Lòng ta cả kinh, liền nghe xung quanh tất cả mọi người đều đắc ý cười ha hả. Nhiều cánh tay hướng tới ta: “Bát tiểu thư, hôm nay thật là vinh hạnh, bồi tiểu nhân uống vài chén a!”
“Chậc chậc, Bát tiểu thư lớn lên quả thực tuyệt sắc.”
“Bát tiểu thư, không biết vị Lục ca của ngươi khi nào mới tới chuộc ngươi đây?”…..
“Các ngươi, dừng tay!” Thân mình bị gắt gao ôm lấy, ta biết là GiangNam.
“Xú tiểu tử không biết sống chết, Bát tiểu thư cũng là ngươi chạm vào!” Khi nói chuyện, đã thấy một quyền dừng ở thân thể yếu ớt của GiangNam.
“Loan phi. . . . . .” Hắn ôm ta, sống chết không chịu buông ra. Ta chảy nước mắt, cảm giác đau lòng không thôi. Ta cũng không biết, nếu chỉ một mình ta rơi vào tay bọn thổ phỉ này, ta biết sao bây giờ? Lúc này, nghe tên đại ca kia bỗng nhiên nói : “Tất cả dừng tay!” Hắn đứng dậy, hướng chúng ta đi đến, mâu trung nhiễm ý cười, mang theo hương vị trêu cợt. “Xem ra tiểu tử này thật sự yêu thương Bát tiểu thư ? Ha ha, đừng nóng vội, các huynh đệ bất quá là muốn mời Bát tiểu thư uống vài chén mà thôi. Có phải hay không a?” Hắn vừa hỏi, tất cả người chung quanh ồn ào nói : “Đúng vậy, đúng vậy!” Ta cười lạnh, thế nào là không phải đây? Không phải cũng là…Namnhân tráng kiện đưa cánh tay tham lại đây, nhanh bắt lấy cổ tay của ta, muốn đem ta kéo qua, tiếng cười tục tằng: “Bát tiểu thư, hay là lại đây bồi đại gia ta uống vài chén!” Lời của hắn vừa rơi, liền có người bưng chén rượu lại đây, cười nói: “Đại ca, rượu đến đây!” Hương vị rượu mạnh thật là gắt tràn ngập ở xoang mũi của ta, khiến ta không tự giác nhíu mày, ta làm sao uống được rượu mạnh như thế? Ngày trước ở nhà, cha luôn nói nữ nhi ở nhà không nên uống rượu mạnh như vậy. Mặc dù là uống rượu, nhưng là Lục ca cố ý chuẩn bị rượu trái cây. Nói nói là rượu, nhưng đều là hương vị nước trái cây. Chén rượu bị đưa lại đây, sắp chạm tới môi của ta. Ta cũng biết, ta không muốn, bọn họ cũng sẽ mạnh mẽ rót hết bắt ta uống. Ta không biết là GiangNamdựa vào khí lực nào mà thoát ra được sự giam cầm của bọn họ, xông lại đây, hắn đưa tay đoạt chén rượu, lạnh lùng nói: “Ta thay nàng uống!” Ta khiếp sợ nhìn hắn, hắn lại nhìn ta cười nhẹ nhàng, là muốn nói cho ta biết, không cần lo lắng.
Namnhân kia cười lạnh một tiếng, mở miệng nói : “Xem ra vị công tử này tửu lượng cao a! Nếu đã như vậy, người đâu, thay chén dùng chén lớn!” Khóe miệng của hắn khẽ nhếch, dáng vẻ rất là đắc ý.
“Không cần!” Ta sợ hãi kêu. GiangNamđang bệnh , nhất là không thể uống rượu, hắn làm sao còn có thể dùng chén lớn uống? Kháng nghị của ta vô dụng, cái chén, vẫn là đổi thành chén lớn. Ta chỉ nghe được âm thanh rượu từ trong bình đổ ra ”Ào”, tâm hung hăng nổi lên. GiangNamlại không có một tia do dự ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
“Khụ khụ khụ. . . . . .” Hắn cúi người kiềm nén không để cho ho khan nổi lên. Bên cạnh, người bắt đầu ồn ào, nam nhân cầm đầu vẫn như cũ không chịu buông tha hắn, cười lớn: “Tốt! Tửu lượng giỏi! Còn không mau rót cho công tử!”
Ta giãy dụa kêu to: “Không cần! Không cần uống!” Chúng ta bất quá mới gặp qua hai lần mà thôi, hắn làm sao có thể vì ta như vậy chứ! Rượu đầy lại cạn. Lại đầy, lại cạn. . . . . . . Cứ như vậy, cũng không biết lập lại mấy lần. Hai mắt đẫm lệ, ta tựa hồ nhìn thấy miệng GiangNamphun máu tươi, bộ dáng vô cùng đáng sợ. . . . . .
“Chậc chậc, Bát tiểu thư lớn lên quả thực tuyệt sắc.”
“Bát tiểu thư, không biết vị Lục ca của ngươi khi nào mới tới chuộc ngươi đây?”…..
“Các ngươi, dừng tay!” Thân mình bị gắt gao ôm lấy, ta biết là GiangNam.
“Xú tiểu tử không biết sống chết, Bát tiểu thư cũng là ngươi chạm vào!” Khi nói chuyện, đã thấy một quyền dừng ở thân thể yếu ớt của GiangNam.
“Loan phi. . . . . .” Hắn ôm ta, sống chết không chịu buông ra. Ta chảy nước mắt, cảm giác đau lòng không thôi. Ta cũng không biết, nếu chỉ một mình ta rơi vào tay bọn thổ phỉ này, ta biết sao bây giờ? Lúc này, nghe tên đại ca kia bỗng nhiên nói : “Tất cả dừng tay!” Hắn đứng dậy, hướng chúng ta đi đến, mâu trung nhiễm ý cười, mang theo hương vị trêu cợt. “Xem ra tiểu tử này thật sự yêu thương Bát tiểu thư ? Ha ha, đừng nóng vội, các huynh đệ bất quá là muốn mời Bát tiểu thư uống vài chén mà thôi. Có phải hay không a?” Hắn vừa hỏi, tất cả người chung quanh ồn ào nói : “Đúng vậy, đúng vậy!” Ta cười lạnh, thế nào là không phải đây? Không phải cũng là…Namnhân tráng kiện đưa cánh tay tham lại đây, nhanh bắt lấy cổ tay của ta, muốn đem ta kéo qua, tiếng cười tục tằng: “Bát tiểu thư, hay là lại đây bồi đại gia ta uống vài chén!” Lời của hắn vừa rơi, liền có người bưng chén rượu lại đây, cười nói: “Đại ca, rượu đến đây!” Hương vị rượu mạnh thật là gắt tràn ngập ở xoang mũi của ta, khiến ta không tự giác nhíu mày, ta làm sao uống được rượu mạnh như thế? Ngày trước ở nhà, cha luôn nói nữ nhi ở nhà không nên uống rượu mạnh như vậy. Mặc dù là uống rượu, nhưng là Lục ca cố ý chuẩn bị rượu trái cây. Nói nói là rượu, nhưng đều là hương vị nước trái cây. Chén rượu bị đưa lại đây, sắp chạm tới môi của ta. Ta cũng biết, ta không muốn, bọn họ cũng sẽ mạnh mẽ rót hết bắt ta uống. Ta không biết là GiangNamdựa vào khí lực nào mà thoát ra được sự giam cầm của bọn họ, xông lại đây, hắn đưa tay đoạt chén rượu, lạnh lùng nói: “Ta thay nàng uống!” Ta khiếp sợ nhìn hắn, hắn lại nhìn ta cười nhẹ nhàng, là muốn nói cho ta biết, không cần lo lắng.
Namnhân kia cười lạnh một tiếng, mở miệng nói : “Xem ra vị công tử này tửu lượng cao a! Nếu đã như vậy, người đâu, thay chén dùng chén lớn!” Khóe miệng của hắn khẽ nhếch, dáng vẻ rất là đắc ý.
“Không cần!” Ta sợ hãi kêu. GiangNamđang bệnh , nhất là không thể uống rượu, hắn làm sao còn có thể dùng chén lớn uống? Kháng nghị của ta vô dụng, cái chén, vẫn là đổi thành chén lớn. Ta chỉ nghe được âm thanh rượu từ trong bình đổ ra ”Ào”, tâm hung hăng nổi lên. GiangNamlại không có một tia do dự ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
“Khụ khụ khụ. . . . . .” Hắn cúi người kiềm nén không để cho ho khan nổi lên. Bên cạnh, người bắt đầu ồn ào, nam nhân cầm đầu vẫn như cũ không chịu buông tha hắn, cười lớn: “Tốt! Tửu lượng giỏi! Còn không mau rót cho công tử!”
Ta giãy dụa kêu to: “Không cần! Không cần uống!” Chúng ta bất quá mới gặp qua hai lần mà thôi, hắn làm sao có thể vì ta như vậy chứ! Rượu đầy lại cạn. Lại đầy, lại cạn. . . . . . . Cứ như vậy, cũng không biết lập lại mấy lần. Hai mắt đẫm lệ, ta tựa hồ nhìn thấy miệng GiangNamphun máu tươi, bộ dáng vô cùng đáng sợ. . . . . .
/172
|