Độc Phi Ngự Tà Vương

Chương 9 - Oan Uổng

/125


Thì ra là thế. Lâm Mị gật gật đầu, giơ lên tươi cười mê người: Tỷ tỷ nói cũng đúng, là nên đánh!

Nói xong, căn bản cũng không có cho Lâm Y Hân thời gian phản ứng, một cước liền đá tleen eo Lâm Y Hân, một trận đánh kia thật là không lưu tình chút nào, đánh cho Lâm Y Hân miệng mở, vừa muốn hô to cầu cứu, liền bị chân tiếp theo hung hăng đạp cho, đau đớn kịch liệt đến mức nàng đem kêu thảm bị đau nuốt trở về, chỉ có thể há to miệng im lặng kêu rên.

Đợi đến khi Lâm Y Hân bị đánh toàn thân run run, lúc này Lâm Mị mới đem chân buông, chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, cười thân thiết với Lâm Y Hân: Tỷ tỷ tốt của ta a, lúc ta bị nha hoàn bắt nạt ngược đãi, sao không gặp ngươi tới bênh vực kẻ yếu đâu? Hiện tại chạy tới muốn giáo huấn ta...

Lâm Mị hừ lạnh một tiếng, nhìn thấy Lâm Y Hân run run một chút, lúc này mới hài lòng nói: Chớ chọc ta, ta còn có thể thả ngươi một con đường sống, nếu không... Ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết.

Lâm Y Hân tức giận đến ngực phập phồng kịch liệt, cố nén thân thể đau nhức, nghẹn túc khí lực hô to một tiếng: Giết người rồi!

Một tiếng hô này, thành công khiến nha hoàn bà tử ở xa xa nghe thấy, ngay cả thằng nhóc gì gì đó cũng chạy tới.

Khổng di nương ở hậu viện cùng Lâm Thiến Khanh tản bộ nghe thấy động tĩnh cũng chạy tới, còn có ở Chu Bảo Trạch ở gần đó.

Lâm Y Hân nhìn thấy có người qua đây, trên mặt toát ra thần sắc đắc ý.

Đồ xấu xa này chỉ biết phá hoại chuyện tốt của nàng, không biết xét lại mình cho tốt, lại vẫn dám đánh nàng, uy hiếp nàng.

Hôm nay để phụ thân đem nàng ta đuổi ra khỏi nhà, mặc cho tự sinh tự diệt, không muốn lại đến cho nàng thêm phiền phức!

Nghĩ đến nơi này, Lâm Y Hân vậy mà cảm thấy trên người đau xót cũng không phải khó khăn nhịn như vậy, chỉ cần Lâm Mị bị đuổi đi liền tốt.

Nhìn thấy người chạy tới, Lâm Mị lo lắng kêu một tiếng: Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?

Nói liền muốn đi đỡ Lâm Y Hân.

Lâm Y Hân nặng nề đẩy nàng: Ngươi làm gì?

Lâm Mị bị đẩy ngã xuống đất, ngạc nhiên lại ủy khuất nói: Tỷ tỷ, ta chỉ là muốn đỡ tỷ đứng dậy.

Đừng ở chỗ này giả giả bộ làm người tốt, rõ ràng chính là ngươi đối với ta tay đấm chân đá, cái gì đỡ ta? Lâm Y Hân nổi giận mắng.

Trời nha, muội muội đánh tỷ tỷ, này còn gì nữa? Khổng di nương ném khăn tay, khoa trương kêu.

Tam tỷ, Nhị tỷ là tỷ tỷ ruột thịt của tỷ, tỷ không thể đánh tỷ ấy được. Lâm Thiến Khanh vội vàng đi qua, đỡ Lâm Y Hân đứng dậy.

Lâm Y Hân ai ô không ngừng kêu đau, đứt quãng nói: Ta chính là qua đây khuyên nhủ nàng, không muốn quá khắt khe hạ nhân, nàng liền tay đấm chân đá với ta. Ngay cả là hạ nhân có làm cái gì không đúng, cũng có mẫu thân làm chủ, tại sao có thể vượt qua mẫu thân, trực tiếp xử phạt hạ nhân đâu?

Lâm Y Hân vừa nói như thế, mọi người đều nhớ tới chuyện ngày đó Lâm Mị tựa như phát điên đánh Thanh Nha, nhao nhao đứng ở Lâm Y Hân bên này.

Lâm Mị muốn mở miệng, chỉ là, miệng mở ra lại nhắm lại, buồn bã cười, chậm rãi nói: Tỷ tỷ nói cái gì liền là cái gì sao.

Chu Bảo Trạch vừa thấy Lâm Mị nói câu loại nhận mệnh này, toàn bộ tâm đều bị nhéo đau, ra sức tách mọi người ra, vọt tới, chất vấn: Ngươi nói Lâm Mị đánh ngươi, ngươi có chứng cứ sao?

Lâm Thiến Khanh không ngờ ở lúc này, Chu Bảo Trạch còn đứng ở Lâm Mị bên kia, trong lòng thật là ngày càng thất vọng.

Chu công tử, Nhị tỷ đã nằm trên mặt đất. Ngày đó, lúc Tam tỷ ngược đánh Thanh Nha, mọi người đều nhìn thấy. Đây là rõ như ban ngày ! Lâm Thiến Khanh tức giận nói.

Chu Bảo Trạch vì sao chính là không phân phải trái như thế?

Lâm Mị đánh Thanh Nha? Thanh Nha đối Lâm Mị làm cái gì, ánh mắt ngươi mù nhìn không thấy sao? Ác nô như vậy không nên đánh sao? Chu Bảo Trạch hung hăng trừng hướng về phía Lâm Thiến Khanh: Các ngươi chỉ có thấy được Lâm Y Hân nằm ở trên mặt đất, ai nhìn thấy Lâm Mị đánh nàng? Dù sao ta chỉ thấy là Lâm Mị muốn đi đỡ nàng đứng dậy, bị nàng hung hăng đẩy ra.

Nàng đánh ta! Lâm Y Hân tức giận kêu to, trên người nàng còn đau muốn chết đâu.

Chứng cứ đâu? Chu Bảo Trạch chất vấn.

Vừa rồi Lâm Y Hân vì muốn nói với Lâm Mị việc này, cố ý đem nha hoàn tách ra, hiện ở nơi nào đi tìm chứng cớ gì.

Nhị tiểu thư không phải là bị đánh sao? Tìm nha hoàn nghiệm thương. Khổng di nương rốt cuộc là người từng trải, lập tức nghĩ kế.

Đúng, nàng vừa đánh ta, ta muốn nghiệm thương. Lâm Y Hân liền gióng như bắt được cọng rơm cứu mạng, nắm chặt cổ tay Lâm Thiến Khanh.

Nhị tỷ, tỷ nắm đau muội. Lâm Thiến Khanh ra sức giãy giụa, tay đau quá a.

Mau, mau dẫn Nhị tiểu thư đi nghiệm thương. Khổng di nương lập tức đi qua, tách Lâm Y Hân cùng Lâm Thiến Khanh ra.

Lâm Y Hân này thực sự là không nhẹ không nặng, nhìn đem nữ nhi của bà cầm đến đau đớn.

Bên cạnh không xa có sương phòng, nhận được tin tức Triệu Giai Ninh cũng mang theo nha hoàn ma ma chạy tới.

Phái hai nha hoàn theo Lâm Y Hân đi vào, Triệu Giai Ninh liếc mắt nhìn Lâm Mị, than nhẹ một tiếng.

Một bộ từ mẫu thất vọng nồng đậm, nhìn ở trong mắt Chu Bảo Trạch chỉ cảm thấy đặc biệt gai mắt.

Nếu như có thương, Lâm Mị nhưng ở dưới tay Triệu Giai Ninh không có trái cây ngon mà ăn, ngay cả một ngoại nhân như hắn cũng có thể nhìn ra Triệu Giai Ninh không thích Lâm Mị bao nhiêu.

Nếu không, Lâm Mị sao còn qua nhiều năm nhận hết khi dễ như vậy?

Chỉ cần là Triệu Giai Ninh khó xử Lâm Mị, hắn liền cầu Lâm Bác Nguyên thú Lâm Mị quá môn. Như vậy hắn đã có thể giúp Lâm Mị ly khai hố lửa này lại có thể thú được nàng.

Thực sự là nhất cử lưỡng tiện.

Chu Bảo Trạch đang nghĩ ngợi, cửa sương phòng vừa mở ra, nha hoàn đi ra.

Thế nào? Khổng di nương gấp gáp hỏi.

Hai nha hoàn đồng thời lắc lắc đầu: Trên người Nhị tiểu thư không có một chút thương.

Bên trong phòng đột nhiên vang lên tiếng khóc cực kỳ bi ai của Lâm Y Hân, thân thể Lâm Mị run rẩy, hàm răng cắn môi dưới của chính mình, mắt đẹp hoa đào bịt kín một tầng nhàn nhạt hơi nước: Tỷ tỷ, tỷ thế nhưng tỷ tỷ ruột thịt của muội!

Nói xong, ra sức đẩy mọi người ra, xoay người chạy đi.

Chu Bảo Trạch hừ lạnh một tiếng, hạ một câu nói: Hảo tâm đỡ người còn bị oan uổng... Ta nhưng thật là dài quá kiến thức!

Những lời này mặt Triệu Giai Ninh nóng bừng, đương gia chủ mẫu bị người vẽ mặt trước mặt nhiều người như vậy, thật là xấu hổ chết bà.

Quả thực là hồ nháo! Triệu Giai Ninh nổi giận nói: Để Nhị tiểu thư đi phật đường chép kinh nửa tháng, không cho phép ra cửa!

Lâm Y Hân ở trong sương phòng nghe được câu này khóc được càng thêm thê thảm, nàng thực sự toàn thân đang đau đớn a, vừa rồi những nơi bị Lâm Mị đá đến đều là bứt rứt đau.

Vì sao nghiệm không ra thương?

Rõ ràng nàng mới là người bị đánh, dựa vào cái gì nàng cũng bị cấm túc?

Lâm Mị nhanh nhẹn chạy ra khỏi cửa nghe thấy tiếng khóc trung khí mười phần của Lâm Y Hân, buồn cười nhún vai, nàng đánh người còn có thể lưu lại vết thương sao?

Nàng đá người đều là dùng mu bàn chân, trên người Lâm Y Hân thế nhưng nửa vết chân cũng không có để lại.

Liền thủ đoạn như vậy còn tới đấu cùng nàng?

Đi mạt thế tu mấy năm lại nói đi.

/125

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status