Sắc mặt Lộ Viễn xuất hiện một tia thương tâm thoáng qua rất nhanh, trầm mặc hồi lâu mới hỏi: “Mẹ cô … Nhiều năm như vậy nhất định là không dễ dàng gì.”
Tạ Xuân Hồng chợt nhớ tới Hạ Vân, ánh mắt tràn đầy hoài niệm: “Vâng, mẹ tôi phải chịu nhiều áp lực từ nhiều phía nên cũng không dễ dàng gì … Nhưng những gì khó khăn nhất cũng đã qua, bây giờ đã tốt hơn rất nhiều.”
“Chẳng lẽ cô cũng không còn người thân nào khác? Trong nhà mẹ cô chắc vẫn còn họ hàng chứ?”
Tạ Xuân Hồng lắc đầu một cái: “Mẹ tôi vì đã sinh ra tôi, đã cùng với người nhà đoạn tuyệt, nhiều năm như vậy chúng tôi cũng không liên lạc qua lại với họ hàng.”
Cô cũng không hiểu tại sao một người xa lạ lại hỏi về gia thế của cô nhiều như vậy, hơn nữa mặc dù mặt mũi Lộ Viễn rất lạnh lùng, nhưng lại có một cảm giác thân thiết rất kỳ lạ, không tự chủ được mà cùng ông ta hàn huyên tâm sự.
“Mẹ cô …”
“Hình như chú Lộ rất thích Xuân Hồng?”
Lộ Viễn vừa định hỏi thêm gì nữa, đã bị cắt ngang, không khỏi lộ vẻ chút tiếc nuối, rồi lại chỉ trong nháy mắt đã khôi phục vẻ mặt bình thản.
Dịch Hồi từ trên lầu đi xuống liền đến ngồi cạnh Xuân Hồng, nhìn Lộ Viễn đầy ý nghĩa hỏi: “Con nhớ chú Lộ trước kia không phải là người nhiệt tình như vậy, có thể thấy Xuân Hồng đã nhận được sự đánh giá cao của chú.”
Mặt Lộ Viễn không hề thay đổi nói: “Xuân Hồng là bạn gái của con, chú đương nhiên là quan tâm nhiều hơn một chút, huống chi cô bé này quả thật không tệ, chú chính xác là rất thích cô ấy.”
Xuân Hồng được khen có chút ngượng ngùng, cúi đầu cười nói: “Chú Lộ, chú quá khen rồi.”
“Hừ!” Lý Lily hừ lạnh một tiếng ngồi xuống đối diện bọn họ, bộ mặt không vui nói với Lộ Viễn: “Chúng ta không phải là nên đi sao? Trời cũng khuya lắm rồi.”
Lộ Viễn gật đầu một cái, đứng lên: “Chúng tôi cần phải trở về, Dịch Hồi, Xuân Hồng, gặp lại sau.”
Dịch Hồi và Xuân Hồng liền vội vàng đứng dậy tiễn khách: “Chú Lộ, con tiễn chú.”
Lý Lily cùng Lộ Viễn ở vào băng sau của xe hơi, nhìn Lộ Viễn nhắm mắt tựa đầu vào ghế, không nhịn được mà hỏi: “Chú hôm nay sao vậy? Tạ Xuân Hồng có cái gì tốt? Đáng để chú quan tâm nhiều đến cô ta vậy sao?”
Lộ Viễn mở mắt ra thờ ơ nhìn cô: “Cô ấy là bạn gái của Dịch Hồi, trong tương lai sẽ là con dâu nhà họ Dịch.”Die nd da nl e q uu ydo n
Tất nhiên Lý Lily biết mối quan hệ thân thiết giữa nhà họ Lộ và nhà họ Dịch, nhưng vẫn tỏ ra oán giận nói: “Chú rất ủng hộ Dịch Hồi và cô ta? Chú biết rất rõ là …” Lý Lily cắn cắn môi, dứt khoát nói, “Chú biết rõ ràng là cháu thích Dịch Hồi, ngày xưa đã thích … Nhưng chú cứ như vậy mà nghiêng về người phụ nữ lần đầu tiên gặp mặt mà không ủng hộ cháu, cháu thật sự không nghĩ ra!”
Lộ Viễn nhìn ánh đèn thấp thoáng bên ngoài cửa xe, sắc mặt bình tĩnh nói: “Lily, chú không nghĩ cháu không nhìn ra, giữa Dịch Hồi và Xuân Hồng, bất kỳ là ai cũng không có khả năng xen vào.”
Lý Lily không cam tâm nắm chặt hai tay, hồi lâu mới nói: “Người phụ nữ đó so với cháu có gì tốt hơn chứ, cháu không cam tâm, Lý Lily cháu sẽ không dễ dàng buông tha như vậy!”
Lộ Viễn thâm ý sâu xa nói: “Nhưng Dịch Hồi thích cô ấy, chỉ cần có điểm này là đủ rồi.”
Trong nháy mắt Lý Lily cứng người, sau đó không nói thêm lời nào nữa.
Sau khi tiễn Lộ Viễn và Lý Lily về, Dịch Hồi cùng Xuân Hồng cũng rời nhà họ Dịch, trở về nhà.
Tạ Xuân Hồng vươn vai duỗi người, đi thẳng vào nhà: “Mệt chết đi được, em muốn đi tắm trước.”
Sắc mặt Dịch Hồi trầm ngầm, xoay người đi vào thư phòng.
Rất nhanh Tạ Xuân Hồng đã tắm xong, vừa lau tóc vừa nhìn Dịch Hồi nói: “Buổi tối anh còn bận rộn làm việc sao? Em mệt mỏi, em đi ngủ trước.”
Dịch Hồi thả tài liệu đang xem trên tay xuống, chậm rãi hỏi: “Hôm nay em và Lộ Viễn … nói về chuyện gì?”
Tạ Xuân Hồng không giải thích được nhìn anh nói: “Không có gì, chỉ tùy tiện nói chuyện một chút mà thôi.”
“Tùy tiện nói chuyện một chút?” Dịch Hồi trầm giọng hỏi, “Anh thấy ngược lại hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ.”
Tạ Xuân Hồng tức giận liếc mắt: “Ông ta không phải là khách quan trọng của nhà anh sao? Em tự nhiên muốn tiếp chuyện ông ta, cũng không có gì thất lễ!”
Sắc mặt Dịch Hồi trở nên hòa hoãn hơn, lại nhíu mày một cái nói: “Anh cảm thấy tối nay Lộ Viễn rất kỳ lạ … Ông ấy trước kia không phải là người hay nói, sau này tốt nhất em đừng giao thiệp với ông ấy.”
“Có lẽ ông ấy đã già, nói tương đối nhiều, cho nên dễ dàng chìm vào hồi ức buồn của năm xưa?” Tạ Xuân Hồng lơ đễnh nhún vai, “Em cùng ông ấy có liên quan gì mà giao thiệp? Sau này sẽ không có cơ hội gặp mặt.”
Trong lòng Dịch Hồi không cho là như vậy, anh có một dự cảm mơ hồ, Lộ Viễn sẽ không để câu chuyện kết thúc như vậy, ông ta nhìn Xuân Hồng với ánh mắt rất đáng ngại, nhưng chỉ là nhất thời chưa biết ông ta vì cái gì, hơn nữa Lộ Viễn tự nhiên đối với Xuân Hồng có vẻ rất hứng thú nồng nhiệt … E rằng chuyện này không dễ dàng như vẻ ngoài của nó.
Tạ Xuân Hồng ngáp một cái, không nhịn được nói: “Anh không phải là đang ghen chứ?”
Dịch Hồi lấy lại tâm trí, nhìn về phía cô.
Xuân Hồng bĩu môi: “Không phải sao? Anh còn ăn cả dấm với một ông già sao? Dịch Hồi, ý thức chiếm hữu của anh quả thật mãnh liệt!”
Dịch Hồi lạnh lùng nhìn cô, trầm giọng nói: “Đường Sơ chẳng lẽ không phài là ông già sao?”
Tạ Xuân Hồng cứng người, lập tức xoay người không thèm để ý đến anh nữa.
Dịch Hồi cũng không buông tha đứng lên, đi theo cô trở vào phòng ngủ, hừ lạnh một tiếng nói: “Nói đến “Ghen”, chẳng lẽ tối nay em không ghen sao?”
“Ai ăn dấm? Anh muốn nói đến Lily gì đó sao?”
Tạ Xuân Hồng nhíu mày, sâu xa nhìn anh.
“Anh không tin em không nhìn ra …”
Tạ Xuân Hồng thờ ơ cười nói: “Cô ta biểu hiện rõ ràng như vậy, em cũng không phải mù mắt, không nhìn ra mới lạ … Nhưng mà người ta là nữ quân nhân, trong nháy mắt có thể ra tay tiêu diệt em, em coi có như nhìn ra thì phải làm thế nào đây? Huống chi cô ta không phải là bạn thanh mai trúc mã của anh sao?”
Lời nói này thật nghe ra có chút vị chua, Dịch Hồi hài lòng cười.
“Hơn nữa … Em không giống như anh, bụng dạ nhỏ nhen như vậy, tính toán chi li!”
Khóe miệng Dịch Hồi vừa được nâng lên lại nhanh chóng bị hạ xuống.
Dịch Hồi bất mãn lên án cô: “Em một chút cũng không quan tâm anh!”
Tạ Xuân Hồng vốn đã nằm xuống, nghe thế nhanh chóng ngồi dậy, khẩu khí hết sức mạnh mẽ hỏi: “Anh còn chưa xong?”
Mặt Dịch Hồi tối đi, cũng tức giận nói: “Không xong!”
Tạ Xuân Hồng liên tục cười lạnh, dứt khoát ngồi thẳng đối diện giống như đang đàm phán.
“Được, anh chưa nói xong,
Tạ Xuân Hồng chợt nhớ tới Hạ Vân, ánh mắt tràn đầy hoài niệm: “Vâng, mẹ tôi phải chịu nhiều áp lực từ nhiều phía nên cũng không dễ dàng gì … Nhưng những gì khó khăn nhất cũng đã qua, bây giờ đã tốt hơn rất nhiều.”
“Chẳng lẽ cô cũng không còn người thân nào khác? Trong nhà mẹ cô chắc vẫn còn họ hàng chứ?”
Tạ Xuân Hồng lắc đầu một cái: “Mẹ tôi vì đã sinh ra tôi, đã cùng với người nhà đoạn tuyệt, nhiều năm như vậy chúng tôi cũng không liên lạc qua lại với họ hàng.”
Cô cũng không hiểu tại sao một người xa lạ lại hỏi về gia thế của cô nhiều như vậy, hơn nữa mặc dù mặt mũi Lộ Viễn rất lạnh lùng, nhưng lại có một cảm giác thân thiết rất kỳ lạ, không tự chủ được mà cùng ông ta hàn huyên tâm sự.
“Mẹ cô …”
“Hình như chú Lộ rất thích Xuân Hồng?”
Lộ Viễn vừa định hỏi thêm gì nữa, đã bị cắt ngang, không khỏi lộ vẻ chút tiếc nuối, rồi lại chỉ trong nháy mắt đã khôi phục vẻ mặt bình thản.
Dịch Hồi từ trên lầu đi xuống liền đến ngồi cạnh Xuân Hồng, nhìn Lộ Viễn đầy ý nghĩa hỏi: “Con nhớ chú Lộ trước kia không phải là người nhiệt tình như vậy, có thể thấy Xuân Hồng đã nhận được sự đánh giá cao của chú.”
Mặt Lộ Viễn không hề thay đổi nói: “Xuân Hồng là bạn gái của con, chú đương nhiên là quan tâm nhiều hơn một chút, huống chi cô bé này quả thật không tệ, chú chính xác là rất thích cô ấy.”
Xuân Hồng được khen có chút ngượng ngùng, cúi đầu cười nói: “Chú Lộ, chú quá khen rồi.”
“Hừ!” Lý Lily hừ lạnh một tiếng ngồi xuống đối diện bọn họ, bộ mặt không vui nói với Lộ Viễn: “Chúng ta không phải là nên đi sao? Trời cũng khuya lắm rồi.”
Lộ Viễn gật đầu một cái, đứng lên: “Chúng tôi cần phải trở về, Dịch Hồi, Xuân Hồng, gặp lại sau.”
Dịch Hồi và Xuân Hồng liền vội vàng đứng dậy tiễn khách: “Chú Lộ, con tiễn chú.”
Lý Lily cùng Lộ Viễn ở vào băng sau của xe hơi, nhìn Lộ Viễn nhắm mắt tựa đầu vào ghế, không nhịn được mà hỏi: “Chú hôm nay sao vậy? Tạ Xuân Hồng có cái gì tốt? Đáng để chú quan tâm nhiều đến cô ta vậy sao?”
Lộ Viễn mở mắt ra thờ ơ nhìn cô: “Cô ấy là bạn gái của Dịch Hồi, trong tương lai sẽ là con dâu nhà họ Dịch.”Die nd da nl e q uu ydo n
Tất nhiên Lý Lily biết mối quan hệ thân thiết giữa nhà họ Lộ và nhà họ Dịch, nhưng vẫn tỏ ra oán giận nói: “Chú rất ủng hộ Dịch Hồi và cô ta? Chú biết rất rõ là …” Lý Lily cắn cắn môi, dứt khoát nói, “Chú biết rõ ràng là cháu thích Dịch Hồi, ngày xưa đã thích … Nhưng chú cứ như vậy mà nghiêng về người phụ nữ lần đầu tiên gặp mặt mà không ủng hộ cháu, cháu thật sự không nghĩ ra!”
Lộ Viễn nhìn ánh đèn thấp thoáng bên ngoài cửa xe, sắc mặt bình tĩnh nói: “Lily, chú không nghĩ cháu không nhìn ra, giữa Dịch Hồi và Xuân Hồng, bất kỳ là ai cũng không có khả năng xen vào.”
Lý Lily không cam tâm nắm chặt hai tay, hồi lâu mới nói: “Người phụ nữ đó so với cháu có gì tốt hơn chứ, cháu không cam tâm, Lý Lily cháu sẽ không dễ dàng buông tha như vậy!”
Lộ Viễn thâm ý sâu xa nói: “Nhưng Dịch Hồi thích cô ấy, chỉ cần có điểm này là đủ rồi.”
Trong nháy mắt Lý Lily cứng người, sau đó không nói thêm lời nào nữa.
Sau khi tiễn Lộ Viễn và Lý Lily về, Dịch Hồi cùng Xuân Hồng cũng rời nhà họ Dịch, trở về nhà.
Tạ Xuân Hồng vươn vai duỗi người, đi thẳng vào nhà: “Mệt chết đi được, em muốn đi tắm trước.”
Sắc mặt Dịch Hồi trầm ngầm, xoay người đi vào thư phòng.
Rất nhanh Tạ Xuân Hồng đã tắm xong, vừa lau tóc vừa nhìn Dịch Hồi nói: “Buổi tối anh còn bận rộn làm việc sao? Em mệt mỏi, em đi ngủ trước.”
Dịch Hồi thả tài liệu đang xem trên tay xuống, chậm rãi hỏi: “Hôm nay em và Lộ Viễn … nói về chuyện gì?”
Tạ Xuân Hồng không giải thích được nhìn anh nói: “Không có gì, chỉ tùy tiện nói chuyện một chút mà thôi.”
“Tùy tiện nói chuyện một chút?” Dịch Hồi trầm giọng hỏi, “Anh thấy ngược lại hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ.”
Tạ Xuân Hồng tức giận liếc mắt: “Ông ta không phải là khách quan trọng của nhà anh sao? Em tự nhiên muốn tiếp chuyện ông ta, cũng không có gì thất lễ!”
Sắc mặt Dịch Hồi trở nên hòa hoãn hơn, lại nhíu mày một cái nói: “Anh cảm thấy tối nay Lộ Viễn rất kỳ lạ … Ông ấy trước kia không phải là người hay nói, sau này tốt nhất em đừng giao thiệp với ông ấy.”
“Có lẽ ông ấy đã già, nói tương đối nhiều, cho nên dễ dàng chìm vào hồi ức buồn của năm xưa?” Tạ Xuân Hồng lơ đễnh nhún vai, “Em cùng ông ấy có liên quan gì mà giao thiệp? Sau này sẽ không có cơ hội gặp mặt.”
Trong lòng Dịch Hồi không cho là như vậy, anh có một dự cảm mơ hồ, Lộ Viễn sẽ không để câu chuyện kết thúc như vậy, ông ta nhìn Xuân Hồng với ánh mắt rất đáng ngại, nhưng chỉ là nhất thời chưa biết ông ta vì cái gì, hơn nữa Lộ Viễn tự nhiên đối với Xuân Hồng có vẻ rất hứng thú nồng nhiệt … E rằng chuyện này không dễ dàng như vẻ ngoài của nó.
Tạ Xuân Hồng ngáp một cái, không nhịn được nói: “Anh không phải là đang ghen chứ?”
Dịch Hồi lấy lại tâm trí, nhìn về phía cô.
Xuân Hồng bĩu môi: “Không phải sao? Anh còn ăn cả dấm với một ông già sao? Dịch Hồi, ý thức chiếm hữu của anh quả thật mãnh liệt!”
Dịch Hồi lạnh lùng nhìn cô, trầm giọng nói: “Đường Sơ chẳng lẽ không phài là ông già sao?”
Tạ Xuân Hồng cứng người, lập tức xoay người không thèm để ý đến anh nữa.
Dịch Hồi cũng không buông tha đứng lên, đi theo cô trở vào phòng ngủ, hừ lạnh một tiếng nói: “Nói đến “Ghen”, chẳng lẽ tối nay em không ghen sao?”
“Ai ăn dấm? Anh muốn nói đến Lily gì đó sao?”
Tạ Xuân Hồng nhíu mày, sâu xa nhìn anh.
“Anh không tin em không nhìn ra …”
Tạ Xuân Hồng thờ ơ cười nói: “Cô ta biểu hiện rõ ràng như vậy, em cũng không phải mù mắt, không nhìn ra mới lạ … Nhưng mà người ta là nữ quân nhân, trong nháy mắt có thể ra tay tiêu diệt em, em coi có như nhìn ra thì phải làm thế nào đây? Huống chi cô ta không phải là bạn thanh mai trúc mã của anh sao?”
Lời nói này thật nghe ra có chút vị chua, Dịch Hồi hài lòng cười.
“Hơn nữa … Em không giống như anh, bụng dạ nhỏ nhen như vậy, tính toán chi li!”
Khóe miệng Dịch Hồi vừa được nâng lên lại nhanh chóng bị hạ xuống.
Dịch Hồi bất mãn lên án cô: “Em một chút cũng không quan tâm anh!”
Tạ Xuân Hồng vốn đã nằm xuống, nghe thế nhanh chóng ngồi dậy, khẩu khí hết sức mạnh mẽ hỏi: “Anh còn chưa xong?”
Mặt Dịch Hồi tối đi, cũng tức giận nói: “Không xong!”
Tạ Xuân Hồng liên tục cười lạnh, dứt khoát ngồi thẳng đối diện giống như đang đàm phán.
“Được, anh chưa nói xong,
/65
|