Hóa ra lại có lúc như vậy, mọi thứ xung quanh đều đã rời xa, giữa trời đất bình yên chỉ có thể nghe tiếng hô hấp của chính mình, chiếc xe màu đen giống như hành động quay chậm, từ từ hướng đến mình lái đến.
Trong một khoản thời gian ngắn, Tạ Xuân Hồng nhớ đến rất nhiều chuyện, tất cả nhanh chóng lướt qua đầu cô, cuối cùng ngừng lại ở hình ảnh cô sờ vào bụng dưới mỉm cười, điều kiện trong bệnh viện của thị trấn không được tốt, lúc ánh mặt trời soi rọi vào, căn phòng chợt ấm áp vui vẻ tắm mình trong ánh nắng.
Trong tích tắc chiếc xe trờ tới, đại não còn không kịp phản ứng, Tạ Xuân Hồng liền xoay người một cái, ngã sang một bên, hai tay theo phản xạ tự nhiên gắt gao bảo vệ bụng của mình.
Sắc mặt tài xế rất xấu, lắp bắp nói: “Một, một phụ nữ từ ven đường đột nhiên xông ra… Tôi không biết có thắng kịp hay không… Cô ấy, cô ấy giống như bị đụng ngã…”
Đôi mày Lộ Viễn nhíu chặt hơn, thở dài một tiếng nói: “Xuống xe coi thế nào.”
Lái xe lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng đẩy cửa xe bước xuống.
Lộ Viễn nhìn anh ta thật lâu vẫn chưa quay lại, không khỏi có chút lo lắng, nghĩ ngợi một chút cũng bước xuống theo.
Một cô gái mảnh mai nằm trong đám đông, hai tay ôm bụng không nhúc nhích cuộn mình nằm trên mặt đất, mái tóc xoăn xỏa tung che khuất khuôn mặt cô nên không nhìn rõ mặt, đám đông đột nhiên dãn ra nhường đường làm tim Lộ Viên thoáng ngừng đập.
Lộ Viễn tiến nhanh về phía trước, nhanh chóng đẩy đám người ra, ôm lấy cô gái nằm trên mặt đất, vuốt tóc cô sang một bên, lộ ra khuôn mặt trắng xanh quen thuộc.
Lộ Viễn bất chợt biến sắc, gấp gáp dặn dò: “Mau gọi cấp cứu! Xuân Hồng, Xuân Hồng mau tỉnh lại …”
Lộ Viễn nhanh chóng bế cô lên, nhanh chóng đi về phía chiếc xe cẩn thận đưa nàng vào trong, sau đó bảo lái xa: “Nhanh lên, chạy đến bệnh viện!”
Từ trước tới nay lái xe chưa bao giờ thấy Lộ Viên hoảng loạn đến như vậy, sắc mặt tối sầm dọa người, bị ông thét một tiếng ra lệnh liền giật mình tỉnh lại,vội vàng khởi động xe lái đi, trên đường liên tục vượt đèn đỏ, theo hướng bệnh viện chạy đi.
Trong lòng Lộ Viễn vừa sợ vừa vội, nếu như Xuân Hồng gặp chuyện gì bất trắc, ông phải làm thế nào đây? Ông tuyệt đối không thể để cô phải vì mình mà tổn thương lần nữa!
“Xuân Hồng, Xuân Hồng, mau tỉnh lại …”
Lộ Viễn bế Xuân Hồng chạy vào bệnh việc, một đoàn bác sĩ tiến đến đưa Xuân Hồng vào phòng phẫu thuật.
Bác sĩ rất nhanh chóng trở ra, mỉm cười nói: “Ông Lộ không cần lo lắng, cô gái này không sao cả, cô ấy bởi vì sợ hãi quá đột mới ngất đi mà thôi.”
Lộ Viễn nhẹ nhõm thở ra, toàn thân mất hết sức lực dựa vào hàng ghế trên hành lang, sờ sờ trán lau mồ hôi.
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?” Trong nháy mắt Lộ Viên lại thấy căng thẳng thần kinh, tim lập tức muốn nhảy vọt lên cổ họng.
“Nhưng mà cô ấy đang mang thai được một tháng, sức khỏe đang không tốt, thai nhi cũng không quá ổn định, cô ấy lại còn b ị thiếu máu… Đừng lo lắng, tôi đã gọi bác sĩ sản khoa tới kiểm tra rồi.”
Lộ Viễn cảm kích nói: “Thật sự cám ơn bác sĩ, khi nào cô ấy mới tỉnh lại?”
“Đã tỉnh, nhưng mà dường như tinh thần cô ấy không tốt lắm, phải chú ý nhiều đến cô ấy.”
Tinh thần không tốt sao? Như vậy là có ý gì?
Lộ Viễn nghi ngờ đi vào phòng bệnh, bác sĩ sản khoa cũng mới vừa kiểm tra xong, đang nói kết quả cho cô.
“Xuân Hồng, cháu không sao chứ?” Lộ Viễn hoảng sợ nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, mới hiểu được ý của bác sĩ vừa nói, cô ấy có vẻ h oảng hốt, khó trách ngay cả đèn đỏ cũng không chú ý. Nhưng mà đã xảy ra chuyện gì… Một thời gian không gặp cô làm sao có thể thành ra bộ dạng tiều tụy như thế này!
Hai mặt Tạ Xuân Hồng trống rỗng nhìn ông, từ từ có lại chút sinh động, bất chợt nắm lấy tay ông hỏi: “Có phải Dịch Hồi nhờ chú đến tìm cháu không?”
Lộ Viễn thở dài, yêu thương vuốt tóc cô nói: “Thật xin lỗi, là chú không cẩn thận đụng phải cháu…”
Tia sáng trong mắt Tạ Xuân Hồng trong nháy mắt chợt tan biến, yên lặng cúi đầu.
“Có muốn chú thông báo cho Dịch Hồi không?”
Lộ Viễn còn chưa nói xong liền nghe thấy tiếng bác sĩ đến kiểm tra
Tạ Xuân Hồng chậm rãi lắc đầu.
Bác sĩ Lý cười hiền từ nói: “Cô không nhớ tôi hay sao? Trước kia Dịch Hồi dẫn cô đến tìm tôi khám bệnh, xem ra sức khỏe cô đã được điều trị tốt, bây giờ đã mang thai, nhưng mà cô lớn thế rồi mà còn không chú ý đến vậy …”
Nghe đến tên Dịch Hồi, Tạ Xuân Hồng mới nhìn về phía bác sĩ, suy nghĩ một chút với nhớ ra người này.
Trong lòng Lộ Viễn như đã có câu trả lời, ánh mắt nghiêm nghị nói: “Xuân Hồng, cô và Dịch Hồi cãi nhau sao? Có phải cậu ta khi dễ cô rồi hả? Có muốn tôi tìm cậu ta đánh cho một trận để cho cô hả giận không?”
Tạ Xuân Hồng cười sầu thảm: “Không cần, anh ấy sẽ không bao giờ trở lại…”
Bác sĩ Lý thở dài khuyên nhủ: “Đừng nghĩ nhiều, nếu không sẽ rất nguy hiểm cho đứa bé.”
Tạ Xuân Hồng cúi đầu sờ bụng, tự giễu cợt chính mình: “Đứa bé này, tôi không thể sinh được rồi…”
Bác sĩ Lý vốn có quan hệ tốt với nhà họ Dịch, cho nên đối với Xuân Hồng cũng có nhiều quan tâm, nghe nói như thế liền không khỏi cảm thấy sợ hãi.
“Tại sao? Hai người có mâu thuẫn gì hả? Có gì nghiêm trọng đến độ phải phá bỏ đứa trẻ này? Tôi sẽ đi tìm Dịch Hồi…”
“Đừng đi!” Tạ Xuân Hồng giữ chặt tay bác sĩ Lý, trong mắt khẩn cầu nói: “Xin bà, đừng nói cho Dịch Hồi biết, cũng đừng nói với nhà họ Dịch chuyện tôi có thai… Tôi và Dịch Hồi chia tay, giữa chúng tôi không còn bất cứ liên quan gì cả…”
Bác sĩ Lý bất đắc dĩ vỗ vỗ vào tay cô nói: “Được rồi, chuyện của bọn trẻ các cô, tôi xen vào cũng không được, nhưng đứa trẻ vô tội, không thể vì những chuyện kích thích nhất thời mà làm ra những chuyện phải hối hận cả đời!”
Nói xong, bác sĩ Lý gật đầu chào Lộ Viễn, cầm bệnh án đi ra ngoài.
Lộ Viễn giúp cô điều chỉnh tốc độ của dịch truyền, ngồi xuống bên giường cô dịu dàng hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Xuân Hồng lắc đầu, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Chú Lộ, nhờ chú giúp cháu giữ bí mật, đừng nói cho người khác biết chuyện cháu đang mang thai.”
Lộ Viễn lẳng lặng nhìn cô, trong mắt có vẻ thương tiếc và đau lòng, rất lâu sau mới nói: “Được, mặc kệ cháu làm gì, chú cũng sẽ giúp cháu.”
Lộ Viễn không biết giữ cô và Dịch Hồi đã xảy ra chuyện gì, cho nên không biết khuyên giải an ủi cô thế nào.
Tạ Xuân Hồng nhắm chặt mắt, thờ ơ nói: “Cháu mệt quá, muốn ngủ một chút.”
Lộ Viễn vội đỡ cô nằm xuống, đắp kín mền cho cô, nhẹ giọng nói: “Đừng suy nghĩ gì cả, ngủ đi, chú ở đây với cháu, đừng lo lắng.”
Có lẽ mấy ngày nay ngủ không được ngon giấc nên rất mệt mỏi, có lẽ trong dịch truyền có thuốc an thần, tóm lại là không bao lâu sau Tạ Xuân Hồng đã ngủ thật say, bàn tay đang bị cắm kim truyền dịch được cẩn thận nằm lấy, lòng bàn tay to lớn ấm áp có chút thô ráp, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ an tâm. Đó là cảm giác rất khác biệt, ngay cả Dịch Hồi cũng không thể đem lại cho cô chính cảm giác an tâm ấy.
Tạ Xuân Hồng có cảm giác mình vừa ngủ cả một ngày một đêm, Lộ Viễn vẫn ở bên cạnh cô một ngày một đêm, không được chợp mắt trong thời gian dài, nhưng ông không cảm thấy mệt chút nào, nhìn khuôn mặt quen thuộc nằm trên giường vô cùng nhợt nhạt, chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói.
Lúc Xuân Hồng tỉnh lại, Lộ Viện vội vàng bưng ly nước ấm tới cho cô, uống một cốc nước lớn, Xuân Hồng cảm thấy khỏe hơn nhiều, bình tĩnh nói: “Cháu đói bụng.”
Lộ Viễn vui vẻ đứng lên: “Được, chú lập tức mua ít thức ăn về cho cháu.”
Tạ Xuân Hồng vẫn bình tĩnh, sắc mặt tĩnh lặng dùng xong cơm nước, mới mở miệng nói: “Chú vẫn ở đây suốt với cháu, bây giờ chú về nghỉ ngơi đi, cháu không sao.”
Lộ Viễn nở nụ cười: “Không sao, chú không thấy mệt.”
“Cháu thật sự không sao, bác sĩ cũng nói cháu nên nghỉ ngơi tốt là được, hôm nay cháu có thể xuất viện.”
Lộ Viễn trầm mặc hỏi: “Cháu và Dịch Hồi làm sao vậy? Chú có thể giúp gì được hay không? Chú nghe nói… Tối hôm nay cậu ấy sẽ bay sang Mỹ…”
Tạ Xuân Hồng yếu ớt cười cười: “Đi Mỹ sao? Vậy cứ để cho anh ấy đi thôi … Chú Lộ, cám ơn chú đã giúp cháu nhiều như vậy.”
Lộ Viễn mỉm cười nói: “Chú đã nói rồi, không cần khách sáo với chú.”
Tạ Xuân Hồng yên lặng nhìn ông thật lâu, đột nhiên lên tiếng: “Chú Lộ có thích trẻ con không?”
Nụ cười chợt cứng lại trên môi Lộ Viên, ông mất tự nhiên hỏi: “Tất nhiên là thích, tại sao lại hỏi chú như vậy?”
Tạ Xuân Hồng thâm sâu nhìn ông một cái, dời tầm mắt đi rồi nhàn nhạt nói: “Không có gì, cháu chỉ muốn biết ba của đứa trẻ này có cần nó hay không… Chú nói xem, cháu có nên sinh đứa trẻ này ra không?”
Sắc mặt Lộ Viễn chợt lóe lên một tia áp lực cực kỳ bi thương, giọng nói thoáng chốc trầm thấp chất chứa niềm thương cảm vô bờ: “Làm gì có ai không thương con của chính mình chứ?”
Nét mặt Tạ Xuân Hồng không chút thay đổi hỏi: “Không lẽ cháu sinh ra nó, để cuộc sống của nó đi theo vết xe đổ của cháu, từ nhỏ đã thiếu đi tình yêu thương của cha? Cháu không dám, cháu không muốn nó giống như cháu, từ nhỏ đã mang danh con ngoài giá thú, sống cô độc… Nếu như vậy, chi bằng không sinh nó ra thì hơn!”
Trái tim Lộ Viễn đau nhó, không biết nên nói gì.
Tạ Xuân Hồng nhìn ông, gằn từng tiếng: “Cháu đã trải qua những thống khổ của con ngoài giá thú, không có cha đứa trẻ sẽ sống vất vả hơn những đứa trẻ khác, không chỉ phải chịu sự khinh thường của người khác, ghen tị với những đứa trẻ có ba cưng chiều yêu thương, mà còn phải dựa vào chính mình để vươn lên trên bước đường của mình… Chú nói xem, cháu có nên sinh ra đứa trẻ này không?”
Lộ Viễn không dám đối diện với cô, ông lảng tránh ánh mắt, hơi thở dồn dập, thật lâu mới trở lại bình thường.
“Muốn sinh nó hay không…” Giọng nói Lộ Viễn khàn khàn, chậm chạp nói, “Muốn sinh nó hay không, là quyết định của con, mặc kệ người khác nói gì, chú đều sẽ ở bên cạnh giúp đỡ cháu. Nếu, nếu cháu sợ mình không đủ năng lực nuôi nó, chú sẽ giúp cháu nuôi nấng nó nên người…”
Tạ Xuân Hồng lạnh lùng cười: “Chú hi vọng cháu sinh nó?”
Lộ Viễn nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy vẻ bối rối và hối hận, thở dài trả lời: “Chú hi vọng cháu được vui vẻ.”
Tạ Xuân Hồng trầm mặc, không nói gì nữa.
Lộ Viễn bất đắc dĩ đứng lên, thu dọn chén bát chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh, lúc đi đến cửa đột nhiên dừng lại.
“Xuân Hồng, chú không cần đứa nhỏ này, mà là chú quan tâm đến cháu… Trước khi cháu quyết định nên suy nghĩ thật kỹ, trong vụ tai nạn bất ngờ đó, cháu đã làm gì theo bản năng của mình?”
Tạ Xuân Hồng chấn động toàn thân, tình cảnh lúc đó rất mơ hồ, nhưng thời điểm gặp nguy hiểm cô không nghĩ ngợi liền bảo vệ đứa bé, hành động đó vẫn là ký ức rất mới mẻ của cô.
Lộ Viễn tiến hành làm thủ tục xuất viện, mặc khác nhờ bác sĩ kê nhiều loại thuốc bổ dưỡng, sau đó mới trở lại phòng bệnh, thì phát hiện Xuân Hồng đã xuống giường thay quần áo.
“Cháu đang làm cái gì vậy?” Lộ Viễn lo lắng hỏi, sợ cô từ chối sự giúp đỡ của mình, từ chối sự quan tâm của mình.
Tạ Xuân Hồng thu thập mọi thứ xong, nói: “Cháu không sao, không muốn ở lại bệnh viện, cháu phải rời khỏi nơi này …”
Lộ Viễn nhíu mày, thở dài hỏi: “Cháu muốn đi đâu? Có muốn liên lạc với ai không?”
Tạ Xuân Hồng suy nghĩ, đột nhiên thương tâm ập đến trong lòng.
Cô có thể tìm ai đây? Cố Mạch và Giai Hỉ đã đi Tây Bắc rồi. Nhị Hỉ đơn thuần như thế, nó với cô ấy cũng như nói với toàn thế giới, Phương Tình thì càng không thể, cô ấy là em họ của Dịch Hồi, với tính tình của anh mà biết chuyện này, chắc chắn sẽ gây ra chuyện kinh thiên động địa…
Người cô muốn nói nhất… Đã không còn muốn nghe nữa rồi!
Lộ Viễn thấy cô vẫn yên lặng, vẻ mặt thương cảm, vỗ vỗ phía sau lưng cô nói: “Không sao đâu, cháu còn có chú, chú sẽ ở bên cạnh cháu.”
Tạ Xuân Hồng ngước nhìn ông: “Giúp cháu… giúp cháu rời khỏi thành phố, đưa cháu đi xa một chút, đừng cho bất kỳ ai biết…”
Lộ Viễn gật đầu: “Yên tâm, chú sẽ đi sắp xếp.”
Nói xong Lộ Viễn cầm điện thoại ra khỏi phòng bệnh.
Tạ Xuân Hồng một mình ngồi trong căn phòng vắng vẻ, cầm điện thoại bấm nút gọi.
Đầu dây bên kia, truyền đến một giọng nữ quen thuộc trong veo mà lạnh lùng. Tạ Xuân Hồng không thể kìm chế được ức chế trong lòng nước mắt chảy xuống, sự kiên cường của lớp ngụy trang đã hoàn toàn sụp đổ, giờ khắc này, cô yếu ớt, chỉ muốn bên cạnh một người nào đó.
Trong một khoản thời gian ngắn, Tạ Xuân Hồng nhớ đến rất nhiều chuyện, tất cả nhanh chóng lướt qua đầu cô, cuối cùng ngừng lại ở hình ảnh cô sờ vào bụng dưới mỉm cười, điều kiện trong bệnh viện của thị trấn không được tốt, lúc ánh mặt trời soi rọi vào, căn phòng chợt ấm áp vui vẻ tắm mình trong ánh nắng.
Trong tích tắc chiếc xe trờ tới, đại não còn không kịp phản ứng, Tạ Xuân Hồng liền xoay người một cái, ngã sang một bên, hai tay theo phản xạ tự nhiên gắt gao bảo vệ bụng của mình.
Sắc mặt tài xế rất xấu, lắp bắp nói: “Một, một phụ nữ từ ven đường đột nhiên xông ra… Tôi không biết có thắng kịp hay không… Cô ấy, cô ấy giống như bị đụng ngã…”
Đôi mày Lộ Viễn nhíu chặt hơn, thở dài một tiếng nói: “Xuống xe coi thế nào.”
Lái xe lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng đẩy cửa xe bước xuống.
Lộ Viễn nhìn anh ta thật lâu vẫn chưa quay lại, không khỏi có chút lo lắng, nghĩ ngợi một chút cũng bước xuống theo.
Một cô gái mảnh mai nằm trong đám đông, hai tay ôm bụng không nhúc nhích cuộn mình nằm trên mặt đất, mái tóc xoăn xỏa tung che khuất khuôn mặt cô nên không nhìn rõ mặt, đám đông đột nhiên dãn ra nhường đường làm tim Lộ Viên thoáng ngừng đập.
Lộ Viễn tiến nhanh về phía trước, nhanh chóng đẩy đám người ra, ôm lấy cô gái nằm trên mặt đất, vuốt tóc cô sang một bên, lộ ra khuôn mặt trắng xanh quen thuộc.
Lộ Viễn bất chợt biến sắc, gấp gáp dặn dò: “Mau gọi cấp cứu! Xuân Hồng, Xuân Hồng mau tỉnh lại …”
Lộ Viễn nhanh chóng bế cô lên, nhanh chóng đi về phía chiếc xe cẩn thận đưa nàng vào trong, sau đó bảo lái xa: “Nhanh lên, chạy đến bệnh viện!”
Từ trước tới nay lái xe chưa bao giờ thấy Lộ Viên hoảng loạn đến như vậy, sắc mặt tối sầm dọa người, bị ông thét một tiếng ra lệnh liền giật mình tỉnh lại,vội vàng khởi động xe lái đi, trên đường liên tục vượt đèn đỏ, theo hướng bệnh viện chạy đi.
Trong lòng Lộ Viễn vừa sợ vừa vội, nếu như Xuân Hồng gặp chuyện gì bất trắc, ông phải làm thế nào đây? Ông tuyệt đối không thể để cô phải vì mình mà tổn thương lần nữa!
“Xuân Hồng, Xuân Hồng, mau tỉnh lại …”
Lộ Viễn bế Xuân Hồng chạy vào bệnh việc, một đoàn bác sĩ tiến đến đưa Xuân Hồng vào phòng phẫu thuật.
Bác sĩ rất nhanh chóng trở ra, mỉm cười nói: “Ông Lộ không cần lo lắng, cô gái này không sao cả, cô ấy bởi vì sợ hãi quá đột mới ngất đi mà thôi.”
Lộ Viễn nhẹ nhõm thở ra, toàn thân mất hết sức lực dựa vào hàng ghế trên hành lang, sờ sờ trán lau mồ hôi.
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?” Trong nháy mắt Lộ Viên lại thấy căng thẳng thần kinh, tim lập tức muốn nhảy vọt lên cổ họng.
“Nhưng mà cô ấy đang mang thai được một tháng, sức khỏe đang không tốt, thai nhi cũng không quá ổn định, cô ấy lại còn b ị thiếu máu… Đừng lo lắng, tôi đã gọi bác sĩ sản khoa tới kiểm tra rồi.”
Lộ Viễn cảm kích nói: “Thật sự cám ơn bác sĩ, khi nào cô ấy mới tỉnh lại?”
“Đã tỉnh, nhưng mà dường như tinh thần cô ấy không tốt lắm, phải chú ý nhiều đến cô ấy.”
Tinh thần không tốt sao? Như vậy là có ý gì?
Lộ Viễn nghi ngờ đi vào phòng bệnh, bác sĩ sản khoa cũng mới vừa kiểm tra xong, đang nói kết quả cho cô.
“Xuân Hồng, cháu không sao chứ?” Lộ Viễn hoảng sợ nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, mới hiểu được ý của bác sĩ vừa nói, cô ấy có vẻ h oảng hốt, khó trách ngay cả đèn đỏ cũng không chú ý. Nhưng mà đã xảy ra chuyện gì… Một thời gian không gặp cô làm sao có thể thành ra bộ dạng tiều tụy như thế này!
Hai mặt Tạ Xuân Hồng trống rỗng nhìn ông, từ từ có lại chút sinh động, bất chợt nắm lấy tay ông hỏi: “Có phải Dịch Hồi nhờ chú đến tìm cháu không?”
Lộ Viễn thở dài, yêu thương vuốt tóc cô nói: “Thật xin lỗi, là chú không cẩn thận đụng phải cháu…”
Tia sáng trong mắt Tạ Xuân Hồng trong nháy mắt chợt tan biến, yên lặng cúi đầu.
“Có muốn chú thông báo cho Dịch Hồi không?”
Lộ Viễn còn chưa nói xong liền nghe thấy tiếng bác sĩ đến kiểm tra
Tạ Xuân Hồng chậm rãi lắc đầu.
Bác sĩ Lý cười hiền từ nói: “Cô không nhớ tôi hay sao? Trước kia Dịch Hồi dẫn cô đến tìm tôi khám bệnh, xem ra sức khỏe cô đã được điều trị tốt, bây giờ đã mang thai, nhưng mà cô lớn thế rồi mà còn không chú ý đến vậy …”
Nghe đến tên Dịch Hồi, Tạ Xuân Hồng mới nhìn về phía bác sĩ, suy nghĩ một chút với nhớ ra người này.
Trong lòng Lộ Viễn như đã có câu trả lời, ánh mắt nghiêm nghị nói: “Xuân Hồng, cô và Dịch Hồi cãi nhau sao? Có phải cậu ta khi dễ cô rồi hả? Có muốn tôi tìm cậu ta đánh cho một trận để cho cô hả giận không?”
Tạ Xuân Hồng cười sầu thảm: “Không cần, anh ấy sẽ không bao giờ trở lại…”
Bác sĩ Lý thở dài khuyên nhủ: “Đừng nghĩ nhiều, nếu không sẽ rất nguy hiểm cho đứa bé.”
Tạ Xuân Hồng cúi đầu sờ bụng, tự giễu cợt chính mình: “Đứa bé này, tôi không thể sinh được rồi…”
Bác sĩ Lý vốn có quan hệ tốt với nhà họ Dịch, cho nên đối với Xuân Hồng cũng có nhiều quan tâm, nghe nói như thế liền không khỏi cảm thấy sợ hãi.
“Tại sao? Hai người có mâu thuẫn gì hả? Có gì nghiêm trọng đến độ phải phá bỏ đứa trẻ này? Tôi sẽ đi tìm Dịch Hồi…”
“Đừng đi!” Tạ Xuân Hồng giữ chặt tay bác sĩ Lý, trong mắt khẩn cầu nói: “Xin bà, đừng nói cho Dịch Hồi biết, cũng đừng nói với nhà họ Dịch chuyện tôi có thai… Tôi và Dịch Hồi chia tay, giữa chúng tôi không còn bất cứ liên quan gì cả…”
Bác sĩ Lý bất đắc dĩ vỗ vỗ vào tay cô nói: “Được rồi, chuyện của bọn trẻ các cô, tôi xen vào cũng không được, nhưng đứa trẻ vô tội, không thể vì những chuyện kích thích nhất thời mà làm ra những chuyện phải hối hận cả đời!”
Nói xong, bác sĩ Lý gật đầu chào Lộ Viễn, cầm bệnh án đi ra ngoài.
Lộ Viễn giúp cô điều chỉnh tốc độ của dịch truyền, ngồi xuống bên giường cô dịu dàng hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Xuân Hồng lắc đầu, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Chú Lộ, nhờ chú giúp cháu giữ bí mật, đừng nói cho người khác biết chuyện cháu đang mang thai.”
Lộ Viễn lẳng lặng nhìn cô, trong mắt có vẻ thương tiếc và đau lòng, rất lâu sau mới nói: “Được, mặc kệ cháu làm gì, chú cũng sẽ giúp cháu.”
Lộ Viễn không biết giữ cô và Dịch Hồi đã xảy ra chuyện gì, cho nên không biết khuyên giải an ủi cô thế nào.
Tạ Xuân Hồng nhắm chặt mắt, thờ ơ nói: “Cháu mệt quá, muốn ngủ một chút.”
Lộ Viễn vội đỡ cô nằm xuống, đắp kín mền cho cô, nhẹ giọng nói: “Đừng suy nghĩ gì cả, ngủ đi, chú ở đây với cháu, đừng lo lắng.”
Có lẽ mấy ngày nay ngủ không được ngon giấc nên rất mệt mỏi, có lẽ trong dịch truyền có thuốc an thần, tóm lại là không bao lâu sau Tạ Xuân Hồng đã ngủ thật say, bàn tay đang bị cắm kim truyền dịch được cẩn thận nằm lấy, lòng bàn tay to lớn ấm áp có chút thô ráp, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ an tâm. Đó là cảm giác rất khác biệt, ngay cả Dịch Hồi cũng không thể đem lại cho cô chính cảm giác an tâm ấy.
Tạ Xuân Hồng có cảm giác mình vừa ngủ cả một ngày một đêm, Lộ Viễn vẫn ở bên cạnh cô một ngày một đêm, không được chợp mắt trong thời gian dài, nhưng ông không cảm thấy mệt chút nào, nhìn khuôn mặt quen thuộc nằm trên giường vô cùng nhợt nhạt, chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói.
Lúc Xuân Hồng tỉnh lại, Lộ Viện vội vàng bưng ly nước ấm tới cho cô, uống một cốc nước lớn, Xuân Hồng cảm thấy khỏe hơn nhiều, bình tĩnh nói: “Cháu đói bụng.”
Lộ Viễn vui vẻ đứng lên: “Được, chú lập tức mua ít thức ăn về cho cháu.”
Tạ Xuân Hồng vẫn bình tĩnh, sắc mặt tĩnh lặng dùng xong cơm nước, mới mở miệng nói: “Chú vẫn ở đây suốt với cháu, bây giờ chú về nghỉ ngơi đi, cháu không sao.”
Lộ Viễn nở nụ cười: “Không sao, chú không thấy mệt.”
“Cháu thật sự không sao, bác sĩ cũng nói cháu nên nghỉ ngơi tốt là được, hôm nay cháu có thể xuất viện.”
Lộ Viễn trầm mặc hỏi: “Cháu và Dịch Hồi làm sao vậy? Chú có thể giúp gì được hay không? Chú nghe nói… Tối hôm nay cậu ấy sẽ bay sang Mỹ…”
Tạ Xuân Hồng yếu ớt cười cười: “Đi Mỹ sao? Vậy cứ để cho anh ấy đi thôi … Chú Lộ, cám ơn chú đã giúp cháu nhiều như vậy.”
Lộ Viễn mỉm cười nói: “Chú đã nói rồi, không cần khách sáo với chú.”
Tạ Xuân Hồng yên lặng nhìn ông thật lâu, đột nhiên lên tiếng: “Chú Lộ có thích trẻ con không?”
Nụ cười chợt cứng lại trên môi Lộ Viên, ông mất tự nhiên hỏi: “Tất nhiên là thích, tại sao lại hỏi chú như vậy?”
Tạ Xuân Hồng thâm sâu nhìn ông một cái, dời tầm mắt đi rồi nhàn nhạt nói: “Không có gì, cháu chỉ muốn biết ba của đứa trẻ này có cần nó hay không… Chú nói xem, cháu có nên sinh đứa trẻ này ra không?”
Sắc mặt Lộ Viễn chợt lóe lên một tia áp lực cực kỳ bi thương, giọng nói thoáng chốc trầm thấp chất chứa niềm thương cảm vô bờ: “Làm gì có ai không thương con của chính mình chứ?”
Nét mặt Tạ Xuân Hồng không chút thay đổi hỏi: “Không lẽ cháu sinh ra nó, để cuộc sống của nó đi theo vết xe đổ của cháu, từ nhỏ đã thiếu đi tình yêu thương của cha? Cháu không dám, cháu không muốn nó giống như cháu, từ nhỏ đã mang danh con ngoài giá thú, sống cô độc… Nếu như vậy, chi bằng không sinh nó ra thì hơn!”
Trái tim Lộ Viễn đau nhó, không biết nên nói gì.
Tạ Xuân Hồng nhìn ông, gằn từng tiếng: “Cháu đã trải qua những thống khổ của con ngoài giá thú, không có cha đứa trẻ sẽ sống vất vả hơn những đứa trẻ khác, không chỉ phải chịu sự khinh thường của người khác, ghen tị với những đứa trẻ có ba cưng chiều yêu thương, mà còn phải dựa vào chính mình để vươn lên trên bước đường của mình… Chú nói xem, cháu có nên sinh ra đứa trẻ này không?”
Lộ Viễn không dám đối diện với cô, ông lảng tránh ánh mắt, hơi thở dồn dập, thật lâu mới trở lại bình thường.
“Muốn sinh nó hay không…” Giọng nói Lộ Viễn khàn khàn, chậm chạp nói, “Muốn sinh nó hay không, là quyết định của con, mặc kệ người khác nói gì, chú đều sẽ ở bên cạnh giúp đỡ cháu. Nếu, nếu cháu sợ mình không đủ năng lực nuôi nó, chú sẽ giúp cháu nuôi nấng nó nên người…”
Tạ Xuân Hồng lạnh lùng cười: “Chú hi vọng cháu sinh nó?”
Lộ Viễn nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy vẻ bối rối và hối hận, thở dài trả lời: “Chú hi vọng cháu được vui vẻ.”
Tạ Xuân Hồng trầm mặc, không nói gì nữa.
Lộ Viễn bất đắc dĩ đứng lên, thu dọn chén bát chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh, lúc đi đến cửa đột nhiên dừng lại.
“Xuân Hồng, chú không cần đứa nhỏ này, mà là chú quan tâm đến cháu… Trước khi cháu quyết định nên suy nghĩ thật kỹ, trong vụ tai nạn bất ngờ đó, cháu đã làm gì theo bản năng của mình?”
Tạ Xuân Hồng chấn động toàn thân, tình cảnh lúc đó rất mơ hồ, nhưng thời điểm gặp nguy hiểm cô không nghĩ ngợi liền bảo vệ đứa bé, hành động đó vẫn là ký ức rất mới mẻ của cô.
Lộ Viễn tiến hành làm thủ tục xuất viện, mặc khác nhờ bác sĩ kê nhiều loại thuốc bổ dưỡng, sau đó mới trở lại phòng bệnh, thì phát hiện Xuân Hồng đã xuống giường thay quần áo.
“Cháu đang làm cái gì vậy?” Lộ Viễn lo lắng hỏi, sợ cô từ chối sự giúp đỡ của mình, từ chối sự quan tâm của mình.
Tạ Xuân Hồng thu thập mọi thứ xong, nói: “Cháu không sao, không muốn ở lại bệnh viện, cháu phải rời khỏi nơi này …”
Lộ Viễn nhíu mày, thở dài hỏi: “Cháu muốn đi đâu? Có muốn liên lạc với ai không?”
Tạ Xuân Hồng suy nghĩ, đột nhiên thương tâm ập đến trong lòng.
Cô có thể tìm ai đây? Cố Mạch và Giai Hỉ đã đi Tây Bắc rồi. Nhị Hỉ đơn thuần như thế, nó với cô ấy cũng như nói với toàn thế giới, Phương Tình thì càng không thể, cô ấy là em họ của Dịch Hồi, với tính tình của anh mà biết chuyện này, chắc chắn sẽ gây ra chuyện kinh thiên động địa…
Người cô muốn nói nhất… Đã không còn muốn nghe nữa rồi!
Lộ Viễn thấy cô vẫn yên lặng, vẻ mặt thương cảm, vỗ vỗ phía sau lưng cô nói: “Không sao đâu, cháu còn có chú, chú sẽ ở bên cạnh cháu.”
Tạ Xuân Hồng ngước nhìn ông: “Giúp cháu… giúp cháu rời khỏi thành phố, đưa cháu đi xa một chút, đừng cho bất kỳ ai biết…”
Lộ Viễn gật đầu: “Yên tâm, chú sẽ đi sắp xếp.”
Nói xong Lộ Viễn cầm điện thoại ra khỏi phòng bệnh.
Tạ Xuân Hồng một mình ngồi trong căn phòng vắng vẻ, cầm điện thoại bấm nút gọi.
Đầu dây bên kia, truyền đến một giọng nữ quen thuộc trong veo mà lạnh lùng. Tạ Xuân Hồng không thể kìm chế được ức chế trong lòng nước mắt chảy xuống, sự kiên cường của lớp ngụy trang đã hoàn toàn sụp đổ, giờ khắc này, cô yếu ớt, chỉ muốn bên cạnh một người nào đó.
/65
|