Diễm Phu Nhân

Chương 92 - Chương 79

/114


Edit: ChieuNinh

Hai tay Tiểu Tịch nâng lên lại để xuống, chân mày vừa khóa lại buông ra. Khi người khác cũng xem xong náo nhiệt rồi tản đi, một mình nàng đi tản bộ ở trong rừng rậm trên đảo nhỏ, thật sự không nghĩ ra Độc Cô Úc đã xảy ra chuyện gì. Nếu hắn là Đại Đệ Tử Thánh nữ cung, chẳng lẽ cũng là người xấu? Nhưng tại sao hắn phải đem Hồn Sinh Mộng Tử cho nàng đây? Hơn nữa, hắn hôn mê, chẳng lẽ trong nháy mắt kia là ảo giác của nàng?

Cái gì cũng nghĩ không thông, Tiểu Tịch bĩu bĩu môi, thật sự cảm thấy người trong Thánh nữ cung này đều là bệnh thần kinh, giống như là quái vật sống một mình rừng sâu núi thẳm, tính tình quái dị cử chỉ thần bí, rõ ràng là tù binh, lại cả ngày không ai trông coi, ngay cả một người có thể nói chuyện phiếm đùa giỡn cũng không có.

Buổi trưa, Tiểu Tịch bắt một con cá biển, dài chừng nửa cái chân vậy, nàng chán đến chết tự mình chuẩn bị ăn cơm dã ngoại, trên đất bằng bên bờ biển đốt lên một đống lửa, chuẩn bị tự mình thiêu nướng.

Hôm nay cảnh sắc tươi đẹp trời trong vạn dặm không có bóng mây, chỉ thấy trên đảo nhỏ Bắc Hải những đám mây đơn độc lượn lờ, một nữ tử vây quanh một đống lửa di chuyển tới lui, hai ngón tay còn không ngừng nắm cái gì đó vẩy vào con cá lớn cắm trên một nhánh cây, mùi thơm nồng đậm dần dần tràn ngập trong không khí.

Chợt, trong rừng cây có tiếng vang, thật giống như lá cây bị cái gì kích thích, lỗ tai Tiểu Tịch vừa động, nhưng trong lòng hết sức ổn định. Nếu như có người đặt chân tới Thánh nữ cung, người và động vật nơi này cũng đã sớm phát hiện, trừ phi theo dõi cuồng là một vợ.

Tiểu Tịch lắc lắc cái đầu, trong miệng còn ngâm nga tiểu khúc, xoay người lắc lư, dùng ánh mắt liếc nhìn vào trong rừng rậm lộ ra ngoài một góc áo, thì ra là hắn. . .

Tiểu Tịch ngồi thẳng lên, là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, hắn nhất định là đến đòi sổ sách, mình chết không nhận là được.

Ngươi đi ra đi. Tiểu Tịch giơ lên dao nhỏ cắt xong cá nướng nói: Một con lớn như vậy, ăn không hết thật lãng phí nha.

Trong rừng rậm một người cao lớn đứng thẳng, người sống lâu ở trên hòn đảo này sẽ biết, dưới đảo sóng triều di động là người Thánh nữ cung, trên đảo chỉ có loài bò sát thấp bé. Thỉnh thoảng xuất hiện một người ngắm cảnh giống như Tiểu Tịch thật sự là khó có được, mà nam tử cao lớn chính là Hôn mê bất tỉnh Độc Cô Úc.

Trên mặt Độc Cô Úc mang nụ cười, mắt cong cong giống như là trăng non, sắc mặt và sắc môi đều rất bình thường, không chút nào giống như là bệnh nhân sắp chết. Trong tay hắn cầm một hoa hồng mới tinh, màu sắc đỏ ngầu giống như là màu máu, gai hoa lệ cũng ghim không tới ngón tay của hắn. Hắn tiện tay ước lượng hoa hồng, từng bước từng bước cà lơ phất phơ đi tới, nhưng mà ánh mắt lại là hết sức không có tiền đồ nhìn chằm chằm cá nướng thơm nức trong tay Tiểu Tịch.

Muốn ăn sao? Tiểu Tịch vu bà chỉ chỉ cá lớn thơm ngát hướng về phía hắn hỏi.

Độc Cô Úc giống như ngu si gật đầu cười chói lọi.

Tiểu Tịch hướng dẫn mà nói: Vậy. . . Ta cho ngươi ăn hết con cá này, nhưng mà ta lại có một điều kiện, như thế nào?

Ừ? Hàm răng Độc Cô Úc trắng noãn ngây thơ cắn cành hoa hồng, không hợp thời nuốt ngụm nước miếng.

Ngươi không tìm ta đòi ‘Hồn Sinh Mộng Tử’ ta liền cho ngươi ăn hết con cá này có được hay không? Tiểu Tịch hướng dẫn từng bước nói.

Độc Cô Úc nhìn Tiểu Tịch một chút sau đó lại nhìn cá lớn một chút, trấn định lắc đầu một cái nói: Không được.

Tiểu Tịch lảo đảo một cái thiếu chút nữa té ngã xuống đất, cũng biết hắn đến là muốn đòi sổ sách . . . Như thế này mà khó dây dưa, xem ra nàng phải sử dụng mấy Tất Sát Kỹ sau: tỷ như một vốc chua cay chảy nước mắt, tỷ như uy lực mạnh mẽ vừa thấy. . .

Chợt Độc Cô Úc cười lên, ngồi xuống đất, nhặt lên chủy thủ Tiểu Tịch chuẩn bị dùng để Uy hiếp nói: Con cá này lớn như vậy, một mình ta làm sao ăn hết được, ta muốn chúng ta cùng nhau ăn. Hắn ngửa đầu cười ánh mắt loan loan, thoạt nhìn lại đơn thuần như vậy.

Tiểu Tịch đảo quanh con ngươi, đi tới bên cạnh hắn ngồi xổm xuống, thử dò xét hỏi: Ngươi không phải tìm ta muốn đòi Hồn Sinh Mộng Tử?

Cái gì gọi là Hồn Sinh Mộng Tử? Độc Cô Úc cắn một cái thịt cá, sau đó không nói gì giơ ngón tay cái lên.

Tiểu Tịch ngây ngẩn cả người, sau đó đôi tay vòng thành một cái hình tròn, ra dấu hạt châu kia nói: Tương tự như vậy, ừ, lớn như vậy, tròn trịa, Hồn Sinh Mộng Tử!

Độc Cô Úc dùng một loại ánh mắt kỳ quái khác thường nhìn nàng, sau đó cười cười, một tay cầm cá một tay khác từ trong quần áo móc ra một đống một đống gì đó. Sau đó giống như là bắn bi ném xuống đất, lại là hạt châu có nhiều màu sắc khác nhau, dĩ nhiên, càng nhiều là dạ minh châu trong suốt cực lớn, còn có trân châu biển sâu, hoa hoa lệ lệ nằm một chỗ, khiến cho ánh mắt Tiểu Tịch trực tiếp sáng lên.

Này này chuyện này. . . Tiểu Tịch ngắm nghía một viên rồi lại một viên, vậy mà đều là trân châu mã não Phỉ Thúy thạch anh, quả thật chính là mở ngọc điếm cũng được.

Ngươi muốn chính là những thứ này sao? Đều cho ngươi. Độc Cô Úc lại cười rực rỡ, mút lấy ngón tay, bắt đầu ăn cá nướng. Tiểu Tịch sững sờ nhìn xem hắn, chợt nhớ tới nha hoàn có nói: Đại Sư Huynh hỉ nộ vô thường, cũng thường không nhớ được mọi chuyện, gần như là tháng sau sẽ quên tất cả chuyện xảy ra một tháng trước.

Tiểu Tịch chỉ chỉ chính mình, sau đó nắm cổ áo của Độc Cô Úc hỏi: Ngươi biết Hồn Sinh Mộng Tử là vật gì không?

Hả? Không phải là một hạt châu? Ta trộm nhiều hạt châu, không biết ngươi nói cái nào.

Đó chính là ngươi đưa cho ta, ngươi thật thật thật không nhớ rõ? Tiểu Tịch ngừng một cái hỏi.

Độc Cô Úc cười bỏ tay của nàng qua một bên nói: Chúng ta đã gặp qua sao?

Tiểu Tịch nhất thời hóa đá, nhưng nhịp tim có một loại cảm giác hưng phấn tự nhiên sinh ra, người chủ nợ này thế nhưng quên mất người thiếu nợ, nàng đây chính là vận may mắn thuận lợi đó!

Khụ khụ, chúng ta dĩ nhiên chưa từng thấy qua. . . Lúc ấy ngươi muốn trộm hạt châu trong tay ta, nhưng mà ta lại không cho ngươi trộm được. Tiểu Tịch bắt đầu nói năng bừa bãi, dương dương tự đắc cười, sau đó to gan đoạt lấy cá nướng trong tay hắn hung hăng cắn một cái.

Chân mày Độc Cô Úc nhất thời nhăn thành một đoàn, trong kẽ răng còn vướng một cái xương cá nói: Không thể nào, ta không thể nào có thời điểm thất thủ!

Tiểu Tịch trừng mắt nhìn hắn nói: Người bình thường dĩ nhiên không ngăn được ngươi, nhưng mà ta lại không phải người bình thường à. Lúc ngươi muốn trộm đồ của ta nhưng thất bại hoa rơi nước chảy, sau đó còn quỳ xuống dập đầu cho ta nói muốn bái ta làm thầy




/114

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status