Đánh tiếp lần nữa! Tạ Giải đuổi theo Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân không thèm để ý, đi thẳng vào nhà ăn.
Hôm qua ta chưa làm hết sức! Ngươi mà không đánh với ta, ta sẽ nói bí mật của ngươi ra ngoài. Tạ Giải hung dữ mà nói.
Tùy tiện. Đường Vũ Lân chẳng hề để ý, ngay chính hắn còn không biết cái vảy vàng kia là thế nào, sợ gì người ta nói?
Ngươi. . .
Đừng ảnh hưởng ta ăn cơm. Đường Vũ Lân đẩy Tạ Giải, đi tới chỗ món ăn Bính.
Này, đánh với ta, ta mời ngươi ăn món ăn Giáp! Tạ Giải lóe ra sáng kiến.
Đường Vũ Lân lập tức bước lùi, về lại bên cạnh Tạ Giải.
Có thật không? nó rất chờ mong món ăn Giáp. Hôm qua được ăn, cảm nhận rất rõ đồ ăn này dinh dưỡng phong phú rất tốt cho cơ thể, hôm nay thức dậy rất thoải mái, cả người khoan khoái dễ chịu, cơ bắp nhẹ nhàng linh hoạt.
Đương nhiên! Tạ Giải ngạo nghễ.
Đầy đủ? mắt Đường Vũ Lân sáng lên.
Cho ngươi ăn thoải mái. Nghe nói ngươi tham ăn lắm đúng không? Có bản lĩnh, cho ngươi ăn bội thực luôn. Tạ Giải quệt miệng.
Thành giao!
Nửa giờ sau, Tạ Giải bắt đầu hối hận.
Ngươi có phải là người hay không hả? Ăn hết ba mươi cái Phượng Quy Đản rồi mà vẫn chưa đủ?
Một phần món ăn Ất, giá ba trăm đồng, một phần món ăn Giáp, giá tới một ngàn đồng. Chuyện này Đường Vũ Lân không biết, nhưng nó đã ăn hết mười lăm phần rồi, mà dáng vẻ vẫn còn muốn ăn.
Nhiều quá à? Vậy ta không ăn nữa. Đường Vũ Lân ngượng ngùng, tuy nó không biết món ăn Giáp bao nhiêu tiền, nhưng ăn nhiều thế, cũng thấy ngượng.
Thấy nó lại muốn đi tới chỗ món ăn Bính, Tạ Giải vội kéo nó lại, giọng hung dữ: Ăn đi, sao không ăn nữa. Ngươi đã làm nhục cơ thể ta, không có khả năng cho phép ngươi lại vũ nhục nhân cách của ta, chuyện gì ta đã hứa, nhất định ta làm được.
Món ăn Giáp đúng là ngon quá, Đường Vũ Lân chưa bao giờ ăn cái gì ngon như vậy. Món ăn Ất tuy dinh dưỡng phong phú, nhưng mỹ vị lại không bằng. Món ăn Giáp này, hương vị ngon, cảm giác sau khi ăn lại còn tuyệt vời, trong bụng ấm áp, thoải mái khó tả. Sự ấm áp lan khắp xương cốt tứ chi, cả người Đường Vũ Lân ấm áp sảng khoái.
Một lèo ăn hai mươi hai phần, Đường Vũ Lân mới thấy no, thở dài một hơi.
Cảm ơn.
Tạ Giải trợn trắng mắt, Có ý gì? Ăn no rồi?
Đường Vũ Lân bật cười: Ta quên mất, ý ta là Tạ Giải, cám ơn.
Lần này Tạ Giải mới nghe rõ, hừ lạnh, Nhớ làm theo ước định. Hắn đang đau lòng, trong nhà dù có tiền, nhưng tiền tiêu vặt vẫn có hạn. Ngày hôm qua hơn hai vạn, hôm nay lại hơn hai vạn. Bi ai nhất là ở chỗ, hắn không biết, lần này có phải bỏ tiền mua bị đánh nữa hay không. . .
Vũ Trường Không hôm nay mặc quần dài ba màu xám, đen, trắng, áo sơ mi trắng, trông rất đơn giản, nhưng vì dáng hắn đẹp, nên nhìn vẫn hoàn mĩ.
Hắn đứng im, khí tức lạnh giá làm cả lớp năm câm như hến.
Đường Vũ Lân là đứa nhìn thoải mái nhất. Ăn món ăn giáp mà, muốn không khoan khoái dễ chịu cũng không được.
Hôm nay bắt đầu, chính thức đi học. Phần lớn chương trình học của các ngươi đều do ta tự mình chỉ đạo. Tất cả đứng dậy. Vũ Trường Không lạnh lùng.
Đi theo ta! Vũ Trường Không thọc tay vào túi quần đi ra ngoài, đám học trò theo sau. Chúng đều là học sinh mới, không có khái niệm xếp hàng, đứng rất lộn xộn, nhưng không dám ồn ào.
Vũ Trường Không dẫn cả bọn vào sân, Hai người một hàng, xếp hàng.
Đường Vũ Lân cao gần bằng Chu Trường Khê, tới đứng với Chu Trường Khê, bên cạnh là Vân Tiểu và Tạ Giải.
Vũ Trường Không trầm giọng: Hôm nay bữa đầu tiên, là giới thiệu thực lực. Sau đó tiến hành thực chiến, ta là trọng tài. Ai thua bị loại, cho ta xem thực lực của các ngươi.
Một nữ học viên nhút nhát giơ tay lên: Vũ lão sư, ta là Khí Hồn Sư, cũng phải thực chiến sao?
Vũ Trường Không lạnh lùng: Trên chiến trường, ngươi bảo với địch nhân ngươi là Khí Hồn Sư, là hắn sẽ không giết ngươi hả? Tổ thứ nhất chuẩn bị, bắt đầu từ bên này. Hắn tiện tay chỉ một cái, trúng ngay Đường Vũ Lân và Chu Trường Khê.
Chu Trường Khê hưng phấn, hôm đó bị Đường Vũ Lân một quyền đánh xuyên qua cửa sổ, hắn không phục lắm. Thấy Đường Vũ Lân hai lần đánh Tạ Giải, thầy chủ nhiệm lại có lệnh không cho phép đánh nhau, hắn mới cố gắng chịu đựng.
Hay quá, chúng ta so sức lực! Ta không tin, ngươi khỏe hơn ta. hai mắt Chu Trường Khê tỏa sáng nói với Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân không đáp, Vũ Trường Không chỉ huy học viên tản ra, tạo thành một vòng tròn.
Bắt đầu, không có quy tắc, để đánh bại đối phương, có thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào. Vũ Trường Không thản nhiên nói với đám học viên.
Chu Trường Khê mở trừng hai mắt, hét lớn một tiếng, dưới chân một vòng Hồn Hoàn màu trắng xuất hiện, hào quang tỏa sáng, kéo lên trên người, cơ thể vốn đã to cao giờ còn to thêm ra mấy phần, nhất là đôi cánh tay, cơ bắp vồng lên rõ mồn một.
Đầu vai xuất hiện một con khỉ nhỏ màu nâu, là Hồn Linh mười năm của hắn.
Hồn Kỹ thứ nhất, lực lượng tăng phúc!
Chu Trường Khê sải bước tới chỗ Đường Vũ Lân, hai chân nện thình thình xuống đất, khí thế rất hùng hổ.
Hai tay hắn thò ra, chộp vào vai Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân vung hai nắm tay tiếp đón.
Phanh ——
Chu Trường Khê phải lùi lại ba bước mới miễn cưỡng đứng vững.
Đường Vũ Lân bước tới một bước, một quyền nữa đánh tới.
Chu Trường Khê nghiến răng, dùng hết sức, đấm ra một quyền.
Đường Vũ Lân không thèm để ý, đi thẳng vào nhà ăn.
Hôm qua ta chưa làm hết sức! Ngươi mà không đánh với ta, ta sẽ nói bí mật của ngươi ra ngoài. Tạ Giải hung dữ mà nói.
Tùy tiện. Đường Vũ Lân chẳng hề để ý, ngay chính hắn còn không biết cái vảy vàng kia là thế nào, sợ gì người ta nói?
Ngươi. . .
Đừng ảnh hưởng ta ăn cơm. Đường Vũ Lân đẩy Tạ Giải, đi tới chỗ món ăn Bính.
Này, đánh với ta, ta mời ngươi ăn món ăn Giáp! Tạ Giải lóe ra sáng kiến.
Đường Vũ Lân lập tức bước lùi, về lại bên cạnh Tạ Giải.
Có thật không? nó rất chờ mong món ăn Giáp. Hôm qua được ăn, cảm nhận rất rõ đồ ăn này dinh dưỡng phong phú rất tốt cho cơ thể, hôm nay thức dậy rất thoải mái, cả người khoan khoái dễ chịu, cơ bắp nhẹ nhàng linh hoạt.
Đương nhiên! Tạ Giải ngạo nghễ.
Đầy đủ? mắt Đường Vũ Lân sáng lên.
Cho ngươi ăn thoải mái. Nghe nói ngươi tham ăn lắm đúng không? Có bản lĩnh, cho ngươi ăn bội thực luôn. Tạ Giải quệt miệng.
Thành giao!
Nửa giờ sau, Tạ Giải bắt đầu hối hận.
Ngươi có phải là người hay không hả? Ăn hết ba mươi cái Phượng Quy Đản rồi mà vẫn chưa đủ?
Một phần món ăn Ất, giá ba trăm đồng, một phần món ăn Giáp, giá tới một ngàn đồng. Chuyện này Đường Vũ Lân không biết, nhưng nó đã ăn hết mười lăm phần rồi, mà dáng vẻ vẫn còn muốn ăn.
Nhiều quá à? Vậy ta không ăn nữa. Đường Vũ Lân ngượng ngùng, tuy nó không biết món ăn Giáp bao nhiêu tiền, nhưng ăn nhiều thế, cũng thấy ngượng.
Thấy nó lại muốn đi tới chỗ món ăn Bính, Tạ Giải vội kéo nó lại, giọng hung dữ: Ăn đi, sao không ăn nữa. Ngươi đã làm nhục cơ thể ta, không có khả năng cho phép ngươi lại vũ nhục nhân cách của ta, chuyện gì ta đã hứa, nhất định ta làm được.
Món ăn Giáp đúng là ngon quá, Đường Vũ Lân chưa bao giờ ăn cái gì ngon như vậy. Món ăn Ất tuy dinh dưỡng phong phú, nhưng mỹ vị lại không bằng. Món ăn Giáp này, hương vị ngon, cảm giác sau khi ăn lại còn tuyệt vời, trong bụng ấm áp, thoải mái khó tả. Sự ấm áp lan khắp xương cốt tứ chi, cả người Đường Vũ Lân ấm áp sảng khoái.
Một lèo ăn hai mươi hai phần, Đường Vũ Lân mới thấy no, thở dài một hơi.
Cảm ơn.
Tạ Giải trợn trắng mắt, Có ý gì? Ăn no rồi?
Đường Vũ Lân bật cười: Ta quên mất, ý ta là Tạ Giải, cám ơn.
Lần này Tạ Giải mới nghe rõ, hừ lạnh, Nhớ làm theo ước định. Hắn đang đau lòng, trong nhà dù có tiền, nhưng tiền tiêu vặt vẫn có hạn. Ngày hôm qua hơn hai vạn, hôm nay lại hơn hai vạn. Bi ai nhất là ở chỗ, hắn không biết, lần này có phải bỏ tiền mua bị đánh nữa hay không. . .
Vũ Trường Không hôm nay mặc quần dài ba màu xám, đen, trắng, áo sơ mi trắng, trông rất đơn giản, nhưng vì dáng hắn đẹp, nên nhìn vẫn hoàn mĩ.
Hắn đứng im, khí tức lạnh giá làm cả lớp năm câm như hến.
Đường Vũ Lân là đứa nhìn thoải mái nhất. Ăn món ăn giáp mà, muốn không khoan khoái dễ chịu cũng không được.
Hôm nay bắt đầu, chính thức đi học. Phần lớn chương trình học của các ngươi đều do ta tự mình chỉ đạo. Tất cả đứng dậy. Vũ Trường Không lạnh lùng.
Đi theo ta! Vũ Trường Không thọc tay vào túi quần đi ra ngoài, đám học trò theo sau. Chúng đều là học sinh mới, không có khái niệm xếp hàng, đứng rất lộn xộn, nhưng không dám ồn ào.
Vũ Trường Không dẫn cả bọn vào sân, Hai người một hàng, xếp hàng.
Đường Vũ Lân cao gần bằng Chu Trường Khê, tới đứng với Chu Trường Khê, bên cạnh là Vân Tiểu và Tạ Giải.
Vũ Trường Không trầm giọng: Hôm nay bữa đầu tiên, là giới thiệu thực lực. Sau đó tiến hành thực chiến, ta là trọng tài. Ai thua bị loại, cho ta xem thực lực của các ngươi.
Một nữ học viên nhút nhát giơ tay lên: Vũ lão sư, ta là Khí Hồn Sư, cũng phải thực chiến sao?
Vũ Trường Không lạnh lùng: Trên chiến trường, ngươi bảo với địch nhân ngươi là Khí Hồn Sư, là hắn sẽ không giết ngươi hả? Tổ thứ nhất chuẩn bị, bắt đầu từ bên này. Hắn tiện tay chỉ một cái, trúng ngay Đường Vũ Lân và Chu Trường Khê.
Chu Trường Khê hưng phấn, hôm đó bị Đường Vũ Lân một quyền đánh xuyên qua cửa sổ, hắn không phục lắm. Thấy Đường Vũ Lân hai lần đánh Tạ Giải, thầy chủ nhiệm lại có lệnh không cho phép đánh nhau, hắn mới cố gắng chịu đựng.
Hay quá, chúng ta so sức lực! Ta không tin, ngươi khỏe hơn ta. hai mắt Chu Trường Khê tỏa sáng nói với Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân không đáp, Vũ Trường Không chỉ huy học viên tản ra, tạo thành một vòng tròn.
Bắt đầu, không có quy tắc, để đánh bại đối phương, có thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào. Vũ Trường Không thản nhiên nói với đám học viên.
Chu Trường Khê mở trừng hai mắt, hét lớn một tiếng, dưới chân một vòng Hồn Hoàn màu trắng xuất hiện, hào quang tỏa sáng, kéo lên trên người, cơ thể vốn đã to cao giờ còn to thêm ra mấy phần, nhất là đôi cánh tay, cơ bắp vồng lên rõ mồn một.
Đầu vai xuất hiện một con khỉ nhỏ màu nâu, là Hồn Linh mười năm của hắn.
Hồn Kỹ thứ nhất, lực lượng tăng phúc!
Chu Trường Khê sải bước tới chỗ Đường Vũ Lân, hai chân nện thình thình xuống đất, khí thế rất hùng hổ.
Hai tay hắn thò ra, chộp vào vai Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân vung hai nắm tay tiếp đón.
Phanh ——
Chu Trường Khê phải lùi lại ba bước mới miễn cưỡng đứng vững.
Đường Vũ Lân bước tới một bước, một quyền nữa đánh tới.
Chu Trường Khê nghiến răng, dùng hết sức, đấm ra một quyền.
/614
|