Thời tiết nắng ráo sáng sủa, trong không khí có chút khô nóng, Quý Thư Nhan đi dọc theo con đường lớn tới bên cạnh hồ nước nhân tạo cách đó không xa.
Vào lúc này người đi đường rất nhiều, nếu là bình thường cô chắc chắn lười ra ngoài, nhưng bây giờ khác biệt, thời khắc nhạy cảm như vậy, Quý Thư Nhan hơi sợ phải tự mình đợi một người, như vậy sẽ không tự chủ được mà suy nghĩ lung tung, hiện tại đi đến trong đám người, nghe tiếng nói cười ầm ĩ, ít nhất còn có thể phân tán suy nghĩ một chút.
Lòng không yên ngồi nửa giờ, lúc gần tối nhận được hai cuộc điện thoại, một là Tống Cẩn Huyên, nói là có việc gấp phải đi công tác, sợ không thể ở cùng với cô.
Nghe giọng áy náy của bạn tốt, Quý Thư Nhan lộ ra một khuôn mặt tươi cười với không khí, "Đi đi, mình cũng không phải là khách, nơi này chính là chỗ mình quen thuộc, yên tâm đi đi, mình chờ cậu trở về tụ tập tiếp."
Một người khác là Hứa Tri Hằng.
"Nhan Nhan, hôm nay em có thời gian rãnh không, đã ba năm chúng ta không gặp nhau, chẳng lẽ không muốn tụ họp với anh?"
Giọng điệu của anh rất dịu dàng, thái độ vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh giống như chuyện bị cúp điện thoại hoàn toàn không tồn tại.
Một tay siết điện thoại di động túa ra mồ hôi, Quý Thư Nhan nhìn hai bên xung quanh, đột nhiên âm thanh nhỏ đi, yếu ớt nói: "Anh Tri Hằng, bây giờ em đang có chút việc phải làm ở bên ngoài, thật sự không có thời gian, chúng ta có thể hẹn lần sau hay không?"
Nghe từ chối uyển chuyển thế, Hứa Tri Hằng trầm mặc một lúc, cũng không nhiều lời, "Được rồi, em hết bận rộn rồi lại nói."
"Dạ!" Vội vội vàng vàng cúp điện thoại, Quý Thư Nhan thở phào, dáng vẻ như trút được gánh nặng.
Mà ở cách hồ nước không xa, Hứa Tri Hằng nghe điện thoại di động tút tút một tiếng, một tay dựa vào trên cửa sổ xe chống cái trán, nhìn bóng dáng ngồi lẻ loi ở đó, nhìn bộ dạng cô để điện thoại di động xuống rồi thở phào một hơi, ánh mắt chợt lóe, khóe miệng lộ ra một nụ cười không rõ ý vị, "Mỗi lần nói dối đều hạ thấp giọng, thói quen của em vẫn chưa sửa đổi."
Mà Quý Thư Nhan, không hề cảm giác được mình bị người ta nhìn chăm chú, chẳng qua là cảm thấy hiếm khi thấy giọng điệu anh dịu dàng như vậy, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm như cũ.
Chạng vạng tối thời tiết bắt đầu trở nên lạnh, lúc cô ra ngoài ăn mặc mỏng manh, lôi kéo áo khoác vẫn có thể cảm giác được từng cơn ớn lạnh, dù sao cũng đến thời gian cơm tối, dứt khoát chậm bước trở về.
Trải qua cả ngày giày vò, vào lúc này thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, Quý Thư Nhan lại không có tâm tình nghĩ nhiều hơn nữa, nhưng đi tới cửa, liền thấy Hứa Tri Hằng.
Người đàn ông kia thảnh thơi dựa vào trên xe, trên mặt mang theo nụ cười nho nhã, hiển nhiên đang đợi gì đó.
Nguy rồi, lời nói dối của mình sắp lộ, đây là ý nghĩ đầu tiên của Quý Thư Nhan, ý nghĩ thứ hai chính là nhanh chạy trối chết.
Đáng tiếc, cô còn chưa kịp biến ý tưởng thứ hai thành hành động, Hứa Tri Hằng vẫn không yên lòng đùa nghịch điện thoại di động đã thấy cô, bỗng dưng đứng dậy chậm rãi đi về phía cô, trên mặt là nụ cười dịu dàng có chút nhức mắt, "Nhan Nhan, hết bận trở về rồi? Cuối cùng cũng đợi được em trở về, coi như trời không phụ người có lòng."
"Sao anh biết em ở chỗ này?" Lời nói dối sắp bị vạch trần, Quý Thư Nhan trố mắt đứng nhìn.
"Ngày hôm qua em nói cho anh biết, còn mời anh đến làm khách."
"Nào có. . . . . ." Cô tránh cũng không kịp thì sao có thể mời anh.
"Em quên rồi." Vẻ mặt của Hứa Tri Hằng rất ung dung, khóe miệng lộ ra nụ cười dịu dàng, "Mỗi lần em uống rượu say đều sẽ quên mọi chuyện, anh sẽ không trách em."
"Lần này em tuyệt đối không quên."
"Mỗi lần uống rượu xong em đều nói như thế ." Hứa Tri Hằng phản bác không nhanh không chậm, hình như nghĩ tới điều gì nên ánh mắt quét tới quét lui ở trên người cô, trên mặt treo nụ cười chỉ có thể gọi là bí ẩn nguy hiểm, "Còn nhớ rõ đêm sinh nhật hai mươi tuổi của em, em cũng uống say. . . . . ."
"Hứa Tri Hằng!" Gương mặt đột nhiên biến đỏ, Quý Thư Nhan ngăn cản anh nói tiếp, chỉ có thể khuất phục, nếu không cô tin tưởng người đàn ông này nhất định sẽ kiên trì tiếp tục dây dưa không ngừng, nói hết những lời không nên nhắc tới ra, "Em nhớ ra rồi, là em nói."
"Vậy thì tốt, em nhớ ra là tốt rồi, anh còn lo lắng quấy rầy hành trình bận rộn của em."
Hứa Tri Hằng nở nụ cười thành thật chất phác, nhưng Quý Thư Nhan thề, cô khẳng định mình thấy đáy mắt của người đàn ông này hiện lên một chút hài lòng khi quỷ kế thực hiện được.
Hứa Tri Hằng là cố ý, anh tuyệt đối là một người đàn ông cực kỳ xấu xa, mặc dù hiện tại giả bộ vô hại, nhưng anh biết rõ câu rất bận kia là lời nói dối, còn cố tình trịnh trọng mở miệng nhắc tới, rõ ràng chính là muốn nhìn cô thất bại.
Nụ cười trên mặt muốn bao nhiêu lúng túng thì có bấy nhiêu lúng túng, Quý Thư Nhan giả vờ cười, cảm thấy quẫn bách vì lời nói dối thấp kém của mình, "Đúng vậy, lúc xế chiều thật sự. . . . . . Rất bận." Bận rộn tránh anh, cô không nói ra bốn chữ này, chỉ hung tợn lầm bầm ở trong lòng.
Ý vị sâu xa quan sát bộ quần áo đơn giản của cô, Hứa Tri Hằng cười ôn hòa lễ độ, "Không sao, dĩ nhiên anh thông cảm cho sự bận rộn của em."
Mặc dù khuất phục, nhưng Quý Thư Nhan không tin lời nói này, cô nhớ tối hôm qua mình hoàn toàn không đề cập tới địa chỉ ở đây, nhưng nếu người khác tới, hiển nhiên trốn ở đó nữa cũng có chút kỳ lạ, cũng có vẻ mình có tật giật mình.
Nghĩ tới đây, cô ép mình lộ ra khuôn mặt tươi cười nhiệt tình, toàn tâm toàn ý đối phó với tình huống trước mắt, "Anh Tri Hằng, rất cám ơn anh đến thăm em, chẳng qua hôm nay em thật sự hơi mệt mỏi, đi đường rất lâu, hơn nữa trong nhà rất lộn xộn, có thể hẹn nhau ngày khác hay không. . . . . ."
Nhanh chóng lại không mất lễ phép ngăn cản anh ở phía dưới, khóe mắt Hứa Tri Hằng khẽ nâng lên, lộ ra vẻ thất vọng, "Nếu là như vậy, em lên nghỉ ngơi đi, thật ra thì hôm nay là anh cố ý đến tìm em, đã ba năm chúng ta không gặp nhau, thật sự nhớ em, nên đã đợi em hơn hai tiếng đồng hồ ở cửa ra vào! A, thôi, em đã bận như thế, anh nên đi về trước."
Đấng mày râu làm ra vẻ mặt vô tội lại mất mác như vậy, có thể sẽ làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ, nhưng để ở trên người Hứa Tri Hằng lại khác biệt, anh vốn có loại bản lĩnh này, làm ra động tác như thế chẳng những không khiến người ta chán ghét, lại làm cho Quý Thư Nhan cảm thấy mình có phần quá đáng.
Trừ đi một đêm dây dưa kia, Hứa Tri Hằng vẫn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ với cô, chẳng lẽ chỉ bởi vì một đêm dây dưa đó, sau này liền trốn tránh không qua lại ở mọi nơi sao?
Quý Thư Nhan đột nhiên cảm thấy cách làm của mình quá ngây thơ, trong lòng mềm nhũn, một lời buông lỏng phòng bị đã nói ra miệng: "Nếu anh không ghét bỏ, đi lên ngồi một chút. . . . . ."
Ở trong cái nhìn chăm chú sáng rực của Hứa Tri Hằng, cô không thoải mái bổ sung một câu, "Ừ, dù sao anh cũng biết từ trước đến giờ em không giỏi dọn dẹp phòng, không chê lộn xộn là tốt rồi."
Nói xong những lời này mới hậu tri hậu giác ý thức được mình nói cái gì, Quý Thư Nhan lập tức hơi quẫn bách, nhất là khi thấy Hứa Tri Hằng cười mỉm, ánh mắt giảo hoạt gống như hồ ly.
Hứa Tri Hằng nhìn chằm chằm vào Quý Thư Nhan, khẽ đồng ý, "Được!" Trong lòng bởi vì một câu anh biết kia mà trở nên mềm mại, nhân tiện nhìn cái gì cũng thuận mắt, ngay cả tức giận vì mình đợi hơn một tiếng đồng hồ cũng đều tan thành mây khói, trước mắt chỉ có khuôn mặt lo sợ bất an của Quý Thư Nhan.
"Ừ, em dẫn anh đi lên."
Quý Thư Nhan ở lầu 15, lúc hai người sóng vai đứng ở trong thang máy thì tâm tình vẫn còn hơi thấp thỏm, nhưng đợi đến khi vào nhà, lại cảm thấy sự khẩn trương của mình thật là buồn cười. Nếu như có thể xem Hứa Tri Hằng như một người bạn đã lâu không gặp, thăm hỏi như vậy thì có gì kỳ lạ chứ.
Để anh ngồi xuống sofa ở phòng khách, cô đi pha cà phê.
Trên người mẹ Quý có một sở thích nhỏ, thích hý hoáy với ấm cà phê, Quý Thư Nhan là con gái nên mưa dầm thấm đất, tự nhiên cũng thích cảm giác khổ sở đó, nhưng lại pha ra mùi vị bình thường.
Nhìn cô thuần thục hý hoáy với bộ đồ kia, Hứa Tri Hằng cảm thấy rất kinh ngạc, trước kia Quý Thư Nhan được người nhà cưng chiều quen, không có chút thiên phú nào với việc nhà, ngốc đến mức làm cho người ta cau mày, nhưng bây giờ đã có thể sinh hoạt độc lập.
Nhìn căn phòng trước mắt một chút, quét dọn rất sạch sẽ, chỉ là trang trí có chút tùy ý, không hề hỏng bét giống như cô nói, căn nhà không tính là lớn, thậm chí ở trong mắt của Hứa Tri Hằng có chút chật hẹp, chỉ có điều chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ, phòng bếp toilet không thiếu, còn có một quầy bar nhỏ đơn giản, cũng rất thích hợp cho một người ở, ấm áp sạch sẽ.
Đưa cà phê cho Hứa Tri Hằng, hai người mặt đối mặt ngồi ở chỗ đó, Quý Thư Nhan cau mày lại triển khai, sợ bị Hứa Tri Hằng nhìn ra mình khẩn trương.
Lại nhìn Hứa Tri Hằng, rõ ràng tự tại hơn nhiều, áo khoác tùy ý thả ở trên ghế sa lon, cà vạt cũng tháo xuống, cả người rất thoải mái ngồi ở chỗ đó, ngón tay thon dài bưng cái ly, thái độ cũng thảnh thơi, luôn mang theo nụ cười trước sau như một.
Dĩ nhiên, phần thảnh thơi này nhìn ở trong mắt Quý Thư Nhan lại thật sự có chút kỳ lạ nên trong lòng hơi lo lắng.
Vào lúc này người đi đường rất nhiều, nếu là bình thường cô chắc chắn lười ra ngoài, nhưng bây giờ khác biệt, thời khắc nhạy cảm như vậy, Quý Thư Nhan hơi sợ phải tự mình đợi một người, như vậy sẽ không tự chủ được mà suy nghĩ lung tung, hiện tại đi đến trong đám người, nghe tiếng nói cười ầm ĩ, ít nhất còn có thể phân tán suy nghĩ một chút.
Lòng không yên ngồi nửa giờ, lúc gần tối nhận được hai cuộc điện thoại, một là Tống Cẩn Huyên, nói là có việc gấp phải đi công tác, sợ không thể ở cùng với cô.
Nghe giọng áy náy của bạn tốt, Quý Thư Nhan lộ ra một khuôn mặt tươi cười với không khí, "Đi đi, mình cũng không phải là khách, nơi này chính là chỗ mình quen thuộc, yên tâm đi đi, mình chờ cậu trở về tụ tập tiếp."
Một người khác là Hứa Tri Hằng.
"Nhan Nhan, hôm nay em có thời gian rãnh không, đã ba năm chúng ta không gặp nhau, chẳng lẽ không muốn tụ họp với anh?"
Giọng điệu của anh rất dịu dàng, thái độ vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh giống như chuyện bị cúp điện thoại hoàn toàn không tồn tại.
Một tay siết điện thoại di động túa ra mồ hôi, Quý Thư Nhan nhìn hai bên xung quanh, đột nhiên âm thanh nhỏ đi, yếu ớt nói: "Anh Tri Hằng, bây giờ em đang có chút việc phải làm ở bên ngoài, thật sự không có thời gian, chúng ta có thể hẹn lần sau hay không?"
Nghe từ chối uyển chuyển thế, Hứa Tri Hằng trầm mặc một lúc, cũng không nhiều lời, "Được rồi, em hết bận rộn rồi lại nói."
"Dạ!" Vội vội vàng vàng cúp điện thoại, Quý Thư Nhan thở phào, dáng vẻ như trút được gánh nặng.
Mà ở cách hồ nước không xa, Hứa Tri Hằng nghe điện thoại di động tút tút một tiếng, một tay dựa vào trên cửa sổ xe chống cái trán, nhìn bóng dáng ngồi lẻ loi ở đó, nhìn bộ dạng cô để điện thoại di động xuống rồi thở phào một hơi, ánh mắt chợt lóe, khóe miệng lộ ra một nụ cười không rõ ý vị, "Mỗi lần nói dối đều hạ thấp giọng, thói quen của em vẫn chưa sửa đổi."
Mà Quý Thư Nhan, không hề cảm giác được mình bị người ta nhìn chăm chú, chẳng qua là cảm thấy hiếm khi thấy giọng điệu anh dịu dàng như vậy, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm như cũ.
Chạng vạng tối thời tiết bắt đầu trở nên lạnh, lúc cô ra ngoài ăn mặc mỏng manh, lôi kéo áo khoác vẫn có thể cảm giác được từng cơn ớn lạnh, dù sao cũng đến thời gian cơm tối, dứt khoát chậm bước trở về.
Trải qua cả ngày giày vò, vào lúc này thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, Quý Thư Nhan lại không có tâm tình nghĩ nhiều hơn nữa, nhưng đi tới cửa, liền thấy Hứa Tri Hằng.
Người đàn ông kia thảnh thơi dựa vào trên xe, trên mặt mang theo nụ cười nho nhã, hiển nhiên đang đợi gì đó.
Nguy rồi, lời nói dối của mình sắp lộ, đây là ý nghĩ đầu tiên của Quý Thư Nhan, ý nghĩ thứ hai chính là nhanh chạy trối chết.
Đáng tiếc, cô còn chưa kịp biến ý tưởng thứ hai thành hành động, Hứa Tri Hằng vẫn không yên lòng đùa nghịch điện thoại di động đã thấy cô, bỗng dưng đứng dậy chậm rãi đi về phía cô, trên mặt là nụ cười dịu dàng có chút nhức mắt, "Nhan Nhan, hết bận trở về rồi? Cuối cùng cũng đợi được em trở về, coi như trời không phụ người có lòng."
"Sao anh biết em ở chỗ này?" Lời nói dối sắp bị vạch trần, Quý Thư Nhan trố mắt đứng nhìn.
"Ngày hôm qua em nói cho anh biết, còn mời anh đến làm khách."
"Nào có. . . . . ." Cô tránh cũng không kịp thì sao có thể mời anh.
"Em quên rồi." Vẻ mặt của Hứa Tri Hằng rất ung dung, khóe miệng lộ ra nụ cười dịu dàng, "Mỗi lần em uống rượu say đều sẽ quên mọi chuyện, anh sẽ không trách em."
"Lần này em tuyệt đối không quên."
"Mỗi lần uống rượu xong em đều nói như thế ." Hứa Tri Hằng phản bác không nhanh không chậm, hình như nghĩ tới điều gì nên ánh mắt quét tới quét lui ở trên người cô, trên mặt treo nụ cười chỉ có thể gọi là bí ẩn nguy hiểm, "Còn nhớ rõ đêm sinh nhật hai mươi tuổi của em, em cũng uống say. . . . . ."
"Hứa Tri Hằng!" Gương mặt đột nhiên biến đỏ, Quý Thư Nhan ngăn cản anh nói tiếp, chỉ có thể khuất phục, nếu không cô tin tưởng người đàn ông này nhất định sẽ kiên trì tiếp tục dây dưa không ngừng, nói hết những lời không nên nhắc tới ra, "Em nhớ ra rồi, là em nói."
"Vậy thì tốt, em nhớ ra là tốt rồi, anh còn lo lắng quấy rầy hành trình bận rộn của em."
Hứa Tri Hằng nở nụ cười thành thật chất phác, nhưng Quý Thư Nhan thề, cô khẳng định mình thấy đáy mắt của người đàn ông này hiện lên một chút hài lòng khi quỷ kế thực hiện được.
Hứa Tri Hằng là cố ý, anh tuyệt đối là một người đàn ông cực kỳ xấu xa, mặc dù hiện tại giả bộ vô hại, nhưng anh biết rõ câu rất bận kia là lời nói dối, còn cố tình trịnh trọng mở miệng nhắc tới, rõ ràng chính là muốn nhìn cô thất bại.
Nụ cười trên mặt muốn bao nhiêu lúng túng thì có bấy nhiêu lúng túng, Quý Thư Nhan giả vờ cười, cảm thấy quẫn bách vì lời nói dối thấp kém của mình, "Đúng vậy, lúc xế chiều thật sự. . . . . . Rất bận." Bận rộn tránh anh, cô không nói ra bốn chữ này, chỉ hung tợn lầm bầm ở trong lòng.
Ý vị sâu xa quan sát bộ quần áo đơn giản của cô, Hứa Tri Hằng cười ôn hòa lễ độ, "Không sao, dĩ nhiên anh thông cảm cho sự bận rộn của em."
Mặc dù khuất phục, nhưng Quý Thư Nhan không tin lời nói này, cô nhớ tối hôm qua mình hoàn toàn không đề cập tới địa chỉ ở đây, nhưng nếu người khác tới, hiển nhiên trốn ở đó nữa cũng có chút kỳ lạ, cũng có vẻ mình có tật giật mình.
Nghĩ tới đây, cô ép mình lộ ra khuôn mặt tươi cười nhiệt tình, toàn tâm toàn ý đối phó với tình huống trước mắt, "Anh Tri Hằng, rất cám ơn anh đến thăm em, chẳng qua hôm nay em thật sự hơi mệt mỏi, đi đường rất lâu, hơn nữa trong nhà rất lộn xộn, có thể hẹn nhau ngày khác hay không. . . . . ."
Nhanh chóng lại không mất lễ phép ngăn cản anh ở phía dưới, khóe mắt Hứa Tri Hằng khẽ nâng lên, lộ ra vẻ thất vọng, "Nếu là như vậy, em lên nghỉ ngơi đi, thật ra thì hôm nay là anh cố ý đến tìm em, đã ba năm chúng ta không gặp nhau, thật sự nhớ em, nên đã đợi em hơn hai tiếng đồng hồ ở cửa ra vào! A, thôi, em đã bận như thế, anh nên đi về trước."
Đấng mày râu làm ra vẻ mặt vô tội lại mất mác như vậy, có thể sẽ làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ, nhưng để ở trên người Hứa Tri Hằng lại khác biệt, anh vốn có loại bản lĩnh này, làm ra động tác như thế chẳng những không khiến người ta chán ghét, lại làm cho Quý Thư Nhan cảm thấy mình có phần quá đáng.
Trừ đi một đêm dây dưa kia, Hứa Tri Hằng vẫn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ với cô, chẳng lẽ chỉ bởi vì một đêm dây dưa đó, sau này liền trốn tránh không qua lại ở mọi nơi sao?
Quý Thư Nhan đột nhiên cảm thấy cách làm của mình quá ngây thơ, trong lòng mềm nhũn, một lời buông lỏng phòng bị đã nói ra miệng: "Nếu anh không ghét bỏ, đi lên ngồi một chút. . . . . ."
Ở trong cái nhìn chăm chú sáng rực của Hứa Tri Hằng, cô không thoải mái bổ sung một câu, "Ừ, dù sao anh cũng biết từ trước đến giờ em không giỏi dọn dẹp phòng, không chê lộn xộn là tốt rồi."
Nói xong những lời này mới hậu tri hậu giác ý thức được mình nói cái gì, Quý Thư Nhan lập tức hơi quẫn bách, nhất là khi thấy Hứa Tri Hằng cười mỉm, ánh mắt giảo hoạt gống như hồ ly.
Hứa Tri Hằng nhìn chằm chằm vào Quý Thư Nhan, khẽ đồng ý, "Được!" Trong lòng bởi vì một câu anh biết kia mà trở nên mềm mại, nhân tiện nhìn cái gì cũng thuận mắt, ngay cả tức giận vì mình đợi hơn một tiếng đồng hồ cũng đều tan thành mây khói, trước mắt chỉ có khuôn mặt lo sợ bất an của Quý Thư Nhan.
"Ừ, em dẫn anh đi lên."
Quý Thư Nhan ở lầu 15, lúc hai người sóng vai đứng ở trong thang máy thì tâm tình vẫn còn hơi thấp thỏm, nhưng đợi đến khi vào nhà, lại cảm thấy sự khẩn trương của mình thật là buồn cười. Nếu như có thể xem Hứa Tri Hằng như một người bạn đã lâu không gặp, thăm hỏi như vậy thì có gì kỳ lạ chứ.
Để anh ngồi xuống sofa ở phòng khách, cô đi pha cà phê.
Trên người mẹ Quý có một sở thích nhỏ, thích hý hoáy với ấm cà phê, Quý Thư Nhan là con gái nên mưa dầm thấm đất, tự nhiên cũng thích cảm giác khổ sở đó, nhưng lại pha ra mùi vị bình thường.
Nhìn cô thuần thục hý hoáy với bộ đồ kia, Hứa Tri Hằng cảm thấy rất kinh ngạc, trước kia Quý Thư Nhan được người nhà cưng chiều quen, không có chút thiên phú nào với việc nhà, ngốc đến mức làm cho người ta cau mày, nhưng bây giờ đã có thể sinh hoạt độc lập.
Nhìn căn phòng trước mắt một chút, quét dọn rất sạch sẽ, chỉ là trang trí có chút tùy ý, không hề hỏng bét giống như cô nói, căn nhà không tính là lớn, thậm chí ở trong mắt của Hứa Tri Hằng có chút chật hẹp, chỉ có điều chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ, phòng bếp toilet không thiếu, còn có một quầy bar nhỏ đơn giản, cũng rất thích hợp cho một người ở, ấm áp sạch sẽ.
Đưa cà phê cho Hứa Tri Hằng, hai người mặt đối mặt ngồi ở chỗ đó, Quý Thư Nhan cau mày lại triển khai, sợ bị Hứa Tri Hằng nhìn ra mình khẩn trương.
Lại nhìn Hứa Tri Hằng, rõ ràng tự tại hơn nhiều, áo khoác tùy ý thả ở trên ghế sa lon, cà vạt cũng tháo xuống, cả người rất thoải mái ngồi ở chỗ đó, ngón tay thon dài bưng cái ly, thái độ cũng thảnh thơi, luôn mang theo nụ cười trước sau như một.
Dĩ nhiên, phần thảnh thơi này nhìn ở trong mắt Quý Thư Nhan lại thật sự có chút kỳ lạ nên trong lòng hơi lo lắng.
/24
|