Đông phương.
Cuồng phong bạo vũ buổi tối hôm qua đã đi qua, trong núi Khoa Nhĩ Đặc là một sự yên lặng.
Khi ánh bình minh chiếu lên tia sáng đầu tiên xua tan đêm đen, đem ánh mặt trời chiếu vào trong núi, lúc này một đám thân ảnh từ trong rừng cây ở chân núi nhảy ra, hướng phía đông chạy đi, dần dần biến mất ở sâu trong thảo nguyên.
Ở rừng cây bên cạnh phía sau họ, Lưu Vân cùng Nã Luân Đa lẳng lặng đứng nhìn, ánh mắt nhìn về phía những thân ảnh ở phía xa xa này.
- Lão đại, trở về nghỉ ngơi đi. Lai Ân tự mình dẫn đội, không có vấn đề gì đâu.
Nã Luân Đa thu hồi ánh mắt, hướng Lưu Vân nói. Mặc dù hắn đang khuyên Lưu Vân nhưng chính ánh mắt của hắn cũng không che dấu được sự lo lắng.
Lưu Vân nhìn hắn, lắc đầu cười khổ nói:
- Đây đều là những tinh anh của Trinh sát doanh cùng Xạ thủ doanh, chỉ sợ trong lòng ngươi so với ta còn lo lắng hơn?
Nã Luân Đa lắc đầu, tránh ánh mắt của Lưu Vân:
- Ta cần gì phải lo lắng, Hắc Ưng đặc chiến đại đội này là của ngươi.
- Oán khí tận trời!
Lưu Vân hít một hơi thật sâu, ngửa mặt lên trời thở dài nói. Mưa gió trôi qua, không khí ẩm ướt và tươi mát, hít vào phổi làm cho người ta cảm thấy tinh thần thoải mái.
- Ngươi cũng đừng quên ta đã giao đơn vị đặc chiến đại đội này vào tay ngươi.
Nã Luân Đa nghe vậy xoay người, ánh mắt sáng quắc nhìn vào Lưu Vân:
- Lão đại, hóa ra ngươi còn nhớ rõ ta là sĩ quan chỉ huy do ngươi bổ nhiệm? Ta nghĩ rằng là sĩ quan chỉ huy của Hắc Ưng Đặc chiến đại đội, ta hẳn là có quyền biết mục đích của hành động tác chiến lần này?
Trước mỗi một lần hành động Lưu Vân đều tập hợp các sĩ quan thủ hạ của mình lại mở hội nghị tác chiến. Điều này cơ hồ đã trở thành một loại chế độ của Hắc Ưng quân đoàn. Cho nên lúc này Lưu Vân đột nhiên hành động làm cho Nã Luân Đa cảm thấy ngoài ý muốn, trong lòng cực kì bất an. Nhưng mấy ngày qua hắn vẫn duy trì trầm mặc, bởi vì hắn biết Lão đại hẳn là đang gặp phải chuyện cực kì không tầm thường. Hiện tại nếu Lưu Vân đã nhắc tới, hắn rốt cuộc cũng không nhịn được, mở miệng hỏi.
Đối với hắn mà nói, trung thành là chức trách của mình, cũng là trung thành với Lưu Vân. Hắn phải phụ trách tính mạng đối với một binh lính trong đơn vị này, đơn vị mà Lão đại đã ngưng tụ toàn bộ tâm huyết vào đó.
- Đáng lẽ ta phải sớm nói cho ngươi biết. Chỉ là trong hai ngày này trong lòng ta cảm thấy rất rối loạn.
Lưu Vân thở dài, chậm rãi ngẩng đầu lên.
- Mục đích chính là Á Đinh thành ở A Lạp Khắc hành tỉnh của A Tư Mạn đế quốc. Nhiệm vụ là cứu Lâm Mị hoàng hậu từ trong tay Huyết thần giáo.
Nã Luân Đa nghe xong sắc mặt trở nên cực kì khó coi. Trong lòng hắn đối với nhiệm vụ lần này đã có nhiều phán đoán, nhưng không có nghĩ tới vì cứu hoàng hậu A Tư Mạn xinh đẹp kia.
- Lão đại, trong mắt ta ngươi vẫn là một thống soái phi thường.
Nã Luân Đa trầm giọng nói. Hắn thật không nhờ Lão đại mà mình luôn coi là thần minh lại vì một người phụ nữ mà đem cả Hắc Ưng đặc chiến đại đội kéo vào chiến trường A Tư Mạn hung hiểm.
- Ta vẫn là một con người bình thường.
Lưu Vân thở dài nói. Một phụ thân như thế nào có thể trơ mắt nhìn hài tử chưa sinh ra của mình rơi vào tuyệt cảnh mà không để ý chứ?
- Ngươi đang mang tính mạng binh lính ra đùa giỡn! Hiên tại là lúc nào mà trong lòng ngươi không bỏ được một người phụ nữ? Đều nói sự ôn nhu là mồ chôn anh hùng, chẳng lẽ Lão đại huynh cũng không ngoại lệ?
Nã Luân Đa ngăn chặn lửa giận trong lòng, lớn tiếng hỏi.
Lưu Vân trầm mặc, ánh mắt nhìn về đông phương. Trong ánh mắt không che dấu được sự u buồn.
- Lão đại, ta vẫn muốn ngưoi cho ta một lời giải thích.
Nã Luân Đa thấy Lưu Vân không nói lời nào, giọng điệu nói chuyện đã có chút mềm xuống.
- Nàng có hài tử của ta. Lý do này đủ không?
Lưu Vân nhẹ giọng nói.
Thanh âm mặc dù rất nhẹ nhưng như một tiếng sét đánh ngang tai, làm cho Nã Luân Đa nhất thời thất thần.
- Lão đại, ngươi nói sự thật?
Nã Luân Đa rên rỉ.
- Sự thật.
- Chắc chắn?
- Chắc chắn.
- Lý do đó là đủ rồi!
Nã Luân Đa hoàn toàn không còn gì để nói.
Trầm mặc một lúc, Lưu Vân nhìn Nã Luân Đa, khổ não hỏi:
- Có phải là ta rất ích kỉ, vì bản thân mình mà kéo cả Hắc Ưng vào vũng bùn?
- Ta không biết nên nói gì, Lão đại.
Nã Luân Đa thở dài nói.
Bên cạnh anh hùng luôn không có không ít nữ nhân.
Lưu Vân có tám hay mười nữ nhân Nã Luân Đa cũng không cảm thấy kỳ quái. Nhưng hắn thật sự không ngờ Lão đại gan lớn này lại có thể gieo mầm mống trong cơ thể A Tư Mạn hoàng hậu, hơn nữa hạt mầm này lại mọc rễ. Nếu nữ nhân cùng hài tử của Lão đại gặp rủi ro, Hắc Ưng có lý do không đi cứu sao?
- Nói thật, Lão đại huynh tán gái thật lợi hại.
Một lúc lâu sau, Nã Luân Đa khẽ thở dài nói.
- Chuyện kế tiếp để ta đi an bài! Nếu đã tới, chúng ta tự nhiên phải tỏa sáng!
Trải qua một lần cấp tốc hành quân, đám quan binh của Hắc Ưng đặc chiến đại đội rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi. Các doanh đều bằng tốc độ nhanh nhất khôi phục thể lực. Mặc dù đang là đầu mùa đông, trong không khí tràn ngập hàn khí nhưng Hắc Ưng chiến giáp với năng lực phòng hộ cường đại vẫn làm cho những binh lính này nhanh chóng phát ra những tiếng lẩm bẩm.
- Các ngươi được ngủ thật ngon còn lão tử lại phải đi đối mặt với cái mặt khó nhìn của Lão đại!
Khi đi ngang qua lều của binh lính, Tử Văn Thành hâm mộ thở dài nói. Lúc binh lính được nghỉ ngơi, các sĩ quan của Hắc Ưng đặc chiến đại đội nhận được lệnh họp của Lưu Vân.
- Mọi người xem, ở phía bắc bộ Tây Tư, Thú nhân đế quốc viễn chinh quân cùng Hắc Ưng quân đoàn Kỵ binh sư của chúng ta trên cơ bản đã hoàn toàn khống chế hai hành tỉnh Mã Đặc Lạp cùng Uy Nhĩ Sĩ, trước mắt đang toàn lực thanh tẩy các thế lực còn lại của Huyết thần giáo ở bên trong. Về phía A Tư Mạn, sau khi Huyết thần giáo thất bại ở Hải Lam thành đã một lần nữa tập kết lực lượng, hơn vạn Huyết Ma bộ đội vây quanh Uy Ni thành, lá chắn của Hải Lam thành. Căn cứ tin tức tình báo chúng ta nắm giữ, tòa thành này do Bố Lỗ Khắc tướng quân cùng Lang quân với lực chiến đấu rất mạnh đang đóng ở đó. Nhưng đối mặt với hơn vạn Huyết Ma, tòa thành này lại bị vây chặt, chỉ sợ thất thủ chỉ còn là vấn đề thời gian. Một khi Uy Ni thành thất thủ, lượng lượng chống cự ở tiền tuyến của A Tư Mạn cơ bản đã tan rã, quân đội Huyết thần giao sẽ thẳng tiến. Trước mắt A Tư Mạn hoàng hậu đã lui tới A Đinh thành ở phía bắc bộ A Lạp Khắc hành tỉnh. Nhiệm vụ lần này của Hắc Ưng Đặc chiến đại đội chính là trước khi Huyết thần giáo tới Á Đinh thành phải tìm cách cứu Lâm Mị hoàng hậu ra, cũng tìm cơ hội tiêu diệt chủ lực của Huyết thần giáo!
Nã Luân Đa chỉ vào bản đồ tác chiến trên bàn, giải thích ngắn gọn cho mọi người tình thế cuộc chiến trước mắt, cũng xác định rõ nhiệm vụ tác chiến lần này của Hắc Ưng Đặc chiến đại đội ở chiến trường A Tư Mạn.
- Chúng ta vất vả như vậy là để cứu nữ nhân này?
Tử Văn Thành thấp giọng lầm bầm. Lời nói của Tử Văn Thành cũng là những lời ở trong lòng của các sĩ quan khác, tất cả mọi người nhìn Nã Luân Đa, chờ mong sự giải thích của hắn.
- Đây là bởi vì….
- Lão đại, hãy để ta nói đi!
Nã Luân Đa ngắt lời Lưu Vân.
- Không lâu trước đây, đại lục mở ra hội nghị của quốc gia trên Lam Nguyệt đại lục, thành lập liên quân đại lục cùng đối phó với Huyết thần giáo. Từ lúc liên quân bắt đầu thành lập, cũng có nghĩa là loài người của các quốc gia trên đại lục đã kết thành một liên minh. Loài người cùng các tộc đều vứut bỏ ân oán trong quá khứ, đứng chung trong một chiến hào. Các quốc gia trên Lam Nguyệt đại lục đã trải qua mấy trăm năm hỗn chiến, đơn giản là vì khuếch trương lãnh thổ, làm cho lực lượng quốc gia lớn mạnh. Nhưng lần này chiến tranh với Huyết thần giáo là vì đạt được quyền được sinh tồn. Trong trận chiến này đế quốc A Tư Mạn đã bị thương cực kì nghiêm trọng, quân đội cơ bản đã mất đi năng lực tác chiến. Mấy ngày trước Lão đại nhận được tín thư cầu cứu của Lâm Mị hoàng hậu, hy vọng Hỏa Vân đế quốc có thể viện thủ.
Nã Luân Đa nói tới đây, ánh mắt dừng lại nhìn mọi người.
- Có lẽ có người nghĩ Hỏa Vân cùng A Tư Mạn đế quốc đã tranh đấu mấy trăm năm, chúgn ta không cần phải mạo hiểm vì quốc gia đối địch. Nhưng ta muốn nói chính là từ khi bắt đầu trận chiến này người A Tư Mạn vẫn đứng đầu cuộc chiến, bọn họ giúp chúng ta tranh thủ thời gian quý giá để chuẩn bị cho chiến tranh, cũng làm cho Hỏa Vân đế quốc cho tới bây giờ cũng không lọt vào công kích của tà giáo. Môi hở răng lạnh. Một khi A Tư Mạn bị diệt quốc, Hỏa Vân sẽ là mục tiêu tiếp theo của tà giáo. Ở sinh tử tồn vong trước mắt, một đế quốc cường đại bị ép cúi đầu ăn nói khép nép cầu xin chúng ta trợ giúp. Đứng ở góc độ Hỏa Vân đế quốc, chúng ta không thể ngồi nhìn minh hữu bị diệt vong. Chúng ta vì minh hữu mà chiến, cũng vì chính mình mà chiến.
Nghe Nã Luân Đa nói xong, Thiết Liệt cười nói:
- Như vậy thì chiến đi! Ta nghĩ rất nhiều năm sau mọi người đều nhớ kỹ khi A Tư Mạn đế quốc đứng ở bên bờ diệt vong, chính nam nhi Hỏa Vân đế quốc đã vì bọn họ mà chiến đấu hăng say!
- Thiết Liệt nói rất có đạo lý! Trận chiến này nếu thành công chắc chắn sẽ khẳng định địa vị đệ nhất cường quốc của Hỏa Vân trên Lam Nguyệt đại lục. Cho nên lần hành động này của chúng ta lấy danh hiệu là Hỏa Vân gió lốc ----- Hỡi các dũng sĩ của đế quốc, hãy giống như gió lốc tiêu diệt lực lượng tà ác ở A Tư Mạn! Tiếp theo chúng ta mời Lão đại nói đôi lời!
Nã Luân Đa nói tới đây, ánh mắt hướng về phía Lưu Vân.
“Tiểu tử này thật là biết lừa dối!”
Lưu Vân hướng Nã Luân Đa gật đầu cảm kích. Viên sĩ quan chỉ huy thông minh này dễ dàng đem chuyện cứu viện Lâm Mị hoàng hậu thành hành động tầm cỡ đế quốc, cũng tìm được lời giải thích hợp lý nhất cho viên sĩ quan chỉ huy chiến trường nam tuyến của Hỏa Vân đế quốc.
- Mới vừa rồi Nã Luân Đa đã giới thiệu vắn tắt với mọi người tình hình cuộc chiến trước mắt của đại lục, đồng thời xác định rõ nhiệm vụ tác chiến lần này của Hắc Ưng Đặc chiến đại đội ở A Tư Mạn. Ta chỉ muốn nói: Chúng ta không chỉ muốn cứu một người, cần phải tìm kiếm cơ hội trên chiến trường A Tư Mạn, lấy thế lôi đình vạn quân tiêu diệt sinh lực Huyết thần giáo, thay đổi tình thế chiến trường A Tư Mạn. Uy Ni thành đã bị Huyết thần giáo bao vây dầy đặc xung quanh, quân đội Huyết thần giáo lúc nào cũng có thể bắc thượng. Chúng ta phải tới Á Đinh thành trước bọn họ, hoàn thành công tác chuẩn bị chiến đấu. Đại bộ phận đội viên của Trinh sát doanh, Xạ thủ doanh đã xuất phát trước, nhữung người còn lại sau khi nghỉ ngơi và hồi phục sẽ tiếp tục hành quân cấp tốc thẳng tới Á Đinh thành.
Sau khi hội nghị kết thúc, Lưu Vân giữ Kinh Lôi cùng Ma Tước lại.
- Kinh Lôi, ngươi cùng Ma Tước bay đến Uy Ni thành đi, từ không trung giám thị hướng đi của quân đội Huyết thần giáo, chúng ta sẽ tụ họp ở dưới Á Đinh thành.
- Hiểu rồi, nhị ca.
Kinh Lôi gật đầu.
- Tiểu tử ngươi khai thật cho ta, có phải là đã thò một chân vào hoàng hậu xinh đẹp kia không?
Ma Tước cười hì hì hỏi.
- Đúng vậy. Không chỉ có một chân mà nàng còn có hài tử của ta, hài lòng chưa?
Lưu Vân nói.
- Không thể tin được!
Ma Tước lắc đầu.
- Sau khi tới Uy Ni thành, dưới tình huống các ngươi có thể đảm bảo an toàn cho mình, cố gắng giúp tiểu tử Bố Lỗ Khắc đó đi!
Lúc Ma Tước cùng Kinh Lôi rời đi, Lưu Vân đột nhiên nói một câu.
Hắn xem ra Bố Lỗ Khắc cũng coi như là một quân nhân có huyết tính, ít nhất lúc A Tư Mạn rơi vào tình thế nguy cơ tứ phía, hắn vẫn lựa chọn chiến đấu cùng.
Một người như vậy là một quân nhân đáng được tôn trọng.
Cuồng phong bạo vũ buổi tối hôm qua đã đi qua, trong núi Khoa Nhĩ Đặc là một sự yên lặng.
Khi ánh bình minh chiếu lên tia sáng đầu tiên xua tan đêm đen, đem ánh mặt trời chiếu vào trong núi, lúc này một đám thân ảnh từ trong rừng cây ở chân núi nhảy ra, hướng phía đông chạy đi, dần dần biến mất ở sâu trong thảo nguyên.
Ở rừng cây bên cạnh phía sau họ, Lưu Vân cùng Nã Luân Đa lẳng lặng đứng nhìn, ánh mắt nhìn về phía những thân ảnh ở phía xa xa này.
- Lão đại, trở về nghỉ ngơi đi. Lai Ân tự mình dẫn đội, không có vấn đề gì đâu.
Nã Luân Đa thu hồi ánh mắt, hướng Lưu Vân nói. Mặc dù hắn đang khuyên Lưu Vân nhưng chính ánh mắt của hắn cũng không che dấu được sự lo lắng.
Lưu Vân nhìn hắn, lắc đầu cười khổ nói:
- Đây đều là những tinh anh của Trinh sát doanh cùng Xạ thủ doanh, chỉ sợ trong lòng ngươi so với ta còn lo lắng hơn?
Nã Luân Đa lắc đầu, tránh ánh mắt của Lưu Vân:
- Ta cần gì phải lo lắng, Hắc Ưng đặc chiến đại đội này là của ngươi.
- Oán khí tận trời!
Lưu Vân hít một hơi thật sâu, ngửa mặt lên trời thở dài nói. Mưa gió trôi qua, không khí ẩm ướt và tươi mát, hít vào phổi làm cho người ta cảm thấy tinh thần thoải mái.
- Ngươi cũng đừng quên ta đã giao đơn vị đặc chiến đại đội này vào tay ngươi.
Nã Luân Đa nghe vậy xoay người, ánh mắt sáng quắc nhìn vào Lưu Vân:
- Lão đại, hóa ra ngươi còn nhớ rõ ta là sĩ quan chỉ huy do ngươi bổ nhiệm? Ta nghĩ rằng là sĩ quan chỉ huy của Hắc Ưng Đặc chiến đại đội, ta hẳn là có quyền biết mục đích của hành động tác chiến lần này?
Trước mỗi một lần hành động Lưu Vân đều tập hợp các sĩ quan thủ hạ của mình lại mở hội nghị tác chiến. Điều này cơ hồ đã trở thành một loại chế độ của Hắc Ưng quân đoàn. Cho nên lúc này Lưu Vân đột nhiên hành động làm cho Nã Luân Đa cảm thấy ngoài ý muốn, trong lòng cực kì bất an. Nhưng mấy ngày qua hắn vẫn duy trì trầm mặc, bởi vì hắn biết Lão đại hẳn là đang gặp phải chuyện cực kì không tầm thường. Hiện tại nếu Lưu Vân đã nhắc tới, hắn rốt cuộc cũng không nhịn được, mở miệng hỏi.
Đối với hắn mà nói, trung thành là chức trách của mình, cũng là trung thành với Lưu Vân. Hắn phải phụ trách tính mạng đối với một binh lính trong đơn vị này, đơn vị mà Lão đại đã ngưng tụ toàn bộ tâm huyết vào đó.
- Đáng lẽ ta phải sớm nói cho ngươi biết. Chỉ là trong hai ngày này trong lòng ta cảm thấy rất rối loạn.
Lưu Vân thở dài, chậm rãi ngẩng đầu lên.
- Mục đích chính là Á Đinh thành ở A Lạp Khắc hành tỉnh của A Tư Mạn đế quốc. Nhiệm vụ là cứu Lâm Mị hoàng hậu từ trong tay Huyết thần giáo.
Nã Luân Đa nghe xong sắc mặt trở nên cực kì khó coi. Trong lòng hắn đối với nhiệm vụ lần này đã có nhiều phán đoán, nhưng không có nghĩ tới vì cứu hoàng hậu A Tư Mạn xinh đẹp kia.
- Lão đại, trong mắt ta ngươi vẫn là một thống soái phi thường.
Nã Luân Đa trầm giọng nói. Hắn thật không nhờ Lão đại mà mình luôn coi là thần minh lại vì một người phụ nữ mà đem cả Hắc Ưng đặc chiến đại đội kéo vào chiến trường A Tư Mạn hung hiểm.
- Ta vẫn là một con người bình thường.
Lưu Vân thở dài nói. Một phụ thân như thế nào có thể trơ mắt nhìn hài tử chưa sinh ra của mình rơi vào tuyệt cảnh mà không để ý chứ?
- Ngươi đang mang tính mạng binh lính ra đùa giỡn! Hiên tại là lúc nào mà trong lòng ngươi không bỏ được một người phụ nữ? Đều nói sự ôn nhu là mồ chôn anh hùng, chẳng lẽ Lão đại huynh cũng không ngoại lệ?
Nã Luân Đa ngăn chặn lửa giận trong lòng, lớn tiếng hỏi.
Lưu Vân trầm mặc, ánh mắt nhìn về đông phương. Trong ánh mắt không che dấu được sự u buồn.
- Lão đại, ta vẫn muốn ngưoi cho ta một lời giải thích.
Nã Luân Đa thấy Lưu Vân không nói lời nào, giọng điệu nói chuyện đã có chút mềm xuống.
- Nàng có hài tử của ta. Lý do này đủ không?
Lưu Vân nhẹ giọng nói.
Thanh âm mặc dù rất nhẹ nhưng như một tiếng sét đánh ngang tai, làm cho Nã Luân Đa nhất thời thất thần.
- Lão đại, ngươi nói sự thật?
Nã Luân Đa rên rỉ.
- Sự thật.
- Chắc chắn?
- Chắc chắn.
- Lý do đó là đủ rồi!
Nã Luân Đa hoàn toàn không còn gì để nói.
Trầm mặc một lúc, Lưu Vân nhìn Nã Luân Đa, khổ não hỏi:
- Có phải là ta rất ích kỉ, vì bản thân mình mà kéo cả Hắc Ưng vào vũng bùn?
- Ta không biết nên nói gì, Lão đại.
Nã Luân Đa thở dài nói.
Bên cạnh anh hùng luôn không có không ít nữ nhân.
Lưu Vân có tám hay mười nữ nhân Nã Luân Đa cũng không cảm thấy kỳ quái. Nhưng hắn thật sự không ngờ Lão đại gan lớn này lại có thể gieo mầm mống trong cơ thể A Tư Mạn hoàng hậu, hơn nữa hạt mầm này lại mọc rễ. Nếu nữ nhân cùng hài tử của Lão đại gặp rủi ro, Hắc Ưng có lý do không đi cứu sao?
- Nói thật, Lão đại huynh tán gái thật lợi hại.
Một lúc lâu sau, Nã Luân Đa khẽ thở dài nói.
- Chuyện kế tiếp để ta đi an bài! Nếu đã tới, chúng ta tự nhiên phải tỏa sáng!
Trải qua một lần cấp tốc hành quân, đám quan binh của Hắc Ưng đặc chiến đại đội rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi. Các doanh đều bằng tốc độ nhanh nhất khôi phục thể lực. Mặc dù đang là đầu mùa đông, trong không khí tràn ngập hàn khí nhưng Hắc Ưng chiến giáp với năng lực phòng hộ cường đại vẫn làm cho những binh lính này nhanh chóng phát ra những tiếng lẩm bẩm.
- Các ngươi được ngủ thật ngon còn lão tử lại phải đi đối mặt với cái mặt khó nhìn của Lão đại!
Khi đi ngang qua lều của binh lính, Tử Văn Thành hâm mộ thở dài nói. Lúc binh lính được nghỉ ngơi, các sĩ quan của Hắc Ưng đặc chiến đại đội nhận được lệnh họp của Lưu Vân.
- Mọi người xem, ở phía bắc bộ Tây Tư, Thú nhân đế quốc viễn chinh quân cùng Hắc Ưng quân đoàn Kỵ binh sư của chúng ta trên cơ bản đã hoàn toàn khống chế hai hành tỉnh Mã Đặc Lạp cùng Uy Nhĩ Sĩ, trước mắt đang toàn lực thanh tẩy các thế lực còn lại của Huyết thần giáo ở bên trong. Về phía A Tư Mạn, sau khi Huyết thần giáo thất bại ở Hải Lam thành đã một lần nữa tập kết lực lượng, hơn vạn Huyết Ma bộ đội vây quanh Uy Ni thành, lá chắn của Hải Lam thành. Căn cứ tin tức tình báo chúng ta nắm giữ, tòa thành này do Bố Lỗ Khắc tướng quân cùng Lang quân với lực chiến đấu rất mạnh đang đóng ở đó. Nhưng đối mặt với hơn vạn Huyết Ma, tòa thành này lại bị vây chặt, chỉ sợ thất thủ chỉ còn là vấn đề thời gian. Một khi Uy Ni thành thất thủ, lượng lượng chống cự ở tiền tuyến của A Tư Mạn cơ bản đã tan rã, quân đội Huyết thần giao sẽ thẳng tiến. Trước mắt A Tư Mạn hoàng hậu đã lui tới A Đinh thành ở phía bắc bộ A Lạp Khắc hành tỉnh. Nhiệm vụ lần này của Hắc Ưng Đặc chiến đại đội chính là trước khi Huyết thần giáo tới Á Đinh thành phải tìm cách cứu Lâm Mị hoàng hậu ra, cũng tìm cơ hội tiêu diệt chủ lực của Huyết thần giáo!
Nã Luân Đa chỉ vào bản đồ tác chiến trên bàn, giải thích ngắn gọn cho mọi người tình thế cuộc chiến trước mắt, cũng xác định rõ nhiệm vụ tác chiến lần này của Hắc Ưng Đặc chiến đại đội ở chiến trường A Tư Mạn.
- Chúng ta vất vả như vậy là để cứu nữ nhân này?
Tử Văn Thành thấp giọng lầm bầm. Lời nói của Tử Văn Thành cũng là những lời ở trong lòng của các sĩ quan khác, tất cả mọi người nhìn Nã Luân Đa, chờ mong sự giải thích của hắn.
- Đây là bởi vì….
- Lão đại, hãy để ta nói đi!
Nã Luân Đa ngắt lời Lưu Vân.
- Không lâu trước đây, đại lục mở ra hội nghị của quốc gia trên Lam Nguyệt đại lục, thành lập liên quân đại lục cùng đối phó với Huyết thần giáo. Từ lúc liên quân bắt đầu thành lập, cũng có nghĩa là loài người của các quốc gia trên đại lục đã kết thành một liên minh. Loài người cùng các tộc đều vứut bỏ ân oán trong quá khứ, đứng chung trong một chiến hào. Các quốc gia trên Lam Nguyệt đại lục đã trải qua mấy trăm năm hỗn chiến, đơn giản là vì khuếch trương lãnh thổ, làm cho lực lượng quốc gia lớn mạnh. Nhưng lần này chiến tranh với Huyết thần giáo là vì đạt được quyền được sinh tồn. Trong trận chiến này đế quốc A Tư Mạn đã bị thương cực kì nghiêm trọng, quân đội cơ bản đã mất đi năng lực tác chiến. Mấy ngày trước Lão đại nhận được tín thư cầu cứu của Lâm Mị hoàng hậu, hy vọng Hỏa Vân đế quốc có thể viện thủ.
Nã Luân Đa nói tới đây, ánh mắt dừng lại nhìn mọi người.
- Có lẽ có người nghĩ Hỏa Vân cùng A Tư Mạn đế quốc đã tranh đấu mấy trăm năm, chúgn ta không cần phải mạo hiểm vì quốc gia đối địch. Nhưng ta muốn nói chính là từ khi bắt đầu trận chiến này người A Tư Mạn vẫn đứng đầu cuộc chiến, bọn họ giúp chúng ta tranh thủ thời gian quý giá để chuẩn bị cho chiến tranh, cũng làm cho Hỏa Vân đế quốc cho tới bây giờ cũng không lọt vào công kích của tà giáo. Môi hở răng lạnh. Một khi A Tư Mạn bị diệt quốc, Hỏa Vân sẽ là mục tiêu tiếp theo của tà giáo. Ở sinh tử tồn vong trước mắt, một đế quốc cường đại bị ép cúi đầu ăn nói khép nép cầu xin chúng ta trợ giúp. Đứng ở góc độ Hỏa Vân đế quốc, chúng ta không thể ngồi nhìn minh hữu bị diệt vong. Chúng ta vì minh hữu mà chiến, cũng vì chính mình mà chiến.
Nghe Nã Luân Đa nói xong, Thiết Liệt cười nói:
- Như vậy thì chiến đi! Ta nghĩ rất nhiều năm sau mọi người đều nhớ kỹ khi A Tư Mạn đế quốc đứng ở bên bờ diệt vong, chính nam nhi Hỏa Vân đế quốc đã vì bọn họ mà chiến đấu hăng say!
- Thiết Liệt nói rất có đạo lý! Trận chiến này nếu thành công chắc chắn sẽ khẳng định địa vị đệ nhất cường quốc của Hỏa Vân trên Lam Nguyệt đại lục. Cho nên lần hành động này của chúng ta lấy danh hiệu là Hỏa Vân gió lốc ----- Hỡi các dũng sĩ của đế quốc, hãy giống như gió lốc tiêu diệt lực lượng tà ác ở A Tư Mạn! Tiếp theo chúng ta mời Lão đại nói đôi lời!
Nã Luân Đa nói tới đây, ánh mắt hướng về phía Lưu Vân.
“Tiểu tử này thật là biết lừa dối!”
Lưu Vân hướng Nã Luân Đa gật đầu cảm kích. Viên sĩ quan chỉ huy thông minh này dễ dàng đem chuyện cứu viện Lâm Mị hoàng hậu thành hành động tầm cỡ đế quốc, cũng tìm được lời giải thích hợp lý nhất cho viên sĩ quan chỉ huy chiến trường nam tuyến của Hỏa Vân đế quốc.
- Mới vừa rồi Nã Luân Đa đã giới thiệu vắn tắt với mọi người tình hình cuộc chiến trước mắt của đại lục, đồng thời xác định rõ nhiệm vụ tác chiến lần này của Hắc Ưng Đặc chiến đại đội ở A Tư Mạn. Ta chỉ muốn nói: Chúng ta không chỉ muốn cứu một người, cần phải tìm kiếm cơ hội trên chiến trường A Tư Mạn, lấy thế lôi đình vạn quân tiêu diệt sinh lực Huyết thần giáo, thay đổi tình thế chiến trường A Tư Mạn. Uy Ni thành đã bị Huyết thần giáo bao vây dầy đặc xung quanh, quân đội Huyết thần giáo lúc nào cũng có thể bắc thượng. Chúng ta phải tới Á Đinh thành trước bọn họ, hoàn thành công tác chuẩn bị chiến đấu. Đại bộ phận đội viên của Trinh sát doanh, Xạ thủ doanh đã xuất phát trước, nhữung người còn lại sau khi nghỉ ngơi và hồi phục sẽ tiếp tục hành quân cấp tốc thẳng tới Á Đinh thành.
Sau khi hội nghị kết thúc, Lưu Vân giữ Kinh Lôi cùng Ma Tước lại.
- Kinh Lôi, ngươi cùng Ma Tước bay đến Uy Ni thành đi, từ không trung giám thị hướng đi của quân đội Huyết thần giáo, chúng ta sẽ tụ họp ở dưới Á Đinh thành.
- Hiểu rồi, nhị ca.
Kinh Lôi gật đầu.
- Tiểu tử ngươi khai thật cho ta, có phải là đã thò một chân vào hoàng hậu xinh đẹp kia không?
Ma Tước cười hì hì hỏi.
- Đúng vậy. Không chỉ có một chân mà nàng còn có hài tử của ta, hài lòng chưa?
Lưu Vân nói.
- Không thể tin được!
Ma Tước lắc đầu.
- Sau khi tới Uy Ni thành, dưới tình huống các ngươi có thể đảm bảo an toàn cho mình, cố gắng giúp tiểu tử Bố Lỗ Khắc đó đi!
Lúc Ma Tước cùng Kinh Lôi rời đi, Lưu Vân đột nhiên nói một câu.
Hắn xem ra Bố Lỗ Khắc cũng coi như là một quân nhân có huyết tính, ít nhất lúc A Tư Mạn rơi vào tình thế nguy cơ tứ phía, hắn vẫn lựa chọn chiến đấu cùng.
Một người như vậy là một quân nhân đáng được tôn trọng.
/372
|