“ Mẫu thân, con giới thiệu với ngài, đây là Vệ Minh Hạo, ngũ hoàng tử..là chúng con đích bạn tốt nha!!......” Duệ Hi hưng phấn giới thiệu, đây là lần đầu tiên nó giới thiệu cho mẫu thân nó đích bằng hữu mà
“ A …..aa..a….thật đáng yêu hài tử” , Khuynh Thiên nhãn thần sáng lên nhìn oa nhi trước mặt tuy ko bằng nàng bảo bối nhưng cũng thật đáng yêu đích…..
“ Nhĩ hảo…..di di.., ta có thể như vậy kêu ngài…….” Vệ Minh Hạo chờ mong nói, lúc nãy nó nhìn thấy xinh đẹp di di vì bảo vệ Thần Hi mà lớn tiếng cùng nhu phi nương nương khiến hắn hâm mộ ko thôi, dường như phụ hoàng cũng rất khách khí này di di đích……
“ Ân!.....Tiểu Hạo có thể gọi ta là Khuynh di, hoặc Thiên di đều được….” Khuynh Thiên xoa nó đầu ôn nhu nó, thật đáng yêu hài tử…sinh này đế vương gia tâm tư lại ko nhiễm bẩn thật hiếm thấy…..
Vệ Minh Hạo vui vẻ nhìn Khuynh Thiên, hình như đã lâu chưa từng có ai ôn nhu cùng sủng nịnh như vậy với nó đi, khiến nó thập phần yêu thích…..
“ Tiểu Hạo, sau này có thể đến Lãnh phủ chơi đích, Duệ Hi cùng Thần Hi cũng cần có người bầu bạn rồi….” Khuynh Thiên khẽ mỉm cười
“ Phụ hoàng sẽ ko cho đích…..” Minh Hạo có chút vui sướng nhưng lại ủ rũ nói, phụ hoàng đâu dễ cho nó ra cung a!!..
“ Ko sao, ta nói hắn là được….” Khuynh Thiên mỉm cười đạo. đáng thương đứa nhỏ, như vậy khát khao thân tình nha…..
“ Thật! Khuynh di ko được lừa ta đích……” Minh Hạo nhãn thần vui mừng nói.. thật tốt quá nếu vậy có thể thường xuyên ra cung ngoạn rồi, ở trong hoàng cung thật cô đơn a
“ Đương nhiên…” Khuynh Thiên sủng nịnh cười nhìn nó, khiến cho nó- Vệ Minh Hạo đời này ko quên kia phượng mâu ôn nhu nhìn nó…..
Trong Hạo Nguyệt quốc Hạo đế lục có nói: “ Đế trong cuộc đời này yêu quý cùng kính trọng nhất ko phải là Đế đích phụ hoàng càng ko phải Đế mẫu hậu mà là một nữ nhân khác, nữ nhân xinh đẹp tựa trích tiên, ma mị như yêu tinh, thuần khiết như tinh linh lại cao ngạo như vương…nữ nhân nổi tiếng nhất đại lục thời bấy giờ…Lãnh phủ đích chủ nhân Lãnh Khuynh Thiên…., lạnh lùng như đế, cao ngạo như đế khiến cho bao người sợ hãi than nhưng đứng trước vị nữ nhân ấy, đế chỉ còn lại là hài tử….dịu ngoan nghe lời……”
“ Được rồi, cũng đói rồi đi, chúng ta dùng cơm thôi…!” Khuynh Thiên cười nói, một tay giúp Hân nhi lấy thức ăn từ trong tráp ra, nhiều loại thức ăn, đặc sắc mùi vị…..khiến cho nhân ở đây bụng ai nấy bắt đầu kêu la
“ Duệ nhi, cái này rất ngon ăn nhiều chút, đúng món Duệ Hi thích nha…” Khuynh Thiên gắp cho nó cười nói
“ Cảm ơn mẫu thân…..” Duệ Hi vui vẻ với món nó yêu thích
“ Tiểu Hạo, ăn có vừa miệng ko……” Khuynh Thiên sủng nịnh gắp cho nó một khối thịt…..
“ Ân, rất ngon…là di di làm sao………” Minh Hạo vấn
“ Đúng vậy!...lần sau Tiểu Hạo đến Lãnh phủ, thích món gì cứ nói, di di nhất định làm cho ngươi, thế nào…?” Khuynh Thiên ôn nhu cười
“ Ân….cảm ơn Khuynh di……” Minh Hạo thanh âm có chút nghèn nghẹn….nhưng nó vẫn tỏ ra bình thường ko có việc gì. Nó là hoàng tử nên ko được yếu đuối đích, nhưng mà nó thật sự rất muốn khóc nha, dường như chưa từng có ai vô điều kiện như vậy sủng nịnh nó, khiến nó vô cùng ấm áp .
“ Ngốc!....dù như thế nào thông minh ngươi cũng chỉ là tiểu hài tử đích, cho nên muốn khóc cứ việc khóc, di di sẽ ko cười ngươi nga! Cứ xem như là bí mật giữa chúng ta như thế nào?...” Khuynh Thiên ôn nhu vuốt đầu nó nói……
“ Oa!.....sao di di lại như vậy đối tốt với hạo nhi đích……” Vệ Minh Hạo nức nở khóc, âm thanh nghẹn ngào, dường như nó nghẹn này rơi lệ lâu lắm đích……cho nên coi như phóng túng một lần, nó thoải mái khóc, khóc thật to, thật lớn!!
“ Vì ngươi là hài tử đích, ko là gì cả…chỉ cần nhớ hài tử là cần sủng cần yêu…..nếu như ko ai sủng ngươi để chi ta sủng ngươi, thương ngươi được ko…!! Lúc ở lãnh phủ có thể gọi ta tiếng mẫu thân…..” Khuynh Thiên ấm áp nói
“ Ân…….” Vệ Minh Hạo nức nở gật đầu, nín khóc có chút xấu hổ nhìn nó đích bạn thân….
Duệ Hi cùng Thần Hi cười cười nhìn Minh Hạo, nhãn thần vui mừng, tốt lắm vậy là có thêm đồng minh đuổi đi thối nam nhân quấn quýt lấy chúng nó nương thân nha….hắc hắc..!!!
********************************************************
Cứ ba năm một lần, tam quốc sẽ tổ chức một cuộc thi tranh tài tam quốc, nước thắng thì trong vòng ba năm hai nước còn lại ko được gây rối loạn biên cương……và cứ luân phiên tổ chức tại hoàng cung các nước….lần này tại Hạo Nguyệt Quốc..!!!
Đêm……..
Nguyệt lên cao……..
Không khí thập phần thoải mái, vô cùng tốt cho cuộc tranh tài của tam quốc nha..!!
Xa hoa mỹ lệ là cảm giác đầu tiên khi bất cứ ai bước vào lễ hội này, trang hoàng vô cùng rực rỡ..cũng tỏ ngạo khí của Hạo Nguyệt hoàng gia
Lúc này đây, đại diện tam quốc ba vị quốc chủ đều tuấn mỹ vô trù, thu hút khá nhiều ánh mắt nhiều người, nhất là các thiếu nữ a…
Hạo Nguyệt đế, Vệ Minh Kì, tuấn mỹ cao ngạo…một thân trường bào càng tôn lên hắn khí phách hoàng gia
Thiên Vũ quốc, Hiên Viên Mạc Quân…, trong trẻo như ngọc, thanh nhã như bạch liên….nhưng mà lại gây cho người cảm giác suy yếu, mỹ cảm..
Bắc li quốc, Bắc Li Ngạo , một thân trường bào màu đen thể hiên vẻ tuấn mỹ lãnh khốc, giơ tay nhấc chân tràn ngập khí chất vương giả a.!
“ Oa! Nương..thật đông người nha…” đáng yêu tiểu nam hài khoảng 3, 4 tuổi, mê ly mắt to màu đỏ con ngươi chọc người trìu mến nha…
“ Đúng vậy! đây là cung đình yến tiệc nên đông thôi!...” nam hài tuy còn nhỏ nhưng trầm ổn nội liễm, khả ái búp bê mặt…chính thị Vệ Minh Hạo, tiểu hoàng tử…
“ Nương, vì sao chúng ta phải đến nơi này nha…!...” nam hài còn lại oai đầu hỏi, màu tím con ngươi linh động đích Lãnh Duệ Hi.
“ Duệ nhi, không thích nơi này sao….” Khuynh Thiên ôn nhu nói, nhãn thần ấm áp ý cười
“ Không có! Chỉ là ko thích đông người thôi..!!!” Duệ Hi cuối đầu nói nhỏ, dù nó như thế nào thông minh nhưng chuyện ấy vẫn ám ảnh nó …..
“ Không có gì..!! dù bất cứ nơi nào, mẫu thân cũng sẽ bảo vệ hai đứa biết ko?...cho nên chỉ cần an tâm vui đùa là tốt rồi….nhi tử của ta phải là người được mọi người ngưỡng mộ nha….” Khuynh Thiên vuốt đầu nó nói nhỏ, phượng mâu nồng đậm sủng nịnh
“ Ân…..Duệ Nhi biết…….” Duệ Hi khả ái cười, tràn ngập hương vị hài tử ko giống bộ dáng ông cụ non thường ngày
“ Lãnh tiểu thư! Nàng đến rồi…..” Vệ Minh Kha ôn nhu cười nhìn nữ nhân trước mặt, hôm nay nàng phá lệ xinh đẹp ….hoàn mỹ ngũ quan, phượng mâu trong suốt như hoằng nước, mị hoặc câu nhân.., quỳnh dao mũi, môi anh đào đỏ mọng mê người. Một đầu mềm mại ô phát buông thả tự nhiên phiêu dật, hời hợt buột một dây tử kim tạo nên nét phong tình khó tả…
“ Ân…..vương gia, chỗ của ta chỗ nào đâu….” Khuynh Thiên khách khí nói, sao đông người quá vậy, mà sao ko ngồi xuống, đứng lung tung làm cho nàng ko biết đường nào mà tính a
Vệ Minh Kha có chút thở dài, nàng đến bao giờ mới có thể nhìn hắn thêm vài phút đây, thật là gây ấn tượng đầu tiên ko tốt thì thật khó ….
Bắc Li Ngạo nhíu mày nhìn tử y thiếu nữ đằng trước, chính là nàng, cái kia tiểu cô nương dám bảo hắn bị…thần kinh…! Đúng là đi mòn dép ko tìm được, lại ngay cạnh….mà sao nàng ở đây, chẳng lẽ là tiểu thư quan lại….hay công chúa….!!...
“ A …..aa..a….thật đáng yêu hài tử” , Khuynh Thiên nhãn thần sáng lên nhìn oa nhi trước mặt tuy ko bằng nàng bảo bối nhưng cũng thật đáng yêu đích…..
“ Nhĩ hảo…..di di.., ta có thể như vậy kêu ngài…….” Vệ Minh Hạo chờ mong nói, lúc nãy nó nhìn thấy xinh đẹp di di vì bảo vệ Thần Hi mà lớn tiếng cùng nhu phi nương nương khiến hắn hâm mộ ko thôi, dường như phụ hoàng cũng rất khách khí này di di đích……
“ Ân!.....Tiểu Hạo có thể gọi ta là Khuynh di, hoặc Thiên di đều được….” Khuynh Thiên xoa nó đầu ôn nhu nó, thật đáng yêu hài tử…sinh này đế vương gia tâm tư lại ko nhiễm bẩn thật hiếm thấy…..
Vệ Minh Hạo vui vẻ nhìn Khuynh Thiên, hình như đã lâu chưa từng có ai ôn nhu cùng sủng nịnh như vậy với nó đi, khiến nó thập phần yêu thích…..
“ Tiểu Hạo, sau này có thể đến Lãnh phủ chơi đích, Duệ Hi cùng Thần Hi cũng cần có người bầu bạn rồi….” Khuynh Thiên khẽ mỉm cười
“ Phụ hoàng sẽ ko cho đích…..” Minh Hạo có chút vui sướng nhưng lại ủ rũ nói, phụ hoàng đâu dễ cho nó ra cung a!!..
“ Ko sao, ta nói hắn là được….” Khuynh Thiên mỉm cười đạo. đáng thương đứa nhỏ, như vậy khát khao thân tình nha…..
“ Thật! Khuynh di ko được lừa ta đích……” Minh Hạo nhãn thần vui mừng nói.. thật tốt quá nếu vậy có thể thường xuyên ra cung ngoạn rồi, ở trong hoàng cung thật cô đơn a
“ Đương nhiên…” Khuynh Thiên sủng nịnh cười nhìn nó, khiến cho nó- Vệ Minh Hạo đời này ko quên kia phượng mâu ôn nhu nhìn nó…..
Trong Hạo Nguyệt quốc Hạo đế lục có nói: “ Đế trong cuộc đời này yêu quý cùng kính trọng nhất ko phải là Đế đích phụ hoàng càng ko phải Đế mẫu hậu mà là một nữ nhân khác, nữ nhân xinh đẹp tựa trích tiên, ma mị như yêu tinh, thuần khiết như tinh linh lại cao ngạo như vương…nữ nhân nổi tiếng nhất đại lục thời bấy giờ…Lãnh phủ đích chủ nhân Lãnh Khuynh Thiên…., lạnh lùng như đế, cao ngạo như đế khiến cho bao người sợ hãi than nhưng đứng trước vị nữ nhân ấy, đế chỉ còn lại là hài tử….dịu ngoan nghe lời……”
“ Được rồi, cũng đói rồi đi, chúng ta dùng cơm thôi…!” Khuynh Thiên cười nói, một tay giúp Hân nhi lấy thức ăn từ trong tráp ra, nhiều loại thức ăn, đặc sắc mùi vị…..khiến cho nhân ở đây bụng ai nấy bắt đầu kêu la
“ Duệ nhi, cái này rất ngon ăn nhiều chút, đúng món Duệ Hi thích nha…” Khuynh Thiên gắp cho nó cười nói
“ Cảm ơn mẫu thân…..” Duệ Hi vui vẻ với món nó yêu thích
“ Tiểu Hạo, ăn có vừa miệng ko……” Khuynh Thiên sủng nịnh gắp cho nó một khối thịt…..
“ Ân, rất ngon…là di di làm sao………” Minh Hạo vấn
“ Đúng vậy!...lần sau Tiểu Hạo đến Lãnh phủ, thích món gì cứ nói, di di nhất định làm cho ngươi, thế nào…?” Khuynh Thiên ôn nhu cười
“ Ân….cảm ơn Khuynh di……” Minh Hạo thanh âm có chút nghèn nghẹn….nhưng nó vẫn tỏ ra bình thường ko có việc gì. Nó là hoàng tử nên ko được yếu đuối đích, nhưng mà nó thật sự rất muốn khóc nha, dường như chưa từng có ai vô điều kiện như vậy sủng nịnh nó, khiến nó vô cùng ấm áp .
“ Ngốc!....dù như thế nào thông minh ngươi cũng chỉ là tiểu hài tử đích, cho nên muốn khóc cứ việc khóc, di di sẽ ko cười ngươi nga! Cứ xem như là bí mật giữa chúng ta như thế nào?...” Khuynh Thiên ôn nhu vuốt đầu nó nói……
“ Oa!.....sao di di lại như vậy đối tốt với hạo nhi đích……” Vệ Minh Hạo nức nở khóc, âm thanh nghẹn ngào, dường như nó nghẹn này rơi lệ lâu lắm đích……cho nên coi như phóng túng một lần, nó thoải mái khóc, khóc thật to, thật lớn!!
“ Vì ngươi là hài tử đích, ko là gì cả…chỉ cần nhớ hài tử là cần sủng cần yêu…..nếu như ko ai sủng ngươi để chi ta sủng ngươi, thương ngươi được ko…!! Lúc ở lãnh phủ có thể gọi ta tiếng mẫu thân…..” Khuynh Thiên ấm áp nói
“ Ân…….” Vệ Minh Hạo nức nở gật đầu, nín khóc có chút xấu hổ nhìn nó đích bạn thân….
Duệ Hi cùng Thần Hi cười cười nhìn Minh Hạo, nhãn thần vui mừng, tốt lắm vậy là có thêm đồng minh đuổi đi thối nam nhân quấn quýt lấy chúng nó nương thân nha….hắc hắc..!!!
********************************************************
Cứ ba năm một lần, tam quốc sẽ tổ chức một cuộc thi tranh tài tam quốc, nước thắng thì trong vòng ba năm hai nước còn lại ko được gây rối loạn biên cương……và cứ luân phiên tổ chức tại hoàng cung các nước….lần này tại Hạo Nguyệt Quốc..!!!
Đêm……..
Nguyệt lên cao……..
Không khí thập phần thoải mái, vô cùng tốt cho cuộc tranh tài của tam quốc nha..!!
Xa hoa mỹ lệ là cảm giác đầu tiên khi bất cứ ai bước vào lễ hội này, trang hoàng vô cùng rực rỡ..cũng tỏ ngạo khí của Hạo Nguyệt hoàng gia
Lúc này đây, đại diện tam quốc ba vị quốc chủ đều tuấn mỹ vô trù, thu hút khá nhiều ánh mắt nhiều người, nhất là các thiếu nữ a…
Hạo Nguyệt đế, Vệ Minh Kì, tuấn mỹ cao ngạo…một thân trường bào càng tôn lên hắn khí phách hoàng gia
Thiên Vũ quốc, Hiên Viên Mạc Quân…, trong trẻo như ngọc, thanh nhã như bạch liên….nhưng mà lại gây cho người cảm giác suy yếu, mỹ cảm..
Bắc li quốc, Bắc Li Ngạo , một thân trường bào màu đen thể hiên vẻ tuấn mỹ lãnh khốc, giơ tay nhấc chân tràn ngập khí chất vương giả a.!
“ Oa! Nương..thật đông người nha…” đáng yêu tiểu nam hài khoảng 3, 4 tuổi, mê ly mắt to màu đỏ con ngươi chọc người trìu mến nha…
“ Đúng vậy! đây là cung đình yến tiệc nên đông thôi!...” nam hài tuy còn nhỏ nhưng trầm ổn nội liễm, khả ái búp bê mặt…chính thị Vệ Minh Hạo, tiểu hoàng tử…
“ Nương, vì sao chúng ta phải đến nơi này nha…!...” nam hài còn lại oai đầu hỏi, màu tím con ngươi linh động đích Lãnh Duệ Hi.
“ Duệ nhi, không thích nơi này sao….” Khuynh Thiên ôn nhu nói, nhãn thần ấm áp ý cười
“ Không có! Chỉ là ko thích đông người thôi..!!!” Duệ Hi cuối đầu nói nhỏ, dù nó như thế nào thông minh nhưng chuyện ấy vẫn ám ảnh nó …..
“ Không có gì..!! dù bất cứ nơi nào, mẫu thân cũng sẽ bảo vệ hai đứa biết ko?...cho nên chỉ cần an tâm vui đùa là tốt rồi….nhi tử của ta phải là người được mọi người ngưỡng mộ nha….” Khuynh Thiên vuốt đầu nó nói nhỏ, phượng mâu nồng đậm sủng nịnh
“ Ân…..Duệ Nhi biết…….” Duệ Hi khả ái cười, tràn ngập hương vị hài tử ko giống bộ dáng ông cụ non thường ngày
“ Lãnh tiểu thư! Nàng đến rồi…..” Vệ Minh Kha ôn nhu cười nhìn nữ nhân trước mặt, hôm nay nàng phá lệ xinh đẹp ….hoàn mỹ ngũ quan, phượng mâu trong suốt như hoằng nước, mị hoặc câu nhân.., quỳnh dao mũi, môi anh đào đỏ mọng mê người. Một đầu mềm mại ô phát buông thả tự nhiên phiêu dật, hời hợt buột một dây tử kim tạo nên nét phong tình khó tả…
“ Ân…..vương gia, chỗ của ta chỗ nào đâu….” Khuynh Thiên khách khí nói, sao đông người quá vậy, mà sao ko ngồi xuống, đứng lung tung làm cho nàng ko biết đường nào mà tính a
Vệ Minh Kha có chút thở dài, nàng đến bao giờ mới có thể nhìn hắn thêm vài phút đây, thật là gây ấn tượng đầu tiên ko tốt thì thật khó ….
Bắc Li Ngạo nhíu mày nhìn tử y thiếu nữ đằng trước, chính là nàng, cái kia tiểu cô nương dám bảo hắn bị…thần kinh…! Đúng là đi mòn dép ko tìm được, lại ngay cạnh….mà sao nàng ở đây, chẳng lẽ là tiểu thư quan lại….hay công chúa….!!...
/61
|