Trong bệnh viện, Lận khả Hân đứng bên cửa sổ, nhìn theo ánh mắt của Sở Ngự Tây, tươi cười trên mặt cũng dần thu lại.
"Nhiễm tổng che giấu thật giỏi." Lận Khả Hân yếu ớt mở miệng.
Sở Ngự Tây quay đầu lại, giọng lạnh lùng nói: "cô có ý gì?"
Lận Khả Hân nghênh đón ánh mắt của Sở Ngự Tây, nhíu mày nói: "Tôi vẫn cho là, người trong lòng Nhiểm tổng yêu thích là Vân Hề, không nghĩ đến..."
Sở Ngự Tây nhàn nhạt liếc cô một cái: "Bác sĩ Lận, cảm ơn sự quan tâm của cô đối với Vân Hề, tôi sẽ tự mình xử lý."
nói xong, anh nhanh chóng rời đi, để lại Lận Khả Hân một mình đứng ở đó.
cô nắm lấy đầu ngón tay, trong mắt cuối cùng không cách nào che giấu được rối rắm: Đông Khải, rõ ràng là tôi gặp anh trước, tôi cho rằng ngoài tôi ra, anh đối với bất kỳ ai cũng đều như nhau, ngay cả Sở Vân Hề, nhưng anh lại giấu tôi thích một người phụ nữ khác, anh hỏi tôi phải tiếp nhận thư thế nào!
--------Vũ Quy Lai---------
Sáng hôm sau, ánh mặt trời theo rèm cửa sổ chiếu vào, mùi hương hoa lài trong phòng nhàn nhạt vô cùng dễ ngửi, Thương Đồng vẫn đang mặc bộ áo ngủ hôm qua thức dậy rửa mặt, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Mở cửa, một cô gái cầm theo hai bộ quần áo đứng ngoài cửa, ngọt ngào mỉm cười: "Thương tiểu thư, đây là do tiên sinh chuẩn bị cho cô cùng Niệm Niệm tiểu thư."
Thương Đồng nhận lấy quần áo, trong lòng đau khổ một hồi, anh suy nghĩ thật chu đáo, ngày hôm qua bị Sở Ngự Tây mang đi khỏi khách sạn, cô tắm rửa cũng không có quần áo để thay.
"Tiên sinh đang ở dưới lầu, nói chờ Niệm Niệm tiểu thư thức dậy, cùng nhau ăn sáng." cô gái nghiêng người, để Thương Đồng có thể nhìn rõ bóng dáng dưới lầu kia.
Thương Đồng theo cầu thang nhìn xuống, tại chỗ rẽ ở cầu thang, Nhiễm Đông Khải đang ngồi trên ghế sô pha màu đen bằng da, cúi đầu xem văn kiện, ánh mặt trời chiếu vào trên thân thể anh, áo sơ mi màu trắng hiện ra một lớp vàng nhạt, phác họa dáng người cao lớn thon dài, có thể là cảm giác được sự chú ý của Thương Đồng, anh ngẩng đầu nhìn về phía này, đối diện với ánh mắt của Thương Đồng, anh ngồi thẳng người, khóe môi lộ ra nụ cười.
Thương Đồng cũng gật gật đầu, trong lòng ấm áp thêm vài phần, phía sau truyền đến âm thanh của Niệm Niệm, cô nhìn về phía Nhiễm Đông Khải cười cười, rồi quay vào phòng.
Nhiễm Đông Khải ngồi trên ghế sô pha cũng không có thu lại tầm mắt, anh dựa vào lưng ghế sô pha mềm mại, ánh mắt men dọc theo đá cẩm thạch màu đen ở cầu thang, ngưng lại trên cánh cửa kia, khi Thương Đồng vừa mới từ bên trong mặc bộ áo ngủ kia đi ra cửa, mang theo mùi thoang thoảng thanh nhã của hoa lan, không có trang điểm chải chuốt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, tự nhiên mỉm cười, trong mắt cô còn truyền đến lời cảm ơn chân thật, giống như một cơn giọ nhẹ lướt qua trong lòng anh.
Tất cả biệt thự bởi vì sự có mặt của cô, dường như thêm vài phần sinh khí.
Có lẽ, Sở Ngự Tây thích cô, không phải không có lý do. Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Nhiễm Đông Khải từ từ thu lại, ánh mắt của anh dừng lại trên phần văn kiện "Dự án khai phá mảnh đất Bắc Giao ở Hàn Thành" trong tay, lo lắng trong đáy lòng dần trở nên lạnh hơn.
"Nhiễm tổng..." một âm thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai anh, Nhiễm Đông Khải ngẩng đầu, liền thấy Thương Đồng mặc bộ váy dài mùa thu màu trắng mới nhất của Chanel, dắt theo Niệm Niệm với chiếc váy màu hồng nhạt đứng ở trước mặt anh.
"Chào buổi sáng chú Nhiễm." Niệm Niệm có một đôi mắt rất sáng, khi mỉm cười giống như đúc ra từ một khuôn với Thương Đồng, trên mặt cô bé còn có chút ửng đỏ, cả người xinh đẹp giống như búp bê.
Nhiễm Đông Khải ngồi xổm xuống, sờ trán cô bé, mỉm cười nói: "Niệm Niệm dậy rồi sao? Chú Nhiễm mua cho cháu rất nhiều đồ chơi, nhưng mà đợi ăn sáng xong rồi chơi."
Thương Đồng thấy trên bàn trà và sô pha đều chất đống đồ chơi của trẻ em, gấu bông, có chút lo lắng: "Nhiễm tổng, anh tốn kém quá rồi."
Nhiễm Đông Khải cười nhạt: "không sao, tôi thích."
"Nhiễm tổng che giấu thật giỏi." Lận Khả Hân yếu ớt mở miệng.
Sở Ngự Tây quay đầu lại, giọng lạnh lùng nói: "cô có ý gì?"
Lận Khả Hân nghênh đón ánh mắt của Sở Ngự Tây, nhíu mày nói: "Tôi vẫn cho là, người trong lòng Nhiểm tổng yêu thích là Vân Hề, không nghĩ đến..."
Sở Ngự Tây nhàn nhạt liếc cô một cái: "Bác sĩ Lận, cảm ơn sự quan tâm của cô đối với Vân Hề, tôi sẽ tự mình xử lý."
nói xong, anh nhanh chóng rời đi, để lại Lận Khả Hân một mình đứng ở đó.
cô nắm lấy đầu ngón tay, trong mắt cuối cùng không cách nào che giấu được rối rắm: Đông Khải, rõ ràng là tôi gặp anh trước, tôi cho rằng ngoài tôi ra, anh đối với bất kỳ ai cũng đều như nhau, ngay cả Sở Vân Hề, nhưng anh lại giấu tôi thích một người phụ nữ khác, anh hỏi tôi phải tiếp nhận thư thế nào!
--------Vũ Quy Lai---------
Sáng hôm sau, ánh mặt trời theo rèm cửa sổ chiếu vào, mùi hương hoa lài trong phòng nhàn nhạt vô cùng dễ ngửi, Thương Đồng vẫn đang mặc bộ áo ngủ hôm qua thức dậy rửa mặt, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Mở cửa, một cô gái cầm theo hai bộ quần áo đứng ngoài cửa, ngọt ngào mỉm cười: "Thương tiểu thư, đây là do tiên sinh chuẩn bị cho cô cùng Niệm Niệm tiểu thư."
Thương Đồng nhận lấy quần áo, trong lòng đau khổ một hồi, anh suy nghĩ thật chu đáo, ngày hôm qua bị Sở Ngự Tây mang đi khỏi khách sạn, cô tắm rửa cũng không có quần áo để thay.
"Tiên sinh đang ở dưới lầu, nói chờ Niệm Niệm tiểu thư thức dậy, cùng nhau ăn sáng." cô gái nghiêng người, để Thương Đồng có thể nhìn rõ bóng dáng dưới lầu kia.
Thương Đồng theo cầu thang nhìn xuống, tại chỗ rẽ ở cầu thang, Nhiễm Đông Khải đang ngồi trên ghế sô pha màu đen bằng da, cúi đầu xem văn kiện, ánh mặt trời chiếu vào trên thân thể anh, áo sơ mi màu trắng hiện ra một lớp vàng nhạt, phác họa dáng người cao lớn thon dài, có thể là cảm giác được sự chú ý của Thương Đồng, anh ngẩng đầu nhìn về phía này, đối diện với ánh mắt của Thương Đồng, anh ngồi thẳng người, khóe môi lộ ra nụ cười.
Thương Đồng cũng gật gật đầu, trong lòng ấm áp thêm vài phần, phía sau truyền đến âm thanh của Niệm Niệm, cô nhìn về phía Nhiễm Đông Khải cười cười, rồi quay vào phòng.
Nhiễm Đông Khải ngồi trên ghế sô pha cũng không có thu lại tầm mắt, anh dựa vào lưng ghế sô pha mềm mại, ánh mắt men dọc theo đá cẩm thạch màu đen ở cầu thang, ngưng lại trên cánh cửa kia, khi Thương Đồng vừa mới từ bên trong mặc bộ áo ngủ kia đi ra cửa, mang theo mùi thoang thoảng thanh nhã của hoa lan, không có trang điểm chải chuốt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, tự nhiên mỉm cười, trong mắt cô còn truyền đến lời cảm ơn chân thật, giống như một cơn giọ nhẹ lướt qua trong lòng anh.
Tất cả biệt thự bởi vì sự có mặt của cô, dường như thêm vài phần sinh khí.
Có lẽ, Sở Ngự Tây thích cô, không phải không có lý do. Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Nhiễm Đông Khải từ từ thu lại, ánh mắt của anh dừng lại trên phần văn kiện "Dự án khai phá mảnh đất Bắc Giao ở Hàn Thành" trong tay, lo lắng trong đáy lòng dần trở nên lạnh hơn.
"Nhiễm tổng..." một âm thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai anh, Nhiễm Đông Khải ngẩng đầu, liền thấy Thương Đồng mặc bộ váy dài mùa thu màu trắng mới nhất của Chanel, dắt theo Niệm Niệm với chiếc váy màu hồng nhạt đứng ở trước mặt anh.
"Chào buổi sáng chú Nhiễm." Niệm Niệm có một đôi mắt rất sáng, khi mỉm cười giống như đúc ra từ một khuôn với Thương Đồng, trên mặt cô bé còn có chút ửng đỏ, cả người xinh đẹp giống như búp bê.
Nhiễm Đông Khải ngồi xổm xuống, sờ trán cô bé, mỉm cười nói: "Niệm Niệm dậy rồi sao? Chú Nhiễm mua cho cháu rất nhiều đồ chơi, nhưng mà đợi ăn sáng xong rồi chơi."
Thương Đồng thấy trên bàn trà và sô pha đều chất đống đồ chơi của trẻ em, gấu bông, có chút lo lắng: "Nhiễm tổng, anh tốn kém quá rồi."
Nhiễm Đông Khải cười nhạt: "không sao, tôi thích."
/143
|