Nếu đã biết rồi, sao còn chần chừ cả tháng trời mới nghĩ đến việc phải giải thích với cô, Ẩn Trúc chẳng có tâm trạng nào để cảm động vì cái ý tốt chậm trễ bao lâu đó của anh, ngược lại còn cảm thấy từ trong ra ngoài đều bao trùm một thứ cảm giác lạnh lẽo, "Hiểu lầm, có gì để em phải hiểu lầm? Đương nhiên là em biết anh sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em cả, dù đối tượng có là Khổng Thần". Ẩn Trúc không muốn để anh nhìn thấy bất cứ biểu hiện nào của mình, nhưng lời cô vừa nói xong vẫn để lộ ra sự chua xót.
Ngô Dạ Lai khẽ ho một tiếng, "Đây là lòng tin sao?".
"Coi là vậy cũng được", không phạm sai lầm, có lẽ là sự đảm bảo và tôn trọng tối thiểu nhất dành cho hôn nhân rồi chứ thật ra cũng không có gì phải nhấn mạnh cả.
Câu trả lời của Ẩn Trúc làm Ngô Dạ Lai không biết phải nói tiếp thế nào. Họ im lặng, cố ăn xong bữa cơm, điều đáng kinh ngạc là cả hai đều ăn không ít.
Cũng có thể là vì để tránh phải nói chuyện với nhau nên ai cũng muốn làm cho cái miệng của mình bận rộn.
Nhưng cho dù có ăn nhiều tới đâu thì cũng không tránh khỏi việc phải chia tay nhau trong buồn bã, thậm chí Ẩn Trúc còn kiên quyết không cho Ngô Dạ Lai tiễn cô về công ty.
"Hiếm hoi lắm mới có được ngày nghỉ, anh về thăm bố mẹ đi", dù đã ly hôn rồi nhưng cũng giống như thời gian đầu mới về làm dâu phải đổi cách xưng hô gọi bố mẹ anh là bố mẹ, giờ muốn đổi lại cách xưng hô thì cũng cần phải có thời gian.
Ngô Dạ Lai vẫy tay tiễn Ẩn Trúc đi về phía công ty. Hiểu lầm tuy đã được loại bỏ nhưng không mang lại kết quả như mong muốn, đây có lẽ là việc mà Ngô Dạ Lai không ngờ tới. Cô làm vậy không phải vì muốn anh cảm thấy khó chịu, mà sau một thời gian dài, cô thật sự nhận ra việc ly hôn của cô không phải là vì việc đó, những việc khiến cô để tâm cũng không chỉ có việc đó.
Điều khiến cô để ý nhiều hơn cả là gì chứ? Có lẽ chính là vì anh không hề tỏ ra muốn níu kéo. Yêu nhau, kết hôn rồi ly hôn, đều là những việc chứng tỏ sự độc lập tự chủ của cô và có vẻ đều diễn ra theo ý của cô cả, anh thì hết sức hợp tác. Nhưng điều đáng hận chính là sự hợp tác đó, hoàn toàn tách biệt với sự hợp tác về mặt tình cảm của anh. Điều này khiến Ẩn Trúc không thể không suy nghĩ, nhưng rốt cuộc là anh đã từng yêu cô chưa, dù chỉ một chút xíu thôi.
Tại sao hôm nay anh ấy lại đến tìm cô, vì muốn thanh thản hay là vì không muốn bị đánh dấu bởi bất kỳ vết nhơ nào? Ẩn Trúc nghĩ đến biểu hiện của mình và cảm thấy cô vẫn còn hơi ích kỷ. Nếu đã hạ quyết tâm từ bỏ thì nên thể hiện ra sự bình thản mới phải, nhưng cô vẫn vụng về để lộ tâm trạng thật của mình.
Thật chẳng ra sao!
Đây là cảm giác của Phùng Ẩn Trúc, nhưng qua mắt của Ngô Dạ Lai thì lại được giải thích theo một cách khác. Nếu không phải do hiểu lầm mà ly hôn thì lý do cô quyết định chấm dứt cuộc hôn nhân này là vì cô rồi. Lý do này là gì? Anh không dám hỏi, thậm chí còn không dám nghĩ đến. Một Phùng Ẩn Trúc tỏ ra quá bình tĩnh lạnh lùng, không còn vui sướng vì sự xuất hiện của anh nữa đã tác động không ít tới anh.
Đến tận bây giờ anh mới hiểu, buông tay từ bỏ không chỉ là cuộc hôn nhân mang tính trừu tượng kia mà chính là từ bỏ Phùng Ẩn Trúc. Bắt đầu từ lúc đó, niềm vui hay nỗi buồn của cô đều không còn liên quan đến anh nữa; Bắt đầu từ lúc đó, tất cả mọi quyền lợi liên quan đến cô, anh cũng đã mất hoàn toàn. Không được phép luồn tay vào chải tóc cho cô và cảm nhận được niềm vui khi nghe tiếng kẽ tay mình lướt qua những sợi tóc; Không thể tức giận với cô mà cũng không bị cô giận dỗi nữa, tất cả những chuyện trước kia mà anh tự cho đó là thói quen đều phải dừng lại, phải quên đi thật rồi.
Là anh không hiểu rõ hàm ý thật sự của hai từ ly hôn sao? Không phải! Nhưng anh không thể tin được, người luôn theo đuổi anh như Phùng Ẩn Trúc lại có thể nói đi là quay người đi luôn, quyết định ra đi như thế. Anh vô thức chạy đuổi theo bóng lưng của Ẩn Trúc hai bước, rồi mới đột nhiên như bừng tỉnh dừng hẳn lại.
Không còn hiểu lầm, mối liên hệ cuối cùng giữa hai người cũng đã được giải quyết xong. Bóng dáng nhỏ bé đó chỉ càng đi càng xa, càng lúc càng nhỏ, cho tới khi khuất ra khỏi tầm mắt không nhìn thấy gì nữa. Ngô Dạ Lai nắm chặt tay. Anh cần phải tập trung sức lực để khống chế bản thân mình, ngăn ham muốn đuổi theo và níu giữ cô lại. Anh biết, anh đã đối xử với cô sai rồi nhưng lại không biết nên đối xử thế nào cho đúng. Yêu cô sao? Nhưng yêu thế nào? Không còn sự ràng buộc thiêng liêng của hôn nhân nữa thì anh phải yêu thế nào? Anh có tư cách gì mà yêu? Anh làm sao có thể đòi hỏi tình yêu đây?
Khống chế và ràng buộc bản thân vốn là việc mà anh làm giỏi nhất lúc này anh đang cố gắng nhẫn nại tới mức cả người như sắp nổ tung. Anh tự hạ lệnh cho mình, đằng sau quay, bước đều để đôi chân không muốn rời đi cũng phải rời đi, để trái tim không muốn rời đi cũng phải rời đi. Khó chịu lại không phải vì anh phát hiện ra mọi chuyện đáng sợ đến thế nào, khó chịu đựng đến nhường nào mà là anh phát hiện ra bản thân mình mãi chìm đắm trong đó, không thể tự thoát ra.
Ẩn Trúc quay về công ty, tình trạng không khá hơn Ngô Dạ Lai là bao nhiêu, cô gần như sụp đổ hoàn toàn, ngồi xuống rồi không thể nào nhấc người đứng dậy được.
Tiêu Ly xuất hiện trước bàn của cô, "Thế nào rồi, lúc này ra ngoài buổi trưa mà cũng có thể bị cảm lạnh sao?".
Ẩn Trúc gục đầu xuống tay mình, "Em không có tâm trạng để đùa, em muốn xin nghỉ nửa ngày phép".
"Nửa ngày có đủ không? Nhìn bộ dạng lúc này của em chắc phải ba đến năm tháng mới có thể hồi phục được", câu nói đùa của Tiêu Ly thật chẳng dễ chịu chút nào. Thời gian này, rõ ràng anh biết rằng Ẩn Trúc nhất định là có chuyện gì đấy, không phải đơn giản là chuyện gia đình nên anh không tiện hỏi, chỉ giao cho cô mấy việc làm lặt vặt để cô có việc mà làm nhưng cũng không đến nỗi mệt mỏi quá. Đương nhiên cái giá khi giao việc cho cô làm là việc gì anh cũng phải kiểm tra lại hết sức cẩn thận, có việc gì thì giúp cô giải quyết. Cũng may dù chậm chạp, nhưng dần dần, thấy cô cũng khá hơn. Có điều, tình trạng lúc này của cô cho thấy xem ra quá trình đó lại lặp lại rồi.
Ẩn Trúc cúi đầu. Đúng thế, nếu để cô trở lại bình thường e là ba đến năm tháng cũng không đủ. Tình cảm gần mười năm của cô lại phải từ bỏ trong một thời gian ngắn như thế, làm sao có thể hồi phục ngay được. Dù biết không thể quên, dù phải đợi thời gian từ từ qua đi nhưng cô vẫn để mặc mình chìm đắm trong nỗi bi thương và quá dung túng bản thân mình.
Làm gì có kỳ nghỉ cho bi thương chứ?
"Không đủ thì để cho em nghỉ phép dài ngày nhé", Ẩn Trúc lấy lại tinh thần, đáp trả câu nói đùa của anh.
Tiêu Ly hợp tác ngay: "Không vấn đề gì, hay là em chuẩn bị sẵn đơn xin thôi việc nộp cho tôi đi".
Ẩn Trúc biết gần đây biểu hiện của cô rất kém, người làm sếp như Tiêu Ly chắc cũng đã rộng lượng hết mức rồi, "Em không thể nghỉ việc, chia tay rồi lại thất nghiệp thì thật chẳng còn đường sống nữa".
Câu nói đó Ẩn Trúc lẩm bẩm như nói cho mình nghe và đưa ra bản tổng kết trên tay, "Không xin nghỉ nữa là được chứ gì! Cả năm cũng không nghỉ, chăm chỉ cày cuốc như trâu như ngựa ạ".
Tiêu Ly như không nhìn thấy động tác trên tay cô, không biết là đang nghĩ gì, anh đặt ngón tay lên môi như đang suy ngẫm điều gì đó rồi quay về phòng.
Tiêu Ly có một thói quen là thường xuyên chìm đắm trong suy nghĩ của mình, mà những suy nghĩ của anh lại lan man khác nhau, những lúc như thế anh sẽ không để ý tới những việc đang xảy ra trước mặt nên thường xuyên xảy ra tình trạng một lúc dặn dò tới mấy việc xen kẽ nhau. Ẩn Trúc không lấy làm lạ bèn theo anh vào trong phòng, đặt bản tổng kết lên bàn rồi ra ngoài.
Gần đây cô có hơi lười biếng, đi làm và làm thêm cũng vẫn như bình thường, nhưng đa phần thời gian cô cứ ngồi ngẩn ngơ. Xem ra phải trấn chỉnh lại tinh thần thật rồi, phải tập làm quen với việc giờ chỉ còn lại một thân một mình. Gặp một cú sốc mà buông thả bản thân giống như những nhân vật nữ chính trong các bộ phim tình cảm sướt mướt, thật sự là rất khó coi và cũng khó chấp nhận.
Khi đóng cửa phòng Tiêu Ly lại, Ẩn Trúc đã hạ quyết tâm, mặc dù cô không thể dồn tâm sức vào công việc như vào tình yêu nhưng cũng không thể đánh mất miếng cơm manh áo của mình, thậm chí còn phải nắm lấy nó thật chặt!
Lúc này Tiêu Ly ở trong phòng vẫn chưa định thần lại được! Chia tay? Ẩn Trúc đã nói như thế. Nếu nói là chia tay thì cũng có nghĩa là đã ly hôn rồi. Anh thấy tâm trạng của Ẩn Trúc trong thời gian này cũng đoán là có liên quan đến chuyện tình cảm, nhưng anh chỉ không ngờ là đã đến mức ly hôn rồi.
Ly hôn thật không giống chuyện mà Phùng Ẩn Trúc anh biết sẽ làm. Phùng Ẩn Trúc mà anh biết dường như là nguời sẽ đi một con đường từ sáng đến tối. Có thể chính vì trong lòng có những suy nghĩ như thế nên anh mới quan tâm chăm sóc cô hơn. Trong công việc cô ấy là một trợ thủ rất đắc lực; Trong cuộc sống, cô là kiểu người mà anh thích nên anh coi cô như một người bạn và tâm sự với cô nhiều hơn. Chính bởi vì không có ý gì khác với cô nên anh mới có thể cư xử với cô hết sức tự nhiên như thế, vui vẻ tận hưởng những giây phút ở bên cô.
Vì thế tin tức này đối với anh hoàn toàn không phải là chuyện riêng tư của cấp dưới nữa, rất có thể sẽ trở thành vấn đề cá nhân của chính anh. Còn anh lại chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để suy nghĩ về vấn đề cá nhân này.
Ngô Dạ Lai khẽ ho một tiếng, "Đây là lòng tin sao?".
"Coi là vậy cũng được", không phạm sai lầm, có lẽ là sự đảm bảo và tôn trọng tối thiểu nhất dành cho hôn nhân rồi chứ thật ra cũng không có gì phải nhấn mạnh cả.
Câu trả lời của Ẩn Trúc làm Ngô Dạ Lai không biết phải nói tiếp thế nào. Họ im lặng, cố ăn xong bữa cơm, điều đáng kinh ngạc là cả hai đều ăn không ít.
Cũng có thể là vì để tránh phải nói chuyện với nhau nên ai cũng muốn làm cho cái miệng của mình bận rộn.
Nhưng cho dù có ăn nhiều tới đâu thì cũng không tránh khỏi việc phải chia tay nhau trong buồn bã, thậm chí Ẩn Trúc còn kiên quyết không cho Ngô Dạ Lai tiễn cô về công ty.
"Hiếm hoi lắm mới có được ngày nghỉ, anh về thăm bố mẹ đi", dù đã ly hôn rồi nhưng cũng giống như thời gian đầu mới về làm dâu phải đổi cách xưng hô gọi bố mẹ anh là bố mẹ, giờ muốn đổi lại cách xưng hô thì cũng cần phải có thời gian.
Ngô Dạ Lai vẫy tay tiễn Ẩn Trúc đi về phía công ty. Hiểu lầm tuy đã được loại bỏ nhưng không mang lại kết quả như mong muốn, đây có lẽ là việc mà Ngô Dạ Lai không ngờ tới. Cô làm vậy không phải vì muốn anh cảm thấy khó chịu, mà sau một thời gian dài, cô thật sự nhận ra việc ly hôn của cô không phải là vì việc đó, những việc khiến cô để tâm cũng không chỉ có việc đó.
Điều khiến cô để ý nhiều hơn cả là gì chứ? Có lẽ chính là vì anh không hề tỏ ra muốn níu kéo. Yêu nhau, kết hôn rồi ly hôn, đều là những việc chứng tỏ sự độc lập tự chủ của cô và có vẻ đều diễn ra theo ý của cô cả, anh thì hết sức hợp tác. Nhưng điều đáng hận chính là sự hợp tác đó, hoàn toàn tách biệt với sự hợp tác về mặt tình cảm của anh. Điều này khiến Ẩn Trúc không thể không suy nghĩ, nhưng rốt cuộc là anh đã từng yêu cô chưa, dù chỉ một chút xíu thôi.
Tại sao hôm nay anh ấy lại đến tìm cô, vì muốn thanh thản hay là vì không muốn bị đánh dấu bởi bất kỳ vết nhơ nào? Ẩn Trúc nghĩ đến biểu hiện của mình và cảm thấy cô vẫn còn hơi ích kỷ. Nếu đã hạ quyết tâm từ bỏ thì nên thể hiện ra sự bình thản mới phải, nhưng cô vẫn vụng về để lộ tâm trạng thật của mình.
Thật chẳng ra sao!
Đây là cảm giác của Phùng Ẩn Trúc, nhưng qua mắt của Ngô Dạ Lai thì lại được giải thích theo một cách khác. Nếu không phải do hiểu lầm mà ly hôn thì lý do cô quyết định chấm dứt cuộc hôn nhân này là vì cô rồi. Lý do này là gì? Anh không dám hỏi, thậm chí còn không dám nghĩ đến. Một Phùng Ẩn Trúc tỏ ra quá bình tĩnh lạnh lùng, không còn vui sướng vì sự xuất hiện của anh nữa đã tác động không ít tới anh.
Đến tận bây giờ anh mới hiểu, buông tay từ bỏ không chỉ là cuộc hôn nhân mang tính trừu tượng kia mà chính là từ bỏ Phùng Ẩn Trúc. Bắt đầu từ lúc đó, niềm vui hay nỗi buồn của cô đều không còn liên quan đến anh nữa; Bắt đầu từ lúc đó, tất cả mọi quyền lợi liên quan đến cô, anh cũng đã mất hoàn toàn. Không được phép luồn tay vào chải tóc cho cô và cảm nhận được niềm vui khi nghe tiếng kẽ tay mình lướt qua những sợi tóc; Không thể tức giận với cô mà cũng không bị cô giận dỗi nữa, tất cả những chuyện trước kia mà anh tự cho đó là thói quen đều phải dừng lại, phải quên đi thật rồi.
Là anh không hiểu rõ hàm ý thật sự của hai từ ly hôn sao? Không phải! Nhưng anh không thể tin được, người luôn theo đuổi anh như Phùng Ẩn Trúc lại có thể nói đi là quay người đi luôn, quyết định ra đi như thế. Anh vô thức chạy đuổi theo bóng lưng của Ẩn Trúc hai bước, rồi mới đột nhiên như bừng tỉnh dừng hẳn lại.
Không còn hiểu lầm, mối liên hệ cuối cùng giữa hai người cũng đã được giải quyết xong. Bóng dáng nhỏ bé đó chỉ càng đi càng xa, càng lúc càng nhỏ, cho tới khi khuất ra khỏi tầm mắt không nhìn thấy gì nữa. Ngô Dạ Lai nắm chặt tay. Anh cần phải tập trung sức lực để khống chế bản thân mình, ngăn ham muốn đuổi theo và níu giữ cô lại. Anh biết, anh đã đối xử với cô sai rồi nhưng lại không biết nên đối xử thế nào cho đúng. Yêu cô sao? Nhưng yêu thế nào? Không còn sự ràng buộc thiêng liêng của hôn nhân nữa thì anh phải yêu thế nào? Anh có tư cách gì mà yêu? Anh làm sao có thể đòi hỏi tình yêu đây?
Khống chế và ràng buộc bản thân vốn là việc mà anh làm giỏi nhất lúc này anh đang cố gắng nhẫn nại tới mức cả người như sắp nổ tung. Anh tự hạ lệnh cho mình, đằng sau quay, bước đều để đôi chân không muốn rời đi cũng phải rời đi, để trái tim không muốn rời đi cũng phải rời đi. Khó chịu lại không phải vì anh phát hiện ra mọi chuyện đáng sợ đến thế nào, khó chịu đựng đến nhường nào mà là anh phát hiện ra bản thân mình mãi chìm đắm trong đó, không thể tự thoát ra.
Ẩn Trúc quay về công ty, tình trạng không khá hơn Ngô Dạ Lai là bao nhiêu, cô gần như sụp đổ hoàn toàn, ngồi xuống rồi không thể nào nhấc người đứng dậy được.
Tiêu Ly xuất hiện trước bàn của cô, "Thế nào rồi, lúc này ra ngoài buổi trưa mà cũng có thể bị cảm lạnh sao?".
Ẩn Trúc gục đầu xuống tay mình, "Em không có tâm trạng để đùa, em muốn xin nghỉ nửa ngày phép".
"Nửa ngày có đủ không? Nhìn bộ dạng lúc này của em chắc phải ba đến năm tháng mới có thể hồi phục được", câu nói đùa của Tiêu Ly thật chẳng dễ chịu chút nào. Thời gian này, rõ ràng anh biết rằng Ẩn Trúc nhất định là có chuyện gì đấy, không phải đơn giản là chuyện gia đình nên anh không tiện hỏi, chỉ giao cho cô mấy việc làm lặt vặt để cô có việc mà làm nhưng cũng không đến nỗi mệt mỏi quá. Đương nhiên cái giá khi giao việc cho cô làm là việc gì anh cũng phải kiểm tra lại hết sức cẩn thận, có việc gì thì giúp cô giải quyết. Cũng may dù chậm chạp, nhưng dần dần, thấy cô cũng khá hơn. Có điều, tình trạng lúc này của cô cho thấy xem ra quá trình đó lại lặp lại rồi.
Ẩn Trúc cúi đầu. Đúng thế, nếu để cô trở lại bình thường e là ba đến năm tháng cũng không đủ. Tình cảm gần mười năm của cô lại phải từ bỏ trong một thời gian ngắn như thế, làm sao có thể hồi phục ngay được. Dù biết không thể quên, dù phải đợi thời gian từ từ qua đi nhưng cô vẫn để mặc mình chìm đắm trong nỗi bi thương và quá dung túng bản thân mình.
Làm gì có kỳ nghỉ cho bi thương chứ?
"Không đủ thì để cho em nghỉ phép dài ngày nhé", Ẩn Trúc lấy lại tinh thần, đáp trả câu nói đùa của anh.
Tiêu Ly hợp tác ngay: "Không vấn đề gì, hay là em chuẩn bị sẵn đơn xin thôi việc nộp cho tôi đi".
Ẩn Trúc biết gần đây biểu hiện của cô rất kém, người làm sếp như Tiêu Ly chắc cũng đã rộng lượng hết mức rồi, "Em không thể nghỉ việc, chia tay rồi lại thất nghiệp thì thật chẳng còn đường sống nữa".
Câu nói đó Ẩn Trúc lẩm bẩm như nói cho mình nghe và đưa ra bản tổng kết trên tay, "Không xin nghỉ nữa là được chứ gì! Cả năm cũng không nghỉ, chăm chỉ cày cuốc như trâu như ngựa ạ".
Tiêu Ly như không nhìn thấy động tác trên tay cô, không biết là đang nghĩ gì, anh đặt ngón tay lên môi như đang suy ngẫm điều gì đó rồi quay về phòng.
Tiêu Ly có một thói quen là thường xuyên chìm đắm trong suy nghĩ của mình, mà những suy nghĩ của anh lại lan man khác nhau, những lúc như thế anh sẽ không để ý tới những việc đang xảy ra trước mặt nên thường xuyên xảy ra tình trạng một lúc dặn dò tới mấy việc xen kẽ nhau. Ẩn Trúc không lấy làm lạ bèn theo anh vào trong phòng, đặt bản tổng kết lên bàn rồi ra ngoài.
Gần đây cô có hơi lười biếng, đi làm và làm thêm cũng vẫn như bình thường, nhưng đa phần thời gian cô cứ ngồi ngẩn ngơ. Xem ra phải trấn chỉnh lại tinh thần thật rồi, phải tập làm quen với việc giờ chỉ còn lại một thân một mình. Gặp một cú sốc mà buông thả bản thân giống như những nhân vật nữ chính trong các bộ phim tình cảm sướt mướt, thật sự là rất khó coi và cũng khó chấp nhận.
Khi đóng cửa phòng Tiêu Ly lại, Ẩn Trúc đã hạ quyết tâm, mặc dù cô không thể dồn tâm sức vào công việc như vào tình yêu nhưng cũng không thể đánh mất miếng cơm manh áo của mình, thậm chí còn phải nắm lấy nó thật chặt!
Lúc này Tiêu Ly ở trong phòng vẫn chưa định thần lại được! Chia tay? Ẩn Trúc đã nói như thế. Nếu nói là chia tay thì cũng có nghĩa là đã ly hôn rồi. Anh thấy tâm trạng của Ẩn Trúc trong thời gian này cũng đoán là có liên quan đến chuyện tình cảm, nhưng anh chỉ không ngờ là đã đến mức ly hôn rồi.
Ly hôn thật không giống chuyện mà Phùng Ẩn Trúc anh biết sẽ làm. Phùng Ẩn Trúc mà anh biết dường như là nguời sẽ đi một con đường từ sáng đến tối. Có thể chính vì trong lòng có những suy nghĩ như thế nên anh mới quan tâm chăm sóc cô hơn. Trong công việc cô ấy là một trợ thủ rất đắc lực; Trong cuộc sống, cô là kiểu người mà anh thích nên anh coi cô như một người bạn và tâm sự với cô nhiều hơn. Chính bởi vì không có ý gì khác với cô nên anh mới có thể cư xử với cô hết sức tự nhiên như thế, vui vẻ tận hưởng những giây phút ở bên cô.
Vì thế tin tức này đối với anh hoàn toàn không phải là chuyện riêng tư của cấp dưới nữa, rất có thể sẽ trở thành vấn đề cá nhân của chính anh. Còn anh lại chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để suy nghĩ về vấn đề cá nhân này.
/79
|