Chúng ta lại bị nhốt vào căn phòng rách nát kia. Bên ngoài tuy rằng đã muốn trôi qua một ngày, nhưng bên trong lại vẫn ẩm ướt nhỏ từng giọt như trước. Phía trên, trên tường, đều là nước. Trong thời tiết đầu mùa xuân, giống như chìm vào một loại hầm băng, lãnh thấu xương. Giang Nam dường như đã hôn mê, ta đỡ thân thể hắn tựa vào bên tường, ngâm chân ở trong nước tựa hồ đã không còn là chân của chính mình, sớm đã lạnh đến chết lặng. Không biết vì sao, nhưng ta lại không có sợ hãi bao nhiêu. Có lẽ là, nam nhân này đã cho ta dũng khí.
“Giang Nam. . . . . .” Ta thì thào gọi tên của hắn. Ta cư nhiên chưa từng phát hiện, nguyên lai ta còn chưa gọi qua tên của hắn. Giang Nam, Giang Nam. . . . . . Là địa phương mà ta hướng tới đã lâu, Giang Nam vùng sông nước a, cư nhiên lại khéo như vậy! Thiệt nhiều thứ, ta thậm chí muốn hỏi, GiangNam, ngươi thật sự kêu Giang Nam sao? Cúi đầu, nhìn kỹ nam tử mặt mày tinh xảo, đáy lòng khẽ nhúc nhích. Dường như ở trên mặt của hắn, ta nhìn thấy một địa phương giống như tiên cảnh.
“Loan Phi.” Hắn đột nhiên gọi tên ta, thật là làm ta lắp bắp kinh hãi, đỡ tay của hắn có chút lúng túng không biết nên để vào đâu. Ta bất quá tiếp xúc tình hình, rốt cuộc là ngượng ngùng . Có lẽ điểm này, ta thậm chí còn chưa nhận định kịp, có lẽ ta trẻ con hơn so với Cửu muội.
Hắn không có tỉnh lại, chỉ khẽ nói: “Hảo. . . . . . Lạnh. . . . . .”
Lạnh —— ta chỉ có thể sử dụng lực ôm lấy hắn. Mặt của ta, gò má cơ hồ sắp chạm vào hắn , hơi có một chút khoảng cách, vẫn như cũ cảm thấy trán hắn thật là nóng. Ta không biết, bởi vì hắn phát sốt, hay là bởi vì nhiệt độ của cồn. Chính là, thân thể hắn, thật sự quá lạnh. Gắt gao ôm hắn, cũng chính là nghe thấy được thanh âm của lòng mình điên cuồng nhảy loạn khiến thân thể ta cứng ngắt lại, thật lâu, thật lâu. Không biết là do thân mình Giang Nam làm ta cảm thấy lạnh như băng hay căn phòng ẩm ướt vẫn là nguyên do truyền đến cảm giác, chính là, hương vị âm lãnh càng ngày càng đậm. Từ nhỏ ở Phượng phủ đó là ăn ngon mặc gấm, cha mẹ nuông chiều, nha hoàn yêu thương, ta đâu chịu khổ nổi như vậy? Vòng quanh thân Giang Nam, dần dần , rốt cuộc ta cũng duy trì không được. Trước mắt xuất hiện cảnh tượng mơ hồ, chính là lạnh, chỉ có lạnh.
*** Thân thể rất khó chịu, nóng quá. Ta cũng phát sốt sao? Phải làm như thế nào cho phải? Cảm giác có đồ vật gì đó đặt ở trên người mình, như là đệm chăn. Chính là, làm sao có thể chứ? Muốn giơ tay đẩy ra thứ ở trên thân, cả người khí lực giống như bị lấy ra hết, cùng đưa hai tay lên đều nâng không nổi.
“Ân.” Không tự giác hừ ra một tiếng. Cảm giác như bên người lập tức có người chạy đến, thanh âm vui sướng: “Tiểu thư! Tiểu thư!”
Đó là. . . . . . Thanh Tư sao? Đúng rồi, nhất định là mộng. Bằng không, như thế nào lại nghe thấy thanh âm của Thanh Tư chứ? Mí mắt, nặng nề. Là mộng a, lại có thể nào dễ dàng đem ánh mắt mở ra?
“Tiểu thư! Tiểu thư!” Thanh Tư như trước kêu ta. Nguyên lai ta thực yếu ớt sao? Bằng không vì sao, trong mộng Thanh Tư có thể chân thật như thế? Nhớ nhà, tưởng rời đi. . . . . .
“Giang Nam. . . . . .” Ta thì thào gọi tên của hắn. Ta cư nhiên chưa từng phát hiện, nguyên lai ta còn chưa gọi qua tên của hắn. Giang Nam, Giang Nam. . . . . . Là địa phương mà ta hướng tới đã lâu, Giang Nam vùng sông nước a, cư nhiên lại khéo như vậy! Thiệt nhiều thứ, ta thậm chí muốn hỏi, GiangNam, ngươi thật sự kêu Giang Nam sao? Cúi đầu, nhìn kỹ nam tử mặt mày tinh xảo, đáy lòng khẽ nhúc nhích. Dường như ở trên mặt của hắn, ta nhìn thấy một địa phương giống như tiên cảnh.
“Loan Phi.” Hắn đột nhiên gọi tên ta, thật là làm ta lắp bắp kinh hãi, đỡ tay của hắn có chút lúng túng không biết nên để vào đâu. Ta bất quá tiếp xúc tình hình, rốt cuộc là ngượng ngùng . Có lẽ điểm này, ta thậm chí còn chưa nhận định kịp, có lẽ ta trẻ con hơn so với Cửu muội.
Hắn không có tỉnh lại, chỉ khẽ nói: “Hảo. . . . . . Lạnh. . . . . .”
Lạnh —— ta chỉ có thể sử dụng lực ôm lấy hắn. Mặt của ta, gò má cơ hồ sắp chạm vào hắn , hơi có một chút khoảng cách, vẫn như cũ cảm thấy trán hắn thật là nóng. Ta không biết, bởi vì hắn phát sốt, hay là bởi vì nhiệt độ của cồn. Chính là, thân thể hắn, thật sự quá lạnh. Gắt gao ôm hắn, cũng chính là nghe thấy được thanh âm của lòng mình điên cuồng nhảy loạn khiến thân thể ta cứng ngắt lại, thật lâu, thật lâu. Không biết là do thân mình Giang Nam làm ta cảm thấy lạnh như băng hay căn phòng ẩm ướt vẫn là nguyên do truyền đến cảm giác, chính là, hương vị âm lãnh càng ngày càng đậm. Từ nhỏ ở Phượng phủ đó là ăn ngon mặc gấm, cha mẹ nuông chiều, nha hoàn yêu thương, ta đâu chịu khổ nổi như vậy? Vòng quanh thân Giang Nam, dần dần , rốt cuộc ta cũng duy trì không được. Trước mắt xuất hiện cảnh tượng mơ hồ, chính là lạnh, chỉ có lạnh.
*** Thân thể rất khó chịu, nóng quá. Ta cũng phát sốt sao? Phải làm như thế nào cho phải? Cảm giác có đồ vật gì đó đặt ở trên người mình, như là đệm chăn. Chính là, làm sao có thể chứ? Muốn giơ tay đẩy ra thứ ở trên thân, cả người khí lực giống như bị lấy ra hết, cùng đưa hai tay lên đều nâng không nổi.
“Ân.” Không tự giác hừ ra một tiếng. Cảm giác như bên người lập tức có người chạy đến, thanh âm vui sướng: “Tiểu thư! Tiểu thư!”
Đó là. . . . . . Thanh Tư sao? Đúng rồi, nhất định là mộng. Bằng không, như thế nào lại nghe thấy thanh âm của Thanh Tư chứ? Mí mắt, nặng nề. Là mộng a, lại có thể nào dễ dàng đem ánh mắt mở ra?
“Tiểu thư! Tiểu thư!” Thanh Tư như trước kêu ta. Nguyên lai ta thực yếu ớt sao? Bằng không vì sao, trong mộng Thanh Tư có thể chân thật như thế? Nhớ nhà, tưởng rời đi. . . . . .
/172
|