Kiệt Sâm không kìm được suy nghĩ.
Ý nghĩ này một khi đã xuất hiện, kiên quyết không chịu biến mất trong não hải Kiệt Sâm.
Cảm giác triệu hoán mãnh liệt trên cầu thang, cùng niềm tin cực mạnh đối với bản thân, Kiệt Sâm bắt đầu khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng quan sát đoạn cầu thang thị tuyến có thể nhìn thấy.
Một đường hắc sắc khí lưu không ngừng xuất hiện rồi biến mất ở những đoạn cầu thang khác nhau, còn Kiệt Sâm, cũng đã hoàn toàn rơi vào trong kí ức.
Một canh giờ trôi qua...
Hai canh giờ trôi qua...
Ba canh giờ trôi qua...
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, một lượng lớn mồ hôi từ trán Kiệt Sâm rơi xuống, mặt hắn dần dần lộ vẻ đau khổ, thân thể cũng bắt đầu run lên nhè nhẹ...
- Không được!
Hắn đứng bật dậy, thần sắc tái nhợt.
Thời gian dài quan sát, khiến hắn cuối cùng xác định, những hắc sắc khí lưu này đúng là có quy luật, nhưng hắc sắc khí lưu trên cả cầu thang thực sự quá nhiều, đây là một số liệu vô cùng khổng lồ, khổng lồ đến mức căn bản không thể tính toán.
Một trăm loại biến hóa Kiệt Sâm có thể ghi nhớ.
Một ngàn loại biến hóa Kiệt Sâm vẫn có thể.
Một vạn loại biến hóa trải qua thời gian dài quan sát Kiệt Sâm cũng có thể nhớ kĩ.
Nhưng mười vạn loại, trăm vạn loại, ngàn vạn loại, thậm chí một trăm triệu loại thì sao?
Với thực lực và đại não hiện tại của Kiệt Sâm, không thể đem bằng ấy số liệu ghi lại rõ ràng trong não, chỉ cần một sai lầm nhỏ, kết quả sẽ là...
Cái chết!
Đây không phải trò chơi!
Kiệt Sâm có chút nhợt nhạt nắm chặt hai tay.
Cuộc đời đáng buồn nhất là, không phải không thể giải quyết vấn đề, mà là tìm không được cách giải quyết vấn đề, kết quả phát hiện năng lực của mình không đủ.
Kiệt Sâm mặt lộ ra một tia cười khổ.
Trên thực tế, nếu không phải hai đường hắc sắc khí lưu ban đầu thoáng hiện, giống như một loại định luật nào đó, Kiệt Sâm có thể vẫn chưa phát hiện hắc sắc khí lưi này là có quy luật.
Nhưng bây giờ, phát hiện không thể ghi nhớ, ngược lại còn đau khổ hơn lúc ban đầu.
Kiệt Sâm không kìm được lắc lắc đầu, thầm thở dài một tiếng, đột nhiên, hắn giống như nghĩ ra điều gì đứng ngây tại chỗ.
- Một loại số tự định luật nào đó?
Trong não hải Kiệt Sâm dường như có một đường ánh sáng lóe qua, hắn nhíu mày, hổi tưởng lại quy luật xuất hiện của tất cả hắc sắc khí lưu mà mình ghi nhớ.
Bỗng dưng, Kiệt Sâm trợn tròn mắt, mặt lộ ra biểu tình cực kì khó tin.
- Quy luật mà hắc sắc khí lưu đó xuất hiện...
Hắn nhìn chằm chằm vào hắc sắc khí lưu xuất hiện trên một đoạn cầu thang nào đó, sau đó lại nhìn sang những đoạn cầu thang khác, trên đoạn cầu thang đó, nối nhau xuất hiện một đường hắc sắc khí lưu.
Kiệt Sâm há miệng cười,
- Là định luật A Phục Gia Đức La...
Hắn lẩm bẩm lên tiếng, mắt chằm chằm nhìn vào biến hóa trên cầu thang, mỗi một biến hóa, đều trong dự liệu của hắn.
Kiệt Sâm kinh hãi, quy luật mà hắc sắc khí lưu xuất hiện, dùng định luật A Phục Gia Đức La hoàn toàn có thể suy luận ra.
Định luật A Phục Gia Đức La là kì diệu linh dược nan đề, được phát hiện trong một cuốn linh dược cổ tịch nào đó từ thời thượng cổ, dần dần được tất cả linh dược sư trên cả đại lục biết đến.
Lúc định luật A Phục Gia Đức La vừa xuất thế, linh dược sư trên cả đại lục đều vì nó mà điên cuồng, bởi vì căn cứ theo ghi chép trên cuốn cổ tịch kia, chỉ cần hoàn toàn nắm bắt định luật A Phục Gia Đức La, là có thể hoàn mỹ nắm bắt quy luật linh dược học.
Nhưng kết quả lại khiến tất cả linh dược sư nản chí.
Nó bao hàm một ngàn không trăm tám mươi công thức, nhưng một ngàn không trăm tám mươi công thức đó đều tương đồng, tổ thành một tuần hoàn hoàn mỹ, không tìm thấy điểm khởi đầu.
Nếu linh dược sư có thể hoàn toàn nắm bắt định luật này, là có thể suy đoán ra sắp xếp nguyên thủy nhất, mà thứ tự sắp xếp nguyên thủy nhất, nghe nói bao hàm một loại linh dược học chân lý nào đó.
Nhưng định luật này kì diệu ở chỗ, mỗi linh dược sư có thể nắm bắt nó, sắp xếp nguyên thủy suy đoán ra đều không giống nhau. Khiến định luật A Phục Gia Đức La không thể học tập thông qua sách vở. Cho dù một linh dược sư đem kinh nghiệm của mình nói cho bạn biết, thì bạn vẫn phải học lại từ đầu, cuối cùng căn cứ theo suy luận của mình, hoàn thành tuần hoàn.
Quan trọng hơn là, sắp xếp nguyên thủy mà mỗi người suy luận ra đều không giống nhau, mỗi người đều cho rắng sắp xếp nguyên thủy của mình mới là chính xác.
Tranh luận này, trên linh dược học, chưa bao giờ kết thúc.
Ở thời đại đó, vô số linh dược sư đều là khắc khổ học tập định luật A Phục Gia Đức La, nhưng kết quả lại...
Định luật A Phục Gia Đức La phát hiện, từ ban đầu đã được vinh là bước nhảu vọt của thời đại, cuối cùng biến thành, một trong mười phát hiện hoang đường nhất trong lịch sử linh dược học đại lục.
Kiếp trước Kiệt Sâm đương nhiên cũng học tập qua định luật A Phục Gia Đức La đại danh đỉnh đỉnh này, nhưng khác với tất cả mọi người, kiếp trước hắn không có linh thức, không thể tiến hành suy luận định luật này, đương nhiên cũng không thể đưa ra sắp xếp nguyên thủy.
Bởi vậy ban đầu Kiệt Sâm mặc dù ghi nhớ quy luật xuất hiện của một bộ phận hắc sắc khí lưu, nhưng không nghĩ đến định luật A Phục Gia Đức La.
Nhưng bây giờ, hắc sắc khí lưu trước mặt, lại khiến hắn nhớ lại lần nữa.
Kiệt Sâm nhanh chóng bước lên đoạn cầu thang kia, hắc sắc khí lưu không ngừng huyễn diệt, cước bộ Kiệt Sâm lại nhanh như bay.
Một công thức không ngừng phù hiện trong đầu, kết hợp với hắc sắc khí lưu trước mặt, cả định luật A Phục Gia Đức La lúc này không ngừng được suy luận trong não hải hắn.
Còn hắc sắc khí lưu, thì không còn là lưỡi hái tử thần nữa, mà giống như người hướng dẫn cho Kiệt Sâm, mỗi lần Kiệt Sâm không đưa ra được suy luận tiếp theo, hay xuất hiện tình huống khó, sẽ lập tức đưa ra gợi ý kịp thời.
Cầu thang dường như kéo dài vô tận, thẳng nhập vân tiêu, kéo dài đến tận đầu kia thế giới.
Trong cả quá trình, tất cả tâm thần của Kiệt Sâm đều chìm đắm trong suy luận định luật A Phục Gia Đức La, tinh thần, chưa bao giờ tập trung đến thế.
Mỗi lần suy đoán thành công một công thức, Kiệt Sâm đều khoanh chân ngồi xuống, im lặng sắp xếp lại một lượt tất cả những công thức trước, bởi vì trước khi hoàn toàn nắm bắt định luật, chỉ cần không tùy tiện tiến lên, hắc sắc khí lưu xuất hiện theo quy luật kia, căn bản không thể làm tổn thương Kiệt Sâm.
Lúc này Kiệt Sâm chưa phát hiện ra, hắn càng hiểu rõ định luật A Phục Gia Đức La, linh thức và tinh thần càng tăng trưởng nhanh chóng, chỉ có điều bởi vì bây giờ hắn đang ở trong lĩnh vực cấm chế, linh thức không thể ngoại phóng, cho nên không thể phát hiện ra.
Trong lúc Kiệt Sâm đang chạy vội trên cầu thang, trong quảng trường...
- Ầm!
Hai đường quang mang một xanh một trắng nhất va chạm vào nhau, tạo thành một vụ nhộn nhạo trên quảng trường, đến không khí cũng truyền ra âm thành đì đùng.
- Ha ha, địa phẩm hạ cấp mộc hệ thủ hộ khải giáp đúng là lợi hại, Hách Bá Đặc, bây giờ ngươi còn có thể làm gì được ta!
Trong thiên không, truyền đến tiếng cười ha hả của Đái Mẫu Lặc.
Ý nghĩ này một khi đã xuất hiện, kiên quyết không chịu biến mất trong não hải Kiệt Sâm.
Cảm giác triệu hoán mãnh liệt trên cầu thang, cùng niềm tin cực mạnh đối với bản thân, Kiệt Sâm bắt đầu khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng quan sát đoạn cầu thang thị tuyến có thể nhìn thấy.
Một đường hắc sắc khí lưu không ngừng xuất hiện rồi biến mất ở những đoạn cầu thang khác nhau, còn Kiệt Sâm, cũng đã hoàn toàn rơi vào trong kí ức.
Một canh giờ trôi qua...
Hai canh giờ trôi qua...
Ba canh giờ trôi qua...
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, một lượng lớn mồ hôi từ trán Kiệt Sâm rơi xuống, mặt hắn dần dần lộ vẻ đau khổ, thân thể cũng bắt đầu run lên nhè nhẹ...
- Không được!
Hắn đứng bật dậy, thần sắc tái nhợt.
Thời gian dài quan sát, khiến hắn cuối cùng xác định, những hắc sắc khí lưu này đúng là có quy luật, nhưng hắc sắc khí lưu trên cả cầu thang thực sự quá nhiều, đây là một số liệu vô cùng khổng lồ, khổng lồ đến mức căn bản không thể tính toán.
Một trăm loại biến hóa Kiệt Sâm có thể ghi nhớ.
Một ngàn loại biến hóa Kiệt Sâm vẫn có thể.
Một vạn loại biến hóa trải qua thời gian dài quan sát Kiệt Sâm cũng có thể nhớ kĩ.
Nhưng mười vạn loại, trăm vạn loại, ngàn vạn loại, thậm chí một trăm triệu loại thì sao?
Với thực lực và đại não hiện tại của Kiệt Sâm, không thể đem bằng ấy số liệu ghi lại rõ ràng trong não, chỉ cần một sai lầm nhỏ, kết quả sẽ là...
Cái chết!
Đây không phải trò chơi!
Kiệt Sâm có chút nhợt nhạt nắm chặt hai tay.
Cuộc đời đáng buồn nhất là, không phải không thể giải quyết vấn đề, mà là tìm không được cách giải quyết vấn đề, kết quả phát hiện năng lực của mình không đủ.
Kiệt Sâm mặt lộ ra một tia cười khổ.
Trên thực tế, nếu không phải hai đường hắc sắc khí lưu ban đầu thoáng hiện, giống như một loại định luật nào đó, Kiệt Sâm có thể vẫn chưa phát hiện hắc sắc khí lưi này là có quy luật.
Nhưng bây giờ, phát hiện không thể ghi nhớ, ngược lại còn đau khổ hơn lúc ban đầu.
Kiệt Sâm không kìm được lắc lắc đầu, thầm thở dài một tiếng, đột nhiên, hắn giống như nghĩ ra điều gì đứng ngây tại chỗ.
- Một loại số tự định luật nào đó?
Trong não hải Kiệt Sâm dường như có một đường ánh sáng lóe qua, hắn nhíu mày, hổi tưởng lại quy luật xuất hiện của tất cả hắc sắc khí lưu mà mình ghi nhớ.
Bỗng dưng, Kiệt Sâm trợn tròn mắt, mặt lộ ra biểu tình cực kì khó tin.
- Quy luật mà hắc sắc khí lưu đó xuất hiện...
Hắn nhìn chằm chằm vào hắc sắc khí lưu xuất hiện trên một đoạn cầu thang nào đó, sau đó lại nhìn sang những đoạn cầu thang khác, trên đoạn cầu thang đó, nối nhau xuất hiện một đường hắc sắc khí lưu.
Kiệt Sâm há miệng cười,
- Là định luật A Phục Gia Đức La...
Hắn lẩm bẩm lên tiếng, mắt chằm chằm nhìn vào biến hóa trên cầu thang, mỗi một biến hóa, đều trong dự liệu của hắn.
Kiệt Sâm kinh hãi, quy luật mà hắc sắc khí lưu xuất hiện, dùng định luật A Phục Gia Đức La hoàn toàn có thể suy luận ra.
Định luật A Phục Gia Đức La là kì diệu linh dược nan đề, được phát hiện trong một cuốn linh dược cổ tịch nào đó từ thời thượng cổ, dần dần được tất cả linh dược sư trên cả đại lục biết đến.
Lúc định luật A Phục Gia Đức La vừa xuất thế, linh dược sư trên cả đại lục đều vì nó mà điên cuồng, bởi vì căn cứ theo ghi chép trên cuốn cổ tịch kia, chỉ cần hoàn toàn nắm bắt định luật A Phục Gia Đức La, là có thể hoàn mỹ nắm bắt quy luật linh dược học.
Nhưng kết quả lại khiến tất cả linh dược sư nản chí.
Nó bao hàm một ngàn không trăm tám mươi công thức, nhưng một ngàn không trăm tám mươi công thức đó đều tương đồng, tổ thành một tuần hoàn hoàn mỹ, không tìm thấy điểm khởi đầu.
Nếu linh dược sư có thể hoàn toàn nắm bắt định luật này, là có thể suy đoán ra sắp xếp nguyên thủy nhất, mà thứ tự sắp xếp nguyên thủy nhất, nghe nói bao hàm một loại linh dược học chân lý nào đó.
Nhưng định luật này kì diệu ở chỗ, mỗi linh dược sư có thể nắm bắt nó, sắp xếp nguyên thủy suy đoán ra đều không giống nhau. Khiến định luật A Phục Gia Đức La không thể học tập thông qua sách vở. Cho dù một linh dược sư đem kinh nghiệm của mình nói cho bạn biết, thì bạn vẫn phải học lại từ đầu, cuối cùng căn cứ theo suy luận của mình, hoàn thành tuần hoàn.
Quan trọng hơn là, sắp xếp nguyên thủy mà mỗi người suy luận ra đều không giống nhau, mỗi người đều cho rắng sắp xếp nguyên thủy của mình mới là chính xác.
Tranh luận này, trên linh dược học, chưa bao giờ kết thúc.
Ở thời đại đó, vô số linh dược sư đều là khắc khổ học tập định luật A Phục Gia Đức La, nhưng kết quả lại...
Định luật A Phục Gia Đức La phát hiện, từ ban đầu đã được vinh là bước nhảu vọt của thời đại, cuối cùng biến thành, một trong mười phát hiện hoang đường nhất trong lịch sử linh dược học đại lục.
Kiếp trước Kiệt Sâm đương nhiên cũng học tập qua định luật A Phục Gia Đức La đại danh đỉnh đỉnh này, nhưng khác với tất cả mọi người, kiếp trước hắn không có linh thức, không thể tiến hành suy luận định luật này, đương nhiên cũng không thể đưa ra sắp xếp nguyên thủy.
Bởi vậy ban đầu Kiệt Sâm mặc dù ghi nhớ quy luật xuất hiện của một bộ phận hắc sắc khí lưu, nhưng không nghĩ đến định luật A Phục Gia Đức La.
Nhưng bây giờ, hắc sắc khí lưu trước mặt, lại khiến hắn nhớ lại lần nữa.
Kiệt Sâm nhanh chóng bước lên đoạn cầu thang kia, hắc sắc khí lưu không ngừng huyễn diệt, cước bộ Kiệt Sâm lại nhanh như bay.
Một công thức không ngừng phù hiện trong đầu, kết hợp với hắc sắc khí lưu trước mặt, cả định luật A Phục Gia Đức La lúc này không ngừng được suy luận trong não hải hắn.
Còn hắc sắc khí lưu, thì không còn là lưỡi hái tử thần nữa, mà giống như người hướng dẫn cho Kiệt Sâm, mỗi lần Kiệt Sâm không đưa ra được suy luận tiếp theo, hay xuất hiện tình huống khó, sẽ lập tức đưa ra gợi ý kịp thời.
Cầu thang dường như kéo dài vô tận, thẳng nhập vân tiêu, kéo dài đến tận đầu kia thế giới.
Trong cả quá trình, tất cả tâm thần của Kiệt Sâm đều chìm đắm trong suy luận định luật A Phục Gia Đức La, tinh thần, chưa bao giờ tập trung đến thế.
Mỗi lần suy đoán thành công một công thức, Kiệt Sâm đều khoanh chân ngồi xuống, im lặng sắp xếp lại một lượt tất cả những công thức trước, bởi vì trước khi hoàn toàn nắm bắt định luật, chỉ cần không tùy tiện tiến lên, hắc sắc khí lưu xuất hiện theo quy luật kia, căn bản không thể làm tổn thương Kiệt Sâm.
Lúc này Kiệt Sâm chưa phát hiện ra, hắn càng hiểu rõ định luật A Phục Gia Đức La, linh thức và tinh thần càng tăng trưởng nhanh chóng, chỉ có điều bởi vì bây giờ hắn đang ở trong lĩnh vực cấm chế, linh thức không thể ngoại phóng, cho nên không thể phát hiện ra.
Trong lúc Kiệt Sâm đang chạy vội trên cầu thang, trong quảng trường...
- Ầm!
Hai đường quang mang một xanh một trắng nhất va chạm vào nhau, tạo thành một vụ nhộn nhạo trên quảng trường, đến không khí cũng truyền ra âm thành đì đùng.
- Ha ha, địa phẩm hạ cấp mộc hệ thủ hộ khải giáp đúng là lợi hại, Hách Bá Đặc, bây giờ ngươi còn có thể làm gì được ta!
Trong thiên không, truyền đến tiếng cười ha hả của Đái Mẫu Lặc.
/1885
|