Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu

Chương 29

/56


Dịch: Sahara

Phạm Phiên chớp mắt: “Vẫn là Tiểu Mạt biết thương người khác”. Anh ta cố tình khích Ngũ Trác Hiên.

Quả nhiên, Ngũ Trác Hiên lập tức phản bác: “Tiểu Mạt là để cậu gọi à?”.

“Vì sao không thể gọi?” Phạm Phiên hậm hực, rồi lại quay sang phía Doãn Tiểu Mạt, “Anh có thể gọi em như vậy được không, Tiểu Mạt?”.

Doãn Tiểu Mạt nhỏ nhẹ nói: “Được ạ”. Gọi thế nào chẳng được, lại còn phải xin phép như vậy!

Ngũ Trác Hiên buồn bực nghĩ: tôi vẫn còn chưa được gọi như thế!

Phạm Phiên nhìn Ngũ Trác Hiên bằng ánh mắt khiêu khích, khóe miệng cười càng tươi.

Ngũ Trác Hiên hiện tại chỉ muốn lập tức đuổi cái bóng đèn đáng ghét kia ra ngoài, bắt đầu thấy hối hận vì đưa Tiểu Mạt đến đây.

Món ăn nhanh chóng được dọn lên, còn có cả thứ đồ uống gọi là “tùy ý”, màu sắc khá bắt mắt, hơi giống rượu cốc-tai, phân lớp rõ ràng. Doãn Tiểu Mạt nhấp thử một ngụm, chua chua ngọt ngọt, rất dễ chịu.

Phạm Phiên hỏi: “Thế nào? Ngon không?”.

Doãn Tiểu Mạt cười nói: “Rất ngon”.

Phạm Phiên đắc ý: “Anh biết em sẽ thích mà”.

Ngũ Trác Hiên thản nhiên: “Đừng vội mừng, cô ấy chỉ nói theo phép lịch sự, không muốn đả kích cậu mà thôi”.

“Thật vậy sao?” Phạm Phiên hỏi Doãn Tiểu Mạt.

Ngũ Trác Hiên thay cô trả lời: “Thật!”.

“Ngũ Trác Hiên! Cậu không kích bác tôi thì không chịu được hả?” Phạm Phiên ủ dột.

Doãn Tiểu Mạt cười trộm.

Ngũ Trác Hiên phì hơi qua mũi: “Hừ, đồ ăn dọn lên rồi cậu đứng đây làm gì nữa? Câu lạc bộ sắp sập tiệm rồi à? Không còn chuyện gì khác phải làm nữa à?”.

“Cậu đúng là biết cách làm tổn thương người khác!” Phạm Phiên là người thông minh, đương nhiên hiểu ý Ngũ Trác Hiên chê mình kỳ đà cản mũi. Cái tên trọng sắc khinh bạn kia, không biết ý tốt của mình gì cả. Phạm Phiên dứt khoát ngồi xuống: “Tiểu Mạt, lần đầu gặp mặt, bữa cơm này anh mời. Em muốn ăn gì nữa cứ gọi nhé, đừng khách sáo!”.

Doãn Tiểu Mạt xua tay: “Không cần không cần, thế này là đủ rồi!”.

Phạm Phiên còn niềm nở gắp thức ăn cho Doãn Tiểu Mạt, khiến Ngũ Trác Hiên tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Phạm Phiên trong lòng đắc ý, ai bảo cậu dám hung hăng với tôi!

Doãn Tiểu Mạt dường như muốn nói gì, nhưng không dám, cô sợ nói sai khiến Ngũ Trác Hiên khó xử.

Phạm Phiên nhìn ra vẻ do dự của cô: “Có gì cần hỏi anh à? Cứ hỏi đi, cỡ quần trong của Ngũ Trác Hiên anh cũng vô tư cung cấp”.

Doãn Tiểu Mạt xấu hổ đỏ bừng mặt.

Ngũ Trác Hiên đẩy Phạm Phiên một cái, hạ giọng nói: “Đừng trêu cô ấy như thế!”.

Phạm Phiên thật không ngờ Doãn Tiểu Mạt lại dễ thẹn như vậy, có vẻ ngây thơ hơn nhiều cô gái khác. Anh ta xoa xoa tay: “Có chuyện gì em nói đi, lòng hiếu kỳ của anh tương đối trầm trọng, giúp anh thõa mãn một chút, nếu không tối nay anh không ngủ được vì tò mò mất!”.

Doãn Tiểu Mạt nhìn Ngũ Trác Hiên một cái, Ngũ Trác Hiên dùng ánh mắt khích lệ cô. Cô lấy hết can đảm hỏi: “Vì sao chỗ này của anh toàn là nam giới phục vụ, mà ai cũng đẹp trai hết?”. Thật sự không sợ người khác suy nghĩ viển vông, dẫn đến hiểu lầm ư?

“Lúc thông báo tuyển dụng, anh yêu cầu hàng đầu là phải đẹp trai! Em nghĩ mà xem, có thấy bọn họ rất hợp khẩu vị không?”

“Nhưng như vậy cũng chỉ hợp khẩu vị phụ nữ thôi!”

“Vậy còn chưa đủ sao?”

“Nhưng thông thường là đàn ông thanh toán hóa đơn mà?”

“Phụ nữ hài lòng, đàn ông còn không vui vẻ thanh toán sao?”

Ngũ Trác Hiên thêm chút nước cho Doãn Tiểu Mạt, nói: “Đừng có nghe cậu ta nói bậy!”.

Nhưng thực ra, ngụy biện của Phạm Phiên cũng khiến Doãn Tiểu Mạt cảm thấy khá có lý.

Phạm Phiên khinh bỉ: “Tôi nói sự thật”.

“Đúng là di chứng của nhà biên kịch.”

Doãn Tiểu Mạt kinh ngạc: “Anh ấy còn là nhà biên kịch nữa à?”.

“Thế nên mới ăn nói ba hoa, già mồm cãi láo, thổi phồng mọi chuyện.”

“Biến đi biến đi!” Phạm Phiên đẩy Ngũ Trác Hiên.

“Vậy vì sao anh đổi nghề?” Doãn Tiểu Mạt hào hứng hỏi, cô luôn có lòng kính nể với những người có óc tưởng tượng phong phú.

“Làm biên kịch anh chết đói! Đành phải mở nhà hàng kiếm tiền.”

Ấy! Cái này thì Doãn Tiểu Mạt không tin, tùy tiện đổi nghề mà đổi được thành ra thế này, vậy thì mọi người chẳng phải sẽ tranh nhau đổi sao?

Phạm Phiên cười: “Nhưng mà gần đây anh lại có ý tưởng mới rồi, chưa biết chừng một ngày nào đó lại quay về nghề cũ”.

“Ý tưởng thế nào? Nói em nghe xem.”

“Thì chính là chuyện em với Ngũ Trác Hiên ấy.” Phạm Phiên cười ranh mãnh.

Doãn Tiểu Mạt bất tri bất giác bị cuốn vào bẫy của anh ta.

Ngũ Trác Hiên vỗ đầu Phạm Phiên một cái, cảnh cáo anh ta không được nói bậy.

Nụ cười như có như không nơi khóe miệng của Phạm Phiên rất giống đang cười Ngũ Trác Hiên.

Bữa cơm này vô cùng ngon miệng, tuyệt vời không gì sánh được.

Phạm Phiên tiễn hai người ra cửa: “Hoan nghênh lần sau lại tới.

“Cậu cảm thấy thế nào?” Ngũ Trác Hiên tức giận.

Phạm Phiên dở khóc dở cười: “Ngũ Trác Hiên cậu hôm nay thật là mất phong độ!”, anh ta lại nói với Doãn Tiểu Mạt: “Lần sau em tới một mình, anh vẫn rất hoan nghênh”.

Ngũ Trác Hiên chưa bao giờ muốn đánh cho Phạm Phiên một trận như lúc này, hối hận vì mình kết bạn cẩu thả.

Doãn Tiểu Mạt chỉ cười mà không nói gì.

Ngũ Trác Hiên đưa cô về nhà, vẫn như lần trước, anh dừng xe ngoài đầu ngõ, nhưng hôm nay anh lại xuống mở cửa xe cho cô, cười chân thành thấp thoáng trên gương mặt: “Để tôi đưa em vào được không?”.

Doãn Tiểu Mạt khựng lại mất vài giây: “Rất nhiều người biết anh”. Nếu bị thím Trương hay bà Vương hàng xóm bắt gặp Ngũ Trác Hiên đưa cô về, đảm bảo không cần tới sáng mai, cả phố đều biết.

“Vậy tôi đưa em tới cửa tò vò, không lên gác được chứ?” Mọi hành động lần trước của Ngũ Trác Hiên đều là vì bảo vệ cô, lần này anh cũng không muốn làm cô khó xử.

Doãn Tiểu Mạt cắn môi: “Anh đeo kính râm vào được không?”.

Ngũ Trác Hiên phì cười: “Em đánh giá tôi quá cao rồi, trời tối như bưng thế này, ngoài em ra còn có ai nhận ra tôi nữa?”.

Anh ấy chẳng biết bản thân mình chói lóa đến cỡ nào, đứng ở đâu là ở đó thành cảnh đẹp. Doãn Tiểu Mạt chần chừ: “Vậy cũng được”.

Ngũ Trác Hiên vuốt mái tóc ngắn xinh đẹp của cô.

Doãn Tiểu Mạt sợ bị hàng xóm bắt gặp, bước đi cực nhanh, bỏ xa Ngũ Trác Hiên đằng sau.

Ngũ Trác Hiên buồn cười nói: “Em đi chậm thôi, nhìn đường cho cẩn thận”.

Doãn Tiểu Mạt không dám quay đầu, ngang ngạnh nói: “Em vẫn thường đi nhanh như thế, hơn nữa, đường này có nhắm mắt em cũng đi được”. Vừa dứt lời, cô dẫm phải một cái vỏ chuối, trượt chân ngồi phệt xuống đất, đau đến nhăn mặt.

Ngũ Trác Hiên vội chạy tới, chỉ kịp nâng cô dậy, anh lo lắng hỏi: “Đau lắm không? Bị thương ở đâu không?”.

Doãn Tiểu Mạt nào dám nói bị đau mông, đành cố nhịn: “Không sao”. Trong lòng cô chán nản, lại làm trò hề trước mặt anh lần nữa! Cô đứng dậy đi cà nhắc, cảm thấy đầu gối nóng rát, có lẽ đã bị xước rồi.

Ngũ Trác Hiên chộp lấy vai cô: “Có thể đi được không?”.

Không được cũng phải được, chẳng lẽ để Ngũ Trác Hiên cõng mình ư? Doãn Tiểu Mạt bị ý nghĩ trong đầu hù dọa: “Đi được, đi được!”, cô cuống cuồng nói.

Ngũ Trác Hiên thật ra không ngại cõng cô về, nhưng cô không muốn, anh chỉ có thể đưa cô tới chân cầu thang, nhíu mày nói: “Nhìn bộ dạng em thế này, tôi không yên tâm em lên nhà được một mình”.

Nếu ở một mình, không chừng Doãn Tiểu Mạt sẽ cắn răng nhận lời, nhưng ở nhà còn có Nghê Thiến nữa, nói thế nào cô cũng không dám đồng ý. Cô kiên trì: “Không sao đâu, em có thể đi được”.

Ngũ Trác Hiên bất đắc dĩ, nhìn cô nhỏ bé mềm yếu như vậy nhưng một khi đã khăng khăng thì ai nói cũng không nghe.

Doãn Tiểu Mạt vẫy tay: “Tạm biệt!”.

Ngũ Trác Hiên đột nhiên mở miệng: “Tiểu Mạt!”.

Doãn Tiểu Mạt run lên, đây là lần đầu tiên anh gọi cô như vậy.

Ngũ Trác Hiên vươn cánh tay ra ôm lấy cô thật chặt. Doãn Tiểu Mạt mặt đỏ tới mang tai. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, trống ngực Doãn Tiểu Mạt đập dồn dập, xấu hổ tới nỗi không nói được lời nào.

Không biết bao lâu sau, Ngũ Trác Hiên mớ buông cô ra, thì thầm bên tai cô: “Chiếc váy đó coi như quà anh tặng em được không? Sau này không cần nhắc tới nữa!”.

Doãn Tiểu Mạt chưa hết đỏ mặt, nhưng vẫn còn chút ý thức: “Không được”.

“Đồ ngốc!” Ngũ Trác Hiên dịu dàng nhéo mũi cô.

Trái tim Doãn Tiểu Mạt nhảy loạn xạ trong lồng ngực, mặt nóng ran như sắp bốc cháy, Ngũ Trác Hiên rất thích vẻ thẹn thùng này của cô, nhìn thế nào cũng không thấy đủ. Đầu Doãn Tiểu Mạt càng lúc càng cúi thấp, da mặt càng lúc càng hồng, cô bật ra một tiếng từ cổ họng, nói: “Em phải về rồi”.

Ngũ Trác Hiên mỉm cười: “Ngủ ngon!”, rồi nhìn theo cô từng bước một lên cầu thang.

Doãn Tiểu Mạt đứng ngoài cửa hít thở sâu mấy cái, đợi đến khi mặt hết hồng mới dám mở cửa. Trong nhà tối om, Nghê Thiến không có nhà, chắc là đi hẹn hò với Hứa Chi Nhiên. Chẳng hiểu sao Doãn Tiểu Mạt lại thở dài một hơi. Cô ngồi phịch xuống ghế, ngón tay sờ soạng trên trán, vị trí Ngũ Trác Hiên vừa mới hôn cô, trong lòng có chút rối ren. Hôm nay Ngũ Trác Hiên lại ôm cô, còn tiến thêm một bước mà hôn cô, giọng điệu của anh khi nói chuyện với cô, thái độ ân cần của anh dành cho cô, không phải cô không nhận ra, chỉ là cô không dám tin. Nói như vậy nghĩa là Ngũ Trác Hiên thích cô, cho dù chỉ là một chút thôi cũng đủ khiến cô vui mừng khôn xiết rồi.


/56

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status