Hiện tại tâm trạng của Dịch Hồi cũng không khá khẩm gì, Tạ Xuân Hồng vẫn không chủ động liên lạc với anh, làm cho anh vừa lo lắng vừa tức giận, toàn thân càng cảm thấy lạnh lẽo hơn, mặt mũi tối sầm làm cho đám nhân viên thấy anh cũng không dám đối mặt mà phải vòng đường khác mà đi.
Cho nên lúc Lý Lily xuất hiện, làm cho tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Coi như vị nữ anh hùng này sẽ tiêu diệt được không ít lửa giận, nếu không ít ra cũng là làm cho Dịch Tổng hạ nhiệt xuống một ít.
Dịch Hồi không thèm nhìn đến một cái người phụ nữ ngồi trước mặt mình,trầm giọng hỏi: “Em tới đây làm gì?”
Lý Lily vén tóc trước trán, vắt chéo một chân tựa người vào ghế, cười như không cười nói: “Ây da, làm sao thế? Em vừa đến đã thấy không khí ở đây rất bất thường … Người nào lại có khả năng có thể làm cho anh bực bội đến vậy?”
Dịch Hồi trực tiếp đưa tay nhấn vào phím nội bộ trên điện thoại, lạnh lùng nói: “Người nào tùy tiện cho những người không liên quan vào công ty vậy? Tháng này không muốn nhận tiền thưởng nữa phải không?”
Lý Lily bật cười một tiếng: “Thôi đi, chớ làm liên lụy người khác … Em tìm anh là có việc!”
Dịch Hồi miễn cường dời mắt ra khỏi tập văn kiện đặt trước mặt, không nhịn được hỏi: “Không nhìn thấy anh đang bận rộn sao, có chuyện gì thì nói mau đi.”
Dịch Hồi quen biết Lý Lily nhiều năm như vậy, tất nhiên biết rõ tâm tính của cô ta, nên đối với việc cô ta tự nhiên chạy đến tìm thì anh cũng có thể đoán ra tới tám chín phần.
Lý Lily tuyệt nhiên không để ý đến giọng nói không mấy thiện chí của anh, cười híp mắt đứng lên kéo anh đi ra ngoài: “Em dẫn anh đến chỗ này, nhanh lên một chút!”
Dịch Hồi vốn không muốn đi, nhưng Lý Lily không đạt mục đích thì không chịu bỏ qua, kéo anh rời khỏi công ty.
Lý Lily lái xe thật nhanh về phía ngoại ô, càng chạy càng hoang vu, ước chừng khoảng bốn tiếng mới dừng lại.
“Đến rồi, xuống xe đi!”
Một vùng cỏ rộng lớn xanh đậm cao quá đầu, trong màu xanh tươi tốt của cây cối lại điểm xuyết một loài hoa nhỏ không biết tên, màu trắng mộc mạc đan xen phía trong, một vài con ngựa đang nhàn nhã đứng gặm cỏ.
“Em dẫn anh đi cưỡi ngựa?” Dịch Hồi có chút ngạc nhiên nhìn xung quanh.
Lý Lily có chút tự đắc cười lên, dẫn đầu đi về phía trước.
“Đúng vậy, em còn nhớ kỹ thuật cưỡi ngựa của anh rất tốt, hôm nay chúng ta thử cưỡi lại xem sao?”
Thế này cũng làm cho cõi lòng trống trải của anh cũng tốt hơn rất nhiều, Dịch Hồi hít một hơi không khí trong lành tươi mát, khẽ mỉm cười đi về phía trước: “Được, hôm nay để anh chỉ cho em một chút!”
Thay quần áo, Dịch Hồi và Lý Lily cùng nhau chia ra chọn ngựa, sau đó mỗi người vào vị trí bắt đầu.
Lý Lily cười hết sức rạng rỡ, dáng điệu cưỡi ngựa làm cho cô ta thêm hiên ngang oai hùng, cầm dây cương nghiêng đầu nhìn về phía Dịch Hồi, khiêu khích nói: “Anh thắng em nhiều lần như vậy, lần này em nhất định sẽ thắng anh một lần!”
Dịch Hồi cười hăng hái: “Anh sẽ khiến cho em thua khâm phục khẩu phục!”
Sau tiếng hô “Bắt đầu”, hai con ngựa lập tức phi vọt lên phía trước.
Cố sức giục ngựa phóng như điên, cảm giác khoái chí có chút giống các đại hiệp giang hồ thời xưa, sau vài vòng phi ngựa, hai người vẫn áp sát bên nhau, khó phân được thắng bại.
“Dịch Hồi, xem ra kỹ thuật của anh đã kém đi rất nhiều đó!”
Dịch Hồi lau vầng trán lấm tấm mồ hôi, không để ý nói: “Đã rất lâu rồi không cưỡi, có điều như vậy em vẫn không thắng được anh.”
Lý Lily cũng không lấy kết quả này làm phiền lòng, xuống ngựa và ném dây cương cho nhân viên trại ngựa, cùng Dịch Hồi trở về.
“Nơi này quả thật không tệ, không khí rất tốt.”
Lý Lily gật đầu đồng ý: “Em cũng tình cờ biết chỗ này cách đây không lâu, là bạn em giới thiệu cho.”
Lý Lily nhìn gò má Dịch Hồi, vẫn sắc sảo đẹp trai như xưa, khuôn mặt vẫn toát ra vẻ cao ngạo lạnh lùng, không tránh khỏi làm mê đắm lòng người.
“Em còn nhớ trước kia trong quân ngũ, một lần tâm trạng anh không tốt liền leo lên xe việt dã quân dụng chạy đến nơi hoang vắng, lái xe vài giờ như thế tâm trạng sẽ khá hơn rất nhiều, khi đó chúng em thường gọi đùa cái xe việt dã quân dụng kia chính là công cụ dành riêng cho Dịch tướng quân phát tiết … Em biết anh đang phiền muộn, nhưng ở thành phố đua xe sẽ bị phạt, rất mất thể diện … Cho nên em nghĩ sẽ đưa anh đi cưỡi ngựa. Thế nào? Chạy mấy vòng có phải tâm trạng tốt hơn rất nhiều không?”
Dịch Hồi nhớ lại trước kia, khi đó mỗi ngày trôi qua đều rất khổ cực, huấn luyện tàn khốc làm cho con người ta dường như chịu không nổi, nhưng ngày qua ngày lại rất đơn giản mà ý nghĩa.
Dịch Hồi cười cười, chân thành nói: “Lily, cám ơn em.”
Lý Lil chau mày nói: “Ha, có thể nghe được tiếng cám ơn của tiểu tướng quân Dịch quả thật là khó khăn! Nhưng cám ơn bằng lời nói thì có ích gì? Có phải anh nên làm gì thức tế hơn không?”
Dịch Hồi trầm mặc một hồi, cười hỏi: “Vậy em nói đi, em muốn gì?”
Lý Lily nghiêng người liếc nhìn anh: “Thôi đi, Lý Lily em cái gì mà không có chứ?” Dừng một chút, ý tứ sâu xa nói: “Em muốn cái gì chắc anh cũng biết rõ mà.”
Dịch Hồi ánh mắt sâu xa nhìn cô, không thể dịu dàng nói: “Lily, em là một cô gái tốt, có được một người bạn như em, anh thấy mình rất may mắn … Nhưng mà, em cần một người tốt hơn anh, không cần thiết phải lãng phí thời gian bên cạnh anh.”
Lý Lily mặt không thay đổi nhìn anh: “Sao anh biết em đang lãng phí thời gian? Em tin rằng chỉ cần em cố gắng, nhất định sẽ có ngày đạt được thứ mình muốn. Hơn nữa ... Anh phải biết rằng đối với em mà nói, anh không phải là người tốt nhất hay sao?”
Dịch Hồi thở dài, ánh mắt dịu dàng, lời nói kiên định: “Bởi vì anh đã sớm đem toàn bộ tâm trí dành cho cô ấy, không cần chút gì có thể trao cho người khác nữa.”
Lý Lily tự biết “Cô ấy” mà anh đang nói đến là ai, không khỏi tức giận thốt lên: “Cô ta có cái gì tốt? Đáng để anh vì cô ta đến vậy sao? Không sai, cô ta rất đẹp, nhưng em cũng không có xấu xí … Em không thể nhìn ra ngoài việc có thể làm bình hoa di động, cô ta còn có bản lĩnh gì khác!”
Dịch Hồi nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt sâu xa không thể đoán được, mặt mày dịu dàng mà Lý Lily chưa bao giờ nhìn thấy.
“Anh cũng không biết cô ấy có cái gì tốt, chuyện tình cảm chính là kỳ lạ như thế. Trước kia anh cũng không tin
Cho nên lúc Lý Lily xuất hiện, làm cho tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Coi như vị nữ anh hùng này sẽ tiêu diệt được không ít lửa giận, nếu không ít ra cũng là làm cho Dịch Tổng hạ nhiệt xuống một ít.
Dịch Hồi không thèm nhìn đến một cái người phụ nữ ngồi trước mặt mình,trầm giọng hỏi: “Em tới đây làm gì?”
Lý Lily vén tóc trước trán, vắt chéo một chân tựa người vào ghế, cười như không cười nói: “Ây da, làm sao thế? Em vừa đến đã thấy không khí ở đây rất bất thường … Người nào lại có khả năng có thể làm cho anh bực bội đến vậy?”
Dịch Hồi trực tiếp đưa tay nhấn vào phím nội bộ trên điện thoại, lạnh lùng nói: “Người nào tùy tiện cho những người không liên quan vào công ty vậy? Tháng này không muốn nhận tiền thưởng nữa phải không?”
Lý Lily bật cười một tiếng: “Thôi đi, chớ làm liên lụy người khác … Em tìm anh là có việc!”
Dịch Hồi miễn cường dời mắt ra khỏi tập văn kiện đặt trước mặt, không nhịn được hỏi: “Không nhìn thấy anh đang bận rộn sao, có chuyện gì thì nói mau đi.”
Dịch Hồi quen biết Lý Lily nhiều năm như vậy, tất nhiên biết rõ tâm tính của cô ta, nên đối với việc cô ta tự nhiên chạy đến tìm thì anh cũng có thể đoán ra tới tám chín phần.
Lý Lily tuyệt nhiên không để ý đến giọng nói không mấy thiện chí của anh, cười híp mắt đứng lên kéo anh đi ra ngoài: “Em dẫn anh đến chỗ này, nhanh lên một chút!”
Dịch Hồi vốn không muốn đi, nhưng Lý Lily không đạt mục đích thì không chịu bỏ qua, kéo anh rời khỏi công ty.
Lý Lily lái xe thật nhanh về phía ngoại ô, càng chạy càng hoang vu, ước chừng khoảng bốn tiếng mới dừng lại.
“Đến rồi, xuống xe đi!”
Một vùng cỏ rộng lớn xanh đậm cao quá đầu, trong màu xanh tươi tốt của cây cối lại điểm xuyết một loài hoa nhỏ không biết tên, màu trắng mộc mạc đan xen phía trong, một vài con ngựa đang nhàn nhã đứng gặm cỏ.
“Em dẫn anh đi cưỡi ngựa?” Dịch Hồi có chút ngạc nhiên nhìn xung quanh.
Lý Lily có chút tự đắc cười lên, dẫn đầu đi về phía trước.
“Đúng vậy, em còn nhớ kỹ thuật cưỡi ngựa của anh rất tốt, hôm nay chúng ta thử cưỡi lại xem sao?”
Thế này cũng làm cho cõi lòng trống trải của anh cũng tốt hơn rất nhiều, Dịch Hồi hít một hơi không khí trong lành tươi mát, khẽ mỉm cười đi về phía trước: “Được, hôm nay để anh chỉ cho em một chút!”
Thay quần áo, Dịch Hồi và Lý Lily cùng nhau chia ra chọn ngựa, sau đó mỗi người vào vị trí bắt đầu.
Lý Lily cười hết sức rạng rỡ, dáng điệu cưỡi ngựa làm cho cô ta thêm hiên ngang oai hùng, cầm dây cương nghiêng đầu nhìn về phía Dịch Hồi, khiêu khích nói: “Anh thắng em nhiều lần như vậy, lần này em nhất định sẽ thắng anh một lần!”
Dịch Hồi cười hăng hái: “Anh sẽ khiến cho em thua khâm phục khẩu phục!”
Sau tiếng hô “Bắt đầu”, hai con ngựa lập tức phi vọt lên phía trước.
Cố sức giục ngựa phóng như điên, cảm giác khoái chí có chút giống các đại hiệp giang hồ thời xưa, sau vài vòng phi ngựa, hai người vẫn áp sát bên nhau, khó phân được thắng bại.
“Dịch Hồi, xem ra kỹ thuật của anh đã kém đi rất nhiều đó!”
Dịch Hồi lau vầng trán lấm tấm mồ hôi, không để ý nói: “Đã rất lâu rồi không cưỡi, có điều như vậy em vẫn không thắng được anh.”
Lý Lily cũng không lấy kết quả này làm phiền lòng, xuống ngựa và ném dây cương cho nhân viên trại ngựa, cùng Dịch Hồi trở về.
“Nơi này quả thật không tệ, không khí rất tốt.”
Lý Lily gật đầu đồng ý: “Em cũng tình cờ biết chỗ này cách đây không lâu, là bạn em giới thiệu cho.”
Lý Lily nhìn gò má Dịch Hồi, vẫn sắc sảo đẹp trai như xưa, khuôn mặt vẫn toát ra vẻ cao ngạo lạnh lùng, không tránh khỏi làm mê đắm lòng người.
“Em còn nhớ trước kia trong quân ngũ, một lần tâm trạng anh không tốt liền leo lên xe việt dã quân dụng chạy đến nơi hoang vắng, lái xe vài giờ như thế tâm trạng sẽ khá hơn rất nhiều, khi đó chúng em thường gọi đùa cái xe việt dã quân dụng kia chính là công cụ dành riêng cho Dịch tướng quân phát tiết … Em biết anh đang phiền muộn, nhưng ở thành phố đua xe sẽ bị phạt, rất mất thể diện … Cho nên em nghĩ sẽ đưa anh đi cưỡi ngựa. Thế nào? Chạy mấy vòng có phải tâm trạng tốt hơn rất nhiều không?”
Dịch Hồi nhớ lại trước kia, khi đó mỗi ngày trôi qua đều rất khổ cực, huấn luyện tàn khốc làm cho con người ta dường như chịu không nổi, nhưng ngày qua ngày lại rất đơn giản mà ý nghĩa.
Dịch Hồi cười cười, chân thành nói: “Lily, cám ơn em.”
Lý Lil chau mày nói: “Ha, có thể nghe được tiếng cám ơn của tiểu tướng quân Dịch quả thật là khó khăn! Nhưng cám ơn bằng lời nói thì có ích gì? Có phải anh nên làm gì thức tế hơn không?”
Dịch Hồi trầm mặc một hồi, cười hỏi: “Vậy em nói đi, em muốn gì?”
Lý Lily nghiêng người liếc nhìn anh: “Thôi đi, Lý Lily em cái gì mà không có chứ?” Dừng một chút, ý tứ sâu xa nói: “Em muốn cái gì chắc anh cũng biết rõ mà.”
Dịch Hồi ánh mắt sâu xa nhìn cô, không thể dịu dàng nói: “Lily, em là một cô gái tốt, có được một người bạn như em, anh thấy mình rất may mắn … Nhưng mà, em cần một người tốt hơn anh, không cần thiết phải lãng phí thời gian bên cạnh anh.”
Lý Lily mặt không thay đổi nhìn anh: “Sao anh biết em đang lãng phí thời gian? Em tin rằng chỉ cần em cố gắng, nhất định sẽ có ngày đạt được thứ mình muốn. Hơn nữa ... Anh phải biết rằng đối với em mà nói, anh không phải là người tốt nhất hay sao?”
Dịch Hồi thở dài, ánh mắt dịu dàng, lời nói kiên định: “Bởi vì anh đã sớm đem toàn bộ tâm trí dành cho cô ấy, không cần chút gì có thể trao cho người khác nữa.”
Lý Lily tự biết “Cô ấy” mà anh đang nói đến là ai, không khỏi tức giận thốt lên: “Cô ta có cái gì tốt? Đáng để anh vì cô ta đến vậy sao? Không sai, cô ta rất đẹp, nhưng em cũng không có xấu xí … Em không thể nhìn ra ngoài việc có thể làm bình hoa di động, cô ta còn có bản lĩnh gì khác!”
Dịch Hồi nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt sâu xa không thể đoán được, mặt mày dịu dàng mà Lý Lily chưa bao giờ nhìn thấy.
“Anh cũng không biết cô ấy có cái gì tốt, chuyện tình cảm chính là kỳ lạ như thế. Trước kia anh cũng không tin
/65
|