Cố Noãn quay đầu nhìn về phía Tiêu Mặc Thần như cũ nhắm mắt tựa vào ghế sô pha.
Gương mặt đỏ bừng không nghĩ rằng anh ta đã giúp cô giải vây, anh không muốn để cho cô phải uống rượu.
Tư Tư rút vào trong lòng Trần Diệp khúc khích cười: "Trần ca, anh xem Tiêu tổng đối với Minh Châu thật tốt, anh còn không mau tự phạt mình một ly."
Trần Diệp tự rót cho mình một ly rượu: "Đúng đúng đúng, là lỗi của tôi."
Nghe Trần Diệp trêu ghẹo, Cố Noãn mặt càng đỏ hơn, người đàn ông bên cạnh cô nhàn nhạt mở miệng, giọng nói nhuốm đầy rượu: "Lát nữa cô lái xe đưa tôi về."
Thì ra là thế, Cố Noãn mím môi gật đầu.
Hóa ra là vì muốn cô lái xe đưa anh ta về cho nên không muốn cho cô uống rượu.
Nhưng mà, không phải có Cảnh Dương sao?
11h đêm, một đám người từ Đế Vương đi ra...
Trời bắt đầu mưa.
Trong mấy người, Tiêu Mặc Thần uống nhiều nhất, ngoài trừ Cố Noãn, những cô gái khác cũng uống rượu nên chia nhau gọi taxi.
"Chị dâu, chúng tôi đi trước, chị và nhị ca trên đường đi chậm một chút."
Cố Noãn hơi mỉm cười nhìn bọn họ gật đầu.
Mưa càng ngày càng lớn, Cố Noãn đỡ Tiêu Mặc Thần đã say khướt, anh đặt tay lên vai cô, dựa hết vào người cô để đứng vững: "Tiêu tiên sinh, anh không sao chứ."
Tiêu Mặc Thần nhàn nhạt ừ một cái.
Cảnh Dương đưa xe tới.
Trong xe không có ô, Cố Noãn đưa tay che đầu cho anh, dù cho làm vậy cũng không che được bao nhiều nước mưa, nhưng cô vẫn theo bản năng làm như vậy.
Sau khi đỡ Tiêu Mặc Thần ngồi vào ghế sau, Cảnh Dương đứng trên bậc thềm và nói với Cố Noãn: "Phu nhân, xin lỗi, tôi có việc ở nhà, cô có thể đưa nhị gia về được không?"
Cố Noãn gật đầu, tiến về phía ghế lái.
Cho xe khởi động, Cố Noãn không dám lái nhanh, từ khi lấy được bằng lái cô chưa đụng tới xe mấy lần.
Tiêu Mặc Thần mở miệng nói: "Cô đang bò à?"
"Kể từ khi tôi lấy được bằng lái thì không có lái xe mấy lần." - Cố Noãn nhìn chằm chằm phía trước, không dám phân tâm, cô đang nghĩ xem có phải cô lái quá lắc lư khiến anh ta khó chịu.
Cố Noãn liếc nhìn người đàn ông qua kính chiếu hậu, anh tựa người vào lưng ghế, lông mày hơi nhíu lại, giống như rất khó chịu.
Cô nhớ dì Châu thường nói chuyện với cô, Tiêu Mặc Thần dạ dày không tốt, cho nên nấu ăn đều phải để ý.
Cố Noãn nhớ gần nơi này hình như có một tiệm thuốc, liền rẽ xe vào bên lễ, nhìn về phía Tiêu Mặc Thần: "Anh ở đây chờ tôi một chút nhé."
Cố Noãn nói xong liền xuống xe.
Tiêu Mặc Thần mở mắt, đặt tay lên bụng, cơn đau âm ỉ từ bụng truyền đến khiến anh từ từ rõ ràng hơn. Lời của người phụ nữ kia vừa nói anh không nghe rõ, chỉ có nghe thấy một tiếng đóng cửa.
Trong xe chỉ có những tiếng hạt mưa rơi chói tai khó chịu, anh mở môi và vô thức hét lên: "Cố Minh Châu."
Cố Noãn lúc này xuống xe, đã bị nước mưa dính ướt.
Cô chạy tạm dưới mái hiên một cửa hàng để trú mưa, lau nước trên mặt và bắt đầu nhìn xung quanh. Bên ngoài trời mưa rất lớn, ở trong xe cô không thể nhìn thấy rõ tiệm thuốc ở nơi nào.
Cố Noãn nhanh chóng bước vào cửa hàng cửa hàng đang thu dọn, mua một chiếc ô, sau đó hỏi ông chủ gần đây có tiệm thuốc nào không. Sau đó che ô bước ra dưới màn mưa, đi về hướng tiệm thuốc.
Tiệm thuốc cách đó không xa, cô định quay về xe lái tới, nhưng lại sợ vào xe lại không nhìn được, sợ Tiêu Mặc Thần bị xóc nảy trong xe lại khó chịu, nên quyết định đi bộ.
Chỉ mất khoảng mười phút.
Sau khi mua thuốc, Cố Noãn xách túi thuốc mang về. Trời mưa lớn, gió cũng lớn, chiếc ô không chịu nổi sức gió nên bị gập lại, khiến Cố Noãn dường như bị ướt đẫm toàn thân vô cùng chật vật.
Mưa rơi dày đặc, làm mờ đi tầm nhìn trước mặt, Cố Noãn bước đi vội vã và không nhìn thấy đường, cô vấp phải một hòn đá và làm rơi chiếc ô trong tay, thân thể vô thức nghiêng về phía trước, theo bản năng một tay cô bảo vệ bụng mình, một tay chống xuống đất.
Một cơn đau nhói truyền đến từ lòng bàn tay.
Cố Noãn ngơ ngác ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, ôm chặt bụng. Chỉ là lòng bàn tay bị xước, may mắn là không có gì nguy hiểm.
Thở phào nhẹ nhõm, cô đứng lên, tiếp tục cầm ô đi về phía trước.
...•
Trong xe.
Trên trán Tiêu Mặc Thần xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Dạ dày đau đớn nóng rát.
Đột nhiên một hồi thanh âm điện thoại vang lên.
Tiêu Mặc Thần mở mắt, nhìn vào túi xách của người phụ nữ kia.
Điện thoại cứ vang lên không dứt.
Tiêu Mặc Thần cau mày lấy điện thoại ra khỏi túi, đập vào mắt anh là màn hình điện thoại đã bị vỡ. Khi anh đang chơi bài, hình như có nghe bên phía các cô gái thảo luận về chiếc điện thoại di động
Chiếc điện thoại rất phổ thông.
Có lẽ vì màn hình đã bị vỡ cho nên Cố Noãn cũng không đặt mật khẩu.
Tiêu Mặc Thần bấm nhẹ, điện thoại sáng lên, ảnh của một người đàn ông hiện ra trên màn hình.
Đó là bức ảnh Mạnh Yến gửi cho Cố Noãn, cô xem xong liền tắt đi, nên khi mở ra nó nằm ngay ở giao diện này...
Tiêu Mặc Thần cau mày, nhìn người đàn ông trong ảnh, sau đó cáu kỉnh tắt đi, ném về phía trước.
Người phụ nữ này lại muốn câu dẫn Hạ Lan Đông Khiêm.
Đúng là loại tiện nhân dâm loàn.
Sáng nay Cảnh Dương còn nói rằng chuyện xảy ra nửa năm trước có thể là hiểu nhầm, anh quả thực bị điên rồi nên mới có chút tin tưởng, còn muốn Cảnh Dương đi điều tra thêm.
Tiêu Mặc Thần đè nén lửa giận trong lòng, lấy điện thoại di động ra gọi cho Cảnh Dương: "Không cần điều tra nữa." - Ánh mắt hướng về phía cửa sổ: "Mau đến đây đón tôi."
Cảnh Dương cố gắng nói: "Nhị gia, chuyện nửa năm trước có thể thật sự là hiểu nhầm..."
Tiêu Mặc Thần lạnh giọng: "Câm miệng và đừng nói bất cứ điều tốt đẹp gì về Cố Minh Châu trước mặt tôi. Nếu không, cậu cũng đừng làm việc nữa.'
"..vâng."
Tiêu Mặc Thần cúp máy, ném điện thoại sang bên cạnh, một tay ôm bụng, thật buồn cười, anh vậy mà thật sự ở đây đợi cô.
Cô ta đang mang thai con của anh những vẫn nghĩ đến việc câu dẫn bạn của anh, xem ra anh không dạy cho cô một bài học, cô sẽ không nhớ được.
Buồn cười nhất chính là anh chờ cô ở đây, lại còn tin lời Cảnh Dương, cho là cô ta vô tội.
Cố Noãn đi tới chổ đậu xe, xe đã không còn ở đây.
Cô đứng đó, nhìn ra đường vẳng...không đúng, cô dừng xe ở đây, làm sao lại không còn nữa.
Anh ta bị đau dạ dày hẳn lại không thể lái xe đi được.
Không phải cô đã nói đợi cô một chút sao?
Cố Noãn lo lắng đút tay vào túi, mới phát hiện điện thoại đã để trong túi xách trên xe.
Cô cầm ô, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay đau nhức.
Giơ tay lên, mượn ánh đèn đường nhìn thấy vết rách trong tay có hạt cát và máu rỉ ra từ vết thương.
Lúc đầu cô nôn nóng quay về xe cho nên không đề ý, bây giờ lại cảm thấy vô cùng đau đớn.
Bây giờ đã khuya, các hàng quán đều đóng cửa, trời mưa lớn hoàn toàn không có ai trên đường.
Trong người chỉ có tiền lẻ, điện thoại không có.
Nơi này cách biệt thự cũng một giờ đi bộ.
Đáy mắt Cố Noãn thoáng qua một tia tổn thương, cô tìm trạm xe bus gần nhất để tránh mưa. Đưa mắt nhìn túi thuốc trong tay, bên trong còn có một chai nước ấm, nước chống đau dạ dày, cô đột nhiên cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.
Dù là gì thì cô cũng là vợ của Tiêu Mặc Thần.
Coi như hắn chán ghét cô, cũng không thể ở nơi này mưa lớn như vậy, đem cô bỏ lại đây.
Có Noãn toàn thân ướt sủng, áo khoác bên ngoài thậm chí còn rỉ ra từng giọt nước, đứng ở trong trạm xe bus, trên tóc tí tách nước rơi xương, cô đưa tay vuốt nước mưa trên mặt.
Mưa ngoài trời càng lúc càng lớn, dù có đi bộ cũng không thấy đường phía trước.
Không biết Cố Noãn đã đứng ở đó bao lâu chỉ biết càng lúc càng cảm thấy lạnh.
Cố Noãn mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cô đưa tay xoa xoa lên mặt, đem áo khoác siết lại, nhưng áo khoác cũng ướt sũng, không còn chút hiệu quả giữ ấm nào.
Chỉ có càng ngày càng lạnh hơn.
Đột nhiên có một chiếc xe dừng lại trước trạm xe bus, một giọng nói quen thuộc ôn nhu vang lên: "Noãn Noãn, là em sao?"
Cố Noãn ngầng đầu, trong màn mưa, cô nhìn thấy gương mặt quen thuộc khiến cô giật mình: "Thẩm Quân Châu?"
Thẩm Quân Châu nhìn rõ ràng hơn, vội vàng xuống xe, không có lấy ô, nhanh chân chạy đến trước mặt cô: "Noãn Noãn, sao em lại ở đây?" - Không nói cần hỏi thêm, Thảm Quân Châu nhanh chóng cởi áo khoác của mình, khoác lên vai cô: "Noãn Noãn, mau lên xe đi."
Trong xe ấm lên một chút.
Thầm Quân Châu che dù đi ra ngoài, đi vào một cửa hàng 24h mua cho cô một ly trà rừng làm nóng, đi vào xe đưa cho cô.
Cố Noãn nhìn ly trà nóng, cắn môi do dự một chút, sau đó nhận lấy cầm trong lòng tay.
Sau đó, tay cô bị nắm chặt.
"Noãn Noãn, tay em làm sao vậy?" - Thẩm Quân Châu nhìn vết thương trong lòng bàn tay cô cau mày lại: "Noãn Noãn, sao em vẫn như vậy không tự chăm sóc mình được, luôn để cho anh lo lắng."
Thẩm Quân Châu đau lòng nhíu mày, tìm một hộp thuốc y tế nhỏ trên xe.
Cố Noãn đưa mắt nhìn Thẩm Quân Châu, cô đã lâu rồi không nhìn thấy anh ra, kể từ khi Thẩm thị bị thu mua, tin tức liên quan đến anh ta, cô không biết nữa.
Chỉ có nghe ba mình nói, ba của Thẩm Quân Châu đi đến thành phố B, Cố Minh Châu cũng sợ thân phận bại lộ cho nên theo Thẩm gia tránh né.
Cô nhẹ nhàng nói: "Anh về khi nào?"
Thầm Quân Châu thận trọng phủi cát trong vết thương của cô, cho dù động tác nhẹ nhàng, nhưng Cố Noãn vẫn là đau đến rụt ngón tay lại.
"Anh làm em đau sao? Noãn Noãn, tay em làm sao mà bị thương, sao trời mưa lớn như vậy em còn đi ra ngoài?"
-Thẩm Quân Châu càng thêm nhẹ nhàng hơn.
Cố Noãn nhìn Thẩm Quân Châu, giọng điệu nhẹ nhàng quan tâm của anh làm cô cảm thấy khó chịu, cô đã không còn liên quan gì đến Thẩm Quân Châu nữa, anh ta là... chồng của Cố Minh Châu.
Trong phút nhất thời, lòng ngực cô như thắt lại, Cố Noãn rụt tay lại, lấy bông tăm ra, nhẹ nhàng cụp mắt xuống:
"Tôi sẽ tự làm.
"Noãn Noãn..." - Cảm thấy sự xa cách từ cô, cổ họng Thẩm Quân Châu nghẹn ngào: "Noãn Noãn, chuyện giữa anh và Minh Châu..."
Cố Noãn lên tiếng chặn lại: "Đừng nói nữa, tôi và anh đều đã kết hôn với người khác, tôi có chồng, anh có vợ, còn có, anh là em rể của tôi, nên tránh xa hiềm nghi."
Thẩm Quân Châu trầm mặc chỉ có thể nhìn cô.
Cố Noãn nhìn ra cửa sổ xe, mưa rơi vẫn không dứt, nhớ lại Tiêu Mặc Thần một mình ở trong xe bị đau dạ dày, không biết làm cách nào rời đi, cũng không biết đã quay về biệt thự chưa?
"Thẩm tiên sinh, có thể cho tôi mượn điện thoại không?'
Thẩm tiên sinh, cách gọi xa lạ này khiến Thấm Quân Châu thở dài, lấy điện thoại di động mở khóa rồi đưa cho cô.
Cô gọi điện cho dì Châu, nhưng không ai nhận cuộc gọi.
Gương mặt đỏ bừng không nghĩ rằng anh ta đã giúp cô giải vây, anh không muốn để cho cô phải uống rượu.
Tư Tư rút vào trong lòng Trần Diệp khúc khích cười: "Trần ca, anh xem Tiêu tổng đối với Minh Châu thật tốt, anh còn không mau tự phạt mình một ly."
Trần Diệp tự rót cho mình một ly rượu: "Đúng đúng đúng, là lỗi của tôi."
Nghe Trần Diệp trêu ghẹo, Cố Noãn mặt càng đỏ hơn, người đàn ông bên cạnh cô nhàn nhạt mở miệng, giọng nói nhuốm đầy rượu: "Lát nữa cô lái xe đưa tôi về."
Thì ra là thế, Cố Noãn mím môi gật đầu.
Hóa ra là vì muốn cô lái xe đưa anh ta về cho nên không muốn cho cô uống rượu.
Nhưng mà, không phải có Cảnh Dương sao?
11h đêm, một đám người từ Đế Vương đi ra...
Trời bắt đầu mưa.
Trong mấy người, Tiêu Mặc Thần uống nhiều nhất, ngoài trừ Cố Noãn, những cô gái khác cũng uống rượu nên chia nhau gọi taxi.
"Chị dâu, chúng tôi đi trước, chị và nhị ca trên đường đi chậm một chút."
Cố Noãn hơi mỉm cười nhìn bọn họ gật đầu.
Mưa càng ngày càng lớn, Cố Noãn đỡ Tiêu Mặc Thần đã say khướt, anh đặt tay lên vai cô, dựa hết vào người cô để đứng vững: "Tiêu tiên sinh, anh không sao chứ."
Tiêu Mặc Thần nhàn nhạt ừ một cái.
Cảnh Dương đưa xe tới.
Trong xe không có ô, Cố Noãn đưa tay che đầu cho anh, dù cho làm vậy cũng không che được bao nhiều nước mưa, nhưng cô vẫn theo bản năng làm như vậy.
Sau khi đỡ Tiêu Mặc Thần ngồi vào ghế sau, Cảnh Dương đứng trên bậc thềm và nói với Cố Noãn: "Phu nhân, xin lỗi, tôi có việc ở nhà, cô có thể đưa nhị gia về được không?"
Cố Noãn gật đầu, tiến về phía ghế lái.
Cho xe khởi động, Cố Noãn không dám lái nhanh, từ khi lấy được bằng lái cô chưa đụng tới xe mấy lần.
Tiêu Mặc Thần mở miệng nói: "Cô đang bò à?"
"Kể từ khi tôi lấy được bằng lái thì không có lái xe mấy lần." - Cố Noãn nhìn chằm chằm phía trước, không dám phân tâm, cô đang nghĩ xem có phải cô lái quá lắc lư khiến anh ta khó chịu.
Cố Noãn liếc nhìn người đàn ông qua kính chiếu hậu, anh tựa người vào lưng ghế, lông mày hơi nhíu lại, giống như rất khó chịu.
Cô nhớ dì Châu thường nói chuyện với cô, Tiêu Mặc Thần dạ dày không tốt, cho nên nấu ăn đều phải để ý.
Cố Noãn nhớ gần nơi này hình như có một tiệm thuốc, liền rẽ xe vào bên lễ, nhìn về phía Tiêu Mặc Thần: "Anh ở đây chờ tôi một chút nhé."
Cố Noãn nói xong liền xuống xe.
Tiêu Mặc Thần mở mắt, đặt tay lên bụng, cơn đau âm ỉ từ bụng truyền đến khiến anh từ từ rõ ràng hơn. Lời của người phụ nữ kia vừa nói anh không nghe rõ, chỉ có nghe thấy một tiếng đóng cửa.
Trong xe chỉ có những tiếng hạt mưa rơi chói tai khó chịu, anh mở môi và vô thức hét lên: "Cố Minh Châu."
Cố Noãn lúc này xuống xe, đã bị nước mưa dính ướt.
Cô chạy tạm dưới mái hiên một cửa hàng để trú mưa, lau nước trên mặt và bắt đầu nhìn xung quanh. Bên ngoài trời mưa rất lớn, ở trong xe cô không thể nhìn thấy rõ tiệm thuốc ở nơi nào.
Cố Noãn nhanh chóng bước vào cửa hàng cửa hàng đang thu dọn, mua một chiếc ô, sau đó hỏi ông chủ gần đây có tiệm thuốc nào không. Sau đó che ô bước ra dưới màn mưa, đi về hướng tiệm thuốc.
Tiệm thuốc cách đó không xa, cô định quay về xe lái tới, nhưng lại sợ vào xe lại không nhìn được, sợ Tiêu Mặc Thần bị xóc nảy trong xe lại khó chịu, nên quyết định đi bộ.
Chỉ mất khoảng mười phút.
Sau khi mua thuốc, Cố Noãn xách túi thuốc mang về. Trời mưa lớn, gió cũng lớn, chiếc ô không chịu nổi sức gió nên bị gập lại, khiến Cố Noãn dường như bị ướt đẫm toàn thân vô cùng chật vật.
Mưa rơi dày đặc, làm mờ đi tầm nhìn trước mặt, Cố Noãn bước đi vội vã và không nhìn thấy đường, cô vấp phải một hòn đá và làm rơi chiếc ô trong tay, thân thể vô thức nghiêng về phía trước, theo bản năng một tay cô bảo vệ bụng mình, một tay chống xuống đất.
Một cơn đau nhói truyền đến từ lòng bàn tay.
Cố Noãn ngơ ngác ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, ôm chặt bụng. Chỉ là lòng bàn tay bị xước, may mắn là không có gì nguy hiểm.
Thở phào nhẹ nhõm, cô đứng lên, tiếp tục cầm ô đi về phía trước.
...•
Trong xe.
Trên trán Tiêu Mặc Thần xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Dạ dày đau đớn nóng rát.
Đột nhiên một hồi thanh âm điện thoại vang lên.
Tiêu Mặc Thần mở mắt, nhìn vào túi xách của người phụ nữ kia.
Điện thoại cứ vang lên không dứt.
Tiêu Mặc Thần cau mày lấy điện thoại ra khỏi túi, đập vào mắt anh là màn hình điện thoại đã bị vỡ. Khi anh đang chơi bài, hình như có nghe bên phía các cô gái thảo luận về chiếc điện thoại di động
Chiếc điện thoại rất phổ thông.
Có lẽ vì màn hình đã bị vỡ cho nên Cố Noãn cũng không đặt mật khẩu.
Tiêu Mặc Thần bấm nhẹ, điện thoại sáng lên, ảnh của một người đàn ông hiện ra trên màn hình.
Đó là bức ảnh Mạnh Yến gửi cho Cố Noãn, cô xem xong liền tắt đi, nên khi mở ra nó nằm ngay ở giao diện này...
Tiêu Mặc Thần cau mày, nhìn người đàn ông trong ảnh, sau đó cáu kỉnh tắt đi, ném về phía trước.
Người phụ nữ này lại muốn câu dẫn Hạ Lan Đông Khiêm.
Đúng là loại tiện nhân dâm loàn.
Sáng nay Cảnh Dương còn nói rằng chuyện xảy ra nửa năm trước có thể là hiểu nhầm, anh quả thực bị điên rồi nên mới có chút tin tưởng, còn muốn Cảnh Dương đi điều tra thêm.
Tiêu Mặc Thần đè nén lửa giận trong lòng, lấy điện thoại di động ra gọi cho Cảnh Dương: "Không cần điều tra nữa." - Ánh mắt hướng về phía cửa sổ: "Mau đến đây đón tôi."
Cảnh Dương cố gắng nói: "Nhị gia, chuyện nửa năm trước có thể thật sự là hiểu nhầm..."
Tiêu Mặc Thần lạnh giọng: "Câm miệng và đừng nói bất cứ điều tốt đẹp gì về Cố Minh Châu trước mặt tôi. Nếu không, cậu cũng đừng làm việc nữa.'
"..vâng."
Tiêu Mặc Thần cúp máy, ném điện thoại sang bên cạnh, một tay ôm bụng, thật buồn cười, anh vậy mà thật sự ở đây đợi cô.
Cô ta đang mang thai con của anh những vẫn nghĩ đến việc câu dẫn bạn của anh, xem ra anh không dạy cho cô một bài học, cô sẽ không nhớ được.
Buồn cười nhất chính là anh chờ cô ở đây, lại còn tin lời Cảnh Dương, cho là cô ta vô tội.
Cố Noãn đi tới chổ đậu xe, xe đã không còn ở đây.
Cô đứng đó, nhìn ra đường vẳng...không đúng, cô dừng xe ở đây, làm sao lại không còn nữa.
Anh ta bị đau dạ dày hẳn lại không thể lái xe đi được.
Không phải cô đã nói đợi cô một chút sao?
Cố Noãn lo lắng đút tay vào túi, mới phát hiện điện thoại đã để trong túi xách trên xe.
Cô cầm ô, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay đau nhức.
Giơ tay lên, mượn ánh đèn đường nhìn thấy vết rách trong tay có hạt cát và máu rỉ ra từ vết thương.
Lúc đầu cô nôn nóng quay về xe cho nên không đề ý, bây giờ lại cảm thấy vô cùng đau đớn.
Bây giờ đã khuya, các hàng quán đều đóng cửa, trời mưa lớn hoàn toàn không có ai trên đường.
Trong người chỉ có tiền lẻ, điện thoại không có.
Nơi này cách biệt thự cũng một giờ đi bộ.
Đáy mắt Cố Noãn thoáng qua một tia tổn thương, cô tìm trạm xe bus gần nhất để tránh mưa. Đưa mắt nhìn túi thuốc trong tay, bên trong còn có một chai nước ấm, nước chống đau dạ dày, cô đột nhiên cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.
Dù là gì thì cô cũng là vợ của Tiêu Mặc Thần.
Coi như hắn chán ghét cô, cũng không thể ở nơi này mưa lớn như vậy, đem cô bỏ lại đây.
Có Noãn toàn thân ướt sủng, áo khoác bên ngoài thậm chí còn rỉ ra từng giọt nước, đứng ở trong trạm xe bus, trên tóc tí tách nước rơi xương, cô đưa tay vuốt nước mưa trên mặt.
Mưa ngoài trời càng lúc càng lớn, dù có đi bộ cũng không thấy đường phía trước.
Không biết Cố Noãn đã đứng ở đó bao lâu chỉ biết càng lúc càng cảm thấy lạnh.
Cố Noãn mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cô đưa tay xoa xoa lên mặt, đem áo khoác siết lại, nhưng áo khoác cũng ướt sũng, không còn chút hiệu quả giữ ấm nào.
Chỉ có càng ngày càng lạnh hơn.
Đột nhiên có một chiếc xe dừng lại trước trạm xe bus, một giọng nói quen thuộc ôn nhu vang lên: "Noãn Noãn, là em sao?"
Cố Noãn ngầng đầu, trong màn mưa, cô nhìn thấy gương mặt quen thuộc khiến cô giật mình: "Thẩm Quân Châu?"
Thẩm Quân Châu nhìn rõ ràng hơn, vội vàng xuống xe, không có lấy ô, nhanh chân chạy đến trước mặt cô: "Noãn Noãn, sao em lại ở đây?" - Không nói cần hỏi thêm, Thảm Quân Châu nhanh chóng cởi áo khoác của mình, khoác lên vai cô: "Noãn Noãn, mau lên xe đi."
Trong xe ấm lên một chút.
Thầm Quân Châu che dù đi ra ngoài, đi vào một cửa hàng 24h mua cho cô một ly trà rừng làm nóng, đi vào xe đưa cho cô.
Cố Noãn nhìn ly trà nóng, cắn môi do dự một chút, sau đó nhận lấy cầm trong lòng tay.
Sau đó, tay cô bị nắm chặt.
"Noãn Noãn, tay em làm sao vậy?" - Thẩm Quân Châu nhìn vết thương trong lòng bàn tay cô cau mày lại: "Noãn Noãn, sao em vẫn như vậy không tự chăm sóc mình được, luôn để cho anh lo lắng."
Thẩm Quân Châu đau lòng nhíu mày, tìm một hộp thuốc y tế nhỏ trên xe.
Cố Noãn đưa mắt nhìn Thẩm Quân Châu, cô đã lâu rồi không nhìn thấy anh ra, kể từ khi Thẩm thị bị thu mua, tin tức liên quan đến anh ta, cô không biết nữa.
Chỉ có nghe ba mình nói, ba của Thẩm Quân Châu đi đến thành phố B, Cố Minh Châu cũng sợ thân phận bại lộ cho nên theo Thẩm gia tránh né.
Cô nhẹ nhàng nói: "Anh về khi nào?"
Thầm Quân Châu thận trọng phủi cát trong vết thương của cô, cho dù động tác nhẹ nhàng, nhưng Cố Noãn vẫn là đau đến rụt ngón tay lại.
"Anh làm em đau sao? Noãn Noãn, tay em làm sao mà bị thương, sao trời mưa lớn như vậy em còn đi ra ngoài?"
-Thẩm Quân Châu càng thêm nhẹ nhàng hơn.
Cố Noãn nhìn Thẩm Quân Châu, giọng điệu nhẹ nhàng quan tâm của anh làm cô cảm thấy khó chịu, cô đã không còn liên quan gì đến Thẩm Quân Châu nữa, anh ta là... chồng của Cố Minh Châu.
Trong phút nhất thời, lòng ngực cô như thắt lại, Cố Noãn rụt tay lại, lấy bông tăm ra, nhẹ nhàng cụp mắt xuống:
"Tôi sẽ tự làm.
"Noãn Noãn..." - Cảm thấy sự xa cách từ cô, cổ họng Thẩm Quân Châu nghẹn ngào: "Noãn Noãn, chuyện giữa anh và Minh Châu..."
Cố Noãn lên tiếng chặn lại: "Đừng nói nữa, tôi và anh đều đã kết hôn với người khác, tôi có chồng, anh có vợ, còn có, anh là em rể của tôi, nên tránh xa hiềm nghi."
Thẩm Quân Châu trầm mặc chỉ có thể nhìn cô.
Cố Noãn nhìn ra cửa sổ xe, mưa rơi vẫn không dứt, nhớ lại Tiêu Mặc Thần một mình ở trong xe bị đau dạ dày, không biết làm cách nào rời đi, cũng không biết đã quay về biệt thự chưa?
"Thẩm tiên sinh, có thể cho tôi mượn điện thoại không?'
Thẩm tiên sinh, cách gọi xa lạ này khiến Thấm Quân Châu thở dài, lấy điện thoại di động mở khóa rồi đưa cho cô.
Cô gọi điện cho dì Châu, nhưng không ai nhận cuộc gọi.
/75
|