Trần Thiên Minh hỏi: “ Thản Tạp, thánh nữ bình thường làm gì, cô bao nhiêu tuổi rồi, chẳng lẽ vẫn luôn vào trong thần đường như vậy sao?”
Thản Tạp lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, việc này chỉ có Hoạt Phật mới biết biết được, chúng ta là đệ tử làm sao mà được nói những chuyện như vậy. Chúng tôi chỉ biết là không ai được phép vào bên trong thần đường, bất luận kẻ nào cũng không được phép vào thần đường, nếu có ai đó cố tình vào trong đó thì chính là kẻ địch của Lạt Ma Giáo và sẽ bị chúng ta giết”.
“Như vậy là chưa có người nào tiến vào đó hay sao?” Trần Thiên Minh hỏi.
“Có, nhưng tất cả những người đó đã bị mất tích hoặc là đã chết, nghe nói là bọn họ đã bị thần linh trừng phạt, trọn đời không thể siêu sinh”. Thản Tạp nói xong lòng đầy căm phẫn, hình như người nào mà xâm phạm vào bên trong thần đường của bọn họ đều không có kết cục gì tốt đẹp.
Trần Thiên Minh biết rõ Tông giáo ở phía Tây có vị trí rất lớn trong lòng người dân, cho nên, nếu có người dám xâm phạm đến thần thánh trong lòng bọn họ thì chi dù phải xả thân mình họ cũng muốn bảo vệ thần thánh của mình. Xem ra, thần đường của Lạt Ma Giáo ở đây người bình thường không thể bước vào. Hơn nữa, có người đi vào đi chăng nữa cũng sẽ phát sinh những trắc trở, nói như vậy thì chắc chắn ở bên trong có cao thủ, ai tiến vào là bị người đó giết chết ngay.
Bởi vì Trần Thiên Minh là một người không hề tin vào chuyện ma quỷ, hắn không tin trên đời này lại có thứ gọi là ma quỷ. Về phần cao thủ bên trong thần đường là ai thì Trần Thiên Minh cũng không biết, có thể là hao giáo phái Hồng, Hoàng bí mật phái cao thủ vào trong đó, hoặc cũng có thể là vốn bên trong thần đường của bọn họ đã có cao thủ rồi.
“Thản Tạp, thánh nữ có võ công ra sao?” Trần Thiên Minh hỏi Thản Tạp.
“Không có, việc này thì tôi biết, bởi vì tương truyền rằng thánh nữ của chúng tôi không cần đến võ công, bên người thánh nữ luôn có thần linh bảo vệ còn cần đến võ công làm gì chứ hả?” Thản Tạp lắc đầu nói, xem ra thánh nữ trong lòng hắn đã bị thần thánh hóa mất rồi.
“Vậy người bên trong thần đường không có võ công sao?” Trần Thiên Minh hỏi tiếp.
Thản Tạp lại tiếp tục lắc đầu nói: “Việc này tôi cũng không biết, bên trong thần đường có cái gì, có bao nhiêu người, tôi cũng không biết gì hết. Trước kia tôi cũng có hỏi qua sư phó Hồ Minh của tôi, nhưng sư phụ nghe xong liền mắng cho một trận, nói rằng việc này tôi không nên biết đến, nếu như tôi còn hỏi nữa hội sẽ trừng phạt tôi”.
Trần Thiên Minh nghe xong, hiểu ra bí mật của thần đường này cấp bậc đệ tử như Thản Tạp không được biết đến, chính hắn có hỏi cũng không được trả lời. Hắn tiếc nuối mà thở dài: “Ôi, đáng tiếc là không thể đi vào xem thần đường một chút để chiêm ngưỡng thánh nữ một lần”.
Thản Tạp cười nói với Trần Thiên Minh: “Trần tiên sinh, thần đường là nơi không thể vào được, nhưng thánh nữ thì có thể được nhìn thấy, cứ ngày mười lăm mỗi tháng thánh nữ đều đứng ở bãi đất trống phía Tây trước cửa thần đường để chữa bệnh cho mọi người, hôm nay vừa đúng ngày mười lăm, chúng ta có thể được nhìn thấy thánh nữ”.
“Thánh nữ chữa bệnh cho mọi người sao?” Trần Thiên Minh ngẩng đầu hỏi Thản Tạp.
“Đúng vậy, hôm nay chính là ngày thánh nữ đến chỗ đất trống trước cửa thần đường để khám bệnh cho mọi người, không lấy tiền đâu, cho nên, ngày mười lăm hàng tháng cũng có rất nhiều người đến đó xếp hàng chờ đến lượt được thánh nữ xem bệnh, hơn nữa, sau khi thánh nữ khám bệnh cho hết mọi người thì cô sẽ bảo thần bà cấp thuốc cho những ai có bệnh. Tình hình chung là những người sau khi uống thuốc của thánh nữ thì đều đã khỏi bệnh”. Thản Tạp nói.
“Vốn thánh nữ đối tốt với mọi người như vậy, chẳng trách trong lòng mọi người lại tôn cô như thần thánh”. Trần Thiên Minh nói.
“Trần tiên sinh, anh không biết đâu, thánh nữ khám bệnh không cần bắt mạch, chỉ cần giơ bàn tay ra trước mặt cô, sau khi cô nhìn một chút là có thể cấp cho anh phương thuốc chữa trị bệnh luôn. Nếu như thánh nữ mà không có thuốc thì cô ấy sẽ đưa cho anh đơn thuốc để ra cửa hàng bên ngoài mua”. Thản Tạp nói.
Nghe Thản Tạp nói như vậy, Trần Thiên Minh phán đoán, vị thánh nữ này nhất định đã dùng đến phương thức khám bệnh cổ xưa, nhưng đúng là phương pháp lợi hại nhất: khám bệnh qua vân tay. Tương truyền phương pháp khám bệnh này cơ bản là đã bị thất truyền, nên hắn không thể nghĩ ra tại sao vị thánh nữ này lại có được phương pháp khám bệnh này. Xem ra để khám được bằng phương pháp này ắt phải có y thuật cao thâm lắm, nếu không thì cũng không thể thấy được rõ bệnh của người khác, ngược lại có khi còn làm cho bệnh tìn của họ thêm trầm trọng hơn. Bởi vậy thầy thuốc Tây bộ cũng không có người nào học loại y thuật này, đến giờ coi như đã bị thất truyền.
Nhưng trong mắt người dân Tây bộ thì cứ tưởng rằng đây là thánh nữ có thần thuật, chỉ cần liếc mắt là biết được bệnh tình của người khác, nên càng thêm phần thần thánh hóa vị thánh nữ này.
“Thản Tạp, anh mới vừa nói bên cạnh thánh nữ có thần bà, vậy chuyện gì đã xảy ra?” Trần Thiên Minh hỏi Thản Tạp.
Thản Tạp nghe thấy Trần Thiên Minh hỏi vậy, dừng lại suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “ Thần bà cũng mang chút màu sắc hư cấu, nghe nói là nữ bà bà lớn lên đã đi theo thánh nữ, bên cạnh thánh nữ còn có hai hắc bạch thần bà, địa vị của hai người này trong thần đường là rất cao và là những người gần thánh nữ nhất, có khi họ là đại diện của thánh nữ. Nói chung là thánh nữ đi đến đâu hai người họ cũng đi theo đến đó”.
Trần Thiên Minh hưng phấn mà nói: “Thản Tạp, nếu như hôm nay đúng là ngày thánh nữ khám chữa bệnh miễn phí thì chúng ta hãy cùng đến xem náo nhiệt thế nào nhé!”
“Được, được, thông thường thời gian này là Lạt Ma Giáo rất náo nhiệt, cho dù có những người này không có bệnh gì cả cũng vẫn muốn đến đây để nhìn thánh nữ, nhân tiện hưởng một chút thần quang”. Thản Tạp cao hứng đi trước dẫn đầu, hắn cũng muốn đi xem.
Trần Thiên Minh nói: “Thánh nữ nhìn có đẹp không?”
“Không biết, thánh nữ chưa bao giờ lộ diện khuôn mặt thật của mình, lúc nào người xuất hiện cũng đều che mạng mặt, khiến cho mọi người không thể nhìn rõ dung mạo của cô”. Thản Tạp phe phẩy đầu.
“Vậy thánh nữ còn trẻ không?” Trần Thiên Minh hỏi tỉ mỉ.
“Điều này tôi cũng không biết, nghe giọng nói thánh nữ có khi có vẻ còn trẻ tuổi, có khi lại còn rất già, nên cũng không phân định được là già hay trẻ. Đã nhiều năm qua thánh nữ vẫn tồn tại như vậy, theo lý mà nói thì người ít nhất cũng phải hơn trăm tuổi rồi!” Thản Tạp suy nghĩ một chút rồi nói.
“Gì? Ít nhất cũng hơn trăm tuổi rồi cơ à?” Trần Thiên Minh vô cùng hoảng sợ, nghe Thản Tạp nói như vậy thì vị thánh nữ này đã già lắm rồi.
“Đúng vậy, thánh nữ giúp chúng tôi xem bệnh, nhiều năm qua cũng không có vấn đề gì, mưa gió cũng không quản, cho nên, thánh nữ hẳn là hơn một trăm tuổi rồi. Không, không, tôi nói sai rồi, thánh nữ mãi mãi trẻ, thánh nữ sẽ không bao giờ già!” Thản Tạp vội vàng đổi giọng, dường như Thản Tạp thấy nói như vậy là có tội với thánh nữ.
Trần Thiên Minh cùng với Thản Tạp vừa rời đi không được bao lâu thì tòa thành màu trắng đã ở trước mặt. Trước cổng tòa thành đã bị vây quanh bởi rất nhiều người, nhưng mặc dù nhiều người nhưng tất cả mọi người đều xếp hàng có trình tự, không có chút hỗn loạn nào. Mà đứng trong đám người đó không hề phân biệt đệ tử của Hoàng Giáo hay Hồng Giáo, dường như trật tự luôn được duy trì.
“Nơi này cũng có người trông coi sao?” Trần Thiên Minh quay sang nói với Thản Tạp.
“Đúng vậy, Sau khi Hoàng Giáo chúng tôi cùng với Hồng Giáo Hoạt Phật trải qua thương lượng, cũng đi đến thống nhất mỗi môn giáo phái một vài đệ tử đến đây duy trì trật tự, mặc dù mọi người đến đây đều rất trật tự nhưng vẫn phải đề phòng có chuyện phát sinh, nếu như có ai xúc phạm đến thánh nữ thì đó là tội của chúng tôi, cho dù chúng tôi có bị vứt xuống mười tám tầng địa ngục cũng không giảm được tội đó”. Thản Tạp hai tay tạo thành hình chữ thập, nhỏ giọng nói.
Bây giở Trần Thiên Minh lại có thêm cái nhìn mới, hắn cảm nhận rằng thánh nữ trong ý thức của Lạt Ma Giáo có địa vị rất lớn, khi so sánh hai giáo phái Hồng, Hoàng thì Hoạt Phật có thể còn có vị trí cao nhưng khi vừa mới nghe Thản Tạp nói đến thánh nữ thì không còn để ý gì đến chuyện của Lạt Ma Giáo nữa, chỉ …
Ôi, nếu như để thánh nữ cai quản Lạt Ma Giáo, thì sẽ không còn phân ra hai giáo phái Hồng, Hoàng nữa, hơn nữa, mọi người sẽ có một cuộc sống hòa bình hạnh phúc, như vậy thì thật tốt biết bao! Trong lòng Trần Thiên Minh thầm suy nghĩ.
Đi tới đám người bên cạnh, Trần Thiên Minh nhìn thấy nơi đây chỉ toàn người là người, trong ba lớp, ngoài ba lớp, còn có những người không khám bệnh đang vây kín cách đó không xa. Trần Thiên Minh tập trung nhìn vào đám người và phát hiện ra đứng bên trong bọn họ có một người phụ nữ che kín mặt, đứng trước cô có một người đàn ông Tây bộ chứng bốn mươi tuổi. Sau khi người phụ nữ che mặt cẩn thận nhìn bàn tay người, sau đó liền quay ra bàn viết gì đó và đưa tờ giấy cho một bà mặc y phục đen đứng bên cạnh.
Bà mặc y phục đen khoảng chừng sáu mươi tuổi. Mặc dù già lọm khọm rồi nhưng trên mặt không hề có vết nhăn nào, Trần Thiên Minh có cảm giác bà lão đó đã tám mươi tuổi rồi nhưng quan sát sự cố gắng hoạt động nhanh nhẹn thì bà lão chỉ giống như sáu mươi tuổi thôi. Bà lão cầm lấy tờ giấy trên tay người phụ nữ che mặt, sau đó đi tới một góc để lấy thuốc. Chỉ một lúc sau thì bà lão mặc đồ đen đã giao thuốc cho người bệnh.
Thản Tạp nói nhỏ vào tai Trần Thiên Minh: “Trần tiên sinh, người phụ nữ che mặt ấy chính là thánh nữ, bà lão mặc trang phụ đen kia chính là hắc thần bà, còn bà lão đứng bên cạnh hắc thần bà trông cũng không khác là mấy chính là bạch thần bà, nếu như không có chuyện gì thì hai bà đều luôn đi theo thánh nữ.
Nghe Thản Tạp nói như vậy, Trần Thiên Minh cẩn thận quan sát thánh nữ một hồi lâu, sau đó cảm thấy mình không có cách nào đoán rõ được tuổi của thánh nữ chỉ qua tướng mạo. Thánh nữ mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, hơn nữa còn che mặt, tóc cũng dùng một tấm vải trắng quấn quanh, chỉ để lộ ra đôi mắt.
Đó là một đôi mắt sáng ngời. Về phần đoán tuổi của thánh nữ qua đôi mắt, dáng người, đôi tay là kỹ thuật quá cao siêu mà Trần Thiên Minh không học được. Khó trách Thản Tạp nói là không biết thánh nữ bao nhiêu tuổi nếu chỉ nhìn qua tướng mạo, lời nói thì không dễ nghe, đúng là nếu như tìm một người phụ nữ bên ngoài mà mặc một bộ trang phục như thánh nữ thì mọi người cũng không thể phát hiện ra được.
Trần Thiên Minh nói: “Thản Tạp, vậy chỉ nhìn ở bên ngoài thì mọi người làm thế nào để nhận ra thánh nữ?”
“Thánh nữ luôn mặc trang phục như này, mà hai thần bà cũng thường xuyên đi theo người, vì vậy tất cả mọi người đều nhận ra. Hơn nữa, thánh nữ còn có thánh bài nên ai muốn giả mạo cũng không được”. Thản Tạp thấy Trần Thiên Minh có chút nghi hoặc nên hắn đã giải thích rõ.
“Ông chủ, thật nhiều người đến khám bệnh nhỉ” Trần Thiên Minh quay sang nói với Ngô Tổ Kiệt.
“Đúng vậy, thánh nữ khám chữa được nhiều bệnh, nhưng lại hoàn toàn miễn phí, đương nhiên sẽ có rất nhiều người đến xem rồi. Trần tiên sinh, dù sao hôm nay các anh cũng không vào trong thôn mua hàng, chi bằng cũng xếp hàng để thánh nữ khám cho một lần”. Thản Tạp khuyên nhủ Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh suy nghĩ cũng thấy hay, dù sao hắn cũng đang nhàn rỗi, cùng xếp hàng với mọi người để thánh nữ khám xem có bệnh gì không cũng tốt. Hơn nữa, hắn cũng muốn tận mắt chứng kiến phương pháp chữa bệnh qua xem tay thần kỳ như thế nào. Vì vậy, hắn cùng Ngô Tổ Kiệt liền đi tới xếp hàng cùng đám người.
Trần Thiên Minh nhìn vào bên trong còn nhiều người như vậy thì có chút lo lắng cho dù có xếp hàng ở đây đến trưa cũng không đến lượt mình. Mặc dù hắn thấy thánh nữ khám bệnh rất nhanh, chỉ chừng khoảng một phút đồng hồ cho một người bệnh, nhưng ở đây vẫn còn nhiều người lắm. “Thản Tạp, nếu như không khám hết cho mọi người thì làm sao bây giờ?” Trần Thiên Minh hỏi Thản Tạp đang đứng bên cạnh.
“Nếu thánh nữ khám không hết thì chỉ có thể đi về thôi, hoặc là tìm thầy thuốc nào khác khám cho. Buổi sáng thánh nữ chỉ khám bệnh đến đúng mười hai giờ trưa, buổi chiều từ hai giờ đến sáu giờ chiều. Khi nào hết giờ thánh nữ sẽ trở về thần đường”. Thản Tạp nói.
“Vậy thì không thể xem hết cho bệnh nhân rồi nhỉ?” Trần Thiên Minh hỏi.
“Thánh nữ không thể khám bện được cho hết tất cả mọi người, người làm như vậy chỉ là giải quyết một bộ phận những người Tây bộ có bệnh nhưng không có tiền đi khám chữa. Ở đây chúng tôi cũng có bệnh viện, cả trong Lạt Ma Giáo cũng bác sĩ khám chữa bệnh nhưng đến đó đều bị mất phí”. Thản Tạp nói.
Lúc này, đột nhiên đám người phía trước ầm ĩ cả lên, bắt đầu có những người lôi kéo, hình như nguyên nhân là vì sắp đến giữa trưa thánh nữ phải quay trở vào thần đường. Bọn họ cãi nhau, lúc đầu là chen lấn khiến cho đám đông bắt đầu hỗn loạn. Sau đó còn có người bắt đầu động tay động chân, có người còn hướng đến chỗ thánh nữ, đại khái là muốn được khám bệnh trước. Còn những người đang đứng ở phía trước thấy người phía sau muốn vọt lên trước cũng tỏ ra vô cùng tức giận mà lại tranh lên trước.
Nhất thời, một đoàn người cùng hướng về phía thánh nữ mà lao tới.
Thản Tạp lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, việc này chỉ có Hoạt Phật mới biết biết được, chúng ta là đệ tử làm sao mà được nói những chuyện như vậy. Chúng tôi chỉ biết là không ai được phép vào bên trong thần đường, bất luận kẻ nào cũng không được phép vào thần đường, nếu có ai đó cố tình vào trong đó thì chính là kẻ địch của Lạt Ma Giáo và sẽ bị chúng ta giết”.
“Như vậy là chưa có người nào tiến vào đó hay sao?” Trần Thiên Minh hỏi.
“Có, nhưng tất cả những người đó đã bị mất tích hoặc là đã chết, nghe nói là bọn họ đã bị thần linh trừng phạt, trọn đời không thể siêu sinh”. Thản Tạp nói xong lòng đầy căm phẫn, hình như người nào mà xâm phạm vào bên trong thần đường của bọn họ đều không có kết cục gì tốt đẹp.
Trần Thiên Minh biết rõ Tông giáo ở phía Tây có vị trí rất lớn trong lòng người dân, cho nên, nếu có người dám xâm phạm đến thần thánh trong lòng bọn họ thì chi dù phải xả thân mình họ cũng muốn bảo vệ thần thánh của mình. Xem ra, thần đường của Lạt Ma Giáo ở đây người bình thường không thể bước vào. Hơn nữa, có người đi vào đi chăng nữa cũng sẽ phát sinh những trắc trở, nói như vậy thì chắc chắn ở bên trong có cao thủ, ai tiến vào là bị người đó giết chết ngay.
Bởi vì Trần Thiên Minh là một người không hề tin vào chuyện ma quỷ, hắn không tin trên đời này lại có thứ gọi là ma quỷ. Về phần cao thủ bên trong thần đường là ai thì Trần Thiên Minh cũng không biết, có thể là hao giáo phái Hồng, Hoàng bí mật phái cao thủ vào trong đó, hoặc cũng có thể là vốn bên trong thần đường của bọn họ đã có cao thủ rồi.
“Thản Tạp, thánh nữ có võ công ra sao?” Trần Thiên Minh hỏi Thản Tạp.
“Không có, việc này thì tôi biết, bởi vì tương truyền rằng thánh nữ của chúng tôi không cần đến võ công, bên người thánh nữ luôn có thần linh bảo vệ còn cần đến võ công làm gì chứ hả?” Thản Tạp lắc đầu nói, xem ra thánh nữ trong lòng hắn đã bị thần thánh hóa mất rồi.
“Vậy người bên trong thần đường không có võ công sao?” Trần Thiên Minh hỏi tiếp.
Thản Tạp lại tiếp tục lắc đầu nói: “Việc này tôi cũng không biết, bên trong thần đường có cái gì, có bao nhiêu người, tôi cũng không biết gì hết. Trước kia tôi cũng có hỏi qua sư phó Hồ Minh của tôi, nhưng sư phụ nghe xong liền mắng cho một trận, nói rằng việc này tôi không nên biết đến, nếu như tôi còn hỏi nữa hội sẽ trừng phạt tôi”.
Trần Thiên Minh nghe xong, hiểu ra bí mật của thần đường này cấp bậc đệ tử như Thản Tạp không được biết đến, chính hắn có hỏi cũng không được trả lời. Hắn tiếc nuối mà thở dài: “Ôi, đáng tiếc là không thể đi vào xem thần đường một chút để chiêm ngưỡng thánh nữ một lần”.
Thản Tạp cười nói với Trần Thiên Minh: “Trần tiên sinh, thần đường là nơi không thể vào được, nhưng thánh nữ thì có thể được nhìn thấy, cứ ngày mười lăm mỗi tháng thánh nữ đều đứng ở bãi đất trống phía Tây trước cửa thần đường để chữa bệnh cho mọi người, hôm nay vừa đúng ngày mười lăm, chúng ta có thể được nhìn thấy thánh nữ”.
“Thánh nữ chữa bệnh cho mọi người sao?” Trần Thiên Minh ngẩng đầu hỏi Thản Tạp.
“Đúng vậy, hôm nay chính là ngày thánh nữ đến chỗ đất trống trước cửa thần đường để khám bệnh cho mọi người, không lấy tiền đâu, cho nên, ngày mười lăm hàng tháng cũng có rất nhiều người đến đó xếp hàng chờ đến lượt được thánh nữ xem bệnh, hơn nữa, sau khi thánh nữ khám bệnh cho hết mọi người thì cô sẽ bảo thần bà cấp thuốc cho những ai có bệnh. Tình hình chung là những người sau khi uống thuốc của thánh nữ thì đều đã khỏi bệnh”. Thản Tạp nói.
“Vốn thánh nữ đối tốt với mọi người như vậy, chẳng trách trong lòng mọi người lại tôn cô như thần thánh”. Trần Thiên Minh nói.
“Trần tiên sinh, anh không biết đâu, thánh nữ khám bệnh không cần bắt mạch, chỉ cần giơ bàn tay ra trước mặt cô, sau khi cô nhìn một chút là có thể cấp cho anh phương thuốc chữa trị bệnh luôn. Nếu như thánh nữ mà không có thuốc thì cô ấy sẽ đưa cho anh đơn thuốc để ra cửa hàng bên ngoài mua”. Thản Tạp nói.
Nghe Thản Tạp nói như vậy, Trần Thiên Minh phán đoán, vị thánh nữ này nhất định đã dùng đến phương thức khám bệnh cổ xưa, nhưng đúng là phương pháp lợi hại nhất: khám bệnh qua vân tay. Tương truyền phương pháp khám bệnh này cơ bản là đã bị thất truyền, nên hắn không thể nghĩ ra tại sao vị thánh nữ này lại có được phương pháp khám bệnh này. Xem ra để khám được bằng phương pháp này ắt phải có y thuật cao thâm lắm, nếu không thì cũng không thể thấy được rõ bệnh của người khác, ngược lại có khi còn làm cho bệnh tìn của họ thêm trầm trọng hơn. Bởi vậy thầy thuốc Tây bộ cũng không có người nào học loại y thuật này, đến giờ coi như đã bị thất truyền.
Nhưng trong mắt người dân Tây bộ thì cứ tưởng rằng đây là thánh nữ có thần thuật, chỉ cần liếc mắt là biết được bệnh tình của người khác, nên càng thêm phần thần thánh hóa vị thánh nữ này.
“Thản Tạp, anh mới vừa nói bên cạnh thánh nữ có thần bà, vậy chuyện gì đã xảy ra?” Trần Thiên Minh hỏi Thản Tạp.
Thản Tạp nghe thấy Trần Thiên Minh hỏi vậy, dừng lại suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “ Thần bà cũng mang chút màu sắc hư cấu, nghe nói là nữ bà bà lớn lên đã đi theo thánh nữ, bên cạnh thánh nữ còn có hai hắc bạch thần bà, địa vị của hai người này trong thần đường là rất cao và là những người gần thánh nữ nhất, có khi họ là đại diện của thánh nữ. Nói chung là thánh nữ đi đến đâu hai người họ cũng đi theo đến đó”.
Trần Thiên Minh hưng phấn mà nói: “Thản Tạp, nếu như hôm nay đúng là ngày thánh nữ khám chữa bệnh miễn phí thì chúng ta hãy cùng đến xem náo nhiệt thế nào nhé!”
“Được, được, thông thường thời gian này là Lạt Ma Giáo rất náo nhiệt, cho dù có những người này không có bệnh gì cả cũng vẫn muốn đến đây để nhìn thánh nữ, nhân tiện hưởng một chút thần quang”. Thản Tạp cao hứng đi trước dẫn đầu, hắn cũng muốn đi xem.
Trần Thiên Minh nói: “Thánh nữ nhìn có đẹp không?”
“Không biết, thánh nữ chưa bao giờ lộ diện khuôn mặt thật của mình, lúc nào người xuất hiện cũng đều che mạng mặt, khiến cho mọi người không thể nhìn rõ dung mạo của cô”. Thản Tạp phe phẩy đầu.
“Vậy thánh nữ còn trẻ không?” Trần Thiên Minh hỏi tỉ mỉ.
“Điều này tôi cũng không biết, nghe giọng nói thánh nữ có khi có vẻ còn trẻ tuổi, có khi lại còn rất già, nên cũng không phân định được là già hay trẻ. Đã nhiều năm qua thánh nữ vẫn tồn tại như vậy, theo lý mà nói thì người ít nhất cũng phải hơn trăm tuổi rồi!” Thản Tạp suy nghĩ một chút rồi nói.
“Gì? Ít nhất cũng hơn trăm tuổi rồi cơ à?” Trần Thiên Minh vô cùng hoảng sợ, nghe Thản Tạp nói như vậy thì vị thánh nữ này đã già lắm rồi.
“Đúng vậy, thánh nữ giúp chúng tôi xem bệnh, nhiều năm qua cũng không có vấn đề gì, mưa gió cũng không quản, cho nên, thánh nữ hẳn là hơn một trăm tuổi rồi. Không, không, tôi nói sai rồi, thánh nữ mãi mãi trẻ, thánh nữ sẽ không bao giờ già!” Thản Tạp vội vàng đổi giọng, dường như Thản Tạp thấy nói như vậy là có tội với thánh nữ.
Trần Thiên Minh cùng với Thản Tạp vừa rời đi không được bao lâu thì tòa thành màu trắng đã ở trước mặt. Trước cổng tòa thành đã bị vây quanh bởi rất nhiều người, nhưng mặc dù nhiều người nhưng tất cả mọi người đều xếp hàng có trình tự, không có chút hỗn loạn nào. Mà đứng trong đám người đó không hề phân biệt đệ tử của Hoàng Giáo hay Hồng Giáo, dường như trật tự luôn được duy trì.
“Nơi này cũng có người trông coi sao?” Trần Thiên Minh quay sang nói với Thản Tạp.
“Đúng vậy, Sau khi Hoàng Giáo chúng tôi cùng với Hồng Giáo Hoạt Phật trải qua thương lượng, cũng đi đến thống nhất mỗi môn giáo phái một vài đệ tử đến đây duy trì trật tự, mặc dù mọi người đến đây đều rất trật tự nhưng vẫn phải đề phòng có chuyện phát sinh, nếu như có ai xúc phạm đến thánh nữ thì đó là tội của chúng tôi, cho dù chúng tôi có bị vứt xuống mười tám tầng địa ngục cũng không giảm được tội đó”. Thản Tạp hai tay tạo thành hình chữ thập, nhỏ giọng nói.
Bây giở Trần Thiên Minh lại có thêm cái nhìn mới, hắn cảm nhận rằng thánh nữ trong ý thức của Lạt Ma Giáo có địa vị rất lớn, khi so sánh hai giáo phái Hồng, Hoàng thì Hoạt Phật có thể còn có vị trí cao nhưng khi vừa mới nghe Thản Tạp nói đến thánh nữ thì không còn để ý gì đến chuyện của Lạt Ma Giáo nữa, chỉ …
Ôi, nếu như để thánh nữ cai quản Lạt Ma Giáo, thì sẽ không còn phân ra hai giáo phái Hồng, Hoàng nữa, hơn nữa, mọi người sẽ có một cuộc sống hòa bình hạnh phúc, như vậy thì thật tốt biết bao! Trong lòng Trần Thiên Minh thầm suy nghĩ.
Đi tới đám người bên cạnh, Trần Thiên Minh nhìn thấy nơi đây chỉ toàn người là người, trong ba lớp, ngoài ba lớp, còn có những người không khám bệnh đang vây kín cách đó không xa. Trần Thiên Minh tập trung nhìn vào đám người và phát hiện ra đứng bên trong bọn họ có một người phụ nữ che kín mặt, đứng trước cô có một người đàn ông Tây bộ chứng bốn mươi tuổi. Sau khi người phụ nữ che mặt cẩn thận nhìn bàn tay người, sau đó liền quay ra bàn viết gì đó và đưa tờ giấy cho một bà mặc y phục đen đứng bên cạnh.
Bà mặc y phục đen khoảng chừng sáu mươi tuổi. Mặc dù già lọm khọm rồi nhưng trên mặt không hề có vết nhăn nào, Trần Thiên Minh có cảm giác bà lão đó đã tám mươi tuổi rồi nhưng quan sát sự cố gắng hoạt động nhanh nhẹn thì bà lão chỉ giống như sáu mươi tuổi thôi. Bà lão cầm lấy tờ giấy trên tay người phụ nữ che mặt, sau đó đi tới một góc để lấy thuốc. Chỉ một lúc sau thì bà lão mặc đồ đen đã giao thuốc cho người bệnh.
Thản Tạp nói nhỏ vào tai Trần Thiên Minh: “Trần tiên sinh, người phụ nữ che mặt ấy chính là thánh nữ, bà lão mặc trang phụ đen kia chính là hắc thần bà, còn bà lão đứng bên cạnh hắc thần bà trông cũng không khác là mấy chính là bạch thần bà, nếu như không có chuyện gì thì hai bà đều luôn đi theo thánh nữ.
Nghe Thản Tạp nói như vậy, Trần Thiên Minh cẩn thận quan sát thánh nữ một hồi lâu, sau đó cảm thấy mình không có cách nào đoán rõ được tuổi của thánh nữ chỉ qua tướng mạo. Thánh nữ mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, hơn nữa còn che mặt, tóc cũng dùng một tấm vải trắng quấn quanh, chỉ để lộ ra đôi mắt.
Đó là một đôi mắt sáng ngời. Về phần đoán tuổi của thánh nữ qua đôi mắt, dáng người, đôi tay là kỹ thuật quá cao siêu mà Trần Thiên Minh không học được. Khó trách Thản Tạp nói là không biết thánh nữ bao nhiêu tuổi nếu chỉ nhìn qua tướng mạo, lời nói thì không dễ nghe, đúng là nếu như tìm một người phụ nữ bên ngoài mà mặc một bộ trang phục như thánh nữ thì mọi người cũng không thể phát hiện ra được.
Trần Thiên Minh nói: “Thản Tạp, vậy chỉ nhìn ở bên ngoài thì mọi người làm thế nào để nhận ra thánh nữ?”
“Thánh nữ luôn mặc trang phục như này, mà hai thần bà cũng thường xuyên đi theo người, vì vậy tất cả mọi người đều nhận ra. Hơn nữa, thánh nữ còn có thánh bài nên ai muốn giả mạo cũng không được”. Thản Tạp thấy Trần Thiên Minh có chút nghi hoặc nên hắn đã giải thích rõ.
“Ông chủ, thật nhiều người đến khám bệnh nhỉ” Trần Thiên Minh quay sang nói với Ngô Tổ Kiệt.
“Đúng vậy, thánh nữ khám chữa được nhiều bệnh, nhưng lại hoàn toàn miễn phí, đương nhiên sẽ có rất nhiều người đến xem rồi. Trần tiên sinh, dù sao hôm nay các anh cũng không vào trong thôn mua hàng, chi bằng cũng xếp hàng để thánh nữ khám cho một lần”. Thản Tạp khuyên nhủ Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh suy nghĩ cũng thấy hay, dù sao hắn cũng đang nhàn rỗi, cùng xếp hàng với mọi người để thánh nữ khám xem có bệnh gì không cũng tốt. Hơn nữa, hắn cũng muốn tận mắt chứng kiến phương pháp chữa bệnh qua xem tay thần kỳ như thế nào. Vì vậy, hắn cùng Ngô Tổ Kiệt liền đi tới xếp hàng cùng đám người.
Trần Thiên Minh nhìn vào bên trong còn nhiều người như vậy thì có chút lo lắng cho dù có xếp hàng ở đây đến trưa cũng không đến lượt mình. Mặc dù hắn thấy thánh nữ khám bệnh rất nhanh, chỉ chừng khoảng một phút đồng hồ cho một người bệnh, nhưng ở đây vẫn còn nhiều người lắm. “Thản Tạp, nếu như không khám hết cho mọi người thì làm sao bây giờ?” Trần Thiên Minh hỏi Thản Tạp đang đứng bên cạnh.
“Nếu thánh nữ khám không hết thì chỉ có thể đi về thôi, hoặc là tìm thầy thuốc nào khác khám cho. Buổi sáng thánh nữ chỉ khám bệnh đến đúng mười hai giờ trưa, buổi chiều từ hai giờ đến sáu giờ chiều. Khi nào hết giờ thánh nữ sẽ trở về thần đường”. Thản Tạp nói.
“Vậy thì không thể xem hết cho bệnh nhân rồi nhỉ?” Trần Thiên Minh hỏi.
“Thánh nữ không thể khám bện được cho hết tất cả mọi người, người làm như vậy chỉ là giải quyết một bộ phận những người Tây bộ có bệnh nhưng không có tiền đi khám chữa. Ở đây chúng tôi cũng có bệnh viện, cả trong Lạt Ma Giáo cũng bác sĩ khám chữa bệnh nhưng đến đó đều bị mất phí”. Thản Tạp nói.
Lúc này, đột nhiên đám người phía trước ầm ĩ cả lên, bắt đầu có những người lôi kéo, hình như nguyên nhân là vì sắp đến giữa trưa thánh nữ phải quay trở vào thần đường. Bọn họ cãi nhau, lúc đầu là chen lấn khiến cho đám đông bắt đầu hỗn loạn. Sau đó còn có người bắt đầu động tay động chân, có người còn hướng đến chỗ thánh nữ, đại khái là muốn được khám bệnh trước. Còn những người đang đứng ở phía trước thấy người phía sau muốn vọt lên trước cũng tỏ ra vô cùng tức giận mà lại tranh lên trước.
Nhất thời, một đoàn người cùng hướng về phía thánh nữ mà lao tới.
/1969
|