Kỷ Tiếu Tiếu về đến nhà, lưng tựa vào cửa, toàn thân mệt mỏi, trượt dài xuống từng chút một, lấy tay che mặt và khóc thầm.
Nước mắt làm ướt khuôn mặt cô và tràn ra khỏi lòng bàn tay.
Chia tay.
Cô và Vu Thiên thật sự chia tay.
Thật sự sau khi chuyện đó xảy ra, cô đã nghĩ sẽ có một ngày như vậy, cuối cùng cũng đi đến bước này.
Thật khó chịu và xấu hổ.
Còn có đau khổ.
Điện thoại vang lên, nếu Sở Mộ Nhiễm không gọi đến, có vẻ cô sẽ ngồi đó khóc cả đêm.
"Tiều Nhiễm, cậu có việc gì sao?"
Sau khi nhìn thấy Sở Mộ Nhiễm gọi đến, Kỷ Tiếu Tiếu đi vào phòng tắm, rửa mặt, đơi cổ họng phục hồi một chút mới trả lời điện thoại, không muốn để Sở Mộ Nhiễm biết cô vừa khóc.
"Sao lâu như vậy cậu mới nghe điện thoại, vừa rồi cậu làm gì vậy?" - Sở Mộ Nhiễm cố gắng sắp xếp lời nói: "Tiếu Tiếu, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
"Ừm..." - Kỷ Tiếu Tiếu khẽ cười: "Tớ và Vu Thiên đã chia tay."
"Thật sao?" - Sở Mộ Nhiễm kinh ngạc, nhưng cũng không quá ngạc nhiên.
Kỷ Tiếu Tiếu kể lại những gì đã xảy ra hôm nay.
Giọng nói tràn ngập thương tâm: "Tiểu Nhiễm, cậu biết không? Vu Thiên thế mà lại đem những bức ảnh đó cho cha mẹ và anh họ của anh ta nhìn. Anh họ của anh ta... hắn ta đã nói chuyện thô lỗ và chạm vào tớ, vừa vặn bị Vu Thiên đi vào..."
"Sau đó thì sao?" - Sở Mộ Nhiễm nhíu mày.
"Sau đó, anh ta phản ứng đầu tiên không phải là bảo vệ và cứu tớ, mà anh ta hỏi "Các người đang làm gì?". Tiểu Nhiễm, ở khoảnh khắc đó, tớ đã bỏ cuộc. Vu Thiên không tin tớ, anh ấy cho rằng tớ và anh họ anh ta làm loạn.
Cậu nói, chút tình cảm này biến thành như vậy, tớ còn giữ lại làm cái gì?"
Nói đến đây, Kỷ Tiếu Tiếu lại bật khóc.
Đau lòng đến tột độ.
Cô rất coi trọng mối quan hệ này, cô từng mơ ước được cùng Vu Thiên đi đến cuối đời.
Nhưng cô không ngờ rằng trong mắt Vu Thiên, cô lại là người lén lút sau lưng hắn qua lại với anh họ hắn.
"Tiếu Tiếu." - Sở Mộ Nhiễm trầm mặc một hồi, quả quyết nói: "Được rồi, muốn khóc liền khóc, loại sự tình cầu huyết xúi quẩy này không trút ra thì trong lòng còn khó chịu. Chỉ là hứa với tớ, sau khi khóc hãy buông xuống, đừng để ảnh hưởng đến sau này. Tiếu Tiếu, chờ tớ, tớ bây giờ liền đi tìm cậu, đón cậu đến nhà tớ ở một thời gian ngắn."
Nói xong, Sở Mộ Nhiễm nhanh chóng mặc áo khoác, phân phó người làm trông coi Tiểu Bình An.
Hôm nay Cố Minh Dạ bận rộn không về nhà, cô tự mình lái xe đến đón Kỷ Tiếu Tiếu, đến bãi đỗ xe cũng là 11h tối, cô gọi cho Kỷ Tiếu Tiếu trước và đi tìm chỗ đậu xe.
Kỷ Tiếu Tiếu cũng đã thu dọn quần áo xong, nghe điện thoại của Sở Mộ Nhiễm liền chuẩn bị rời đi.
Kiểm tra xong điện nước trong nhà, vừa ngồi xuống sô pha thì chuông cửa vang lên.
Cô tùy ý mở cửa, không nhìn người trước cửa nói: "Sau lại đến nhanh vậy?"
Đạp lại cô là một giọng nói nam nhân, mang theo vài phần nghi hoặc, cũng là nhẹ nhõm: "Tiếu Tiếu, em biết anh đến à?"
Kỷ Tiếu Tiếu ngẩng đầu, người trước mắt cô không phải Sở Mộ Nhiễm mà là Vu Thiên.
Quần áo hắn sốc sếch, đầu tóc rối bời, trên mặt có vết thương xanh tím, giống như vừa đánh nhau với ai đó... Kỷ Tiếu Tiếu ngần cả người, không biết vì sao hắn lại xuất hiện ở đây.
"Không phải em đang chờ anh sao?" - Nhìn thấy sắc mặt của Kỷ Tiếu Tiếu, Vu Thiên cũng hiểu được người cô đợi không phải là hắn, lập tức hỏi: "Em đang đợi ai?"
Lần này, trong âm thanh chỉ mang theo chất vấn.
"Tôi đợi ai liên quan gì đến anh?" - Kỷ Tiếu Tiếu nhếch môi cười: "Nếu tôi nhớ không nhầm, tôi đã nói chia tay với anh rồi."
"Tình cảm giữa chúng ta, làm sao có thể nói chia tay liền chia tay được?"
"Anh cũng biết tình cảm là chuyện của hai người, tại sao chuyện gì cũng mang đi nói với người khác?" - Kỷ Tiếu Tiếu nổi giận: "Vu Thiên, làm phiền anh đi cho, nơi này không chào đón anh."
"Kỷ Tiếu Tiếu, anh đã đuổi theo em tới tận đây rồi, em quyết tâm phải chia tay anh sao? Vì sao? Chúng ta yêu nhau lâu như vậy, em thật sự muốn từ bỏ sao?"
Đôi mắt Vu Thiên u sầu, mang theo tia đỏ hồng trong mắt, ánh sáng đèn hành lang chiếu vào hắn lập lòe.
Trong lòng Kỷ Tiếu Tiếu run lên, nhưng cô vẫn kiên quyết, cụp mắt xuống: "Đúng vậy, tôi thật sự muốn chia tay."
"Vì sao, hãy cho anh một lý do."
"Bởi vì anh không tin cô ấy." - Kỷ Tiếu Tiếu còn chưa mở miệng, giọng của Sở Mộ Nhiễm đã vang lên phía sau.
Cô bước đến bên cạnh Kỷ Tiếu Tiếu, kéo cô ấy về phía sau lưng mình giống như một con gà mẹ che chở đàn con.
Cô nhìn chằm chằm vào Vu Thiên bằng đôi mắt sắc bén: "Du thiếu, anh không nghe hiểu tiếng người sao? Anh ở bên ngoài khiến cho Tiếu Tiếu có bao nhiêu khó xử, anh không lẽ không biết sao? Anh còn có thể nghĩ cô ấy và anh họ của anh phản bội anh, anh cảm thấy anh quá khôi hài không? Không lẽ anh không rõ ràng anh họ của anh là loại người gì?"
Vu Thiên không muốn đối đầu cùng Sở Mộ Nhiễm lúc này: "Chuyện này tôi xin lỗi. Tôi thật sự không nghĩ hắn ta sẽ làm như vậy với Tiếu Tiếu. Nhưng mà, tôi thật sự không hề nghi ngờ Tiếu Tiếu sẽ phản bội tôi."
"Anh có nghi ngờ hay không cũng không quan trọng, quan trọng là... Tiếu Tiếu đã chia tay với anh, phiền anh hãy nhanh chóng tiếp nhận sự thật này, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt Tiếu Tiếu của tôi nữa."
Nói xong, Sở Mộ Nhiễm kéo valy của Kỷ Tiếu Tiếu nói: "Chỉ có cái này thôi phải không?"
Kỷ Tiếu Tiếu gật đầu.
"Vậy chúng ta đi."
"Đợi đã."
Vu Thiên muốn ngăn cản, nhưng Sở Mộ Nhiễm liếc nhìn anh ta chế nhạo: "Du thiếu, anh đang tìm mọi cách giữ
Tiếu Tiếu lại để kéo cô ấy vào hố lửa của Vu gia à? Hay là không biết xấu hổ mà dùng cô ấy là vật tế thần cho anh? Nếu không phải vậy, tôi tự hỏi anh ngay cả bản thân mình cũng không bảo vệ được, vì sao lại lôi kéo Tiếu Tiếu đi cùng anh. Bây giờ cô ấy chia tay anh, là lựa chọn tốt nhất của cô ấy, không phải sao?"
Vu Thiên: "..."
Hắn nghĩ tới lời cha hắn nói, Sở Mộ Nhiễm tuy không đoán được toàn bộ, nhưng cũng không có gì khác.
Nghĩ vậy, hắn lại do dự.
Sự do dự này, hắn chỉ có thể nghe Sở Mộ Nhiễm nói một câu cuối cùng: "Nếu anh thật sự muốn tốt cho Tiếu Tiếu, về sau đừng liên lạc với cô ấy nữa."
Khi Vu Thiên thoát ra khỏi những suy nghĩ, Sở Mộ Nhiễm đã đưa Kỷ Tiếu Tiếu rời đi mất dạng.
"Chết tiệt."
Vu Thiên tức giận đấm vào tường, sự u sầu chán nản trong mắt ngày càng mãnh liệt.
Kỷ Tiếu Tiếu ở lại biệt thự Giang Sơn mấy ngày, mỗi ngày đều bị Sở Mộ Nhiễm nghiêm khắc giám sát.
Vì Vu gia sắp sụp đổ, Sở Mộ Nhiễm không muốn Kỷ Tiếu Tiếu lại lần nữa nhảy vào hố lửa.
Dù vậy, Sở Mộ Nhiễm cũng sợ Kỷ Tiếu Tiếu nhàm chán, cho nên đặt biệt mời một vị khách quý, người đang ở nhà ăn không ngồi rồi không có việc gì làm đến chơi, tốt xấu gì cũng tạo nên sự náo nhiệt.
Du Kỳ Phong vừa bước vào cửa, Kỷ Tiếu Tiếu đang chuẩn bị đi ra ngoài vườn hoa chơi, hai người vừa vặn đụng
mat.
Kể từ khi quen biết nhau họ đã không hợp lắm, gần như chưa từng có cuộc trò chuyện vui vẻ nào.
Cái này có thể gọi là oan gia ngõ hẹp.
Vừa lúc đang ở nhà buồn chán, đôi mắt Du Kỳ Phong sáng lên, hắn nhìn lướt qua Kỷ Tiếu Tiếu cau mày: "Này, đây không phải là Kỷ tiểu thư sao? Lâu rồi không gặp, cô vẫn như vậy cái mặt như cái mâm. Haha, thật làm khó cho cô nha, người ta giảm cân là gầy toàn thân, cô giảm cân nhưng lại bỏ qua gương mặt của cô. Để tôi phỏng vấn cô, cô đã làm cách nào vậy?"
"Anh nói mặt tôi to, tôi nhận, bất quá cũng không to bằng đầu anh được."
"Ô, cô đang nói đầu ốc tôi lớn, khen tôi thông minh à?"
"Không." - Kỷ Tiếu Tiếu bật cười: "Tôi cảm thấy trên thế giới này không có nơi nào nhiều nước bằng đầu anh. Khi anh lắc đầu, toàn bộ vũ trụ đều nghe thấy tiếng nước chảy."
Du Kỳ Phong: "..."
Hắn nghẹn giọng: "Kỷ Tiếu Tiếu, năng lực mắng người của cô tiến bộ rồi."
"Cảm ơn đã nhường." - Kỷ Tiếu Tiếu siết chặt nắm đấm: "Người ta nói chó ngoan không cản đường, anh có thể tránh ra chưa?"
"Cô.." - Du Kỳ Phong tức giận: "Tôi nói Kỷ Tiếu Tiếu, cô không đúng rồi. Tôi đã nhường cô mà cô còn mắng tôi, cô lấy đâu ra hỏa khí lớn như vậy, dù thể nào cũng không phải là bị kẻ nào cưỡng bức cô chứ? Hãy nói cho tôi biết kẻ nào nghĩ không thông muốn xuống tay với cô, ta nhanh chóng đi khuyên người đó nên suy nghĩ lại."
Nghe vậy, sắc mặt Kỷ Tiếu Tiếu đột nhiên tái nhợt.
"Câm miệng." - Cô hung hăng đẩy Du Kỳ Phong lao ra ngoài cửa.
"Có bệnh à?" - Du Kỳ Phong liếc nhìn Kỷ Tiếu Tiếu chạy đi, sau đó cười lạnh bước vào bên trong.
Du Kỳ Phong đã quá quen thuộc nơi này, đi vào phòng khách, ngồi xuống uống trà, ăn bánh.
Sau khi ăn hai miếng bánh, nhìn về phía cửa cũng không thấy Kỷ Tiếu Tiếu quay về, chỉ nghe tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống, là Sở Mộ Nhiễm đang bế Tiểu Bình An xuống dưới.
Tiếu Bình An nhìn thấy Du Kỳ Phong, hai mắt sáng lên, nghiêng người hướng về Du Kỳ Phong kêu lên ề a, bộ dạng như muốn được bế.
"Nào, anh nhanh bế thằng nhóc này đi. Nó càng ngày càng nặng, tôi ôm không nổi nữa rồi." - Sở Mộ Nhiễm đưa
Tiểu Bình An sang tay Du Kỳ Phong.
Du Kỳ Phong híp mắt tiếp nhận: "Ai bảo em không chịu rèn luyện, bây giờ đến cả con của mình cũng không bế nồi."
Sở Mộ Nhiễm trừng mắt nhìn hắn:.
Du Kỳ Phong bật cười vỗ vỗ cái mông của Tiểu Bình An. Thấy đôi mắt mở to tròn của thằng nhóc không chút sợ hãi, Du Kỳ Phong liền ném qua ném lại từ tay này qua tay kia, Tiểu Bình An vui đến mức cười chảy cả nước miếng.
"Đừng có ném con trai tôi." - Sở Mộ Nhiễm có chút khẩn trương.
Du Kỳ Phong cười đắc ý, ôm Tiểu Bình An ngồi xuống, kiêu ngạo nói: "Tôi nói cho em biết Sở Mộ Nhiễm, chỉ cần em tỏ ra không tôn trọng tôi, tôi sẽ không nể mặt em, nếu em dám bắt nạt tôi, tôi sẽ bắt nạt lại con trai em."
Vừa nói, hắn vừa đưa tay chọc vào lún đồng tiền của Tiểu Bình An, cậu bé vui mừng đến cười khục khục.
Sở Mộ Nhiễm: ".."
Xem ra cô phải bồi dưỡng con trai từ bé để phân biệt được đâu là con chó dễ thương và con sói xấu xa.
"À, đúng rồi, Tiếu Tiếu đâu? Anh đi vào có nhìn thấy cô ấy không?"
"Hừ..." - Du Kỳ Phong vẻ mặt không vui: "Đừng nhắc đến cô ta, tôi vui vẻ đùa với cô ta, cô ta liền mắng tôi là chó."
"Nói anh là chó, cũng không tính là mắng."
"Đó còn không phải là mắng?" - Du Kỳ Phong vô thức cảm thấy Sở Mộ Nhiễm sẽ nói lời không tử tế, đôi mắt đào hoa trừng cô một cái, dùng ánh mắt uy hiếp cô.
Sở Mộ Nhiễm có chút buồn cười.
Kể từ khi biển cố gia đình, Du Kỳ Phong sau suy sụp đã mạnh mẽ đứng lên.
Cô không biết trong lòng của anh bi thương còn hay không, nhưng anh che giấu rất tốt, để cho cô cũng không còn lo lắng cho anh, cũng không nhịn được muốn đùa giỡn với anh như trước kia.
"Tiếu Tiếu nói anh là chó, không phải đang mắng chó sao?" - Sở Mộ Nhiễm bật cười.
Du Kỳ Phong lập tức gầm lên: "Sở Mộ Nhiễm."
Hắn nâng cao Tiểu Bình An lên: "Em có tin em khinh bỉ tôi một câu, tôi liền cắn con trai em."
"Hahaha."
"Tôi mà không trả thù em một trận, làm chó cũng không phục gừ gừ." - Du Kỳ Phong nheo mắt lại, thật sự cắn vào chân Tiểu Bình An.
Tiểu Bình An cho là Du Kỳ Phong đang đùa giỡn, lập tức cười khục khục, càng vui vẻ hơn.
"Được rồi, anh mau nói anh đã chọc cái gì Tiếu Tiếu mà khiến cô ấy mắng anh?" - Sở Mộ Nhiễm cũng không lo lắng lắm, cô biết Du Kỳ Phong không phải là loại người thích tổn thương người khác.
Du Kỳ Phong bĩu môi kể lại chuyện khi này.
Nghe xong, Sở Mộ Nhiễm biến sắc đứng bật dậy: "Sao anh lại đùa với Tiếu Tiếu như vậy? Anh không biết là chuyện cưỡng bức đối với bất cứ phụ nữ đều không phải là chuyện mang ra để đùa giỡn."
Du Kỳ Phong khó hiểu: "Sao vậy, không lẽ cô ta thật sự bị cưỡng bức à? Đây chỉ là tôi thuận miệng đùa thôi, tại sao em lại căng thằng như vây?"
Sở Mộ Nhiễm mím môi, nhìn hắn chằm chằm.
Du Kỳ Phong: "..."
Sở Mộ Nhiễm: "..."
"Không thể nào." - Du Kỳ Phong thử dò hỏi.
Sở Mộ Nhiễm trầm mặc không phản bác.
Trong lòng loạn lên, Du Kỳ Phong nhìn về hướng Kỷ Tiếu Tiếu vừa chạy đi.
Liền nói, một cô gái béo tốt như vậy sao có thể gầy đi nhanh như vậy. Tinh thần so với trước kia cũng chán chường đi nhiều, hóa ra... là có chuyện.
"Tôi đi tìm cô ấy." - Du Kỳ Phong giao Tiểu Bình An cho Sở Mộ Nhiễm, trong mắt tràn ngập vẻ xin lỗi: "Xin lỗi, tôi thật sự không biết cô ấy trải qua loại chuyện đó, lời tôi nói đã khiến cô ấy tổn thương. Tôi đi tìm cô ấy... tôi sẽ đích thân xin lỗi cô ấy."
Có sai nhận sai không chút chối tội chính là tính cách mà Sở Mộ Nhiễm rất thích ở Du Kỳ Phong.
Vội vàng chạy ra cửa, Du Kỳ Phong đến giày cũng quên thay, có thể nhìn thấy được sự lo lắng của anh ta.
Sở Mộ Nhiễm gọi mấy cuộc cho Kỷ Tiếu Tiếu nhưng không ai trả lời, cô không thể ngồi yên, giao Tiểu Bình An cho người làm chăm sóc, cô cũng chạy ra ngoài tìm người.
Kỷ Tiếu Tiếu chạy ra ngoài một lúc, lại cảm thấy bị tên Du Kỳ Phong kích động, giờ muốn quay về đoạn đường quá xa.
Ngồi xuống ghế dưới bóng cây ở khuôn viên, đinh ngồi một lát đợi tên đó rời đi mới muốn quay về.
Ngồi một lúc lại cảm thấy buồn ngủ.
Không ngờ mới nhắm mắt một chút, bên tai đã nghe được một giọng nói đầy giễu cợt và khinh thường: "Kỷ Tiếu Tiếu, cô như vậy là không đúng. Cô nên học cách lật đồ ăn khi được nướng dưới ánh nắng chói chang, nếu không sẽ bị khét."
Kỷ Tiếu Tiếu kinh ngạc mở mắt, quả nhiên là một gương mặt đẹp trai tà ác với nụ cười đáng ghét.
"Ha ha."
Hai chữ thể hiện trọn vẹn sự khinh thường trong nội tâm của cô.
"Cuộc nói chuyện thường sẽ dừng ở chữ ha ha, cô không biết sao?"
"Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi muốn nói chuyện với anh?"
"Vì sao cô lại không muốn nói chuyện với tôi, là vì cô quá xấu, còn tôi quá đẹp, nên cô cảm thấy áp lực à?"
"Ha ha."
"Đã nói cô đừng có ha ha nữa, chẳng nữ tính chút nào."
"Ha ha, ha ha, tôi không phải phụ nữ, so với loại đàn ông như anh, làm phụ nữ tốt hơn."
"Ha..." - Du Kỳ Phong muốn bật cười với sự nhanh mồm nhanh miệng của Kỷ Tiếu Tiếu.
Chiếc ghế ở dưới bóng cây rất dài, anh ngồi xuống bên cạnh Kỷ Tiếu Tiếu, đặt tay lên lưng ghế phía sau cô, anh nhìn cô với đôi mắt đào hoa lập lánh đầy hứng thú, đôi mắt đen sâu thắm, không hề chớp mắt.
Kỷ Tiếu Tiếu: ".."
Hai người gần nhau đến mức Kỷ Tiếu Tiếu gương mặt đỏ bừng ngay lập tức.
Tình huống quái quỷ gì vậy?
Cô mới bị Vu Thiên làm tổn thương, đối với loại tình cảm xảy ra sự bài xích, giờ phút này xảy ra tình huống này, cô mặc định muốn trốn tránh.
"Anh..anh làm gì?" - Kỷ Tiếu Tiếu nghiêng đầu, có chút tức giận: "Du Kỳ Phong, anh thật là buồn nôn, theo đuổi không được Tiểu Nhiễm liền muốn trêu đùa tôi. Anh cảm thấy mình quá thú vị à?"
"Làm sao cô có thể so sánh với Tiểu Nhiễm? Tôi theo đuổi cô ấy chính là kiểu đàn ông theo đuổi phụ nữ. Tôi trêu chọc cô giống như trêu chọc Lu Lu nhà tôi. Nó không phải là như đàn ông theo đuổi phụ nữ, chủ yếu là tôi muốn cô nhận ra rằng đàn ông như tôi có thể khiến bất cứ cô gái này mặt đỏ tim run. Là một người đàn ông vô cùng nam tính và có mị lực."
"Mẹ kiếp." - Kỷ Tiếu Tiếu tức giận trừng mắt: "Du Kỳ Phong, anh so tôi với chó sao? Anh là đàn ông mà sao nhỏ mọn như vậy?"
Loại người này cho cô thêm một trăm năm suy nghĩ cô cũng sẽ không bao giờ yêu anh ta, miệng chó còn đòi nam tính mị lực?
"Sao cô lại có tâm tư u ám như vậy? Tôi lúc nào nói Lu Lu là chó?" - Thanh âm của Du Kỳ Phong tràn ngập vẻ không thể tin nổi và bất bình vì bị mắng.
Kỷ Tiếu Tiếu gần như tin tưởng lời hắn.
Cô hoài nghi nhìn về phía Du Kỳ Phong: "Tôi thật sự trách oan anh?"
"Đúng vậy, Lu Lu nhà tôi nào phải là chó? Rõ ràng nó là con rùa đen tôi mới nuôi."
Kỷ Tiếu Tiếu: ".."
Trên môi cô nhếch lên một nụ cười giễu cợt, không có chút suy nghĩ nào liền giẫm lên mu bàn chân Du Kỳ Phong thật mạnh, nhìn thấy hắn đau đến nhe răng trợn mắt, cô liền cười toe toét bỏ chạy.
Kỷ Tiếu Tiếu quay về biệt thự liền đụng phải Sở Mộ Nhiễm đang nhìn quanh lo lắng.
"Tiếu Tiếu." - Vừa nhìn thấy người, Sở Mộ Nhiễm vừa nhìn quanh người Kỷ Tiếu Tiếu kiểm tra: "Cậu không sao chứ? Sao tớ gọi điện mà cậu không trả lời, làm tớ lo muốn chết."
Kỷ Tiếu Tiếu lấy điện thoại di động ra: "Hết pin rồi."
"Được rồi, cậu không sao chứ?"
Kỷ Tiếu Tiếu lắc đầu: "Tớ không sao.
Lúc đâu tâm tình rất tệ, nhưng sau khi cãi nhau với Du Kỳ Phong xong, tâm tình liền không nghĩ nhiều, chỉ muốn đánh chết tên khốn Du Kỳ Phong kia mà thôi.
Sau đó thắng trận trở về... tâm tình liền không còn không tốt.
Nghĩ đến đây, Kỷ Tiếu Tiếu bật cười: "Tâm tình rất tốt."
"Thật sao?" - Sở Mộ Nhiễm nghi ngờ, lại nói: "Ứm... tên ngốc Du Kỳ Phong kia đã đắc tội cậu?"
"Không sao, tớ đã báo thù rồi." - Kỷ Tiếu Tiếu hào hứng: "Ở ngoài này nóng quá, chúng ta đi vào ngồi điều hòa đi."
Nhin thấy Kỷ Tiếu Tiếu tâm tình thật sự đã thả lòng, Sở Mộ Nhiễm chợt nảy ra một ý định.
Có vẻ cô nên mời Du Kỳ Phong sang nhà chơi nhiều hơn.
"Chồng ơi, bây giờ anh có thời gian nói chuyện với em không?" - Sở Mộ Nhiễm gõ cửa thư phòng của Cố Minh Dạ, thò một đầu vào, làm bộ đáng thương nhìn anh.
Gần đây Cố Minh Dạ rất bận rộn đi sớm về muộn, dù cho về sớm anh cũng nhốt mình trong thư phòng đến tận khuya.
Sở Mộ Nhiễm lo lắng cho chuyện của Kỷ Tiếu Tiếu, muốn dùng phương pháp cho ăn xong, đàn ông sẽ dễ dàng đồng ý những chuyện bình thường sẽ không đồng ý, mà gần đây chồng lại quá bận. Hôm nay anh về sớm, cô mạnh dạn gõ cửa thư phòng.
"Vào đi." - Cố Minh Dạ đặt tài liệu trên tay xuống.
Sở Mộ Nhiễm nhanh chóng nhảy vào thư phòng.
Biết mình gần đây không gần gũi Sở Mộ Nhiễm, trong mắt Cố Minh Dạ tràn đầy ấm áp: "Nhớ anh?"
"Tất nhiên rồi." - Sở Mộ Nhiễm ôm đầu hôn lên môi anh: "Chồng của em từ gấu bông chuyển sang lạnh lùng, đương nhiên không quen."
Mấy ngày nay nghe Kỷ Tiếu Tiếu và Du Kỳ Phong cải nhau thành quen, cô liền không có đầu ốc nói ra câu này.
Cố Minh Dạ: ".."
Anh nhếch môi cười: "Em đang trách anh mấy ngày nay để em phòng không gối chiếc, khiến em cô đơn phải không?"
"Khụ khụ.." - Sở Mộ Nhiễm biết mình lỡ miệng, muốn bỏ chạy nhưng bị anh siết eo lại, không thể chạy trốn:
"Không có, em biết anh gần đây nhiều việc...em có thể thông cảm, thật đó."
"Có thể thông cảm, đó chính là em thật sự cô đơn, chỉ là em đau lòng cho anh bận rộn làm việc nên mới không muốn ầm ĩ quấy rầy anh? Không phải vậy thì tại sao phải thông cảm?"
Sở Mộ Nhiễm: "..."
Nghĩ đến cô liền ấm ức: "Em không có, là anh bẫy em."
"Anh bẫy em? Chẳng phải chính em đang muốn bẫy anh sao?"
Sở Mộ Nhiễm bị bắt thóp đến đỏ mặt.
Thật độc ác.
"Em đã cô đơn như vậy, làm sao anh có thể để em ủy khuất chính mình được, phải không?"
Sở Mộ Nhiễm: "..."
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Sở Mộ Nhiễm nhìn thấy được con sói đói đang ở trước mặt mình.
Thật đáng sợ.
Cô không biết dùng sức mạnh từ đâu, vội vàng nhảy khỏi người anh muốn bỏ chạy.
Chỉ tiếc cô chạy còn chưa được ba bước, giọng nói lạnh lùng của Cố Mịn Dạ vang lên sau lưng cô: "Nếu bây giờ em bỏ chạy, đợi một lát dù có cầu xin anh chuyện gì, anh đều sẽ không đồng ý."
Sở Mộ Nhiễm: "..."
"Em hôm nay đến tìm anh có phải vì Kỷ Tiếu Tiếu nghe ngóng tin tức, hoặc trực tiếp vì cô ấy cầu tình?"
Sở Mộ Nhiễm hóa đá.
"Phục vụ chồng em cho tốt, có thể chồng em sẽ nhịn không được vì em từ bỏ một chút nguyên tắc, em nghĩ xem?"
Hòn đá Sở Mộ Nhiễm vỡ vụn thành từng mảnh.
"Cố thiếu..." - Sở Mộ Nhiễm xoay người, mang một gương mặt cười đến ôn nhu, dáng dáp yểu điệu đi về phía anh, đôi mắt quyến rũ nhìn anh: "Chồng yêu của em, anh chắc chắn sẽ không cố ý khiến em khó xử đúng không? Anh là tốt nhất trên đời."
"Hửm?" - Cố Minh Dạ ho khan: "Khụ...ngồi ở trên."
"Hả.."
Chỉ là muốn ôm một cái thôi sao, cái này dễ dàng.
Sở Mộ Nhiễm vui vẻ gật đầu, đang định ngồi vào lòng Cố Minh Dạ, đôi môi mỏng của người đàn ông hơi hé ra, giọng nói trầm tĩnh như không thể cưỡng lại được: "Đợi đã."
"Hả..." - Sở Mộ Nhiễm không hiểu.
Sao phải đợi?
Khi cô đưa mắt nghi ngờ nhìn anh, Cố Minh Dạ đưa tay tháo thắt lưng, kéo ra khóa kéo, ngước đôi mắt phượng sâu thẩm đen như đáy vụ trụ nhìn về phía Sở Mộ Nhiễm, người gần như đang hóa đá, trong mắt ngập ý cười, nhướng mày: "Em ngồi ở trên."
Sở Mô Nhiễm: "..."
Cô nhìn chằm chằm Cố Minh Dạ, sau đó liếc nhìn con quái vật to lớn phía dưới mà anh vừa thả ra, gương mặt đột nhiên đỏ bừng.
"Đương nhiên, anh biết thể lực em không tốt, cầm cự một phút cũng không được, không cần em động, chính anh động."
Sắc mặt Sở Mộ Nhiễm càng đỏ hơn.
Thư phòng của Cố Minh Dạ không cho phép bất cứ ai bước vào, tất nhiên Sở Mộ Nhiễm là ngoại lệ.
Sở Mộ Nhiễm nằm trên bàn làm việc bằng gỗ, mái tóc đen dài cô phủ ra từ mép bàn chảy xuống giống như một con thác đen rũ nhánh. Theo động tác của từng cái lắc đầu, mái tóc rung lên theo không trung.
"A...Minh Dạ... em không chịu được, ưm...đừng... đừng như thế..."
Đôi mắt của cô nhắm lại, nhưng vẫn cảm nhận được đôi môi của anh đang di chuyển từ đồi núi nhô cao, từ từ xuống cái bụng phẳng lỳ, rồi lại từ từ di chuyển xuống phía dưới.
"Nhiễm Nhiễm, còn chưa cắm vào em đã ra nhiều nước như vậy, đợi một lúc anh cắm vào, em muốn tan chảy thành nước sao?" - Cố Minh Dạ thấp giọng cười.
Sở Mộ Nhiễm xấu hồ đến che mặt lại, Cố Minh Dạ cúi đầu liếm môi, hôn lên hoa h.uyệt của Sở Mộ Nhiễm.
"Minh Dạ...A....a....đừng..."
Chiếc lưỡi nhám dài chọc sâu vào bên trong, không ngừng liếm mút, chiếc lượi rút ra thọc vào liên tục, hoa h.uyệt không ngừng chảy nước. Phía dưới vang lên tiếng mút chùm chụp và tiếng nước, thư phòng trở nên vô cùng kích thich.
Sự kích thích đột nhiên ập đến, Sở Mộ Nhiễm nhắm mắt kêu rên như một con mèo: "Minh Dạ, ư... ưm... từ bỏ, không muốn, van xin anh, đừng như vậy..."
Cố Minh Dạ bị hoa h.uyệt của cô làm cho mê mần, càng lúc càng mút đến khi Sở Mộ Nhiễm cao trào, bàn tay cô co lại, hét lớn, hoa h.uyệt không ngừng tuông ra mật d.ịch, đôi mắt mờ đi, đầu lắc điên cuồng.
"Chỉ vậy đã muốn từ bỏ, sau này thì phải làm sao đây, Nhiễm Nhiễm."
Sở Mộ Nhiễm nghe xong mở mắt, Cố Minh Dạ ngầng đầu nhìn cô, đôi môi đỏ mọng ẩm ướt, trên môi màu nước đáng nghi kia khiến mặt cô đỏ bừng, căn bản không muốn đoán nước đó từ đâu đến.
Anh mỉm cười nhìn cô với đôi mắt phượng đen sâu thằm, nét đẹp trai của anh trở nên đẹp hơn hết dưới ánh sáng mờ ảo.
Sức quyến rũ tỏa ra từ anh khiến Sở Mộ Nhiễm choáng ngợp đến mức cô hơi nhếch cánh môi và không muốn nghĩ gì vào lúc này.
Đến nỗi mục đích đến thư phòng cũng bị cô quên sạch... chỉ vì sau đó cô bị Cố Minh Dạ hung hăng tiến vào yêu thương quá mạnh mẽ, cô chỉ có thể nhắm mắt gục lên bàn, không có thời gian để nghĩ đến bất cứ điều gì.
Sở Mộ Nhiễm bị lật qua lật lại yêu đến mấy lần, cuối cùng không còn chút sức lực để đứng lên, mê man, chỉ có thể để Cố Minh Dạ bế sang phòng ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy ánh nắng chói chang bên ngoài, cô chợt nhận ra mình bị lừa gạt, một câu muốn hỏi cũng không hỏi được.
Sở Mộ Nhiễm đạp chân xuống nệm giãy mấy cái, khóc không ra nước mắt.
Nước mắt làm ướt khuôn mặt cô và tràn ra khỏi lòng bàn tay.
Chia tay.
Cô và Vu Thiên thật sự chia tay.
Thật sự sau khi chuyện đó xảy ra, cô đã nghĩ sẽ có một ngày như vậy, cuối cùng cũng đi đến bước này.
Thật khó chịu và xấu hổ.
Còn có đau khổ.
Điện thoại vang lên, nếu Sở Mộ Nhiễm không gọi đến, có vẻ cô sẽ ngồi đó khóc cả đêm.
"Tiều Nhiễm, cậu có việc gì sao?"
Sau khi nhìn thấy Sở Mộ Nhiễm gọi đến, Kỷ Tiếu Tiếu đi vào phòng tắm, rửa mặt, đơi cổ họng phục hồi một chút mới trả lời điện thoại, không muốn để Sở Mộ Nhiễm biết cô vừa khóc.
"Sao lâu như vậy cậu mới nghe điện thoại, vừa rồi cậu làm gì vậy?" - Sở Mộ Nhiễm cố gắng sắp xếp lời nói: "Tiếu Tiếu, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
"Ừm..." - Kỷ Tiếu Tiếu khẽ cười: "Tớ và Vu Thiên đã chia tay."
"Thật sao?" - Sở Mộ Nhiễm kinh ngạc, nhưng cũng không quá ngạc nhiên.
Kỷ Tiếu Tiếu kể lại những gì đã xảy ra hôm nay.
Giọng nói tràn ngập thương tâm: "Tiểu Nhiễm, cậu biết không? Vu Thiên thế mà lại đem những bức ảnh đó cho cha mẹ và anh họ của anh ta nhìn. Anh họ của anh ta... hắn ta đã nói chuyện thô lỗ và chạm vào tớ, vừa vặn bị Vu Thiên đi vào..."
"Sau đó thì sao?" - Sở Mộ Nhiễm nhíu mày.
"Sau đó, anh ta phản ứng đầu tiên không phải là bảo vệ và cứu tớ, mà anh ta hỏi "Các người đang làm gì?". Tiểu Nhiễm, ở khoảnh khắc đó, tớ đã bỏ cuộc. Vu Thiên không tin tớ, anh ấy cho rằng tớ và anh họ anh ta làm loạn.
Cậu nói, chút tình cảm này biến thành như vậy, tớ còn giữ lại làm cái gì?"
Nói đến đây, Kỷ Tiếu Tiếu lại bật khóc.
Đau lòng đến tột độ.
Cô rất coi trọng mối quan hệ này, cô từng mơ ước được cùng Vu Thiên đi đến cuối đời.
Nhưng cô không ngờ rằng trong mắt Vu Thiên, cô lại là người lén lút sau lưng hắn qua lại với anh họ hắn.
"Tiếu Tiếu." - Sở Mộ Nhiễm trầm mặc một hồi, quả quyết nói: "Được rồi, muốn khóc liền khóc, loại sự tình cầu huyết xúi quẩy này không trút ra thì trong lòng còn khó chịu. Chỉ là hứa với tớ, sau khi khóc hãy buông xuống, đừng để ảnh hưởng đến sau này. Tiếu Tiếu, chờ tớ, tớ bây giờ liền đi tìm cậu, đón cậu đến nhà tớ ở một thời gian ngắn."
Nói xong, Sở Mộ Nhiễm nhanh chóng mặc áo khoác, phân phó người làm trông coi Tiểu Bình An.
Hôm nay Cố Minh Dạ bận rộn không về nhà, cô tự mình lái xe đến đón Kỷ Tiếu Tiếu, đến bãi đỗ xe cũng là 11h tối, cô gọi cho Kỷ Tiếu Tiếu trước và đi tìm chỗ đậu xe.
Kỷ Tiếu Tiếu cũng đã thu dọn quần áo xong, nghe điện thoại của Sở Mộ Nhiễm liền chuẩn bị rời đi.
Kiểm tra xong điện nước trong nhà, vừa ngồi xuống sô pha thì chuông cửa vang lên.
Cô tùy ý mở cửa, không nhìn người trước cửa nói: "Sau lại đến nhanh vậy?"
Đạp lại cô là một giọng nói nam nhân, mang theo vài phần nghi hoặc, cũng là nhẹ nhõm: "Tiếu Tiếu, em biết anh đến à?"
Kỷ Tiếu Tiếu ngẩng đầu, người trước mắt cô không phải Sở Mộ Nhiễm mà là Vu Thiên.
Quần áo hắn sốc sếch, đầu tóc rối bời, trên mặt có vết thương xanh tím, giống như vừa đánh nhau với ai đó... Kỷ Tiếu Tiếu ngần cả người, không biết vì sao hắn lại xuất hiện ở đây.
"Không phải em đang chờ anh sao?" - Nhìn thấy sắc mặt của Kỷ Tiếu Tiếu, Vu Thiên cũng hiểu được người cô đợi không phải là hắn, lập tức hỏi: "Em đang đợi ai?"
Lần này, trong âm thanh chỉ mang theo chất vấn.
"Tôi đợi ai liên quan gì đến anh?" - Kỷ Tiếu Tiếu nhếch môi cười: "Nếu tôi nhớ không nhầm, tôi đã nói chia tay với anh rồi."
"Tình cảm giữa chúng ta, làm sao có thể nói chia tay liền chia tay được?"
"Anh cũng biết tình cảm là chuyện của hai người, tại sao chuyện gì cũng mang đi nói với người khác?" - Kỷ Tiếu Tiếu nổi giận: "Vu Thiên, làm phiền anh đi cho, nơi này không chào đón anh."
"Kỷ Tiếu Tiếu, anh đã đuổi theo em tới tận đây rồi, em quyết tâm phải chia tay anh sao? Vì sao? Chúng ta yêu nhau lâu như vậy, em thật sự muốn từ bỏ sao?"
Đôi mắt Vu Thiên u sầu, mang theo tia đỏ hồng trong mắt, ánh sáng đèn hành lang chiếu vào hắn lập lòe.
Trong lòng Kỷ Tiếu Tiếu run lên, nhưng cô vẫn kiên quyết, cụp mắt xuống: "Đúng vậy, tôi thật sự muốn chia tay."
"Vì sao, hãy cho anh một lý do."
"Bởi vì anh không tin cô ấy." - Kỷ Tiếu Tiếu còn chưa mở miệng, giọng của Sở Mộ Nhiễm đã vang lên phía sau.
Cô bước đến bên cạnh Kỷ Tiếu Tiếu, kéo cô ấy về phía sau lưng mình giống như một con gà mẹ che chở đàn con.
Cô nhìn chằm chằm vào Vu Thiên bằng đôi mắt sắc bén: "Du thiếu, anh không nghe hiểu tiếng người sao? Anh ở bên ngoài khiến cho Tiếu Tiếu có bao nhiêu khó xử, anh không lẽ không biết sao? Anh còn có thể nghĩ cô ấy và anh họ của anh phản bội anh, anh cảm thấy anh quá khôi hài không? Không lẽ anh không rõ ràng anh họ của anh là loại người gì?"
Vu Thiên không muốn đối đầu cùng Sở Mộ Nhiễm lúc này: "Chuyện này tôi xin lỗi. Tôi thật sự không nghĩ hắn ta sẽ làm như vậy với Tiếu Tiếu. Nhưng mà, tôi thật sự không hề nghi ngờ Tiếu Tiếu sẽ phản bội tôi."
"Anh có nghi ngờ hay không cũng không quan trọng, quan trọng là... Tiếu Tiếu đã chia tay với anh, phiền anh hãy nhanh chóng tiếp nhận sự thật này, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt Tiếu Tiếu của tôi nữa."
Nói xong, Sở Mộ Nhiễm kéo valy của Kỷ Tiếu Tiếu nói: "Chỉ có cái này thôi phải không?"
Kỷ Tiếu Tiếu gật đầu.
"Vậy chúng ta đi."
"Đợi đã."
Vu Thiên muốn ngăn cản, nhưng Sở Mộ Nhiễm liếc nhìn anh ta chế nhạo: "Du thiếu, anh đang tìm mọi cách giữ
Tiếu Tiếu lại để kéo cô ấy vào hố lửa của Vu gia à? Hay là không biết xấu hổ mà dùng cô ấy là vật tế thần cho anh? Nếu không phải vậy, tôi tự hỏi anh ngay cả bản thân mình cũng không bảo vệ được, vì sao lại lôi kéo Tiếu Tiếu đi cùng anh. Bây giờ cô ấy chia tay anh, là lựa chọn tốt nhất của cô ấy, không phải sao?"
Vu Thiên: "..."
Hắn nghĩ tới lời cha hắn nói, Sở Mộ Nhiễm tuy không đoán được toàn bộ, nhưng cũng không có gì khác.
Nghĩ vậy, hắn lại do dự.
Sự do dự này, hắn chỉ có thể nghe Sở Mộ Nhiễm nói một câu cuối cùng: "Nếu anh thật sự muốn tốt cho Tiếu Tiếu, về sau đừng liên lạc với cô ấy nữa."
Khi Vu Thiên thoát ra khỏi những suy nghĩ, Sở Mộ Nhiễm đã đưa Kỷ Tiếu Tiếu rời đi mất dạng.
"Chết tiệt."
Vu Thiên tức giận đấm vào tường, sự u sầu chán nản trong mắt ngày càng mãnh liệt.
Kỷ Tiếu Tiếu ở lại biệt thự Giang Sơn mấy ngày, mỗi ngày đều bị Sở Mộ Nhiễm nghiêm khắc giám sát.
Vì Vu gia sắp sụp đổ, Sở Mộ Nhiễm không muốn Kỷ Tiếu Tiếu lại lần nữa nhảy vào hố lửa.
Dù vậy, Sở Mộ Nhiễm cũng sợ Kỷ Tiếu Tiếu nhàm chán, cho nên đặt biệt mời một vị khách quý, người đang ở nhà ăn không ngồi rồi không có việc gì làm đến chơi, tốt xấu gì cũng tạo nên sự náo nhiệt.
Du Kỳ Phong vừa bước vào cửa, Kỷ Tiếu Tiếu đang chuẩn bị đi ra ngoài vườn hoa chơi, hai người vừa vặn đụng
mat.
Kể từ khi quen biết nhau họ đã không hợp lắm, gần như chưa từng có cuộc trò chuyện vui vẻ nào.
Cái này có thể gọi là oan gia ngõ hẹp.
Vừa lúc đang ở nhà buồn chán, đôi mắt Du Kỳ Phong sáng lên, hắn nhìn lướt qua Kỷ Tiếu Tiếu cau mày: "Này, đây không phải là Kỷ tiểu thư sao? Lâu rồi không gặp, cô vẫn như vậy cái mặt như cái mâm. Haha, thật làm khó cho cô nha, người ta giảm cân là gầy toàn thân, cô giảm cân nhưng lại bỏ qua gương mặt của cô. Để tôi phỏng vấn cô, cô đã làm cách nào vậy?"
"Anh nói mặt tôi to, tôi nhận, bất quá cũng không to bằng đầu anh được."
"Ô, cô đang nói đầu ốc tôi lớn, khen tôi thông minh à?"
"Không." - Kỷ Tiếu Tiếu bật cười: "Tôi cảm thấy trên thế giới này không có nơi nào nhiều nước bằng đầu anh. Khi anh lắc đầu, toàn bộ vũ trụ đều nghe thấy tiếng nước chảy."
Du Kỳ Phong: "..."
Hắn nghẹn giọng: "Kỷ Tiếu Tiếu, năng lực mắng người của cô tiến bộ rồi."
"Cảm ơn đã nhường." - Kỷ Tiếu Tiếu siết chặt nắm đấm: "Người ta nói chó ngoan không cản đường, anh có thể tránh ra chưa?"
"Cô.." - Du Kỳ Phong tức giận: "Tôi nói Kỷ Tiếu Tiếu, cô không đúng rồi. Tôi đã nhường cô mà cô còn mắng tôi, cô lấy đâu ra hỏa khí lớn như vậy, dù thể nào cũng không phải là bị kẻ nào cưỡng bức cô chứ? Hãy nói cho tôi biết kẻ nào nghĩ không thông muốn xuống tay với cô, ta nhanh chóng đi khuyên người đó nên suy nghĩ lại."
Nghe vậy, sắc mặt Kỷ Tiếu Tiếu đột nhiên tái nhợt.
"Câm miệng." - Cô hung hăng đẩy Du Kỳ Phong lao ra ngoài cửa.
"Có bệnh à?" - Du Kỳ Phong liếc nhìn Kỷ Tiếu Tiếu chạy đi, sau đó cười lạnh bước vào bên trong.
Du Kỳ Phong đã quá quen thuộc nơi này, đi vào phòng khách, ngồi xuống uống trà, ăn bánh.
Sau khi ăn hai miếng bánh, nhìn về phía cửa cũng không thấy Kỷ Tiếu Tiếu quay về, chỉ nghe tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống, là Sở Mộ Nhiễm đang bế Tiểu Bình An xuống dưới.
Tiếu Bình An nhìn thấy Du Kỳ Phong, hai mắt sáng lên, nghiêng người hướng về Du Kỳ Phong kêu lên ề a, bộ dạng như muốn được bế.
"Nào, anh nhanh bế thằng nhóc này đi. Nó càng ngày càng nặng, tôi ôm không nổi nữa rồi." - Sở Mộ Nhiễm đưa
Tiểu Bình An sang tay Du Kỳ Phong.
Du Kỳ Phong híp mắt tiếp nhận: "Ai bảo em không chịu rèn luyện, bây giờ đến cả con của mình cũng không bế nồi."
Sở Mộ Nhiễm trừng mắt nhìn hắn:.
Du Kỳ Phong bật cười vỗ vỗ cái mông của Tiểu Bình An. Thấy đôi mắt mở to tròn của thằng nhóc không chút sợ hãi, Du Kỳ Phong liền ném qua ném lại từ tay này qua tay kia, Tiểu Bình An vui đến mức cười chảy cả nước miếng.
"Đừng có ném con trai tôi." - Sở Mộ Nhiễm có chút khẩn trương.
Du Kỳ Phong cười đắc ý, ôm Tiểu Bình An ngồi xuống, kiêu ngạo nói: "Tôi nói cho em biết Sở Mộ Nhiễm, chỉ cần em tỏ ra không tôn trọng tôi, tôi sẽ không nể mặt em, nếu em dám bắt nạt tôi, tôi sẽ bắt nạt lại con trai em."
Vừa nói, hắn vừa đưa tay chọc vào lún đồng tiền của Tiểu Bình An, cậu bé vui mừng đến cười khục khục.
Sở Mộ Nhiễm: ".."
Xem ra cô phải bồi dưỡng con trai từ bé để phân biệt được đâu là con chó dễ thương và con sói xấu xa.
"À, đúng rồi, Tiếu Tiếu đâu? Anh đi vào có nhìn thấy cô ấy không?"
"Hừ..." - Du Kỳ Phong vẻ mặt không vui: "Đừng nhắc đến cô ta, tôi vui vẻ đùa với cô ta, cô ta liền mắng tôi là chó."
"Nói anh là chó, cũng không tính là mắng."
"Đó còn không phải là mắng?" - Du Kỳ Phong vô thức cảm thấy Sở Mộ Nhiễm sẽ nói lời không tử tế, đôi mắt đào hoa trừng cô một cái, dùng ánh mắt uy hiếp cô.
Sở Mộ Nhiễm có chút buồn cười.
Kể từ khi biển cố gia đình, Du Kỳ Phong sau suy sụp đã mạnh mẽ đứng lên.
Cô không biết trong lòng của anh bi thương còn hay không, nhưng anh che giấu rất tốt, để cho cô cũng không còn lo lắng cho anh, cũng không nhịn được muốn đùa giỡn với anh như trước kia.
"Tiếu Tiếu nói anh là chó, không phải đang mắng chó sao?" - Sở Mộ Nhiễm bật cười.
Du Kỳ Phong lập tức gầm lên: "Sở Mộ Nhiễm."
Hắn nâng cao Tiểu Bình An lên: "Em có tin em khinh bỉ tôi một câu, tôi liền cắn con trai em."
"Hahaha."
"Tôi mà không trả thù em một trận, làm chó cũng không phục gừ gừ." - Du Kỳ Phong nheo mắt lại, thật sự cắn vào chân Tiểu Bình An.
Tiểu Bình An cho là Du Kỳ Phong đang đùa giỡn, lập tức cười khục khục, càng vui vẻ hơn.
"Được rồi, anh mau nói anh đã chọc cái gì Tiếu Tiếu mà khiến cô ấy mắng anh?" - Sở Mộ Nhiễm cũng không lo lắng lắm, cô biết Du Kỳ Phong không phải là loại người thích tổn thương người khác.
Du Kỳ Phong bĩu môi kể lại chuyện khi này.
Nghe xong, Sở Mộ Nhiễm biến sắc đứng bật dậy: "Sao anh lại đùa với Tiếu Tiếu như vậy? Anh không biết là chuyện cưỡng bức đối với bất cứ phụ nữ đều không phải là chuyện mang ra để đùa giỡn."
Du Kỳ Phong khó hiểu: "Sao vậy, không lẽ cô ta thật sự bị cưỡng bức à? Đây chỉ là tôi thuận miệng đùa thôi, tại sao em lại căng thằng như vây?"
Sở Mộ Nhiễm mím môi, nhìn hắn chằm chằm.
Du Kỳ Phong: "..."
Sở Mộ Nhiễm: "..."
"Không thể nào." - Du Kỳ Phong thử dò hỏi.
Sở Mộ Nhiễm trầm mặc không phản bác.
Trong lòng loạn lên, Du Kỳ Phong nhìn về hướng Kỷ Tiếu Tiếu vừa chạy đi.
Liền nói, một cô gái béo tốt như vậy sao có thể gầy đi nhanh như vậy. Tinh thần so với trước kia cũng chán chường đi nhiều, hóa ra... là có chuyện.
"Tôi đi tìm cô ấy." - Du Kỳ Phong giao Tiểu Bình An cho Sở Mộ Nhiễm, trong mắt tràn ngập vẻ xin lỗi: "Xin lỗi, tôi thật sự không biết cô ấy trải qua loại chuyện đó, lời tôi nói đã khiến cô ấy tổn thương. Tôi đi tìm cô ấy... tôi sẽ đích thân xin lỗi cô ấy."
Có sai nhận sai không chút chối tội chính là tính cách mà Sở Mộ Nhiễm rất thích ở Du Kỳ Phong.
Vội vàng chạy ra cửa, Du Kỳ Phong đến giày cũng quên thay, có thể nhìn thấy được sự lo lắng của anh ta.
Sở Mộ Nhiễm gọi mấy cuộc cho Kỷ Tiếu Tiếu nhưng không ai trả lời, cô không thể ngồi yên, giao Tiểu Bình An cho người làm chăm sóc, cô cũng chạy ra ngoài tìm người.
Kỷ Tiếu Tiếu chạy ra ngoài một lúc, lại cảm thấy bị tên Du Kỳ Phong kích động, giờ muốn quay về đoạn đường quá xa.
Ngồi xuống ghế dưới bóng cây ở khuôn viên, đinh ngồi một lát đợi tên đó rời đi mới muốn quay về.
Ngồi một lúc lại cảm thấy buồn ngủ.
Không ngờ mới nhắm mắt một chút, bên tai đã nghe được một giọng nói đầy giễu cợt và khinh thường: "Kỷ Tiếu Tiếu, cô như vậy là không đúng. Cô nên học cách lật đồ ăn khi được nướng dưới ánh nắng chói chang, nếu không sẽ bị khét."
Kỷ Tiếu Tiếu kinh ngạc mở mắt, quả nhiên là một gương mặt đẹp trai tà ác với nụ cười đáng ghét.
"Ha ha."
Hai chữ thể hiện trọn vẹn sự khinh thường trong nội tâm của cô.
"Cuộc nói chuyện thường sẽ dừng ở chữ ha ha, cô không biết sao?"
"Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi muốn nói chuyện với anh?"
"Vì sao cô lại không muốn nói chuyện với tôi, là vì cô quá xấu, còn tôi quá đẹp, nên cô cảm thấy áp lực à?"
"Ha ha."
"Đã nói cô đừng có ha ha nữa, chẳng nữ tính chút nào."
"Ha ha, ha ha, tôi không phải phụ nữ, so với loại đàn ông như anh, làm phụ nữ tốt hơn."
"Ha..." - Du Kỳ Phong muốn bật cười với sự nhanh mồm nhanh miệng của Kỷ Tiếu Tiếu.
Chiếc ghế ở dưới bóng cây rất dài, anh ngồi xuống bên cạnh Kỷ Tiếu Tiếu, đặt tay lên lưng ghế phía sau cô, anh nhìn cô với đôi mắt đào hoa lập lánh đầy hứng thú, đôi mắt đen sâu thắm, không hề chớp mắt.
Kỷ Tiếu Tiếu: ".."
Hai người gần nhau đến mức Kỷ Tiếu Tiếu gương mặt đỏ bừng ngay lập tức.
Tình huống quái quỷ gì vậy?
Cô mới bị Vu Thiên làm tổn thương, đối với loại tình cảm xảy ra sự bài xích, giờ phút này xảy ra tình huống này, cô mặc định muốn trốn tránh.
"Anh..anh làm gì?" - Kỷ Tiếu Tiếu nghiêng đầu, có chút tức giận: "Du Kỳ Phong, anh thật là buồn nôn, theo đuổi không được Tiểu Nhiễm liền muốn trêu đùa tôi. Anh cảm thấy mình quá thú vị à?"
"Làm sao cô có thể so sánh với Tiểu Nhiễm? Tôi theo đuổi cô ấy chính là kiểu đàn ông theo đuổi phụ nữ. Tôi trêu chọc cô giống như trêu chọc Lu Lu nhà tôi. Nó không phải là như đàn ông theo đuổi phụ nữ, chủ yếu là tôi muốn cô nhận ra rằng đàn ông như tôi có thể khiến bất cứ cô gái này mặt đỏ tim run. Là một người đàn ông vô cùng nam tính và có mị lực."
"Mẹ kiếp." - Kỷ Tiếu Tiếu tức giận trừng mắt: "Du Kỳ Phong, anh so tôi với chó sao? Anh là đàn ông mà sao nhỏ mọn như vậy?"
Loại người này cho cô thêm một trăm năm suy nghĩ cô cũng sẽ không bao giờ yêu anh ta, miệng chó còn đòi nam tính mị lực?
"Sao cô lại có tâm tư u ám như vậy? Tôi lúc nào nói Lu Lu là chó?" - Thanh âm của Du Kỳ Phong tràn ngập vẻ không thể tin nổi và bất bình vì bị mắng.
Kỷ Tiếu Tiếu gần như tin tưởng lời hắn.
Cô hoài nghi nhìn về phía Du Kỳ Phong: "Tôi thật sự trách oan anh?"
"Đúng vậy, Lu Lu nhà tôi nào phải là chó? Rõ ràng nó là con rùa đen tôi mới nuôi."
Kỷ Tiếu Tiếu: ".."
Trên môi cô nhếch lên một nụ cười giễu cợt, không có chút suy nghĩ nào liền giẫm lên mu bàn chân Du Kỳ Phong thật mạnh, nhìn thấy hắn đau đến nhe răng trợn mắt, cô liền cười toe toét bỏ chạy.
Kỷ Tiếu Tiếu quay về biệt thự liền đụng phải Sở Mộ Nhiễm đang nhìn quanh lo lắng.
"Tiếu Tiếu." - Vừa nhìn thấy người, Sở Mộ Nhiễm vừa nhìn quanh người Kỷ Tiếu Tiếu kiểm tra: "Cậu không sao chứ? Sao tớ gọi điện mà cậu không trả lời, làm tớ lo muốn chết."
Kỷ Tiếu Tiếu lấy điện thoại di động ra: "Hết pin rồi."
"Được rồi, cậu không sao chứ?"
Kỷ Tiếu Tiếu lắc đầu: "Tớ không sao.
Lúc đâu tâm tình rất tệ, nhưng sau khi cãi nhau với Du Kỳ Phong xong, tâm tình liền không nghĩ nhiều, chỉ muốn đánh chết tên khốn Du Kỳ Phong kia mà thôi.
Sau đó thắng trận trở về... tâm tình liền không còn không tốt.
Nghĩ đến đây, Kỷ Tiếu Tiếu bật cười: "Tâm tình rất tốt."
"Thật sao?" - Sở Mộ Nhiễm nghi ngờ, lại nói: "Ứm... tên ngốc Du Kỳ Phong kia đã đắc tội cậu?"
"Không sao, tớ đã báo thù rồi." - Kỷ Tiếu Tiếu hào hứng: "Ở ngoài này nóng quá, chúng ta đi vào ngồi điều hòa đi."
Nhin thấy Kỷ Tiếu Tiếu tâm tình thật sự đã thả lòng, Sở Mộ Nhiễm chợt nảy ra một ý định.
Có vẻ cô nên mời Du Kỳ Phong sang nhà chơi nhiều hơn.
"Chồng ơi, bây giờ anh có thời gian nói chuyện với em không?" - Sở Mộ Nhiễm gõ cửa thư phòng của Cố Minh Dạ, thò một đầu vào, làm bộ đáng thương nhìn anh.
Gần đây Cố Minh Dạ rất bận rộn đi sớm về muộn, dù cho về sớm anh cũng nhốt mình trong thư phòng đến tận khuya.
Sở Mộ Nhiễm lo lắng cho chuyện của Kỷ Tiếu Tiếu, muốn dùng phương pháp cho ăn xong, đàn ông sẽ dễ dàng đồng ý những chuyện bình thường sẽ không đồng ý, mà gần đây chồng lại quá bận. Hôm nay anh về sớm, cô mạnh dạn gõ cửa thư phòng.
"Vào đi." - Cố Minh Dạ đặt tài liệu trên tay xuống.
Sở Mộ Nhiễm nhanh chóng nhảy vào thư phòng.
Biết mình gần đây không gần gũi Sở Mộ Nhiễm, trong mắt Cố Minh Dạ tràn đầy ấm áp: "Nhớ anh?"
"Tất nhiên rồi." - Sở Mộ Nhiễm ôm đầu hôn lên môi anh: "Chồng của em từ gấu bông chuyển sang lạnh lùng, đương nhiên không quen."
Mấy ngày nay nghe Kỷ Tiếu Tiếu và Du Kỳ Phong cải nhau thành quen, cô liền không có đầu ốc nói ra câu này.
Cố Minh Dạ: ".."
Anh nhếch môi cười: "Em đang trách anh mấy ngày nay để em phòng không gối chiếc, khiến em cô đơn phải không?"
"Khụ khụ.." - Sở Mộ Nhiễm biết mình lỡ miệng, muốn bỏ chạy nhưng bị anh siết eo lại, không thể chạy trốn:
"Không có, em biết anh gần đây nhiều việc...em có thể thông cảm, thật đó."
"Có thể thông cảm, đó chính là em thật sự cô đơn, chỉ là em đau lòng cho anh bận rộn làm việc nên mới không muốn ầm ĩ quấy rầy anh? Không phải vậy thì tại sao phải thông cảm?"
Sở Mộ Nhiễm: "..."
Nghĩ đến cô liền ấm ức: "Em không có, là anh bẫy em."
"Anh bẫy em? Chẳng phải chính em đang muốn bẫy anh sao?"
Sở Mộ Nhiễm bị bắt thóp đến đỏ mặt.
Thật độc ác.
"Em đã cô đơn như vậy, làm sao anh có thể để em ủy khuất chính mình được, phải không?"
Sở Mộ Nhiễm: "..."
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Sở Mộ Nhiễm nhìn thấy được con sói đói đang ở trước mặt mình.
Thật đáng sợ.
Cô không biết dùng sức mạnh từ đâu, vội vàng nhảy khỏi người anh muốn bỏ chạy.
Chỉ tiếc cô chạy còn chưa được ba bước, giọng nói lạnh lùng của Cố Mịn Dạ vang lên sau lưng cô: "Nếu bây giờ em bỏ chạy, đợi một lát dù có cầu xin anh chuyện gì, anh đều sẽ không đồng ý."
Sở Mộ Nhiễm: "..."
"Em hôm nay đến tìm anh có phải vì Kỷ Tiếu Tiếu nghe ngóng tin tức, hoặc trực tiếp vì cô ấy cầu tình?"
Sở Mộ Nhiễm hóa đá.
"Phục vụ chồng em cho tốt, có thể chồng em sẽ nhịn không được vì em từ bỏ một chút nguyên tắc, em nghĩ xem?"
Hòn đá Sở Mộ Nhiễm vỡ vụn thành từng mảnh.
"Cố thiếu..." - Sở Mộ Nhiễm xoay người, mang một gương mặt cười đến ôn nhu, dáng dáp yểu điệu đi về phía anh, đôi mắt quyến rũ nhìn anh: "Chồng yêu của em, anh chắc chắn sẽ không cố ý khiến em khó xử đúng không? Anh là tốt nhất trên đời."
"Hửm?" - Cố Minh Dạ ho khan: "Khụ...ngồi ở trên."
"Hả.."
Chỉ là muốn ôm một cái thôi sao, cái này dễ dàng.
Sở Mộ Nhiễm vui vẻ gật đầu, đang định ngồi vào lòng Cố Minh Dạ, đôi môi mỏng của người đàn ông hơi hé ra, giọng nói trầm tĩnh như không thể cưỡng lại được: "Đợi đã."
"Hả..." - Sở Mộ Nhiễm không hiểu.
Sao phải đợi?
Khi cô đưa mắt nghi ngờ nhìn anh, Cố Minh Dạ đưa tay tháo thắt lưng, kéo ra khóa kéo, ngước đôi mắt phượng sâu thẩm đen như đáy vụ trụ nhìn về phía Sở Mộ Nhiễm, người gần như đang hóa đá, trong mắt ngập ý cười, nhướng mày: "Em ngồi ở trên."
Sở Mô Nhiễm: "..."
Cô nhìn chằm chằm Cố Minh Dạ, sau đó liếc nhìn con quái vật to lớn phía dưới mà anh vừa thả ra, gương mặt đột nhiên đỏ bừng.
"Đương nhiên, anh biết thể lực em không tốt, cầm cự một phút cũng không được, không cần em động, chính anh động."
Sắc mặt Sở Mộ Nhiễm càng đỏ hơn.
Thư phòng của Cố Minh Dạ không cho phép bất cứ ai bước vào, tất nhiên Sở Mộ Nhiễm là ngoại lệ.
Sở Mộ Nhiễm nằm trên bàn làm việc bằng gỗ, mái tóc đen dài cô phủ ra từ mép bàn chảy xuống giống như một con thác đen rũ nhánh. Theo động tác của từng cái lắc đầu, mái tóc rung lên theo không trung.
"A...Minh Dạ... em không chịu được, ưm...đừng... đừng như thế..."
Đôi mắt của cô nhắm lại, nhưng vẫn cảm nhận được đôi môi của anh đang di chuyển từ đồi núi nhô cao, từ từ xuống cái bụng phẳng lỳ, rồi lại từ từ di chuyển xuống phía dưới.
"Nhiễm Nhiễm, còn chưa cắm vào em đã ra nhiều nước như vậy, đợi một lúc anh cắm vào, em muốn tan chảy thành nước sao?" - Cố Minh Dạ thấp giọng cười.
Sở Mộ Nhiễm xấu hồ đến che mặt lại, Cố Minh Dạ cúi đầu liếm môi, hôn lên hoa h.uyệt của Sở Mộ Nhiễm.
"Minh Dạ...A....a....đừng..."
Chiếc lưỡi nhám dài chọc sâu vào bên trong, không ngừng liếm mút, chiếc lượi rút ra thọc vào liên tục, hoa h.uyệt không ngừng chảy nước. Phía dưới vang lên tiếng mút chùm chụp và tiếng nước, thư phòng trở nên vô cùng kích thich.
Sự kích thích đột nhiên ập đến, Sở Mộ Nhiễm nhắm mắt kêu rên như một con mèo: "Minh Dạ, ư... ưm... từ bỏ, không muốn, van xin anh, đừng như vậy..."
Cố Minh Dạ bị hoa h.uyệt của cô làm cho mê mần, càng lúc càng mút đến khi Sở Mộ Nhiễm cao trào, bàn tay cô co lại, hét lớn, hoa h.uyệt không ngừng tuông ra mật d.ịch, đôi mắt mờ đi, đầu lắc điên cuồng.
"Chỉ vậy đã muốn từ bỏ, sau này thì phải làm sao đây, Nhiễm Nhiễm."
Sở Mộ Nhiễm nghe xong mở mắt, Cố Minh Dạ ngầng đầu nhìn cô, đôi môi đỏ mọng ẩm ướt, trên môi màu nước đáng nghi kia khiến mặt cô đỏ bừng, căn bản không muốn đoán nước đó từ đâu đến.
Anh mỉm cười nhìn cô với đôi mắt phượng đen sâu thằm, nét đẹp trai của anh trở nên đẹp hơn hết dưới ánh sáng mờ ảo.
Sức quyến rũ tỏa ra từ anh khiến Sở Mộ Nhiễm choáng ngợp đến mức cô hơi nhếch cánh môi và không muốn nghĩ gì vào lúc này.
Đến nỗi mục đích đến thư phòng cũng bị cô quên sạch... chỉ vì sau đó cô bị Cố Minh Dạ hung hăng tiến vào yêu thương quá mạnh mẽ, cô chỉ có thể nhắm mắt gục lên bàn, không có thời gian để nghĩ đến bất cứ điều gì.
Sở Mộ Nhiễm bị lật qua lật lại yêu đến mấy lần, cuối cùng không còn chút sức lực để đứng lên, mê man, chỉ có thể để Cố Minh Dạ bế sang phòng ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy ánh nắng chói chang bên ngoài, cô chợt nhận ra mình bị lừa gạt, một câu muốn hỏi cũng không hỏi được.
Sở Mộ Nhiễm đạp chân xuống nệm giãy mấy cái, khóc không ra nước mắt.
/97
|