Bạn gái? Bách Lý Băng? Lâm Dật Phi hơi sợ hãi: - Không cần khoa trương như vậy chứ?
- Khoa trương? Lão đại có điều không biết. Đại Ngưu vốn luôn gọi là Tiểu Phi, lúc này lại thay đổi cách xưng hô: - Hiện tại lời đồn càng ngày càng khoa trương. Việc đính ước đã trở thành hoa cúc ngày hôm qua (ý chỉ lỗi thời) rồi. Trên mạng thậm chí còn lưu truyền rằng song phương đã gặp mặt gia trưởng. Cho dù là Bách Lí Hùng cũng đã ngầm đồng ý ông là chuẩn con rể.
Đại Ngưu càng nói càng kích động, nước bọt tung tóe, khiến cho A Thủy nhịn không được lùi về phía sau hai bước.
Lâm Dật Phi nhíu mày, chậm rãi ngồi xuống, giống như nghĩ ra cái gì đó, nhưng hắn vẫn thản nhiên nói: - Lời đồn đãi dừng ở trí giả. Chẳng lẽ hai ông cũng cho là thật?
- Đương nhiên không rồi. Đại Ngưu cười to: - Tôi là trí giả, nên tôi không tin.
- Ông không phải là trí giả. A Thủy lạnh lùng nói: - Ông là bà tám.
Đại Ngưu chẳng so đo: - Trí giả cũng tốt, bà tám cũng được. Nhưng Tiểu Phi, ông có biết, có một tin tức bất lợi với ông đang được truyền bá hay không?
Thiếu niên “À” một tiếng, lông mày hơi nhíu: - Phúc họa cùng tồn tại, chuyện tốt như vậy đâu thể một mình tôi chiếm hết. Tôi lại có hứng thú nghe tin tức bất lợi kia hơn.
- Tin tức bất lợi chính là danh hiệu vương tử si tình của ông đã trở thành hoa cúc ngày hôm qua rồi. Đại Ngưu nở nụ cười kỳ bí.
- Suốt ngày hoa cúc hôm qua. A Thủy nhịn không được nói: - Đại Ngưu, tôi cho phép ông phạm sai lầm, nhưng liên tiếp phạm sai lầm khiến tôi thực sự khó chịu.
Đại Ngưu có chút khó hiểu:
- Tôi sai lầm ở chỗ nào?
- Tô Đông Pha từng viết “Tương Phùng bất dụng mang quy khứ, minh nhật hoàng hoa điệp dã sầu”. A Thủy thản nhiên nói: - Bài thơ này viết vào ngày mùng chín tháng chín, chính là ngày trùng cửu.
- Vậy thì sao? Đại Ngưu là loại người không giải thích ta còn biết, càng giải thích ta càng hồ đồ.
- Tiểu Phi, nghe nói ở buổi giảng lịch sử cổ đại ông xuất hiện danh tiếng. Điển cổ này chắc ông cũng biết chứ? Nhìn Lâm Dật Phi, trong mắt A Thủy có sự nghiền ngẫm:
- Không bằng nói cho Đại Ngưu nghe một chút, để cho cái đầu gỗ của cậu ta được mở mang thêm.
Thiếu niên cười nhạt: - Thời chúng tôi…Thời cổ đại, ngày trùng cửu là ngày thưởng thức hoa cúc. “Chợt thấy hoa cúc nở, mới biết Tố Tiết quay về”. Vương Tích nhìn thấy hoa cúc nở rực rỡ, mới nhớ tới ngày trùng cửu sắp đến. Mạnh Hạo Nhiên cũng từng nói “Mở cửa sân phơi, nâng cốc hỏi Tang Ma. Đợi đến ngày Trọng Dương, ”, cũng là chỉ ngày Trùng Dương.
Hai mắt của Đại Ngưu đã trợn tròn, cơ hồ nói không ra lời.
Lâm Dật Phi lại nói: - Lý Trích Tiên (Lý Bạch) cũng từng viết câu thơ kinh điển “'Cửu nhật long sơn ẩm, hoàng hoa tiếu trục thần. Túy khán phong lạc mạo, vũ ái nguyệt lưu nhân”.
(Dịch thơ: Ngày chín uống mừng trên núi Long. Hoa vàng cười cợt kẻ bên dòng. Say nhìn gió lốc đùa chiếc nón. Âu yếm cùng trăng múa thong dong)
- Khoan, khoan. Đại Ngưu không thể không ngắt lời hắn: - Mấy người ông nói tới là ai vậy. Lý Trích Tiên là ai? Là tài tử của đại học Chiết Thanh hay là nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết?
A Thủy thiếu chút nữa thổ huyết: - Ông bạn của tôi, Lý Trích Tiên chính là Lý Bạch.
- À. Đại Ngưu bừng tỉnh đại ngộ, vô tội nói: - Nói thẳng Lý Bạch ra không được sao? Còn cái gì Lý Trích Tiên, thích khoe học vấn à?
Lâm Dật Phi dở khóc dở cười, nói với ông này chẳng khác gì đàn gẩy tai trâu: - Nhưng tôi lại thích nhất hai câu thơ của Lý Trích Tiên, à Lý Bạch “Hoàng hoa bất xuyết thủ, chiến cổ dao tương vă”
Lâm Dật Phi càng nói càng sáng lạng. Nói tới hai chữ “Chiến cổ” thì càng tỏa sáng. Đại Ngưu chưa bao giờ nghĩ tới thơ Đường qua lời của Tiểu Phi lại dõng dạc như vậy, trầm bổng du dương khiến cho hắn không khỏi khen một tiếng tốt.
Khuôn mặt của A Thủy đầy cổ quái: - Tiểu Phi, sao tôi chưa từng nghe qua hai câu này của Lý Bạch nhỉ? Ông có biết cả bài thơ không?
- Bài thơ này được Lý Bạch viết vào nằm Càn Nguyên thứ hai, ngày Trùng Cửu ở Ba Lăng, Nhạc Dương. Lúc ấy triều Đường đang thảo phạt Khang, thủy quân của Đường triều bày quân ở hồ Động Đình, tích cực thao luyện. Lâm Dật Phi chậm rãi nói.
- Tiểu Phi thực sự bác học. Đại Ngưu nhịn không được nói.
“ Cửu nhật thiên khí thanh, đăng cao vô thu vân. Tạo hóa ích xuyên nhạc, liễu nhiên sở hán phần. Trường phong cổ hoành ba, hợp đạp túc long văn. Ức tích truyền du dự, lâu thuyền tráng hoành phần. Kim tư thảo kình nghê, tinh bái hà tân phân. Bạch vũ lạc tửu tôn, động đình la tam quân. Hoàng hoa bất xuyết thủ, chiến cổ dao tương văn. Kiếm vũ chuyển đồi dương, đương thì nhật đình huân. Hàm ca kích tráng sĩ, khả dĩ tồi yêu phân. Ác xúc đông ly hạ, uyên minh bất túc quần.”
(Tra google không thấy, đành để nguyên văn ==!)
Đợi Lâm Dật Phi dùng âm thanh trầm thấp, từ tính niệm xong bài thơ thiên cổ, Đại Ngưu kinh ngạc, ngay cả A Thủy cũng không khỏi thở dài: - Hôm nay, à, không đúng, hôm qua. Nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường: - Không ngờ đã sang một ngày mới. Lúc lướt web tôi có đọc mấy bài bình luận về việc ông giảng lịch sử cổ đại trong lớp. Tôi còn có chút không tin, nhưng hiện tại lại tin vài phần.
- Các ông cũng không cần phải nhớ những điều này. Lâm Dật Phi thở dài.
- Vậy còn ông? Ông cần à? A Thủy chợt hỏi, đôi mắt lập lòe.
- Tôi không cần nhưng tôi không thể nào quên. Lâm Dật Phi mỉm cười, nhìn người bạn cùng phòng thích vui đùa nhưng tâm tư lại kín đào kia. Đại Ngưu thì mờ mịt: - Xin nhờ hai ông có thể nói ngôn ngữ mà tôi hiểu được không?
A Thủy phì cười: - Trùng Cửu là ngày thưởng thức hoa cúc. Nghe nói qua ngày Trùng Cửu, hoa cúc sẽ héo tàn. Bởi vậy, chỉ có thể dùng hoa cúc ngày mai để so sánh những thứ lỗi thời. Cho nên Đại Ngưu nói hoa cúc hôm qua là sai rồi.
Lúc này Đại Ngưu mới hiểu, không khỏi lầu bầu: - HÔm qua, ngày mai có cách nhau một ngày, cần gì phải nghiền ngẫm từng câu chữ như vậy.
A Thủy và Lâm Dật Phi mỉm cười nhìn nhau. Lâm Dật Phi thản nhiên nói: - Đúng rồi, ông nói tiếp đi, rốt cuộc là tin tức xấu gì.
Đại Ngưu hồi phục tinh thần: - Tiểu Phi, những điều tôi sắp nói ông nên chuẩn bị tâm lý. Việc này có liên quan tới Phong Tuyết Quân.
Lâm Dật Phi gật đầu: - Ông cứ yên tâm. Lâm Dật Phi hiện tại đã không còn là Lâm Dật Phi của ngày trước. Nói xong, thì nhìn lướt qua A Thủy, mỉm cười.
A Thủy kinh ngạc, sững sờ không nói.
- Hiện tại sân trường đang lưu truyền một cách nói khác. Nói rằng ông là một người giả trư ăn thịt hổ, giỏi về tâm kế. Đại Ngưu cảm thấy nói vậy là hơi nặng, liền đổi giọng: - Đương nhiên, đây chỉ là lưu truyền, không thể tin hoàn toàn. Vẽ rắn thêm chân, bỏ thêm vào một câu: - Cũng không thể không tin.
A Thủy lắc đầu bó tay. Anh bạn Đại Ngưu này đúng là hết thuốc chữa.
- Dù bọn họ nói như thế nào, thì tôi vẫn là tôi. Lâm Dật Phi cười nói: - Tuy nhiên tôi lại có hứng thú nghe nguyên nhân gì mà bọn họ nói như vậy. Hình như tôi đâu có đắc tội với bọn họ?
- Ông không đắc tội bọn họ? Đại Ngưu lắc đầu nói: - Không phải vậy. Sống với Lâm Dật Phi một thời gian, thỉnh thoảng cậu ta lại thốt ra vài câu cổ. Điểm ấy khiến cho cậu ta có chút tự hào.
- Ông đã đắc tội hơn một nửa nam nhân của đại học Chiết Thanh. Đại Ngưu rung đùi đắc ý nói: - Chú ý, là nam nhân, không phải nam sinh. Nhiều người bất mãn với ông như vậy, xem ra tiền đồ sau này của ông sẽ đầy nhấp nhô. Mọi người đều nói trước kia ông si tình như vậy chỉ là biểu hiện giả vờ. Thực ra ông đã sớm tâm hoài bất quỹ với Bách Lý Băng. (Âm mưu đen tối)
- Đại Ngưu, nói chuyện nên để ý chút. Tiểu Phi đâu có xấu như lời ông nói. A Thủy nhịn không được nhắc nhở.
- Những điều này đâu phải tôi nói, tôi chỉ truyền đạt lại mà thôi. Đại Ngưu hơi ủy khuất: - Tôi có trách nhiệm khiến Tiểu Phi nhận rõ thế cục trước mắt, làm ra phán đoán sáng suốt. Có sai thì nên sửa, không sai thì miễn. Tiểu Phi, ông thấy tôi nói có đúng không.
Lâm Dật Phi nhìn ngọn đèn trên nóc phòng, thản nhiên nói: - Không sao, ông nói tiếp đi.
Được bằng hữu khẳng định, hai mắt của Đại Ngưu tỏa sáng: - Bọn họ nói ông bị Phong Tuyết Quân ruồng bỏ là biểu hiện giả dối. Thực ra vương tử si tình ông đã sớm nghĩ tới từ bỏ Phong Tuyết Quân, theo đuổi Bách Lý Băng, chỉ là mãi không có cơ hội. Vừa lúc Uông Tử Hào nhảy vào, chủ động cắm sừng, ông liền thuận nước đẩy thuyền. Có thể không bị mang tiếng đàn ông phụ lòng, Trần Thế Mỹ chuyển thế. Hai là được Bách Lý Băng tin tưởng.
A Thủy nhịn không được mở trừng mắt. Lời đồn này đúng là bá đạo, ngay cả thiên tài máy tính như cậu ta cũng có chút không theo kịp.
Đại Ngưu dương dương đắc ý tiếp tục đưa ra ý kiến của cậu ta. Đương nhiên trong đó có xen lẫn ý kiến thật của cậu ta hay không, có quỷ mới biết. - Còn có một điểm quan trọng nhất, chính là Phong Tuyết Quân là người thích xu nịnh. Mà Bách Lý Băng vốn đã giàu rồi, không cần phải xu nịnh ai khác. Nếu cô ấy đồng tình kẻ yếu, thì chứng minh kế sách của Tiểu Phi là hoàn toàn chính xác. Từ đó mưu kế của Tiểu Phi có thể được coi là một mũi tên trúng ba con chim.
- Khoa trương? Lão đại có điều không biết. Đại Ngưu vốn luôn gọi là Tiểu Phi, lúc này lại thay đổi cách xưng hô: - Hiện tại lời đồn càng ngày càng khoa trương. Việc đính ước đã trở thành hoa cúc ngày hôm qua (ý chỉ lỗi thời) rồi. Trên mạng thậm chí còn lưu truyền rằng song phương đã gặp mặt gia trưởng. Cho dù là Bách Lí Hùng cũng đã ngầm đồng ý ông là chuẩn con rể.
Đại Ngưu càng nói càng kích động, nước bọt tung tóe, khiến cho A Thủy nhịn không được lùi về phía sau hai bước.
Lâm Dật Phi nhíu mày, chậm rãi ngồi xuống, giống như nghĩ ra cái gì đó, nhưng hắn vẫn thản nhiên nói: - Lời đồn đãi dừng ở trí giả. Chẳng lẽ hai ông cũng cho là thật?
- Đương nhiên không rồi. Đại Ngưu cười to: - Tôi là trí giả, nên tôi không tin.
- Ông không phải là trí giả. A Thủy lạnh lùng nói: - Ông là bà tám.
Đại Ngưu chẳng so đo: - Trí giả cũng tốt, bà tám cũng được. Nhưng Tiểu Phi, ông có biết, có một tin tức bất lợi với ông đang được truyền bá hay không?
Thiếu niên “À” một tiếng, lông mày hơi nhíu: - Phúc họa cùng tồn tại, chuyện tốt như vậy đâu thể một mình tôi chiếm hết. Tôi lại có hứng thú nghe tin tức bất lợi kia hơn.
- Tin tức bất lợi chính là danh hiệu vương tử si tình của ông đã trở thành hoa cúc ngày hôm qua rồi. Đại Ngưu nở nụ cười kỳ bí.
- Suốt ngày hoa cúc hôm qua. A Thủy nhịn không được nói: - Đại Ngưu, tôi cho phép ông phạm sai lầm, nhưng liên tiếp phạm sai lầm khiến tôi thực sự khó chịu.
Đại Ngưu có chút khó hiểu:
- Tôi sai lầm ở chỗ nào?
- Tô Đông Pha từng viết “Tương Phùng bất dụng mang quy khứ, minh nhật hoàng hoa điệp dã sầu”. A Thủy thản nhiên nói: - Bài thơ này viết vào ngày mùng chín tháng chín, chính là ngày trùng cửu.
- Vậy thì sao? Đại Ngưu là loại người không giải thích ta còn biết, càng giải thích ta càng hồ đồ.
- Tiểu Phi, nghe nói ở buổi giảng lịch sử cổ đại ông xuất hiện danh tiếng. Điển cổ này chắc ông cũng biết chứ? Nhìn Lâm Dật Phi, trong mắt A Thủy có sự nghiền ngẫm:
- Không bằng nói cho Đại Ngưu nghe một chút, để cho cái đầu gỗ của cậu ta được mở mang thêm.
Thiếu niên cười nhạt: - Thời chúng tôi…Thời cổ đại, ngày trùng cửu là ngày thưởng thức hoa cúc. “Chợt thấy hoa cúc nở, mới biết Tố Tiết quay về”. Vương Tích nhìn thấy hoa cúc nở rực rỡ, mới nhớ tới ngày trùng cửu sắp đến. Mạnh Hạo Nhiên cũng từng nói “Mở cửa sân phơi, nâng cốc hỏi Tang Ma. Đợi đến ngày Trọng Dương, ”, cũng là chỉ ngày Trùng Dương.
Hai mắt của Đại Ngưu đã trợn tròn, cơ hồ nói không ra lời.
Lâm Dật Phi lại nói: - Lý Trích Tiên (Lý Bạch) cũng từng viết câu thơ kinh điển “'Cửu nhật long sơn ẩm, hoàng hoa tiếu trục thần. Túy khán phong lạc mạo, vũ ái nguyệt lưu nhân”.
(Dịch thơ: Ngày chín uống mừng trên núi Long. Hoa vàng cười cợt kẻ bên dòng. Say nhìn gió lốc đùa chiếc nón. Âu yếm cùng trăng múa thong dong)
- Khoan, khoan. Đại Ngưu không thể không ngắt lời hắn: - Mấy người ông nói tới là ai vậy. Lý Trích Tiên là ai? Là tài tử của đại học Chiết Thanh hay là nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết?
A Thủy thiếu chút nữa thổ huyết: - Ông bạn của tôi, Lý Trích Tiên chính là Lý Bạch.
- À. Đại Ngưu bừng tỉnh đại ngộ, vô tội nói: - Nói thẳng Lý Bạch ra không được sao? Còn cái gì Lý Trích Tiên, thích khoe học vấn à?
Lâm Dật Phi dở khóc dở cười, nói với ông này chẳng khác gì đàn gẩy tai trâu: - Nhưng tôi lại thích nhất hai câu thơ của Lý Trích Tiên, à Lý Bạch “Hoàng hoa bất xuyết thủ, chiến cổ dao tương vă”
Lâm Dật Phi càng nói càng sáng lạng. Nói tới hai chữ “Chiến cổ” thì càng tỏa sáng. Đại Ngưu chưa bao giờ nghĩ tới thơ Đường qua lời của Tiểu Phi lại dõng dạc như vậy, trầm bổng du dương khiến cho hắn không khỏi khen một tiếng tốt.
Khuôn mặt của A Thủy đầy cổ quái: - Tiểu Phi, sao tôi chưa từng nghe qua hai câu này của Lý Bạch nhỉ? Ông có biết cả bài thơ không?
- Bài thơ này được Lý Bạch viết vào nằm Càn Nguyên thứ hai, ngày Trùng Cửu ở Ba Lăng, Nhạc Dương. Lúc ấy triều Đường đang thảo phạt Khang, thủy quân của Đường triều bày quân ở hồ Động Đình, tích cực thao luyện. Lâm Dật Phi chậm rãi nói.
- Tiểu Phi thực sự bác học. Đại Ngưu nhịn không được nói.
“ Cửu nhật thiên khí thanh, đăng cao vô thu vân. Tạo hóa ích xuyên nhạc, liễu nhiên sở hán phần. Trường phong cổ hoành ba, hợp đạp túc long văn. Ức tích truyền du dự, lâu thuyền tráng hoành phần. Kim tư thảo kình nghê, tinh bái hà tân phân. Bạch vũ lạc tửu tôn, động đình la tam quân. Hoàng hoa bất xuyết thủ, chiến cổ dao tương văn. Kiếm vũ chuyển đồi dương, đương thì nhật đình huân. Hàm ca kích tráng sĩ, khả dĩ tồi yêu phân. Ác xúc đông ly hạ, uyên minh bất túc quần.”
(Tra google không thấy, đành để nguyên văn ==!)
Đợi Lâm Dật Phi dùng âm thanh trầm thấp, từ tính niệm xong bài thơ thiên cổ, Đại Ngưu kinh ngạc, ngay cả A Thủy cũng không khỏi thở dài: - Hôm nay, à, không đúng, hôm qua. Nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường: - Không ngờ đã sang một ngày mới. Lúc lướt web tôi có đọc mấy bài bình luận về việc ông giảng lịch sử cổ đại trong lớp. Tôi còn có chút không tin, nhưng hiện tại lại tin vài phần.
- Các ông cũng không cần phải nhớ những điều này. Lâm Dật Phi thở dài.
- Vậy còn ông? Ông cần à? A Thủy chợt hỏi, đôi mắt lập lòe.
- Tôi không cần nhưng tôi không thể nào quên. Lâm Dật Phi mỉm cười, nhìn người bạn cùng phòng thích vui đùa nhưng tâm tư lại kín đào kia. Đại Ngưu thì mờ mịt: - Xin nhờ hai ông có thể nói ngôn ngữ mà tôi hiểu được không?
A Thủy phì cười: - Trùng Cửu là ngày thưởng thức hoa cúc. Nghe nói qua ngày Trùng Cửu, hoa cúc sẽ héo tàn. Bởi vậy, chỉ có thể dùng hoa cúc ngày mai để so sánh những thứ lỗi thời. Cho nên Đại Ngưu nói hoa cúc hôm qua là sai rồi.
Lúc này Đại Ngưu mới hiểu, không khỏi lầu bầu: - HÔm qua, ngày mai có cách nhau một ngày, cần gì phải nghiền ngẫm từng câu chữ như vậy.
A Thủy và Lâm Dật Phi mỉm cười nhìn nhau. Lâm Dật Phi thản nhiên nói: - Đúng rồi, ông nói tiếp đi, rốt cuộc là tin tức xấu gì.
Đại Ngưu hồi phục tinh thần: - Tiểu Phi, những điều tôi sắp nói ông nên chuẩn bị tâm lý. Việc này có liên quan tới Phong Tuyết Quân.
Lâm Dật Phi gật đầu: - Ông cứ yên tâm. Lâm Dật Phi hiện tại đã không còn là Lâm Dật Phi của ngày trước. Nói xong, thì nhìn lướt qua A Thủy, mỉm cười.
A Thủy kinh ngạc, sững sờ không nói.
- Hiện tại sân trường đang lưu truyền một cách nói khác. Nói rằng ông là một người giả trư ăn thịt hổ, giỏi về tâm kế. Đại Ngưu cảm thấy nói vậy là hơi nặng, liền đổi giọng: - Đương nhiên, đây chỉ là lưu truyền, không thể tin hoàn toàn. Vẽ rắn thêm chân, bỏ thêm vào một câu: - Cũng không thể không tin.
A Thủy lắc đầu bó tay. Anh bạn Đại Ngưu này đúng là hết thuốc chữa.
- Dù bọn họ nói như thế nào, thì tôi vẫn là tôi. Lâm Dật Phi cười nói: - Tuy nhiên tôi lại có hứng thú nghe nguyên nhân gì mà bọn họ nói như vậy. Hình như tôi đâu có đắc tội với bọn họ?
- Ông không đắc tội bọn họ? Đại Ngưu lắc đầu nói: - Không phải vậy. Sống với Lâm Dật Phi một thời gian, thỉnh thoảng cậu ta lại thốt ra vài câu cổ. Điểm ấy khiến cho cậu ta có chút tự hào.
- Ông đã đắc tội hơn một nửa nam nhân của đại học Chiết Thanh. Đại Ngưu rung đùi đắc ý nói: - Chú ý, là nam nhân, không phải nam sinh. Nhiều người bất mãn với ông như vậy, xem ra tiền đồ sau này của ông sẽ đầy nhấp nhô. Mọi người đều nói trước kia ông si tình như vậy chỉ là biểu hiện giả vờ. Thực ra ông đã sớm tâm hoài bất quỹ với Bách Lý Băng. (Âm mưu đen tối)
- Đại Ngưu, nói chuyện nên để ý chút. Tiểu Phi đâu có xấu như lời ông nói. A Thủy nhịn không được nhắc nhở.
- Những điều này đâu phải tôi nói, tôi chỉ truyền đạt lại mà thôi. Đại Ngưu hơi ủy khuất: - Tôi có trách nhiệm khiến Tiểu Phi nhận rõ thế cục trước mắt, làm ra phán đoán sáng suốt. Có sai thì nên sửa, không sai thì miễn. Tiểu Phi, ông thấy tôi nói có đúng không.
Lâm Dật Phi nhìn ngọn đèn trên nóc phòng, thản nhiên nói: - Không sao, ông nói tiếp đi.
Được bằng hữu khẳng định, hai mắt của Đại Ngưu tỏa sáng: - Bọn họ nói ông bị Phong Tuyết Quân ruồng bỏ là biểu hiện giả dối. Thực ra vương tử si tình ông đã sớm nghĩ tới từ bỏ Phong Tuyết Quân, theo đuổi Bách Lý Băng, chỉ là mãi không có cơ hội. Vừa lúc Uông Tử Hào nhảy vào, chủ động cắm sừng, ông liền thuận nước đẩy thuyền. Có thể không bị mang tiếng đàn ông phụ lòng, Trần Thế Mỹ chuyển thế. Hai là được Bách Lý Băng tin tưởng.
A Thủy nhịn không được mở trừng mắt. Lời đồn này đúng là bá đạo, ngay cả thiên tài máy tính như cậu ta cũng có chút không theo kịp.
Đại Ngưu dương dương đắc ý tiếp tục đưa ra ý kiến của cậu ta. Đương nhiên trong đó có xen lẫn ý kiến thật của cậu ta hay không, có quỷ mới biết. - Còn có một điểm quan trọng nhất, chính là Phong Tuyết Quân là người thích xu nịnh. Mà Bách Lý Băng vốn đã giàu rồi, không cần phải xu nịnh ai khác. Nếu cô ấy đồng tình kẻ yếu, thì chứng minh kế sách của Tiểu Phi là hoàn toàn chính xác. Từ đó mưu kế của Tiểu Phi có thể được coi là một mũi tên trúng ba con chim.
/442
|