Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 309 - Chương 296

/362


Editor: Hạ Y Lan

Ở văn phòng luật sư, cửa mở ra.

Tiểu Ngư từ bên ngoài đi tới, lưng đeo một túi xách.

“A, nhóc tìm luật sư Tiêu à? Anh ấy đang có việc, phải đợi một lát!” Trợ lý nhìn cô bé nháy nháy mắt, trong ánh mắt mấy phần ranh mãnh.

Tiểu Ngư liền ngoan ngoãn ngồi bên ngoài chờ, nhưng nhìn vào bên trong có thể thấy được hình bóng của một cô gái giống với chị Thanh Hòa, đang ngồi đối diện Tiêu Y Đình, tóc dài đen nhánh, mềm mại xõa xuống, theo tiết tấu nói chuyện, ánh sáng chiếu trên mái tóc ấy lại rực rỡ từng mảnh.

Thật sự. . . . . .

Chỉ nhìn bóng lưng này, nếu như bé không biết chị Thanh Hòa đã ra đi vĩnh viễn, bé nhất định người này là chị ấy. . . . . .

Bé cũng không muốn nghe trộm bọn họ nói chuyện, nhưng những lời kia lại cứ truyền vào tai bé:

“Quá trình của hôn lễ là như vậy, mũ đầu Lưu Tô bằng vàng đang được chế tạo, có chút gấp gáp, còn cô, chuẩn bị xong chưa?” Người nói là Tiêu Y Đình, giọng nói lạnh lùng thô sáp, nghe không ra nhiệt độ.

“Ừ, tốt lắm, anh xem cái này một chút.” Mạnh Thanh Thiển cứng nhắc đưa thứ trong tay mình cho anh.

Tiêu Y Đình nhận lấy, ánh mắt liền dính chặt vào nội dung, trong mắt là đau đớn cùng bi thương như sóng triều .

“Không tệ, đổi thành như vậy rất tốt.” Anh nhẹ nhàng đánh giá, trả lại cho cô, “Cứ như vậy đi, những thứ khác, đều có tôi lo rồi.”

“Tốt.” Mạnh Thanh Thiển thu lại.

“Có thời gi¬an thì đi thử quần áo, có thể tự đi không?” Anh nói.

“. . . . . .” Cô có chút chần chờ, lần trước đến chỗ may đo quần áo, là mọi người cùng nhau đi, hiện tại cô cũng không xác định mình có thể đi được không, “Không đi cùng nhau sao?”

“Không, tự mình đi thôi! Trừ phi. . . . . .” Anh nhìn cô một cái, trong mắt có vô vàn ý vị hàm xúc.

Cô nhất thời hiểu ý, đỏ mặt một chút, trong mắt có mấy phần tức giận, “Vậy hay là tự tôi đi là được!” Giống như hình ảnh cô gái nhỏ lúc ở bệnh viện.

Cô đứng dậy, lấy túi ra cửa, nhìn thấy Tiểu Ngư cũng không để ý, bước đi nhẹ nhàng.

Diendanlequydon.com

Cô ấy thật là đẹp. . . . . .

Đẹp khiến người ta hít thở không thông. . . . . .

Tiểu Ngư nhìn chằm chằm bóng lưng đã đi xa, nước mắt tràn vào khóe mắt, khí chất đó rất giống chị Thanh Hòa, nhưng gương mặt của cô ấy và chị Thanh Hòa lại là hai loại phong cách, hơn nữa, xem ra cô ấy so với chị Thanh Hòa thì khỏe mạnh, hoạt bát hơn. Như nháy mắt cô ấy mỉm cười bước qua bé, nụ cười như vậy chị Thanh Hòa chưa từng có, ngọt ngào, thoải mái, chỉ có những người hạnh phúc mới có thể cười như vậy. . . . . .

“Tiểu Ngư?” Là Tiêu Y Đình gọi bé trước.

Bé nhìn bóng lưng của Mạnh Thanh Thiển, hoàn toàn nhập thần.

Anh gọi bé, một đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, mang theo u oán.

“Vào đi.” Anh lại nói.

Tiểu Ngư nén khóc, từng bước đến gần, cuối cùng đi tới trước mặt anh, nước mắt rơi xuống.

Bé cúi thấp đầu, nhìn chân của mình, mặc cho nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, rồi sau đó, lại dùng mu bàn tay hung hăng lau mắt, dùng sức khóc, cắn chặt răng hỏi anh, “Anh phải kết hôn?”

Thật ra thì, bé biết rõ thân phận của mình chẳng liên quan gì đến anh cả, không phải, có lẽ là người anh ghét cay ghét đắng mới đúng, nhưng giờ khắc này, không nén được lại rơi nước mắt. . . . . .

Bé mười hai tuổi, vẫn chỉ là cô nhóc có mấy phần bướng bỉnh , khóc lên liền thay đổi tính khí, nói chuyện cũng mang theo châm chọc, “Em tới tạm biệt anh, em và ông phải về quê! Chúc anh tân hôn hạnh phúc!”

Nói xong, nước mắt càng nhiều hơn, lấy một xấp tiền trong túi, ném lên bàn, “Ở đây chỉ có hai ngàn, sau này trở về em sẽ tiếp tục kiếm tiền trả lại cho anh!”

Anh nhìn xấp tiền kia, nhìn Tiểu Ngư khóc, trong lòng lại xúc động không giải thích được.

Từ đầu đến cuối anh cũng không đụng đến số tiền kia, chỉ thở dài nói, “Không phải nói tháng chín là đi học sao?”

“Ông nội đã khỏe. . . . . . Khỏe hơn rất nhiều. . . . . . nên muốn. . . . . . về nhà. . . . . .” Bé thút tha thút thít nói.

“Khi nào trở về? Vé đã mua xong chưa?” Anh hỏi.

“Không. . . . . . Không cần anh quan tâm. . . . . .” Bé thật rất khổ sở, mười hai tuổi, còn ngây thơ, nhưng vẫn có chút hiểu chuyện. . . . . .

Anh nhìn bé khóc thành ra như vậy, cười khổ, “Nhớ chị Thanh Hòa phải không?” Em gái từng nói, cô bé này giống như cô lúc trước vậy, nhưng anh cảm thấy, không giống chút nào cả, hay nói cách khác, trên thế giới này không có ai giống cô được cả. . . . .

Tiểu Ngư dùng sức gật đầu.

Anh đang nghĩ, đến tột cùng thì em gái có sức quyến rũ như thế nào? Rõ ràng là một người rất lạnh nhạt, nhưng từng người xuất hiện bên cạnh cô, lại luôn đối với cô một lòng, khó có thể quên. Phó Chân Ngôn như thế, Tiêu Thành Trác như thế, Tô Tô như thế, Vương Triết như thế, Kiều Tư như thế, ngay cả Tiểu Ngư quen biết chưa lâu cũng như vậy . . . . .

“Tại sao em lại thích cô ấy?” Giọng anh mơ hồ hỏi.

“Em chỉ là thích chị ấy. . . . . .”

Tại sao thích? Vấn đề này một người lớn còn không giải thích được thì một cô bé mười hai tuổi như bé làm sao nói rõ được? Thích, chính là thích, chị ấy rất tốt với bé, cho bé cũng đối tốt với chị, giữa người với người vốn chính là như thế. . . . . .

Cô ấy rất an tĩnh, an tĩnh đến mức khiến người ta không để ý đến sự tồn tại của cô ấy, nhưng cô ấy vẫn luôn ở đó, ở nơi mà khi tôi cần dù thời điểm nào vẫn luôn làm bạn bên cạnh tôi, cô ấy yên lặng cho tôi tất cả. Kiều Tư đã nói như thế.

Cô ấy rất bá đạo, ngang ngạnh kiên trì mình đúng, hơn nữa có sức mạnh dẫn dắt tôi theo con đường mà cô ấy chỉ, hơn nữa, từng bước một chứng minh, là cô ấy đúng. Phó Chân Ngôn nói như vậy.

Cô ấy rất kiên định, khi đã nhận định chuyện gì, cho dù phải bỏ ra bao nhiêu cố gắng, cô ấy đều làm đến cùng, hơn nữa tinh thần rất mạnh mẽ, dẫn dắt mọi người chung quanh, không bao giờ bỏ quên ai. Về sau, Vương Triết nói như vậy.

Cô ấy rất dịu dàng, nhỏ yếu thế kia, làm cho người ta không nhịn được yêu thương , bảo vệ cố ấy, nhưng càng về sau, cậu mới phát hiện, thì ra, cậu mới là người được cô ấy bảo vệ. Tô Tô đã nói như vậy.

Chú không biết chị là người thế nào, chú cũng mặc kệ chị là người thế nào, chú chỉ biết, năm đó, thời điểm chị ôm chú, ở nơi này, chị ấy cách chú rất gần! Chú có thể cảm nhận được! Tiêu Thành Trác chỉ lòng mình, nói như vậy.

Cuối cùng mọi người đều chỉ vào ngực mình nói: cô không thích nói chuyện, nhìn như phong bế, nhưng chỉ cần dùng tâm


/362

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status