Hoàng hôn.
Ánh chiều tà như máu chiếu rọi xuống Ni Tư thành.
Trên tường thành, bên ngoài tường thành một mảnh huyết sắc.
Không phải ánh quang mang của trời chiều mà tỏa ra mùi máu tươi nồng nặc.
Một hồi đại chiến vừa mới trôi qua.
Nhưng chiến trường không hề thuộc về hai quốc gia, hai chủng tộc mà là địa điểm quyết đấu của cả Lam Nguyệt đại lục cùng quái vật.
Trăm ngàn năm qua những kẻ mưu cầu quyền lực trong các quốc gia loài người luôn đem chiến tránh làm sự kích thích khiến quốc gia phát triển, là công cụ thực hiện dã tâm chính trị, thậm chí ngay cả một ít sử học giả cũng công nhiên công bố chiến tranh là động lực để loài người đi tới văn minh.
Nhưng hôm nay chiến tranh đã thoát khỏi sự khống chế của loài người, hướng tới một con đường tối đen. Lúc này mọi người mới phát hiện hóa ra chiến tranh lại đáng sợ như thế, hóa ra chiến tranh có thể thực sự hủy diệt hết thảy.
Bên trong thành phủ chủ ở Ni Tư thành.
Một hồi tranh luận kịch liệt đang diễn ra.
- Bố Lỗ Khắc tướng quân, một khi quân đội rời thành thì dân chúng phải làm sao bây giờ?
Khi Bố Lỗ Khắc quyết định bỏ thành rời đi, thủ thành tướng quân của Ni Tư thành là Lý Tra Đức đỏ mắt, run giọng hỏi.
- Lang quân phải rút khỏi Ni Tư thành, đây là lệnh của hoàng hậu bệ hạ. Dân chúng trong thành…. Chiến tranh thì phải có hy sinh, Lý Tra Đức đại nhân.
Bố Lỗ Khắc khó khăn nói.
- Nhưng trong thành có 30 vạn người!
Lý Tra Đức thống khổ nói.
- Chấp hành lệnh của hoàng hậu bệ hạ đi, tất cả trách nhiệm đều do ta gánh chịu!
Bố Lỗ Khắc nói như chém đinh chặt sắt.
Sau khi hắn dẫn quân phản hồi Ni Tư thành, đối với chiến tranh trong tương lai đã làm tốt công tác chuẩn bị. Nếu như quân đội Huyết thần giáo vượt qua Ni Tư thành để chạy tới đế quốc, hắn có thể phát binh tiến hành quấy nhiễu, ngăn chặn bước tiến công của địch nhân. Nếu Huyết thần giáo muốn đánh hạ Ni Tư thành, hắn có thể dựa vào phòng ngự chắc chắn của thành thị cùng trang bị Nanh Sói của Lang quân để cố thủ thành trì.
Hai sự chuẩn bị này đều cấp cho đế quốc thời gian cực kì quý giá để chuẩn bị cho chiến tranh.
Liên quân tại Tây Tư công kích rất thuận lợi, hắn tin tưởng Huyết thần giáo không cách nào dừng lại dưới Ni Tư thành trong thời gian quá lâu. Bởi vì một khi căn cơ của Huyết thần giáo tại lãnh thổ Tây Tư bị lung lay, đơn vị quân đội này rất có thể trở thành đơn độc.
- Cho dù là trận ôn dịch, A Tư Mãn sẽ là nơi khiến bọn chúng chậm rãi kết thúc.
Bố Lỗ Khắc tin tưởng ánh mắt của mình.
- Nhưng mà tướng quân, ngươi có từng nghĩ tới 30 vạn người này tại sao lại mạo hiểm tính mạng lưu lại?
Bố Lỗ Khắc trầm mặc, đặt tay ở tay vịn của ghế, cánh tay khẽ run rẩy.
- Lần đầu tiên đại quân tà giáo áp sát, chính là bọn họ trợ giúp quân đội chúng ta! Đối mặt với quái vật kinh khủng này bọn họ mặc dù sợ hãi nhưng không có rời bỏ Ni Tư thành!
Lý Tra Đức lớn tiếng chất vấn.
- Ta đương nhiên biết!
Bố Lỗ Khắc vỗ án đứng lên, lạnh lùng nhìn Lý Tra Đức.
- Vinh quang của Y Đặc gia tộc bắt đầu từ Ni Tư thành. Hậu nhân của Y Đặc gia tộc sẽ không quên!
Trong quá khứ mấy trăm năm qua, Ni Tư thành đã trải qua vô số ngọn lửa chiến tranh nhưng chưa bao giờ thất thủ, điều này có liên quan lớn lao tới dân chúng của ngôi thành này. Mỗi khi có chiến sự tới gần, dân chúng nơi này không có hoảng hốt trốn tránh mà ngược lại cùng quân đội sóng vai tác chiến, chống lại ngoại địch. Dân chúng tín nhiệm quân đội, để cho bọn họ có can đảm đánh bạc tính mạng của mình với chiến thắng trong chiến tranh. Dân chúng Ni Tư thành cũng vì vậy mà được gọi là những người dũng cảm nhất đế quốc.
Khởi nguồn của truyền thống này có từ hơn 500 năm trước. Lúc ấy đảm nhiệm chức thủ thành tướng quân chính là người sáng lập Y Đặc gia tộc, Cách Lan Y Đặc tướng quân. Lúc ấy Ni Tư thành rơi vào sự bao vây của quân đội Tây Tư, toàn bộ quân dân trong thành hăng hái chiến đấu. Lúc chiến sự nguy cấp, Cách Lan tướng quân nhận được lệnh phá vây. Tướng quân đã ra lệnh cho phó tướng của mình dẫn quân chủ lực phá phòng vây, còn mình thì kháng lệnh lưu lại Ni Tư thành. Sau đó ngài đã cùng với quan binh vệ đội của mình bỏ đi quân trang, mặc vào quần áo bình dân.
- Là một người quân nhân, ta đã chống lại lệnh, cho nên không thể làm gì khác hơn là cởi bộ quân trang này. Ta kháng lệnh bởi vì hành vi bỏ lại dân chúng mà chạy trốn không xứng làm một người quân nhân. Ta muốn chứng minh Ni Tư thành cho dù chỉ có bình dân cũng là một tòa thành thị không chịu khuất phục!
Dưới sự uy hiếp tử vong có thể bị địch đồ thành, dân chúng Ni Tư thành vẫn đoàn kết chặt chẽ bên cạnh Cách Lan tướng quân, chống lại quân địch cho tới khi viện quân đến. Sau khi chiến tranh kết thúc, hoàng đế đế quốc đã đánh giá rất cao hành động của Cách Lan tướng quân, Y Đặc gia tộc bởi vậy mà đi lên sân khấu chính trị của đế quốc.
Trong lịch sử, Ni Tư thành là nơi đánh dấu sự huy hoàng của Y Đặc gia tộc, cũng vinh dự được coi là một tòa thành anh hùng.
Dân chúng Ni Tư thành đã quen với loại vinh dự này. Có thể nói đế quốc A Tư Mạn ngày càng cường đại, thậm chí chí điều đó khiến bọn họ đã quên đi chiến tranh tàn nhẫn như thế nào. Nhưng cho dù là đang bị Huyết thần giáo kinh khủng uy hiếp bọn họ vẫn kiên định đứng ở bên cạnh quân đội.
Bố Lỗ Khắc từng nghĩ tới việc di tản bình dân khỏi Ni Tư thành nhưng cuối cùng hắn lại do dự.
Mà Huyết thần giáo cũng không có biết được ý nghĩ trong đầu hắn, vừa tiến vào đế quốc A Tư Mạn đã trực tiếp bao vây Ni Tư thành. Ngay lúc này Bố Lỗ Khắc lại nhận được tin của Lâm Mị hoàng hậu yêu cầu hắn dẫn Lang quân buông bỏ Ni Tư thành tiến vào A Lạp Khắc hành tỉnh.
- Nếu như không cần vinh dự gia tộc, ta có thể cứu được 30 vạn người này!
Sau khi Bố Lỗ Khắc xem thư, trong lòng vạn phần hối hận. Nhưng tất cả đã muộn.
- Tướng quân, ngươi dẫn Lang quân phá vòng vây đi! Ta, Lý Tra Đức sẽ ở lại bảo vệ Ni Tư thành. Mặc dù ta không có lực lượng để đánh bại Huyết thần giáo nhưng ta cũng có dũng khí của Cách Lan tướng quân!
Lý Tra Đức nói giống như một chuôi cương đao sắc bén đâm vào trong lòng Bố Lỗ Khắc, làm cho hắn khí huyết dâng lên, không nói được gì.
- Tướng quân, để Lang quân lưu lại đi!
Nạp Tháp Lợi rốt cuộc không nhịn được, trừng lớn hai mắt đỏ như máu, kích động hướng Bố Lỗ Khắc nói.
- Lang quân đều là những nam tử có nhiệt huyết, không thể làm việc mất mặt như vậy!
Từng thảm bại trong tay Hắc Ưng nhưng Lang quân không có mất đi lang tính.
Nạp Tháp Lợi trong hai ngày chiến đấu này đã giết tới đỏ cả mắt.
Bố Lỗ Khắc rốt cuộc phát tác:
- Đây là hoàng hậu bệ hạ ra lệnh, ngươi phải chấp hành! Ngươi biết cái gì gọi là quân nhân không? Vinh dự, vinh dự. Nếu ngươi chỉ muốn vinh dự là ngươi đang cướp đi một chút lực lượng cuối cùng của đế quốc! Lang quân phải rút lui, quay về A Lạp Khắc hành tỉnh. Hải Luân thống soái có an bài khác! Người Y Đặc gia tộc không phải sợ chết. Hãy chấp hành mệnh lệnh của ta đi!
- Nhưng mà…
Nạp Tháp Lợi còn muốn nói gì đó nhưng Mai Cách lại kéo hắn lại.
- Lý Tra Đức, ngươi cũng đừng nghĩ tới làm anh hùng, hãy kết thúc bổn phận thủ thành của ngươi đi! Lúc phá vòng vây ngươi mang theo bình dân theo sát Lang quân, tận lực cứu được bao nhiêu người thì cứu!
- Người nào đến ngăn cản quân đội Huyết thần giáo?
Lý Tra Đức hỏi.
Phá vòng vây phải có người cản phía sau.
Cùng quái vật cứng đối cứng, sác xuất còn sống cực kì bé nhỏ.
Bố Lỗ Khắc không nói gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy chua xót.
Ban đêm. Trong quân doanh phía cửa bắc Ni Tư thành, một đám thanh niên đang hưởng thụ thời gian tươi đẹp lúc ban đêm.
Đống lửa, liệt tửu, thịt nướng, tiếng ca hát, tình cảm mãnh liệt đã xua tan cái lạnh giá của đêm đông.
Đêm tối thuộc về nam nhân.
Rong ruổi.
Gót sắt đạp khắp nơi.
Âm luật khiếp sợ thần ma!
Tung hoành.
Trường kiếm trảm rơi đầu.
Thiết thương đâm nát cổ họng!
Tử thần hỏi ta, bữa cơm này muốn chuẩn bị cái gì?
Ta nói.
Sự vinh quang của Y Đặc binh sĩ.
Trên bàn là huyết nhục địch nhân!
Lúc Bố Lỗ Khắc đi vào quân doanh thì nghe được những lời của Y Đặc chiến ca.
Có thể nói hắn từ lúc bé cho tới lúc lớn lên đều nghe bài chiến ca này, tất cả các giai điệu đều rất quen thuộc.
Nhưng mà trong đêm nay nghe thấy thì lại cảm thấy sự dũng cảm cùng thê lương.
Lịch sử huy hoàng của gia tộc do xương máu của rất nhiều nam nhân trong gia tộc tạo thành.
Bố Lỗ Khắc đột nhiên cảm giác được mỗi một câu từ của chiến ca đều là những dư âm cuối cùng của những người anh hùng trong Y Đặc gia tộc lưu lại.
- Bố Lỗ Khắc biểu ca, lại đây nếm thử tay nghề của ta!
Một thiếu niên 17, 18 tuổi sau khi nhìn thấy Bố Lỗ Khắc, mừng đi từ đống lửa bên cạnh đứng lên, hướng về phía hắn vẫy tay không ngừng.
- Đây là quân doanh, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, phải gọi là tướng quân!
Bên cạnh thiếu niên, một thanh niên vừa vỗ vỗ vào đầu thiếu niên, vừa hướng Bố Lỗ Khắc nói chuyện.
Thiếu niên cầm trường kiếm sắc bén đi tới.
Trên mũi kiếm cắm một khối thịt nướng nóng hôi hổi, tỏa ra mùi thơm mê người.
- Nướng vừa tới, mùi vị rất ngon!
Thiếu niên vừa nói vừa đưa thịt tới trước mặt Bố Lỗ Khắc.
Bố Lỗ Khắc lắc đầu.
Lúc này hắn không có tâm tình ăn thứ gì.
- Trong mấy ngày này ta luôn nhìn thấy đầu rơi máu chảy cho nên cảm thấy dị ứng với thứ này.
Bố Lỗ Khắc cười khổ nói.
Thiếu niên nhún vai:
- Xem ra ta đành một mình nhấm nháp mỹ vị này!
Nói xong hắn liền hứng thú đưa kiếm lên, bắt đầu ăn thịt nướng.
Thịt nướng chính được bảy tám phần, máu loãng theo khóe miệng thiếu niên chảy xuống.
Bố Lỗ Khắc đột nhiên có loại cảm giác muốn nôn mửa.
- Được rồi, ngươi ăn đi. Ta và ca ca ngươi có chuyện cần nói.
Bố Lỗ Khắc vỗ vai thiếu niên.
- Khắc Nhĩ, tại sao ngươi lại đem hắn tới?
- Ngươi đã quên quy định của gia tộc rồi sao?
Thanh niên được gọi là Khắc Nhĩ cười khổ nói.
- Nhưng mà hắn mới vừa 18 tuổi.
Bố Lỗ Khắc nhìn bóng lưng thiếu niên, thở dài nói.
- Phụ thân nói cho dù ta cùng đệ đệ chết trận, trong nhà cũng vần còn tiểu huynh đệ khác! Ai bảo chúng ta là thành viên gia tộc Y Đặc chứ?
Thanh niên cười nói.
- Sự vinh quang này có khi giống như lời triệu hoán của tử thần.
Bố Lỗ Khắc tự giễu.
Thanh niên tránh né đề tài này, ngược lại nói:
- Ta đã an bài tốt mọi chuyện, chỉ chờ ngươi ra lệnh.
- Tốt!
Bố Lỗ Khắc nặng nề gật đầu.
- Bắt đầu ở nơi nào thì hãy ở ngay nơi đó chấm dứt đi!
“Gông xiềng trên cổ Y Đặc gia tộc từ này sẽ trở thành lịch sử!”
Nhìn hỏa quang chiếu sáng khuôn mặt tươi cười của thiếu niên, Bố Lỗ Khắc thở dài trong lòng.
Sáng sớm ngày thứ hai, ở quảng trường rộng giữa Ni Tư thành.
Sau khi biết được Bố Lỗ Khắc tướng quân có chuyện trọng yếu muốn công bố, hơn mười vạn dân chúng đều tụ tập tới nơi này.
Vì tránh cho trong lúc phá vòng vây làm cho dân chúng khủng hoảng, Bố Lỗ Khắc quyết định công khai tin tức với dân chúng trong thành.
Mặc dù đây là chuyện rất khó mở miệng nhưng hắn biết đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Dưới sự để ý của hơn vạn dân chúng, Bố Lỗ Khắc leo lên đài cao, bắt đầu bài diễn thuyết được đời sau gọi là lời cáo biệt của Y Đặc gia tộc.
- Hỡi dân chúng Ni Tư thành:
-Căn cứ mệnh lệnh đế quốc, Lang quân đang đóng ở Ni Tư thành phải phá vòng vây, chạy về phía bắc tiến vào A Lạp Khắc hành tỉnh.
Câu đầu tiên của Bố Lỗ Khắc vừa nói xong cả quảng trường nhất thời hỗn loạn.
- Cái gì? Sao lại như thế?
- Lúc này lại bỏ chạy, Ni Tư thành làm sao bây giờ?
- Đế quốc tại sao lại làm như vậy?
Bố Lỗ Khắc không thể không đề cao thanh âm.
- Xin hãy an tĩnh nghe ta nói hết!
Cả quảng trường dần dần yên tĩnh lại.
- Ta rất lấy làm tiếc đã mang tới một tin tức xấu cho mọi người. Là người thừa kế của Y Đặc gia tộc, ở chỗ này tuyên bố một tin tức như vậy đối với ta mà nói cũng là một chuyện cực kì thống khổ.
-Năm trăm năm trước tổ tiên của ta ở chỗ này mở ra một thần thoại, cũng mở ra con đường vinh quang cho Y Đặc gia tộc. Ni Tư thành cũng từ nay về sau trở thành tòa thành thị không thể phá vỡ của đế quốc. Mấy trăn năm qua, lịch sử lại một lần nữa đem Y Đặc gia tộc tới nơi này. Thành thị anh hùng vẫn có những người dân anh hùng như cũ, nhưng chiến tranh lại hoàn toàn khác. Đây không phải là một cuộc chiến bình thường mà là các chủng tộc của cả đại lục cùng chiến đấu với quái vật, là cuộc chiến hủy diệt mang tính sinh tồn!
-Trước mắt Lang quân là chi bộ đội duy nhất của đế quốc có thể chống lại quân đội tà giáo, có thể nói là hy vọng của cả đế quốc. Nhưng đơn vị bộ đội này sau khi bắt đầu chiến tranh đã bị thương nặng, binh lính lưu huyết dưới Ni Tư thành, các ngươi hẳn đã nhìn thấy. Cho nên sau khi Hải Lam thành gặp phải tập kích, hoàng hậu bệ hạ hạ lệnh cho đơn vị quân đội này bắc thượng, chỉnh trang lại để thu được thắng lợi cuối cùng.
-Xin tha thứ cho ta. Ta phải chấp hành mệnh lệnh này. Khi Lang quân rút lui, thành thủ đại nhân sẽ dẫn quân đội hộ tống các lão nhân cùng tiểu hài tử ở trong thành rút lui. Dưới sự vây công chặt chẽ của tà giáo, ta nghĩ số người bỏ chạy cũng sẽ không nhiều lắm. Ta hy vọng những người không bỏ chạy sẽ theo ta cùng cầm lấy vũ khí giúp bọn họ chạy thoát! Ta, Bố Lỗ Khắc, người thừa kế của Y Đặc gia tộc cùng tổ tiên giống nhau, sẽ cùng các ngươi chiến đấu đến giọt máu cuối cùng!
Bố Lỗ Khắc nói xong, dân chúng còn chưa có phản ứng nhưng mặt mũi các quan quân đứng ở gần đài cao đã xám xanh.
- Không, tướng quân….
Nạp Tháp Nhĩ cùng Lý Tra Đức đồng thời rống lên nói. Nhưng chưa nói xong thì đã bị ánh mắt phẫn nộ của Bố Lỗ Khắc ngăn lại.
Trên quảng trường vang lên những tiếng vỗ tay.
Tử vong đáng sợ, nhưng thứ so với tử vong còn đáng sợ hơn chính là mất đi dũng khí đi chịu chết. Dân chúng Ni Tư thành tựa hồ cũng không thiếu loại dũng khí này.
Khi kết cục đã định, bọn họ lựa chọn thản nhiên đi đối mặt.
Sau khi chiến tranh kết thúc, rất nhiều học giả ở đại lục đều nghiên cứu xem cuối cùng là tinh thần gì khiến cho dân chúng Ni Tư thành có dũng khí như vậy. Bởi vì tất cả thoạt nhìn hiển nhiên không phù hợp với biểu hiện của dân chúng bình thường khi đối mặt với tử vong ở trong chiến tranh.
Sau này Lưu Vân ở trong học viện chỉ huy quân sự của đế quốc đã hướng đệ tử giảng giải, phân tích trận chiến đấu ở Ni Tư thành như thế này:
- Dân chúng Ni Tư thành có sự kiêu ngạo cùng cao quý ở sâu trong nội tâm, vinh quang lớn lao đó đủ để cho bọn họ vượt qua sự sợ hãi khi đối mặt với tử vong. Hơn mười vạn người có tâm tình như vậy hợp lại cùng nhau liền có thể lây lan sang mọi người chung quanh. Thậm chí bao gồm cả những người nhát gan sợ chết. Đây cũng là tại sao ta muốn các ngươi kể lại những trận chiến đấu huy hoàng trong lịch sử của bộ đội mình đối với tân binh. Cuộc chiến anh hùng, cảm giác vinh quang đối với người bình thường mà nói đều là điểm yếu chết người. Đối với quân nhân mà nói lại càng là sự theo đuổi vĩnh hằng. Không phải không có người không sợ chết nhưng cho dù có chết cũng là anh hùng thì cho dù người sợ chết cũng dám liều mạng! Bố Lỗ Khắc là vị thống soái kiệt xuất nhất của A Tư Mạn đế quốc, vì suy nghĩ cho đại cục cuộc chiến, hắn nên theo Lang quân rút lui. Ta nghĩ điều này trong lòng hắn so với ai khác đều rõ ràng hơn. Nhưng quân nhân cùng vinh dự của gia tộc đã đem hắn vào tử lộ!
Lúc Ni Tư thành lâm nguy, Lưu Vân đang dẫn theo Hắc Ưng đặc chiến đại đội đang đêm mưa gió cấp tốc hành quân.
- Sơn đạo này thật là, mười bước không làm cho lão tử ngã lên người nàng thì nàng không chịu được!
Tử Văn Thành từ trên mặt đất bò dậy, cả người đầy bùn đất, ngửa mặt lên trời thở dài nói.
- Là tại ngươi trước đó dùng thân thể nặng nề của ngươi đi chà đạp người khác mới khiến gặp phải ác báo như vậy!
Thiết Liệt cũng bị ngã vô số lần, tức giận nói.
- Mấu chốt là nước trên người nàng rất nhiều, rất trơn, hai người mới có thể cùng đi lên.
Dương Minh đang nói cũng tõm một tiếng ngã xuống, miệng đầy bùn đất.
Khí trời khắc nghiệt ảnh hưởng tới tốc độ hành quân của Hắc Ưng đặc chiến đại đội, nhưng sơn đạo phức tạp lúc này lại thành chướng ngại lớn nhất.
Nhưng cho dù ở dưới điều kiện khí hậu như vậy, Lưu Vân vẫn yêu cầu Hắc Ưng đặc chiến đại đội tiếp tục hành quân đi tới. Sau khi tiến vào sơn khu, chiến mã bị vứt bỏ, tất cả đội viên phải đi bằng hai chân của mình. Chân sắt cho dù có thể chạy liên tục nhưng cũng không thể phòng ngừa hữu hiệu đối với việc đường trơn trượt. Cho nên ở đầu sơn đạo này, tất cả mọi người đều bị ngã. May mà các đội viên đều thân thủ hơn người cho nên nhiều nhất cũng chị bị toàn thân ngấm bùn nước chứ không có người bị thương.
- Nếu không, tiểu tử ngươi lại đi tìm Lão đại thương lượng để cho mọi người được nghỉ ngơi?
Thiết Liệt cười hắc hắc nói.
- Biến con mẹ ngươi!
Tử Văn Thành bộ dáng thấy quỷ, lớn tiếng mắng.
- Ngươi đã từng thấy qua hắn không nói gì trong thời gian dài như vậy chưa? Lão đại đang không bình thường. Ngươi lại muốn ta đi chịu chết! Lão tử đã ăn một lần ngu rồi lại còn muốn lão tử đi chịu chết sao!
- Ta ngất. Ngươi tự mình làm mình chịu, lại còn muốn chúng ta đi chịu tội theo sao?
Thiết Liệt cười khan nói.
Trong quá trình hành quân vội vã, nhìn thấy bộ đội của mình bị liên lụy không chịu được, mấy người bọn họ bắt đầu đau lòng cho thủ hạ của mình, quyết định đề nghị Lưu Vân chậm bớt tốc độ lại nhưng Lưu Vân liên tiếp vài ngày không nói cũng không cười, quả thực làm cho trong lòng bọn họ sợ hãi, không ai dám đi đụng vào nòng súng. Trải qua bị mọi người kích động, Tử Văn Thành không sợ chết đi tìm Lưu Vân.
Kết quả không cần phải nói, Tử Văn Thành bị Lưu Vân mắng cho một trận. Thậm chí Lưu Vân còn đem chuyện này nói lên tới phẩm chất trình độ của người lính. Mắng chửi Tử Văn Thành có thể chịu được, nhưng Lưu Vân lại mắng hắn không giống quân nhân, hắn không chịu được. Vì vậy Tử Văn Thành kể lể ngọn nguồn sự tình, cũng tỏ thái độ hắn sẽ tiếp tục hành quân cấp tốc. Hắn tâm tình buồn bực chạy lên phía trước. Lưu Vân ở phía sau hắn ra lệnh làm cho toàn quân đuổi theo.
Kết quả mấy kẻ xúi bẩy đều cảm nhận được trong cơ thể Tử Văn Thành tàng trữ một lượng lớn năng lượng hóa thành động năng, mang đến cho họ sự khổ sở.
- Các ngươi có phát hiện hay không, chuyện này rất quái dị.
Dương Minh hỏi.
- Từ lúc xuất phát ta đã phát hiện.
Thiết Liệt cười nói.
- Hắn cùng tham mưu trưởng găng với nhau một trận, xem ra lần hành động này không được thống nhất!
- Ta cảm giác được vẻ mặt hắn giống như có hài tử chết vậy!
Tử Văn Thành cười mắng.
- Ngươi như thế nào lại nói Lão đại như vậy?
Dương Minh cau mày nói.
- Hắc …… Dù sao Lão đại cũng chưa có tiểu hài tử, nói giỡn thôi mà, nói giỡn thôi mà!
Tử Văn Thành cũng cảm thấy mình nói hơi quá, vội vàng giải thích.
- Các ngươi mấy tên khốn kiếp này, không mang theo bộ đội của mình lại tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm sao?
Cách đó không xa, một tiếng gầm giận dữ giống như tiếng sét đánh ngang tai, làm ba người cả kinh, lạnh cả người.
Lưu Vân nhanh chóng đi tới trước mặt ba người.
- Quân đội đang hành quân cấp tốc, là chỉ huy mà các ngươi lại đang ở đâu? Ba người các ngươi cảm thấy nhàn rỗi hả?
Nói xong Lưu Vân đá ba người ngã xuống bùn nước.
- Cút về vị trí của mình cho ta! Tử Văn Thành, những lời ngươi vừa mới nói ta nhớ kỹ rồi!
Lưu Vân mắng xong, vẻ mặt âm trầm rời đi.
- Ta nói cái gì?
Tử Văn Thành buồn bực hỏi.
- Ngươi nói vẻ mặt Lão đại giống như có hài tử bị chết vậy.
Dương Minh có chút hả hê, vừa nói vừa nhanh chóng rời đi.
- Lão đại giống như ăn phải ma phấn (1) vậy. Lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Thiết Liệt cũng rời đi.
Mưa gió vô tình quất vào khuôn mặt Lưu Vân, cái cảm giác lạnh lẽo này không cách nào làm hắn bình tĩnh lại được.
Cơn mưa gió cuồng bạo này có phải là điềm báo trước nguy hiểm?
Lại một lần nữa Lưu Vân cảm thấy sợ hãi, sợ hãi sẽ vĩnh viễn mất đi một thứ.
Hắn vẫn đem cảm giác giữa mình và Lâm Mị dấu sâu ở trong lòng, thỉnh thoảng mới nhớ tới.
Hắn không biết chuyện phong lưu nọ giữa hắn và Lâm Mị có tình yêu hay không có tình yêu nhưng sau khi hắn rời khỏi A Tư Mạn vẫn bị lời nhắn của Lâm Mị làm cho nội tâm cảm thấy chua xót. Thế gian này có những đoạn tình cảm nhất định sẽ không có kết quả, chỉ có thể làm cho nó vừa nở lại lặng lẽ lụi tàn. Nhặt một cánh hoa dấu trong trái tim, lưu lại một phần kỉ niệm.
Tưởng rằng sau khi chia lìa, khi gặp lại sẽ thành người dưng nước lã, nhưng lại không nghĩ vận mệnh lại một lần nữa đem hai người trói cùng nhau.
- Vân, Hải Lam thành đang bị chiếm đóng, đại quân Huyết thần giáo đang từng bước bức tới. Hải Luân đã lui tới bắc bộ A Tư Mạn, chuẩn bị cho giai đoạn phòng thủ tiếp theo, mà ta cũng từ Hải Lam thành phá vòng vây rút về phía bắc. Hiện giờ nhóm quân đội thứ hai của Huyết thần giáo đã tiến vào bên trong đế quốc, quân đội A Tư Mạn đã hoàn toàn không cách nào chống cự lại quái vật này. Hiện tại ta rốt cuộc chán ghét quyền thế, chén ghét chiến tranh, nhưng khát vọng cuộc sống hòa bình cùng sự bình yên cũng đã trở thành một giấc mộng xa vời. Lúc thân ở trong tuyệt cảnh, Lâm Mị nghĩ rằng có lẽ trên đại lục này chỉ có ngươi sẽ giúp đỡ ta, cho nên viết cho ngươi phong thư này. Sinh tử của ta không trọng yếu, nhưng dân chúng đáng thương, hài tử trong bụng ta cũng đáng thương. Huống chi nó là con ngươi. Lâm Mị kính thư!
Một đêm phong lưu cũng đã châu thai ám kết, Lưu Vân cảm giác được vận mệnh hai người trong lúc này đã lưu lại một cái kết không thể giải, khiến hắn cùng nàng vĩnh viễn ở bên nhau.
Hắn không thể không suốt đêm chạy tới chiến trường A Tư Mạn, chạy tới nơi nàng đang ở.
Còn chưa nhìn thấy nàng, hắn sợ không kịp cứu viện.
Nếu như thật sự cứu nàng, hắn nên tiếp tục như thế nào đây?
Còn nữa, trong thư nàng đã nhắc tới, trong bụng nàng đã có tiểu sinh mệnh, hắn nên đối mặt như thế nào?
Lưu Vân nghĩ đến đủ mọi chuyện, trong lúc nhất thời tâm tình càng rối loạn.
Hắn hoàn toàn không biết hành động cứu viện lần này của hắn đã nhen nhóm lên ngọn lửa huyết chiến.
Bức tranh chiến tranh của Lam Nguyệt đại lục hùng vĩ đã mở ra một trang mới.
(1) Ma phấn: thuốc súng.
Ánh chiều tà như máu chiếu rọi xuống Ni Tư thành.
Trên tường thành, bên ngoài tường thành một mảnh huyết sắc.
Không phải ánh quang mang của trời chiều mà tỏa ra mùi máu tươi nồng nặc.
Một hồi đại chiến vừa mới trôi qua.
Nhưng chiến trường không hề thuộc về hai quốc gia, hai chủng tộc mà là địa điểm quyết đấu của cả Lam Nguyệt đại lục cùng quái vật.
Trăm ngàn năm qua những kẻ mưu cầu quyền lực trong các quốc gia loài người luôn đem chiến tránh làm sự kích thích khiến quốc gia phát triển, là công cụ thực hiện dã tâm chính trị, thậm chí ngay cả một ít sử học giả cũng công nhiên công bố chiến tranh là động lực để loài người đi tới văn minh.
Nhưng hôm nay chiến tranh đã thoát khỏi sự khống chế của loài người, hướng tới một con đường tối đen. Lúc này mọi người mới phát hiện hóa ra chiến tranh lại đáng sợ như thế, hóa ra chiến tranh có thể thực sự hủy diệt hết thảy.
Bên trong thành phủ chủ ở Ni Tư thành.
Một hồi tranh luận kịch liệt đang diễn ra.
- Bố Lỗ Khắc tướng quân, một khi quân đội rời thành thì dân chúng phải làm sao bây giờ?
Khi Bố Lỗ Khắc quyết định bỏ thành rời đi, thủ thành tướng quân của Ni Tư thành là Lý Tra Đức đỏ mắt, run giọng hỏi.
- Lang quân phải rút khỏi Ni Tư thành, đây là lệnh của hoàng hậu bệ hạ. Dân chúng trong thành…. Chiến tranh thì phải có hy sinh, Lý Tra Đức đại nhân.
Bố Lỗ Khắc khó khăn nói.
- Nhưng trong thành có 30 vạn người!
Lý Tra Đức thống khổ nói.
- Chấp hành lệnh của hoàng hậu bệ hạ đi, tất cả trách nhiệm đều do ta gánh chịu!
Bố Lỗ Khắc nói như chém đinh chặt sắt.
Sau khi hắn dẫn quân phản hồi Ni Tư thành, đối với chiến tranh trong tương lai đã làm tốt công tác chuẩn bị. Nếu như quân đội Huyết thần giáo vượt qua Ni Tư thành để chạy tới đế quốc, hắn có thể phát binh tiến hành quấy nhiễu, ngăn chặn bước tiến công của địch nhân. Nếu Huyết thần giáo muốn đánh hạ Ni Tư thành, hắn có thể dựa vào phòng ngự chắc chắn của thành thị cùng trang bị Nanh Sói của Lang quân để cố thủ thành trì.
Hai sự chuẩn bị này đều cấp cho đế quốc thời gian cực kì quý giá để chuẩn bị cho chiến tranh.
Liên quân tại Tây Tư công kích rất thuận lợi, hắn tin tưởng Huyết thần giáo không cách nào dừng lại dưới Ni Tư thành trong thời gian quá lâu. Bởi vì một khi căn cơ của Huyết thần giáo tại lãnh thổ Tây Tư bị lung lay, đơn vị quân đội này rất có thể trở thành đơn độc.
- Cho dù là trận ôn dịch, A Tư Mãn sẽ là nơi khiến bọn chúng chậm rãi kết thúc.
Bố Lỗ Khắc tin tưởng ánh mắt của mình.
- Nhưng mà tướng quân, ngươi có từng nghĩ tới 30 vạn người này tại sao lại mạo hiểm tính mạng lưu lại?
Bố Lỗ Khắc trầm mặc, đặt tay ở tay vịn của ghế, cánh tay khẽ run rẩy.
- Lần đầu tiên đại quân tà giáo áp sát, chính là bọn họ trợ giúp quân đội chúng ta! Đối mặt với quái vật kinh khủng này bọn họ mặc dù sợ hãi nhưng không có rời bỏ Ni Tư thành!
Lý Tra Đức lớn tiếng chất vấn.
- Ta đương nhiên biết!
Bố Lỗ Khắc vỗ án đứng lên, lạnh lùng nhìn Lý Tra Đức.
- Vinh quang của Y Đặc gia tộc bắt đầu từ Ni Tư thành. Hậu nhân của Y Đặc gia tộc sẽ không quên!
Trong quá khứ mấy trăm năm qua, Ni Tư thành đã trải qua vô số ngọn lửa chiến tranh nhưng chưa bao giờ thất thủ, điều này có liên quan lớn lao tới dân chúng của ngôi thành này. Mỗi khi có chiến sự tới gần, dân chúng nơi này không có hoảng hốt trốn tránh mà ngược lại cùng quân đội sóng vai tác chiến, chống lại ngoại địch. Dân chúng tín nhiệm quân đội, để cho bọn họ có can đảm đánh bạc tính mạng của mình với chiến thắng trong chiến tranh. Dân chúng Ni Tư thành cũng vì vậy mà được gọi là những người dũng cảm nhất đế quốc.
Khởi nguồn của truyền thống này có từ hơn 500 năm trước. Lúc ấy đảm nhiệm chức thủ thành tướng quân chính là người sáng lập Y Đặc gia tộc, Cách Lan Y Đặc tướng quân. Lúc ấy Ni Tư thành rơi vào sự bao vây của quân đội Tây Tư, toàn bộ quân dân trong thành hăng hái chiến đấu. Lúc chiến sự nguy cấp, Cách Lan tướng quân nhận được lệnh phá vây. Tướng quân đã ra lệnh cho phó tướng của mình dẫn quân chủ lực phá phòng vây, còn mình thì kháng lệnh lưu lại Ni Tư thành. Sau đó ngài đã cùng với quan binh vệ đội của mình bỏ đi quân trang, mặc vào quần áo bình dân.
- Là một người quân nhân, ta đã chống lại lệnh, cho nên không thể làm gì khác hơn là cởi bộ quân trang này. Ta kháng lệnh bởi vì hành vi bỏ lại dân chúng mà chạy trốn không xứng làm một người quân nhân. Ta muốn chứng minh Ni Tư thành cho dù chỉ có bình dân cũng là một tòa thành thị không chịu khuất phục!
Dưới sự uy hiếp tử vong có thể bị địch đồ thành, dân chúng Ni Tư thành vẫn đoàn kết chặt chẽ bên cạnh Cách Lan tướng quân, chống lại quân địch cho tới khi viện quân đến. Sau khi chiến tranh kết thúc, hoàng đế đế quốc đã đánh giá rất cao hành động của Cách Lan tướng quân, Y Đặc gia tộc bởi vậy mà đi lên sân khấu chính trị của đế quốc.
Trong lịch sử, Ni Tư thành là nơi đánh dấu sự huy hoàng của Y Đặc gia tộc, cũng vinh dự được coi là một tòa thành anh hùng.
Dân chúng Ni Tư thành đã quen với loại vinh dự này. Có thể nói đế quốc A Tư Mạn ngày càng cường đại, thậm chí chí điều đó khiến bọn họ đã quên đi chiến tranh tàn nhẫn như thế nào. Nhưng cho dù là đang bị Huyết thần giáo kinh khủng uy hiếp bọn họ vẫn kiên định đứng ở bên cạnh quân đội.
Bố Lỗ Khắc từng nghĩ tới việc di tản bình dân khỏi Ni Tư thành nhưng cuối cùng hắn lại do dự.
Mà Huyết thần giáo cũng không có biết được ý nghĩ trong đầu hắn, vừa tiến vào đế quốc A Tư Mạn đã trực tiếp bao vây Ni Tư thành. Ngay lúc này Bố Lỗ Khắc lại nhận được tin của Lâm Mị hoàng hậu yêu cầu hắn dẫn Lang quân buông bỏ Ni Tư thành tiến vào A Lạp Khắc hành tỉnh.
- Nếu như không cần vinh dự gia tộc, ta có thể cứu được 30 vạn người này!
Sau khi Bố Lỗ Khắc xem thư, trong lòng vạn phần hối hận. Nhưng tất cả đã muộn.
- Tướng quân, ngươi dẫn Lang quân phá vòng vây đi! Ta, Lý Tra Đức sẽ ở lại bảo vệ Ni Tư thành. Mặc dù ta không có lực lượng để đánh bại Huyết thần giáo nhưng ta cũng có dũng khí của Cách Lan tướng quân!
Lý Tra Đức nói giống như một chuôi cương đao sắc bén đâm vào trong lòng Bố Lỗ Khắc, làm cho hắn khí huyết dâng lên, không nói được gì.
- Tướng quân, để Lang quân lưu lại đi!
Nạp Tháp Lợi rốt cuộc không nhịn được, trừng lớn hai mắt đỏ như máu, kích động hướng Bố Lỗ Khắc nói.
- Lang quân đều là những nam tử có nhiệt huyết, không thể làm việc mất mặt như vậy!
Từng thảm bại trong tay Hắc Ưng nhưng Lang quân không có mất đi lang tính.
Nạp Tháp Lợi trong hai ngày chiến đấu này đã giết tới đỏ cả mắt.
Bố Lỗ Khắc rốt cuộc phát tác:
- Đây là hoàng hậu bệ hạ ra lệnh, ngươi phải chấp hành! Ngươi biết cái gì gọi là quân nhân không? Vinh dự, vinh dự. Nếu ngươi chỉ muốn vinh dự là ngươi đang cướp đi một chút lực lượng cuối cùng của đế quốc! Lang quân phải rút lui, quay về A Lạp Khắc hành tỉnh. Hải Luân thống soái có an bài khác! Người Y Đặc gia tộc không phải sợ chết. Hãy chấp hành mệnh lệnh của ta đi!
- Nhưng mà…
Nạp Tháp Lợi còn muốn nói gì đó nhưng Mai Cách lại kéo hắn lại.
- Lý Tra Đức, ngươi cũng đừng nghĩ tới làm anh hùng, hãy kết thúc bổn phận thủ thành của ngươi đi! Lúc phá vòng vây ngươi mang theo bình dân theo sát Lang quân, tận lực cứu được bao nhiêu người thì cứu!
- Người nào đến ngăn cản quân đội Huyết thần giáo?
Lý Tra Đức hỏi.
Phá vòng vây phải có người cản phía sau.
Cùng quái vật cứng đối cứng, sác xuất còn sống cực kì bé nhỏ.
Bố Lỗ Khắc không nói gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy chua xót.
Ban đêm. Trong quân doanh phía cửa bắc Ni Tư thành, một đám thanh niên đang hưởng thụ thời gian tươi đẹp lúc ban đêm.
Đống lửa, liệt tửu, thịt nướng, tiếng ca hát, tình cảm mãnh liệt đã xua tan cái lạnh giá của đêm đông.
Đêm tối thuộc về nam nhân.
Rong ruổi.
Gót sắt đạp khắp nơi.
Âm luật khiếp sợ thần ma!
Tung hoành.
Trường kiếm trảm rơi đầu.
Thiết thương đâm nát cổ họng!
Tử thần hỏi ta, bữa cơm này muốn chuẩn bị cái gì?
Ta nói.
Sự vinh quang của Y Đặc binh sĩ.
Trên bàn là huyết nhục địch nhân!
Lúc Bố Lỗ Khắc đi vào quân doanh thì nghe được những lời của Y Đặc chiến ca.
Có thể nói hắn từ lúc bé cho tới lúc lớn lên đều nghe bài chiến ca này, tất cả các giai điệu đều rất quen thuộc.
Nhưng mà trong đêm nay nghe thấy thì lại cảm thấy sự dũng cảm cùng thê lương.
Lịch sử huy hoàng của gia tộc do xương máu của rất nhiều nam nhân trong gia tộc tạo thành.
Bố Lỗ Khắc đột nhiên cảm giác được mỗi một câu từ của chiến ca đều là những dư âm cuối cùng của những người anh hùng trong Y Đặc gia tộc lưu lại.
- Bố Lỗ Khắc biểu ca, lại đây nếm thử tay nghề của ta!
Một thiếu niên 17, 18 tuổi sau khi nhìn thấy Bố Lỗ Khắc, mừng đi từ đống lửa bên cạnh đứng lên, hướng về phía hắn vẫy tay không ngừng.
- Đây là quân doanh, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, phải gọi là tướng quân!
Bên cạnh thiếu niên, một thanh niên vừa vỗ vỗ vào đầu thiếu niên, vừa hướng Bố Lỗ Khắc nói chuyện.
Thiếu niên cầm trường kiếm sắc bén đi tới.
Trên mũi kiếm cắm một khối thịt nướng nóng hôi hổi, tỏa ra mùi thơm mê người.
- Nướng vừa tới, mùi vị rất ngon!
Thiếu niên vừa nói vừa đưa thịt tới trước mặt Bố Lỗ Khắc.
Bố Lỗ Khắc lắc đầu.
Lúc này hắn không có tâm tình ăn thứ gì.
- Trong mấy ngày này ta luôn nhìn thấy đầu rơi máu chảy cho nên cảm thấy dị ứng với thứ này.
Bố Lỗ Khắc cười khổ nói.
Thiếu niên nhún vai:
- Xem ra ta đành một mình nhấm nháp mỹ vị này!
Nói xong hắn liền hứng thú đưa kiếm lên, bắt đầu ăn thịt nướng.
Thịt nướng chính được bảy tám phần, máu loãng theo khóe miệng thiếu niên chảy xuống.
Bố Lỗ Khắc đột nhiên có loại cảm giác muốn nôn mửa.
- Được rồi, ngươi ăn đi. Ta và ca ca ngươi có chuyện cần nói.
Bố Lỗ Khắc vỗ vai thiếu niên.
- Khắc Nhĩ, tại sao ngươi lại đem hắn tới?
- Ngươi đã quên quy định của gia tộc rồi sao?
Thanh niên được gọi là Khắc Nhĩ cười khổ nói.
- Nhưng mà hắn mới vừa 18 tuổi.
Bố Lỗ Khắc nhìn bóng lưng thiếu niên, thở dài nói.
- Phụ thân nói cho dù ta cùng đệ đệ chết trận, trong nhà cũng vần còn tiểu huynh đệ khác! Ai bảo chúng ta là thành viên gia tộc Y Đặc chứ?
Thanh niên cười nói.
- Sự vinh quang này có khi giống như lời triệu hoán của tử thần.
Bố Lỗ Khắc tự giễu.
Thanh niên tránh né đề tài này, ngược lại nói:
- Ta đã an bài tốt mọi chuyện, chỉ chờ ngươi ra lệnh.
- Tốt!
Bố Lỗ Khắc nặng nề gật đầu.
- Bắt đầu ở nơi nào thì hãy ở ngay nơi đó chấm dứt đi!
“Gông xiềng trên cổ Y Đặc gia tộc từ này sẽ trở thành lịch sử!”
Nhìn hỏa quang chiếu sáng khuôn mặt tươi cười của thiếu niên, Bố Lỗ Khắc thở dài trong lòng.
Sáng sớm ngày thứ hai, ở quảng trường rộng giữa Ni Tư thành.
Sau khi biết được Bố Lỗ Khắc tướng quân có chuyện trọng yếu muốn công bố, hơn mười vạn dân chúng đều tụ tập tới nơi này.
Vì tránh cho trong lúc phá vòng vây làm cho dân chúng khủng hoảng, Bố Lỗ Khắc quyết định công khai tin tức với dân chúng trong thành.
Mặc dù đây là chuyện rất khó mở miệng nhưng hắn biết đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Dưới sự để ý của hơn vạn dân chúng, Bố Lỗ Khắc leo lên đài cao, bắt đầu bài diễn thuyết được đời sau gọi là lời cáo biệt của Y Đặc gia tộc.
- Hỡi dân chúng Ni Tư thành:
-Căn cứ mệnh lệnh đế quốc, Lang quân đang đóng ở Ni Tư thành phải phá vòng vây, chạy về phía bắc tiến vào A Lạp Khắc hành tỉnh.
Câu đầu tiên của Bố Lỗ Khắc vừa nói xong cả quảng trường nhất thời hỗn loạn.
- Cái gì? Sao lại như thế?
- Lúc này lại bỏ chạy, Ni Tư thành làm sao bây giờ?
- Đế quốc tại sao lại làm như vậy?
Bố Lỗ Khắc không thể không đề cao thanh âm.
- Xin hãy an tĩnh nghe ta nói hết!
Cả quảng trường dần dần yên tĩnh lại.
- Ta rất lấy làm tiếc đã mang tới một tin tức xấu cho mọi người. Là người thừa kế của Y Đặc gia tộc, ở chỗ này tuyên bố một tin tức như vậy đối với ta mà nói cũng là một chuyện cực kì thống khổ.
-Năm trăm năm trước tổ tiên của ta ở chỗ này mở ra một thần thoại, cũng mở ra con đường vinh quang cho Y Đặc gia tộc. Ni Tư thành cũng từ nay về sau trở thành tòa thành thị không thể phá vỡ của đế quốc. Mấy trăn năm qua, lịch sử lại một lần nữa đem Y Đặc gia tộc tới nơi này. Thành thị anh hùng vẫn có những người dân anh hùng như cũ, nhưng chiến tranh lại hoàn toàn khác. Đây không phải là một cuộc chiến bình thường mà là các chủng tộc của cả đại lục cùng chiến đấu với quái vật, là cuộc chiến hủy diệt mang tính sinh tồn!
-Trước mắt Lang quân là chi bộ đội duy nhất của đế quốc có thể chống lại quân đội tà giáo, có thể nói là hy vọng của cả đế quốc. Nhưng đơn vị bộ đội này sau khi bắt đầu chiến tranh đã bị thương nặng, binh lính lưu huyết dưới Ni Tư thành, các ngươi hẳn đã nhìn thấy. Cho nên sau khi Hải Lam thành gặp phải tập kích, hoàng hậu bệ hạ hạ lệnh cho đơn vị quân đội này bắc thượng, chỉnh trang lại để thu được thắng lợi cuối cùng.
-Xin tha thứ cho ta. Ta phải chấp hành mệnh lệnh này. Khi Lang quân rút lui, thành thủ đại nhân sẽ dẫn quân đội hộ tống các lão nhân cùng tiểu hài tử ở trong thành rút lui. Dưới sự vây công chặt chẽ của tà giáo, ta nghĩ số người bỏ chạy cũng sẽ không nhiều lắm. Ta hy vọng những người không bỏ chạy sẽ theo ta cùng cầm lấy vũ khí giúp bọn họ chạy thoát! Ta, Bố Lỗ Khắc, người thừa kế của Y Đặc gia tộc cùng tổ tiên giống nhau, sẽ cùng các ngươi chiến đấu đến giọt máu cuối cùng!
Bố Lỗ Khắc nói xong, dân chúng còn chưa có phản ứng nhưng mặt mũi các quan quân đứng ở gần đài cao đã xám xanh.
- Không, tướng quân….
Nạp Tháp Nhĩ cùng Lý Tra Đức đồng thời rống lên nói. Nhưng chưa nói xong thì đã bị ánh mắt phẫn nộ của Bố Lỗ Khắc ngăn lại.
Trên quảng trường vang lên những tiếng vỗ tay.
Tử vong đáng sợ, nhưng thứ so với tử vong còn đáng sợ hơn chính là mất đi dũng khí đi chịu chết. Dân chúng Ni Tư thành tựa hồ cũng không thiếu loại dũng khí này.
Khi kết cục đã định, bọn họ lựa chọn thản nhiên đi đối mặt.
Sau khi chiến tranh kết thúc, rất nhiều học giả ở đại lục đều nghiên cứu xem cuối cùng là tinh thần gì khiến cho dân chúng Ni Tư thành có dũng khí như vậy. Bởi vì tất cả thoạt nhìn hiển nhiên không phù hợp với biểu hiện của dân chúng bình thường khi đối mặt với tử vong ở trong chiến tranh.
Sau này Lưu Vân ở trong học viện chỉ huy quân sự của đế quốc đã hướng đệ tử giảng giải, phân tích trận chiến đấu ở Ni Tư thành như thế này:
- Dân chúng Ni Tư thành có sự kiêu ngạo cùng cao quý ở sâu trong nội tâm, vinh quang lớn lao đó đủ để cho bọn họ vượt qua sự sợ hãi khi đối mặt với tử vong. Hơn mười vạn người có tâm tình như vậy hợp lại cùng nhau liền có thể lây lan sang mọi người chung quanh. Thậm chí bao gồm cả những người nhát gan sợ chết. Đây cũng là tại sao ta muốn các ngươi kể lại những trận chiến đấu huy hoàng trong lịch sử của bộ đội mình đối với tân binh. Cuộc chiến anh hùng, cảm giác vinh quang đối với người bình thường mà nói đều là điểm yếu chết người. Đối với quân nhân mà nói lại càng là sự theo đuổi vĩnh hằng. Không phải không có người không sợ chết nhưng cho dù có chết cũng là anh hùng thì cho dù người sợ chết cũng dám liều mạng! Bố Lỗ Khắc là vị thống soái kiệt xuất nhất của A Tư Mạn đế quốc, vì suy nghĩ cho đại cục cuộc chiến, hắn nên theo Lang quân rút lui. Ta nghĩ điều này trong lòng hắn so với ai khác đều rõ ràng hơn. Nhưng quân nhân cùng vinh dự của gia tộc đã đem hắn vào tử lộ!
Lúc Ni Tư thành lâm nguy, Lưu Vân đang dẫn theo Hắc Ưng đặc chiến đại đội đang đêm mưa gió cấp tốc hành quân.
- Sơn đạo này thật là, mười bước không làm cho lão tử ngã lên người nàng thì nàng không chịu được!
Tử Văn Thành từ trên mặt đất bò dậy, cả người đầy bùn đất, ngửa mặt lên trời thở dài nói.
- Là tại ngươi trước đó dùng thân thể nặng nề của ngươi đi chà đạp người khác mới khiến gặp phải ác báo như vậy!
Thiết Liệt cũng bị ngã vô số lần, tức giận nói.
- Mấu chốt là nước trên người nàng rất nhiều, rất trơn, hai người mới có thể cùng đi lên.
Dương Minh đang nói cũng tõm một tiếng ngã xuống, miệng đầy bùn đất.
Khí trời khắc nghiệt ảnh hưởng tới tốc độ hành quân của Hắc Ưng đặc chiến đại đội, nhưng sơn đạo phức tạp lúc này lại thành chướng ngại lớn nhất.
Nhưng cho dù ở dưới điều kiện khí hậu như vậy, Lưu Vân vẫn yêu cầu Hắc Ưng đặc chiến đại đội tiếp tục hành quân đi tới. Sau khi tiến vào sơn khu, chiến mã bị vứt bỏ, tất cả đội viên phải đi bằng hai chân của mình. Chân sắt cho dù có thể chạy liên tục nhưng cũng không thể phòng ngừa hữu hiệu đối với việc đường trơn trượt. Cho nên ở đầu sơn đạo này, tất cả mọi người đều bị ngã. May mà các đội viên đều thân thủ hơn người cho nên nhiều nhất cũng chị bị toàn thân ngấm bùn nước chứ không có người bị thương.
- Nếu không, tiểu tử ngươi lại đi tìm Lão đại thương lượng để cho mọi người được nghỉ ngơi?
Thiết Liệt cười hắc hắc nói.
- Biến con mẹ ngươi!
Tử Văn Thành bộ dáng thấy quỷ, lớn tiếng mắng.
- Ngươi đã từng thấy qua hắn không nói gì trong thời gian dài như vậy chưa? Lão đại đang không bình thường. Ngươi lại muốn ta đi chịu chết! Lão tử đã ăn một lần ngu rồi lại còn muốn lão tử đi chịu chết sao!
- Ta ngất. Ngươi tự mình làm mình chịu, lại còn muốn chúng ta đi chịu tội theo sao?
Thiết Liệt cười khan nói.
Trong quá trình hành quân vội vã, nhìn thấy bộ đội của mình bị liên lụy không chịu được, mấy người bọn họ bắt đầu đau lòng cho thủ hạ của mình, quyết định đề nghị Lưu Vân chậm bớt tốc độ lại nhưng Lưu Vân liên tiếp vài ngày không nói cũng không cười, quả thực làm cho trong lòng bọn họ sợ hãi, không ai dám đi đụng vào nòng súng. Trải qua bị mọi người kích động, Tử Văn Thành không sợ chết đi tìm Lưu Vân.
Kết quả không cần phải nói, Tử Văn Thành bị Lưu Vân mắng cho một trận. Thậm chí Lưu Vân còn đem chuyện này nói lên tới phẩm chất trình độ của người lính. Mắng chửi Tử Văn Thành có thể chịu được, nhưng Lưu Vân lại mắng hắn không giống quân nhân, hắn không chịu được. Vì vậy Tử Văn Thành kể lể ngọn nguồn sự tình, cũng tỏ thái độ hắn sẽ tiếp tục hành quân cấp tốc. Hắn tâm tình buồn bực chạy lên phía trước. Lưu Vân ở phía sau hắn ra lệnh làm cho toàn quân đuổi theo.
Kết quả mấy kẻ xúi bẩy đều cảm nhận được trong cơ thể Tử Văn Thành tàng trữ một lượng lớn năng lượng hóa thành động năng, mang đến cho họ sự khổ sở.
- Các ngươi có phát hiện hay không, chuyện này rất quái dị.
Dương Minh hỏi.
- Từ lúc xuất phát ta đã phát hiện.
Thiết Liệt cười nói.
- Hắn cùng tham mưu trưởng găng với nhau một trận, xem ra lần hành động này không được thống nhất!
- Ta cảm giác được vẻ mặt hắn giống như có hài tử chết vậy!
Tử Văn Thành cười mắng.
- Ngươi như thế nào lại nói Lão đại như vậy?
Dương Minh cau mày nói.
- Hắc …… Dù sao Lão đại cũng chưa có tiểu hài tử, nói giỡn thôi mà, nói giỡn thôi mà!
Tử Văn Thành cũng cảm thấy mình nói hơi quá, vội vàng giải thích.
- Các ngươi mấy tên khốn kiếp này, không mang theo bộ đội của mình lại tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm sao?
Cách đó không xa, một tiếng gầm giận dữ giống như tiếng sét đánh ngang tai, làm ba người cả kinh, lạnh cả người.
Lưu Vân nhanh chóng đi tới trước mặt ba người.
- Quân đội đang hành quân cấp tốc, là chỉ huy mà các ngươi lại đang ở đâu? Ba người các ngươi cảm thấy nhàn rỗi hả?
Nói xong Lưu Vân đá ba người ngã xuống bùn nước.
- Cút về vị trí của mình cho ta! Tử Văn Thành, những lời ngươi vừa mới nói ta nhớ kỹ rồi!
Lưu Vân mắng xong, vẻ mặt âm trầm rời đi.
- Ta nói cái gì?
Tử Văn Thành buồn bực hỏi.
- Ngươi nói vẻ mặt Lão đại giống như có hài tử bị chết vậy.
Dương Minh có chút hả hê, vừa nói vừa nhanh chóng rời đi.
- Lão đại giống như ăn phải ma phấn (1) vậy. Lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Thiết Liệt cũng rời đi.
Mưa gió vô tình quất vào khuôn mặt Lưu Vân, cái cảm giác lạnh lẽo này không cách nào làm hắn bình tĩnh lại được.
Cơn mưa gió cuồng bạo này có phải là điềm báo trước nguy hiểm?
Lại một lần nữa Lưu Vân cảm thấy sợ hãi, sợ hãi sẽ vĩnh viễn mất đi một thứ.
Hắn vẫn đem cảm giác giữa mình và Lâm Mị dấu sâu ở trong lòng, thỉnh thoảng mới nhớ tới.
Hắn không biết chuyện phong lưu nọ giữa hắn và Lâm Mị có tình yêu hay không có tình yêu nhưng sau khi hắn rời khỏi A Tư Mạn vẫn bị lời nhắn của Lâm Mị làm cho nội tâm cảm thấy chua xót. Thế gian này có những đoạn tình cảm nhất định sẽ không có kết quả, chỉ có thể làm cho nó vừa nở lại lặng lẽ lụi tàn. Nhặt một cánh hoa dấu trong trái tim, lưu lại một phần kỉ niệm.
Tưởng rằng sau khi chia lìa, khi gặp lại sẽ thành người dưng nước lã, nhưng lại không nghĩ vận mệnh lại một lần nữa đem hai người trói cùng nhau.
- Vân, Hải Lam thành đang bị chiếm đóng, đại quân Huyết thần giáo đang từng bước bức tới. Hải Luân đã lui tới bắc bộ A Tư Mạn, chuẩn bị cho giai đoạn phòng thủ tiếp theo, mà ta cũng từ Hải Lam thành phá vòng vây rút về phía bắc. Hiện giờ nhóm quân đội thứ hai của Huyết thần giáo đã tiến vào bên trong đế quốc, quân đội A Tư Mạn đã hoàn toàn không cách nào chống cự lại quái vật này. Hiện tại ta rốt cuộc chán ghét quyền thế, chén ghét chiến tranh, nhưng khát vọng cuộc sống hòa bình cùng sự bình yên cũng đã trở thành một giấc mộng xa vời. Lúc thân ở trong tuyệt cảnh, Lâm Mị nghĩ rằng có lẽ trên đại lục này chỉ có ngươi sẽ giúp đỡ ta, cho nên viết cho ngươi phong thư này. Sinh tử của ta không trọng yếu, nhưng dân chúng đáng thương, hài tử trong bụng ta cũng đáng thương. Huống chi nó là con ngươi. Lâm Mị kính thư!
Một đêm phong lưu cũng đã châu thai ám kết, Lưu Vân cảm giác được vận mệnh hai người trong lúc này đã lưu lại một cái kết không thể giải, khiến hắn cùng nàng vĩnh viễn ở bên nhau.
Hắn không thể không suốt đêm chạy tới chiến trường A Tư Mạn, chạy tới nơi nàng đang ở.
Còn chưa nhìn thấy nàng, hắn sợ không kịp cứu viện.
Nếu như thật sự cứu nàng, hắn nên tiếp tục như thế nào đây?
Còn nữa, trong thư nàng đã nhắc tới, trong bụng nàng đã có tiểu sinh mệnh, hắn nên đối mặt như thế nào?
Lưu Vân nghĩ đến đủ mọi chuyện, trong lúc nhất thời tâm tình càng rối loạn.
Hắn hoàn toàn không biết hành động cứu viện lần này của hắn đã nhen nhóm lên ngọn lửa huyết chiến.
Bức tranh chiến tranh của Lam Nguyệt đại lục hùng vĩ đã mở ra một trang mới.
(1) Ma phấn: thuốc súng.
/372
|