Hỉ Doanh Môn

Chương 176 - Chương 174

/607


Thiếu niên quần áo đỏ tươi mặt như ngọc, mắt như điểm nước sơn, cười nói tự nhiên ngồi ở trên đài cao, bàn bày trước mặt, phía trên bày đầy hơn hai mươi bình sứ trắng nhỏ viết theo số và cả giấy bút, trong đó trên bảy tám bình đã dán lên giấy hồng viết tên rượủ.

Thiếu niên cầm một bình lên, dưới đài phát ra một trận âm thanh ông ông, vô số đôi mắt tò mò mà khẩn trương theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Thiếu niên khí định thần nhàn, động tác ưu nhã mở nắp bình ra, tiến tới trước mũi nhắm mắt ngửi, thật lâu không nói, mọi người yên lặng như tờ, có người hô một tiếng như sấm nổ: Phương gia tiểu nhi! Cố làm ra vẻ làm gì! Đoán không ra chính là đoán không ra, sớm ngày thừa nhận, để tránh trì hoãn thời giờ của gia gia!

Minh Phỉ theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy ở góc đài một hán tử mặc áo khoác màu tương, vóc người trung đẳng, da mặt xanh trắng, đang đứng ôm tay, bộ mặt cuồng vọng nghiêng đầu liếc Phương Thất. Một gã sai vặt đi theo phía sau hắn, lỗ mũi hướng lên trời, đôi môi nhu động không ngừng, giống như nguyền rủa Phương Thất.

Vị gia này, không dám lấy một canh giờ làm hạn định, lúc này mới một khắc, ngài không nên gấp. Một vị lão nhân râu hoa râm, lớn tuổi mặc nho phục (quần áo nho gia) ngồi ở trên ghế Thái Sư, không nhanh không chậm thổi mạnh bọt trà, híp mắt, không chút để ý nhìn hán tử kia.

Phương Thất nơi này rốt cuộc mở mắt ra, khẽ mỉm cười, nắm bút lên vận dụng ngòi bút như bay, viết xong, một người tướng mạo giống người hầu rượu bước nhanh về phía trước cầm giấy chạy một vòng dọc theo đài, cao giọng hô: Số chín, Lê Hoa Bạch mười năm!

Cung Tịnh Kỳ thấy chữ, không nhịn được cảm thán một tiếng: Chữ đẹp!

Lão nhân mặc nho phục nghe tiếng lấy một xấp giấy đến, tìm số chín, lớn tiếng thì thầm: Số chín, Lê Hoa Bạch mười năm Quay đầu lại nhìn về phía hán tử da mặt xanh trắng: Vị gia này, ngươi cũng đồng ý?

Da mặt hán tử kia càng xanh trắng, lạnh lùng hừ một tiếng, coi như là chấp nhận.

Mọi người vây xem cực kỳ hưng phấn, Phương Thất cũng mỉm cười bình tĩnh khoát khoát tay, lấy tay đi lấy bình số mười.

Vậy mà một cái bình này, hắn lại chưa từng phân biệt ra, lại cười nói: Cái này sợ rằng phải nếm thử một chút mới được. Tiện tay đặt bình ở một bên, ngược lại đi lấy bình số mười một.

Theo động tác của hắn, trên mặt hán tử họ Hình hiện lên ra một nụ cười lạnh lùng, Cung Tịnh Kỳ cắn khăn nói: Ta nhìn hình như có chút không ổn. Quả nhiên Phương Thất lại buông bình trong tay xuống, liên tiếp như thế mấy lần, mãi cho đến bình số mười sáu, gã sai vặt kia cao giọng hô: Phương Thất, ngươi phân biệt không ra được, đừng nên lãng phí thời gian của tất cả mọi người! Sớm nhận thua đi! Hán tử kia cười ha ha vài tiếng, khinh thường không nói ra.

Cung Nghiên Bích nhỏ giọng nói: Chủ tớ này quá đáng hận! Bọn họ đây là cố ý nhiễu loạn tinh thần của người ta.

Cung Tịnh Kỳ nói: Rõ ràng chính là tới quấy rối, ngươi hi vọng hắn tốt được như vậy?

Phương Thất lại mắt điếc tai ngơ, trên mặt vẫn mang theo mỉm cười điềm đạm, nhắm mắt ngửi nhẹ bình số mười sáu, lại mở mắt ra, vận bút như bay. Còn dư lại đối với hắn mà nói, hình như cũng không phải việc khó, cũng chỉ khẽ ngửi là giải quyết được chuyện.

Mắt thấy hắn muốn bắt đầu nếm rượu, Tiết Minh Quý ngượng ngùng tới nói: Nãi nãi, không còn sớm nữa, nhân dịp hiện tại đường không chen chúc, phải tranh thủ thời gian lên đường.

Minh Phỉ nhìn sắc trời một chút, nói: Đúng không còn sớm, đi thôi! Cũng không quản Cung Nghiên Bích và Cung Tịnh Kỳ tò mò đến cỡ nào, nhẹ nhàng để rèm xuống.

Cung Tịnh Kỳ nghiêng đầu nói: Phương Thất này, ta đã nghe Thiệu Ngũ nói về hắn, nói hắn chẳng những bộ dáng đẹp, là người cũng rất ôn hòa rộng lượng, còn rất thông minh, hôm nay xem ra, quả thực bình tĩnh ung dung, phong thái xuất chúng. Ta đoán, người thô kệch kia tất nhiên phải thua!

Minh Phỉ cười nói: Hắn muốn thắng chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy. Người ta tới đá quán, nếu không chuẩn bị đầy đủ, sao lại dám cầm phương thuốc cổ truyền để làm tiền đặt cược?

Cung Tịnh Kỳ bình thường thường xuyên nghe Thiệu gia và Cung Nhị phu nhân nói buôn bán, lập tức lại bắt đầu cảm thán: Phương thuốc cổ truyền, nếu Phương Thất thắng, Phương gia chỉ sợ lại thêm phát đạt rồi.

Cung Nghiên Bích không nói một lời, cúi đầu loay hoay quạt tròn chuôi ngà voi trong tay.

Hiện giờ Chu Đồng Tri chính là nhân vật số hai ở Thủy Thành phủ, từ trước đến giờ Chu phu nhân quan hệ thân


/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status