Ở lại trong chùa sáu bảy ngày, Diệp Vân Thủy đã dần dần tiếp nhận thân phận hiện tại của mình, nhìn thấy Xuân Nguyệt bưng thuốc tới nàng không khỏi nhíu mày, “Hay là em đổ đi cho ta, thuốc đắng như thế này ta ngửi xong đến cả muốn ăn cũng không nổi.” Diệp Vân Thủy mặc dù kiếp trước cả ngày làm việc với thuốc, nhưng thuốc đắng như thế này nàng vẫn không thể nuốt nổi......
Xuân Nguyệt vẻ mặt khó xử,“Đại tiểu thư, nô tỳ lắm miệng, nhưng người nên quý trọng thân thể.”
Diệp Vân Thủy nhìn khuôn mặt non nớt của Xuân Nguyệt lại bày ra vẻ nói năng như người lớn không khỏi che miệng bật cười,“Con bé này, mới có mười hai mười ba tuổi sao cứ như bà cụ non vậy, đừng có mà bắt chước giọng điệu như bà lão tám mươi, không là ta liền đuổi em đi bây giờ, đỡ phải cả ngày nghe em vo ve bên tai nhức cả đầu.”
Xuân Nguyệt bị dọa sợ xanh mặt, vội quỳ xuống dập mạnh đầu,“Nô tỳ đáng chết, tiểu thư đừng bán em đi! Em nguyện cả đời hầu hạ đại tiểu thư tuyệt đối không dám hai lòng!”
“Mau đứng lên, mau đứng lên đi, ta đùa với em thôi, sao lại tưởng là thật!” Diệp Vân Thủy hiển nhiên bị hoảng sợ, xem ra về sau phải bớt nói đùa với Xuân Nguyệt đi, cô nhóc này thật sự không biết đùa.
Xuân Nguyệt làm bộ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương rưng rưng mà lau nước mắt, thấy Diệp Vân Thủy không phải thật sự muốn bán mình, ngay lập tức lại đem thuốc bưng tới,“Tiểu thư, uống thuốc đi ạ.”
Diệp Vân Thủy chỉ cảm thấy muốn ngất, trời ạ, mất hết hy vọng vào tâm nhãn của cô bé này! Nhưng nàng lại sợ làm cô gái nhỏ này khóc, nên đành phải bịt chặt mũi đem thuốc đổ hết vào cổ họng, miệng nàng tràn đầy mùi vị khổ sở, khó khăn lắm mới nuốt được một nửa còn lại liền đổ vào trong bụi cỏ, Xuân Nguyệt đưa lên mứt hoa quả, nàng hận không thể trực tiếp nuốt hết vào, chẳng qua cơ thể chỉ suy nhược một chút mà thôi, không hiểu đại phu xúi quẩy nào lại kê ra đơn thuốc khó uống đến thế.
Chủ tớ hai người đang nói chuyện, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói non nớt,“A di đà Phật! Diệp thí chủ không chịu nổi thuốc đắng, đem thuốc tưới cho cây cỏ, tuy khóm cỏ non kia không chịu nổi cũng vẫn cam tâm chịu khổ thay cho Diệp thí chủ, nhưng lại không thể chịu đựng được bệnh tật thay Diệp thí chủ, đáng thương thay, đáng thương thay!”
Diệp Vân Thủy nhìn thấy người vừa mới tới thì trên mặt cũng lộ ra chút tươi cười, nghe thấy đối phương nói như vậy lập tức châm chọc,“Không Chân, chú (1) cũng không phải là cỏ non, làm sao mà biết được chúng không chịu nổi thuốc đắng?”
(1) chú ở đây là chú tiểu nha, không phải là chú cháu
“Ách...... Trời sinh vạn vật đều có sinh mệnh, cây cỏ cũng thế.” Chú tiểu tên là Không Chân tay cầm hộp thức ăn đi vào trong viện, mặt ra vẻ thâm trầm.
“Sao? Chú nói cây cỏ cũng có sinh mệnh? Vậy chú gọi nó một câu, nó có đáp lời không? Nếu nó không trả lời, làm sao có thể bảo là nó cũng có sinh mệnh được? Không phải là chú đang lừa tôi đấy chứ?”
Diệp Vân Thủy nhìn cậu bé thì không nhịn nổi ý muốn chọc cười, lại nói Không Chân cũng chỉ mới sáu tuổi, mỗi ngày cậu đều tới đưa cơm cho chủ tớ Diệp Vân Thủy, miệng vẫn còn hơi sữa nhưng bộ dáng cứ như cao tăng đắc đạo, thỉnh thoảng còn khoe khoang vài câu châm ngôn thiện ngữ (2) không biết nghe lỏm được ở đâu, lại còn không biết tự bào chữa, làm cho Diệp Vân Thủy mỗi lần thấy cậu đều muốn trêu đùa, nàng rất thích bộ dáng tiểu đại nhân đáng yêu của cậu bé.
(2) Lời khuyên răn trong đạo Phật
Nghe Diệp Vân Thủy đặt câu hỏi như vậy, Không Chân không trả lời được, ậm à ậm ừ mãi cũng không biết nói cái gì, mặt đỏ lên, bỏ hộp đồ ăn lại rồi bỏ chạy!
Diệp Vân Thủy ở phía sau cười to, Không Chân càng chạy nhanh hơn, “Được rồi, không đùa nữa, chú quay lại đây đi!”
Không Chân vẫn chạy, Diệp Vân Thủy không thể không xuất ra đòn sát thủ, “Bánh quẩy đường (3), đường hoa quế (4), bánh hạnh nhân (5), ôi thật là thơm!”
Không Chân bỗng nhiên dừng bước, bây giờ mà quay trở lại thì rất là mất mặt mũi, cậu đành do do dự dự chân tay luống cuống đứng ở một chỗ, Diệp Vân Thủy cười nhìn cậu bé, cũng không hiểu nổi sao một cậu nhóc mới sáu tuổi đầu lại rất biết coi trọng thể diện như vậy, nàng liền đưa mắt ra hiệu cho Xuân Nguyệt, Xuân Nguyệt bèn lấy ra một bọc các loại kẹo mà Không Chân thích nhất đưa cho cậu, khuôn mặt thâm trầm của Không Chân cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười trẻ con, quệt quệt tay cầm lấy rồi đưa ngay vào miệng.
“Cứ ăn ở đây luôn đi, đừng để sư phụ nhìn thấy lại bắt chú phạt quỳ!” Diệp Vân Thủy dặn xong cũng không quá chú ý cậu bé, nàng sai Xuân Nguyệt mang đồ ăn lên để chủ tớ hai người cùng dùng bữa.
Ăn cơm xong, Diệp Vân Thủy cho Xuân Nguyệt cùng Không Chân đi chơi, còn mình thì ngồi trong thiền phòng tiếp tục mài mực chép kinh, là Bát nhã ba la mật đa tâm kinh, “Quan tự tại bồ tát, hành thâm bát nhã ba la mật đa thì, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách. Xá lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, khán không tức thị sắc, thụ tưởng hành thức, diệc phục như thị. Xá lợi tử, thị chư pháp không tương, bất sinh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm... .” (6)
(6) Bản dịch tiếng Việt của đoạn kinh trên là:
Thánh giả Quán Tự Tại Bồ-tát đáp lời tôn giả Xá-lợi-phất rằng: "Này Xá-lợi-phất! Các thiện Nam tử, thiện nữ nhân phát tâm thực hành pháp Bát-nhã Ba-la-mật-đa thâm diệu nên thấy như sau. Họ nên soi thấy đúng đắn, xuyên suốt và tái lặp là đến cả năm uẩn cũng đều thiếu vắng về tự tính. Sắc tức là không, không tức là sắc. Không [hoạt hành] chẳng khác chi sắc, sắc [hoạt hành] cũng chẳng khác chi Không. Tương tự, thọ, tưởng, hành thức thảy đều là Không.
Xá-lợi-phất, bởi thế, mọi hiện tượng đều là Không – thiếu vắng các đặc tính xác định; chúng không sinh, không diệt, không dơ, không sạch, không tăng, không giảm.
Đã nhiều ngày nay Diệp Vân Thủy mỗi ngày đều dùng trâm hoa luyện viết chữ nhỏ chép kinh một lần, những ngày đầu bởi vì không quen dùng bút lông, cũng không quen viết chữ phồn thể, nét chữ như chó cào làm hỏng không biết bao nhiêu giấy, nhìn thấy như vậy Xuân Nguyệt không tránh khỏi sửng sốt, phải biết rằng Diệp Vân Thủy trước kia thư pháp không tính là cao siêu, nhưng cũng được coi là dễ nhìn, mà mấy cái chữ này...... nhìn thế nào cũng không nhận ra là viết cái gì?
Ngay lúc Diệp Vân Thủy đang cảm thấy chột dạ, Xuân Nguyệt lại ôm nàng khóc nức nở, mếu máo nói là đại tiểu thư nhà mình bệnh nặng vẫn chưa khỏi, đến mức tay run quá mới thành như vậy, làm cho Diệp Vân Thủy một trận hú vía, nhưng nàng cũng sợ lộ ra sơ hở, liên tục khắc khổ luyện tập mấy ngày liền, nàng nghĩ thầm mình kiếp trước khi còn nhỏ ít ra cũng từng đạt giải xuất sắc trong một vài kỳ thi mỹ thuật, cái khác không nói, nhưng trong hội họa vẫn có chút bản lĩnh, dùng bút lông viết chữ so với vẽ một bức tranh còn khó hơn sao?
Vì thế sau năm ngày Diệp Vân Thủy nỗ lực không ngừng nghỉ khổ luyện, chữ viết ra cũng có thể coi như tạm vừa mắt, Xuân Nguyệt lòng cũng tràn đầy vui mừng, nhưng Diệp Vân Thủy lại cảm thấy vừa có chút may mắn lại vừa phiền não, may mắn là nàng không phải nam nhi, bằng không lại bị trói buộc vào con đường khoa cử, nếu như thế thật sự là rất thống khổ! Xã hội cổ đại này còn rất lạc hậu, tư tưởng cổ hủ này không thể nhất thời xóa bỏ được.
“Đại tiểu thư, Triệu đại phu đến thăm bệnh cho người !”
Diệp Vân Thủy đặt bút xuống, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một ông lão tầm năm mươi tuổi lưng đeo cái hòm thuốc đi theo phía sau Xuân Nguyệt đang tiến vào phòng mình, Diệp Vân Thủy nghĩ đây chính là ông già xấu bụng đã kê đơn thuốc kinh khủng kia cho mình liền quay người lại tiếp tục chép kinh, nghiễm nhiên coi ông ta như người sai vặt bình thường trong nhà mà đối xử.
Dựa theo trí nhớ của Diệp Vân Thủy, Diệp gia mặc dù nhiều thế hệ làm nghề y, nhưng lại có một quy tắc bất thành văn, đó là người trong nhà không được xem bệnh cho nhau, nếu thân thể có gì không thoải mái đều mời đại phu từ bên ngoài y quán đến xem, mà nhà họ Diệp này từ trên xuống dưới, già trẻ lớn bé phàm là có chút bệnh tật gì đều mời vị Triệu đại phu này tới trị liệu. Triệu đại phu vốn là quan thái y trong thái y viện, theo như lời của Diệp Vân Thủy chính là về hưu nhưng lại tái khởi nghiệp, y thuật của ông ta cũng không tồi, ngay cả bản thân Diệp Trọng Thiên cũng phải khen không dứt miệng, nhưng ông ta lại là kẻ tâm địa xấu xa rất hám tiền, hàng năm Diệp gia cung phụng cho y quán của ông ta một trăm lượng bạc, mà ông già xấu xa này mỗi lần thăm bệnh đều thu thêm tiền phí khám, dưới năm mươi lượng thì không tới, cứ là phương thuốc ông ta kê đơn thì chỉ có gã sai vặt thân tín của ông ta mới được giữ, đã là bệnh nhân của ông ta thì không được phép chẩn trị đại phu khác, vô cùng bá đạo.
Hành vi của ông ta làm cho Diệp Vân Thủy cảm thấy chán ghét phát ra từ tận sâu trong nội tâm, thầy thuốc không có lương tâm trong kiếp trước nàng vốn cũng không coi ra gì, hơn nữa mỗi lần phải uống thứ thuốc so với hoàng liên (7) còn kinh khủng hơn kia càng làm cho Diệp Vân Thủy thêm khó chịu với Triệu đại phu.
(7) hoàng liên: một vị thuốc đông y rất đắng
Triệu đại phu vào phòng liền thấy Diệp Vân Thủy đang ngồi ở vị trí chủ nhà uống trà, nhìn thấy ông ta đi vào mà ngay cả đứng lên cũng không thèm, chỉ sai Xuân Nguyệt lấy cho ông ta một chiếc ghế nhỏ, đến cả trà cũng không dâng lên.
Triệu đại phu sắc mặt liền trầm xuống, hừ lạnh ra vẻ bất mãn,“Diệp tiểu thư mấy ngày gần đây trong người có chỗ nào mệt mỏi không?”
Diệp Vân Thủy đặt chén trà xuống,“Nhờ phúc của ngài, đã mấy ngày nay ta cũng ăn uống được, thân thể cũng không tồi, ai cũng bảo Triệu đại phu là thần y, thuốc kia đắng hơn so với bình thường như thế, bệnh tất nhiên là mau khỏi.”
Triệu đại phu sửng sốt, trước đây Diệp gia đại tiểu thư nói chuyện lúc nào cũng dịu dàng nhỏ nhẹ, đối với người khác lại càng nhún nhường chưa bao giờ nói ra nửa câu cứng rắn, sao hôm nay lại cứ như thay đổi thành người khác như vậy?
Thấy Triệu đại phu sững sờ, Diệp Vân Thủy ho nhẹ một tiếng, Triệu đại phu đang tính trì hoãn, lại nghe nàng nói thuốc bị đắng không khỏi chột dạ vài phần, số hoàng liên kia cũng là do ông ta tham thêm vài đồng tiền, mà làm theo yêu cầu của chủ mẫu (8) Diệp gia Diệp Trương thị.
(8) người phụ nữ đứng đầu trong gia đình, bà chủ nhà
“Tiểu thư trong lòng phiền muộn, tâm hỏa tràn đầy, lão phu liền kê thêm nhiều thuốc giải nhiệt, đương nhiên sẽ đắng thêm chút ít, mà hôm nay xem tiểu thư dáng vẻ đã hồng hào trở lại, tiểu thư không ngại thì để cho lão phu bắt mạch, nếu thật sự là khỏi hẳn, thì đúng là việc vui mừng nhất!”
Khóe miệng Diệp Vân Thủy hiện lên một chút cười lạnh, đưa tay đặt lên bàn, ra hiệu cho Xuân Nguyệt, Xuân Nguyệt lập tức cầm khăn lụa phủ lên trên cổ tay Diệp Vân Thủy, bấy giờ Triệu đại phu mới bắt đầu bắt mạch.
Dường như không ngờ thân thể Diệp Vân Thủy lại khôi phục nhanh như vậy, Triệu đại phu tính toán một chút liền mở miệng nói: “Thật đáng mừng, thân thể Diệp tiểu thư đã khôi phục hơn phân nửa, nếu y theo lão phu xem xét, không bằng lại uống thêm mấy thang thuốc bổ khí dưỡng huyết để bồi bổ thêm, thế mới tốt!”
“Vậy xin mời Triệu đại phu kê đơn đi.” Diệp Vân Thủy rút tay về, cũng không phí lời vô nghĩa với ông ta, trong lòng lại mắng, lão thất phu này, rõ ràng là sợ mình khỏi bệnh lão không kiếm được khoản tiền khám bệnh kếch xù nên muốn bắt chẹt mình, thuốc bổ khí dưỡng huyết gì gì đó kia đắt tiền cũng có, rẻ tiền cũng có, để xem lão sẽ cho ta uống cái thứ bảo bối gì đây.
Xuân Nguyệt vẻ mặt khó xử,“Đại tiểu thư, nô tỳ lắm miệng, nhưng người nên quý trọng thân thể.”
Diệp Vân Thủy nhìn khuôn mặt non nớt của Xuân Nguyệt lại bày ra vẻ nói năng như người lớn không khỏi che miệng bật cười,“Con bé này, mới có mười hai mười ba tuổi sao cứ như bà cụ non vậy, đừng có mà bắt chước giọng điệu như bà lão tám mươi, không là ta liền đuổi em đi bây giờ, đỡ phải cả ngày nghe em vo ve bên tai nhức cả đầu.”
Xuân Nguyệt bị dọa sợ xanh mặt, vội quỳ xuống dập mạnh đầu,“Nô tỳ đáng chết, tiểu thư đừng bán em đi! Em nguyện cả đời hầu hạ đại tiểu thư tuyệt đối không dám hai lòng!”
“Mau đứng lên, mau đứng lên đi, ta đùa với em thôi, sao lại tưởng là thật!” Diệp Vân Thủy hiển nhiên bị hoảng sợ, xem ra về sau phải bớt nói đùa với Xuân Nguyệt đi, cô nhóc này thật sự không biết đùa.
Xuân Nguyệt làm bộ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương rưng rưng mà lau nước mắt, thấy Diệp Vân Thủy không phải thật sự muốn bán mình, ngay lập tức lại đem thuốc bưng tới,“Tiểu thư, uống thuốc đi ạ.”
Diệp Vân Thủy chỉ cảm thấy muốn ngất, trời ạ, mất hết hy vọng vào tâm nhãn của cô bé này! Nhưng nàng lại sợ làm cô gái nhỏ này khóc, nên đành phải bịt chặt mũi đem thuốc đổ hết vào cổ họng, miệng nàng tràn đầy mùi vị khổ sở, khó khăn lắm mới nuốt được một nửa còn lại liền đổ vào trong bụi cỏ, Xuân Nguyệt đưa lên mứt hoa quả, nàng hận không thể trực tiếp nuốt hết vào, chẳng qua cơ thể chỉ suy nhược một chút mà thôi, không hiểu đại phu xúi quẩy nào lại kê ra đơn thuốc khó uống đến thế.
Chủ tớ hai người đang nói chuyện, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói non nớt,“A di đà Phật! Diệp thí chủ không chịu nổi thuốc đắng, đem thuốc tưới cho cây cỏ, tuy khóm cỏ non kia không chịu nổi cũng vẫn cam tâm chịu khổ thay cho Diệp thí chủ, nhưng lại không thể chịu đựng được bệnh tật thay Diệp thí chủ, đáng thương thay, đáng thương thay!”
Diệp Vân Thủy nhìn thấy người vừa mới tới thì trên mặt cũng lộ ra chút tươi cười, nghe thấy đối phương nói như vậy lập tức châm chọc,“Không Chân, chú (1) cũng không phải là cỏ non, làm sao mà biết được chúng không chịu nổi thuốc đắng?”
(1) chú ở đây là chú tiểu nha, không phải là chú cháu
“Ách...... Trời sinh vạn vật đều có sinh mệnh, cây cỏ cũng thế.” Chú tiểu tên là Không Chân tay cầm hộp thức ăn đi vào trong viện, mặt ra vẻ thâm trầm.
“Sao? Chú nói cây cỏ cũng có sinh mệnh? Vậy chú gọi nó một câu, nó có đáp lời không? Nếu nó không trả lời, làm sao có thể bảo là nó cũng có sinh mệnh được? Không phải là chú đang lừa tôi đấy chứ?”
Diệp Vân Thủy nhìn cậu bé thì không nhịn nổi ý muốn chọc cười, lại nói Không Chân cũng chỉ mới sáu tuổi, mỗi ngày cậu đều tới đưa cơm cho chủ tớ Diệp Vân Thủy, miệng vẫn còn hơi sữa nhưng bộ dáng cứ như cao tăng đắc đạo, thỉnh thoảng còn khoe khoang vài câu châm ngôn thiện ngữ (2) không biết nghe lỏm được ở đâu, lại còn không biết tự bào chữa, làm cho Diệp Vân Thủy mỗi lần thấy cậu đều muốn trêu đùa, nàng rất thích bộ dáng tiểu đại nhân đáng yêu của cậu bé.
(2) Lời khuyên răn trong đạo Phật
Nghe Diệp Vân Thủy đặt câu hỏi như vậy, Không Chân không trả lời được, ậm à ậm ừ mãi cũng không biết nói cái gì, mặt đỏ lên, bỏ hộp đồ ăn lại rồi bỏ chạy!
Diệp Vân Thủy ở phía sau cười to, Không Chân càng chạy nhanh hơn, “Được rồi, không đùa nữa, chú quay lại đây đi!”
Không Chân vẫn chạy, Diệp Vân Thủy không thể không xuất ra đòn sát thủ, “Bánh quẩy đường (3), đường hoa quế (4), bánh hạnh nhân (5), ôi thật là thơm!”
Không Chân bỗng nhiên dừng bước, bây giờ mà quay trở lại thì rất là mất mặt mũi, cậu đành do do dự dự chân tay luống cuống đứng ở một chỗ, Diệp Vân Thủy cười nhìn cậu bé, cũng không hiểu nổi sao một cậu nhóc mới sáu tuổi đầu lại rất biết coi trọng thể diện như vậy, nàng liền đưa mắt ra hiệu cho Xuân Nguyệt, Xuân Nguyệt bèn lấy ra một bọc các loại kẹo mà Không Chân thích nhất đưa cho cậu, khuôn mặt thâm trầm của Không Chân cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười trẻ con, quệt quệt tay cầm lấy rồi đưa ngay vào miệng.
“Cứ ăn ở đây luôn đi, đừng để sư phụ nhìn thấy lại bắt chú phạt quỳ!” Diệp Vân Thủy dặn xong cũng không quá chú ý cậu bé, nàng sai Xuân Nguyệt mang đồ ăn lên để chủ tớ hai người cùng dùng bữa.
Ăn cơm xong, Diệp Vân Thủy cho Xuân Nguyệt cùng Không Chân đi chơi, còn mình thì ngồi trong thiền phòng tiếp tục mài mực chép kinh, là Bát nhã ba la mật đa tâm kinh, “Quan tự tại bồ tát, hành thâm bát nhã ba la mật đa thì, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách. Xá lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, khán không tức thị sắc, thụ tưởng hành thức, diệc phục như thị. Xá lợi tử, thị chư pháp không tương, bất sinh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm... .” (6)
(6) Bản dịch tiếng Việt của đoạn kinh trên là:
Thánh giả Quán Tự Tại Bồ-tát đáp lời tôn giả Xá-lợi-phất rằng: "Này Xá-lợi-phất! Các thiện Nam tử, thiện nữ nhân phát tâm thực hành pháp Bát-nhã Ba-la-mật-đa thâm diệu nên thấy như sau. Họ nên soi thấy đúng đắn, xuyên suốt và tái lặp là đến cả năm uẩn cũng đều thiếu vắng về tự tính. Sắc tức là không, không tức là sắc. Không [hoạt hành] chẳng khác chi sắc, sắc [hoạt hành] cũng chẳng khác chi Không. Tương tự, thọ, tưởng, hành thức thảy đều là Không.
Xá-lợi-phất, bởi thế, mọi hiện tượng đều là Không – thiếu vắng các đặc tính xác định; chúng không sinh, không diệt, không dơ, không sạch, không tăng, không giảm.
Đã nhiều ngày nay Diệp Vân Thủy mỗi ngày đều dùng trâm hoa luyện viết chữ nhỏ chép kinh một lần, những ngày đầu bởi vì không quen dùng bút lông, cũng không quen viết chữ phồn thể, nét chữ như chó cào làm hỏng không biết bao nhiêu giấy, nhìn thấy như vậy Xuân Nguyệt không tránh khỏi sửng sốt, phải biết rằng Diệp Vân Thủy trước kia thư pháp không tính là cao siêu, nhưng cũng được coi là dễ nhìn, mà mấy cái chữ này...... nhìn thế nào cũng không nhận ra là viết cái gì?
Ngay lúc Diệp Vân Thủy đang cảm thấy chột dạ, Xuân Nguyệt lại ôm nàng khóc nức nở, mếu máo nói là đại tiểu thư nhà mình bệnh nặng vẫn chưa khỏi, đến mức tay run quá mới thành như vậy, làm cho Diệp Vân Thủy một trận hú vía, nhưng nàng cũng sợ lộ ra sơ hở, liên tục khắc khổ luyện tập mấy ngày liền, nàng nghĩ thầm mình kiếp trước khi còn nhỏ ít ra cũng từng đạt giải xuất sắc trong một vài kỳ thi mỹ thuật, cái khác không nói, nhưng trong hội họa vẫn có chút bản lĩnh, dùng bút lông viết chữ so với vẽ một bức tranh còn khó hơn sao?
Vì thế sau năm ngày Diệp Vân Thủy nỗ lực không ngừng nghỉ khổ luyện, chữ viết ra cũng có thể coi như tạm vừa mắt, Xuân Nguyệt lòng cũng tràn đầy vui mừng, nhưng Diệp Vân Thủy lại cảm thấy vừa có chút may mắn lại vừa phiền não, may mắn là nàng không phải nam nhi, bằng không lại bị trói buộc vào con đường khoa cử, nếu như thế thật sự là rất thống khổ! Xã hội cổ đại này còn rất lạc hậu, tư tưởng cổ hủ này không thể nhất thời xóa bỏ được.
“Đại tiểu thư, Triệu đại phu đến thăm bệnh cho người !”
Diệp Vân Thủy đặt bút xuống, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một ông lão tầm năm mươi tuổi lưng đeo cái hòm thuốc đi theo phía sau Xuân Nguyệt đang tiến vào phòng mình, Diệp Vân Thủy nghĩ đây chính là ông già xấu bụng đã kê đơn thuốc kinh khủng kia cho mình liền quay người lại tiếp tục chép kinh, nghiễm nhiên coi ông ta như người sai vặt bình thường trong nhà mà đối xử.
Dựa theo trí nhớ của Diệp Vân Thủy, Diệp gia mặc dù nhiều thế hệ làm nghề y, nhưng lại có một quy tắc bất thành văn, đó là người trong nhà không được xem bệnh cho nhau, nếu thân thể có gì không thoải mái đều mời đại phu từ bên ngoài y quán đến xem, mà nhà họ Diệp này từ trên xuống dưới, già trẻ lớn bé phàm là có chút bệnh tật gì đều mời vị Triệu đại phu này tới trị liệu. Triệu đại phu vốn là quan thái y trong thái y viện, theo như lời của Diệp Vân Thủy chính là về hưu nhưng lại tái khởi nghiệp, y thuật của ông ta cũng không tồi, ngay cả bản thân Diệp Trọng Thiên cũng phải khen không dứt miệng, nhưng ông ta lại là kẻ tâm địa xấu xa rất hám tiền, hàng năm Diệp gia cung phụng cho y quán của ông ta một trăm lượng bạc, mà ông già xấu xa này mỗi lần thăm bệnh đều thu thêm tiền phí khám, dưới năm mươi lượng thì không tới, cứ là phương thuốc ông ta kê đơn thì chỉ có gã sai vặt thân tín của ông ta mới được giữ, đã là bệnh nhân của ông ta thì không được phép chẩn trị đại phu khác, vô cùng bá đạo.
Hành vi của ông ta làm cho Diệp Vân Thủy cảm thấy chán ghét phát ra từ tận sâu trong nội tâm, thầy thuốc không có lương tâm trong kiếp trước nàng vốn cũng không coi ra gì, hơn nữa mỗi lần phải uống thứ thuốc so với hoàng liên (7) còn kinh khủng hơn kia càng làm cho Diệp Vân Thủy thêm khó chịu với Triệu đại phu.
(7) hoàng liên: một vị thuốc đông y rất đắng
Triệu đại phu vào phòng liền thấy Diệp Vân Thủy đang ngồi ở vị trí chủ nhà uống trà, nhìn thấy ông ta đi vào mà ngay cả đứng lên cũng không thèm, chỉ sai Xuân Nguyệt lấy cho ông ta một chiếc ghế nhỏ, đến cả trà cũng không dâng lên.
Triệu đại phu sắc mặt liền trầm xuống, hừ lạnh ra vẻ bất mãn,“Diệp tiểu thư mấy ngày gần đây trong người có chỗ nào mệt mỏi không?”
Diệp Vân Thủy đặt chén trà xuống,“Nhờ phúc của ngài, đã mấy ngày nay ta cũng ăn uống được, thân thể cũng không tồi, ai cũng bảo Triệu đại phu là thần y, thuốc kia đắng hơn so với bình thường như thế, bệnh tất nhiên là mau khỏi.”
Triệu đại phu sửng sốt, trước đây Diệp gia đại tiểu thư nói chuyện lúc nào cũng dịu dàng nhỏ nhẹ, đối với người khác lại càng nhún nhường chưa bao giờ nói ra nửa câu cứng rắn, sao hôm nay lại cứ như thay đổi thành người khác như vậy?
Thấy Triệu đại phu sững sờ, Diệp Vân Thủy ho nhẹ một tiếng, Triệu đại phu đang tính trì hoãn, lại nghe nàng nói thuốc bị đắng không khỏi chột dạ vài phần, số hoàng liên kia cũng là do ông ta tham thêm vài đồng tiền, mà làm theo yêu cầu của chủ mẫu (8) Diệp gia Diệp Trương thị.
(8) người phụ nữ đứng đầu trong gia đình, bà chủ nhà
“Tiểu thư trong lòng phiền muộn, tâm hỏa tràn đầy, lão phu liền kê thêm nhiều thuốc giải nhiệt, đương nhiên sẽ đắng thêm chút ít, mà hôm nay xem tiểu thư dáng vẻ đã hồng hào trở lại, tiểu thư không ngại thì để cho lão phu bắt mạch, nếu thật sự là khỏi hẳn, thì đúng là việc vui mừng nhất!”
Khóe miệng Diệp Vân Thủy hiện lên một chút cười lạnh, đưa tay đặt lên bàn, ra hiệu cho Xuân Nguyệt, Xuân Nguyệt lập tức cầm khăn lụa phủ lên trên cổ tay Diệp Vân Thủy, bấy giờ Triệu đại phu mới bắt đầu bắt mạch.
Dường như không ngờ thân thể Diệp Vân Thủy lại khôi phục nhanh như vậy, Triệu đại phu tính toán một chút liền mở miệng nói: “Thật đáng mừng, thân thể Diệp tiểu thư đã khôi phục hơn phân nửa, nếu y theo lão phu xem xét, không bằng lại uống thêm mấy thang thuốc bổ khí dưỡng huyết để bồi bổ thêm, thế mới tốt!”
“Vậy xin mời Triệu đại phu kê đơn đi.” Diệp Vân Thủy rút tay về, cũng không phí lời vô nghĩa với ông ta, trong lòng lại mắng, lão thất phu này, rõ ràng là sợ mình khỏi bệnh lão không kiếm được khoản tiền khám bệnh kếch xù nên muốn bắt chẹt mình, thuốc bổ khí dưỡng huyết gì gì đó kia đắt tiền cũng có, rẻ tiền cũng có, để xem lão sẽ cho ta uống cái thứ bảo bối gì đây.
/15
|