Để dành thời gian cho hai người, Kiều Y Tư lập tức rời đi.
Lâm Mị cùng Lưu Vân đi dạo quanh doanh trại mấy lần.
Nhìn hắn đi vào trong lều, đem những cánh tay của các binh lính đang ngủ say để vào trong chăn, lại cẩn thận kéo lại chăn mền cho bọn họ, Lâm Mị không khỏi nhỏ lệ cảm động.
- Mọi người cũng biết ngươi nhờ vào một chi bộ đội hùng binh mà bước lên đỉnh cao của danh vọng. Nhưng không ai biết những đêm như thế này ngươi lại chăm lo cho thuộc hạ của mình như vậy chứ? Tình cảm của ngươi vĩnh viễn ẩn sâu dưới đáy lòng đúng không Vân?
Nàng biết nếu như hôm nay nàng không có lấy trủy thủ đâm vào ngực mình nàng cũng sẽ không phát hiện thật ra trong lòng Lưu Vân có nàng.
Lúc đi ra khỏi doanh trại, đêm đã khuya.
Đêm lạnh.
Vầng trăng ở phía xa xa lạnh lùng chiếu sáng.
Lưu Vân cùng Lâm Mị yên lặng bước đi, hưởng thụ sự yên tĩnh, bình yên hiếm có này.
- Đêm nay ta…
- Đêm nay ngươi….
Khi đến cửa thành hai người đều mở miệng nhưng cũng không nói nữa.
Hai người không khỏi nhìn nhau cười.
- Đêm nay ta cũng muốn ngươi giúp ta đắp chăn mền.
Lâm Mị đột nhiên đỏ mặt thẹn thùng nói, trông giống nàng giống như một cô gái đang hoài xuân.
- Đắp chăn mền?
Lưu Vân cau mày nói.
- Như vậy rất phiền toái!
Lâm Mị giận dữ nói:
- Lưu Vân bá tước, ngươi cự tuyệt thỉnh cầu của một vị phu nhân như vậy là một chuyện rất không phong độ!
- Ta nào dám! Ý của ta là không bằng ngươi để cho ta ôm ngươi đi ngủ!
Lưu Vân cười lớn nói.
- Coi như ngươi thức thời!
Lâm Mị làm mặt quỷ, che dấu nội tâm đang mừng rỡ của mình.
- Nhưng mà ngươi không thể dụ dỗ ta! Ngày mai còn rất nhiều việc đang chờ ta đi làm. Nếu ta bị đau lưng không rời khỏi giường được thì vấn đề nghiêm trọng rồi!
Lưu Vân bổ sung một câu.
- Lưu Vân bá tước, ngươi có thể đi chết đi!
Lâm Mị nghiến răng nghiến lợi nói. Sau đó đùng đùng nổi giận bỏ đi.
Đêm nay, Lưu Vân rốt cuộc cũng hiểu được hóa ra có loại nữ nhân chỉ im lặng nằm ở bên cạnh bạn nhưng lại tỏa ra đường nét ma quỷ làm cho nam nhân không thể khắc chế sự hấp dẫn từ nàng. Tuy nhiên người bị đau lưng mỏi xương không rời khỏi giường được không phải hắn mà là nữ nhân cả đêm quấn lấy hắn.
Sáng sớm Lưu Vâ dậy thật sớm.
Sau khi cùng Nã Luân Đa nhận lấy vật tư do Thiếu Soái quân đưa tới, hắn lại cùng Hải Luân gặp mặt, hỏi han hình huống của Nanh Sói rồi sau đó mang theo một đám người vội vã rời khỏi thành.
Kinh Lôi cùng Ma Tước đã sớm chờ ở ngoài thành.
- Kinh Lôi, lão tử đã nói với ngươi rồi. Ta là đồng bọn của ngươi. Không phải là công cụ giao thông của tiểu tử đó! Còn như vậy nữa, cẩn thận lão tử bãi công!
Lúc đoàn người Lưu Vân đi ra, Ma Tước biến thân thành cự long giận dữ nói với Kinh Lôi. Kinh Lôi thì vừa cười vừa đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Lưu Vân.
- Cho ngươi cưỡi cũng coi như là tiện nghi cho ngươi. Hiện tại hạng người nào cũng muốn bò trên lưng lão tử. Nếu người trong Long tộc biết thì ta biết mang cái mặt này dấu đi chỗ nào hả? Ngươi có biết ngàn năm trước Long kỵ sĩ là tổ hợp thần thánh đến cỡ nào hay không?
- Nghe nói ngươi vẫn không có tán đổ mỹ nữ trưởng lão của tinh linh tộc?
Lưu Vân đi tới bên cạnh Ma Tước đang đầy một bụng lửa giận, nhỏ giọng hỏi.
- Ai nói cho ngươi biết? Chỉ bằng vẻ anh tuấn tiêu sái của bổn long, muốn đối phó nàng là chuyện quá dễ dàng.
Ma Tước tức giận nói.
- Thật sao. Ta cũng tin tưởng điều đó! Anh tuấn tiêu sái thì không nói tới nhưng rất cường tráng kinh người.
Lưu Vân sờ sờ trên người Ma Tước.
- Vậy ngươi thật sự đối phó được? Không cần ta hỗ trợ?
Ma Tước cười khan nói.
- Còn kém một bước cuối cùng. Nàng nói còn chưa đến lúc, ta cũng không có biện pháp. Tiểu tử ngươi có ý kiến gì sao?
- Chủ ý đương nhiên là có. Nhưng mà…
Lưu Vân đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn mấy người ở phía sau.
- Hà hà, không phải chỉ có vài người thôi sao? Thêm tám hay mười người nữa ta vẫn bay lên được!
Ma Tước nói.
- Vậy sao. Là như thế này…nhưng mà….
Lưu Vân đang định nói lại dừng lại nhìn Ma Tước.
- Chỉ cần ngươi giúp ta chuyện này. Ngươi có sai phái bất cứ việc gì, bổn long cũng tuyệt đối phục tùng ngươi! Như vậy được rồi chứ?
Ma Tước cắn răng, quyết tâm nói.
- Thành giao. Sau khi trở về ta sẽ giúp ngươi đạt thành tâm nguyện!
Lưu Vân cười lớn nói.
- Ở trên lưng hắn phải cho làm một cái khoang hành khách chuyên dụng mới được.
Khi Ma Tước phi hành với tốc độ cao ở trên không trung, Kinh Lôi không thể không thả đấu khí ra, hình thành một lồng chắn bao quanh Lưu Vân cùng mấy người Hách Đạt. Nhìn bộ dáng cực khổ của Kinh Lôi, Lưu Vân không khỏi thở dài nói.
Kinh Lôi vẻ mặt đau khổ nói.
- Nhị ca, ngươi tạm tha cho ta đi! Ngươi chuẩn bị để Ma Tước bãi công à?
Nghĩ tới trên lưng đồng bọn Cự Long của mình có một cái khoang hành khách, trở thành công cụ giao thông chuyên dụng, Kinh Lôi cảm thấy không cách nào tiếp nhận được.
- Ngàn năm trước Thành thánh Long kỵ sĩ vẻ vang như thế nào, vậy mà ngàn năm sau lại suy bại đến tình trạng như thế này?
Kinh Lôi than khóc.
- Kinh Lôi, thời đại luôn phát triển. Nếu như có thể, ta còn muốn tìm Long tộc thương lượng mượn mấy chục đầu Cự long đến để tổ chức một chi bộ đội trên không ấy chứ!
Lưu Vân cười nói.
- Nế như ngươi không sợ trưởng lão Long tộc rút da của ngươi thì có thể làm như vậy.
Thanh âm của Ma Tước ở phía xa truyền tới.
- Lỗ tai hắn thính thật.
Lưu Vân cười mắng rồi lập tức lớn giọng nói.
- Trên thế giới này, lực lượng quyết định tất cả! Khi ta có đủ thực lực, sao lại không thể thử làm chứ?
Đoàn người nhanh chóng tới giao giới giữa A Lạp Khắc hành tỉnh cùng Duy Nạp Đức hành tỉnh.
- Hiện tại lộ tuyến phi hành là từ Uy Ni thành đến A Đinh thành chứ?
Lưu Vân hướng Hách Đạt hỏi.
- Tất nhiên rồi, đầu nhi. Ta đã xem bản đồ và hoàn toàn nhất trí.
Hách Đạt giơ bản đồ trong tay lên, lớn tiếng nói.
Thăm dò mặt đất một chút, Lưu Vân cao giọng nói.
- Ma Tước đại ca, hạ thấp độ cao phi hành xuống.
Ma Tước nhanh chóng hạ xuống cách mặt đất mấy chục thước.
- Hách Đạt, đem bản đồ tới cho ta coi.
Một vùng đồi núi hẹp hấp dẫn ánh mắt Lưu Vân.
Hách Đạt đem bản đồ đưa tới cho Lưu Vân.
Lưu Vân nhìn bản đồ trong chốc lát rồi nói.
- Ma Tước đại ca có thể hạ xuống rồi.
Thời gian kế tiếp, đoàn người Lưu Vân liền hoạt động ở vùng đồi núi này.
Hách Đạt cũng căn cứ theo sự chỉ huy của Lưu Vân chăm chú chế tạo một bức địa đồ vùng đồi núi này.
Buổi chiều mọi người về tới Á Đinh thành.
- Mau nhìn xem, chị dâu của ta đang mỏi mắt ngóng trông kìa.
Khi tới gần Á Đinh thành, Kinh Lôi nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn trên tường thành, không khỏi trêu ghẹo.
- Đừng làm người khác sợ hãi!
Đám người Hách Đạt cũng cười rộ lên.
Những tên gia hỏa đến từ Hỏa Vân đế quốc này đều nghe nói qua về hoàng hậu xinh đẹp của A Tư Mạn với thủ đoạn cứng rắn mạnh mẽ.. Nàng không chỉ khống chế đế quốc A Tư Mạn cường đại mà còn thường xuyên phái binh lính tấn công Hỏa Vấn đế quốc. Bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ tới một người phụ nữ như vậy lại có một ngày trở thành nữ nhân của đầu nhi mình, hơn nữa nhìn qua thì có vẻ rất si tình.
- Hoa Hoa công tử có nhiều tình nhân. Hoa nhà không bằng hoa dại mà!
Ma Tước lớn tiếng châm chọc.
Lưu Vân không khỏi cười khổ. Chuyện nam nữ này không ngờ lại phát triển đến mức này.
- Nha đầu ngốc này!
Không để ý tới sự trêu chọc của người bên cạnh, Lưu Vân khẽ thở dài. Một màn trong trí nhớ quen thuộc lại hiên ra trước mắt, làm cho hắn cảm động.
Vừa mới vào thành, Lâm Mị liền mừng rỡ đi lên đón.
- Giữa trưa hôm nay Nanh Sói đã được vận chuyển tới Á Đinh thành! Còn nữa, Nạp Tháp Lợi tướng quân cũng dẫn Lang quân trở về lúc trưa nay!
Lâm Mị vội vàng nói hai tin tốt lành này cho Lưu Vân biết. Nếu Lưu Vân đã quyết định muốn cùng Huyết thần giáo giao chiến, như vậy mỗi một lực lượng thêm vào sẽ tạo thêm phần thắng cho hắn.
- Tốt.
Lưu Vân bình tĩnh gật đầu.
- Khí trời lạnh, đừng đứng trên tường thành lâu như vậy, cẩn thận cảm lạnh.
Một câu quan tâm ngoài ý muốn làm cho Lâm Mị cảm thấy ấm áp trong lòng.
- Ta muốn nói chuyện chính sự với ngươi! Ta muốn đem quyền chỉ huy tạm thời của Nanh Sói cùng Lang quân cho ngươi được không?
Nàng sẵng giọng hỏi.
- Không tốt.
Lưu Vân lắc đầu.
Một chi bộ đội có huyết tính tuyệt đối không dễ dàng cúi đầu trước kẻ từng là địch nhân của mình.
Lưu Vân vẫn nhớ kỹ trận đánh năm xưa cùng Lang quân. Mặc dù Hắc Ưng dựa vào địa hình dành được thắng lợi nhưng lực chiến đấu cường đại của Lang quân vẫn để lại ấn tượng sâu sắc cho Lưu Vân. Hắn khó tin tưởng tướng lãnh của một chi bộ đội như vậy lại cam tâm tình nguyện nghe hắn điều khiển. Mà hắn sắp phát động chiến dịch đối với Huyết thần giáo, bất cứ một nhân tố không ổn định nào đều ảnh hưởng rất lớn tới kết quả trận chiến.
- Tại sao?
- Bởi vì không phải dựa vào nhiều người là có thể đánh thắng. Lang quân mới vừa phá vòng vây thoát ra, để cho bọn họ nghỉ ngơi cho tốt đi!
- Vậy Nanh Sói thì sao? Loại vũ khí này có uy lực cực lớn, ta tin tưởng có thể cho ngươi chút trợ giúp!
Lâm Mị tiếp tục nói.
- Ta đã nghe nói qua về Nanh Sói. Nhưng cuối cùng có thể dùng ở trận chiến này hay không vẫn phải chờ ta nhìn qua rồi nói lại đi!
________________________________________
Lâm Mị cùng Lưu Vân đi dạo quanh doanh trại mấy lần.
Nhìn hắn đi vào trong lều, đem những cánh tay của các binh lính đang ngủ say để vào trong chăn, lại cẩn thận kéo lại chăn mền cho bọn họ, Lâm Mị không khỏi nhỏ lệ cảm động.
- Mọi người cũng biết ngươi nhờ vào một chi bộ đội hùng binh mà bước lên đỉnh cao của danh vọng. Nhưng không ai biết những đêm như thế này ngươi lại chăm lo cho thuộc hạ của mình như vậy chứ? Tình cảm của ngươi vĩnh viễn ẩn sâu dưới đáy lòng đúng không Vân?
Nàng biết nếu như hôm nay nàng không có lấy trủy thủ đâm vào ngực mình nàng cũng sẽ không phát hiện thật ra trong lòng Lưu Vân có nàng.
Lúc đi ra khỏi doanh trại, đêm đã khuya.
Đêm lạnh.
Vầng trăng ở phía xa xa lạnh lùng chiếu sáng.
Lưu Vân cùng Lâm Mị yên lặng bước đi, hưởng thụ sự yên tĩnh, bình yên hiếm có này.
- Đêm nay ta…
- Đêm nay ngươi….
Khi đến cửa thành hai người đều mở miệng nhưng cũng không nói nữa.
Hai người không khỏi nhìn nhau cười.
- Đêm nay ta cũng muốn ngươi giúp ta đắp chăn mền.
Lâm Mị đột nhiên đỏ mặt thẹn thùng nói, trông giống nàng giống như một cô gái đang hoài xuân.
- Đắp chăn mền?
Lưu Vân cau mày nói.
- Như vậy rất phiền toái!
Lâm Mị giận dữ nói:
- Lưu Vân bá tước, ngươi cự tuyệt thỉnh cầu của một vị phu nhân như vậy là một chuyện rất không phong độ!
- Ta nào dám! Ý của ta là không bằng ngươi để cho ta ôm ngươi đi ngủ!
Lưu Vân cười lớn nói.
- Coi như ngươi thức thời!
Lâm Mị làm mặt quỷ, che dấu nội tâm đang mừng rỡ của mình.
- Nhưng mà ngươi không thể dụ dỗ ta! Ngày mai còn rất nhiều việc đang chờ ta đi làm. Nếu ta bị đau lưng không rời khỏi giường được thì vấn đề nghiêm trọng rồi!
Lưu Vân bổ sung một câu.
- Lưu Vân bá tước, ngươi có thể đi chết đi!
Lâm Mị nghiến răng nghiến lợi nói. Sau đó đùng đùng nổi giận bỏ đi.
Đêm nay, Lưu Vân rốt cuộc cũng hiểu được hóa ra có loại nữ nhân chỉ im lặng nằm ở bên cạnh bạn nhưng lại tỏa ra đường nét ma quỷ làm cho nam nhân không thể khắc chế sự hấp dẫn từ nàng. Tuy nhiên người bị đau lưng mỏi xương không rời khỏi giường được không phải hắn mà là nữ nhân cả đêm quấn lấy hắn.
Sáng sớm Lưu Vâ dậy thật sớm.
Sau khi cùng Nã Luân Đa nhận lấy vật tư do Thiếu Soái quân đưa tới, hắn lại cùng Hải Luân gặp mặt, hỏi han hình huống của Nanh Sói rồi sau đó mang theo một đám người vội vã rời khỏi thành.
Kinh Lôi cùng Ma Tước đã sớm chờ ở ngoài thành.
- Kinh Lôi, lão tử đã nói với ngươi rồi. Ta là đồng bọn của ngươi. Không phải là công cụ giao thông của tiểu tử đó! Còn như vậy nữa, cẩn thận lão tử bãi công!
Lúc đoàn người Lưu Vân đi ra, Ma Tước biến thân thành cự long giận dữ nói với Kinh Lôi. Kinh Lôi thì vừa cười vừa đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Lưu Vân.
- Cho ngươi cưỡi cũng coi như là tiện nghi cho ngươi. Hiện tại hạng người nào cũng muốn bò trên lưng lão tử. Nếu người trong Long tộc biết thì ta biết mang cái mặt này dấu đi chỗ nào hả? Ngươi có biết ngàn năm trước Long kỵ sĩ là tổ hợp thần thánh đến cỡ nào hay không?
- Nghe nói ngươi vẫn không có tán đổ mỹ nữ trưởng lão của tinh linh tộc?
Lưu Vân đi tới bên cạnh Ma Tước đang đầy một bụng lửa giận, nhỏ giọng hỏi.
- Ai nói cho ngươi biết? Chỉ bằng vẻ anh tuấn tiêu sái của bổn long, muốn đối phó nàng là chuyện quá dễ dàng.
Ma Tước tức giận nói.
- Thật sao. Ta cũng tin tưởng điều đó! Anh tuấn tiêu sái thì không nói tới nhưng rất cường tráng kinh người.
Lưu Vân sờ sờ trên người Ma Tước.
- Vậy ngươi thật sự đối phó được? Không cần ta hỗ trợ?
Ma Tước cười khan nói.
- Còn kém một bước cuối cùng. Nàng nói còn chưa đến lúc, ta cũng không có biện pháp. Tiểu tử ngươi có ý kiến gì sao?
- Chủ ý đương nhiên là có. Nhưng mà…
Lưu Vân đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn mấy người ở phía sau.
- Hà hà, không phải chỉ có vài người thôi sao? Thêm tám hay mười người nữa ta vẫn bay lên được!
Ma Tước nói.
- Vậy sao. Là như thế này…nhưng mà….
Lưu Vân đang định nói lại dừng lại nhìn Ma Tước.
- Chỉ cần ngươi giúp ta chuyện này. Ngươi có sai phái bất cứ việc gì, bổn long cũng tuyệt đối phục tùng ngươi! Như vậy được rồi chứ?
Ma Tước cắn răng, quyết tâm nói.
- Thành giao. Sau khi trở về ta sẽ giúp ngươi đạt thành tâm nguyện!
Lưu Vân cười lớn nói.
- Ở trên lưng hắn phải cho làm một cái khoang hành khách chuyên dụng mới được.
Khi Ma Tước phi hành với tốc độ cao ở trên không trung, Kinh Lôi không thể không thả đấu khí ra, hình thành một lồng chắn bao quanh Lưu Vân cùng mấy người Hách Đạt. Nhìn bộ dáng cực khổ của Kinh Lôi, Lưu Vân không khỏi thở dài nói.
Kinh Lôi vẻ mặt đau khổ nói.
- Nhị ca, ngươi tạm tha cho ta đi! Ngươi chuẩn bị để Ma Tước bãi công à?
Nghĩ tới trên lưng đồng bọn Cự Long của mình có một cái khoang hành khách, trở thành công cụ giao thông chuyên dụng, Kinh Lôi cảm thấy không cách nào tiếp nhận được.
- Ngàn năm trước Thành thánh Long kỵ sĩ vẻ vang như thế nào, vậy mà ngàn năm sau lại suy bại đến tình trạng như thế này?
Kinh Lôi than khóc.
- Kinh Lôi, thời đại luôn phát triển. Nếu như có thể, ta còn muốn tìm Long tộc thương lượng mượn mấy chục đầu Cự long đến để tổ chức một chi bộ đội trên không ấy chứ!
Lưu Vân cười nói.
- Nế như ngươi không sợ trưởng lão Long tộc rút da của ngươi thì có thể làm như vậy.
Thanh âm của Ma Tước ở phía xa truyền tới.
- Lỗ tai hắn thính thật.
Lưu Vân cười mắng rồi lập tức lớn giọng nói.
- Trên thế giới này, lực lượng quyết định tất cả! Khi ta có đủ thực lực, sao lại không thể thử làm chứ?
Đoàn người nhanh chóng tới giao giới giữa A Lạp Khắc hành tỉnh cùng Duy Nạp Đức hành tỉnh.
- Hiện tại lộ tuyến phi hành là từ Uy Ni thành đến A Đinh thành chứ?
Lưu Vân hướng Hách Đạt hỏi.
- Tất nhiên rồi, đầu nhi. Ta đã xem bản đồ và hoàn toàn nhất trí.
Hách Đạt giơ bản đồ trong tay lên, lớn tiếng nói.
Thăm dò mặt đất một chút, Lưu Vân cao giọng nói.
- Ma Tước đại ca, hạ thấp độ cao phi hành xuống.
Ma Tước nhanh chóng hạ xuống cách mặt đất mấy chục thước.
- Hách Đạt, đem bản đồ tới cho ta coi.
Một vùng đồi núi hẹp hấp dẫn ánh mắt Lưu Vân.
Hách Đạt đem bản đồ đưa tới cho Lưu Vân.
Lưu Vân nhìn bản đồ trong chốc lát rồi nói.
- Ma Tước đại ca có thể hạ xuống rồi.
Thời gian kế tiếp, đoàn người Lưu Vân liền hoạt động ở vùng đồi núi này.
Hách Đạt cũng căn cứ theo sự chỉ huy của Lưu Vân chăm chú chế tạo một bức địa đồ vùng đồi núi này.
Buổi chiều mọi người về tới Á Đinh thành.
- Mau nhìn xem, chị dâu của ta đang mỏi mắt ngóng trông kìa.
Khi tới gần Á Đinh thành, Kinh Lôi nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn trên tường thành, không khỏi trêu ghẹo.
- Đừng làm người khác sợ hãi!
Đám người Hách Đạt cũng cười rộ lên.
Những tên gia hỏa đến từ Hỏa Vân đế quốc này đều nghe nói qua về hoàng hậu xinh đẹp của A Tư Mạn với thủ đoạn cứng rắn mạnh mẽ.. Nàng không chỉ khống chế đế quốc A Tư Mạn cường đại mà còn thường xuyên phái binh lính tấn công Hỏa Vấn đế quốc. Bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ tới một người phụ nữ như vậy lại có một ngày trở thành nữ nhân của đầu nhi mình, hơn nữa nhìn qua thì có vẻ rất si tình.
- Hoa Hoa công tử có nhiều tình nhân. Hoa nhà không bằng hoa dại mà!
Ma Tước lớn tiếng châm chọc.
Lưu Vân không khỏi cười khổ. Chuyện nam nữ này không ngờ lại phát triển đến mức này.
- Nha đầu ngốc này!
Không để ý tới sự trêu chọc của người bên cạnh, Lưu Vân khẽ thở dài. Một màn trong trí nhớ quen thuộc lại hiên ra trước mắt, làm cho hắn cảm động.
Vừa mới vào thành, Lâm Mị liền mừng rỡ đi lên đón.
- Giữa trưa hôm nay Nanh Sói đã được vận chuyển tới Á Đinh thành! Còn nữa, Nạp Tháp Lợi tướng quân cũng dẫn Lang quân trở về lúc trưa nay!
Lâm Mị vội vàng nói hai tin tốt lành này cho Lưu Vân biết. Nếu Lưu Vân đã quyết định muốn cùng Huyết thần giáo giao chiến, như vậy mỗi một lực lượng thêm vào sẽ tạo thêm phần thắng cho hắn.
- Tốt.
Lưu Vân bình tĩnh gật đầu.
- Khí trời lạnh, đừng đứng trên tường thành lâu như vậy, cẩn thận cảm lạnh.
Một câu quan tâm ngoài ý muốn làm cho Lâm Mị cảm thấy ấm áp trong lòng.
- Ta muốn nói chuyện chính sự với ngươi! Ta muốn đem quyền chỉ huy tạm thời của Nanh Sói cùng Lang quân cho ngươi được không?
Nàng sẵng giọng hỏi.
- Không tốt.
Lưu Vân lắc đầu.
Một chi bộ đội có huyết tính tuyệt đối không dễ dàng cúi đầu trước kẻ từng là địch nhân của mình.
Lưu Vân vẫn nhớ kỹ trận đánh năm xưa cùng Lang quân. Mặc dù Hắc Ưng dựa vào địa hình dành được thắng lợi nhưng lực chiến đấu cường đại của Lang quân vẫn để lại ấn tượng sâu sắc cho Lưu Vân. Hắn khó tin tưởng tướng lãnh của một chi bộ đội như vậy lại cam tâm tình nguyện nghe hắn điều khiển. Mà hắn sắp phát động chiến dịch đối với Huyết thần giáo, bất cứ một nhân tố không ổn định nào đều ảnh hưởng rất lớn tới kết quả trận chiến.
- Tại sao?
- Bởi vì không phải dựa vào nhiều người là có thể đánh thắng. Lang quân mới vừa phá vòng vây thoát ra, để cho bọn họ nghỉ ngơi cho tốt đi!
- Vậy Nanh Sói thì sao? Loại vũ khí này có uy lực cực lớn, ta tin tưởng có thể cho ngươi chút trợ giúp!
Lâm Mị tiếp tục nói.
- Ta đã nghe nói qua về Nanh Sói. Nhưng cuối cùng có thể dùng ở trận chiến này hay không vẫn phải chờ ta nhìn qua rồi nói lại đi!
________________________________________
/372
|