Edit: Ring.
Giang Mộ Yên thấy dáng vẻ khẩn trương của Hồng Nguyệt cũng biết lời mình vừa nói hình như không được thích hợp với ngày vui như hôm nay lắm, nhất thời cũng không tự giác thè lưỡi “Thật xin lỗi, ta nói sai, các ngươi coi như chưa nghe thấy đi. Bất quá mũ phượng này tạm thời có thể không đội không?”
“Tiểu thư, không thể a, phải đội. Một lát nữa kiệu hoa sẽ đến đây rồi, sau khi cô đội, hỉ nương còn phải phủ khăn đỏ cho cô rồi cầu phúc một lúc lâu nữa. Giờ không đội sẽ không kịp!”
Hồng Nguyệt không nhịn được nhíu mày, dường như đang đau đầu vì tiểu thư nhà mình vào lúc này mà còn tùy hứng.
Mà Giang Mộ Yên thì lại sửng sốt “Kiệu hoa sắp đến đây? Sớm vậy sao?”
“Tiểu thư, cô hồ đồ sao? Tuy cô ở Bùi gia, không có nhà mẹ đẻ, nhưng mà dựa theo quy củ, kiệu hoa vẫn phải ra cửa đi một vòng mới có thể vào lại, như vậy mới gọi là đón dâu. Phỉ Thúy thành lớn như vậy, đi một vòng ít nhất cũng hai canh giờ, cô nói có phải bây giờ nên chuẩn bị rồi không?”
Lời của Hồng Nguyệt khiến Giang Mộ Yên quyết định bắt đầu từ lúc này, nàng sẽ triệt để ngậm miệng để khỏi phải nói sai gì nữa, cũng nhất thời ngoan ngoãn để Hồng Nguyệt đội mũ phượng, sau đó là hỉ nương phủ khăn đỏ.
Tiếp theo, hai vị hỉ nương bắt đầu nói không ngừng những lời mà Giang Mộ Yên nghe không rõ, chắc là cầu phúc linh tinh gì đó.
Mà ngay sau đó, ngoài Lưu Vân tiểu trúc đột nhiên nổ lên một tràng pháo vang dội, tiếng kèn chiêng trống cũng khiến không khí náo nhiệt hẳn lên, hiển nhiên là kiệu hoa của Bùi Vũ Khâm đã đến.
Nội tâm Giang Mộ Yên nhất thời nổi lên một trận kích động, chỉ nghe tiếng Hồng Nguyệt sốt ruột nói “Mau! Mau! Mọi người mau ra chặn kiệu hoa, đừng để kiệu hoa vào được dễ dàng!”
Sau đó tất cả mọi người trong phòng lập tức ùa ra ngoài, chỉ còn lại hai vị hỉ nương vẫn còn đang cầu phúc, mà Hồng Nguyệt là nha hoàn hồi môn, tất nhiên phải canh giữ bên cạnh tiểu thư nhà mình, cho nên cũng không đi ra.
Trong phòng chỉ nghe được mọi người bên ngoài cao giọng hô: “Xông vào trong a – cướp tân nương a – tân nương cướp được, long phượng trình tường –”
Tiếng nam trầm trung khí mười phần, không cần hỏi cũng biết là bên khiêng kiệu hoa đến đón dâu, cũng chính là đại diện cho nhà trai của Vũ Khâm.
“Muốn cưới tân nương – tâm thành là bảo – muốn như phượng hoàng cùng bay – sáng mai lại đến lần nữa a –”
Mà bên này có tiếng nam tiếng nữ, tất nhiên chính là bên ngăn đón kiệu hoa của nàng.
Giang Mộ Yên ngồi trong phòng nghe vậy thì cảm thấy rất thú vị, không ngờ hôn lễ ở thời đại này lại náo nhiệt hơn Trung Quốc cổ đại nhiều, còn có màn ‘hát đối’ như hôn lễ của người dân tộc thiểu số nữa.
Mà bên tân lang tất nhiên không thể nào thật sự đợi đến ngày mai mới tới cầu thân một lần nữa, nghe vậy liền hát vang lại một lần, mà lực đẩy vào hình như cũng mạnh hơn không ít.
Bên ngoài mạnh hơn, người bên trong đương nhiên cũng càng cố gắng.
Hai bên một muốn tiến vào, một mãnh liệt ngăn đón, giằng co hơn nửa ngày mới có người không cẩn thận lộ ra một lỗ hỏng nhỏ để một người bên đội đón dâu nhà trai thừa cơ chen vào, trận ngăn đón dâu này cuối cùng mới chính thức chấm dứt.
Mà Hồng Nguyệt đã cảm thấy thực kiêu ngạo khi mọi người có thể kéo kiệu hoa được nửa canh giờ, lúc này cũng đến bên cạnh Giang Mộ Yên, nhẹ nhàng nâng nàng dậy “Tiểu thư, kiệu hoa đến rồi, chúng ta có thể lên kiệu!”
Nói thật, Giang Mộ Yên lúc này đã cảm thấy mình sắp bị mũ phượng cùng khăn quàng vai đè cho ngộp thở, nghe vậy thì chỉ hy vọng có thể nhanh chóng thành thân cho xong để có thể ngã xuống giường nghỉ ngơi.
Hôm nay chỉ là một hôn lễ đơn giản để người trong nhà chứng kiến thôi mà đã có biết bao nhiêu lễ nghi phiền phức như vậy rồi, đến ngày hai mươi tám không phải sẽ càng phức tạp hơn sao?
Giang Mộ Yên bắt đầu cảm thấy hối hận với quyết định tổ chức hai lần hôn lễ của mình, làm vậy có phải quá tự ngược rồi không?
~
Nhưng mà mặc kệ Giang Mộ Yên có hối hận hay không, trước mắt đó đã là quyết định không thể thay đổi, cũng không thể dời lại. Dù sao tuy mệt chết đi nhưng ngày này cũng là ngày quan trọng nhất, đáng mong đợi nhất trong cuộc đời nàng.
Cuối cùng cũng trở thành phụ nhân, gả cho Bùi Vũ Khâm rồi.
Giang Mộ Yên ngồi trên kiệu hoa, hai tay nắm chặt quả bình an và cát tường, hơi loạng choạng vì kiệu hoa lắc lư khi vừa được nhấc lên. Cũng may thời đại này không có tập tục lắc kiệu hoa, nếu không, không phải nàng sẽ càng khốn khổ hơn sao?
Bởi vì Giang Mộ Yên muốn một hôn lễ đơn giản mà ấm áp nên kiệu hoa cũng không đi ra khỏi Bùi phủ mà chỉ vòng một vòng trong nội viện Bùi gia bắt đầu từ Lưu Vân tiểu trúc.
Mà toàn trạch Bùi gia vốn to lớn, gần như là một Phỉ Thúy thành thu nhỏ, đi một vòng cũng đã hết nửa canh giờ. Đợi đến khi trở lại Lưu Vân tiểu trúc, Giang Mộ Yên đã cảm thấy cổ mình đã sắp bị mũ phượng đè gãy.
Tuy trời còn chưa tối đen nhưng giờ đang là cuối thu, ngày cũng ngắn hơn một chút, cho nên đã có thể nhìn thấy hoàng hôn.
“Kiệu hoa hạ xuống – tân lang đá kiệu –”
Giang Mộ Yên chỉ cảm thấy khi tiếng nói này vừa dứt, toàn bộ tinh thần vốn dùng để chống đỡ cái cổ cả một quãng đường vừa rồi của nàng đều chuyển đến tấm màn lụa đỏ trước mặt, tim cũng nhịn không được mà đánh thình thịch.
Một đôi giày gấm đỏ kim tuyến nhanh chóng lướt qua tầm mắt Giang Mộ Yên, sau đó liền biến mất. Mà gần như ngay lập tức, nàng cảm nhận được màn kiệu trước mặt bị vén lên. Một bàn tay thon dài trắng như ngọc quen thuộc xuất hiện trước mắt, bên dưới lớp khăn trùm đỏ. Giang Mộ Yên biết rõ ràng, cánh tay này, về sau sẽ nắm lấy nàng đi suốt cuộc đời.
Giang Mộ Yên thấy dáng vẻ khẩn trương của Hồng Nguyệt cũng biết lời mình vừa nói hình như không được thích hợp với ngày vui như hôm nay lắm, nhất thời cũng không tự giác thè lưỡi “Thật xin lỗi, ta nói sai, các ngươi coi như chưa nghe thấy đi. Bất quá mũ phượng này tạm thời có thể không đội không?”
“Tiểu thư, không thể a, phải đội. Một lát nữa kiệu hoa sẽ đến đây rồi, sau khi cô đội, hỉ nương còn phải phủ khăn đỏ cho cô rồi cầu phúc một lúc lâu nữa. Giờ không đội sẽ không kịp!”
Hồng Nguyệt không nhịn được nhíu mày, dường như đang đau đầu vì tiểu thư nhà mình vào lúc này mà còn tùy hứng.
Mà Giang Mộ Yên thì lại sửng sốt “Kiệu hoa sắp đến đây? Sớm vậy sao?”
“Tiểu thư, cô hồ đồ sao? Tuy cô ở Bùi gia, không có nhà mẹ đẻ, nhưng mà dựa theo quy củ, kiệu hoa vẫn phải ra cửa đi một vòng mới có thể vào lại, như vậy mới gọi là đón dâu. Phỉ Thúy thành lớn như vậy, đi một vòng ít nhất cũng hai canh giờ, cô nói có phải bây giờ nên chuẩn bị rồi không?”
Lời của Hồng Nguyệt khiến Giang Mộ Yên quyết định bắt đầu từ lúc này, nàng sẽ triệt để ngậm miệng để khỏi phải nói sai gì nữa, cũng nhất thời ngoan ngoãn để Hồng Nguyệt đội mũ phượng, sau đó là hỉ nương phủ khăn đỏ.
Tiếp theo, hai vị hỉ nương bắt đầu nói không ngừng những lời mà Giang Mộ Yên nghe không rõ, chắc là cầu phúc linh tinh gì đó.
Mà ngay sau đó, ngoài Lưu Vân tiểu trúc đột nhiên nổ lên một tràng pháo vang dội, tiếng kèn chiêng trống cũng khiến không khí náo nhiệt hẳn lên, hiển nhiên là kiệu hoa của Bùi Vũ Khâm đã đến.
Nội tâm Giang Mộ Yên nhất thời nổi lên một trận kích động, chỉ nghe tiếng Hồng Nguyệt sốt ruột nói “Mau! Mau! Mọi người mau ra chặn kiệu hoa, đừng để kiệu hoa vào được dễ dàng!”
Sau đó tất cả mọi người trong phòng lập tức ùa ra ngoài, chỉ còn lại hai vị hỉ nương vẫn còn đang cầu phúc, mà Hồng Nguyệt là nha hoàn hồi môn, tất nhiên phải canh giữ bên cạnh tiểu thư nhà mình, cho nên cũng không đi ra.
Trong phòng chỉ nghe được mọi người bên ngoài cao giọng hô: “Xông vào trong a – cướp tân nương a – tân nương cướp được, long phượng trình tường –”
Tiếng nam trầm trung khí mười phần, không cần hỏi cũng biết là bên khiêng kiệu hoa đến đón dâu, cũng chính là đại diện cho nhà trai của Vũ Khâm.
“Muốn cưới tân nương – tâm thành là bảo – muốn như phượng hoàng cùng bay – sáng mai lại đến lần nữa a –”
Mà bên này có tiếng nam tiếng nữ, tất nhiên chính là bên ngăn đón kiệu hoa của nàng.
Giang Mộ Yên ngồi trong phòng nghe vậy thì cảm thấy rất thú vị, không ngờ hôn lễ ở thời đại này lại náo nhiệt hơn Trung Quốc cổ đại nhiều, còn có màn ‘hát đối’ như hôn lễ của người dân tộc thiểu số nữa.
Mà bên tân lang tất nhiên không thể nào thật sự đợi đến ngày mai mới tới cầu thân một lần nữa, nghe vậy liền hát vang lại một lần, mà lực đẩy vào hình như cũng mạnh hơn không ít.
Bên ngoài mạnh hơn, người bên trong đương nhiên cũng càng cố gắng.
Hai bên một muốn tiến vào, một mãnh liệt ngăn đón, giằng co hơn nửa ngày mới có người không cẩn thận lộ ra một lỗ hỏng nhỏ để một người bên đội đón dâu nhà trai thừa cơ chen vào, trận ngăn đón dâu này cuối cùng mới chính thức chấm dứt.
Mà Hồng Nguyệt đã cảm thấy thực kiêu ngạo khi mọi người có thể kéo kiệu hoa được nửa canh giờ, lúc này cũng đến bên cạnh Giang Mộ Yên, nhẹ nhàng nâng nàng dậy “Tiểu thư, kiệu hoa đến rồi, chúng ta có thể lên kiệu!”
Nói thật, Giang Mộ Yên lúc này đã cảm thấy mình sắp bị mũ phượng cùng khăn quàng vai đè cho ngộp thở, nghe vậy thì chỉ hy vọng có thể nhanh chóng thành thân cho xong để có thể ngã xuống giường nghỉ ngơi.
Hôm nay chỉ là một hôn lễ đơn giản để người trong nhà chứng kiến thôi mà đã có biết bao nhiêu lễ nghi phiền phức như vậy rồi, đến ngày hai mươi tám không phải sẽ càng phức tạp hơn sao?
Giang Mộ Yên bắt đầu cảm thấy hối hận với quyết định tổ chức hai lần hôn lễ của mình, làm vậy có phải quá tự ngược rồi không?
~
Nhưng mà mặc kệ Giang Mộ Yên có hối hận hay không, trước mắt đó đã là quyết định không thể thay đổi, cũng không thể dời lại. Dù sao tuy mệt chết đi nhưng ngày này cũng là ngày quan trọng nhất, đáng mong đợi nhất trong cuộc đời nàng.
Cuối cùng cũng trở thành phụ nhân, gả cho Bùi Vũ Khâm rồi.
Giang Mộ Yên ngồi trên kiệu hoa, hai tay nắm chặt quả bình an và cát tường, hơi loạng choạng vì kiệu hoa lắc lư khi vừa được nhấc lên. Cũng may thời đại này không có tập tục lắc kiệu hoa, nếu không, không phải nàng sẽ càng khốn khổ hơn sao?
Bởi vì Giang Mộ Yên muốn một hôn lễ đơn giản mà ấm áp nên kiệu hoa cũng không đi ra khỏi Bùi phủ mà chỉ vòng một vòng trong nội viện Bùi gia bắt đầu từ Lưu Vân tiểu trúc.
Mà toàn trạch Bùi gia vốn to lớn, gần như là một Phỉ Thúy thành thu nhỏ, đi một vòng cũng đã hết nửa canh giờ. Đợi đến khi trở lại Lưu Vân tiểu trúc, Giang Mộ Yên đã cảm thấy cổ mình đã sắp bị mũ phượng đè gãy.
Tuy trời còn chưa tối đen nhưng giờ đang là cuối thu, ngày cũng ngắn hơn một chút, cho nên đã có thể nhìn thấy hoàng hôn.
“Kiệu hoa hạ xuống – tân lang đá kiệu –”
Giang Mộ Yên chỉ cảm thấy khi tiếng nói này vừa dứt, toàn bộ tinh thần vốn dùng để chống đỡ cái cổ cả một quãng đường vừa rồi của nàng đều chuyển đến tấm màn lụa đỏ trước mặt, tim cũng nhịn không được mà đánh thình thịch.
Một đôi giày gấm đỏ kim tuyến nhanh chóng lướt qua tầm mắt Giang Mộ Yên, sau đó liền biến mất. Mà gần như ngay lập tức, nàng cảm nhận được màn kiệu trước mặt bị vén lên. Một bàn tay thon dài trắng như ngọc quen thuộc xuất hiện trước mắt, bên dưới lớp khăn trùm đỏ. Giang Mộ Yên biết rõ ràng, cánh tay này, về sau sẽ nắm lấy nàng đi suốt cuộc đời.
/541
|