Hẹn Hò Với Kẻ Đào Mỏ

Chương 1: Chàng Playboy

/12


~ Một ngày trước khi thổ lộ ~

--o0o--

Hôm nay là một ngày thứ ba bình thường ở căn tin khi tôi đang thích thú đọc sách, quyển Đoạn đường để nhớ của Nicholas Sparks. Trường của chúng tôi được coi là một ngôi trường tư nhân có danh thế nhất ở thành phố New York. Ngôi trường này được biết đến bởi nó chỉ dành riêng cho con trai và con gái của những người giàu có nổi tiếng.

Bạn có thể tưởng tượng ra phần nào cái cách sống mà tôi chịu đựng mỗi ngày tại nơi đây; những tên bắt nạt, những kẻ ham mê địa vị xã hội, những kẻ đâm sau lưng người khác cùng những nhân vật nổi tiếng, và bạn biết đấy, về cái khung cảnh của một ngôi trường trung học điển hình, chẳng hạn như Gossip Girl này, trừ phim truyền hình ra. Ngồi cạnh tôi bây giờ là cô bạn duy nhất và thân nhất của tôi, Chloe.

Charlotte Loise, còn được biết đến với cái tên Chloe, là con gái của một trong những nhà thiết kế thời trang nổi tiếng nhất thế giới. Tôi muốn nhấn mạnh rằng Chloe là cô gái được yêu thích nhất và xinh đẹp nhất tại ngôi trường này. Cậu ấy có sức cuốn hút, duyên dáng, tài năng, vô tư và rất ư là sành điệu. Không có gì đáng ngạc nhiên khi tất cả các chàng trai ở trường đều muốn được hẹn hò cùng cậu ấy, không kể đến người mẫu và những nhân vật danh tiếng bên ngoài trường học.

Chloe là người bạn chân thật. Cậu ấy luôn luôn để ý đến tôi. Cậu ấy dạy tôi trở nên mạnh mẽ, biết kháng cự khi cần thiết và làm sao để trở thành một cô gái thật sự hấp dẫn. Dù tôi đã cố thử nghe theo lời cậu ấy, nhưng tôi vẫn không thể trở nên như vậy được. Tôi khác. Tôi là một cô gái rụt rè, hay giấu mình sau những quyển sách. Thậm chí tôi còn không có nổi một cuộc nói chuyện dài với các chàng trai, à ngoại trừ Nathan, và tôi là một “Quý cô đạo đức”. Tôi luôn luôn tuân thủ theo đúng quy định, ngay cả khi đó là việc mặc đồng phục một cách khuôn phép.

Thế đấy, tất cả những cô gái ở trường chúng tôi đều vận đồng phục một cách thời trang nhất. Đa số họ làm cho chiếc áo sơ mi ngắn hơn, thay những chiếc nơ bằng cà vạt và nới lỏng áo pô lô. Dĩ nhiên, bọn họ đều bắt chước Chloe, nổi tiếng là người tiên phong trong xu hướng thời trang.

Mọi người đều kì vọng tôi sẽ giống Chloe, rằng tôi nên hành hộng và ăn mặc như cậu ấy chỉ bởi chúng tôi là bạn thân, nhưng tôi lại nghĩ mình và cậu ấy đối lập nhau. Tôi buồn tẻ, dè dặt và nhạt nhẽo. Điểm chung duy nhất của chúng tôi chính là cả hai đều giàu có.

Nhưng cho dù Chloe nhận được sự chú ý còn tôi nhận được sự thương hại, thật sự tôi vẫn không bận tâm tới điều đó. Cậu ấy còn hơn cả một người bạn tuyệt vời nhất, giống như một người chị, và tôi chưa bao giờ ganh tị với cậu ấy. Cậu ấy thật sự xứng đáng với những gì cậu ấy có ở hiện tại, và tôi không muốn đánh cắp ánh đèn sân khấu từ cậu ấy.

Chloe luôn sẵn lòng ở bên cạnh tôi. Khiến tôi giống như một em gái bé bỏng luôn cần được bảo vệ và chăm sóc. Tôi vẫn nhớ cái ngày chúng tôi trở thành bạn bè của nhau.

Khi chúng tôi học lớp 9, những kẻ ngang tàng ích kỉ đã nhắm vào tôi, nói học sinh khóa trên thì đúng hơn. Vì ở trường không có bất cứ đứa trẻ bình thường nào, nên học trò thông minh luôn luôn bị đem ra ức hiếp. Nhưng may mắn thay, nhờ có Chloe, cậu ấy đã cứu thoát tôi khỏi những cô nàng ích kỷ kia và quyết định tôi phải dính chặt với cậu ấy để không ai có thể bắt nạt tôi. Kể từ ngày ấy, không ai làm những chuyện như thế với tôi nữa.

Tôi nợ Chloe mọi thứ, nếu không có cậu ấy, tôi vẫn đơn độc và chẳng có ai để truyện trò. Để đền đáp, tôi hứa sẽ làm tất cả mọi thứ để khiến cậu ấy hạnh phúc và hài lòng, ngay cả khi đó là những ý tưởng xuẩn ngốc và khập khiễng nhất.

“Cậu trông thật hạnh phúc.” Tôi nhận ra Chloe đang cười khúc khích trong khi đọc thứ gì đó trên điện thoại của cậu ấy.

“Ừ, là Greg. Tụi mình đang hẹn hò.” Cậu ấy trả lời một cách niềm nở.

Greg Tailer là một người mẫu và cũng là bạn trai của Chloe. Họ quen nhau được ba tuần. Và tôi có thể đoán được rằng cậu ấy thực sự hạnh phúc với anh ta. Tôi chỉ mong rằng mối tình này không kết thúc như những lần trước. Tôi thật sự rất không thích khi các chàng trai rời bỏ cậu ấy mà không có lấy một nguyên do tử tế.

“Được rồi, cậu lúc nào cũng đắm chìm trong hò hẹn, đúng chứ? Không nói đến chuyện lúc nào cũng cúp học chung với anh ta. Lần này có điều gì khác?”. Tôi tò mò thắc mắc.

“Tình yêu sẽ khiến cậu làm nên những điều mà cậu đã chẳng bao giờ nghĩ rằng có thể Tori ạ.” Cậu ấy trả lời với đôi mắt chứa những tia sáng.

“Cậu lấy nó từ bài hát ra phải không? C'mon Chloe, học sinh cúp học vì rất nhiều lý do nhưng tình yêu ư? Thôi cho mình xin.” Tôi kết thúc với tiếng cười.

“Này, thôi gắt gỏng đi, giá mà cậu làm theo những gì tớ dạy thì tình yêu sẽ đến cầu xin dưới chân cậu cho xem.” Cậu ấy nói khoác. “Tiếng gọi tình yêu, chàng hoàng tử quyến rũ của cậu đang đến đây.” Chloe nói trong khi chỉ trỏ ai đó phía sau lưng tôi với đôi môi cậu ấy. Khi nhìn lại tôi trông thấy cậu bạn, Nathan, cậu ấy đang hướng về phía chúng tôi.

Nathan Hemmington là con trai của hai bác sĩ nổi tiếng khắp đất nước. Họ sở hữu rất nhiều bệnh viện được đánh giá cao trên toàn thế giới. Song thân của cậu ấy là nhà tim học và là nhà chỉnh hình học, cả hai đều là những bác sĩ có thu nhập cao nhất theo tờ báo Forbes Magazine.

“Chào buổi sáng, các quý cô. Tôi có thể nhập hội không?” Nathan nói theo phong cách quý ông.

“Chắc chắn rồi cưng, nhưng chắc là mình phải đi đây, vậy nên phiền cậu chăm nom người thừa kế khách sạn này nếu cậu có thể.” Chloe trả lời. Và ngay lập tức sau đó cậu ấy rời đi với nụ cười tươi trên mặt. Ồ, cậu thấy thực sự rất hào hứng khi gặp Greg.

“Xin chào người thừa kế khách sạn.” Nathan đội ngột cúi đầu.

“Đừng gọi tớ như vậy. Tớ không thoải mái với cái tên gọi đó.” Tôi nói với giọng vờ như tức giận.

“Như cô muốn thưa quý cô của tôi.” Cậu ấy nhanh chóng chiều theo rồi cả hai đều thì thầm cười.

Nathan là bạn thuở bé của Chloe và sau sự kiện cứu-vớt-khỏi-sự-ức-hiếp, chúng tôi cũng trở thành bạn của nhau, những người bạn thân thiết. Cậu ấy là người tốt bụng, chín chắn, dũng cảm và rất nổi tiếng với những cô gái và còn… tôi cũng có cảm giác với cậu ấy. Tôi không có ý sẽ thổ lộ tình cảm này cho cậu ấy bởi vì tôi biết và có thể đoán được rằng cậu ấy thật sự rất thích Chloe.

Những người bạn thời thơ ấu luôn lớn lên bên nhau, đúng thế nhỉ? Cậu ấy chăm sóc tôi là vì Chloe bảo vậy. Một anh chàng tốt bụng làm sao. Tôi mong Chloe sẽ xem cậu ấy hơn cả một người bạn đơn thuần, nhưng nghĩ về chuyện ấy khiến tôi cảm thấy chẳng dễ dàng gì.

“Chloe trông có vẻ hạnh phúc, phải không?” Nathan thắc mắc.

“Ừ, cậu ấy nghỉ học để gặp Greg.” Tôi thốt ra một cách vô thức. Tội nghiệp cậu ấy, tôi biết cậu đang tổn thương. Nhìn thấy người mình thương yêu ở trong vòng tay của một người con trai khác. Một câu lỡ lời thật ngốc nghếch.

“Ừ, tớ chỉ mong sao sẽ không kết thúc như những lần khác. Mong rằng sẽ không có ai xen vào nữa.”

“Ý cậu là sao, “nữa” ư?”. Tôi tra hỏi.

Cậu ấy thay đổi chỗ ngồi và thầm thì. “Có một ai đó đứng sau tất cả những người chia tay với Chloe.”

“Sao? Ai cơ chứ?”. Tôi hét lên. Và tiếng hét đó gây sự chú ý của tất cả những ai đang ở trong căn tn.

Nathan trông kinh ngạc vì tiếng hét lớn của tôi, rồi cậu ấy bịt miệng tôi lại. ”Nói nhỏ thôi. Không ai biết việc này cả. Tớ sẽ kể cho cậu nghe nhưng cậu phải hứa với tớ một điều, cậu không được nói lại với bất kì ai, đặc biệt là Chloe. Hiểu chưa?” Cậu ấy khẩn cầu một cách nghiêm trọng. Tôi nuốt vào và gật đầu đồng ý.

“Tớ biết là cậu cũng tự hỏi tại sao những chàng trai mà Chloe hẹn hò luôn luôn chia tay với cậu ấy. Thế đấy, đó là bởi vì có người chơi xấu. Tớ đã điều tra chuyện này rất lâu rồi và cuối cùng đi tới kết luận.” Cậu ấy tuyên bố một cách tự hào.

Lẽ dĩ nhiên cậu ấy sẽ làm như vậy. Cậu ấy luôn lo lắng cho Chloe, và tôi cũng vậy. Nhưng cậu ấy tỏ ra sốt sắng hơn tôi, cậu ấy không thể chịu đựng được cảnh Chloe khóc vì những chuyện đó. Tôi chỉ mong rằng Chloe sẽ cùng với cậu ấy, trông họ thật hoàn hảo, ôi cảm giác đau đớn lại ùa về lần nữa.

“Người đó là ai? Một kẻ bám đuôi lén lút? Hay là người bị bệnh tâm thần? Ai là kẻ âm mưu?” Tôi hỏi một cách hăm hở.

“Anh ta không phải là người bình thường. Anh ta là học sinh nổi tiếng nhất trong trường. Cậu đoán được không?”. Cậu ấy hỏi. Không cần phải đoán, ai cũng biết người nổi tiếng nhất và quyền lực nhất trong ngôi trường này.

Đó chính là Zachary Anderson, con trai của một trong những người có sức ảnh hưởng nhất trên thế giới. Họ sở hữu một trong những ngân hàng lớn nhất trên đất nước này, hàng tá trung tâm mua sắm, và là đối thủ đáng gờm với bố tôi trong ngành khách sạn, nhưng chúng tôi tuyệt đối hơn về mảng này. Zach còn được xem là chàng trai cuốn hút nhất trong trường. Hắn ta tài năng, mê thể thao, hướng ngoại, quyền lực, hợp thời nhưng lại là một chàng trai bảo thủ. Nhưng tôi vẫn không hiểu vì sao hắn lại làm vậy với Chloe.

“Chắc chắn là Zachary Anderson rồi." Tôi vừa trả lời vừa nghiến răng giận dữ. “Nhưng vì sao anh ta làm vậy?”. Tôi hỏi thêm.

“Ừ, cậu nói đúng. Đó chính là Zach. Nhưng vì cậu không biết Zach, Chloe và tớ là bạn bè hồi còn nhỏ.” Tôi há hốc mồm kinh ngạc trước những gì mình nghe được. Tôi không thể tin được chuyện này! Các cậu ấy từng làm bạn với loại người như thế sao? Thật không tưởng!

Sau đó cậu ấy tiếp tục: “Zach và tớ dốc lòng bảo vệ Chloe, cậu ấy giống như em gái chúng tớ vậy.” Nhưng Zach làm hơn quá, anh ta đối xử với Chloe giống nhưng một vật chiếm hữu của anh ta vậy. Năm học lớp tám, Zach phát hiện ra Chloe có cảm tình với một cậu trai nổi tiếng. Và họ yêu nhau. Nhưng Zach đã không vui vẻ gì khi nghe chuyện đó. Anh ta đe dọa cậu trai kia rằng nếu cậu ta không chia tay Chloe, anh ta cam đoan rằng bố cậu ta sẽ mất việc. Cậu trai kia rất sợ hãi nên đã làm những việc mà Zach yêu cầu. Chloe biết được và căm ghét Zach kể từ ngày hôm đó. Đó chính là lý do chúng tớ không giao du với anh ta nữa. Cậu không biết được chuyện đó bởi vì chúng ta gặp nhau vào lớp chín và Chloe không muốn nhắc lại chuyện đó thêm một lần nào nữa.

“Nhưng đó là chuyện của nhiều năm về trước. Cậu định nói là anh ta luôn luôn làm những việc như vậy ư?” Tôi hỏi một cách hồ nghi.

“Về cơ bản thì đó là điều khiến tớ khám phá ra. Như tớ nhắc đến, tớ đã điều tra chuyện này. Lúc đầu tớ cũng không muốn tin Zach đứng đằng sau tất cả những cuộc tình thất bại, tớ nghĩ rằng lúc Chloe ghét anh ta; anh ta sẽ để cô ấy được yên. Cũng có thể chỉ là anh ta yêu cậu ấy quá nhiều, đó là lý do anh ta vẫn làm chuyện đó cho đến bây giờ. Nhớ Jeremy không?”

“Nhớ chứ, là bạn trai của Chloe năm ngoái. Họ hẹn hò trong hai tháng và trông họ có vẻ hạnh phúc.” Tôi trả lời ngay.

“Ừ. Cậu có biết tớ tình cờ gặp được anh ta hai tuần trước và hỏi anh ta lý do của cuộc chia tay. Phải mất rất nhiều lần đe dọa và công kích cho tới cuối cùng anh ta cũng kiệt sức. Anh ta nói với tớ rằng nếu anh ta không chia tay Chloe, tập đoàn Anderson sẽ rút tất cả cổ phiếu của mình trong việc làm ăn giữa hai bên và rời công ty của họ với con số 0.”

“Một kẻ điên rồ! Sao anh ta có thể làm vậy? Bọn họ trông rất hạnh phúc cơ mà. Anh ta nghĩ mình là cái quái gì? Anh ta không phải là thượng đế!” Tôi thốt lên trong cơn giận dữ.

“Bình tĩnh nào Tori, nhớ rằng không có ai biết chuyện này. Xin cậu đừng nói với Chloe hay đối đầu với Zach. Điều đó chắc chắn sẽ đem đến tai họa. Hãy để tớ nói chuyện với anh ta về vấn đề này, hiểu không? Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cậu cũng đừng làm những điều khờ dại.” Cậu ấy năn nỉ tôi.

Tôi chỉ có thể nghe những lời Nathan nói. Tôi đang bận nhìn trừng trừng vào tên con trai phía bên kia bàn chúng tôi, kẻ tình cờ trở thành một tên hết sức mưu mô, Zachary Anderson.

Một tên tồi tệ ích kỷ! Hắn ta không có quyền đùa bỡn với cuộc sống của người khác. Chloe, người bạn của tôi, người bạn tốt nhất. Cậu ấy đã cứu giúp tôi, tôi phải cứu thoát cậu khỏi kẻ đó.

Zach đang ngồi ở bàn bên cạnh với các cô gái đang vây quanh hắn ta. Người cười khúc khích, người bẽn lẽn, ve vãn tán tỉnh hắn ta. Đúng là một đám con gái hư!

Anh có tất cả phụ nữ trên thế giới, tại sao cứ phải quấy rầy săn đuổi Chloe? Tôi hỏi hắn ta theo cách ngoại cảm. Và sau đó hắn ta cười. Hắn đang cười ư? Anh không có quyền cười đâu Zach ạ! Anh nên đi chết đi, tên ích kỷ! Sao anh có thể làm điều như vậy với Chloe? Nếu yêu cô ấy, hãy để cô ấy được yên.

Tôi thật sự rất bực mình; tôi muốn xé toang cái đầu hắn ta ra. Không thể tin được rằng loại người như hắn lại tồn tại trên đời. Tôi bận nguyền rủa hắn mà không nhận ra rằng hắn đang nhìn lại tôi với một nụ cười ngạo mạn trên gương mặt. Đó là ý gì cơ chứ?

Tôi ném cho hắn ta một cái trừng mắt chết chóc và sau đó vội vã rời khỏi căn tin.

--Hết chương 1--


/12

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status