Rốt cuộc đi tới đầu đường, nhưng không đón được chiếc xe nào, cuối cùng chỉ có thể ở trạm chờ xe buýt.
Giờ này, khoảng thời gian giữa hai chiếc xe buýt cách rất lâu.
Cô cũng không biết mình đã đợi bao lâu, đến khi người bắt đầu run lên, xe buýt mới chậm rãi đến.
Lên xe buýt, không một người trên xe, chỉ có tài xế quái dị kia nhìn cô một cái.
Cô không để ý đến, trả tiền, co người lại trên ghế.
Khi về đến nhà đã hơn mười hai giờ, cởi quần áo trên người ra, vội vàng tắm nước nóng, làm xong hết thảy mới lên giường chui vào chăn ngủ.
Rõ ràng là đầu mùa hè, nhưng người cô không ngừng run rẩy.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô không biết mình ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy nhức đầu gay gắt.
Muốn mở mắt, nhưng thế nào cũng mở không lên.
Cứ lặp lại như vậy, đến lúc tỉnh lại, đã là gần tối ngày thứ hai.
Thân thể yếu ớt không có lực, cả người nóng lên, đầu đau tới như muốn nổ tung, cô chống trên giường, tìm thuốc uống, lại ăn chút bánh bao, lúc này mới trở lại trên giường.
Muốn gọi điện thoại nhờ ai đó, phát hiện điện thoại di động của mình không thấy nữa.
Cô nhớ lúc trên xe, bắt đầu có chút mê man, lấy điện thoại ra, nhưng không biết nên gọi cho ai.
Chẳng lẽ để lại trên xe rồi?
Nhìn quanh, túi vẫn ở đây, chỉ có điên thoại là không còn.
Bởi vì có điện thoại di động, trong nhà không có gắn máy bàn, thân thể lại không có hơi sức, căn bản không thể đi ra ngoài.
Nên Phương Thê chỉ có thể bò lên giường, coi như nghỉ làm không xin phép vậy.
Ba ngày ở nhà mê man, bệnh của Phương Thê mới tốt lên, bản thân có chút hơi sức nên làm chút cháo cho mình ăn.
Lại nghỉ ngơi thêm một ngày.
Ngày thứ năm, Phương Thê mới đến công ty.
Nhưng trong bốn ngày đó, đã xảy ra một chuyện lớn.
Cô vừa đến công ty, thì cảm nhận được một bầu không khí căng thẳng.
Có người vừa nhìn thấy cô, liền vây lại một chỗ bàn luận xôn xao.
Đến vị trí của mình, Lý Nguyệt cũng quăng cho cô một ánh mắt khinh thường, "Chị Phương, chị làm sao có thể làm chuyện như vậy?"
Phương Thê định mở miệng hỏi thăm chuyện gì, Tần Tiêu Nhiên từ thang máy đi ra, vừa nhìn thấy cô nói một cách lãnh đạm: "Thư ký Phương, theo tôi vào đây."
Hai người đến phòng làm việc, Tần Tiêu Nhiên liền mở miệng hỏi: "Văn kiện xây dựng kế hoạch đấu thầu, có phải một phụ trách không?"
"Đúng vậy"
Phương Thê không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy hôm nay Tần Tiêu Nhiên có chút lãnh đạm.
"Trừ em và tôi ra, còn có người của phòng thiết kế, không còn người nào biết nữa đúng không?"
Tần Tiêu Nhiên lại mở miệng hỏi.
Phương Thê gật đầu lần nữa, "Vâng"
Nghe vậy, Tần Tiêu Nhiên mang theo chút ý lạnh hỏi: "Vậy tài liệu lập kế hoạch của công ty chúng ta tại sao lại xuất hiện ở công ty Daewoo?"
"Em không biết."
Phương Thê đã hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng khi nhìn thái độ của Tần Tiêu Nhiên, chẳng lẽ hoài nghi cô sao?
Anh cứ không tín nhiệm cô như vậy?
Mặc dù tài liệu đó là cô quản lý, nhưng không phải còn những người khác sao?
"Không biết? Em chỉ có một câu không biết, công ty chúng ta đã tổn thất bao nhiêu tiền em biết không?"
Tần Tiêu Nhiên nhìn cô, khuôn mặt tức giận, ánh mắt lạnh như băng.
"Không phải em, em không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với anh."
Phương Thê đón nhận tầm mắt anh, nói từng câu từng chữ.
"Tôi đã điều tra người của phòng thiết kế, không có hiềm nghi, còn tôi không thể tự bán đứng mình đi, cuối cùng chỉ còn sót lại em. Phương Thê, tôi cũng không tin, nhưng mấy ngày nay, tôi gọi bao nhiêu cuộc cho em, làm cách nào cũng không gọi được. Em lại không i công ty, tôi muốn làm rõ mọi chuyện cũng không được. Cho nên chỉ có thể phái người đi thăm dò. Em biết tôi tra ra gì không?"
Tần Tiêu Nhiên tức giận giảm bớt, nhưng mang theo vài phần thất vọng : "Nội bộ công ty Daewoo người ta nói là em đem tài liệu bán cho bọn họ, mà vừa lúc em thay ba em trả một trăm vạn. Phương Thê, chẳng lẽ những thứ này là trùng hợp sao? Tôi hy vọng chính em đi thừa nhận, tôi không muốn sử dụng đến luật pháp."
Anh nói xong, khiến Phương Thê cảm thấy cả người rét lạnh, như bị quăng vào vạn dặm hầm băng.
Thân thể cô còn chưa hoàn toàn bình phục đã đi làm, chỉ sợ anh có chút bận tâm đến cô, tuy nhiên không nghĩ tới nghênh đón cô lại là tội danh như thế.
Cô ngã bệnh, không nhận điện thoại, không tới làm, không phải tất cả đều vì anh sao?
Là anh tùy ý dẫn cô đi ra ngoài, lại tùy ý ném cô đi.
Bán tài liệu, một trăm vạn?
Cô có thể nói một trăm vạn này là tiền đêm đầu tiên của cô sao?
Coi như nói ra, anh sẽ tin ư?
Bây giờ anh đã định tội danh này cho cô, bao gồm chứng cứ xác thật, cô còn có thể nói gì?
Phương Thê hơi nâng khóe môi, tự giễu một tiếng.
Đã nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn không tin cô.
Tốt, rất tốt.
Tần Tiêu NhiênPhương Thê có chút kỳ quái, dường như mất hết khí lực, tâm như tro tàn.
Bỗng nhiên anh hơi sợ.
"Phương Thê, tôi biết em có nổi khổ tâm, vì cha em nợ tiền đánh bạc sao? Vì sao lúc đầu em không nói với tôi? Nếu như nói ra, tôi nhất định sẽ giúp em."
Nghĩ lại, anh cũng hiểu Phương Thê không phải người như vậy, nhưng sự thật đã phơi bày ra, duy nhất có thể giải thích là cô có nổi khổ tâm thôi.
Khóe môi Phương Thê độ cong sâu hơn, giễu cợt càng sâu hơn.
Nói với anh?
Anh có cho cô cơ hội để nói sao?
Bị người mình thích hiểu lầm như thế, thì ra trong lòng lại khó chịu như vậy.
Lần này, cô hơi thất vọng.
Tâm lạnh, rất lạnh.
Mấy năm nay, cô làm nhiều như vậy, rốt cuộc coi là gì?
"Em nói một lần nữa, không phải em làm."
Không phải cô, làm sao cô có thể thừa nhận đây?
"Phương Thê ——"
Tần Tiêu Nhiên lạnh lùng quát.
Phương Thê cũng nở nụ cười buồn bã nói : "Nếu như anh tra được nhiều như vậy, sao không tiếp tục tra nữa? Tần Tiêu Nhiên, em rất thất vọng về anh."
Tên trên tấm chi phiếu kia, không phải là người của công ty Daewoo.
Mà cô chưa bao giờ cùng người của công ty Daewoo giao thiệp qua.
Phương Thê vốn vì bị bệnh mà sắc mặt tái nhợt, hơn nữa vẻ mặt như thế, cười như vậy, lại có một loại bệnh trạng xinh đẹp.
Tần Tiêu Nhiên nghe cô nói như thế, lại nhìn cô xoay người rời đi.
Trong cổ họng mắc kẹt rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng vẫn không nói ra.
Lòng xẹt qua một tia đau, vốn đã xác định giờ lại bắt đầu hoài nghi.
Anh thật sự sai lầm rồi sao?
Anh lấy điện thoại di động của mình ra, bấm một dãy số : "Tiếp tục tra."
Lần này, công ty tổn thất quá nhiều rồi, thậm chí ảnh hưởng đến sự vận hành của công ty.
Một trăm vạn, phần kế hoạch kia đâu chỉ một trăm vạn.
Phương Thê chắc cũng hiểu, cho dù cô muốn làm, cũng không bán rẻ như thế đi.
Tần Tiêu Nhiên cảm thấy hình như mình trách lầm cô rồi.
Chỉ tự trách mình quá tức giận, cũng quá khẩn trương, hay vì duyên cớ cô chưa xuất hiện qua.
Chuyện của công ty tạm thời anh chưa có đối sách, nhưng người bán đứng công ty, anh nhất định phải tìm ra.
Nghĩ tới đây, Tần Tiêu Nhiên mở cửa ra, phát hiện Phương Thê không ở trên ghế.
"Thư ký Phương đâu?" Anh Lý Nguyệt.
"Chị Phương mới vừa đi, hình như còn khóc nữa." Lý Nguyệt trả lời, trong lòng cũng cực kỳ khoái chí.
Không có cô ta nữa, về sau nhất định cô sẽ trở thành trợ lý đắc lực cho tổng giám đốc.
Sau đó tổng giám đốc cũng nhất định sẽ phát hiện cô tốt, còn vẻ đẹp của cô nữa.
Tần Tiêu Nhiên hơi rối loạn, cô ấy khóc?
Nhiều năm qua, dường như anh chưa bao giờ thấy cô khóc.
Người kiên cường như vậy thế nhưng khóc?
Cô còn nói với anh rằng cô rất thất vọng về anh.
Tần Tiêu Nhiên có chút khó chịu, muốn đuổi theo cô, nhưng điện thoại lại reng lên.
Nhận điện thoại, là cha Tần tới chất vấn.
Anh chỉ có thể lựa chọn lui về phòng làm việc, giải thích cho cha anh nghe .
Phương Thê đã ra tới cửa công ty, mới vừa rồi chảy nước mắt, nhưng rất nhanh liền bị cô lau đi rồi.
Một đường đi, nghe được rất nhiều lời khó nghe, nhưng cô không quan tâm.
Thật ra thì người xa lạ lời nói xem là gì, hoàn toàn không đả thương được cô.
Chỉ có lời nói của người cô quan tâm, mới có thể đả thương người.
Lời nói của Tần Tiêu Nhiên, khiến cô cảm thấy mình như đứa ngốc.
Cô cũng biết, tổn thất lần này có lẽ sẽ ảnh hưởng cả công ty, nhưng không phải cớ để anh nói với cô mà do anh không tin cô thôi.
Nói cho cùng, anh cũng hoàn toàn không tín nhiệm cô.
Đột nhiên cảm thấy, ở lại chỉ có thể tiếp tục bị tổn thương nữa.
Thôi, cứ như vậy đi.
Cô cũng không sợ bị tra, thanh giả tự thanh,
Nếu thế giới hắc ám như vậy, cô chỉ có thể chấp nhận.
Giờ này, khoảng thời gian giữa hai chiếc xe buýt cách rất lâu.
Cô cũng không biết mình đã đợi bao lâu, đến khi người bắt đầu run lên, xe buýt mới chậm rãi đến.
Lên xe buýt, không một người trên xe, chỉ có tài xế quái dị kia nhìn cô một cái.
Cô không để ý đến, trả tiền, co người lại trên ghế.
Khi về đến nhà đã hơn mười hai giờ, cởi quần áo trên người ra, vội vàng tắm nước nóng, làm xong hết thảy mới lên giường chui vào chăn ngủ.
Rõ ràng là đầu mùa hè, nhưng người cô không ngừng run rẩy.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô không biết mình ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy nhức đầu gay gắt.
Muốn mở mắt, nhưng thế nào cũng mở không lên.
Cứ lặp lại như vậy, đến lúc tỉnh lại, đã là gần tối ngày thứ hai.
Thân thể yếu ớt không có lực, cả người nóng lên, đầu đau tới như muốn nổ tung, cô chống trên giường, tìm thuốc uống, lại ăn chút bánh bao, lúc này mới trở lại trên giường.
Muốn gọi điện thoại nhờ ai đó, phát hiện điện thoại di động của mình không thấy nữa.
Cô nhớ lúc trên xe, bắt đầu có chút mê man, lấy điện thoại ra, nhưng không biết nên gọi cho ai.
Chẳng lẽ để lại trên xe rồi?
Nhìn quanh, túi vẫn ở đây, chỉ có điên thoại là không còn.
Bởi vì có điện thoại di động, trong nhà không có gắn máy bàn, thân thể lại không có hơi sức, căn bản không thể đi ra ngoài.
Nên Phương Thê chỉ có thể bò lên giường, coi như nghỉ làm không xin phép vậy.
Ba ngày ở nhà mê man, bệnh của Phương Thê mới tốt lên, bản thân có chút hơi sức nên làm chút cháo cho mình ăn.
Lại nghỉ ngơi thêm một ngày.
Ngày thứ năm, Phương Thê mới đến công ty.
Nhưng trong bốn ngày đó, đã xảy ra một chuyện lớn.
Cô vừa đến công ty, thì cảm nhận được một bầu không khí căng thẳng.
Có người vừa nhìn thấy cô, liền vây lại một chỗ bàn luận xôn xao.
Đến vị trí của mình, Lý Nguyệt cũng quăng cho cô một ánh mắt khinh thường, "Chị Phương, chị làm sao có thể làm chuyện như vậy?"
Phương Thê định mở miệng hỏi thăm chuyện gì, Tần Tiêu Nhiên từ thang máy đi ra, vừa nhìn thấy cô nói một cách lãnh đạm: "Thư ký Phương, theo tôi vào đây."
Hai người đến phòng làm việc, Tần Tiêu Nhiên liền mở miệng hỏi: "Văn kiện xây dựng kế hoạch đấu thầu, có phải một phụ trách không?"
"Đúng vậy"
Phương Thê không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy hôm nay Tần Tiêu Nhiên có chút lãnh đạm.
"Trừ em và tôi ra, còn có người của phòng thiết kế, không còn người nào biết nữa đúng không?"
Tần Tiêu Nhiên lại mở miệng hỏi.
Phương Thê gật đầu lần nữa, "Vâng"
Nghe vậy, Tần Tiêu Nhiên mang theo chút ý lạnh hỏi: "Vậy tài liệu lập kế hoạch của công ty chúng ta tại sao lại xuất hiện ở công ty Daewoo?"
"Em không biết."
Phương Thê đã hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng khi nhìn thái độ của Tần Tiêu Nhiên, chẳng lẽ hoài nghi cô sao?
Anh cứ không tín nhiệm cô như vậy?
Mặc dù tài liệu đó là cô quản lý, nhưng không phải còn những người khác sao?
"Không biết? Em chỉ có một câu không biết, công ty chúng ta đã tổn thất bao nhiêu tiền em biết không?"
Tần Tiêu Nhiên nhìn cô, khuôn mặt tức giận, ánh mắt lạnh như băng.
"Không phải em, em không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với anh."
Phương Thê đón nhận tầm mắt anh, nói từng câu từng chữ.
"Tôi đã điều tra người của phòng thiết kế, không có hiềm nghi, còn tôi không thể tự bán đứng mình đi, cuối cùng chỉ còn sót lại em. Phương Thê, tôi cũng không tin, nhưng mấy ngày nay, tôi gọi bao nhiêu cuộc cho em, làm cách nào cũng không gọi được. Em lại không i công ty, tôi muốn làm rõ mọi chuyện cũng không được. Cho nên chỉ có thể phái người đi thăm dò. Em biết tôi tra ra gì không?"
Tần Tiêu Nhiên tức giận giảm bớt, nhưng mang theo vài phần thất vọng : "Nội bộ công ty Daewoo người ta nói là em đem tài liệu bán cho bọn họ, mà vừa lúc em thay ba em trả một trăm vạn. Phương Thê, chẳng lẽ những thứ này là trùng hợp sao? Tôi hy vọng chính em đi thừa nhận, tôi không muốn sử dụng đến luật pháp."
Anh nói xong, khiến Phương Thê cảm thấy cả người rét lạnh, như bị quăng vào vạn dặm hầm băng.
Thân thể cô còn chưa hoàn toàn bình phục đã đi làm, chỉ sợ anh có chút bận tâm đến cô, tuy nhiên không nghĩ tới nghênh đón cô lại là tội danh như thế.
Cô ngã bệnh, không nhận điện thoại, không tới làm, không phải tất cả đều vì anh sao?
Là anh tùy ý dẫn cô đi ra ngoài, lại tùy ý ném cô đi.
Bán tài liệu, một trăm vạn?
Cô có thể nói một trăm vạn này là tiền đêm đầu tiên của cô sao?
Coi như nói ra, anh sẽ tin ư?
Bây giờ anh đã định tội danh này cho cô, bao gồm chứng cứ xác thật, cô còn có thể nói gì?
Phương Thê hơi nâng khóe môi, tự giễu một tiếng.
Đã nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn không tin cô.
Tốt, rất tốt.
Tần Tiêu NhiênPhương Thê có chút kỳ quái, dường như mất hết khí lực, tâm như tro tàn.
Bỗng nhiên anh hơi sợ.
"Phương Thê, tôi biết em có nổi khổ tâm, vì cha em nợ tiền đánh bạc sao? Vì sao lúc đầu em không nói với tôi? Nếu như nói ra, tôi nhất định sẽ giúp em."
Nghĩ lại, anh cũng hiểu Phương Thê không phải người như vậy, nhưng sự thật đã phơi bày ra, duy nhất có thể giải thích là cô có nổi khổ tâm thôi.
Khóe môi Phương Thê độ cong sâu hơn, giễu cợt càng sâu hơn.
Nói với anh?
Anh có cho cô cơ hội để nói sao?
Bị người mình thích hiểu lầm như thế, thì ra trong lòng lại khó chịu như vậy.
Lần này, cô hơi thất vọng.
Tâm lạnh, rất lạnh.
Mấy năm nay, cô làm nhiều như vậy, rốt cuộc coi là gì?
"Em nói một lần nữa, không phải em làm."
Không phải cô, làm sao cô có thể thừa nhận đây?
"Phương Thê ——"
Tần Tiêu Nhiên lạnh lùng quát.
Phương Thê cũng nở nụ cười buồn bã nói : "Nếu như anh tra được nhiều như vậy, sao không tiếp tục tra nữa? Tần Tiêu Nhiên, em rất thất vọng về anh."
Tên trên tấm chi phiếu kia, không phải là người của công ty Daewoo.
Mà cô chưa bao giờ cùng người của công ty Daewoo giao thiệp qua.
Phương Thê vốn vì bị bệnh mà sắc mặt tái nhợt, hơn nữa vẻ mặt như thế, cười như vậy, lại có một loại bệnh trạng xinh đẹp.
Tần Tiêu Nhiên nghe cô nói như thế, lại nhìn cô xoay người rời đi.
Trong cổ họng mắc kẹt rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng vẫn không nói ra.
Lòng xẹt qua một tia đau, vốn đã xác định giờ lại bắt đầu hoài nghi.
Anh thật sự sai lầm rồi sao?
Anh lấy điện thoại di động của mình ra, bấm một dãy số : "Tiếp tục tra."
Lần này, công ty tổn thất quá nhiều rồi, thậm chí ảnh hưởng đến sự vận hành của công ty.
Một trăm vạn, phần kế hoạch kia đâu chỉ một trăm vạn.
Phương Thê chắc cũng hiểu, cho dù cô muốn làm, cũng không bán rẻ như thế đi.
Tần Tiêu Nhiên cảm thấy hình như mình trách lầm cô rồi.
Chỉ tự trách mình quá tức giận, cũng quá khẩn trương, hay vì duyên cớ cô chưa xuất hiện qua.
Chuyện của công ty tạm thời anh chưa có đối sách, nhưng người bán đứng công ty, anh nhất định phải tìm ra.
Nghĩ tới đây, Tần Tiêu Nhiên mở cửa ra, phát hiện Phương Thê không ở trên ghế.
"Thư ký Phương đâu?" Anh Lý Nguyệt.
"Chị Phương mới vừa đi, hình như còn khóc nữa." Lý Nguyệt trả lời, trong lòng cũng cực kỳ khoái chí.
Không có cô ta nữa, về sau nhất định cô sẽ trở thành trợ lý đắc lực cho tổng giám đốc.
Sau đó tổng giám đốc cũng nhất định sẽ phát hiện cô tốt, còn vẻ đẹp của cô nữa.
Tần Tiêu Nhiên hơi rối loạn, cô ấy khóc?
Nhiều năm qua, dường như anh chưa bao giờ thấy cô khóc.
Người kiên cường như vậy thế nhưng khóc?
Cô còn nói với anh rằng cô rất thất vọng về anh.
Tần Tiêu Nhiên có chút khó chịu, muốn đuổi theo cô, nhưng điện thoại lại reng lên.
Nhận điện thoại, là cha Tần tới chất vấn.
Anh chỉ có thể lựa chọn lui về phòng làm việc, giải thích cho cha anh nghe .
Phương Thê đã ra tới cửa công ty, mới vừa rồi chảy nước mắt, nhưng rất nhanh liền bị cô lau đi rồi.
Một đường đi, nghe được rất nhiều lời khó nghe, nhưng cô không quan tâm.
Thật ra thì người xa lạ lời nói xem là gì, hoàn toàn không đả thương được cô.
Chỉ có lời nói của người cô quan tâm, mới có thể đả thương người.
Lời nói của Tần Tiêu Nhiên, khiến cô cảm thấy mình như đứa ngốc.
Cô cũng biết, tổn thất lần này có lẽ sẽ ảnh hưởng cả công ty, nhưng không phải cớ để anh nói với cô mà do anh không tin cô thôi.
Nói cho cùng, anh cũng hoàn toàn không tín nhiệm cô.
Đột nhiên cảm thấy, ở lại chỉ có thể tiếp tục bị tổn thương nữa.
Thôi, cứ như vậy đi.
Cô cũng không sợ bị tra, thanh giả tự thanh,
Nếu thế giới hắc ám như vậy, cô chỉ có thể chấp nhận.
/47
|