Khoảng cách giữa bọn họ đột nhiên gần rất nhiều, đã vượt qua lúc trước cô đặt ra khoảng cách, như vậy sẽ trở nên nguy hiểm.
"Anh dẫn em nhảy, rất đơn giản."
Doãn Văn Trụ không cho Phương Thê cơ hội cự tuyệt, tay lôi kéo đem cô mang vào trong sàn nhảy.
Bọn họ dựa vào rất gần, Phương Thê muốn lui về phía sau, Doãn Văn Trụ chỉ cho rằng cô bởi vì không biết nhảy mà hốt hoảng.
Tay vừa dùng lực, kéo cô gần hơn, hai người cơ hồ là dán chặt lại với nhau.
Cúi đầu, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: "Không cần khẩn trương, đi theo bước chân anh."
Không cách nào chạy trốn, Phương Thê chỉ có thể tiếp tục.
Vừa bắt đầu có chút cọ sát, nhưng rất nhanh hai người đã ăn ý, càng nhảy càng tốt, đến cuối cùng, tất cả mọi người đều nhìn bọn họ.
Một khúc nhảy xong, Phương Thê không nói gì, liền vội vã rời đi.
Nhịp tim có chút nhanh.
Mới vừa rồi, Cô hoàn toàn bị hơi thở anh bao vây, để cho cô không biết theo ai.
Doãn Văn Trụ muốn theo sau, nhưng bị người gọi lại, " Tổng giám đốc Doãn Văn."
Trên thương trường, có một số việc không thể tránh khỏi, cho nên anh cũng chỉ có thể xoay người cùng anh ta nói chuyện với nhau.
Phương Thê chạy tới ban công, hít một hơi thật lớn.
Mặc dù bên ngoài gió mùa hạ thổi tới có chút nóng, nhưng nó so với bên trong thì nhẹ nhõm hơn nhiều.
"Thê Thê."
Tần Tiêu Nhiên nhìn thấy Phương Thê đi tới, anh cũng rất nhanh đi qua.
Anh vẫn là không tin.
Nhìn Cô và Doãn Văn Trụ thân mật ở chung một chỗ như thế, anh cảm thấy ghen tỵ.
Anh ta có thể gọi cô như vậy, đương nhiên không thể yếu thế.
Bọn họ nhưng là đã quen biết năm năm rồi.
Hơn nữa anh không tin Phương Thê thay đổi tình cảm nhanh như vậy.
Nếu nói như vậy, cô sẽ không thích anh trong năm năm.
Cho nên anh rất tự tin, cũng đã cho rằng Phương Thê và Doãn Văn Trụ trong lúc đó không xảy ra quan hệ gì.
Nghĩ đến đủ loại lý do, anh lại cảm thấy nói không chừng Doãn Văn Trụ có lẽ lấy chuyện đầu tư Tần thị bức bách Phương Thê.
Bây giừo Tần thị trên căn bản đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ cần qua một thời gian ngắn nữa, chờ Tần thị ổn định, vậy anh cũng không thể tiếp tục chịu sự khống chế của tập đoàn Doãn văn nữa.
Như vậy có thể đem Phương Thê giải cứu ra.
Sau đó sẽ cố gắng đợi cô.
"Anh dẫn em nhảy, rất đơn giản."
Doãn Văn Trụ không cho Phương Thê cơ hội cự tuyệt, tay lôi kéo đem cô mang vào trong sàn nhảy.
Bọn họ dựa vào rất gần, Phương Thê muốn lui về phía sau, Doãn Văn Trụ chỉ cho rằng cô bởi vì không biết nhảy mà hốt hoảng.
Tay vừa dùng lực, kéo cô gần hơn, hai người cơ hồ là dán chặt lại với nhau.
Cúi đầu, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: "Không cần khẩn trương, đi theo bước chân anh."
Không cách nào chạy trốn, Phương Thê chỉ có thể tiếp tục.
Vừa bắt đầu có chút cọ sát, nhưng rất nhanh hai người đã ăn ý, càng nhảy càng tốt, đến cuối cùng, tất cả mọi người đều nhìn bọn họ.
Một khúc nhảy xong, Phương Thê không nói gì, liền vội vã rời đi.
Nhịp tim có chút nhanh.
Mới vừa rồi, Cô hoàn toàn bị hơi thở anh bao vây, để cho cô không biết theo ai.
Doãn Văn Trụ muốn theo sau, nhưng bị người gọi lại, " Tổng giám đốc Doãn Văn."
Trên thương trường, có một số việc không thể tránh khỏi, cho nên anh cũng chỉ có thể xoay người cùng anh ta nói chuyện với nhau.
Phương Thê chạy tới ban công, hít một hơi thật lớn.
Mặc dù bên ngoài gió mùa hạ thổi tới có chút nóng, nhưng nó so với bên trong thì nhẹ nhõm hơn nhiều.
"Thê Thê."
Tần Tiêu Nhiên nhìn thấy Phương Thê đi tới, anh cũng rất nhanh đi qua.
Anh vẫn là không tin.
Nhìn Cô và Doãn Văn Trụ thân mật ở chung một chỗ như thế, anh cảm thấy ghen tỵ.
Anh ta có thể gọi cô như vậy, đương nhiên không thể yếu thế.
Bọn họ nhưng là đã quen biết năm năm rồi.
Hơn nữa anh không tin Phương Thê thay đổi tình cảm nhanh như vậy.
Nếu nói như vậy, cô sẽ không thích anh trong năm năm.
Cho nên anh rất tự tin, cũng đã cho rằng Phương Thê và Doãn Văn Trụ trong lúc đó không xảy ra quan hệ gì.
Nghĩ đến đủ loại lý do, anh lại cảm thấy nói không chừng Doãn Văn Trụ có lẽ lấy chuyện đầu tư Tần thị bức bách Phương Thê.
Bây giừo Tần thị trên căn bản đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ cần qua một thời gian ngắn nữa, chờ Tần thị ổn định, vậy anh cũng không thể tiếp tục chịu sự khống chế của tập đoàn Doãn văn nữa.
Như vậy có thể đem Phương Thê giải cứu ra.
Sau đó sẽ cố gắng đợi cô.
/322
|