Ngồi xe đến buổi tiệc, tay Phương Thê choàng qua cánh tay Tần Tiêu Nhiên rồi đi vào.
Bên trong rất là náo nhiệt, ăn uống linh đình.
Nhiều loại người, nhiều dáng vẻ khác nhau.
Tần Tiêu Nhiên và Phương Thê, nam tuấn, nữ mỹ, đương nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt.
Rất nhanh đã có người đi tới, cười nói: "Tần tổng."
Lúc nhìn đến Phương Thê cũng không quên nói: "Bạn gái mới sao? Rất thanh thuần, nhưng không giống gu của Tần tổng cho lắm."
Phương Thê mặc dù 25 tuổi rồi, nhưng xem ra giống một sinh viên đại học hơn.
Khuôn mặt xinh xắn đẹp đẽ, khiến cô nhỏ hơn so với tuổi thật, nếu như cô không mặc những trang phục, chải kiểu tóc bảo thủ như thường ngày.
Tần Tiêu Nhiên không giải thích gì, đi theo cùng người khác chào hỏi .
Mặc dù khi rãnh rỗi Phương Thê sẽ cùng Tần Tiêu Nhiên ra ngoài bàn chuyện làm ăn, nhưng cô không có thói quen với loại xã giao nà
Vì vậy một mình cô ngồi một bên.
Dù sao bây giờ bọn họ nói gì đó, cô cũng không thể xen mồm vô được.
Đối với những phụ nữ xinh đẹp trong bữa tiệc này, loại thanh thuần như Phương Thê thì rất hiếm, rất nhanh đã có người tới gần, chỉ là cô luôn không để lại dấu vết, khước từ rồi.
Chỉ đổi một bộ trang phục thôi, nhưng đãi ngộ thì không giống nhau.
Đàn ông, thật đúng là giác quan của động vật.
Phương Thê không phải cố ý giả dạng xấu xí, chẳng qua là không muốn ăn diện mà thôi.
Năm đó, bởi vì dung mạo mà thiếu chút nữa bị người kia, cho nên từ đó về sau, cô không ăn diện nữa và bắt đầu học taekwondo.
Ít nhất về sau, tự mình có thể bảo vệ chính mình.
Bây giờ nghĩ lại, lần đó, chính Tần Tiêu Nhiên đã cứu mình.
Cho nên về sau vì báo ân mà luôn tiếp cận anh, bắt đầu là bị người hiểu lầm là cô thích anh, sau này cũng không biết vì sao giống như thật sự thích anh.
Tỏ tình, sau đó thất bại.
Sau đó học được cách thu mình lại, nhưng thủy chung ở bên cạnh anh không rời đi.
Vừa bắt đầu, anh cảm thấy cô phiền, dường như sau khi phát hiện cô không quấn anh nữa, nên cũng chấp nhận sự tồn tại của cô.
Tốt nghiệp, sau đó cùng anh tới thành phố H, thành thư ký của anh.
Nếu như không phải bởi vì lần đó, cô nghĩ có thể mình đTần Tiêu Nhiên rồi.
Nhưng cho dù nghĩ như thế nào đi nữa, khi nào bắt đầu thích, vì sao thích, cũng không nghĩ ra đáp án.
Phương Thê ngẩng đầu, tầm mắt dừng trên người Tần Tiêu Nhiên.
Anh đang ở nơi đó trò chuyện vui vẻ, phóng khoáng tùy tiện, hình như cả người anh đều phát ra một loại ánh sáng.
Một cô gái xinh đẹp đến gần anh, ghé vào tai anh nói gì đó, khiến anh cười to, còn tặng kèm một nụ hôn nóng bỏng.
Ở phương diện nam nữ, anh rất cởi mở.
Cô gái đó thừa dịp kéo tay anh, cơ hồ toàn bộ cơ thể đều dán trên người anh, bộ ngực đầy đặn cọ lên tay anh, đủ loại khiêu khích.
Tần Tiêu Nhiên nghiêng người nhéo nhéo mũi cô ấy, liền cùng cô rời đám đông đi về phía kia.
Nơi đó, là căn phòng cho tân khách nghỉ ngơi.
Phương Thê bỗng nhiên cảm thấy nơi này có chút ngột ngạt, đứng dậy liền đi ra ngoài, ngồi xuống chiếc xích đu trong sân, một người chậm rãi tới lui.
Mà lúc này đây, một chiếc xe thể thao màu lam hiệu Lamborghini dừng trước cửa.
Một người đàn ông ưÂu Nhã từ trên xe đi xuống.
Khuôn mặt của người đó so với phụ nữ còn muốn đẹp hơn, nhưng không khiến người khác cảm thấy ẻo lả. Tóc so với những cô gái bình thường còn dài hơn, sắp tới mông, chỉ đơn giản ở phía sau cột lại. Một thân lễ phục màu đen càng lộ ra dáng người thon dài. Cả người tản ra một loại lười biếng, một loại lười biếng ưÂu Nhã.
Người này trời sinh chính là.
Hắn đi vào bên trong, mà lúc Phương Thê ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng, lúc thấy một đầu tóc dài, trong đầu không khỏi nhớ tới một câu nói.
‘’ Tóc đen vì ai mà để dài, tóc đen lại vì ai mà vấn lên.’’
Này chỉ là suy nghĩ trong chốc lát, 15 phút sau, cô lại cúi đầu.
Lúc Doãn Văn Trụ đi vào buổi tiệc, nơi đó nháy mặt yên tĩnh lại, tầm mắt mọi người cũng chuyển về phía anh, có nghi ngờ, có kinh ngạc.
Ánh mắt như thế, anh đã thấy rất nhiều, cũng không muốn để ý nữa.
Đi thẳng tới trước mặt chủ nhân của bữa tiệc, Doãn Văn Trụ kêu một tiếng, "Chú u."
"Là tiểu Trụ à, ta còn tưởng là ai chứ? Đã lớn như vậy rồi."
Chủ nhân bữa tiệc Âu Phong nhìn anh cười nói: "Đã lâu lắm rồi con không về thành phố H, lần trở về này không đi nữa chứ."
Doãn Văn Trụ mới vừa trở về thành phố H, nên người thành phố H không biết đến anh.
"Còn chưa quyết định."
Doãn Văn Trụ khẽ mỉm cười, mặc dù những xã giao này rất phiền, nhưng ngoài mặt đem tất cả diễn rất tốt.
"Ở lại đi, tuổi cha con cũng lớn rồi."
Âu Phong dùng giọng trưởng bối nói với anh.
Doãn Văn Trụ không có trả lời, chẳng qua là lười biếng cười.
"vị này là?"
Lúc này, Âu Nhã Nhi con gái Âu Phong nhích lại gần, ánh mắt dừng lại trên người Doãn Văn Trụ.
"Nhã Nhi, đây chính là anh Trụ mà bác Doãn Văn thường xuyên nhắc tới."
Âu Phong quay đầu nói với Âu Nhã Nhi xong, vừa cười vừa nói với Doãn Văn Trụ: "Tiểu trụ, đây là Nhã Nhi, hồi còn bé các con từng chơi đùa cùng nhau."
"Thì ra là anh Trụ, đã lâu không gặp."
Âu Nhã Nhi buông Âu Phong ra, cười tới gần Doãn Văn Trụ.
Âu Phong đúng lúc nói: "Tụi trẻ các con trò chuyện với nhau một chút, ông già ta đây sẽ không tham gia."
Sau đó đem không gian để lại cho bọn họ.
Âu Nhã Nhi vốn không muốn đồng ý với chuyện đính hôn cha mình nhắc đến, nhưng khi thấy Doãn Văn Trụ rồi, lập tức liền thay đổi chủ ý.
Cho dù thế nào, cô đã quyết định làm bạn gái của anh.
"Anh Trụ, chúng ta đi qua uống rượu được không?"
Cô đưa tay kéo cánh tay Doãn Văn Trụ, cười đến rực rỡ như hoa.
Doãn Văn Trụ nhếch môi, lười biếng mang theo vài phần tà mị, cúi đầu nhích tới gần bên tai Âu Nhã Nhi, "Nếu như muốn đùa, anh bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp, nếu như muốn gả cho anh, vậy thì miễn."
Vốn đang nghĩ đến ông già kêu anh đến đây làm gì, thì ra là có ý định này.
Vậy anh cũng không cần cho ai mặt m
Coi ổng về sau nói thế nào với Âu Phong.
Mới vừa rồi, anh nên làm cũng đã làm.
Là ổng buộc anh thôi.
Âu Nhã Nhi sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Doãn Văn Trụ sẽ nói những lời này.
"Anh Trụ, anh đang nói giỡn thôi, phải không?"
Rõ ràng cha đã nói rõ, bác trai Doãn Văn đã đến nói với hai nhà chuyện đính hôn.
Vả lại, cô ở thành phố H, xinh đẹp cũng được xưng tụng số một số hai, hợp với anh, trừ cô ra còn có ai?
"Giỡn chơi? Anh chưa bao giờ nói giỡn."
Doãn Văn Trụ kéo ray Âu Nhã Nhi ra, như cũ cười đến lười biếng.
"Nhưng mà ——"
Âu Nhã Nhi còn muốn nói điều gì, nhưng bị động tác Doãn Văn Trụ cắt đứt.
Hắn cúi đầu ấn một cái hôn trên mặt Âu Nhã Nhi, nhẹ giọng nói: "Không muốn chơi coi như xong, những cô gái muốn đùa giỡn với anh còn cả hàng đó."
Sau khi nói xong, anh xoay người rời đi.
Âu Nhã Nhi ở tại chỗ sững sờ, thật lâu không có phản ứng.
Từ trước đến giờ đều là đàn ông vây quanh cô, khi nào có người dám nói với cô như vậy.
Cô có chút tức giận, còn có chút không cam lòng.
Doãn Văn Trụ đi nhanh tới cửa, bữa tiệc này thật nhàm chán, anh mới lười ở lại.
Đã biết mục đích của ông già, anh càng thêm không nên ở lại.
Muốn anh cưới Âu Nhã Nhi, anh không muốn.
Lúc Doãn Văn Trụ đi ra, vừa vặn Phương Thê từ trong sân đi vào.
Cho nên bọn họ một người ra ngoài, một người vào trong, liền gặp thoáng qua.
Đi vài bước, đồng thời quay đầu lại.
Phương Thê vì tò mò, chủ nhân của bóng lưng kia có bộ dạng gì.
Mà Doãn Văn Trụ thì phát hiện cô có chút quen mắt.
Tầm mắt giao nhau, Phương Thê thấy rõ mặt Doãn Văn Trụ, trong lòng có mấy phần kinh ngạc.
Mà ở giờ phút này Doãn Văn Trụ mới nhớ tới, người phụ này không phải là người phụ nữ không lâu trước đó đã gặp mặt chứ.
Phương Thê thỏa mãn tò mò xong, liền nghiêng đầu, tính đi vào trong.
Ánh mắt người kia làm cho cô cảm thấy áp lực.
Doãn Văn Trụ đi vài bước, đến bên cạnh cô, nắm cổ tay cô rồi kéo đi ra ngoài.
Bỗng nhiên anh có một quyết định.
"Này, anh làm gì đấy?"
Phương Thê bởi vì anh lôi kéo, thiếu chút nữa té ngã, lảo đảo đuổi kịp bước chân anh.
Cảm thấy khó hiểu, người này đang làm gì vậy?
Mấy ngày trước mới vừa gặp một người chẳng ra sao, tại sao hôm nay lại gặp gỡ thêm một quái nhân nữa?
Doãn Văn Trụ không để ý đến cô, một mạch lôi kéo cô, đi tới xe mình, nhét cô vào trong xe.
"Anh, cái người này có bệnh à."
Phương Thê tránh tay anh ra, xoay người mở cửa xe, nhưng bị Doãn Văn Trụ kéo trở lại.
"Đừng ầm ỹ."
Doãn Văn Trụ có chút nhịn không được ném ra một câu, đạp chân ga, liền phóng về phía trước.
"Anh thả tôi xuống."
Quả thật người này so với người trước còn quái hơn.
Cô căn bản không biết anh.
Phương Thê xoay người kéo tay anh, cố gắng khiến anh dừng xe lại.
Bởi vì bọn họ lôi kéo nhau, xe không ngừng loạng choạng, suýt nữa quẹt qua chiếc xe bên cạnh.
"Nếu không muốn chết thì đừng nhúc nhích." Doãn Văn Trụ cau mày nói.
Sức lực của người phụ nữ này cũng quá lớn đi, quả nhiên không phải chú thỏ trắng, mà là chú mèo hoang.
"Anh dừng xe lại, nếu không coi như cùng chết đi, tôi không buông tay đó."
Phương Thê không sợ anh uy hiếp, khẳng định dù sao những người này so với cô quan tâm tánh mạng của bản thân hơn.
Doãn Văn Trụ vừa chuyển tay lái, thắng xe lại, đem xe dừng bên đường.
Xe dừng lại, Phương Thê buông tay Doãn Văn Trụ ra, xoay người mở cửa xe.
Nhưng cửa xe làm sao cũng mở không ra, cô chỉ có thể quay đầu, căm tức nhìn Doãn Văn Trụ: "Mở cửa."
Người này thật sự có bề ngoài quá hoàn mỹ.
Doãn Văn Trụ tức giận trong lòng giảm đi không ít, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi nhìn cô.
"Cô muốn mở thì mở, tôi không cản cô."
Dường như mỗi khi gặp cô, vừa lúc anh không vui.
Nhưng kỳ lạ là, cô có thể dẹp loạn cơn giận của anh, cho dù dùng các biện pháp nào.
"Anh ——"
Phương Thê tức giận, lười để ý anh, tiếp tục giằng co với cửa xe.
Mở không ra, cô đá mạnh cửa xe mấy cái.
Nếu người nọ yêu quý chiếc xe, nhất định sẽ ngăn lại.
Nhưng người kia lại không có bất kỳ động tĩnh nào, cứ nhìn cô như vậy, một bộ dáng
Doãn Văn Trụ cảm thấy người này thật sự là chú mèo hoang, lúc này xù lông lên nhìn rất đáng yêu.
Nếu như cô không yêu tiền như vậy, có lẽ nói không chừng mình sẽ có hứng thú với cô.
Chẳng qua yêu tiền cũng tốt, như vậy sẽ dễ đối phó hơn.
Không sợ phụ nữ muốn tiền, chỉ sợ phụ nữ muốn tim anh.
Anh kéo tay Phương Thê lại, ôm cô trước người, "Nhanh như vậy liền quên tôi rồi hả ?"
"Chúng ta đã gặp qua?"
Phương Thê muốn tránh cái ôm của anh, mới biết rằng vô ích, vì vậy ngưng giãy giụa, chống lại tầm mắt anh hỏi.
Trong trí nhớ của cô chưa từng gặp qua người đẹp như vậy, nếu đã gặp qua, cô sẽ không quên.
"Chúng ta không chỉ gặp qua, còn ngủ chung nữa."
Doãn Văn Trụ nhích tới gần cô, nói bên tai cô mang theo vài phần ám muội, ngay tiếp theo hơi thở ấm áp của anh thổi vào cổ Phương Thê.
Phương Thê dừng một chút, còn chưa kịp phản ứng.
Doãn Văn Trụ tốt bụng nhắc nhở: "Say rượu, khách sạn, một trăm vạn." (một trăm vạn= 1.000.000 đồng ở bên TQ 6 con số 0 là một số tiền rất lớn)
Nghe vậy, lúc này Phương Thê mới chợt hiểu ra.
Đêm hôm đó người cùng cô một chỗ là anh.
"AnhPhương Thê tự giễu bản thân, cô nên cảm thấy may mắn, đêm đầu tiên cho một người đàn ông đẹp như vậy.
"Không muốn làm gì hết, cảm thấy cô thú vị, muốn cô làm bạn gái tôi thôi."
Doãn Văn Trụ cúi người, nhẹ nhàng cắn vành tai Phương Thê, "Thế nào? Anh cho em một trăm vạn nữa, em muốn gì anh đều mua cho."
Dù sao mùi của cô không tồi.
Một hồi tê dại truyền đến, Phương Thê hung hăng trừng mắt nhìn Doãn Văn Trụ một cái.
"Không cần, tôi không có hứng thú."
Đề nghị như vậy, động tác như thế, khiến Phương Thê cảm giác mình bị vũ nhục rồi.
Bạn gái?
Thật là buồn cười.
"Thật không có hứng thú?"
Doãn Văn Trụ có chút giật mình, không nghĩ tới cô cự tuyệt nhanh vậy.
Coi như anh không trả tiền, người muốn làm bạn gái anh cũng như tre già măng mọc. ( người trước hy sinh, người sau tiếp bước)
Hay cô đang dùng lạt mềm buộc chặt (vờ tha để bắt)?
Thật sự mà nói, anh không thích đùa giỡn với phụ nữ tâm cơ.
"Không có
Phương Thê vẫn trả lời như thế.
Nhưng Doãn Văn Trụ lại nghĩ cô cố ý.
Nếu như không thích tiền, ban đầu cần gì phải như vậy?
Một trăm vạn kia, cô đã lấy rồi.
Một khi đã như vậy, bây giờ cần gì giả bộ thanh cao.
Phụ nữ như vậy không thú vị nhất, cho nên anh không có hứng thú tiếp tục nữa.
Doãn Văn Trụ buông Phương Thê ra, cũng mở khóa của cửa xe ra, nói có chút lãnh đạm: "Cô có thể đi rồi."
Phương Thê xoay người mở cửa xe, lần này, mở ra được.
Cô cũng không nói gì nữa, lập tức đi xuống xe.
Ở giờ phút cô xuống xe, chiếc xe màu lam liền chạy đi, một tia lưu luyến cũng không có.
Đúng là, anh nhàm chán quá nên tới trêu chọc cô.
Chẳng qua là ——
Cô cúi đầu nhìn một đôi giày cao gót trên chân, khẽ nguyền rủa Doãn Văn Trụ một phen.
Nơi này chính là hội nghị cao cấp, người tới phần lớn bằng xe chính mình, cho nên xe taxi căn bản sẽ không tới nơi này.
Thời gian lúc này, xe buýt đã không còn.
Cho nên bây giờ cô chỉ có thể đi bộ trở về.
Mặc dù là đầu mùa hè, nhưng gió đêm cũng còn rất lạnh
Phương Thê đưa hai tay chà xát, thế này mới đi về.
Đi khoảng một nữa thời gian, chuông điện thoại vang lên.
Cô lấy ra nhìn, tên Tần Tiêu Nhiên hiện trên màn hình.
Vốn cô muốn gọi điện cho Tần Tiêu Nhiên tới đón cô, nhưng không biết giải thích tình trạng này thế nào, bây giờ anh gọi tới, vậy vừa lúc.
Vừa bắt máy , tiếng Tần Tiêu Nhiên từ trong điện thoại truyền đến.
"Phương Thê? Em đi đâu? Anh làm sao cũng không tìm thấy em?"
Phương Thê định nói mình đang ở đâu, nhưng Tần Tiêu Nhiên lại mở miệng.
"Không tìm được em, cho nên anh đi trước. Sau đó em tự kêu xe trở về được không?"
Lời nói đến miệng, Phương Thê lại nuốt xuống.
Cô đã đoán được, Tần Tiêu Nhiên có lẽ vừa ý một phụ nữ nào đó rồi, bây giờ nên đi tiếp thôi.
Cho nên coi như cô ở đây thật, anh cũng sẽ để cô một mình đi trở về.
Như vậy cô đâu cần thiết nói nữa.
"Biết rồi."
Cô đáp một tiếng, Tần Tiêu Nhiên đã cúp điện thoại.
Để điện thoại vào trong túi xách, Phương thê xoay người, tiếp tục
Cô tự nói với bản thân, chỉ cần một đoạn đường thêm một đầu đường nữa thôi, thì có thể nhìn thấy taxi rồi.
Nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu.
Cô rốt cuộc tới nơi này để làm gì?
Không bằng buổi sáng trực tiếp cự tuyệt, lúc này cô đã sớm vùi trong giường rồi.
Màn đêm rất đen, đèn đường chiếu sáng xuống, đem bóng cô kéo rất dài.
Xung quanh một mảnh an tĩnh, thỉnh thoảng có xe từ bên người cô chạy qua.
Cô đi một mình , càng nghĩ càng cảm thấy tịch mịch.
Mà lúc này đây, bầu trời thế nhưng lại đổ mưa .
Cô vội vàng chạy, tìm một chỗ trú mưa, nhưng cô lại bị chẹo chân.
Cô ngừng lại, nhìn chỗ bị thương trên chân.
Cơn tức giận không nén được nữa, cô cởi giày hướng phía trước quăng đi.
Giầy rơi giữa đường, rất nhanh bị một chiếc xe nghiền qua.
Cô cảm thấy, hôm nay mình đủ bi thảm .
Lúc này cô nhất định rất nhếch nhác rồi.
Nước mưa rơi vào người, chân lại đau, thậm chí cô muốn cứ ngồi như vậy ở chỗ này, cái gì cũng không lo nữa.
Nhưng không ai sẽ tìm cô, cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
Vì vậy lại đứng lên, cà nhắc đi về phía trước.
Dù sao trên người cũng ướt đẫm, cô không tránh mưa nữa, chỉ muốn mau chóng về tới nhà.
Bên trong rất là náo nhiệt, ăn uống linh đình.
Nhiều loại người, nhiều dáng vẻ khác nhau.
Tần Tiêu Nhiên và Phương Thê, nam tuấn, nữ mỹ, đương nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt.
Rất nhanh đã có người đi tới, cười nói: "Tần tổng."
Lúc nhìn đến Phương Thê cũng không quên nói: "Bạn gái mới sao? Rất thanh thuần, nhưng không giống gu của Tần tổng cho lắm."
Phương Thê mặc dù 25 tuổi rồi, nhưng xem ra giống một sinh viên đại học hơn.
Khuôn mặt xinh xắn đẹp đẽ, khiến cô nhỏ hơn so với tuổi thật, nếu như cô không mặc những trang phục, chải kiểu tóc bảo thủ như thường ngày.
Tần Tiêu Nhiên không giải thích gì, đi theo cùng người khác chào hỏi .
Mặc dù khi rãnh rỗi Phương Thê sẽ cùng Tần Tiêu Nhiên ra ngoài bàn chuyện làm ăn, nhưng cô không có thói quen với loại xã giao nà
Vì vậy một mình cô ngồi một bên.
Dù sao bây giờ bọn họ nói gì đó, cô cũng không thể xen mồm vô được.
Đối với những phụ nữ xinh đẹp trong bữa tiệc này, loại thanh thuần như Phương Thê thì rất hiếm, rất nhanh đã có người tới gần, chỉ là cô luôn không để lại dấu vết, khước từ rồi.
Chỉ đổi một bộ trang phục thôi, nhưng đãi ngộ thì không giống nhau.
Đàn ông, thật đúng là giác quan của động vật.
Phương Thê không phải cố ý giả dạng xấu xí, chẳng qua là không muốn ăn diện mà thôi.
Năm đó, bởi vì dung mạo mà thiếu chút nữa bị người kia, cho nên từ đó về sau, cô không ăn diện nữa và bắt đầu học taekwondo.
Ít nhất về sau, tự mình có thể bảo vệ chính mình.
Bây giờ nghĩ lại, lần đó, chính Tần Tiêu Nhiên đã cứu mình.
Cho nên về sau vì báo ân mà luôn tiếp cận anh, bắt đầu là bị người hiểu lầm là cô thích anh, sau này cũng không biết vì sao giống như thật sự thích anh.
Tỏ tình, sau đó thất bại.
Sau đó học được cách thu mình lại, nhưng thủy chung ở bên cạnh anh không rời đi.
Vừa bắt đầu, anh cảm thấy cô phiền, dường như sau khi phát hiện cô không quấn anh nữa, nên cũng chấp nhận sự tồn tại của cô.
Tốt nghiệp, sau đó cùng anh tới thành phố H, thành thư ký của anh.
Nếu như không phải bởi vì lần đó, cô nghĩ có thể mình đTần Tiêu Nhiên rồi.
Nhưng cho dù nghĩ như thế nào đi nữa, khi nào bắt đầu thích, vì sao thích, cũng không nghĩ ra đáp án.
Phương Thê ngẩng đầu, tầm mắt dừng trên người Tần Tiêu Nhiên.
Anh đang ở nơi đó trò chuyện vui vẻ, phóng khoáng tùy tiện, hình như cả người anh đều phát ra một loại ánh sáng.
Một cô gái xinh đẹp đến gần anh, ghé vào tai anh nói gì đó, khiến anh cười to, còn tặng kèm một nụ hôn nóng bỏng.
Ở phương diện nam nữ, anh rất cởi mở.
Cô gái đó thừa dịp kéo tay anh, cơ hồ toàn bộ cơ thể đều dán trên người anh, bộ ngực đầy đặn cọ lên tay anh, đủ loại khiêu khích.
Tần Tiêu Nhiên nghiêng người nhéo nhéo mũi cô ấy, liền cùng cô rời đám đông đi về phía kia.
Nơi đó, là căn phòng cho tân khách nghỉ ngơi.
Phương Thê bỗng nhiên cảm thấy nơi này có chút ngột ngạt, đứng dậy liền đi ra ngoài, ngồi xuống chiếc xích đu trong sân, một người chậm rãi tới lui.
Mà lúc này đây, một chiếc xe thể thao màu lam hiệu Lamborghini dừng trước cửa.
Một người đàn ông ưÂu Nhã từ trên xe đi xuống.
Khuôn mặt của người đó so với phụ nữ còn muốn đẹp hơn, nhưng không khiến người khác cảm thấy ẻo lả. Tóc so với những cô gái bình thường còn dài hơn, sắp tới mông, chỉ đơn giản ở phía sau cột lại. Một thân lễ phục màu đen càng lộ ra dáng người thon dài. Cả người tản ra một loại lười biếng, một loại lười biếng ưÂu Nhã.
Người này trời sinh chính là.
Hắn đi vào bên trong, mà lúc Phương Thê ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng, lúc thấy một đầu tóc dài, trong đầu không khỏi nhớ tới một câu nói.
‘’ Tóc đen vì ai mà để dài, tóc đen lại vì ai mà vấn lên.’’
Này chỉ là suy nghĩ trong chốc lát, 15 phút sau, cô lại cúi đầu.
Lúc Doãn Văn Trụ đi vào buổi tiệc, nơi đó nháy mặt yên tĩnh lại, tầm mắt mọi người cũng chuyển về phía anh, có nghi ngờ, có kinh ngạc.
Ánh mắt như thế, anh đã thấy rất nhiều, cũng không muốn để ý nữa.
Đi thẳng tới trước mặt chủ nhân của bữa tiệc, Doãn Văn Trụ kêu một tiếng, "Chú u."
"Là tiểu Trụ à, ta còn tưởng là ai chứ? Đã lớn như vậy rồi."
Chủ nhân bữa tiệc Âu Phong nhìn anh cười nói: "Đã lâu lắm rồi con không về thành phố H, lần trở về này không đi nữa chứ."
Doãn Văn Trụ mới vừa trở về thành phố H, nên người thành phố H không biết đến anh.
"Còn chưa quyết định."
Doãn Văn Trụ khẽ mỉm cười, mặc dù những xã giao này rất phiền, nhưng ngoài mặt đem tất cả diễn rất tốt.
"Ở lại đi, tuổi cha con cũng lớn rồi."
Âu Phong dùng giọng trưởng bối nói với anh.
Doãn Văn Trụ không có trả lời, chẳng qua là lười biếng cười.
"vị này là?"
Lúc này, Âu Nhã Nhi con gái Âu Phong nhích lại gần, ánh mắt dừng lại trên người Doãn Văn Trụ.
"Nhã Nhi, đây chính là anh Trụ mà bác Doãn Văn thường xuyên nhắc tới."
Âu Phong quay đầu nói với Âu Nhã Nhi xong, vừa cười vừa nói với Doãn Văn Trụ: "Tiểu trụ, đây là Nhã Nhi, hồi còn bé các con từng chơi đùa cùng nhau."
"Thì ra là anh Trụ, đã lâu không gặp."
Âu Nhã Nhi buông Âu Phong ra, cười tới gần Doãn Văn Trụ.
Âu Phong đúng lúc nói: "Tụi trẻ các con trò chuyện với nhau một chút, ông già ta đây sẽ không tham gia."
Sau đó đem không gian để lại cho bọn họ.
Âu Nhã Nhi vốn không muốn đồng ý với chuyện đính hôn cha mình nhắc đến, nhưng khi thấy Doãn Văn Trụ rồi, lập tức liền thay đổi chủ ý.
Cho dù thế nào, cô đã quyết định làm bạn gái của anh.
"Anh Trụ, chúng ta đi qua uống rượu được không?"
Cô đưa tay kéo cánh tay Doãn Văn Trụ, cười đến rực rỡ như hoa.
Doãn Văn Trụ nhếch môi, lười biếng mang theo vài phần tà mị, cúi đầu nhích tới gần bên tai Âu Nhã Nhi, "Nếu như muốn đùa, anh bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp, nếu như muốn gả cho anh, vậy thì miễn."
Vốn đang nghĩ đến ông già kêu anh đến đây làm gì, thì ra là có ý định này.
Vậy anh cũng không cần cho ai mặt m
Coi ổng về sau nói thế nào với Âu Phong.
Mới vừa rồi, anh nên làm cũng đã làm.
Là ổng buộc anh thôi.
Âu Nhã Nhi sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Doãn Văn Trụ sẽ nói những lời này.
"Anh Trụ, anh đang nói giỡn thôi, phải không?"
Rõ ràng cha đã nói rõ, bác trai Doãn Văn đã đến nói với hai nhà chuyện đính hôn.
Vả lại, cô ở thành phố H, xinh đẹp cũng được xưng tụng số một số hai, hợp với anh, trừ cô ra còn có ai?
"Giỡn chơi? Anh chưa bao giờ nói giỡn."
Doãn Văn Trụ kéo ray Âu Nhã Nhi ra, như cũ cười đến lười biếng.
"Nhưng mà ——"
Âu Nhã Nhi còn muốn nói điều gì, nhưng bị động tác Doãn Văn Trụ cắt đứt.
Hắn cúi đầu ấn một cái hôn trên mặt Âu Nhã Nhi, nhẹ giọng nói: "Không muốn chơi coi như xong, những cô gái muốn đùa giỡn với anh còn cả hàng đó."
Sau khi nói xong, anh xoay người rời đi.
Âu Nhã Nhi ở tại chỗ sững sờ, thật lâu không có phản ứng.
Từ trước đến giờ đều là đàn ông vây quanh cô, khi nào có người dám nói với cô như vậy.
Cô có chút tức giận, còn có chút không cam lòng.
Doãn Văn Trụ đi nhanh tới cửa, bữa tiệc này thật nhàm chán, anh mới lười ở lại.
Đã biết mục đích của ông già, anh càng thêm không nên ở lại.
Muốn anh cưới Âu Nhã Nhi, anh không muốn.
Lúc Doãn Văn Trụ đi ra, vừa vặn Phương Thê từ trong sân đi vào.
Cho nên bọn họ một người ra ngoài, một người vào trong, liền gặp thoáng qua.
Đi vài bước, đồng thời quay đầu lại.
Phương Thê vì tò mò, chủ nhân của bóng lưng kia có bộ dạng gì.
Mà Doãn Văn Trụ thì phát hiện cô có chút quen mắt.
Tầm mắt giao nhau, Phương Thê thấy rõ mặt Doãn Văn Trụ, trong lòng có mấy phần kinh ngạc.
Mà ở giờ phút này Doãn Văn Trụ mới nhớ tới, người phụ này không phải là người phụ nữ không lâu trước đó đã gặp mặt chứ.
Phương Thê thỏa mãn tò mò xong, liền nghiêng đầu, tính đi vào trong.
Ánh mắt người kia làm cho cô cảm thấy áp lực.
Doãn Văn Trụ đi vài bước, đến bên cạnh cô, nắm cổ tay cô rồi kéo đi ra ngoài.
Bỗng nhiên anh có một quyết định.
"Này, anh làm gì đấy?"
Phương Thê bởi vì anh lôi kéo, thiếu chút nữa té ngã, lảo đảo đuổi kịp bước chân anh.
Cảm thấy khó hiểu, người này đang làm gì vậy?
Mấy ngày trước mới vừa gặp một người chẳng ra sao, tại sao hôm nay lại gặp gỡ thêm một quái nhân nữa?
Doãn Văn Trụ không để ý đến cô, một mạch lôi kéo cô, đi tới xe mình, nhét cô vào trong xe.
"Anh, cái người này có bệnh à."
Phương Thê tránh tay anh ra, xoay người mở cửa xe, nhưng bị Doãn Văn Trụ kéo trở lại.
"Đừng ầm ỹ."
Doãn Văn Trụ có chút nhịn không được ném ra một câu, đạp chân ga, liền phóng về phía trước.
"Anh thả tôi xuống."
Quả thật người này so với người trước còn quái hơn.
Cô căn bản không biết anh.
Phương Thê xoay người kéo tay anh, cố gắng khiến anh dừng xe lại.
Bởi vì bọn họ lôi kéo nhau, xe không ngừng loạng choạng, suýt nữa quẹt qua chiếc xe bên cạnh.
"Nếu không muốn chết thì đừng nhúc nhích." Doãn Văn Trụ cau mày nói.
Sức lực của người phụ nữ này cũng quá lớn đi, quả nhiên không phải chú thỏ trắng, mà là chú mèo hoang.
"Anh dừng xe lại, nếu không coi như cùng chết đi, tôi không buông tay đó."
Phương Thê không sợ anh uy hiếp, khẳng định dù sao những người này so với cô quan tâm tánh mạng của bản thân hơn.
Doãn Văn Trụ vừa chuyển tay lái, thắng xe lại, đem xe dừng bên đường.
Xe dừng lại, Phương Thê buông tay Doãn Văn Trụ ra, xoay người mở cửa xe.
Nhưng cửa xe làm sao cũng mở không ra, cô chỉ có thể quay đầu, căm tức nhìn Doãn Văn Trụ: "Mở cửa."
Người này thật sự có bề ngoài quá hoàn mỹ.
Doãn Văn Trụ tức giận trong lòng giảm đi không ít, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi nhìn cô.
"Cô muốn mở thì mở, tôi không cản cô."
Dường như mỗi khi gặp cô, vừa lúc anh không vui.
Nhưng kỳ lạ là, cô có thể dẹp loạn cơn giận của anh, cho dù dùng các biện pháp nào.
"Anh ——"
Phương Thê tức giận, lười để ý anh, tiếp tục giằng co với cửa xe.
Mở không ra, cô đá mạnh cửa xe mấy cái.
Nếu người nọ yêu quý chiếc xe, nhất định sẽ ngăn lại.
Nhưng người kia lại không có bất kỳ động tĩnh nào, cứ nhìn cô như vậy, một bộ dáng
Doãn Văn Trụ cảm thấy người này thật sự là chú mèo hoang, lúc này xù lông lên nhìn rất đáng yêu.
Nếu như cô không yêu tiền như vậy, có lẽ nói không chừng mình sẽ có hứng thú với cô.
Chẳng qua yêu tiền cũng tốt, như vậy sẽ dễ đối phó hơn.
Không sợ phụ nữ muốn tiền, chỉ sợ phụ nữ muốn tim anh.
Anh kéo tay Phương Thê lại, ôm cô trước người, "Nhanh như vậy liền quên tôi rồi hả ?"
"Chúng ta đã gặp qua?"
Phương Thê muốn tránh cái ôm của anh, mới biết rằng vô ích, vì vậy ngưng giãy giụa, chống lại tầm mắt anh hỏi.
Trong trí nhớ của cô chưa từng gặp qua người đẹp như vậy, nếu đã gặp qua, cô sẽ không quên.
"Chúng ta không chỉ gặp qua, còn ngủ chung nữa."
Doãn Văn Trụ nhích tới gần cô, nói bên tai cô mang theo vài phần ám muội, ngay tiếp theo hơi thở ấm áp của anh thổi vào cổ Phương Thê.
Phương Thê dừng một chút, còn chưa kịp phản ứng.
Doãn Văn Trụ tốt bụng nhắc nhở: "Say rượu, khách sạn, một trăm vạn." (một trăm vạn= 1.000.000 đồng ở bên TQ 6 con số 0 là một số tiền rất lớn)
Nghe vậy, lúc này Phương Thê mới chợt hiểu ra.
Đêm hôm đó người cùng cô một chỗ là anh.
"AnhPhương Thê tự giễu bản thân, cô nên cảm thấy may mắn, đêm đầu tiên cho một người đàn ông đẹp như vậy.
"Không muốn làm gì hết, cảm thấy cô thú vị, muốn cô làm bạn gái tôi thôi."
Doãn Văn Trụ cúi người, nhẹ nhàng cắn vành tai Phương Thê, "Thế nào? Anh cho em một trăm vạn nữa, em muốn gì anh đều mua cho."
Dù sao mùi của cô không tồi.
Một hồi tê dại truyền đến, Phương Thê hung hăng trừng mắt nhìn Doãn Văn Trụ một cái.
"Không cần, tôi không có hứng thú."
Đề nghị như vậy, động tác như thế, khiến Phương Thê cảm giác mình bị vũ nhục rồi.
Bạn gái?
Thật là buồn cười.
"Thật không có hứng thú?"
Doãn Văn Trụ có chút giật mình, không nghĩ tới cô cự tuyệt nhanh vậy.
Coi như anh không trả tiền, người muốn làm bạn gái anh cũng như tre già măng mọc. ( người trước hy sinh, người sau tiếp bước)
Hay cô đang dùng lạt mềm buộc chặt (vờ tha để bắt)?
Thật sự mà nói, anh không thích đùa giỡn với phụ nữ tâm cơ.
"Không có
Phương Thê vẫn trả lời như thế.
Nhưng Doãn Văn Trụ lại nghĩ cô cố ý.
Nếu như không thích tiền, ban đầu cần gì phải như vậy?
Một trăm vạn kia, cô đã lấy rồi.
Một khi đã như vậy, bây giờ cần gì giả bộ thanh cao.
Phụ nữ như vậy không thú vị nhất, cho nên anh không có hứng thú tiếp tục nữa.
Doãn Văn Trụ buông Phương Thê ra, cũng mở khóa của cửa xe ra, nói có chút lãnh đạm: "Cô có thể đi rồi."
Phương Thê xoay người mở cửa xe, lần này, mở ra được.
Cô cũng không nói gì nữa, lập tức đi xuống xe.
Ở giờ phút cô xuống xe, chiếc xe màu lam liền chạy đi, một tia lưu luyến cũng không có.
Đúng là, anh nhàm chán quá nên tới trêu chọc cô.
Chẳng qua là ——
Cô cúi đầu nhìn một đôi giày cao gót trên chân, khẽ nguyền rủa Doãn Văn Trụ một phen.
Nơi này chính là hội nghị cao cấp, người tới phần lớn bằng xe chính mình, cho nên xe taxi căn bản sẽ không tới nơi này.
Thời gian lúc này, xe buýt đã không còn.
Cho nên bây giờ cô chỉ có thể đi bộ trở về.
Mặc dù là đầu mùa hè, nhưng gió đêm cũng còn rất lạnh
Phương Thê đưa hai tay chà xát, thế này mới đi về.
Đi khoảng một nữa thời gian, chuông điện thoại vang lên.
Cô lấy ra nhìn, tên Tần Tiêu Nhiên hiện trên màn hình.
Vốn cô muốn gọi điện cho Tần Tiêu Nhiên tới đón cô, nhưng không biết giải thích tình trạng này thế nào, bây giờ anh gọi tới, vậy vừa lúc.
Vừa bắt máy , tiếng Tần Tiêu Nhiên từ trong điện thoại truyền đến.
"Phương Thê? Em đi đâu? Anh làm sao cũng không tìm thấy em?"
Phương Thê định nói mình đang ở đâu, nhưng Tần Tiêu Nhiên lại mở miệng.
"Không tìm được em, cho nên anh đi trước. Sau đó em tự kêu xe trở về được không?"
Lời nói đến miệng, Phương Thê lại nuốt xuống.
Cô đã đoán được, Tần Tiêu Nhiên có lẽ vừa ý một phụ nữ nào đó rồi, bây giờ nên đi tiếp thôi.
Cho nên coi như cô ở đây thật, anh cũng sẽ để cô một mình đi trở về.
Như vậy cô đâu cần thiết nói nữa.
"Biết rồi."
Cô đáp một tiếng, Tần Tiêu Nhiên đã cúp điện thoại.
Để điện thoại vào trong túi xách, Phương thê xoay người, tiếp tục
Cô tự nói với bản thân, chỉ cần một đoạn đường thêm một đầu đường nữa thôi, thì có thể nhìn thấy taxi rồi.
Nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu.
Cô rốt cuộc tới nơi này để làm gì?
Không bằng buổi sáng trực tiếp cự tuyệt, lúc này cô đã sớm vùi trong giường rồi.
Màn đêm rất đen, đèn đường chiếu sáng xuống, đem bóng cô kéo rất dài.
Xung quanh một mảnh an tĩnh, thỉnh thoảng có xe từ bên người cô chạy qua.
Cô đi một mình , càng nghĩ càng cảm thấy tịch mịch.
Mà lúc này đây, bầu trời thế nhưng lại đổ mưa .
Cô vội vàng chạy, tìm một chỗ trú mưa, nhưng cô lại bị chẹo chân.
Cô ngừng lại, nhìn chỗ bị thương trên chân.
Cơn tức giận không nén được nữa, cô cởi giày hướng phía trước quăng đi.
Giầy rơi giữa đường, rất nhanh bị một chiếc xe nghiền qua.
Cô cảm thấy, hôm nay mình đủ bi thảm .
Lúc này cô nhất định rất nhếch nhác rồi.
Nước mưa rơi vào người, chân lại đau, thậm chí cô muốn cứ ngồi như vậy ở chỗ này, cái gì cũng không lo nữa.
Nhưng không ai sẽ tìm cô, cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
Vì vậy lại đứng lên, cà nhắc đi về phía trước.
Dù sao trên người cũng ướt đẫm, cô không tránh mưa nữa, chỉ muốn mau chóng về tới nhà.
/47
|