Sau khi cùng các quan trọng thần bàn luận việc quốc sự, Chu Hạo Hi vừa về tới Càn Thanh cung thì được Chu Bối Nhi thuật lại cuộc nói chuyện của Thiệu thân vương cùng Hoàng Thái Hậu.
“Có chuyện này sao?” Gương mặt tuấn tú của hắn nhăn lại, thật là yên ổn chưa lâu phong ba lại tới, thật sự lúc ấy hắn không nên tha thứ cho phụ tử Thiệu gia!
“Ta tin tưởng sự lựa chọn của hoàng huynh.” Chu Bối Nhi cười khanh khách cho hắn một lời ủng hộ.
Hắn lúc này mới lộ ra nụ cười, nhưng ngay sau đó liền gọi tân tổng quản thái giám mới nhậm chức tới, về phần Lý Đại Duy đã sớm bị hắn trục xuất khỏi hoàng cung.
“Truyền ý chỉ của trẫm, truyền Thiệu thân vương tiến cung.”
“Dạ.”
Ước chừng nửa nén nhang, Thiệu thân vương mới đi vào cung. Vừa thấy Hoàng Thượng hắn liền chủ động tháo mũ quan trên đầu xuống, cung kính quỳ gối cùi đầu trước hắn.
Chu Hạo Hi nhăn lông mày lại, “Ngươi đang làm cái gì?”
“Ý của thần là mũ quan này thần có thể không cần nhưng cũng muốn ngăn cản tên nữ tặc kia tiếp tục lưu lại trong hoàng cung!”
“Nàng không phải nữ tặc!”
Hắn sửng sốt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Chu Hạo Hi, “Hoàng Thượng cho là thần già cả, lú lẫn rồi sao? Hoàng Thượng, nàng ta dù có hóa thành tro, thần cũng có thể nhận ra được.”
“Ngươi nghĩ nàng hại quý công tử sao?” Hắn hừ lạnh một tiếng, “Con của ngươi Thiệu Hoằng Văn, vì muốn có được Giang Nam đệ nhất mỹ nữ Tô Yến Nhi đã dung mê dược đầu độc nàng, còn ép buộc trói nàng lại bắt lên kiệu hoa.”
Những việc này làm sao mà Hoàng Thượng có thể biết được? Thiệu thân vương càng nghe sắc mặt càng tái nhợt.
“Hôm đó tình hình như thế nào, trẫm cũng không muốn nhiều lời nữa.” Lạnh lùng liếc hắn một cái, “Nhưng trẫm có thể nói cho ngươi biết, con của ngươi tại sao lại bị đày đi biên cương, vì sao ngươi đút lót nhiều chỗ cũng không ai dám thay ngươi đi lật lại án đó. Vì sao ngươi lên lớp giảng bài nói trẫm lầm lẫn, trẫm cũng không có trả lời… Bởi vì mọi việc đều do đích thân trẫm chỉ huy.”
Cái gì?! Sắc mặt Thiệu thân vương tái nhợt hẳn đi.
“Vốn là trẫm chỉ muốn đem ngươi triệu hồi về Bắc Kinh, không có lấy đi mũ quan của ngươi, trẫm vốn nghĩ ngươi có lòng trung thành đối với quốc gia nhưng bây giờ nếu ngươi đã chủ động tháo mũ quan xuống…!!”
Thiệu thân vương thở ra một ngụm khí lạnh, vội vàng cầm lấy mũ quan, “Hoàng Thượng tha cho thần, lần này thần biết sai rồi!”
“Người đâu, lấy đi mũ quan của hắn, từ nay về sau hắn chỉ là một người bình dân.”
Hắn u mê, cả người trống rỗng vô lực, mặc kệ hai thị vệ kéo lê rời đi.
Tiếp theo, lại có người đến báo.
“Hoàng Thượng, đã tìm được thuộc hạ thân cận của vương gia.”
Hắn ánh mắt sáng lên, “Mau dẫn hắn đi vào!”
“Dạ.”
Chỉ chốc lát sau, thị vệ đứng ở bên ngoài đem một tên ăn xin mang vào cung mà Chu Hạo Hi cơ hồ không nhận ra hắn. Năm đó, hắn phong lưu phóng khoáng, thường thấy hắn la cà bên trong hậu cung tần phi. Hiện tại, hắn quần áo cũ rách, tóc tai bù xù, cả người bẩn thối không chịu nổi.
“Có chuyện này sao?” Gương mặt tuấn tú của hắn nhăn lại, thật là yên ổn chưa lâu phong ba lại tới, thật sự lúc ấy hắn không nên tha thứ cho phụ tử Thiệu gia!
“Ta tin tưởng sự lựa chọn của hoàng huynh.” Chu Bối Nhi cười khanh khách cho hắn một lời ủng hộ.
Hắn lúc này mới lộ ra nụ cười, nhưng ngay sau đó liền gọi tân tổng quản thái giám mới nhậm chức tới, về phần Lý Đại Duy đã sớm bị hắn trục xuất khỏi hoàng cung.
“Truyền ý chỉ của trẫm, truyền Thiệu thân vương tiến cung.”
“Dạ.”
Ước chừng nửa nén nhang, Thiệu thân vương mới đi vào cung. Vừa thấy Hoàng Thượng hắn liền chủ động tháo mũ quan trên đầu xuống, cung kính quỳ gối cùi đầu trước hắn.
Chu Hạo Hi nhăn lông mày lại, “Ngươi đang làm cái gì?”
“Ý của thần là mũ quan này thần có thể không cần nhưng cũng muốn ngăn cản tên nữ tặc kia tiếp tục lưu lại trong hoàng cung!”
“Nàng không phải nữ tặc!”
Hắn sửng sốt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Chu Hạo Hi, “Hoàng Thượng cho là thần già cả, lú lẫn rồi sao? Hoàng Thượng, nàng ta dù có hóa thành tro, thần cũng có thể nhận ra được.”
“Ngươi nghĩ nàng hại quý công tử sao?” Hắn hừ lạnh một tiếng, “Con của ngươi Thiệu Hoằng Văn, vì muốn có được Giang Nam đệ nhất mỹ nữ Tô Yến Nhi đã dung mê dược đầu độc nàng, còn ép buộc trói nàng lại bắt lên kiệu hoa.”
Những việc này làm sao mà Hoàng Thượng có thể biết được? Thiệu thân vương càng nghe sắc mặt càng tái nhợt.
“Hôm đó tình hình như thế nào, trẫm cũng không muốn nhiều lời nữa.” Lạnh lùng liếc hắn một cái, “Nhưng trẫm có thể nói cho ngươi biết, con của ngươi tại sao lại bị đày đi biên cương, vì sao ngươi đút lót nhiều chỗ cũng không ai dám thay ngươi đi lật lại án đó. Vì sao ngươi lên lớp giảng bài nói trẫm lầm lẫn, trẫm cũng không có trả lời… Bởi vì mọi việc đều do đích thân trẫm chỉ huy.”
Cái gì?! Sắc mặt Thiệu thân vương tái nhợt hẳn đi.
“Vốn là trẫm chỉ muốn đem ngươi triệu hồi về Bắc Kinh, không có lấy đi mũ quan của ngươi, trẫm vốn nghĩ ngươi có lòng trung thành đối với quốc gia nhưng bây giờ nếu ngươi đã chủ động tháo mũ quan xuống…!!”
Thiệu thân vương thở ra một ngụm khí lạnh, vội vàng cầm lấy mũ quan, “Hoàng Thượng tha cho thần, lần này thần biết sai rồi!”
“Người đâu, lấy đi mũ quan của hắn, từ nay về sau hắn chỉ là một người bình dân.”
Hắn u mê, cả người trống rỗng vô lực, mặc kệ hai thị vệ kéo lê rời đi.
Tiếp theo, lại có người đến báo.
“Hoàng Thượng, đã tìm được thuộc hạ thân cận của vương gia.”
Hắn ánh mắt sáng lên, “Mau dẫn hắn đi vào!”
“Dạ.”
Chỉ chốc lát sau, thị vệ đứng ở bên ngoài đem một tên ăn xin mang vào cung mà Chu Hạo Hi cơ hồ không nhận ra hắn. Năm đó, hắn phong lưu phóng khoáng, thường thấy hắn la cà bên trong hậu cung tần phi. Hiện tại, hắn quần áo cũ rách, tóc tai bù xù, cả người bẩn thối không chịu nổi.
/75
|