thấy được gì, cô dứt khoát đem anh tưởng tượng thành vị hôn phu của mình, sau đó cởi thắt lưng của anh ra, cô cắn răng một cái, lấy tinh thần kéo khóa quần anh xuống .
Đã đến tình cảnh này rồi, cô không thể quay đầu lại, chỉ có thể dũng cảm tiến tới, nhanh làm xong việc sau đó lấy tiền! Nghĩ tới việc này, cô trèo lên giường, hai chân tách ra đứng hai bên chân anh, muốn cởi quần dài của anh xuống.
Anh rất nặng!
Quần dài cởi xuống đến hông anh bởi vì cô không thể nào cởi xuống nữa, đầu cô đầy mồ hôi vì mệt mỏi, cánh tay không còn sức, chỉ có thể ngã ngồi lên đùi anh.
Cô thở gấp từng hồi một, không cẩn thận hít vào hơi thở toàn mùi rượu của Vi Thiếu Phàm, đột nhiên cảm thấy choáng váng, toàn thân trở nên vô lực.
Vi Thiếu Phàm trong lúc mơ hồ, hai chân đang bị đè lại không thể nào nhúc nhích được, anh cố sức di chuyển, đem người trên đùi đẩy xuống giường.
"A " cô kêu đau một tiếng, sau đó nhịn đau che miệng lại.
Cô không thể để cho mình ra ánh sáng, đây là một trong các điều kiện giao dịch.
"Ừm…!" Âm thanh gì?
Vi Thiếu Phàm sững sờ ngồi dậy, cuối cùng không chống lại được cơn say, lần nữa ngã xuống giường.
Cô đứng dậy vẫn cố gắng bò lên giường, hai chân lần nữa tách ra đứng ở bên ngoài hai chân anh, nắm lấy quần của anh chuẩn bị sẵn sàng, trong lòng thầm đếm, một, hai, ba…
Cô dùng hết tất cả sức lực đem quần anh kéo xuống!
Không ngờ, quần không kéo xuống được, cô lại kéo cơ thể Vi Thiếu Phàm, còn mình thì ngã ngồi trên đùi anh, khoảng cách của hai người gần đến mức hơi thở cũng phun lên mặt nhau.
"A!" cô hoảng sợ lên tiếng.
Vi Thiếu Phàm duỗi tay ra, theo bản năng ôm cô, mang cô cùng nhau ngã xuống, anh tự nhiên bởi vì nghĩ cô là Triệu Uyển Bình, bởi vì cô ta thường đánh lén anh như vậy.
Bị Vi Thiếu Phàm ôm rất chặt, cô im lặng chờ đợi hành động tiếp theo của anh.
Cô đợi rất lâu, phát hiện anh cũng chỉ ôm cô, mặc dù cô không ghét anh ôm cô, thậm chí còn có cảm giác an toàn, nhưng không làm gì cô sẽ không lấy được tiền!
Cô muốn tránh khỏi ngực của anh, tiếp tục cố gắng cởi quần của anh xuống, sau đó. . . sau đó cô dùng cách dì Thúy dạy trêu chọc anh.
Những cách thức đó. . . . . .
Nghĩ tới việc đó, mặt cô bắt đầu không kềm chế được nóng lên.
Cô cố gắng kéo tay anh ra, nhưng tay anh ôm cô rất chặt, sau một lúc lâu cố gắng, cô phát hiện mình hoàn toàn không thể tránh được, không thể làm gì đành thay đổi cách khác.
Nơm nớp lo sợ đưa ngón tay mảnh khảnh của mình sờ lên miệng đang cắn chặt của anh, cô lo lắng cắn cắn môi mình, chậm rãi đưa môi mình kề lên môi anh.
Vươn đầu lưỡi khẽ mở môi anh ra! Đây là một trong những phương pháp cô thỉnh giáo từ dì Thúy.
Đầu lưỡi của cô giống như đang tưới mát lên môi anh, làm cho miệng anh ướt nhẹp, nhưng anh chẳng những không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn bị khiêu khích lên dục vọng muốn ngừng mà không được.
Vi Thiếu Phàm bỗng lật người đè cô dưới thân, từ bị động thành chủ động, hôn lên môi cô.
Loại cảm giác này . . .
Chắc do uống quá nhiều rượu làm cảm giác của anh thay đổi, nếu không thì tại sao anh cảm thấy không giống?
Triệu Uyển Bình trở nên ngây ngô từ khi nào, người thường làm việc đó? Khi nào thì trở nên mềm mại, giống như có thể cùng anh hòa làm một?
Cô ta luôn chủ động dụ dỗ anh, dáng vẻ làm bộ làm tịch giống như huấn luyện kỹ nữ, khiêu khích anh như khách, làm sự hứng thú của anh với cô ta càng ngày càng ít.
Cô sắp không hít thở được!
Anh ngang ngược hôn cô không chịu thả, làm cô sắp không thở nổi, cũng không còn sức để đẩy anh ra.
Vi Thiếu Phàm cũng thiếu dưỡng khí nhưng vẫn không buông cô ra, anh rất nhiệt tình bởi vì sợ nếu ngừng lại, hôn lại sẽ không có cảm giác này nữa.
Nhân lúc cảm giác vẫn còn anh cởi quần áo mình ra muốn níu giữ giây phút này không buông, lợi dụng khi anh rời đi cô vội vàng há miệng để hô hấp.
Ngoài khó chịu vì thiếu dưỡng khí, thật sự cô đã đắm chìm bởi nụ hôn của anh. Cô cố gắng nghĩ đến vị hôn phu của mình, làm cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Vi Thiếu Phàm cởi hết quần áo nằm lại bên người cô, bàn tay ôm hông cô, phát hiện tay mình bị ngăn bởi một lớp quần áo, liền lập tức cởi quần áo cô ra.
Triệu Uyển Bình luôn trần truồng ngủ, nên đây là lần đầu tiên anh cởi quần áo của phụ nữ.
Rất muốn cởi?
Chuyện gì tới cũng phải tới, cô giãy giụa một chút, chỉ có thể cầm chặt lấy tay anh, cố gắng làm anh giảm tốc độ cởi quần áo của cô, nhưng cuối cùng cô vẫn không mảnh vải che thân, từng bước từng bước đi về phía mục đích ban đầu.
Ngón tay lướt qua thân thể cô, chắc do mìng uống quá nhiều rượu nên cảm giác sờ không giống nhau!
Mảnh khảnh, nhỏ lớn nhỏ, dáng người cao thấp, hương thơm cơ thể, càng làm anh hứng thú tăng nhanh tốc độ . . .
Anh tối nay uống rượu gì? Không phải rượu giả chứ? Nếu không, tại sao anh lại có cảm giác nhanh như vậy, Triệu Uyển Bình trên người toàn mùi nước hoa cũng biến được thành mùi thơm tự nhiên của cơ thể sao?
Chắc chắn do tác dụng của rượu giả, anh ngộ độc rượu rồi, nhưng thật sự đáng giá.
Vi Thiếu Phàm lần nữa hôn lên môi cô, trong lòng lặng lẽ cảm tạ cơn say đã lui rồi nhưng cảm giác tốt đẹp vẫn tồn tại như cũ, mềm mại ở dưới thân anh vẫn không thay đổi, làm anh kích động hận không lập tức đoạt lấy cô.
Nhưng anh không muốn mất cảm giác khó có được này, không thể làm gì ngoài đè xuống dục vọng của mình, tinh tế thưởng thức mỗi một tấc da thịt của cô, trêu chọc thân thể cô, đồng thời cũng cảm nhận được cô e lệ và nhạy cảm.
E lệ?
Anh nhất định phải biết được rượu này làm từ thành phần gì, không chỉ thay đổi cảm giác của anh, còn làm lẫn lộn suy nghĩ của anh, anh không biết Triệu Uyển Bình mà cũng biết e lệ, cô ta cũng ngộ độc rượu rồi hả ?
Chắc chắn là vậy.
Anh đang muốn hành hạ cô sao? Tại sao anh không nhanh chóng giải quyết? Làm cho cả người cô càng lúc càng nóng, rất khó chịu.
Cô bật ra một tiếng yêu kiều tự nhiên, muốn thoát khỏi loại khổ sở này.
Trời ạ, âm thanh này là cô sao? Ước gì cô đào được một cái động trốn đi,
Một tiếng rên yêu kiều khiến Vi Thiếu Phàm không thể nhịn được nữa, Anh bỗng dưng động thân đoạt lấy cô.
"A!" Thật đau!
Cô vội vàng lấy tay che miệng mình lại, nhịn đau, mặc dù nước mắt đã chảy xuống.
Vi Thiếu Phàm dừng một chút, anh vừa vặn giống như. . . . giống như xông qua một tầng cản trở?
Không thể nào, không thể nào, chắc do rượu giả đang chi phối suy nghĩ của anh, khi tỉnh táo anh nhất định phải tố cáo công ty sản xuất rượu này mới được, tuyệt đối không thể để doanh nghiệp sản xuất rượu giả tồn tại.
Xem nhẹ cảm giác bao bọc chặt khít, anh càng chắc chắn thành phần rượu chứa rất nhiều thuốc gây ảo giác, bởi vì Triệu Uyển Bình không thể chặt khít như vậy.
Vào giờ phút này, anh không thể nào nghĩ gì chỉ muốn giữ chặt cảm giác tốt đẹp này không muốn buông ra.
Eo, lưng cô rất mỏi và đau nên tựa vào ngực Vi Thiếu Phàm, giống như được anh ôm có thể hết đau nhức.
Ồ! Anh muốn cô hai lần rồi lại muốn lần ba sao?
Anh giống như một con thú mạnh mẽ, không chút lưu tình cấu xé con mồi, một lần lại một lần.
Nếu đây là giao dịch, cô nên tính toán "Lần" thu phí này mới phải!
Cô không dám ngủ, bởi vì bốn giờ sáng cô phải thần không biết quỷ không hay rời đi, sau đó vợ anh sẽ đến thay thế cô nằm với anh.
Cuộc giao dịch này rất triền miên, cô không có cảm giác ghê tởm hay khó chịu.
Hơi thở của anh, được anh ôm, được anh chạm vào, thậm chí anh tàn sát bừa bãi, giao dịch đã xong nhưng cô lại muốn giữ lấy cảm giác này, cô còn kích động muốn biết hình dáng thật của anh.
Dáng người anh không tệ, cô dùng cơ thể mình cảm nhận được, anh chắc chắn rất trẻ, nhiều lắm khoảng ba mươi tuổi, từ thể lực của anh có thể cảm giác được, mặt mũi anh như thế nào?
Anh là ba của con cô, có thể cả đời cô cũng không biết hình dáng ba của con mình, điều này làm cho cô cảm thấy mất mác.
Cô hoàn toàn không biết gì về ba đứa bé, dù diện mạo, tên họ, số tuổi, hoàn cảnh gia đình. . .
Cô run rẩy dùng đầu ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, muốn nhờ cảm giác của đầu ngón ta để cảm nhận khuôn mặt anh.
Thất bại, thả tay xuống trong đầu cô tràn ngập khuôn mặt vị hôn phu.
Nhìn đồng hồ trên tay một chút, còn năm phút nữa là bốn giờ rồi cô nhẹ nhàng dời tay Vi Thiếu Phàm đặt ở trên eo mình, lật người ngồi dậy.
Đang muốn đứng dậy, Vi Thiếu Phàm lại đột nhiên ôm cô, làm cô sợ hãi thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
Vi Thiếu Phàm ôm cô kéo vào trong ngực, khẽ hôn lên môi cô mới hài lòng tiếp tục ôm lấy mộng đẹp của mình, ôm cô rất chặt.
Làm sao đây? cô làm sao có thể đi đây?
Kim chỉ giờ đã chỉ bốn giờ, sợ sẽ đánh thức anh, cô không dám động đậy, cũng mượn dịp thỏa mãn cảm giác không muốn buông anh ra của mình, cô nhẹ nhàng hôn lấy anh.
Bên cạnh Triệu Uyển Bình cũng đã không kịp đợi, cô ta ở trong phòng khách chịu đựng đau khổ.
Nghĩ đến việc Vi Thiếu Phàm ở phòng bên cạnh cùng người phụ nữ khác lên giường, hơn nữa chính cô ta còn đem người phụ nữ đó đưa lên giường anh, cô ta liền không chịu được.
Cô ta chỉ muốn ngừng hẳn cuộc giao dịch, nhưng cuối cũng vẫn nhịn xuống được.
Cũng bốn giờ rồi, người mang thai hộ tại sao không ra ngoài đúng hẹn, cô ta kích động, mở cửa tiến vào, đèn của phòng khách theo cửa mở vào phòng, theo ánh sáng cô ta thấy hai người ôm nhau thật chặt, nhất thời ghen tức dâng lên.
Thấy cửa phòng đột nhiên bị mở ra, cô nhanh chóng rời khỏi môi Vi Thiếu Phàm, như bị bắt quả tang, nhanh chóng kéo tay anh ra, lật người xuống giường, không còn bận tâm đến việc có làm anh tỉnh hay không.
Vi Thiếu Phàm giật giật, đưa tay về phía cô, bắt được tay cô, đem cơ thể cô kéo về trên giường, ở trên cổ cô hấp thu mùi thơm, ôm cô tiếp tục ngủ.
Cô làm vẻ mặt cầu cứu với Triệu Uyển Bình, Triệu Uyển Bình lại làm như không thấy, trong mắt chỉ có cảnh lúc nãy làm cô ta ghen tị ——
Vi Thiếu Phàm chưa từng quyến luyến cô ta như thế!
Đi ra ngoài! Triệu Uyển Bình im lặng nói .
Cô lắc đầu một cái, vì Vi Thiếu Phàm đang ôm tay cô không chịu buông.
Triệu Uyển Bình càng nhìn càng tức giận, tay chỉ ra cửa, im lặng lặp lại quyết tâm của cô ta.
Cố gắng lấy tay anh ra khỏi mình, cô như nhảy xuống giường, bối rối đẩy cửa xông ra ngoài.
Triệu Uyển Bình cũng theo ra ngoài.
"Thật xin lỗi, chồng cô anh ấy . . . ."
"Giao dịch hủy bỏ." Triệu Uyển Bình tức giận ngăn cô giải thích.
"Cô nói cái gì?" cô không phải nghe lầm chứ?
"Tôi nói, hủy, bỏ, giao, dich!" cô ta nói từng chữ từng chữ
.
"Tôi với chồng cô đã. . . . . ."
"Tôi quyết định hủy bỏ." cô ta chính vì không thể nào chấp nhận được việc cô "Đã" .
"Cô không thể hủy bỏ, chúng ta đã giao hẹn, trừ khi chồng cô phát hiện tôi không phải cô, nếu không thì không thể hủy bỏ ." Nếu chuyện đó không xảy ra, cô có lẽ còn có thể chấp nhận, nhưng bây giờ. . . . . .
"Tại sao không thể hủy bỏ? Tôi sẽ không trả tiền, có muốn hủy bỏ hay không là do cô quyết định."
"Làm sao cô có thể nói như vậy? Cô...cô có phải là tên lường gạt hay không?" Chẳng lẽ thừa dịp này quay phim lại tống tiền cô? Không thể nào, trong phòng rất tối mà!
"Tên lường gạt? tôi đường đường là viện trưởng phu nhân tập đoàn tổng hợp bệnh viện Hoằng Vi sao lại là một tên lường gạt? Cô tốt nhất lập tức rời đi, tôi nghi ngờ không phải cô đang cùng chồng tôi chế tạo đứa trẻ, mà là đang ân ái!
"Vậy có gì không giống?" cô ta đang nói cái gì vậy?
"Dĩ nhiên không giống. Chế tạo đứa trẻ các người chỉ nên làm một lần và nhanh chóng kết thúc, mà các người lại đang ân ái, cô nói như vậy giống nhau sao?"
"Cô. . . . . ."
Cô đang muốn phản bác, Vi Thiếu Phàm cũng đang đi ra khỏi cửa phòng.
Triệu Uyển Bình không nói lời nào, nhanh chóng đem cô đẩy ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói: "Đi mau, giao dịch hủy bỏ, nếu như cô dám để cho chồng tôi biết, tôi sẽ kiện cô tội phá hoại gia đình người khác." Cửa ngay sau đó đóng lại.
Cô ngây ngẩn cả người, ánh mắt trống rỗng nhìn A Lý Sơn trong bóng đêm.
"Cô ở đây nói chuyện với ai?" Vi Thiếu Phàm loáng thoáng nghe âm thanh nói chuyện, còn thấy một bóng dáng mảnh khảnh bị đẩy ra ngoài.
"Không có gì, ông chủ nhà này tới hỏi có cần phục vụ gì hay không."
Vi Thiếu Phàm tin lời cô ta..., đi trở về gian phòng nằm lên giường muốn ngủ tiếp, cảm thấy Triệu Uyển bình nằm xuống bên cạnh mình, anh xoay người ôm cô ta vào ngực, định hít một hơi hương thơm cơ thể của cô nhưng bị mùi nước hoa nồng nặc làm cho sặc.
"Khục, khục, khụ!" Sao vừa tỉnh rượu mùi vị đã thay đổi?
"Thiếu Phàm, sao vậy?" Triệu Uyển Bình vỗ lưng của anh hỏi.
"Không có gì." Anh xuống giường đi tới trước cửa sổ sát đất, kéo màn cửa sổ ra, mở cửa hít vào một hớp không khí trong sạch trong núi, ánh sáng đầu tiên của ngày mới qua cửa sổ vào phòng, dưới ánh mặt trời màu mây thành màu cam mãnh liệt sôi trào, vô cùng xinh đẹp.
Quay đầu nhìn Triệu Uyển Bình, tại sao trước và sau khi say giống như hai người, khó hiểu hết sức, màu đỏ nhạt của máu nổi bật trên giường màu trắng đập vào mắt,làm anh ngây ngẩn cả người!
Cuối cùng Triệu Uyển Bình cũng ổn định tâm trạng một chút, hướng cửa phòng đóng chặt cô ta nói: "Thiếu Phàm, em biết rõ anh muốn có một đứa con, em nghĩ ra một cách, chúng ta mượn tử cung thì sao?"
Đột nhiên Vi Thiếu Phàm mở cửa phòng ra, khuôn mặt không thể tin."Mượn tử cung?"
"Đúng, mượn tử cung sẽ sinh được rất nhiều con của chúng ta."
" Mượn trứng sẽ càng hoàn mỹ hơn." Tránh cho sinh ra đứa bé có tính đa nghi.
"Không cần phải mượn trứng, chỉ cần mượn tử cung".
Triệu Uyển Bình hoàn toàn không nghe được Vi Thiểu Phàm giễu cợt, trong đầu hiện ra ba năm trước đây, tức giận hiện cả lên mặt cô ta.
Ban đầu làm cho người mang thai hộ rời đi, bởi vì cô ta không thể nào chịu được người mang thai hộ và Vi Thiếu Phàm lên giường, cũng không cách nào nhận đứa bé con của người mang thai hộ làm con mình được.
"Thật sự tôi không hiểu nổi cô, tại sao cô không muốn tự mình sinh? Trừ khi trời sinh bệnh tật không thể sinh hoặc cả đời chưa gả, nếu không muốn sinh con, phụ nữ cũng không được gọi là phụ nữ!" Anh không hiểu, thật sự không hiểu, cô ta vì sao không muốn sinh con?
Anh vì muốn có cuộc sống hôn nhân bình thường, cũng vì nối dõi tông đường, vì tưởng tỷ lệ cô ta thụ thai thấp, nên đã từng có ý định thuê người mang thai hộ. Hi vọng có một sinh mệnh mới ra đời, khiến cho gia đình có niềm vui; nhưng lúc đó làm thế nào cô ta vẫn phản đối đến cùng, hiện nay hôn nhân đã không còn cứu vãn được nữa, cô ta nghĩ đến cái gì mà mượn tử cung?
Triệu Uyển Bình tuyệt đối không dám nói ra lý do buồn cười đó." Em...em thể chất không thích hợp sinh con. Thiếu Phàm, đó là con của chúng ta chỉ là tốn tiền mượn tử cung, ở bệnh viện của mình làm, nhất định có thể thành công cũng có thể rất nhanh có con ."
Không chịu được Triệu Uyển Bình giựt giây, Vi Thiếu Phàm khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, "Tôi thích tự nhiên."
"Tự nhiên? Em sẽ không để cho những phụ nữ khác cùng anh lên giường!"
Sẽ không để cho những phụ nữ khác cùng anh lên giường?
Vi Thiếu Phàm bỗng chốc nhíu mày lại, như có điều suy nghĩ nhìn chòng chọc Triệu Uyển Bình không giải thích được, khóe miệng khẽ cong lên.
Cô ta nói một câu gợi lên cái đêm ba năm trước đây. . . .
Vẻ mặt của anh là lạ!
Triệu Uyển Bình nóng lòng hỏi: "Thiếu Phàm, có được không?"
"Tôi muốn biết việc mang thai hộ ba năm trước ." Anh không trả lời mà hỏi lại.
Chuyện này anh đã hỏi không dưới trăm lần, cũng không cách nào từ trong miệng cô ta hỏi được dấu vết gì.
"Đó là chuyện đã qua, tại sao anh luôn hỏi về cô ta?"
Sự kiện đó cô ta vốn đã thiết kế hoàn mỹ không sứt mẻ, nhưng vẫn lộ ra sơ hở.
Lúc ấy cô ta đem nguồn điện trong phòng cắt đứt, để cho bọn họ không thể nào thấy mặt của đối phương, thậm chí còn chuốt Vi Thiếu Phàm không ít rượu, để cho anh lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa say, cố gắng để anh cho người mang thai hộ là cô ta, nhưng người phụ nữ đó lại chưa biết mùi đời, làm Vi Thiếu Phàm phát hiện ra.
"Bởi vì tôi chiếm đoạt người ta !"Anh gầm nhẹ.
Trong ba năm nay, việc làm anh luôn nhớ đến, trong bóng tối hương thơm xử nữ và sự dè dặt làm cho anh không thể quên được. . .
Cũng là lần đầu tiên anh chạm qua xử nữ. Anh thường xuyên tưởng tượng diện mạo cô thế nào, đã từng chạm qua thân thể tốt đẹp đó cùng nhau dây dưa một chỗ.
"Anh không chiếm đoạt cô ta, em đã cho cô ta một khoản tiền, anh coi như mua cô ta một đêm." Triệu Uyển Bình không hề áy náy nói.
"Cô cho cô ấy bao nhiêu tiền?" Nhất định vì thiếu tiền nên mới làm người mang thai hộ.
"Em. . . Dù sao em cũng đã cho cô ta tiền." Triệu Uyển Bình chột dạ trả lời.
"Cô rốt cuộc đã cho cô ấy bao nhiêu tiền?" Thấy cô ta trả lời chột dạ, Vi Thiếu Phàm hỏi tới.
"Dù sao em có cho cô ta tiền là được." Vẫn đáp án trước.
Sợ Vi Thiếu Phàm tiếp tục hỏi, cô ta xông về phòng mình, chỉ còn lại Vi Thiếu Phàm với nghi vấn của mình.
Cả một đêm, Vi Thiếu Phàm mơ thấy trận kích tình của ba năm trước . . .
Vì ngày sinh nhật của Vi Thiếu Phàm, Triệu Uyển Bình bám lấy anh muốn đến A Lý Sơn chơi.
Đêm đó, Vi Thiếu Phàm mang theo men say trở lại nhà gỗ nhỏ, anh bật lên ngọn đèn nhỏ ở đầu giường, nhưng phát hiện đèn không sáng, liền không để ý nữa lên giường ngủ, quần áo cũng lười cởi.
Một bóng dáng mảnh khảnh trốn ở góc phòng chờ anh, nghe thấy âm thanh anh nằm xuống giường, như bóng ma chậm rãi đến gần bên giường, lặng lẽ ngồi xuống mép giường.
Hít một hơi sâu, tay nhỏ bé dũng cảm sờ lên thân thể của anh, cảm thấy mình sờ được tay của anh , vì vậy men theo cánh tay lên tới trước ngực của anh.
Chạm vào nút áo sơ mi, cô bắt đầu cởi ra từng nút một đi xuống, đột nhiên đụng phải thắt lưng cô rút tay về, khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng.
Không được lùi bước, không thể lùi bước, cô cần tiền, cô cần tiền! Cô lặng lẽ tự động viên bản thân.
Dù sao gian phòng này rất tối cũng không nhìn thấy được gì, cô dứt khoát đem anh tưởng tượng thành vị hôn phu của mình, sau đó cởi thắt lưng của anh ra, cô cắn răng một cái, lấy tinh thần kéo khóa quần anh xuống .
Đã đến tình cảnh này rồi, cô không thể quay đầu lại, chỉ có thể dũng cảm tiến tới, nhanh làm xong việc sau đó lấy tiền! Nghĩ tới việc này, cô trèo lên giường, hai chân tách ra đứng hai bên chân anh, muốn cởi quần dài của anh xuống.
Anh rất nặng!
Quần dài cởi xuống đến hông anh bởi vì cô không thể nào cởi xuống nữa, đầu cô đầy mồ hôi vì mệt mỏi, cánh tay không còn sức, chỉ có thể ngã ngồi lên đùi anh.
Cô thở gấp từng hồi một, không cẩn thận hít vào hơi thở toàn mùi rượu của Vi Thiếu Phàm, đột nhiên cảm thấy choáng váng, toàn thân trở nên vô lực.
Vi Thiếu Phàm trong lúc mơ hồ, hai chân đang bị đè lại không thể nào nhúc nhích được, anh cố sức di chuyển, đem người trên đùi đẩy xuống giường.
"A " cô kêu đau một tiếng, sau đó nhịn đau che miệng lại.
Cô không thể để cho mình ra ánh sáng, đây là một trong các điều kiện giao dịch.
"Ừm…!" Âm thanh gì?
Vi Thiếu Phàm sững sờ ngồi dậy, cuối cùng không chống lại được cơn say, lần nữa ngã xuống giường.
Cô đứng dậy vẫn cố gắng bò lên giường, hai chân lần nữa tách ra đứng ở bên ngoài hai chân anh, nắm lấy quần của anh chuẩn bị sẵn sàng, trong lòng thầm đếm, một, hai, ba…
Cô dùng hết tất cả sức lực đem quần anh kéo xuống!
Không ngờ, quần không kéo xuống được, cô lại kéo cơ thể Vi Thiếu Phàm, còn mình thì ngã ngồi trên đùi anh, khoảng cách của hai người gần đến mức hơi thở cũng phun lên mặt nhau.
"A!" cô hoảng sợ lên tiếng.
Vi Thiếu Phàm duỗi tay ra, theo bản năng ôm cô, mang cô cùng nhau ngã xuống, anh tự nhiên bởi vì nghĩ cô là Triệu Uyển Bình, bởi vì cô ta thường đánh lén anh như vậy.
Bị Vi Thiếu Phàm ôm rất chặt, cô im lặng chờ đợi hành động tiếp theo của anh.
Cô đợi rất lâu, phát hiện anh cũng chỉ ôm cô, mặc dù cô không ghét anh ôm cô, thậm chí còn có cảm giác an toàn, nhưng không làm gì cô sẽ không lấy được tiền!
Cô muốn tránh khỏi ngực của anh, tiếp tục cố gắng cởi quần của anh xuống, sau đó. . . sau đó cô dùng cách dì Thúy dạy trêu chọc anh.
Những cách thức đó. . . . . .
Nghĩ tới việc đó, mặt cô bắt đầu không kềm chế được nóng lên.
Cô cố gắng kéo tay anh ra, nhưng tay anh ôm cô rất chặt, sau một lúc lâu cố gắng, cô phát hiện mình hoàn toàn không thể tránh được, không thể làm gì đành thay đổi cách khác.
Nơm nớp lo sợ đưa ngón tay mảnh khảnh của mình sờ lên miệng đang cắn chặt của anh, cô lo lắng cắn cắn môi mình, chậm rãi đưa môi mình kề lên môi anh.
Vươn đầu lưỡi khẽ mở môi anh ra! Đây là một trong những phương pháp cô thỉnh giáo từ dì Thúy.
Đầu lưỡi của cô giống như đang tưới mát lên môi anh, làm cho miệng anh ướt nhẹp, nhưng anh chẳng những không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn bị khiêu khích lên dục vọng muốn ngừng mà không được.
Vi Thiếu Phàm bỗng lật người đè cô dưới thân, từ bị động thành chủ động, hôn lên môi cô.
Loại cảm giác này . . .
Chắc do uống quá nhiều rượu làm cảm giác của anh thay đổi, nếu không thì tại sao anh cảm thấy không giống?
Triệu Uyển Bình trở nên ngây ngô từ khi nào, người thường làm việc đó? Khi nào thì trở nên mềm mại, giống như có thể cùng anh hòa làm một?
Cô ta luôn chủ động dụ dỗ anh, dáng vẻ làm bộ làm tịch giống như huấn luyện kỹ nữ, khiêu khích anh như khách, làm sự hứng thú của anh với cô ta càng ngày càng ít.
Cô sắp không hít thở được!
Anh ngang ngược hôn cô không chịu thả, làm cô sắp không thở nổi, cũng không còn sức để đẩy anh ra.
Vi Thiếu Phàm cũng thiếu dưỡng khí nhưng vẫn không buông cô ra, anh rất nhiệt tình bởi vì sợ nếu ngừng lại, hôn lại sẽ không có cảm giác này nữa.
Nhân lúc cảm giác vẫn còn anh cởi quần áo mình ra muốn níu giữ giây phút này không buông, lợi dụng khi anh rời đi cô vội vàng há miệng để hô hấp.
Ngoài khó chịu vì thiếu dưỡng khí, thật sự cô đã đắm chìm bởi nụ hôn của anh. Cô cố gắng nghĩ đến vị hôn phu của mình, làm cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Vi Thiếu Phàm cởi hết quần áo nằm lại bên người cô, bàn tay ôm hông cô, phát hiện tay mình bị ngăn bởi một lớp quần áo, liền lập tức cởi quần áo cô ra.
Triệu Uyển Bình luôn trần truồng ngủ, nên đây là lần đầu tiên anh cởi quần áo của phụ nữ.
Rất muốn cởi?
Chuyện gì tới cũng phải tới, cô giãy giụa một chút, chỉ có thể cầm chặt lấy tay anh, cố gắng làm anh giảm tốc độ cởi quần áo của cô, nhưng cuối cùng cô vẫn không mảnh vải che thân, từng bước từng bước đi về phía mục đích ban đầu.
Ngón tay lướt qua thân thể cô, chắc do mìng uống quá nhiều rượu nên cảm giác sờ không giống nhau!
Mảnh khảnh, nhỏ lớn nhỏ, dáng người cao thấp, hương thơm cơ thể, càng làm anh hứng thú tăng nhanh tốc độ . . .
Anh tối nay uống rượu gì? Không phải rượu giả chứ? Nếu không, tại sao anh lại có cảm giác nhanh như vậy, Triệu Uyển Bình trên người toàn mùi nước hoa cũng biến được thành mùi thơm tự nhiên của cơ thể sao?
Chắc chắn do tác dụng của rượu giả, anh ngộ độc rượu rồi, nhưng thật sự đáng giá.
Vi Thiếu Phàm lần nữa hôn lên môi cô, trong lòng lặng lẽ cảm tạ cơn say đã lui rồi nhưng cảm giác tốt đẹp vẫn tồn tại như cũ, mềm mại ở dưới thân anh vẫn không thay đổi, làm anh kích động hận không lập tức đoạt lấy cô.
Nhưng anh không muốn mất cảm giác khó có được này, không thể làm gì ngoài đè xuống dục vọng của mình, tinh tế thưởng thức mỗi một tấc da thịt của cô, trêu chọc thân thể cô, đồng thời cũng cảm nhận được cô e lệ và nhạy cảm.
E lệ?
Anh nhất định phải biết được rượu này làm từ thành phần gì, không chỉ thay đổi cảm giác của anh, còn làm lẫn lộn suy nghĩ của anh, anh không biết Triệu Uyển Bình mà cũng biết e lệ, cô ta cũng ngộ độc rượu rồi hả ?
Chắc chắn là vậy.
Anh đang muốn hành hạ cô sao? Tại sao anh không nhanh chóng giải quyết? Làm cho cả người cô càng lúc càng nóng, rất khó chịu.
Cô bật ra một tiếng yêu kiều tự nhiên, muốn thoát khỏi loại khổ sở này.
Trời ạ, âm thanh này là cô sao? Ước gì cô đào được một cái động trốn đi,
Một tiếng rên yêu kiều khiến Vi Thiếu Phàm không thể nhịn được nữa, Anh bỗng dưng động thân đoạt lấy cô.
"A!" Thật đau!
Cô vội vàng lấy tay che miệng mình lại, nhịn đau, mặc dù nước mắt đã chảy xuống.
Vi Thiếu Phàm dừng một chút, anh vừa vặn giống như. . . . giống như xông qua một tầng cản trở?
Không thể nào, không thể nào, chắc do rượu giả đang chi phối suy nghĩ của anh, khi tỉnh táo anh nhất định phải tố cáo công ty sản xuất rượu này mới được, tuyệt đối không thể để doanh nghiệp sản xuất rượu giả tồn tại.
Xem nhẹ cảm giác bao bọc chặt khít, anh càng chắc chắn thành phần rượu chứa rất nhiều thuốc gây ảo giác, bởi vì Triệu Uyển Bình không thể chặt khít như vậy.
Vào giờ phút này, anh không thể nào nghĩ gì chỉ muốn giữ chặt cảm giác tốt đẹp này không muốn buông ra.
Eo, lưng cô rất mỏi và đau nên tựa vào ngực Vi Thiếu Phàm, giống như được anh ôm có thể hết đau nhức.
Ồ! Anh muốn cô hai lần rồi lại muốn lần ba sao?
Anh giống như một con thú mạnh mẽ, không chút lưu tình cấu xé con mồi, một lần lại một lần.
Nếu đây là giao dịch, cô nên tính toán "Lần" thu phí này mới phải!
Cô không dám ngủ, bởi vì bốn giờ sáng cô phải thần không biết quỷ không hay rời đi, sau đó vợ anh sẽ đến thay thế cô nằm với anh.
Cuộc giao dịch này rất triền miên, cô không có cảm giác ghê tởm hay khó chịu.
Hơi thở của anh, được anh ôm, được anh chạm vào, thậm chí anh tàn sát bừa bãi, giao dịch đã xong nhưng cô lại muốn giữ lấy cảm giác này, cô còn kích động muốn biết hình dáng thật của anh.
Dáng người anh không tệ, cô dùng cơ thể mình cảm nhận được, anh chắc chắn rất trẻ, nhiều lắm khoảng ba mươi tuổi, từ thể lực của anh có thể cảm giác được, mặt mũi anh như thế nào?
Anh là ba của con cô, có thể cả đời cô cũng không biết hình dáng ba của con mình, điều này làm cho cô cảm thấy mất mác.
Cô hoàn toàn không biết gì về ba đứa bé, dù diện mạo, tên họ, số tuổi, hoàn cảnh gia đình. . .
Cô run rẩy dùng đầu ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, muốn nhờ cảm giác của đầu ngón ta để cảm nhận khuôn mặt anh.
Thất bại, thả tay xuống trong đầu cô tràn ngập khuôn mặt vị hôn phu.
Nhìn đồng hồ trên tay một chút, còn năm phút nữa là bốn giờ rồi cô nhẹ nhàng dời tay Vi Thiếu Phàm đặt ở trên eo mình, lật người ngồi dậy.
Đang muốn đứng dậy, Vi Thiếu Phàm lại đột nhiên ôm cô, làm cô sợ hãi thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
Vi Thiếu Phàm ôm cô kéo vào trong ngực, khẽ hôn lên môi cô mới hài lòng tiếp tục ôm lấy mộng đẹp của mình, ôm cô rất chặt.
Làm sao đây? cô làm sao có thể đi đây?
Kim chỉ giờ đã chỉ bốn giờ, sợ sẽ đánh thức anh, cô không dám động đậy, cũng mượn dịp thỏa mãn cảm giác không muốn buông anh ra của mình, cô nhẹ nhàng hôn lấy anh.
Bên cạnh Triệu Uyển Bình cũng đã không kịp đợi, cô ta ở trong phòng khách chịu đựng đau khổ.
Nghĩ đến việc Vi Thiếu Phàm ở phòng bên cạnh cùng người phụ nữ khác lên giường, hơn nữa chính cô ta còn đem người phụ nữ đó đưa lên giường anh, cô ta liền không chịu được.
Cô ta chỉ muốn ngừng hẳn cuộc giao dịch, nhưng cuối cũng vẫn nhịn xuống được.
Cũng bốn giờ rồi, người mang thai hộ tại sao không ra ngoài đúng hẹn, cô ta kích động, mở cửa tiến vào, đèn của phòng khách theo cửa mở vào phòng, theo ánh sáng cô ta thấy hai người ôm nhau thật chặt, nhất thời ghen tức dâng lên.
Thấy cửa phòng đột nhiên bị mở ra, cô nhanh chóng rời khỏi môi Vi Thiếu Phàm, như bị bắt quả tang, nhanh chóng kéo tay anh ra, lật người xuống giường, không còn bận tâm đến việc có làm anh tỉnh hay không.
Vi Thiếu Phàm giật giật, đưa tay về phía cô, bắt được tay cô, đem cơ thể cô kéo về trên giường, ở trên cổ cô hấp thu mùi thơm, ôm cô tiếp tục ngủ.
Cô làm vẻ mặt cầu cứu với Triệu Uyển Bình, Triệu Uyển Bình lại làm như không thấy, trong mắt chỉ có cảnh lúc nãy làm cô ta ghen tị ——
Vi Thiếu Phàm chưa từng quyến luyến cô ta như thế!
Đi ra ngoài! Triệu Uyển Bình im lặng nói .
Cô lắc đầu một cái, vì Vi Thiếu Phàm đang ôm tay cô không chịu buông.
Triệu Uyển Bình càng nhìn càng tức giận, tay chỉ ra cửa, im lặng lặp lại quyết tâm của cô ta.
Cố gắng lấy tay anh ra khỏi mình, cô như nhảy xuống giường, bối rối đẩy cửa xông ra ngoài.
Triệu Uyển Bình cũng theo ra ngoài.
"Thật xin lỗi, chồng cô anh ấy . . . ."
"Giao dịch hủy bỏ." Triệu Uyển Bình tức giận ngăn cô giải thích.
"Cô nói cái gì?" cô không phải nghe lầm chứ?
"Tôi nói, hủy, bỏ, giao, dich!" cô ta nói từng chữ từng chữ
.
"Tôi với chồng cô đã. . . . . ."
"Tôi quyết định hủy bỏ." cô ta chính vì không thể nào chấp nhận được việc cô "Đã" .
"Cô không thể hủy bỏ, chúng ta đã giao hẹn, trừ khi chồng cô phát hiện tôi không phải cô, nếu không thì không thể hủy bỏ ." Nếu chuyện đó không xảy ra, cô có lẽ còn có thể chấp nhận, nhưng bây giờ. . . . . .
"Tại sao không thể hủy bỏ? Tôi sẽ không trả tiền, có muốn hủy bỏ hay không là do cô quyết định."
"Làm sao cô có thể nói như vậy? Cô...cô có phải là tên lường gạt hay không?" Chẳng lẽ thừa dịp này quay phim lại tống tiền cô? Không thể nào, trong phòng rất tối mà!
"Tên lường gạt? tôi đường đường là viện trưởng phu nhân tập đoàn tổng hợp bệnh viện Hoằng Vi sao lại là một tên lường gạt? Cô tốt nhất lập tức rời đi, tôi nghi ngờ không phải cô đang cùng chồng tôi chế tạo đứa trẻ, mà là đang ân ái!
"Vậy có gì không giống?" cô ta đang nói cái gì vậy?
"Dĩ nhiên không giống. Chế tạo đứa trẻ các người chỉ nên làm một lần và nhanh chóng kết thúc, mà các người lại đang ân ái, cô nói như vậy giống nhau sao?"
"Cô. . . . . ."
Cô đang muốn phản bác, Vi Thiếu Phàm cũng đang đi ra khỏi cửa phòng.
Triệu Uyển Bình không nói lời nào, nhanh chóng đem cô đẩy ra ngoài cửa, nhỏ giọng nói: "Đi mau, giao dịch hủy bỏ, nếu như cô dám để cho chồng tôi biết, tôi sẽ kiện cô tội phá hoại gia đình người khác." Cửa ngay sau đó đóng lại.
Cô ngây ngẩn cả người, ánh mắt trống rỗng nhìn A Lý Sơn trong bóng đêm.
"Cô ở đây nói chuyện với ai?" Vi Thiếu Phàm loáng thoáng nghe âm thanh nói chuyện, còn thấy một bóng dáng mảnh khảnh bị đẩy ra ngoài.
"Không có gì, ông chủ nhà này tới hỏi có cần phục vụ gì hay không."
Vi Thiếu Phàm tin lời cô ta..., đi trở về gian phòng nằm lên giường muốn ngủ tiếp, cảm thấy Triệu Uyển bình nằm xuống bên cạnh mình, anh xoay người ôm cô ta vào ngực, định hít một hơi hương thơm cơ thể của cô nhưng bị mùi nước hoa nồng nặc làm cho sặc.
"Khục, khục, khụ!" Sao vừa tỉnh rượu mùi vị đã thay đổi?
"Thiếu Phàm, sao vậy?" Triệu Uyển Bình vỗ lưng của anh hỏi.
"Không có gì." Anh xuống giường đi tới trước cửa sổ sát đất, kéo màn cửa sổ ra, mở cửa hít vào một hớp không khí trong sạch trong núi, ánh sáng đầu tiên của ngày mới qua cửa sổ vào phòng, dưới ánh mặt trời màu mây thành màu cam mãnh liệt sôi trào, vô cùng xinh đẹp.
Quay đầu nhìn Triệu Uyển Bình, tại sao trước và sau khi say giống như hai người, khó hiểu hết sức, màu đỏ nhạt của máu nổi bật trên giường màu trắng đập vào mắt,làm anh ngây ngẩn cả người!
/10
|