Đột nhiên nhớ tới khi đi còn không nói với Dịch Hồi, sợ anh về nhà không thấy cô lại phát điên lên, vội vàng lấy điện thoại ra, quả đúng như vậy, trên điện thoại thể hiện đến mười mấy cuộc gọi nhỡ đền là của anh gọi tới.
Tạ Xuân Hồng vội vã gọi cho Dịch Hồi, bên kia nhanh chóng bắt máy.
“Xuân Hồng, em đi đâu vậy?” Giọng nói lo lắng của Dịch Hồi truyền tới, giữa đêm khuya lạnh lẽo nơi đây cảm giác rất ấm áp an tâm.
Tạ Xuân Hồng nắm chắt điện thoại di động: “Dịch Hồi, anh đừng nóng … Em muốn nói cho anh biết, em có chút chuyện phải trở về thị trấn…”
Dịch Hồi thở phào nhẹ nhõm, anh đã sợ hãi lo lắng đi tìm cô cả một buổi tối, còn tưởng rằng cô đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Thị trấn? Em về thị trấn làm gì?”
Tạ Xuân Hồng đột nhiên có chút chột dạ không dám mở miệng, ngập ngừng nửa ngày không biết giải thích thế nào.
Dịch Hồi lúc này đã bình tĩnh trở lại, giọng nói bình thản hỏi: “Là vì Đường Sơ?”
Tạ Xuân Hồng vội vàng giải thích: “Thật xin lỗi, em nghe nói chị Tô Văn lại nằm viện, em không yên lòng …”
“Em không yên lòng là vì Tô Văn hay còn vì Đường Sơ nữa?” Dịch Hồi lạnh lùng cắt ngang lời cô, “Em chừng nào thì có thể không yên lòng vì anh? Em có biết em đột nhiên biến mất đã làm anh lo lắng nhiều đến thế nào không? Anh như một người điên chạy đi tìm em cả một buổi tối … Tạ Xuân Hồng, trong lòng em thật sự có anh hay không?”
Tạ Xuân Hồng há miệng muốn nói, muốn nói lời dịu dàng để trấn an anh, không nghĩ tới điện thoại di động đột nhiên “Cạch” một tiếng.
Đáng chết, đi vội vàng quá quên mang theo sạc điện thoại, lần này hay rồi, tự động tắt nguồn.
Tạ Xuân Hồng thở dài, bất đắc dĩ đưa điện thoại ném vào trong túi xách, một mình ngồi bên trong khuôn viên bệnh viện chờ đến khi trời sáng.
Dịch Hồi gọi lại thì điện thoại đã tắt máy, bên kia lần nào cũng truyền tới một giọng nữ lạnh băng, nghe như vậy Dịch Hồi lại càng thêm giận dữ.
Dịch Hồi hung hăng ném điện thoại xuống đất, “Thình …..” một tiếng vang thật lớn, điện thoại di động lập tức vỡ tung thành nhiều mảnh.
Trời đang dần dần sáng, bên ngoài trời vẫn còn hơi mờ mờ, nhưng cũng đã có người bắt đầu qua lại.Tạ Xuân Hồng há miệng run rẩy đứng lên, vốn định tìm một nữ y tá để hỏi thăm một chút về phòng bệnh của Tô Văn, bỗng dưng cảm thấy, phát hiện ra lúc này, cô tùy tiện xuất hiện, bây giờ rất không thích hợp, nếu Tô Văn nhìn thấu tâm tư cô … Sau này gặp mặt sẽ rất lúng túng.
Xuân Hồng suy nghĩ một chút, dứt khoát ra ngoài bệnh viện tìm chút gì ăn, đợt đến lúc bệnh viện kiểm tra phòng xong rồi mới vào thăm, như vậy cô không chỉ có thể lấy lại diện mạo đôi chút tươm tất khi xuất hiện, cũng sẽ không có vẻ quá đột ngột.
Mặc dù đã gần đến cuối mùa xuân, gió sáng sớm vẫn còn rất lạnh lẽo. Tạ Xuân Hồng nhanh chóng bước vào một tiệm ăn ven đường, gọi một bát mì nóng hổi, cắm cúi ăn cho xong.
Khi ăn no nê, trời đã sáng choang, trên đường người đi lại đã tăng nhiều, Xuân Hồng hít một hơi sâu luồn không khí thanh tân tươi mát, cảm thấy cả người và tinh thần phấn chấn lên rất nhiều.
Dừng lại trước cửa bệnh viện mua chút nước trái cây, Tạ Xuân Hồng đi về phía khu nội trú của bệnh viện , nữ hộ lý trực giống như vừa mới tỉnh ngủ, sương mù giăng đầy mắt đang ngồi trong khu vực hộ lý sửa sang lại bệnh lịch.
“Xin lỗi đã làm phiền, xin hỏi Tô Văn ở phòng bệnh nào?” Tạ Xuân Hông gõ bàn một cái, lễ phép hỏi.
Nữ hộ lý mở trừng hai mắt, dường như phải cẩn thận suy nghĩ về tin tức của Tô Văn, hồi lâu mới bừng tỉnh nói: “À, cô Tô Văn đó, sáng nay cô ấy đã xuất viện, mới vừa làm xong thủ tục, đã cùng với người nhà cô ấy rời đi.”
“Đã xuất viện sao? Cô biết cô ấy tại sao lại nằm viện không?”
“Hình như là bệnh tim …”Nữ hộ lý gãi gãi đầu, xin lỗi nói, “Thật xin lỗi, tôi cũng không biết rõ, cô có thể chờ bác sĩ Lưu tới rồi hỏi anh ấy, anh ấy là bác sĩ trưởng khoa, hiện đang đi khám cho bệnh nhân.”
Tạ Xuân Hồng khẽ mỉm cười: “Cám ơn cô.”
Không nghĩ tới việc đi suốt đêm đến đâu, thì Tô Văn đã xuất viện, Tạ Xuân Hồng thở phào nhẹ nhõm liền lập tức cảm thấy chưa hỏi rõ đã ngàn dẫm xôi chạy tới đây rõ ràng là mình có chút ngu ngốc.
Nhưng có cách nào khác đây? Cô cũng không biết tại sao, vừa nghe đến Đường Sơ có thể sẽ gặp chuyện, liền không chút suy nghĩ chạy đến đây ngay.
Khắp người Tạ Xuân Hồng mệt mỏi rã rời làm cho cô không còn chút sức lực nào để tiếp tục ngồi xe về thành phố N, định tìm một chiếc taxi trở về nhà mình.
Có lẽ Tạ Vân đang lên lớp. trong nhà không có một ai, Tạ Xuân Hồng tắm nước nóng xong liền ngã đầu ra gối ngủ, có cảm giác ngủ thẳng đến tối.
Xuân Hồng bị cơn đói làm cho tỉnh giấc, bò dậy thì phát hiện trong phòng khách có bày chút đồ ăn, Tạ Vân đang cẩn thận bưng tô canh từ trong bếp ra.
Xuân Hồng liền vội vàng tiến đến đỡ lấy, đặt lên bàn.
“Thơm quá, con đói chết mất!” Tạ Xuân Hồng kéo ghế ra và ngồi xuống không khách khí ăn ngấu nghiến, Tạ Vân ngồi bên cạnh nhìn cô ăn uống không giống như bình thường mới thờ ơ mở miệng.
“Sao con trở về vào lúc này, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tạ Xuân Hồng đang vùi đầu húp canh, không nhìn thấy được ánh mắt Tạ Vân thể hiện tâm trạng phức tạp khi hỏi câu đó, nghe lời nói thì giống thuận miệng hỏi một chút như thường ngày.
“Không có chuyện gì, con nhận được điện thoại của mẹ, nghe giọng nói của mẹ không đúng lắm, không yên lòng nên trở về đây thăm một chút.”
Tạ Vân thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nhíu mày hỏi: “Mẹ thì có thể có chuyện gì? Còn mắc công con bôn ba chạy về đây một chuyến!”
Tạ Xuân Hồng cười cười: “Dù sao con cũng không có gì gấp, coi như trở về thăm mẹ một chút!”
Tạ Vân như có điều gì suy nghĩ nhìn Xuân Hồng đang bắt đầu dọn dẹp chén đũa, hồi lâu thở dài, cực kỳ bình thản nói: “Tối nay ngủ cho thật ngon, sáng mai trở về thành phố đi thôi!”
Xuân Hồng biết tính của bà, gật đầu một cái đồng ý.
Sáng sớm thứ hai Tạ Xuân Hồng đã rời giường, Tạ Vân đã ra khỏi nhà từ sớm, đoán chừng là tới trường dạy lớp tự học. Xuân Hồng có chút mất mát, khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, vội vộ vàng vàng, ra đi mà cũng không thể tạm biệt mẹ một tiếng … Tạ Xuân Hồng nặng nề thở dài, rửa mặt ăn điểm tâm rồi chạy thẳng đến trạm xe.
Phương Tình gấp đến mức quay cuồng, gọi liên tục vào điện thoại Xuân Hồng, nhưng lần nào cũng là tiếng báo tắt máy vang lên.
Lục Hân
Tạ Xuân Hồng vội vã gọi cho Dịch Hồi, bên kia nhanh chóng bắt máy.
“Xuân Hồng, em đi đâu vậy?” Giọng nói lo lắng của Dịch Hồi truyền tới, giữa đêm khuya lạnh lẽo nơi đây cảm giác rất ấm áp an tâm.
Tạ Xuân Hồng nắm chắt điện thoại di động: “Dịch Hồi, anh đừng nóng … Em muốn nói cho anh biết, em có chút chuyện phải trở về thị trấn…”
Dịch Hồi thở phào nhẹ nhõm, anh đã sợ hãi lo lắng đi tìm cô cả một buổi tối, còn tưởng rằng cô đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Thị trấn? Em về thị trấn làm gì?”
Tạ Xuân Hồng đột nhiên có chút chột dạ không dám mở miệng, ngập ngừng nửa ngày không biết giải thích thế nào.
Dịch Hồi lúc này đã bình tĩnh trở lại, giọng nói bình thản hỏi: “Là vì Đường Sơ?”
Tạ Xuân Hồng vội vàng giải thích: “Thật xin lỗi, em nghe nói chị Tô Văn lại nằm viện, em không yên lòng …”
“Em không yên lòng là vì Tô Văn hay còn vì Đường Sơ nữa?” Dịch Hồi lạnh lùng cắt ngang lời cô, “Em chừng nào thì có thể không yên lòng vì anh? Em có biết em đột nhiên biến mất đã làm anh lo lắng nhiều đến thế nào không? Anh như một người điên chạy đi tìm em cả một buổi tối … Tạ Xuân Hồng, trong lòng em thật sự có anh hay không?”
Tạ Xuân Hồng há miệng muốn nói, muốn nói lời dịu dàng để trấn an anh, không nghĩ tới điện thoại di động đột nhiên “Cạch” một tiếng.
Đáng chết, đi vội vàng quá quên mang theo sạc điện thoại, lần này hay rồi, tự động tắt nguồn.
Tạ Xuân Hồng thở dài, bất đắc dĩ đưa điện thoại ném vào trong túi xách, một mình ngồi bên trong khuôn viên bệnh viện chờ đến khi trời sáng.
Dịch Hồi gọi lại thì điện thoại đã tắt máy, bên kia lần nào cũng truyền tới một giọng nữ lạnh băng, nghe như vậy Dịch Hồi lại càng thêm giận dữ.
Dịch Hồi hung hăng ném điện thoại xuống đất, “Thình …..” một tiếng vang thật lớn, điện thoại di động lập tức vỡ tung thành nhiều mảnh.
Trời đang dần dần sáng, bên ngoài trời vẫn còn hơi mờ mờ, nhưng cũng đã có người bắt đầu qua lại.Tạ Xuân Hồng há miệng run rẩy đứng lên, vốn định tìm một nữ y tá để hỏi thăm một chút về phòng bệnh của Tô Văn, bỗng dưng cảm thấy, phát hiện ra lúc này, cô tùy tiện xuất hiện, bây giờ rất không thích hợp, nếu Tô Văn nhìn thấu tâm tư cô … Sau này gặp mặt sẽ rất lúng túng.
Xuân Hồng suy nghĩ một chút, dứt khoát ra ngoài bệnh viện tìm chút gì ăn, đợt đến lúc bệnh viện kiểm tra phòng xong rồi mới vào thăm, như vậy cô không chỉ có thể lấy lại diện mạo đôi chút tươm tất khi xuất hiện, cũng sẽ không có vẻ quá đột ngột.
Mặc dù đã gần đến cuối mùa xuân, gió sáng sớm vẫn còn rất lạnh lẽo. Tạ Xuân Hồng nhanh chóng bước vào một tiệm ăn ven đường, gọi một bát mì nóng hổi, cắm cúi ăn cho xong.
Khi ăn no nê, trời đã sáng choang, trên đường người đi lại đã tăng nhiều, Xuân Hồng hít một hơi sâu luồn không khí thanh tân tươi mát, cảm thấy cả người và tinh thần phấn chấn lên rất nhiều.
Dừng lại trước cửa bệnh viện mua chút nước trái cây, Tạ Xuân Hồng đi về phía khu nội trú của bệnh viện , nữ hộ lý trực giống như vừa mới tỉnh ngủ, sương mù giăng đầy mắt đang ngồi trong khu vực hộ lý sửa sang lại bệnh lịch.
“Xin lỗi đã làm phiền, xin hỏi Tô Văn ở phòng bệnh nào?” Tạ Xuân Hông gõ bàn một cái, lễ phép hỏi.
Nữ hộ lý mở trừng hai mắt, dường như phải cẩn thận suy nghĩ về tin tức của Tô Văn, hồi lâu mới bừng tỉnh nói: “À, cô Tô Văn đó, sáng nay cô ấy đã xuất viện, mới vừa làm xong thủ tục, đã cùng với người nhà cô ấy rời đi.”
“Đã xuất viện sao? Cô biết cô ấy tại sao lại nằm viện không?”
“Hình như là bệnh tim …”Nữ hộ lý gãi gãi đầu, xin lỗi nói, “Thật xin lỗi, tôi cũng không biết rõ, cô có thể chờ bác sĩ Lưu tới rồi hỏi anh ấy, anh ấy là bác sĩ trưởng khoa, hiện đang đi khám cho bệnh nhân.”
Tạ Xuân Hồng khẽ mỉm cười: “Cám ơn cô.”
Không nghĩ tới việc đi suốt đêm đến đâu, thì Tô Văn đã xuất viện, Tạ Xuân Hồng thở phào nhẹ nhõm liền lập tức cảm thấy chưa hỏi rõ đã ngàn dẫm xôi chạy tới đây rõ ràng là mình có chút ngu ngốc.
Nhưng có cách nào khác đây? Cô cũng không biết tại sao, vừa nghe đến Đường Sơ có thể sẽ gặp chuyện, liền không chút suy nghĩ chạy đến đây ngay.
Khắp người Tạ Xuân Hồng mệt mỏi rã rời làm cho cô không còn chút sức lực nào để tiếp tục ngồi xe về thành phố N, định tìm một chiếc taxi trở về nhà mình.
Có lẽ Tạ Vân đang lên lớp. trong nhà không có một ai, Tạ Xuân Hồng tắm nước nóng xong liền ngã đầu ra gối ngủ, có cảm giác ngủ thẳng đến tối.
Xuân Hồng bị cơn đói làm cho tỉnh giấc, bò dậy thì phát hiện trong phòng khách có bày chút đồ ăn, Tạ Vân đang cẩn thận bưng tô canh từ trong bếp ra.
Xuân Hồng liền vội vàng tiến đến đỡ lấy, đặt lên bàn.
“Thơm quá, con đói chết mất!” Tạ Xuân Hồng kéo ghế ra và ngồi xuống không khách khí ăn ngấu nghiến, Tạ Vân ngồi bên cạnh nhìn cô ăn uống không giống như bình thường mới thờ ơ mở miệng.
“Sao con trở về vào lúc này, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tạ Xuân Hồng đang vùi đầu húp canh, không nhìn thấy được ánh mắt Tạ Vân thể hiện tâm trạng phức tạp khi hỏi câu đó, nghe lời nói thì giống thuận miệng hỏi một chút như thường ngày.
“Không có chuyện gì, con nhận được điện thoại của mẹ, nghe giọng nói của mẹ không đúng lắm, không yên lòng nên trở về đây thăm một chút.”
Tạ Vân thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nhíu mày hỏi: “Mẹ thì có thể có chuyện gì? Còn mắc công con bôn ba chạy về đây một chuyến!”
Tạ Xuân Hồng cười cười: “Dù sao con cũng không có gì gấp, coi như trở về thăm mẹ một chút!”
Tạ Vân như có điều gì suy nghĩ nhìn Xuân Hồng đang bắt đầu dọn dẹp chén đũa, hồi lâu thở dài, cực kỳ bình thản nói: “Tối nay ngủ cho thật ngon, sáng mai trở về thành phố đi thôi!”
Xuân Hồng biết tính của bà, gật đầu một cái đồng ý.
Sáng sớm thứ hai Tạ Xuân Hồng đã rời giường, Tạ Vân đã ra khỏi nhà từ sớm, đoán chừng là tới trường dạy lớp tự học. Xuân Hồng có chút mất mát, khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, vội vộ vàng vàng, ra đi mà cũng không thể tạm biệt mẹ một tiếng … Tạ Xuân Hồng nặng nề thở dài, rửa mặt ăn điểm tâm rồi chạy thẳng đến trạm xe.
Phương Tình gấp đến mức quay cuồng, gọi liên tục vào điện thoại Xuân Hồng, nhưng lần nào cũng là tiếng báo tắt máy vang lên.
Lục Hân
/65
|